Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Chương 24: Tại nạn nhỏ ở trường đua (P1)

/33


7h30 sáng, tại trường đua ngựa

Hôm nay Như Kỳ mặc một bộ váy xòe kiểu châu Âu, một đôi bốt cao và một chiếc mũ tương đối rộng vành vừa để che nắng vừa để che vết bầm trên trán, điểm nhấn chính là đôi mắt kiếng Thụy sĩ màu nhũ bạc. Cô đi theo Tịnh Dương vào trường đua ngựa nhưng thay vì ở bên khán đài như bao người khác thì cô lại được dẫn đến một khu cao cấp hơn.

Toàn bộ trường đua là một cấu trúc vòng tròn như thể sân vận động bóng đá, ở đây cũng bao gồm hai khán đài. Khán đài A là khán đài tự do dành cho những người khách đến xem và cá cược, trong khi khán đài B lại là khán đài dành cho khách VIP. Trong một không gian rộng rãi, người ta bố trí rãi rác một vài bàn nhỏ có ghế xung quanh, khách có thể ngồi bên trong nhìn vào màn hình tivi trực tiếp hoặc giả là có thể đứng ở cạnh cửa kính nhìn ra ngoài trường đua bằng hệ thống máy quan sát hiện đại. Cách thức người ở đây thưởng thức đua ngựa hoặc cá cược cũng chuyên nghiệp và hiện đại hơn, bởi chỉ cần ngoắc tay là sẽ có một phục vụ chạy đến ghi chép theo đúng yêu cầu rồi đi thi hành mệnh lệnh. Tất cả chỉ là nhàn nhã vậy thôi và giờ Như Kỳ cũng đang tận hưởng trọn sự nhàn nhã đó

“Đây là danh sách các cuộc đua sẽ diễn ra trong ngày hôm nay, còn có cả tên các con ngựa và dự đoán của những chuyên gia. Cô hãy xem và đặt cược thử đi” Tịnh Dương tỉ mẫn giải thích cho Như Kỳ những tờ giấy trước mặt

Cầm tờ giấy dự đoán của các chuyên gia cô thấy con Nam Tây Thi có khả năng thắng trận đầu tiên lên đến 80%, sau đó là con Huệ Bích Vân là 65%, v.v..… tiếp sau đó là một chuỗi liệt kê khả năng của từng con ngựa trong bảng so sánh khả năng chiến thắng. Mọi thứ càng đọc cô càng cảm thấy mơ hồ và còn rất nhiều từ riêng dùng cho những người đua ngựa với nhau khiến cô không tài nào hiểu nỗi

“Như Kỳ ! cô nhìn kia, bây giờ người ta cho các con ngựa đi ra biểu diễn. Cô cứ từ từ xem hết đi, thấy thích con nào cô cứ bảo tôi, tôi sẽ đặt cược dùm cô” Tịnh Dương nhiệt tình giải thích với Như Kỳ

“Thế cậu cưỡi con nào?” Như Kỳ nhìn đến chóng mặt mà vẫn thấy con nào cũng như nhau

“Con D.Shart, đó là con ngựa màu đen, đang được một người mặc đồ đỏ điều khiển đó, cô thấy không ?” Tịnh Dương chỉ tay về phía con ngựa đang hung hăng phi nước đại qua vài chướng ngại vật nho nhỏ bằng gỗ

“Vậy được rồi, tôi đặt con đó” Như Kỳ dứt khoát nhìn Tịnh Dương trả lời

Tịnh Dương nhìn cô tỏ ý vui mỉm cười rồi tươi tỉnh nói

“Cô tin tưởng tôi sẽ thắng sao ?”

“Không tôi tin tưởng con ngựa” Như Kỳ vui vẻ đáp lại Tịnh Dương

Có lẽ Tịnh Dương thích thú vì điều đó nên cứ thế sang sảng cười bất tận, đầu vẫn liên tục gật gù tỏ ý “cô thật là biết nói đùa”

Tịnh Dương nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là thi đấu chính thức nhưng Khúc Thụy vẫn chưa đến, theo sắp xếp của anh là khi anh đi đua ngựa sẽ để Như Kỳ ở lại gặp Khúc Thụy. Khúc Thụy sẽ tiếp đón Như Kỳ cũng như tạo cơ hội để Khúc Thụy có thời gian đánh giá Như Kỳ. Nhưng Tịnh Dương không thể nán lại lâu hơn, nên quyết định nhắn tin cho Khúc Thụy biết số bàn của Như Kỳ đang ngồi, rồi nhanh chóng cáo từ Như Kỳ vào trong chuẩn bị. Anh vẫn là hy vọng Khúc Thụy sẽ đến sớm.

Cuộc đua diễn là theo hình thức loại trực tiếp, chỉ 1 con ngựa về nhất của mỗi bảng mới được tham gia vào vòng trong. Suốt từ sáng Như Kỳ đã được xem 8 cuộc đua vòng loại, trong đó Tịnh Dương về nhất bảng E, ngoài ra còn 4 cuộc đua vòng loại buổi chiều nữa sau đó là thi đấu bán kết và cuối cùng là chung kết. Như Kỳ có chút mệt mỏi, ngồi một mình đã đủ khiến cô chán ngán ấy vậy mà còn phải xem môn thể thao mà cô không hiểu thì chẳng mấy chốc sau khi xem xong Tịnh Dương thi đấu thì cô chỉ muốn được đi về chợp mắt nghỉ ngơi.

Vỗ vỗ hai má đôi chút, Như Kỳ đang muốn chống lại cơn buồn ngủ của mình, thì cô nghe một tiếng nói cất lên

“Cô là Như Kỳ, bạn của Tịnh Dương” một chàng trai trẻ trong trang phục cưỡi ngựa đến nói chuyện với Như Kỳ

“Đúng rồi, có chuyện gì không ?” Như Kỳ khẽ gật đầu chấp nhận

“Tôi là Diêu Hưng, cũng là bạn của Tịnh Dương, cậu ấy có chuyện bận nên nhờ tôi đến tiếp đón cô, cậu ấy sẽ trở lại sau khi xong việc và cùng chúng ta dùng bữa trưa” Diêu Hưng lịch sự giới thiệu mình, rồi từ tốn kéo ghế ngồi đối diện với Như Kỳ

Nhìn tổng thể thì Diêu Hưng là một người rất khôi ngô, khuôn mặt chữ điền, chân mày rất dày và đậm, tuy nhiên khi kết hợp với hai bát kéo dài xuống má lại tạo nên một tổ hợp nhẹ nhàng không nặng nề hoặc thô kệch. Chính điều đó lại càng khiến người đối diện cảm thấy Diêu Hưng thân thiện ngay cái nhìn đầu tiên. Cô không khỏi chậc lưỡi mà thầm khen rằng “đúng là tuấn tú à nha”

“…” Như Kỳ im lặng gật đầu, cô cảm thấy chỉ cần nghe Diêu Hưng nói là đủ rùi, quả thật giọng nói cũng không khác nhan sắc là mấy, cũng nhẹ nhàng thanh thoát dễ gây thiện cảm

“Vì bây giờ rảnh rỗi, nên cô có muốn đi một vòng xem vài chú ngựa của tôi không ? Nó khá đẹp, đảm bảo cô sẽ thích” Diêu Hưng vẫn niềm nở nói

Mặc dù Như Kỳ chỉ muốn tiếp tục gật đầu để nghe cậu ta nói, nhưng cuối cùng cô cũng mỉm cười và đáp lại

“Được vậy thì tốt quá, tôi cũng rất muốn đi xem chúng có đẹp như chủ của mình không ?” Như Kỳ chẳng hiểu sao lại trêu ghẹo Diêu Hưng. Có lẽ đó là bệnh nan y khi thấy trai đẹp cũng nên, chắc cũng là do Mi Mi làm hỏng cô rồi.

Mặt Diêu Hưng có chút biến chuyển vui vẻ mỉm cười, nhưng cũng không đến mức đỏ mặt hay ngại ngùng. Như Kỳ có chút liên tưởng đến Tịnh Dương, nếu Tịnh Dương nghe cô nói thế nhất định sẽ cười vui đến sáng lạng mặt mày, mà không cần biết là đùa hay thật

Diêu Hưng quả rất nhiệt tình giới thiệu, không những chỉ cho cô xem nhưng con ngựa quý của mình mà con hào sản dắt một con ngựa mời cô cưỡi thử. Mặc dù Như Kỳ vẫn luôn tâm niệm “ phóng đi bằng tốc độ, không bằng đi bộ cho an toàn” nhưng đứng trước một con ngựa trắng như tuyết với cái bờm rất dài và được chải mượt thế này thì cô cũng không thoát khỏi cám dỗ muốn ngồi lên mà phi nước đại như trong phim. Cô hình dung cảm giác giác được ngồi lên lưng con ngựa tuyết mà thong thả cảm nhận sự di chuyển mềm mại của cơ thể hoàn mỹ và bộ lông đan xen vào từng khẽ tay. Quả là mê hoặc lòng người, nhưng cô cũng phải chợt tỉnh lại vì thực tế trớ trêu – cô không biết cưỡi ngựa.

“Con ngựa này tên là Bạch Linh Châu, nó là loài ngựa thuần chủng được mang về từ vương quốc Anh và từng được công chúa Anh cưỡi một lần. Công chúa Anh đã từng ngỏ ý muốn mua nhưng chủ nhân con ngựa này nhất quyết không bán, sau đó do một tai nạn người chủ con ngựa này mất đi. Chính phủ Anh đã tổ chức đấu giá gây quỹ từ thiện, nhưng chỉ cho phép những người có đủ điều kiện chăm sóc mới được phép đấu giá để mua con ngựa này. Có lẽ do may mắn mà tôi đã đấu giá thành công” Diêu Hưng nhìn con vật tuyệt mỹ này mà nói tóm tắt lược sử của nó cho Như Kỳ nghe

Chỉ nghe sơ lược thôi mà Như Kỳ cũng không khỏi bất ngờ, đúng là hôm nay nhờ lộc của Tịnh Dương mà cô được nhìn và chạm vào một bảo vật sống rồi. Mân mê từng sợi lông mềm mại của con ngựa càng khiến Như Kỳ hứng thú, mắt lại càng sáng lên tia thèm thuồng được ngồi lên và cưỡi đi đôi chút

“Thế nào cô muốn lên cưỡi thử chứ ?” Diêu Hưng cầm dây cương nhìn Như Kỳ chờ đợi

Khỏi phải nói cô gật đầu chấp nhận nhanh đến mức nào, nhưng khi đã ngồi trên lưng ngựa rồi thì Như Kỳ mới lo lắng hỏi Diêu Hưng “Cậu đảm bảo tôi cưỡi được chứ ?”

“Cứ tin tôi đi, con ngựa này đã được thuần chủng, cô chỉ cần giữ chặt dây cương, thúc nhẹ vào bụng thì nó sẽ bước đi thôi, đi thong thả một đoạn đảm bảo an toàn” Diêu Hưng ngước mặt nhìn Như Kỳ trấn an

Nuốt khô lấy can đảm Như Kỳ cũng làm theo lời của Diêu Hưng. Con ngựa bước đi nhẹ nhàng, thong thả, gió thổi làm từng sợi lông trên bờm ngựa khẽ đung đưa cọ sát vào chân, một sự va chạm mềm mại khiến Như Kỳ thích thú vô cùng. Quả thật cảm giác được ngồi trên lưng của một “đại mỹ nhân” của làng ngựa dạo bước như thế này, thì đúng là hôm nay cô rất có phúc lớn rồi.

Đứng lại phía sau Diêu Hưng nhìn thấy Như Kỳ đang ngồi trên lưng con ngựa di chuyển nhẹ nhàng thướt tha trên bãi cỏ xanh rờn, một tổ hợp bắt mắt của một công chúa đang thong dong đi dạo. Diêu Hưng cảm thấy quả thật con ngựa này sinh ra là để cho những cô gái giống Như Kỳ cưỡi, những người như anh mua về chỉ để được hưởng thụ những cảnh đẹp mà chỉ trong tranh mới thấy. Thấp thoáng vài tiếng “tách tách” của máy chụp hình phía sau lưng đang chụp Như Kỳ, càng khiến Diêu Hưng như vui vẻ thêm vài phần. Anh đúng là có quyết định sáng suốt khi cho Như Kỳ cưỡi con vật quý của mình

“Hiếm thấy khi nào em cho người khác cưỡi con Bạch Linh Châu” Khúc Thụy ngồi trên ngựa trêu ghẹo Diêu Hưng

“Anh hai” Diêu Hưng ngẩn mặt mỉm cười chào Khúc Thụy

“Cô gái đó là bạn của Tịnh Dương sao ?’ Khúc Thụy chậm rãi nói

“Đúng là cô ấy đấy, cô ấy cưỡi con Bạch Linh Châu rất đẹp đúng không anh ?”

“Uhm, rất đẹp” Khúc Thụy cũng gật đầu chấp nhận, nhưng anh có chút liên tưởng nếu để Như Kỳ trong tòa soạn của anh cưỡi đảm bảo sẽ không thua kém mấy. Nhưng tại sao lại là Như Kỳ mà không phải là Mi Mi nhỉ, anh cũng chỉ biết mỉm cười trào thua, không lời giải thích như những lần trước. Có những thứ chỉ nghĩ vậy thôi chứ không phải lúc nào cũng có lời giải thích

“…” Diêu Hưng mỉm cười thoải mái hơn nhìn Khúc Thụy

Khúc Thụy cũng nhàn nhã mà nhìn theo. Cảnh như tranh nếu cứ thế diễn ra thì không có gì để nói, nhưng mọi chuyện cũng chỉ bắt đầu bằng chữ “nhưng” mà mọi thứ bỗng rắc rối hơn, cũng như rõ ràng hơn điều đó không ai biết.


/33

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status