Nam Cung Hương Vân vốn dĩ muốn cùng Long Nhất ngay tức khắc đi gặp tam nữ kia, trong lòng khấp khởi băn khoăn không biết các nàng có xinh đẹp như mình không.
Nhưng Long Nhất mải suy nghĩ thái quá khiến thời gian qua rất nhanh muộn hết cả hai đàng, cũng không phải là hắn không muốn gặp tam nữ mà chỉ là hắn muốn đi tới binh doanh trước. Xem qua tình hình, chiến thuật lần trước cho đến giờ có tiến triển thế nào rồi mới yên tâm được, vì khi trước hắn mới chỉ dạy mới có một nửa, cần phải nói nốt nửa phần sau nữa.
Việc binh doanh bấy giờ giống như là nhi tử của hắn vậy, hắn bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó, chăm chú từng ly từng tí một, hy vọng sẽ có một ngày nào đấy trong tương lai là một đội ngũ binh doanh mà khi ai nghe đến tai "Vô Song Doanh" lập tức thập phần kinh sợ.
Lúc Long Nhất tới nơi cũng chính là lúc việc huấn luyện đang cao trào. Hắn lập tức triệu tập những quản đốc cơ sở của Vô Song doanh lại phân phó việc huấn luyện binh lính, sau đó thì tiếp tục giảng giải về chíên thuật dụng binh.
Bắc Đường Vũ sau khi hay tin hắn đến mặt mày hớn hở, say sưa nghe Long Nhất nói. Người như mất hồn,trong đôi mắt to tròn xinh đẹp hình như đã bị phủ lên một lớp sương mù của tình yêu.
Long Nhất đang tập trung giảng giải đột nhiên phát hiện Bắc Đường Vũ đang si mê nhìn hắn, tức thì ho khan hai tiếng, bất ngờ thấy nàng ta chẳng có một chút phản ứng nào cả, hắn chỉ còn cách dùng tinh thần lực hình thành một bàn tay vô hình vỗ vào đầu nàng một cái.
Nàng đang thất thần đắm chìm trong giấc mơ đẹp thì bị Long Nhất vỗ cho một cái vào đầu thật đau, tỉnh lại bất ngờ thét lên một tiếng. Lúc nàng hồi thần thì nhận thấy các quan quân đều chăm chú ngó nhìn, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống cái hố nào mà trốn. Nhưng hiển nhiên là không có cái hố nào ở đấy cả, mà có có thì cũng chẳng dám chui xuống nên nàng đành chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt cảnh cáo của Long Nhất rồi dùng quân lễ xin lỗi mọi người.
Nói xong, Bắc Đường Vũ vẫn có chút bực tức không cam chịu khi nhìn đôi mắt nghiêm nghị của Long Nhất, không biết khi nãy hắn có giở trò gì hay không vì nàng biết Long Nhất ở binh doanh và ở bên ngoài là hai người khác nhau hoàn toàn.
Thiết nghĩ ra khỏi binh doanh cười đùa vui vẻ mắng hắn cũng không sao cả,vì tại binh doanh hắn không hề thể hiện chút tình cảm nào.
Nói đến quân luật, hình phạt của Vô Song doanh rất nặng, vô luận là ai vi phạm quân kỷ cũng đều phải bị phạt, hơn nữa không có giảm nhẹ. Ngay cả Hùng Bá trước kia trong lúc huấn luyện không nhịn được uống trộm chén rượu bị Long Nhất phát hiện cũng phải chịu mười roi, sau này hắn không dám vi phạm quân luật của Vô Song doanh nữa. Ngay cả Hùng Bá cũng phải tránh, bọn họ là những tiểu binh thì không cần phải nói thêm.
"Tướng quân, xin dừng bước." Hùng Bá thân mang quân phục đuổi theo Long Nhất, vóc người to như gấu của của hắn mang theo một hơi thở hùng mạnh thể hiện rõ khí chất của một vị tướng.
"Hùng phó tướng, có chuyện gì quan trọng không:" Long Nhất cười hỏi,
Hùng Bá gãi gãi đầu, nghĩ một lúc rồi đáp: "Tướng quân, tôi có một thời gian không gặp tiểu muội, hôm qua thấy tướng quân thành thân không thấy bóng dáng của muội ấy, không biết giờ muội ấy bây giờ có khỏe không?"
Long Nhất ngẩn người ra, chuyện của Tiểu Y hắn không nói cho ai, nhưng Hùng Bá thân là đại ca của Tiểu Y, hắn dĩ nhiên có quyền biết được sự việc.
Thấy biểu hiện của Long Nhất không tốt lắm, Hùng Bá ngờ ngợ là có chuyện chẳng lành, dồn dập hỏi tiếp: "Tướng quân, tiểu muội tôi rốt cuộc là đang ở đâu? Muội ấy có gặp chuyện gì không hay xảy ra không?"
Long Nhất thở dài một hơi, ra hiệu với hắn là phải đi ra chỗ khác. Một hồi sau khi cùng với Hùng Bá tới một nơi vắng vẻ của Vô Song Doanh thì ngồi xuống rồi thuật lại sự việc.
Hùng Bá biết được hung tin chăm chú nhìn trước ngực Long Nhất có một hạt châu màu trắng, không nghĩ ngợi gì hỏi: "Tướng quân, người nói tiểu muội giờ đang ở trong hạt châu này à, thế là lẽ nào?."
"Không thể hiểu được đúng không? Là ta tận mắt nhìn thấy không thì ta cũng không tin là sự thật, hơn nữa ta còn có thể cảm nhận được hơi thở của Tiểu Y ở bên trong ." Long Nhất vừa nói ngón tay vừa vuốt nhẹ hạt châu trước ngực.
Hùng Bá suy ngẫm một hồi, thần sắc có chút sầu thảm, hắn cùng với Tiểu Y sống nương tựa lẫn nhau bao năm qua. Bây giờ chợt nghe thấy nàng xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng thực đau đớn khôn nguôi.
"Tướng quân, sau này nếu tóm được tên hỗn đản kia nhất định phải kêu ta, tiểu tướng nhất định phải trả cho hắn gấp trăm ngàn lần những gì mà muội muội phải chịu." Hùng Bá hung hăng nói
Long Nhất gật gật đầu, nhớ tời loại bóng đem quỷ mị kia trong mắt hắn không khỏi toát ra một trận sát khí.
Kết thúc một ngày tập huấn trở về, Long Nhất lập tức đưa Nam Cung Hương Vân đi tới chỗ mấy người Lãnh U U đang chờ, Man Ngưu và Lệ Thanh cũng theo sát phía sau không rời nửa bước
Man Ngưu nghe nói có thể gặp lại Lãnh U U, trong lòng hết sức cao hứng hồi tưởng lại lúc bọn họ cùng nhau sống chết , sau khi phải chia cách ở Hoành đoạn sơn mạch thì chưa có gặp lại. Hôm nay có duyên tái ngộ đương nhiên rất hưng phấn –loại cảm tình này nếu không phải là người đã từng đồng cam cộng khổ thực khó có thể hiểu được.
Sau một đoạn đường dài, Long Nhất cùng 3 người rất nhanh đã đi tới chỗ mấy người Lãnh U U.
"Các vị kiều thê, phu quân đã tới, còn không mau ra nghênh đón" Long Nhất mở miệng hô to.
Người đầu tiên vọt ra là Lãnh U U, nàng thấy Long Nhất liều nhào tới ôm lấy như một con mèo nhỏ, lúc này trong tâm trí của nàng chi có Long Nhất, về phần Man Ngưu nàng không hề ngó ngàng gì cả.
"Phu quân, chàng sao giờ mới tới, làm thiếp phải chờ một đêm dài." Lãnh U U ôm Long Nhất nũng nịu hỏi.
"Ta mới từ binh doanh trở về, Linh nhi cùng Bích Nhi đâu rồi:" Long Nhất vỗ vào kiều đồn Lãnh U U cái đét hỏi, nhưng hắn chẳng phát hiện là Lệ Thanh ở phía sau thân thể đang chấn động, sắc mặt trở nên hơi nhợt nhạt
"Các nàng ấy thấy chàng không tới nên đã đi ra ngoài chơi rồi, thiếp thì phải chờ chàng tới mới được" Lãnh U U cười nói.
Lúc này Nam Cung Hương Vân bất mãn hừ lên một tiếng khiến hai người sực tỉnh lại.
Lãnh U U từ trong lòng Long Nhất chui ra tiến đến nắm tay Nam Cung Hương Vân nói: "Đây chắc là Nam Cung Hương Vân muội rồi, so với ta thực xinh đẹp hơn nhiều"
Lãnh U U vừa dùng những lời có cánh để dụ ngọt, so với những lời nói của nàng cách đây hai năm thì thực đã biến hóa một trời một vực
Nam Cung Hương Vân hơn run, thực sự là nàng không có tứ ý gì, nàng đỏ mặt nói "Đâu có, tỷ tỷ mới là xinh đẹp chứ, dáng vóc của tỷ mới làm cho tên đại dâm tặc kia không quên được a"
Sau vài đoạn hội thoại giản đơn, hai nàng cơ bản đã loại bỏ chút ngại ngùng ban đầu. Dù sao các nàng cũng đều biết sau này tỷ muội nếu không sống tốt với nhau sợ rằng sẽ làm cho Long Nhất phật ý.
"Ơ, Man Ngưu ngươi sao lại tới đây, lúc nãy có thấy ngươi đâu?" Lãnh U U lúc này mới nhìn đến Man Ngưu, đi đến vui vẻ hỏi
"Người trong mắt chỉ có Lão Đại có để lão Ngưu này vào mắt đâu." Man Ngưu oang oang bực tức nói, khiến cho Lãnh U U nóng hết cả mặt
"Nghe nói ngươi đã giành được tiểu công chúa của Thú nhân tộc, chúc mừng ngươi nhé" Lãnh U U nhẹ giọng đáp.
Man Ngưu gãi gãi cái sừng trâu của mình, quên béng đi bực tức cười ha hả, trong đầu chậm chậm bốc lên hồng tâm, hiển nhiên là đang nghĩ đến cuộc sống cùng với thê tử vui vẻ hoan lạc.
Long Nhất vốn muốn giới thiệu Lệ Thanh với Lãnh U U biết nhưng đột nhiên phát hiện gương mặt Lệ Thanh trông rất khó coi, tựa như đang phải cực lực chịu đựng một cái gì đó.
"Lệ Thanh, ngươi làm sao vậy?" Long Nhất tiến đến tỏ ra quan tâm.
Gương mặt Lệ Thanh giật giật một chút, mới vừa muốn hỏi xem Ti Bích kia có phải là là Ti Bích hay không thì đột nhiên gian phòng bật mở, Ti Bích đeo mạng che mặt cùng với Long Nhất vấn tóc từ trong bước ra
Lệ Thanh trong đầu trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng nói, tự trong lòng đã giật nảy lên, mồ hôi lạnh trên trán trực tuôn ra, hắn không thể nào dám tin đây là sự thật.
Bản thân đã khổ luyến nữ nhân này nhiều năm như vậy ,nhưng giờ lại là nữ nhân của Long Nhất, hắn trong khoảng thời gian ngắn như thế chưa có cách nào tiếp nhận được. Chỉ cảm thấy ý chí hoàn toàn bị nung nóng, tựa hồ như muốn nổ tung ra
Ti Bích nhìn thấy Lệ Thanh bên cạnh Long Nhất cũng hết sức sửng sốt, nàng cũng quên Lệ Thanh bây giờ là một người bên cạnh Long Nhất. Chuyện xảy ra đêm qua như một giấc mơ đẹp nên nàng quên không nói cho Long Nhất biết.
Bầu không khí từ từ có chút căng thẳng, Lệ Thanh vẻ mặt thống khổ nhìn Tì Bích mà nàng cũng ngẩn người ra nhìn lại hắn, nhãn thần mọi người xung quanh thì ngơ ngác không hiểu đã xảy ra
Thấy ánh mắt hai người lúc này, Long Nhất trong lòng sực nhớ ra, nhớ tới chuyện tình thương đau của Lệ Thanh, hắn đã đoán được tám chín phần người Lệ Thanh yêu chính là Tì Bích. Mặt khác Long Nhất biết rõ Lệ Thanh là người có đầu óc thiển cận, nhìn hắn thống khổ như thế lập tức hiểu ra, hắn một khi yêu ai tức là nỗ lực toàn tâm, lúc này thật là phiền toái.
"Tại sao vậy? Tại sao vậy?" Lệ Thanh đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu lớn hai tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng phóng đi
"Ta đi xem sao, mọi người ở nguyên chỗ này nhé" Long Nhất vừa nói xong liền đuổi theo, hắn thực sợ Lệ Thanh làm chuyện dại dột.
Mấy nữ nhân nhìn nhau, không hẹn mà hướng về Ti Bích, lúc này Ti Bích ánh mắt lóe lóe, khẽ thở dài rồi xoay người đi vào bên trong phòng, Lãnh U U mấy người cũng liền theo vào.
Lệ Thanh nổi giận nhắm bên ngoài phóng đi như tên bắn, Long Nhất ở trên không trung từ từ theo sát hắn, trong lòng tình toán trước những gì có thể xảy ra/
Hắn tin rằng Lệ Thanh chỉ không chuẩn bị tinh thần trước cho nên khi đột nhiên biết được chuyện này, nhất thời khó có thể chấp nhận được, chỉ cần hắn có thời gian, hắn nhất định sẽ nghĩ thông suốt.
Lúc mà Long Nhất nói chuyện với Lệ Thanh thì hắn biết được Lệ Thanh yêu say đắm lắm, khi ấy hắn tuyên thề chỉ cần Ti Bích hạnh phúc thì hắn cũng hạnh phúc khiến cho Long Nhất vô cùng cảm động
Lệ Thanh chạy đến một mảnh rừng nhỏ, nổi giận kêu lớn như con dã thú bị thương, bỗng nhiên trong tay hắn xuất hiện một trường kiếm gần như trong suốt, thân kiếm run rẩy. Long Nhất trong lòng căng thẳng, tay âm thầm ngưng khí, hắn sợ Lệ Thanh sẽ gây ra chuyện xấu
Một khoảng không yên lặng. Lệ Thanh bắt đầu vũ động kiếm chiêu một cách cuồng loạn, một cỗ khí hàn vụ trắng từ thân kiếm toát ra, thân cây đại thụ to lớn bị hàn băng đấu khí của hắn tức thì nát bét, trong phạm vi quanh hắn trăm thước dần bị phủ trong băng vụ, trên mặt đất tất cả là những hố băng được tạo ra từ sự đau đớn tột cùng của hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu thì trời đã tối sầm, Lệ Thanh hú dài một tiếng, quăng thanh kiếm đi, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh, hơn mười cây đại thụ phía trước biến thành tầng tầng lớp lớp băng phân.
Thấy Lệ Thanh quỳ sụp xuống, Long Nhất có chút ngạc nhiên. Tiểu tử này dĩ nhiên là bi thương đột phát, xem ra nội phủ có chút thương tổn
Long Nhất nhẹ nhàng hạ xuống bên Lệ Thanh, ngồi xuống đỡ hắn dậy, truyền chân khí để ngăn chặn thương thế nội phủ hắn
"Thiếu gia, hãy để cho ta yên tĩnh một chút" Lệ Thanh vừa phát tiết xong, trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lãnh đạm nói với Long Nhất
/674
|