Phong Lưu Pháp Sư

Chương 138: Hồ nữ xuân sắc

/674


 
Dịch thuật: Aficio

Nghe được tiếng rên rung động cõi lòng như thế, hỏa nhiệt trong đầu Long Nhất bốc từng cơn, tim đập loạn vài nhịp, trong đầu hiện ra hình ảnh hai cơ thể mềm mại xích lõa ôm ấp làm trò giả phượng hư hoàng.
Long Nhất bắt đầu máu nóng sục sôi, hận mắt không thể xuyên qua tường mà xem cảnh đó rốt cuộc hương diễm bao nhiêu.
"Lăng Phong. Ta đi vệ sinh, ngươi đợi ta ở đây một lát." Long Nhất nói xong liền rời khỏi cửa đi tới khu nhà vệ sinh.
Khu vệ sinh tầng ba này cũng nạm vàng dát bạc, khô ráo và sáng sủa, mặt nền có thể trực tiếp nằm xuống mà ngủ được. Chỉ có điều Long Nhất bây giờ đâu có thời gian để mà cảm thán. Hắn trong lòng đang vội bèn phóng qua cửa sổ, thân hình loáng lên hóa thành một đạo hư ảnh tiến vào tầng lầu trên đỉnh.
Khoảng cách tầng mái này rất hẹp, độ cao chỉ vừa một người nằm. Long Nhất thân hình thẳng tắp, bàn tay nhẹ nhàng chạm xuống, người như con kiến vô thanh vô tức trườn tới trước.
Cẩn thận từng li từng tí dùng nội lực thăm dò, Long Nhất cuối cùng xác định được vị trí của gian phòng có Mễ Á hoàng hậu.
"Bối Toa. Cảm giác thế nào?" Từ trong phòng truyền lại thanh âm của Mễ Á hoàng hậu. Mềm dịu, ngọt ngào tới mức khiến nhân tâm đều tê tái.
"Cô cô. Đừng dùng sức như vậy, hơi đau." Bối Toa thở nặng nề nói.
Long Nhất nghe được nhất thời tà hỏa bốc thẳng lên, hai tuyệt thế vưu vật không ngờ làm chuyện này. Long Nhất nội lực phát ra đầu ngón tay dùng Thiếu Lâm Đại Lực Kim Cương Chỉ chọc xuống một cái, chỉ nghe một tiếng động nhẹ nhàng hưởng ứng, tòa lầu được thi phóng nhiều tầng kết giới bị Long Nhất dễ dàng đâm xuyên qua.
Long Nhất dùng mắt nhìn trực tiếp, suýt chút nữa thì thổ huyết mà thân vong. Phòng này không ngờ có một chỗ dùng lụa trắng phủ lên, còn Mễ Á hoàng hậu cùng với Bối Toa ở bên trong tấm lụa. Long Nhất chỉ thấy được hai hình ảnh một ngồi một nằm, không thấy được cái gì, điều này khiến cho kẻ vốn cảm giác được đây là xuân cung nơi các khối đậu hủ cọ xát với nhau như Long Nhất mười phần thất vọng.
"Được rồi. Hôm nay đến đây đã, tháng sau lại tiếp tục lần nữa." Lúc này, Mễ Á hoàng hậu nói.
"Cô cô. Còn phải bao lâu nữa cháu mới có thể tu luyện Thiên Cực Ảo Thuật?" Bối Toa hỏi.
"Đợi nửa năm nữa đi, nửa năm chính là có thể rồi. Trước khi tu luyện được mức Bách Biến Phân Thân của Thiên Cực Ảo Thuật, tuyệt đối không được phá thân. Rõ chưa?" Thanh âm dịu dàng của Mễ Á hoàng hậu bất ngờ mang theo vẻ uy nghiêm lãnh đạm.
"Hiểu rồi. Cô cô, người cứ yên lòng, lũ xú nam nhân đó cháu không vừa mắt kẻ nào hết." Bối Toa cười nói.
"Tình cảm là chuyện rất khó nói, rồi có lúc chỉ vì mối duyên ngắn ngủi mà thân hãm vào trong đầm lầy. Cô cô chỉ hi vọng cháu đến lúc ấy có thể bảo trì bản thân. Cháu là người hồ tộc duy nhất thân mang đầy đủ ngân hồ huyết mạch, cũng là người duy nhất có thể tu luyện Ẩn Thân thuật cho tới Thiên Cực Ảo Thuật. Hi vọng chấn hưng hồ tộc toàn bộ đặt lên vai cháu đó." Mễ Á hoàng hậu nhẹ nhàng nói, giọng có chút xa xăm.
"Cô cô. Người hãy yên lòng. Nguyện vọng lớn nhất trong đời của Bối Toa là lãnh đạo hồ tộc lên một cấp cao hơn hẳn toàn thể thú tộc, không có tâm tình gì để mà đàm tình thuyết ái nữa? Lại nói lũ xú nam nhân không có kẻ nào tốt đẹp, chỉ biết dùng nhãn thần ti hí háo sắc để nhìn người ta." Bối Toa nói.
"Cô cô biết. Bối Toa nhà ta nhãn quang cao lắm. Nam nhân thế gian này không ai có thể vừa mắt cháu." Mễ Á hoàng hậu khe khẽ cười nói.
"Đấy là đương… nhiên." Thanh âm của Bối Toa dừng lại trong một sát na, trong đầu đột nhiên xuất hiện một nam tử anh tuấn mang theo vẻ mặt cười cợt xấu xa, đêm khuya sau Đại hội luận võ của man ngưu tộc, nàng vĩnh viễn cũng không quên được.
Biểu tình của Bối Toa Mễ Á hoàng hậu cũng thấy được, có điều bà không hề nói đến. Bà tin tưởng cháu gái tâm tính kiên cường sẽ sắp đặt được sự tình ổn thỏa thôi.
Long Nhất qua một tầng ngăn cách mỏng nghe rõ như chỉ ngăn cách bởi mây khói, có cảm giác rằng họ không phải đang làm chuyện giả phượng hư hoàng. Ngân hồ huyết mạch là cái gì, Ẩn Thân thuật hắn đã nghe Tộc trưởng man ngưu tộc nói tới, nhưng Thiên Cực Ảo Thuật chưa từng biết đến, hay là một tuyệt học thất truyền của hồ tộc.
Đang nghĩ ngợi, tấm lụa đột nhiên mở ra. Long Nhất hô hấp nhất thời ngưng trệ, đồng tử mắt to lên hết cỡ (theo khoa học, đồng tử mắt giãn ra nghĩa là đang vui sướng, khoái chí, co lại nghĩa là đang căm ghét, khó chịu, để ý nhìn mắt người yêu nhé. ND). Thì ra hai tuyệt thế vưu vật hồ tộc dưới tấm lụa tuy không xích lõa hoàn toàn, nhưng trên mình chỉ có một lớp tiểu y tiểu khố mỏng tang, hung bộ đầy đặn lộ ra quá nửa thì chưa kể, nơi hung y còn thấy rõ được dấu ấn hai viên nho nhỏ cứng dội lên trên, thật sự mê người cùng cực. Đặc biệt là Mễ Á hoàng hậu, ngọc nhũ của bà lớn hơn Bối Toa nhiều lắm, chỉ muốn thoát ra khỏi hung y nhỏ bé, còn tiết khố bà mặc, không ngờ là mốt mới nhất của của Lệ Nhân phường, thể loại trong suốt, một mảng đen mờ ẩn ước trông thấy được, hơn nữa do bó sát thân, chỗ cong cong thần bí đó còn lộ ra một khe rãnh, sau kiều đồn có một chiếc đuôi lớn trắng muốt như tuyết vung vẩy, có một sự dụ hoặc lạ lẫm mà chết người.
Trời ơi! Không chịu nổi mất. Long Nhất miệng khô khốc. Hồ nữ này không chỉ thân thể mê người mà mỗi một cái nhấc tay cất chân vô ý thôi cũng tán phát ra mị ý kinh nhân, kể cả nam nhân bất lực nhìn thấy vẻ phong tình vạn chủng ấy cũng lập tức một cột chống trời, huống chi là kẻ lâu ngày chưa phát tiết như Long Nhất?
Nghĩ rằng thời gian không còn nhiều, tiểu tử Lăng Phong đó ước chừng đợi lâu quá mà sốt ruột rồi. Long Nhất hiểm hóc cố nhìn vào thân thể tuyệt mĩ của hai hồ nữ phía dưới, đã định quay về.
Đúng vào lúc ấy, Mễ Á hoàng hậu cong eo lại làm cái gì đó, hai khối thịt mềm trước ngực lập tức lộ ra một khe ngực sâu thẳm. Long Nhất nuốt ực một cục nước bọt, tiểu huynh đệ mạnh mẽ vọt lên phía trước, hầu như làm rách luôn cả khố tử.
Nhưng đúng lúc này, thân thể mềm mại của Mễ Á hoàng hậu khẽ rung lên, tay từ dưới đất quơ lên một cái, bất cẩn chạm vào dây chuyền đeo trên cổ.
Mắt Long Nhất lóe lên tia sáng như sao, thấy nguy hiểm thu hẹp lại chỉ còn là một đường chỉ. Hắn có một thứ trực giác, Mễ Á hoàng hậu vừa phát hiện được hắn. Đợi bà ta chầm chậm lần tới dây chuyền trên cổ, hắn đã động, hai đạo kình khí từ ngón tay phóng ra, lập tức kích trúng Bối Toa và Mễ Á hoàng hậu. Đương nhiên, hắn không làm thương tổn tới tính mạng của họ mà chỉ phong trụ huyệt đạo lại.
Đến lúc này thì Long Nhất cũng không cần phải ẩn tàng thêm nữa. Hắn mở một tấm lát trần ra, nhẹ nhàng phiêu dật phi thân xuống dưới, tiêu sái hiện ra trước mặt lưỡng vị hồ nữ.
Thấy bộ dạng của Long Nhất, biểu hiện của Bối Toa từ kinh sợ trở nên kinh ngạc, sau đó biến thành tức giận.
Long Nhất vươn tay ra, nhằm hướng bộ ngực của Mễ Á hoàng hậu.
"Long Nhất! Tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi định làm gì?" Bối Toa phẫn nộ nói. Dù nàng không thể cử động nhưng miệng lưỡi vẫn nói được nên lời.
Ngón tay của Long Nhất khe khẽ vuốt qua ngọc nhũ trắng như tuyết đang rung động tựa như con sóng biển, rồi chọc nghẹo lướt lên, sợi dây chuyền lam sắc đeo thòng xuống nơi ngực Mễ Á hoàng hậu đã nằm gọn trong tay hắn. Tấm thân mềm mại của Mễ Á hoàng hậu run lên, hô hấp cấp bách hơn vài phần nhưng không tỏ ra sợ hãi, đôi mắt hắc bạch phân minh mê người hiếu kỳ nhìn Long Nhất dò xét.
Long Nhất để rủ sợi dây chuyền xuống xem xét cẩn thận, cười nói: "Cái thứ đồ cảnh báo nguy hiểm này cũng tiến bộ ghê nhỉ."
"Bối Toa. Cháu quen hắn à?" Mễ Á hoàng hậu hỏi Bối Toa, giống như lời đàm thoại trong nhà lúc bình thường vậy, không hề có chút gì tỏ ra là đang bị chế trụ. Hơn nữa tiểu y tiểu khố của bà hiện tại khiến cho người không quen biết đứng nhìn thấy cũng có chút ngượng ngập thay.
"Cháu mà quen với loại cặn bã này sao." Bối Toa bực mình nói.
Long Nhất mỉm cười, ánh mắt gian giảo quan sát hân thưởng những vùng mềm mại nơi tiểu y tiểu khố của lưỡng nữ, lại còn vô ý phát ra những tiếc chắt lưỡi tán thán nữa.
"A… xú phôi đản, thả chúng ta ra mau." Bối Toa lúc này mới phát hiện nội y của mình lộ ra ngay trước tầm mắt của Long Nhất, không khỏi la thất thanh, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Long Nhất cười he he, đặt một đạo cấm chế tinh thần lực xung quanh, sau đó mới giải khai huyệt đạo cho lưỡng nữ.
Bối Toa hai tay giữ trước ngực vội vã rúc vào trong tấm lụa còn Mễ Á hoàng hậu lại chậm rãi mặc vào y phục ngay trước mắt Long Nhất, dường như kẻ đứng đó không phải là người lạ mà là trượng phu Mế Á hoàng đế vậy.
Hồ nữ không hổ là hồ nữ, bản sự câu dẫn nam nhân mà xếp họ đệ nhị, sợ rằng không một ai dám nhận đệ nhất. Long Nhất thầm nghĩ. Mắt hắn không khách khí quét trên thân thể Mễ Á hoàng hậu, nở nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng.
Mễ Á hoàng hậu mặc y phục xong, lại bình thản ngồi lên trên ghế dài, trong lòng vẫn còn chút kinh ngạc. Vừa rồi khi mặc đồ bà đã dùng mị thuật với Long Nhất phát hiện ra rằng tiểu tử này tuy biểu hiện đầy vẻ háo sắc nhưng nhãn thần lại thanh sáng, căn bản không hề bị mê hoặc.
"Tại sao ngươi núp ở trên nhìn trộm?" Mễ Á hoàng hậu khôi phục lại vẻ đoang trang, khẽ dùng lý lẽ truy vấn.
"Lý do nhìn trộm nhiều lắm à? Đương nhiên là để ngắm mĩ nữ rồi." Long Nhất cười he he, không khách khí chút nào ngồi ngay đối diện với Mễ Á hoàng hậu, hai chân bắt chéo chân nọ gác chân kia.
"Tuyệt đối không phải là nguyên nhân này." Mễ Á hoàng hậu khẳng định.
"Tại sao?" Long Nhất lấy làm lạ hỏi.
"Trực giác." Biểu hiện của Mễ Á hoàng hậu đầy tự tin.
"Trực giác tuyệt đối không có căn cứ rõ ràng, rất nhiều khi nó chỉ là ngộ nhận. Hoàng hậu chưa từng bị trực giác làm ngộ nhận sao?" Long Nhất cười nói.
"Ta tin vảo bản thân ta." Mễ Á hoàng hậu chậm rãi nói.
Long Nhất nhún vai cười mỉm. Nguyên nhân lớn nhất khiến hắn tới nhìn trộm là vì nghe thấy tiếng rên rỉ kinh tâm động phách cuốn hút cùng cực ấy, là do những ý niệm đen tối trong đầu thúc dục, nói đi rình xem mĩ nữ tự nhiên là đáp án chính xác rồi. Không ngờ Mễ Á hoàng hậu lại chẳng tin, ai, năm nay nói thật thì đâu có ai tin, nói lung tung lại lắm người tưởng thật.
"Được rồi. Ta thừa nhận trực giác của bà chính xác. Ta đích thực không có chủ ý nhìn trộm." Long Nhất nhìn Mễ Á hoàng hậu vừa cười vừa nói.
"Thế mục đích của ngươi là gì?" Mễ Á hoàng hậu hỏi.
"Rất đơn giản, các người vừa rồi đề cập tới Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận là khách quý của Mê Tình Cư. Mê Tình Cư mới nghe là biết nơi không phải tốt đẹp gì rồi, họ lại chính là bằng hữu của ta. Chuyện này ảnh hưởng tới an nguy của họ, ta có thể không làm vậy sao, ai mà biết được các ngươi làm chuyện quỷ quái gì ở đó chứ." Long Nhất cười he he nói.
Mễ Á hoàng hậu đỏ mặt lên, có chút giận hờn. Bà nói: "Mê Tình Cư chỉ là một quán ăn chuyên tiếp đãi khách nữ thôi, hoàn toàn không phải là nơi như ngươi nghi đâu."
"Đích thực là quán ăn thôi à?" Long Nhất đưa ánh mắt sáng quắc nhìn Mễ Á hoàng hậu.
"Ta không quan tâm các ngươi có mục đích gì. Nhưng chớ có động đên Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận, nếu không hồ tộc các ngươi sẽ biến mất vĩnh viễn ở Thương Lan đại lục." Long Nhất khép nửa mắt lại, sát khí băng hàn thấu xương tỏa ra từ thân thể.
 

/674

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status