Editor: Mây
Quý U ở tại hoàng cung đến ngày thứ sáu, cũng tính là đã quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, liền đem ký ức ra chỉnh lý rõ ràng. Đây là Hoằng La quốc, có thể coi là đệ nhất đại quốc, Hoằng La đế tên là Thích Bạch. Xưng là Hoành Hiên đế.
Thích Bạch mười tám tuổi lên làm Hoàng đế, nay đăng cơ đã được bốn năm. Là chủ nhân thập phần không dễ ở chung, tính cách lạnh lùng quái gở, nguyên nhân cũng bởi vì Thích Bạch khi làm Thái Tử cũng là người mà không được phụ mẫu yêu thương.
Lão Hoàng đế cùng Hoàng hậu là một dôi phu thê bất hòa, lúc mới đầu cũng là giai thoại một đời một kiếp một đôi nhân. Nhưng cảnh tượng này không kéo dài, Hoàng đế có tam cung lục viện, tuy yêu nhất vẫn là Hoàng hậu nhưng cũng đã sủng hạnh một ít mỹ nhân.
Hoàng hậu là người có tính tình quật cường, sau khi sinh hạ Thích Bạch cũng không còn quá để ý đến Lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế đến lúc muốn vãn hồi lại phát hiện dù thế nào Hoàng hậu cũng không cho hắn cơ hội. Hắn liền hận nàng, cố ý sủng hạnh nhiều phi tử khác. Nhưng cũng lý trí không cho bất cứ phi tần nào sinh hạ đứa nhỏ nên tuy rằng phi tần thật nhiều lại chỉ có duy nhất một hoàng tử là Thích Bạch.
Hoàng hậu bởi vì giận Hoàng đế nên đối với Thích Bạch cũng trở nên lạnh lùng. Lão Hoàng đế cũng chỉ biết dùng việc sủng ái tần phi để chọc giận Hoàng hậu, cũng không quan tâm đến sinh hoạt của Thích Bạch. Cuối cùng mấy phi tần liên hợp lại hại chết Hoàng hậu, hy vọng chuyển dời được chút lực chú ý của Lão Hoàng đế, làm cho mấy nàng sinh hạ được đứa nhỏ. Nhưng mà Lão Hoàng đế nhìn Hoàng hậu đã không còn thở trước mặt mình, khó thở công tâm, hộc máu mà chết.
Quý U nghĩ đây là một tuồng diễn cung đấu quá mức cường hãn. Thích Bạch mười tám tuổi đăng cơ, cũng làm cho tất cả tần phi của tiên hoàng chôn cùng. Hậu cung của tiên hoàng Thích Bạch diệt trừ sạch sẽ.
Hậu cung của Thích Bạch đúng là không thể so được với tiên hoàng, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ hơn ba mươi vị. Tiên hoàng tuy rằng sủng hạnh không nhiều, không đạt tới con số ba ngàn giai lệ nhưng mà trên hai trăm thì vẫn đủ nha.
Trong hậu cung của Thích Bạch, còn chưa có hoàng tử, hoàng nữ. Đứng đầu là Hoàng hậu nương nương, nữ nhi của Lý thừa tướng, đối nhân xử thế thập phần ôn hòa, rất là hiền lành.
Chính nhất phẩm phi vị đến nay chỉ có hai người, Trần Trang phi cùng với Lục Hiền phi, nghe nói hai người này đấu đá nhau cũng là không chết không ngừng. Thế lực trong hậu cung đại để chia làm hai cỗ thế lực này.
Minh chiêu nghi cùng với Lương chiêu viện, đây là hai vị lần lượt dưới trướng của Trang Trần phi và Lục Hiền phi, việc Lương chiêu viện không vừa mắt Quý Như cũng không phải là bí mật, nhưng lần này Quý U lại thay nàng chịu phạt. Vũ thục nghi cùng Vân thục viện cũng là hai phái khác nhau, nghe nói làm người cũng rất xảo quyệt. Tình quý tần có thể nói là ôn nhu động lòng người, không nghe nói là đi theo phe phái nào, rất được sủng ái. Loại đồn đãi này đưa vào tai Quý U chính là đại biểu cho sủng phi a.
Tiếp đó chính là Quý quý nghi, Quý Như đối với Quý U mà nói thì không phải là ký ức tốt đẹp gì. Sơ uyển dung cùng Cốc vinh hoa và Quý Như quan hệ rất tốt. Nhưng tình huống thật thì Quý U không cần biết. Quý U làm chánh lục phẩm Quý tần, phía dưới còn có Trân lương viện, Hồ lương đệ, Hoa tiểu nghi cùng Mộng tiểu viện gần đây tương đối được sủng ái, tổng lại cũng chỉ lẻ loi có ba mươi người.
Vị trí của Quý U không trên không dưới thật là hết sức khó xử, dựa vào gia thế đến đucợ vị trí này, cũng không được sủng ái, nhân duyên lại không tốt, thật là mỗi phút đều muốn đi tìm chết mà.
Quý U nghỉ ngơi vài ngày, thân thể phục hồi không sai. Đương nhiên muốn phát huy tác dụng của không gian đắc lực. Quý U không được sủng, Hoằng La quốc mùa đông lại thực lạnh, phân lệ thì có hạn, chậu than cũng không đủ dùng.
Bên trong không gian có nhiệt độ ổn định, bốn mùa như mùa xuân, nhưng mà một người sống sờ sờ như vậy, cả ngày trốn trong không gian tùy thân, người khác tìm không thấy thì đúng là không nói nổi. Quý U hết sức thống hận sao mình là xuyên vào hậu cung, không chết được, ra cũng không được, trên lưng là sự sủng ái của phụ thân, sự chờ mong của mẫu thân, vô tri vô giác không được, tối thiểu phải nâng cao chất lượng cuộc sống a.
Hơn nữa không tranh không đoạt mà Quý Như cũng không tha cho mình, vẫn là tìm kiếm đường sống hơn là ngồi chờ chết. Cho nên như thế nào cũng phải đến trước mặt Hoàng đế tìm lại cảm giác tồn tại. Tuy nói Hoàng đế sủng người này, sủng người kia, nhưng cái gọi là sủng cũng chỉ là một tháng có hai lần cơ hội thị tẩm.
Hoàng đế thập phần lạnh lùng, dù sao trong trí nhớ của Quý U cũng chưa thấy Hoàng đế cười một lần đâu. Cho nên như thế nào chiếm được cảm giác tồn tại đúng là một vấn đề đau đầu a, Quý U cần phải hảo hảo lên kế hoạch một chút.Ngự hoa viên mùa đông cũng là cực đẹp, chung quy cũng là vì bảo trì tốt tâm tình của Hoàng đế từng giờ từng khắc, trong hoàng cung có thể nói là không chỗ nào không được trang trí tinh xảo . Niệm Hạ sợ chủ tử mình lại bị đông lạnh thành bệnh nên đã trở về Phương Vũ cung lấy áo khoác dày. Lưu lại Quý U một mình thưởng thức, phong cảnh này cũng là có một chút ý vị khác.
Tuyết đọng mấy hôm trước cũng chưa tan, bầu trời xanh thăm thẳm lại có bông tuyết trắng xóa. Cây thường xanh cùng với bông tuyết trắng trong Ngự hoa viên làm cho Quý U nghĩ về lễ giáng sinh. Hương hoa mai theo gió xông vào mũi, hoa đỗ quyên, hoa trà rất xứng với cảnh tuyết này, phảng phất như tiên cảnh.
Đặt mình giữa cảnh này, Quý U giống như say, tám kiếp đau khổ trước đây tựa hồ đã bị chôn dấu sâu dưới lớp tuyết này, hít sâu vào không khí tươi mát, quả thực không thể nào đẹp hơn được nữa. Quý U nở nụ cười, đây mới là sống sót, đây mới là trùng sinh.
Ngươi ở trên cầu ngắm phong cảnh
Người ngắm phong cảnh trên lầu lại nhìn ngươi
Trăng sáng bên cửa sổ vì ngươi làm trang sức
Ngươi lại làm trang sức trong mộng của người ta.
(.... Xin thứ lỗi cho sự bất lực của editor *mếu*)
Hôm nay tâm tình của Hoàng đế Thích Bạch không tính là tốt, nhưng thực ra tốt hay không tốt cũng rất ít người có thể nhận ra, trừ thái giám thân cận bên người của hắn là Tiểu thịnh Tử ra.
Nghĩ đến Ngự hoa viên giải sầu, lại thấy được phong cảnh trước mắt. Phong cảnh Ngự hoa viên mỗi ngày Thích Bạch đều ngắm, ngắm đi ngắm lại cũng chỉ có như vậy. Không nghĩ đến việc chỉ thêm một người mà lại làm cho phong cảnh hoàn toàn bất đồng.
Tiếng gió bên tai, hương thơm trước mũi, nụ cười của nữ tử, tim Thích Bạch nhanh chóng đạp gia tốc, nhảy dựng lên thình thịch. Nữ tử một thân áo váy liền màu tím, trên váy lại thêu những đóa hoa lài đang nở rộ. Ruy băng màu xanh nhạt thắt thành hình con bướm đính trên eo càng làm tôn lên vòng eo tinh tế, khuôn ngực càng thêm ngạo nghễ. Bởi vì thời tiết rét lạnh nên quanh cổ được quàng thêm khăn quàng bằng lông hồ ly trắng muốt, làm cho làn da càng thêm non mịn, trắng nõn.
Tóc chỉ đơn giản vấn thành một búi, có thêm hai lọn tóc mai theo gió nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, thiên chân vô tà, khóe miệng tươi cười xinh đẹp, mắt đẹp khẽ khép hờ như chờ mong. Lóa mắt nhất là môi của nàng, không phải là đôi môi anh đào nhỏ nhắn như những người khác, ngược lại đôi môi lại gợi cảm, nở nang, làm cho người nhịn không được muốn âu yếm.
Đẹp đến kinh tâm động phách, sạch sẽ tinh khiết như chất ngọc thượng đẳng, quyến rũ như tiểu yêu tinh nơi thâm sơn, tươi cười lại tựa như phù dung xuất thủy. Thích Bạch dường như đem hết những từ ngữ tốt đẹp của mình ra để hình dung nàng, lại cảm thấy vẫn là không đủ. Hắn chỉ đứng đó, không đến gần, chỉ chờ nữ nhân phát hiện mình.
Tiểu Thịnh Tử ở một bên nhìn biểu tình của Hoàng đế... Đây là coi trọng đi? Bất quá xem vẻ mặt của Hoàng đế hẳn là không nhận ra đây là ai đi. Đến hắn không có cái công năng kia cũng nhận thấy đây là vẻ đẹp không nói nên lời huống chi là Hoàng thượng.
Điều quan trọng là trong hậu cung của Hoàng thượng đều là mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên người lộ ra vẻ mặt này, Tiểu Thịnh Tử nghĩ Quý tân nương nương hôm nay đã gặp được đại may mắn của tạo hóa rồi. Nhưng khi nghĩ đến trí thông minh của Quý tần nương nương thì hắn lại thập phần sốt ruột, không biết nàng có thể nắm được cơ hội lần này hay không đây.
“Bệ hạ, đây là Quý tần nương nương của Phương Vũ cung. Nô tài nghe nói mấy hôm trước Quý tần nương nương bị bệnh, hiện tại xem ra đã bình phục hẳn rồi”, Tiểu Thịnh Tử săn sóc nhắc nhở Hoàng đế Thích Bạch.
Hoàng đế quay sang nhìn Tiểu Thịnh Tử vừa nhắc nhở mình. Quý tần? Tại sao mình một chút ấn tượng cũng không có?
Quý U ở tại hoàng cung đến ngày thứ sáu, cũng tính là đã quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, liền đem ký ức ra chỉnh lý rõ ràng. Đây là Hoằng La quốc, có thể coi là đệ nhất đại quốc, Hoằng La đế tên là Thích Bạch. Xưng là Hoành Hiên đế.
Thích Bạch mười tám tuổi lên làm Hoàng đế, nay đăng cơ đã được bốn năm. Là chủ nhân thập phần không dễ ở chung, tính cách lạnh lùng quái gở, nguyên nhân cũng bởi vì Thích Bạch khi làm Thái Tử cũng là người mà không được phụ mẫu yêu thương.
Lão Hoàng đế cùng Hoàng hậu là một dôi phu thê bất hòa, lúc mới đầu cũng là giai thoại một đời một kiếp một đôi nhân. Nhưng cảnh tượng này không kéo dài, Hoàng đế có tam cung lục viện, tuy yêu nhất vẫn là Hoàng hậu nhưng cũng đã sủng hạnh một ít mỹ nhân.
Hoàng hậu là người có tính tình quật cường, sau khi sinh hạ Thích Bạch cũng không còn quá để ý đến Lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế đến lúc muốn vãn hồi lại phát hiện dù thế nào Hoàng hậu cũng không cho hắn cơ hội. Hắn liền hận nàng, cố ý sủng hạnh nhiều phi tử khác. Nhưng cũng lý trí không cho bất cứ phi tần nào sinh hạ đứa nhỏ nên tuy rằng phi tần thật nhiều lại chỉ có duy nhất một hoàng tử là Thích Bạch.
Hoàng hậu bởi vì giận Hoàng đế nên đối với Thích Bạch cũng trở nên lạnh lùng. Lão Hoàng đế cũng chỉ biết dùng việc sủng ái tần phi để chọc giận Hoàng hậu, cũng không quan tâm đến sinh hoạt của Thích Bạch. Cuối cùng mấy phi tần liên hợp lại hại chết Hoàng hậu, hy vọng chuyển dời được chút lực chú ý của Lão Hoàng đế, làm cho mấy nàng sinh hạ được đứa nhỏ. Nhưng mà Lão Hoàng đế nhìn Hoàng hậu đã không còn thở trước mặt mình, khó thở công tâm, hộc máu mà chết.
Quý U nghĩ đây là một tuồng diễn cung đấu quá mức cường hãn. Thích Bạch mười tám tuổi đăng cơ, cũng làm cho tất cả tần phi của tiên hoàng chôn cùng. Hậu cung của tiên hoàng Thích Bạch diệt trừ sạch sẽ.
Hậu cung của Thích Bạch đúng là không thể so được với tiên hoàng, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ hơn ba mươi vị. Tiên hoàng tuy rằng sủng hạnh không nhiều, không đạt tới con số ba ngàn giai lệ nhưng mà trên hai trăm thì vẫn đủ nha.
Trong hậu cung của Thích Bạch, còn chưa có hoàng tử, hoàng nữ. Đứng đầu là Hoàng hậu nương nương, nữ nhi của Lý thừa tướng, đối nhân xử thế thập phần ôn hòa, rất là hiền lành.
Chính nhất phẩm phi vị đến nay chỉ có hai người, Trần Trang phi cùng với Lục Hiền phi, nghe nói hai người này đấu đá nhau cũng là không chết không ngừng. Thế lực trong hậu cung đại để chia làm hai cỗ thế lực này.
Minh chiêu nghi cùng với Lương chiêu viện, đây là hai vị lần lượt dưới trướng của Trang Trần phi và Lục Hiền phi, việc Lương chiêu viện không vừa mắt Quý Như cũng không phải là bí mật, nhưng lần này Quý U lại thay nàng chịu phạt. Vũ thục nghi cùng Vân thục viện cũng là hai phái khác nhau, nghe nói làm người cũng rất xảo quyệt. Tình quý tần có thể nói là ôn nhu động lòng người, không nghe nói là đi theo phe phái nào, rất được sủng ái. Loại đồn đãi này đưa vào tai Quý U chính là đại biểu cho sủng phi a.
Tiếp đó chính là Quý quý nghi, Quý Như đối với Quý U mà nói thì không phải là ký ức tốt đẹp gì. Sơ uyển dung cùng Cốc vinh hoa và Quý Như quan hệ rất tốt. Nhưng tình huống thật thì Quý U không cần biết. Quý U làm chánh lục phẩm Quý tần, phía dưới còn có Trân lương viện, Hồ lương đệ, Hoa tiểu nghi cùng Mộng tiểu viện gần đây tương đối được sủng ái, tổng lại cũng chỉ lẻ loi có ba mươi người.
Vị trí của Quý U không trên không dưới thật là hết sức khó xử, dựa vào gia thế đến đucợ vị trí này, cũng không được sủng ái, nhân duyên lại không tốt, thật là mỗi phút đều muốn đi tìm chết mà.
Quý U nghỉ ngơi vài ngày, thân thể phục hồi không sai. Đương nhiên muốn phát huy tác dụng của không gian đắc lực. Quý U không được sủng, Hoằng La quốc mùa đông lại thực lạnh, phân lệ thì có hạn, chậu than cũng không đủ dùng.
Bên trong không gian có nhiệt độ ổn định, bốn mùa như mùa xuân, nhưng mà một người sống sờ sờ như vậy, cả ngày trốn trong không gian tùy thân, người khác tìm không thấy thì đúng là không nói nổi. Quý U hết sức thống hận sao mình là xuyên vào hậu cung, không chết được, ra cũng không được, trên lưng là sự sủng ái của phụ thân, sự chờ mong của mẫu thân, vô tri vô giác không được, tối thiểu phải nâng cao chất lượng cuộc sống a.
Hơn nữa không tranh không đoạt mà Quý Như cũng không tha cho mình, vẫn là tìm kiếm đường sống hơn là ngồi chờ chết. Cho nên như thế nào cũng phải đến trước mặt Hoàng đế tìm lại cảm giác tồn tại. Tuy nói Hoàng đế sủng người này, sủng người kia, nhưng cái gọi là sủng cũng chỉ là một tháng có hai lần cơ hội thị tẩm.
Hoàng đế thập phần lạnh lùng, dù sao trong trí nhớ của Quý U cũng chưa thấy Hoàng đế cười một lần đâu. Cho nên như thế nào chiếm được cảm giác tồn tại đúng là một vấn đề đau đầu a, Quý U cần phải hảo hảo lên kế hoạch một chút.Ngự hoa viên mùa đông cũng là cực đẹp, chung quy cũng là vì bảo trì tốt tâm tình của Hoàng đế từng giờ từng khắc, trong hoàng cung có thể nói là không chỗ nào không được trang trí tinh xảo . Niệm Hạ sợ chủ tử mình lại bị đông lạnh thành bệnh nên đã trở về Phương Vũ cung lấy áo khoác dày. Lưu lại Quý U một mình thưởng thức, phong cảnh này cũng là có một chút ý vị khác.
Tuyết đọng mấy hôm trước cũng chưa tan, bầu trời xanh thăm thẳm lại có bông tuyết trắng xóa. Cây thường xanh cùng với bông tuyết trắng trong Ngự hoa viên làm cho Quý U nghĩ về lễ giáng sinh. Hương hoa mai theo gió xông vào mũi, hoa đỗ quyên, hoa trà rất xứng với cảnh tuyết này, phảng phất như tiên cảnh.
Đặt mình giữa cảnh này, Quý U giống như say, tám kiếp đau khổ trước đây tựa hồ đã bị chôn dấu sâu dưới lớp tuyết này, hít sâu vào không khí tươi mát, quả thực không thể nào đẹp hơn được nữa. Quý U nở nụ cười, đây mới là sống sót, đây mới là trùng sinh.
Ngươi ở trên cầu ngắm phong cảnh
Người ngắm phong cảnh trên lầu lại nhìn ngươi
Trăng sáng bên cửa sổ vì ngươi làm trang sức
Ngươi lại làm trang sức trong mộng của người ta.
(.... Xin thứ lỗi cho sự bất lực của editor *mếu*)
Hôm nay tâm tình của Hoàng đế Thích Bạch không tính là tốt, nhưng thực ra tốt hay không tốt cũng rất ít người có thể nhận ra, trừ thái giám thân cận bên người của hắn là Tiểu thịnh Tử ra.
Nghĩ đến Ngự hoa viên giải sầu, lại thấy được phong cảnh trước mắt. Phong cảnh Ngự hoa viên mỗi ngày Thích Bạch đều ngắm, ngắm đi ngắm lại cũng chỉ có như vậy. Không nghĩ đến việc chỉ thêm một người mà lại làm cho phong cảnh hoàn toàn bất đồng.
Tiếng gió bên tai, hương thơm trước mũi, nụ cười của nữ tử, tim Thích Bạch nhanh chóng đạp gia tốc, nhảy dựng lên thình thịch. Nữ tử một thân áo váy liền màu tím, trên váy lại thêu những đóa hoa lài đang nở rộ. Ruy băng màu xanh nhạt thắt thành hình con bướm đính trên eo càng làm tôn lên vòng eo tinh tế, khuôn ngực càng thêm ngạo nghễ. Bởi vì thời tiết rét lạnh nên quanh cổ được quàng thêm khăn quàng bằng lông hồ ly trắng muốt, làm cho làn da càng thêm non mịn, trắng nõn.
Tóc chỉ đơn giản vấn thành một búi, có thêm hai lọn tóc mai theo gió nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, thiên chân vô tà, khóe miệng tươi cười xinh đẹp, mắt đẹp khẽ khép hờ như chờ mong. Lóa mắt nhất là môi của nàng, không phải là đôi môi anh đào nhỏ nhắn như những người khác, ngược lại đôi môi lại gợi cảm, nở nang, làm cho người nhịn không được muốn âu yếm.
Đẹp đến kinh tâm động phách, sạch sẽ tinh khiết như chất ngọc thượng đẳng, quyến rũ như tiểu yêu tinh nơi thâm sơn, tươi cười lại tựa như phù dung xuất thủy. Thích Bạch dường như đem hết những từ ngữ tốt đẹp của mình ra để hình dung nàng, lại cảm thấy vẫn là không đủ. Hắn chỉ đứng đó, không đến gần, chỉ chờ nữ nhân phát hiện mình.
Tiểu Thịnh Tử ở một bên nhìn biểu tình của Hoàng đế... Đây là coi trọng đi? Bất quá xem vẻ mặt của Hoàng đế hẳn là không nhận ra đây là ai đi. Đến hắn không có cái công năng kia cũng nhận thấy đây là vẻ đẹp không nói nên lời huống chi là Hoàng thượng.
Điều quan trọng là trong hậu cung của Hoàng thượng đều là mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên người lộ ra vẻ mặt này, Tiểu Thịnh Tử nghĩ Quý tân nương nương hôm nay đã gặp được đại may mắn của tạo hóa rồi. Nhưng khi nghĩ đến trí thông minh của Quý tần nương nương thì hắn lại thập phần sốt ruột, không biết nàng có thể nắm được cơ hội lần này hay không đây.
“Bệ hạ, đây là Quý tần nương nương của Phương Vũ cung. Nô tài nghe nói mấy hôm trước Quý tần nương nương bị bệnh, hiện tại xem ra đã bình phục hẳn rồi”, Tiểu Thịnh Tử săn sóc nhắc nhở Hoàng đế Thích Bạch.
Hoàng đế quay sang nhìn Tiểu Thịnh Tử vừa nhắc nhở mình. Quý tần? Tại sao mình một chút ấn tượng cũng không có?
/93
|