Bên cạnh có vài tình nguyện viên khác đứng vỗ vỗ lưng cô, “Yên tâm, ở đây những chuyện thế này thường xuyên xảy ra, vừa rồi cậu xử lý rất khá đấy.”
“ừm, đứa bé này bị sao vậy ?” Bạch Thủy Ương hỏi.
“Thằng bé này đã mười lăm tuổi rồi, không ngờ đúng không ?”
Bạch Thủy Ương gật đầu, thoạt nhìn thì bộ dáng của đứa bé này cùng lắm cũng chỉ tám, chín tuổi.
“Thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh, nghe nói lúc đó gia cảnh còn khá giả, cả nhà đều dốc tiền để chữa trị cho nó, đến năm được sáu tuổi thì lại bị viêm màng não gây ảnh hưởng đến trí lực, nhưng người nhà thằng bé vẫn không bỏ cuộc, vẫn chạy chữa cho hy vọng nó có thể sống lâu hơn một chút. Lúc được tám tuổi thì ba mẹ nó đều gặp tai nạn giao thông rồi chết, chỉ để lại thằng bé với chị của nó, lúc đó người chị cũng chỉ tầm mười sáu tuổi, vừa học trung học vừa làm thêm khắp nơi lấy tiền chữa bệnh cho em, một đứa trẻ nuôi một đứa trẻ bị bệnh, có bao nhiêu vất vả cũng chỉ có hai người họ mới biết.
Nửa năm trước bệnh tim của thằng bé tái phát, chị nó phải gom góp lung tung mới có tiền đưa nó đến bệnh viện, bác sĩ nói đứa bé này cần phải làm phẫu thuật nếu không thì khó mà sống qua được hai tháng, nhưng chi phí phẫu thuật sao có thể chỉ bằng mấy đồng tiền làm thêm mà đủ được, đứa chị thất thần bỏ đi rồi không thấy về nữa.”
“Người chị bỏ rơi thằng bé sao ?” Bạch Thủy Ương nghe xong trong lòng thấy vô cùng khó chịu, nặng nề.
“Không, cô ấy đã chết, xảy ra tai nạn giao thông rồi chết, đứa bé này cuối cùng người thân chẳng còn ai, cũng không biết có phải là may mán hay không mà người gây ra tai nạn lại là kẻ có tiền, sau khi biết tình trạng của thằng bé liền giúp nó thự hiện phẫu thuật, chi phí tại bệnh viện bây giờ của nó đều do họ đó trả, đôi lúc thằng nhỏ cũng thấy người là gọi chị, cũng không biết là nó có thật sự nhận thức được hay không, chỉ sợ là nhớ, nhưng chị của nó cũng không trở về được.”
“Nó, nó tên là gì ?”
“Giang Phán Xuân, là hy vọng, mong chờ mùa xuân.”
Nước mắt bạch Thủy Ương tự nhiên cứ thế tuôn ra, cô không biết bản thân mình đang khóc cái gì, chỉ là trong lòng cảm thấy rất đau đớn, không thể nào mà khóng chế nước mắt của mình, vì đứa nhỏ đang thương này, vì người chị đã chết, mà cũng vì cái gia đình đáng thương kia.
Bạch Thủy Ương đã ngồi nguyên một ngày ở bệnh viện, Giang Phán Xuân cũng không có tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bên dưới chụp dưỡng khí của nó làm cho người ta đau sót vô cùng.
Tiếng mở cửa vang đến, cô xoa xoa nước mắt.
Thẩm Tương Tường bước vào cửa nhưng không thấy vợ mình ra đón, liền đi vào nhà thì thấy Bạch Thủy Ương ngồi ở phòng khách xoay lưng về phía hắn, tay giống như đang lau nước mắt.
Hắn bước đến cô liền hơi nghiêng người để giấu đi đôi mắt đỏ hoe “Làm sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?”.
“Hu…hu….hu” Cô nhào vào trong lòng hắn, nước mắt không ngừng chảy, cô làm thế nào cũng không nhịn được, “Xin lỗi…..Em quên nấu cơm tối rồi.”
“Là chuyện này sao ? Chuyện này cũng không đáng để em khóc đau lòng như vậy, chúng ta ra ngoài ăn cũng không sao.”
“Không phải, không phải, là bệnh viện……..Trong bệnh viện có một đứa trẻ thật đáng thương.” Bạch Thủy Ương nghẹn ngào khóc làm cho âm thanh cũng trở nên đứt quãng.
Thẩm Tương Tương ôm cô đi vào phòng tắm, lấy khăn bông giúp cô lau mặt, “Anh đồng ý cho em đến bệnh viện là để cho em đỡ thấy buồn chán, chứ không hy vọng nhà chúng ta bị ngập nước thế này.”
“Nhưng nó rất đáng thương……. thật rất đáng thương.”
Cô không ngừng nói đáng thương, nước mắt vừa mới lau khô giờ lại chảy ra.
Thẩm Tương Tường bất đắc dĩ cầm khăn uy hiếp: “Nếu còn khóc, thì em đừng nghĩ đến chuyện đến bệnh viện làm tình nguyện nữa.”
Tiếng khóc ngay lập tức nhỏ đi, Bạch Thủy Ương bĩu môi không ngừng thút thít, “Em mới không thèm nghe lời anh, em muốn đi bệnh viện.”
“Tốt, đừng khóc đừng khóc, nó đáng thương, anh đây không dáng thương sao, ông xã em vất vả làm việc một ngày, về nhà không những không có cơm ăn lại còn phải đối phó với bà xã khóc như thác đổ thế này, em nói xem có đáng thương hay không ?”. Hắn học giọng điệu trẻ con của cô nói.
“Anh đói rồi à ?” Bạch Thủy Ương giương đôi mắt xưng húp ngượng ngùng hỏi, cô tự nhiên lại khóc đến quên cả thời gian.
“Đói, rất đói, chỉ là bây giờ lại nghiêm trọng hơn vì đau lòng.”
“Đau lòng, chẳng lẽ lại đổ bệnh sao ? Không được, chúng nhanh đến bệnh viện, bệnh tim rất nghiêm trọng, nhất định phải cẩn thận kiểm tra một lần mới được.”
Thẩm Tương Tường vội vàng ôm chặt lấy thân mình Bạch Thủy Ương, “Nước mắt của em đều rơi ở trong tim anh, em nói xem có thể không đau lòng sao ? Chẳng lẽ Thủy Ương của anh thật sự là làm bằng nước ?”
“Đáng ghét” Bạch Thủy Ương cười mắng.
Ngày thứ hai, Bạch Thủy Ương không phải tham gia lớp học nào, nhưng sau khi Thẩm Tương Tường rời nhà cô cũng đi đến bệnh viện, cô tới rất sớm, cùng vài bác sĩ y tá quen biết hôm qua chào hỏi, rồi lại ngồi bên giường đứa nhỏ kia, nhìn đôi tay bé nhỏ của nó phải buộc dây truyền dịch, mắt cô cảm thấy cay rát, nhưng cô không thể khóc, nếu về bị Thẩm Tương Tường phát hiện nhất định sẽ không cho cô tiếp tục đến bệnh viện.
Ngón tay nhỏ bé của Giang Phán Xuân giật giật, Bạch Thủy Ương vui mừng nhìn cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Em tỉnh rồi ?”
Giang Phán Xuân nằm trên giường không nói, nhìn cô như muốn hỏi chị là ai.
“Chào em, chị là Bạch Thủy Ương, chị là người chăm sóc em, nếu em muốn có thể coi chị như chị gái, trong nhà chị là con một, nếu em đồng ý làm em trai chị, chị sẽ rất vui.”
Cô nắm lấy ngón tay tinh tế của đứa bé cùng nó bắt tay,” Chúng ta bắt tay là chính thức công nhận đấy nhé.”
Bạch Thủy Ương nói chuyện cùng bác sĩ phụ trách của Giang Phán Xuân, bác sĩ nói trừ khi làm phẫu thuật thay tim nếu không thì đứa trẻ này có thể sống được bao lâu cũng không ai có thể đoán được.
Trước kia Giang Phán Xuân cũng có nói chuyện, nhưng từ sau khi chị gái qua đời thì thằng bé không còn muốn nói chuyện với ai, thỉnh thoảng có nói một hai câu nhưng nhiều nhất cũng chỉ là từ chị.
Gần đây thời gian rảnh rỗi của Bạch Thủy Ương hầu hết đều dành để ở bên cạnh Giang Phán Xuân.
Thẩm Tường Tường không thích cô thường xuyên đến bệnh viện, cho nên cô vừa phải lo tốt chuyện trong nhà vùa phải để ý đến con mắt lợi hại của Thẩm Tương Tường, bây giờ cô cũng không dám tùy tiện khóc, cũng không dám đem chuyện xảy ra ở bệnh viện nói với hắn sợ hắn từ trong lời nói của cô nghe là manh mối gì đó.
Lễ Noel đang đến càng gần, bệnh viện cũng giúp các em nhỏ chuẩn bị một bữa tiệc Noel nhỏ vào buổi tối, Bạch Thủy Ương liền tích cực giúp đỡ chuẩn bị, cô thật sự rất muốn tham gia bữa tiệc, nhưng cái cần thu phục không phải bệnh viện mà là người đàn ông ở nhà kia.
Cô ghé vào trên người Thẩm Tương Tường thở hổn hển, hai gò má phiến hồng.
Thẩm Tương Tường vuốt ve gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, dư vị của Bạch Thủy Ương vừa rồi cưỡi lên người, cảm giác dục vọng phập phồng ở phía trên của hắn vẫn còn đọng lại, việc này đối với bà xã bảo thủ của hắn quả là bước đột phá không nhỏ.
“Hôm nay sao lại đột nhiên chủ động như vậy ?” Từ trong tư vị tuyệt vời vừa rồi thần kinh mẫn cảm của hắn đã phát giác ra điều gì, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần.
“Ông xã anh có thích không ?” Bạch Thủy Ương ngẩng đầu ngắm Thẩm Tương Tường, mỉm cười lấy lòng.
“Thích, em như vậy rất xinh đẹp.” Thẩm Tương Tường thành thật trả lời.
“Vậy anh có muốn thêm một lần nữa không ?” Bạch Thủy Ương cử động chân vuốt ve thân thể Thẩm Tương Tường vừa mới bình ổn dục vọng sau khi phát tiết.
Thẩm Tương Tường đè chân Bạch Thủy Ương lại, “Đủ rồi, cơ thể em lại chịu không nổi đâu.”
Hắn thương tiếc vuốt ve bọng mắt đen của cô, làn da Bạch Thủy Ương rất trắng chỉ cần một chút quầng thâm là có thể thấy rõ, gần đây cô đang làm những gì hắn không phải không biết, chỉ là không muốn nói ra, nếu cô thích thì cứ để cô làm vậy.
“Ông xã mấy ngày nữa là đêm Bình an, buổi tối em có thể đến bệnh viện dự tiệc Noel không ?”
Rốt cuộc đã đến nội dung chính, vợ của hắn cố gắng cả buổi tối thì ra là để hắn đồng ý cho cô tham gia cái tiệc Noel chó má gì đó.
“Hả ? Không muốn đi cùng anh sao ?”. Đây chính là đêm Noel đầu tiên của bọn họ.
“Ông xã, em cam đoan trước mười hai giờ nhất định sẽ trở về cùng anh trải qua đêm Bình an, sau đó cùng nhau qua lễ Noel, ông xã có được không ?”
“Ngủ đi”
“Ông xã có được hay không ? Em chỉ đi một chút, trước nười hai giờ sẽ về mà.”
“Em cố gắng như vậy anh có thể nói không được sao ?”
“Ông xã, anh là tốt nhất !”
Ông chồng mạnh mẽ cuối cùng cũng không thể chống lại được màn vây hãm mềm mại như nước này.
Đêm trước đêm Bình an, đây là đêm lạnh nhất kể từ đầu mùa đông nó làm cho đêm Bình An càng tăng thêm hương vị.
Lúc Thẩm Tương Tường rời nhà đi làm hôm đó, Bạch Thủy Ương đích thân tự mình quấn khăn ở ngoài vành cổ áo măng tô của hắn, nhón mũi chôn giữ chặt khuôn mặt hắn rồi hôn lên môi.
“Đừng quên cam kết của mình.” Thẩm Tương Tường nét mặt không chút biểu cảm cầm lấy cặp tài liệu ra ngoài đi làm.
“Nhất định không quên, tuyệt đối khẳng định sẽ về trước mười hai giờ.” Bạch Thủy Ương vẫy vẫy tay nhìn bóng lưng của hắn khuất dần, tuy biết rằng Thẩm Tương Tường không thể cùng cô trải qua đêm Bình an thì chắc chắn không vui trong lòng, nhưng cô thực sự rất muốn tham gia bữa tiệc đó, hoặc cũng có thể nói là cô rất muốn cùng Giang Phán Xuân cùng nhau trải qua đêm Bình An, đứa bé đó ngoài ý muốn đã níu chặt lấy lòng của cô.
Bạch Thủy Ương đi vào bếp, lấy đồ trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu ăn, cô là người phụ trách nầu cơm cho buổi tối hôm nay, đồ ăn của trẻ con rất chú trọng đến dinh dưỡng và vệ sinh, Bạch Thủy Ương không muốn mua thức ăn bên ngoài nên tất cả đều là tự tay cô chuẩn bị.
Bên kia, vừa bước vào thang máy Thẩm Tương Tường kéo kéo lại khăn quàng trên cổ, khóe miệng lại bất tri bất giác cong lên, món qùa đầu tiên Bạch Thủy Ương tặng hắn trong mùa đông này có vẻ đặc biệt ấm áp.
Tối nay công ty hắn có tổ chức tiệc, hắn vốn muốn đưa cô đến tham gia, nhưng lại bị cô an bài giành trước, hắn không có cơ hội mở miệng.
Buổi tối……buổi tối nhất định phải làm cho cô hiểu được kết cục của việc chọc giận ông xã.
Taxi dừng ở trước cổng bệnh viện, Bạch Thủy Ương xách theo túi to bên mình nhưng cái túi nhỏ của cô lại vừa vặn đụng phải người một người đang đi đường.
“Đụng vào anh rồi, thật ngại quá.”. Bạch Thủy Ương vừa xin lỗi vừa xem bên gói to có bị đụng không rồi mới yên tâm.
Người đàn ông cúi đầu vội vàng đi bị đụng ngã đến khi nghe thất âm thanh của Bạch Thủy Ương mới ngẩng đầu, người đàn ông khuôn mặt sáng sủa chỉ tiếc là khuôn mặt có vẻ tiều tụy, cằm dính đầy màu nước, giống như một nhà nghệ thuật thất bại vậy.
“Thủy Ương, cô là Thủy Ương ?”. Người đàn ông không thể tin ngước mắt lên nhìn cô gái, đi giày bệt, trang phục thể thao, nếu không phải hắn rất quen thuộc giọng nói của Bạch Thủy Ương thì hắn không thể nào mà nhận ra cô gái không mặc hàng hiệu này là một Bạch Thủy Ương luôn nhất định phải trang điểm lộng lẫy trước khi ra khỏi nhà.
Người đàn ông thấy Bạch Thủy Ương giống như bị làm cho sợ hãi đang có ý muốn quay đầu bỏ đi.
“Anh là ? Thật ngại quá, anh à tôi không biết anh.”
Nghĩ rằng có lẽ là người quen trước kia của mình nên cô cũng hướng người bị ngã nhìn thêm vài cái.
Bạch Thủy Ương vừa nói xong người đàn ông liền giậm chân, không biết hắn ?
“Thủy Ương em làm sao có thể không biết anh, anh là Thanh Chu đây, Lưu Thanh Chu em nhớ không ? Anh không biết ba mẹ đã nói gì với em, nhưng anh chính là người đàn ông em yêu thương nhất, làm sao em có thể không nhớ được ?” Lưu Thanh Chu kích đông cầm lấy cánh tay cô không chịu buông ra giống như việc cô quên hắn là một việc kinh thiên động địa vậy.
“Thật xin lỗi, tôi từng bị tai nạn giao thông, đối với những việc trước kia đều không nhớ được, xin anh buông tay ra”. Bạch Thủy Ương vừa giãy dụa vừa lo lắng cho đồ đạc trong tay nên không thể ngay lập tức dứt tay Lưu Thanh Chu ra.
May mà có một tình nguyện viên nam đi đến thấy vậy thì hét lớn: “Này, anh đang làm cái gì ? Còn không mau thả tay ra”.
Lưu Thanh Chu bị dáng người cao lớn dọa cho sợ đến mức lập tức thả tay, vừa chạy vừa hô to: “Thủy Ương, anh sẽ còn đến tìm em».
Cô ta mất trí nhớ, tự nhiên lại mất trí nhớ, đây chắc chắn là cơ hội khác mà ông trời cho hắn, nghĩ đến đây trên mặt hắn liền ngập tràn một luồng khí quỷ dị.
“Không có sao chứ ?". Người tình nguyện viên hỏi cô, rồi cầm lấy túi to trong tay Bạch Thủy Ương hai người cùng nhau đi vào bệnh viện.
“Cảm ơn anh, may mà có anh đi qua, không thì tôi cũng không biết làm thế nào”. Bạch Thủy Ương lại cảm ơn hắn một lần nữa, hăn liền quay sang cười sảng khoái.
“Không có gì, quan tâm đén người xinh đẹp như cô là việc nên làm.”
Đến bệnh viện, tối qua các tình nguyện viên đã cùng nhau trang hoàng phòng bệnh, treo đầy các quả cầu màu sắc cùng với cả ruy băng, làm cho phòng bệnh vốn lạnh lẽo nay đã trở nên ấm áp dạt dào.
Tối nay bữa tệc được tỏ chức ở tầng bảy, trong phòng còn được đặt thêm một cây thông Noel nhỏ, treo trên đó là các tấm thiệp viết nguyện vọng của các em nhỏ.
Bạch Thủy Ương bày biện đồ ăn xong, nắm bàn tay nhỏ bé của Giang Phán Xuân dẫn cậu đến trước cây thông Noel nói với cậu, “Đây là cây thông Noel, nếu em có ước nguyện gì thì hãy cầu nguyễn với nó, nó sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện.”
Bạch Thủy Ương chỉ vào các tấm thiệp trên cây thông rồi giải thích, “em xem đây đều là nhưng nguyện vọng của các bạn nhỏ, nguyện vọng chính là những chuyện em muốn thực hiện, chẳng hạn như em rất muốn thứ gì đó hoặc rất muốn thấy ai đó.”
“ừm, đứa bé này bị sao vậy ?” Bạch Thủy Ương hỏi.
“Thằng bé này đã mười lăm tuổi rồi, không ngờ đúng không ?”
Bạch Thủy Ương gật đầu, thoạt nhìn thì bộ dáng của đứa bé này cùng lắm cũng chỉ tám, chín tuổi.
“Thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh, nghe nói lúc đó gia cảnh còn khá giả, cả nhà đều dốc tiền để chữa trị cho nó, đến năm được sáu tuổi thì lại bị viêm màng não gây ảnh hưởng đến trí lực, nhưng người nhà thằng bé vẫn không bỏ cuộc, vẫn chạy chữa cho hy vọng nó có thể sống lâu hơn một chút. Lúc được tám tuổi thì ba mẹ nó đều gặp tai nạn giao thông rồi chết, chỉ để lại thằng bé với chị của nó, lúc đó người chị cũng chỉ tầm mười sáu tuổi, vừa học trung học vừa làm thêm khắp nơi lấy tiền chữa bệnh cho em, một đứa trẻ nuôi một đứa trẻ bị bệnh, có bao nhiêu vất vả cũng chỉ có hai người họ mới biết.
Nửa năm trước bệnh tim của thằng bé tái phát, chị nó phải gom góp lung tung mới có tiền đưa nó đến bệnh viện, bác sĩ nói đứa bé này cần phải làm phẫu thuật nếu không thì khó mà sống qua được hai tháng, nhưng chi phí phẫu thuật sao có thể chỉ bằng mấy đồng tiền làm thêm mà đủ được, đứa chị thất thần bỏ đi rồi không thấy về nữa.”
“Người chị bỏ rơi thằng bé sao ?” Bạch Thủy Ương nghe xong trong lòng thấy vô cùng khó chịu, nặng nề.
“Không, cô ấy đã chết, xảy ra tai nạn giao thông rồi chết, đứa bé này cuối cùng người thân chẳng còn ai, cũng không biết có phải là may mán hay không mà người gây ra tai nạn lại là kẻ có tiền, sau khi biết tình trạng của thằng bé liền giúp nó thự hiện phẫu thuật, chi phí tại bệnh viện bây giờ của nó đều do họ đó trả, đôi lúc thằng nhỏ cũng thấy người là gọi chị, cũng không biết là nó có thật sự nhận thức được hay không, chỉ sợ là nhớ, nhưng chị của nó cũng không trở về được.”
“Nó, nó tên là gì ?”
“Giang Phán Xuân, là hy vọng, mong chờ mùa xuân.”
Nước mắt bạch Thủy Ương tự nhiên cứ thế tuôn ra, cô không biết bản thân mình đang khóc cái gì, chỉ là trong lòng cảm thấy rất đau đớn, không thể nào mà khóng chế nước mắt của mình, vì đứa nhỏ đang thương này, vì người chị đã chết, mà cũng vì cái gia đình đáng thương kia.
Bạch Thủy Ương đã ngồi nguyên một ngày ở bệnh viện, Giang Phán Xuân cũng không có tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bên dưới chụp dưỡng khí của nó làm cho người ta đau sót vô cùng.
Tiếng mở cửa vang đến, cô xoa xoa nước mắt.
Thẩm Tương Tường bước vào cửa nhưng không thấy vợ mình ra đón, liền đi vào nhà thì thấy Bạch Thủy Ương ngồi ở phòng khách xoay lưng về phía hắn, tay giống như đang lau nước mắt.
Hắn bước đến cô liền hơi nghiêng người để giấu đi đôi mắt đỏ hoe “Làm sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?”.
“Hu…hu….hu” Cô nhào vào trong lòng hắn, nước mắt không ngừng chảy, cô làm thế nào cũng không nhịn được, “Xin lỗi…..Em quên nấu cơm tối rồi.”
“Là chuyện này sao ? Chuyện này cũng không đáng để em khóc đau lòng như vậy, chúng ta ra ngoài ăn cũng không sao.”
“Không phải, không phải, là bệnh viện……..Trong bệnh viện có một đứa trẻ thật đáng thương.” Bạch Thủy Ương nghẹn ngào khóc làm cho âm thanh cũng trở nên đứt quãng.
Thẩm Tương Tương ôm cô đi vào phòng tắm, lấy khăn bông giúp cô lau mặt, “Anh đồng ý cho em đến bệnh viện là để cho em đỡ thấy buồn chán, chứ không hy vọng nhà chúng ta bị ngập nước thế này.”
“Nhưng nó rất đáng thương……. thật rất đáng thương.”
Cô không ngừng nói đáng thương, nước mắt vừa mới lau khô giờ lại chảy ra.
Thẩm Tương Tường bất đắc dĩ cầm khăn uy hiếp: “Nếu còn khóc, thì em đừng nghĩ đến chuyện đến bệnh viện làm tình nguyện nữa.”
Tiếng khóc ngay lập tức nhỏ đi, Bạch Thủy Ương bĩu môi không ngừng thút thít, “Em mới không thèm nghe lời anh, em muốn đi bệnh viện.”
“Tốt, đừng khóc đừng khóc, nó đáng thương, anh đây không dáng thương sao, ông xã em vất vả làm việc một ngày, về nhà không những không có cơm ăn lại còn phải đối phó với bà xã khóc như thác đổ thế này, em nói xem có đáng thương hay không ?”. Hắn học giọng điệu trẻ con của cô nói.
“Anh đói rồi à ?” Bạch Thủy Ương giương đôi mắt xưng húp ngượng ngùng hỏi, cô tự nhiên lại khóc đến quên cả thời gian.
“Đói, rất đói, chỉ là bây giờ lại nghiêm trọng hơn vì đau lòng.”
“Đau lòng, chẳng lẽ lại đổ bệnh sao ? Không được, chúng nhanh đến bệnh viện, bệnh tim rất nghiêm trọng, nhất định phải cẩn thận kiểm tra một lần mới được.”
Thẩm Tương Tường vội vàng ôm chặt lấy thân mình Bạch Thủy Ương, “Nước mắt của em đều rơi ở trong tim anh, em nói xem có thể không đau lòng sao ? Chẳng lẽ Thủy Ương của anh thật sự là làm bằng nước ?”
“Đáng ghét” Bạch Thủy Ương cười mắng.
Ngày thứ hai, Bạch Thủy Ương không phải tham gia lớp học nào, nhưng sau khi Thẩm Tương Tường rời nhà cô cũng đi đến bệnh viện, cô tới rất sớm, cùng vài bác sĩ y tá quen biết hôm qua chào hỏi, rồi lại ngồi bên giường đứa nhỏ kia, nhìn đôi tay bé nhỏ của nó phải buộc dây truyền dịch, mắt cô cảm thấy cay rát, nhưng cô không thể khóc, nếu về bị Thẩm Tương Tường phát hiện nhất định sẽ không cho cô tiếp tục đến bệnh viện.
Ngón tay nhỏ bé của Giang Phán Xuân giật giật, Bạch Thủy Ương vui mừng nhìn cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Em tỉnh rồi ?”
Giang Phán Xuân nằm trên giường không nói, nhìn cô như muốn hỏi chị là ai.
“Chào em, chị là Bạch Thủy Ương, chị là người chăm sóc em, nếu em muốn có thể coi chị như chị gái, trong nhà chị là con một, nếu em đồng ý làm em trai chị, chị sẽ rất vui.”
Cô nắm lấy ngón tay tinh tế của đứa bé cùng nó bắt tay,” Chúng ta bắt tay là chính thức công nhận đấy nhé.”
Bạch Thủy Ương nói chuyện cùng bác sĩ phụ trách của Giang Phán Xuân, bác sĩ nói trừ khi làm phẫu thuật thay tim nếu không thì đứa trẻ này có thể sống được bao lâu cũng không ai có thể đoán được.
Trước kia Giang Phán Xuân cũng có nói chuyện, nhưng từ sau khi chị gái qua đời thì thằng bé không còn muốn nói chuyện với ai, thỉnh thoảng có nói một hai câu nhưng nhiều nhất cũng chỉ là từ chị.
Gần đây thời gian rảnh rỗi của Bạch Thủy Ương hầu hết đều dành để ở bên cạnh Giang Phán Xuân.
Thẩm Tường Tường không thích cô thường xuyên đến bệnh viện, cho nên cô vừa phải lo tốt chuyện trong nhà vùa phải để ý đến con mắt lợi hại của Thẩm Tương Tường, bây giờ cô cũng không dám tùy tiện khóc, cũng không dám đem chuyện xảy ra ở bệnh viện nói với hắn sợ hắn từ trong lời nói của cô nghe là manh mối gì đó.
Lễ Noel đang đến càng gần, bệnh viện cũng giúp các em nhỏ chuẩn bị một bữa tiệc Noel nhỏ vào buổi tối, Bạch Thủy Ương liền tích cực giúp đỡ chuẩn bị, cô thật sự rất muốn tham gia bữa tiệc, nhưng cái cần thu phục không phải bệnh viện mà là người đàn ông ở nhà kia.
Cô ghé vào trên người Thẩm Tương Tường thở hổn hển, hai gò má phiến hồng.
Thẩm Tương Tường vuốt ve gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, dư vị của Bạch Thủy Ương vừa rồi cưỡi lên người, cảm giác dục vọng phập phồng ở phía trên của hắn vẫn còn đọng lại, việc này đối với bà xã bảo thủ của hắn quả là bước đột phá không nhỏ.
“Hôm nay sao lại đột nhiên chủ động như vậy ?” Từ trong tư vị tuyệt vời vừa rồi thần kinh mẫn cảm của hắn đã phát giác ra điều gì, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần.
“Ông xã anh có thích không ?” Bạch Thủy Ương ngẩng đầu ngắm Thẩm Tương Tường, mỉm cười lấy lòng.
“Thích, em như vậy rất xinh đẹp.” Thẩm Tương Tường thành thật trả lời.
“Vậy anh có muốn thêm một lần nữa không ?” Bạch Thủy Ương cử động chân vuốt ve thân thể Thẩm Tương Tường vừa mới bình ổn dục vọng sau khi phát tiết.
Thẩm Tương Tường đè chân Bạch Thủy Ương lại, “Đủ rồi, cơ thể em lại chịu không nổi đâu.”
Hắn thương tiếc vuốt ve bọng mắt đen của cô, làn da Bạch Thủy Ương rất trắng chỉ cần một chút quầng thâm là có thể thấy rõ, gần đây cô đang làm những gì hắn không phải không biết, chỉ là không muốn nói ra, nếu cô thích thì cứ để cô làm vậy.
“Ông xã mấy ngày nữa là đêm Bình an, buổi tối em có thể đến bệnh viện dự tiệc Noel không ?”
Rốt cuộc đã đến nội dung chính, vợ của hắn cố gắng cả buổi tối thì ra là để hắn đồng ý cho cô tham gia cái tiệc Noel chó má gì đó.
“Hả ? Không muốn đi cùng anh sao ?”. Đây chính là đêm Noel đầu tiên của bọn họ.
“Ông xã, em cam đoan trước mười hai giờ nhất định sẽ trở về cùng anh trải qua đêm Bình an, sau đó cùng nhau qua lễ Noel, ông xã có được không ?”
“Ngủ đi”
“Ông xã có được hay không ? Em chỉ đi một chút, trước nười hai giờ sẽ về mà.”
“Em cố gắng như vậy anh có thể nói không được sao ?”
“Ông xã, anh là tốt nhất !”
Ông chồng mạnh mẽ cuối cùng cũng không thể chống lại được màn vây hãm mềm mại như nước này.
Đêm trước đêm Bình an, đây là đêm lạnh nhất kể từ đầu mùa đông nó làm cho đêm Bình An càng tăng thêm hương vị.
Lúc Thẩm Tương Tường rời nhà đi làm hôm đó, Bạch Thủy Ương đích thân tự mình quấn khăn ở ngoài vành cổ áo măng tô của hắn, nhón mũi chôn giữ chặt khuôn mặt hắn rồi hôn lên môi.
“Đừng quên cam kết của mình.” Thẩm Tương Tường nét mặt không chút biểu cảm cầm lấy cặp tài liệu ra ngoài đi làm.
“Nhất định không quên, tuyệt đối khẳng định sẽ về trước mười hai giờ.” Bạch Thủy Ương vẫy vẫy tay nhìn bóng lưng của hắn khuất dần, tuy biết rằng Thẩm Tương Tường không thể cùng cô trải qua đêm Bình an thì chắc chắn không vui trong lòng, nhưng cô thực sự rất muốn tham gia bữa tiệc đó, hoặc cũng có thể nói là cô rất muốn cùng Giang Phán Xuân cùng nhau trải qua đêm Bình An, đứa bé đó ngoài ý muốn đã níu chặt lấy lòng của cô.
Bạch Thủy Ương đi vào bếp, lấy đồ trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu ăn, cô là người phụ trách nầu cơm cho buổi tối hôm nay, đồ ăn của trẻ con rất chú trọng đến dinh dưỡng và vệ sinh, Bạch Thủy Ương không muốn mua thức ăn bên ngoài nên tất cả đều là tự tay cô chuẩn bị.
Bên kia, vừa bước vào thang máy Thẩm Tương Tường kéo kéo lại khăn quàng trên cổ, khóe miệng lại bất tri bất giác cong lên, món qùa đầu tiên Bạch Thủy Ương tặng hắn trong mùa đông này có vẻ đặc biệt ấm áp.
Tối nay công ty hắn có tổ chức tiệc, hắn vốn muốn đưa cô đến tham gia, nhưng lại bị cô an bài giành trước, hắn không có cơ hội mở miệng.
Buổi tối……buổi tối nhất định phải làm cho cô hiểu được kết cục của việc chọc giận ông xã.
Taxi dừng ở trước cổng bệnh viện, Bạch Thủy Ương xách theo túi to bên mình nhưng cái túi nhỏ của cô lại vừa vặn đụng phải người một người đang đi đường.
“Đụng vào anh rồi, thật ngại quá.”. Bạch Thủy Ương vừa xin lỗi vừa xem bên gói to có bị đụng không rồi mới yên tâm.
Người đàn ông cúi đầu vội vàng đi bị đụng ngã đến khi nghe thất âm thanh của Bạch Thủy Ương mới ngẩng đầu, người đàn ông khuôn mặt sáng sủa chỉ tiếc là khuôn mặt có vẻ tiều tụy, cằm dính đầy màu nước, giống như một nhà nghệ thuật thất bại vậy.
“Thủy Ương, cô là Thủy Ương ?”. Người đàn ông không thể tin ngước mắt lên nhìn cô gái, đi giày bệt, trang phục thể thao, nếu không phải hắn rất quen thuộc giọng nói của Bạch Thủy Ương thì hắn không thể nào mà nhận ra cô gái không mặc hàng hiệu này là một Bạch Thủy Ương luôn nhất định phải trang điểm lộng lẫy trước khi ra khỏi nhà.
Người đàn ông thấy Bạch Thủy Ương giống như bị làm cho sợ hãi đang có ý muốn quay đầu bỏ đi.
“Anh là ? Thật ngại quá, anh à tôi không biết anh.”
Nghĩ rằng có lẽ là người quen trước kia của mình nên cô cũng hướng người bị ngã nhìn thêm vài cái.
Bạch Thủy Ương vừa nói xong người đàn ông liền giậm chân, không biết hắn ?
“Thủy Ương em làm sao có thể không biết anh, anh là Thanh Chu đây, Lưu Thanh Chu em nhớ không ? Anh không biết ba mẹ đã nói gì với em, nhưng anh chính là người đàn ông em yêu thương nhất, làm sao em có thể không nhớ được ?” Lưu Thanh Chu kích đông cầm lấy cánh tay cô không chịu buông ra giống như việc cô quên hắn là một việc kinh thiên động địa vậy.
“Thật xin lỗi, tôi từng bị tai nạn giao thông, đối với những việc trước kia đều không nhớ được, xin anh buông tay ra”. Bạch Thủy Ương vừa giãy dụa vừa lo lắng cho đồ đạc trong tay nên không thể ngay lập tức dứt tay Lưu Thanh Chu ra.
May mà có một tình nguyện viên nam đi đến thấy vậy thì hét lớn: “Này, anh đang làm cái gì ? Còn không mau thả tay ra”.
Lưu Thanh Chu bị dáng người cao lớn dọa cho sợ đến mức lập tức thả tay, vừa chạy vừa hô to: “Thủy Ương, anh sẽ còn đến tìm em».
Cô ta mất trí nhớ, tự nhiên lại mất trí nhớ, đây chắc chắn là cơ hội khác mà ông trời cho hắn, nghĩ đến đây trên mặt hắn liền ngập tràn một luồng khí quỷ dị.
“Không có sao chứ ?". Người tình nguyện viên hỏi cô, rồi cầm lấy túi to trong tay Bạch Thủy Ương hai người cùng nhau đi vào bệnh viện.
“Cảm ơn anh, may mà có anh đi qua, không thì tôi cũng không biết làm thế nào”. Bạch Thủy Ương lại cảm ơn hắn một lần nữa, hăn liền quay sang cười sảng khoái.
“Không có gì, quan tâm đén người xinh đẹp như cô là việc nên làm.”
Đến bệnh viện, tối qua các tình nguyện viên đã cùng nhau trang hoàng phòng bệnh, treo đầy các quả cầu màu sắc cùng với cả ruy băng, làm cho phòng bệnh vốn lạnh lẽo nay đã trở nên ấm áp dạt dào.
Tối nay bữa tệc được tỏ chức ở tầng bảy, trong phòng còn được đặt thêm một cây thông Noel nhỏ, treo trên đó là các tấm thiệp viết nguyện vọng của các em nhỏ.
Bạch Thủy Ương bày biện đồ ăn xong, nắm bàn tay nhỏ bé của Giang Phán Xuân dẫn cậu đến trước cây thông Noel nói với cậu, “Đây là cây thông Noel, nếu em có ước nguyện gì thì hãy cầu nguyễn với nó, nó sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện.”
Bạch Thủy Ương chỉ vào các tấm thiệp trên cây thông rồi giải thích, “em xem đây đều là nhưng nguyện vọng của các bạn nhỏ, nguyện vọng chính là những chuyện em muốn thực hiện, chẳng hạn như em rất muốn thứ gì đó hoặc rất muốn thấy ai đó.”
/17
|