______________________________________
Đế đô hào môn Thẩm gia gần đây xảy ra một sự kiện cực kỳ drama, dẫn đến vô số quần chúng ăn dưa ngấm ngầm nghị luận sôi nổi.
" Ê biết gì chưa? Thật ra Thẩm nhị thiếu gia không phải Thẩm nhị thiếu gia thật, mà là bị ôm sai rồi!"
" Tôi cũng nghe giang hồ nói một ít tiếng gió, nghe bảo Thẩm nhị thiếu gia thật vừa mới sinh ra không bao lâu đã bị người ta ác ý đánh tráo, Thẩm gia gần đây cũng mới nhận ra điều không đúng, sau khi điều tra một phen, lén lén lút lút tìm người về"
" Mấy người đúng là càng nói càng nói quá, Thẩm gia chính là hào môn vọng tộc số một số hai ở đế đô, con nhà bọn họ còn có thể bị người ta trộm đánh tráo hay gì? Đúng thiệt là trò đùa quốc tế!"
" Lừa ông làm gì! Đừng nhìn Thẩm gia mặt ngoài sóng êm gió lặng mà lầm, ngầm bên trong không biết đau đầu cỡ nào đâu. Lại nói, thảm nhất là cái vị thiếu gia giả kia, nhiều năm như vậy làm nhị thiếu gia Thẩm gia, bỗng nhiên liền từ hào môn quý công tử biến thành con hoang từ chỗ ất ơ nào đấy, chênh lệch trước sau quá lớn, người trưởng thành tâm lí thành thục chưa chắc đã chịu được, huống chi là một đứa nhỏ vị thành niên."
" A, tôi là tôi không thích nghe lời này nha, giả thiếu gia đáng thương, chẳng lẽ thiếu gia thật không đáng thương? Rõ ràng là thiên chi kiêu tử, kết quả mới sinh ra không bao lâu đã bị người ta tu hú chiếm tổ, mười mấy năm qua, cũng không biết lưu lạc tới nơi nào, sống như thế nào. Hào môn giống như Thẩm gia, tìm khắp cả nước tìm chẳng ra mấy nhà, thiếu gia thật lưu lạc bên ngoài, chịu khổ hay không chưa nói, chắc chắn ở Thẩm gia an an ổn ổn mà lớn lên càng thoải mái."
Quần chúng ăn dưa ngồi một bên sôi nổi thảo luận riêng, nhịn không được thổn thức trước cuộc chạm trán kỳ lạ giữa hai vị thiếu gia, kẻ thật kẻ giả.
Lúc này, bị vô số người đồng tình-Thẩm gia nhị thiếu chân chính đang nằm trên giường bệnh, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vẫn còn lưu lại vết bầm tím sau khi bị đánh, càng chưa kể đến bộ trang phục bệnh nhân che lấp thân thể, khô quắt gầy yếu, vừa nhìn là biết do suy dinh dưỡng lâu ngày tạo thành, chị gái y tá phụ trách chăm sóc cậu thất thế, nhịn không được nhỏ giọng mắng
" Thật quá đáng! Hổ dữ còn không ăn thịt con, thân làm cha làm mẹ, cho dù có tức giận, cũng không thể hạ độc thủ với con mình còn là vị thành niên như vậy chứ!"
" Cha mẹ bình thường đương nhiên sẽ không làm như thế, nhưng mà,một người cha trầm mê cờ bạc có thể đem con đánh vào viện, cùng với một bà mẹ trong lúc con nhập viện còn không quên ve vãn thằng đàn ông khác, có cặp cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương!". truyện kiếm hiệp hay
"Không những thế, nghe nói đứa nhỏ này căn bản không phải con ruột, cha mẹ ruột không lâu trước đây tìm tới, còn mang theo cả trợ lí lẫn vệ sĩ, vừa nhìn là biết hào môn giàu có"
"Thật hả bà? Vậy thì tốt rồi, về với bố mẹ ruột, đứa nhỏ đáng thương này cũng không cẩn phải chịu khổ nữa."
"Ờm, cái này cũng chưa chắc..."
"Làm sao thế? Chả nhẽ còn có nội tình?"
"Nói nhỏ cho nghe, bà tuyệt đối đừng có đi nói lung tung. Nghe nói đứa nhỏ này là đế đô Thẩm gia nhị thiếu gia, mới sinh ra không bao lâu đã bị người ta tráo đổi, Thẩm gia nuôi tên giả thiếu gia kia mười mấy năm, nuôi ra tình cảm luôn rồi, không muốn buông tay, liền tính toán đem đứa nhỏ về nuôi chung với nhau, còn cần tôi nói sao, làm như thế khác gì hướng ngực đứa nhỏ đâm một dao? Cho dù là ai đi nữa bị cha mẹ nuôi tra tấn mười mấy năm, vất vả lắm mới trở về với cha mẹ ruồi của mình, lại còn bị buộc chung với cái tên tu hú chiếm tổ kia mà hòa thuận ở chung, trong long có thể cân bằng mới lạ!"
Hai y tá nhỏ lén lút trò chuyện bát quái, trong lòng đều đồng cảm, nhưng các cô cũng không biết, tuy rằng nhìn bên ngoài không thể biết được, nhưng bên trong thiếu gia thật đã bất tri bất giác thay đổi thành một người khác.
Chờ đến khi hai y tá nhỏ đến bên giường bệnh thay xong thuốc, rời khỏi phòng bệnh, thiếu niên trên giường bệnh mới mở mắt.
Không Thanh mới vừa bị truyền tống đến tiểu thế giới này, đầu có chút mơ hồ, đây là lần đầu tiên cậu chấp hành nhiệm vụ, nghiệp vụ không quen thuộc, cũng may hệ thống trói định cùng cậu là hệ thống quản lí 666 còn tính là đáng tin cậy, kịp thời đem cốt truyện cùng yêu cầu nhiệm vụ gửi cho cậu.
Sau khi đọc xong cốt truyện, Không Thanh mới biết được cái gọi là "Pháo hôi" rốt cuộc có thể thảm đến mức nào.
Nguyên chủ thân thể của cậu hiện tại tên là Thẩm Không Thanh, là đế đô Thẩm gia nhị thiếu gia hàng thật giá thật, chẳng qua mới sinh là không lâu đã bị tráo đổi, mà đầu sỏ gây tội chính là mẹ nuôi của cậu, Tô Cầm Tuyết.
Tô Cầm Tuyết sở dĩ có thể không kinh động bất cứ ai dưới tình huống từ hào môn thế gia như Thẩm gia trộm con, bởi vì bà cùng phu nhân Thẩm gia Đoạn Mạn Nhu là bạn học kiêm bạn thân, mối quan hệ cực kỳ tốt.
Năm đó, hai người đều là đại mỹ nhân nổi danh trong trường, người theo đuổi vô số, sau khi tốt nghiệp đại học, Đoạn Mạn Nhu gả cho hào môn quý công tử môn đăng hộ đối, mà Tô Cầm Tuyết gả cho mối tình đầu đã yêu nhau nhiều năm, chênh lệch giữa hai người càng ngày càng lớn.
Đoạn Mạn Nhu gia cảnh tốt, tính tình đơn thuần, thật sự coi Tô Cầm Tuyết là bạn thân tốt, nhưng Tô Cầm Tuyết không như thế, gia cảnh cô không bằng Đoạn Mạn Nhu, tỉ mỉ chọn chồng còn không bằng Đoạn Mạn Nhu lựa chọn đối tượng liên hôn trong nhà, sau khi trải qua xã hội tàn khốc, vốn ghen ghét Đoạn Mạn Nhu Tô Cầm Tuyết trong lòng càng cảm thấy không cam lòng, vừa vặn hai người đồng thời mang thai, trong đầu Tô Cầm Tuyết có ánh sáng chợt lóe, bỗng dưng nghĩ ra ý tưởng ác độc đánh tráo con mình với con của Đoạn Mạn Nhu.
Đoạn Mạn Nhu với vị bạn thân này không hề phòng bị, thấy Tô Cầm Tuyết mang cái bụng to còn muốn tiếp tục làm việc, lo liệu việc nhà, nàng không đành lòng bèn đón Tô Cầm Tuyết về nhà, cùng mình dưỡng thai, thậm chí còn bỏ tiền ra, để Tô Cầm Tuyết có thể cùng mình sinh cùng bệnh viện.
Tô Cầm Tuyết ngoài mặt tỏ vẻ vô cùng cảm kích Đoạn Mạn Nhu, thực ra trong lòng đã ghen ghét đến phát điên, Đoạn Mạn Nhu trợ giúp, đối với Tô Cầm Tuyết mà nói, chính là một loại bố thí cao thượng, Tô Cầm Tuyết không chỉ không hề cảm kích, ngược lại còn cảm thấy nhục nhã.
Thừa dịp Đoạn Mạn Nhu không phòng bị, Tô Cầm Tuyết trộm thu mua bác sĩ bệnh viện cùng y tá, lén lút chuẩn bị hành sự.
Bởi vì hai thai phụ cơ hồ mỗi là đều ngốc một chỗ cùng nhau, Đoạn Mạn Nhu vừa vỡ nước ối, Tô Cầm Tuyết cũng đi theo vào một gian phòng sinh khác, trực tiếp sinh mổ, sinh con ra ngoài, sau đó giấu trời qua biển, thần không biết quỷ không hay mà đem con mình đổi thành con của Đoạn Mạn Nhu.
Sau khi cùng Đoạn Mạn Nhu ở cữ xong, Tô Cầm Tuyết liền mang theo nguyên chủ về nhà, nhưng vì nhớ cốt nhục của chính mình, Tô Cầm Tuyết cũng không dám đi xa, chẳng sợ vị bạn trai mối tình đầu đã từng thề non hẹn biển trở thành vô công rồi nghề ham mê cờ bạc, sinh hoạt hôn nhân của chính mình chất đầy lông gà(?), Tô Cầm Tuyết cũng cắn răng ở lại thành phố này, chẳng qua, sợ trò hề tráo đổi Thái tử gia của mình bị vạch trần, Tô Cầm Tuyết về sau dần dần cùng Đoạn Mạn Nhu chặt đứt liên hệ.
Tô Cầm Tuyết tuy rằng mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau nhung nhớ con trai mỗi ngày, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Thẩm gia làm ăn càng ngày càng lớn, con trai của cô cũng trở thành hào môn quý công tử chân chính, Tô Cầm Tuyết cảm thấy mình chịu nhiều khổ như vậy đều là đáng giá.
Tô Cầm Tuyết chính là tâm lí vặn vẹo thế đấy, cô ghen ghét Đoạn Mạn Nhu, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, tự nhiên sẽ không đối xử tốt với con trai của Đoạn Mạn Nhu, nguyên chủ rơi vào lòng bàn tay nàng căn bản không có khả năng có một ngày an lành, chẳng sợ không thích nguyên chủ, cũng sẽ không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, ngược lại, ở trước mặt nguyên chủ, Tô Cầm Tuyết cũng sẽ giả trang thành bộ dạng mẹ hiền, lừa nguyên chủ xoay vòng vòng.
Nguyên chủ trước nay không hề hoài nghi chính mình không phải con ruột Tô Cầm Tuyết, lúc còn nhỏ, cậu cũng rất hiểu chuyện, biết Tô Cầm Tuyết kiếm tiền cho gia đình thực vất vả, cậu cũng đã thực hiểu chuyện, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho Tô Cầm Tuyết, tuy rằng điều kiện trong nhà không tố, cha mẹ đối với cậu cũng không quan tâm nhiều lắm, nhưng nguyên chủ học tập luôn đứng đầu, về nhà còn sẽ chủ động gánh vác việc nhà, thay Tô Cầm Tuyết giảm bớt gánh nặng.
Đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Tô Cầm Tuyết còn không quý trọng, ngược lại còn mặc kệ chồng mình đánh con, lúc sau lại giả mù sa mưa mà đứng ra mua nhân tâm, hai vợ chồng cùng một bản mặt l*n, diễn vai phản diện, nguyên chủ cứ như vậy hãm sâu trong cái gia đình giả dối này vĩnh viễn đều trốn không thoát
Lúc này đây, cũng vì chồng Tô Cầm Tuyết cá cược thua tâm tình không tốt, sau khi uống say về nhà liền đánh con, trực tiếp đánh nguyên chủ vào viện, xém chút nữa là cứu không kịp.
Cũng cùng lúc đó, cha mẹ ruột của nguyên chủ ngẫu nhiên phát hiện ra đưa con thứ hai mình nuôi mười mấy năm không phải con ruột, trải qua một phen điều tra, rốt cuộc tìm được nguyên chủ, sau đó, Đoạn Mạn Nhu cùng Tô Cầm Tuyết cắt đứt tình bạn thân plastic.
Một người ngồi một bên khóc lớn tiếng chất vấn: "Tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô thế mà trộm đổi đi con tôi, Tô Cầm Tuyết, cô còn có lương tâm hay không!"
Một người không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai: "Người không vì mình trời tru đất diệt, Đoạn Mạn Nhu, cô chẳng qua chỉ là xuất thân tốt hơn tôi, lại gả cho một kẻ có tiền, có cái gì mà đặc biệt hơn người! Luận ưu tú, đương nhiên vẫn là con trai tôi ưu tú!"
Đoạn Mạn Nhu cùng người bạn thân plastic Tô Cầm Tuyết tranh luận, trung tâm chính là giả Thẩm gia thiếu gia Thẩm Gia Kỳ, đến lượt nguyên chủ, không một ai quan tâm đến suy nghĩ của cậu, đều ngầm đồng ý để cậu trở lại Thẩm gia
Tô Cầm Tuyết đối với đứa con mình nuôi mười mấy năm này không có nửa điểm cảm tình, bà hiện tại là vì phải đón đứa con ruột về mà cùng Đoạn Mạn Nhu ồn ào túi bụi.
Nhưng, không giống Tô Cầm Tuyết, Đoạn Mạn Nhu đối với đứa con chính mình nuôi lớn vẫn là có cảm tình, không sợ biết rõ Thẩm Gia Kỳ không phải con ruột bà, bà cũng luyến tiếc để người rời đi, vì tranh đoạt quyền nuôi nấng Thẩm Gia Kỳ, Đoạn Mạn Nhu thậm chí còn đe dọa Tô Cầm Tuyết việc trộm con, buông lời hung ác nói, nếu Tô Cầm Tuyết không từ bỏ quyền nuôi Thẩm Gia Kỳ, bà sẽ bị đưa vào tù với tội danh "Lừa bán trẻ sơ sinh cùng với ngược đãi dài hạn".
Sau một hồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Tô Cầm tuyết hèn nhát, Thẩm Gia Kỳ cũng lắc mình biến hóa, trở thành con nuôi Thẩm gia, danh chính ngôn thuận ở lại Thẩm gia, đối với bên ngoài, vẫn như cũ giữ lại cái danh Thẩm gia nhị thiếu gia.
Thẩm Gia Kỳ, chính là con cưng Thiên Đạo của tiểu thế giới này, có được hào quang vai chính thiên mệnh chi tử.
Cốt truyện kế tiếp cũng không khó đoán, sau khi nguyên chủ trở lại Thẩm gia, vốn tưởng rằng có thể được cha mẹ ruột quan tâm yêu quý, kết quả lại bị phớt lờ, anh trai em gái ruột cũng không thích cậu, tuy rằng không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cuộc sống một chút cũng không hài lòng.
Vận mệnh chính là không công bằng, Thẩm Gia Kỳ nhẹ nhàng có được sủng ái, so sánh trên dưới, nguyên chủ muốn tạo quan hệ tốt với người thân của mình, nhưng như thế nào những việc cậu làm đều sai.
Em gái trách cậu bỗng nhiên xuất hiện, phá hủy bầu không khí gia đình hạnh phúc mỹ mãn của Thẩm gia, thường thường châm chọc mỉa mai cậu, không có một chút tôn trọng; anh trai lớn hơn bốn năm tuổi, tự xưng là thành thục ổn trọng, sẽ không bắt bẻ cậu nhiều, nhưng cũng không chủ động thân cận; làm nguyên chủ thất vọng nhất vẫn là vợ chồng Đoạn Mạn Nhu, trong mắt bọn họ dường như chỉ có mình Thầm Gia Kỳ, căn bản không quan tâm đến tình trạng tinh thần của nguyên chủ.
Nguyên chủ vốn oán hận tên tu hú chiếm tổ Thẩm Gia Kỳ, kẻ làm hại mình lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, hơn nữa cha mẹ không quan tâm, anh cả bài xích cùng em gái không mấy vui vẻ, dưới sự ảnh hưởng lâu dài của những cảm xúc tiêu cực này, nguyên chủ từ ghen ghét Thẩm Gia Kỳ biến thành hận thấu xương, cũng càng ngày càng muốn đuổi Thẩm Gia Kỳ ra ngoài.
Ở tiểu thế giới này, Thầm Gia Kỳ có được hào quang vai chính chân mệnh thiên tử, mà nguyên chủ, chẳng qua chỉ là một tên pháo hôi nho nhỏ, một tên pháo hôi muốn nghịch tập vai chính, căn bản chính là người si nói mộng.
Trên thực tế, nguyên chủ tận hết sức lực mà lăn lộn một phen, không chỉ không để đuổi Thẩm Gia Kỳ đi, ngược lại lần lượt bị vả mặt, cuối cùng bị bạn bè xa lánh, chặt đứt tính mạng của mình trong vô vọng.
Đối lập, Thẩm Gia Kỳ là chân mệnh thiên tử, mới sinh ra liền có người mẹ tốt Tô Cầm Tuyết tận tậm tận lực mà bày mưu thay thế, từ một người gia cảnh bình thường trở thành đế đô Thẩm gia nhị thiếu gia. Tuy rằng Thẩm Gia Kỳ luôn miệng nói mình vô tội, nhưng người làm tu hú chiếm tổ hơn mười mấy năm là hắn, bị Tô Cầm Tuyết trộm đi ngược đãi lại là nguyên chủ, khó trách trong lòng nguyên chủ cảm thấy không cam tâm.
Sau này, nguyên chủ trở về Thẩm gia, chẳng sợ cha mẹ ruột Thẩm Gia Kỳ ngược đãi nguyên chủ, Thẩm gia vẫn không ngại mà tiếp tục giữ Thẩm Gia Kỳ làm Thẩm gia nhị thiếu gia, cha mẹ nuôi yêu thương hắn, anh trai em gái thích hắn, còn có chồng là thanh mai trúc mã từ nhỏ che chở hắn, cuộc sống quá đỗi thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lại là thu được cả sự nghiệp lẫn tình yêu tốt đẹp, trở thành kẻ chiến thắng nhân sinh.
Nguyên chủ đáng thương thay lại là pháo hôi, mới sinh ra đã bị Tô Cầm Tuyết biến thành công cụ hình người trợ giúp Thẩm Gia Kỳ, trước khi chết còn phải làm đá kê chân cho Thẩm Gia Kỳ lợi dụng, khó trách nguyên chủ chết không nhắm mắt, oán khí ngất trời.
Đế đô hào môn Thẩm gia gần đây xảy ra một sự kiện cực kỳ drama, dẫn đến vô số quần chúng ăn dưa ngấm ngầm nghị luận sôi nổi.
" Ê biết gì chưa? Thật ra Thẩm nhị thiếu gia không phải Thẩm nhị thiếu gia thật, mà là bị ôm sai rồi!"
" Tôi cũng nghe giang hồ nói một ít tiếng gió, nghe bảo Thẩm nhị thiếu gia thật vừa mới sinh ra không bao lâu đã bị người ta ác ý đánh tráo, Thẩm gia gần đây cũng mới nhận ra điều không đúng, sau khi điều tra một phen, lén lén lút lút tìm người về"
" Mấy người đúng là càng nói càng nói quá, Thẩm gia chính là hào môn vọng tộc số một số hai ở đế đô, con nhà bọn họ còn có thể bị người ta trộm đánh tráo hay gì? Đúng thiệt là trò đùa quốc tế!"
" Lừa ông làm gì! Đừng nhìn Thẩm gia mặt ngoài sóng êm gió lặng mà lầm, ngầm bên trong không biết đau đầu cỡ nào đâu. Lại nói, thảm nhất là cái vị thiếu gia giả kia, nhiều năm như vậy làm nhị thiếu gia Thẩm gia, bỗng nhiên liền từ hào môn quý công tử biến thành con hoang từ chỗ ất ơ nào đấy, chênh lệch trước sau quá lớn, người trưởng thành tâm lí thành thục chưa chắc đã chịu được, huống chi là một đứa nhỏ vị thành niên."
" A, tôi là tôi không thích nghe lời này nha, giả thiếu gia đáng thương, chẳng lẽ thiếu gia thật không đáng thương? Rõ ràng là thiên chi kiêu tử, kết quả mới sinh ra không bao lâu đã bị người ta tu hú chiếm tổ, mười mấy năm qua, cũng không biết lưu lạc tới nơi nào, sống như thế nào. Hào môn giống như Thẩm gia, tìm khắp cả nước tìm chẳng ra mấy nhà, thiếu gia thật lưu lạc bên ngoài, chịu khổ hay không chưa nói, chắc chắn ở Thẩm gia an an ổn ổn mà lớn lên càng thoải mái."
Quần chúng ăn dưa ngồi một bên sôi nổi thảo luận riêng, nhịn không được thổn thức trước cuộc chạm trán kỳ lạ giữa hai vị thiếu gia, kẻ thật kẻ giả.
Lúc này, bị vô số người đồng tình-Thẩm gia nhị thiếu chân chính đang nằm trên giường bệnh, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vẫn còn lưu lại vết bầm tím sau khi bị đánh, càng chưa kể đến bộ trang phục bệnh nhân che lấp thân thể, khô quắt gầy yếu, vừa nhìn là biết do suy dinh dưỡng lâu ngày tạo thành, chị gái y tá phụ trách chăm sóc cậu thất thế, nhịn không được nhỏ giọng mắng
" Thật quá đáng! Hổ dữ còn không ăn thịt con, thân làm cha làm mẹ, cho dù có tức giận, cũng không thể hạ độc thủ với con mình còn là vị thành niên như vậy chứ!"
" Cha mẹ bình thường đương nhiên sẽ không làm như thế, nhưng mà,một người cha trầm mê cờ bạc có thể đem con đánh vào viện, cùng với một bà mẹ trong lúc con nhập viện còn không quên ve vãn thằng đàn ông khác, có cặp cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương!". truyện kiếm hiệp hay
"Không những thế, nghe nói đứa nhỏ này căn bản không phải con ruột, cha mẹ ruột không lâu trước đây tìm tới, còn mang theo cả trợ lí lẫn vệ sĩ, vừa nhìn là biết hào môn giàu có"
"Thật hả bà? Vậy thì tốt rồi, về với bố mẹ ruột, đứa nhỏ đáng thương này cũng không cẩn phải chịu khổ nữa."
"Ờm, cái này cũng chưa chắc..."
"Làm sao thế? Chả nhẽ còn có nội tình?"
"Nói nhỏ cho nghe, bà tuyệt đối đừng có đi nói lung tung. Nghe nói đứa nhỏ này là đế đô Thẩm gia nhị thiếu gia, mới sinh ra không bao lâu đã bị người ta tráo đổi, Thẩm gia nuôi tên giả thiếu gia kia mười mấy năm, nuôi ra tình cảm luôn rồi, không muốn buông tay, liền tính toán đem đứa nhỏ về nuôi chung với nhau, còn cần tôi nói sao, làm như thế khác gì hướng ngực đứa nhỏ đâm một dao? Cho dù là ai đi nữa bị cha mẹ nuôi tra tấn mười mấy năm, vất vả lắm mới trở về với cha mẹ ruồi của mình, lại còn bị buộc chung với cái tên tu hú chiếm tổ kia mà hòa thuận ở chung, trong long có thể cân bằng mới lạ!"
Hai y tá nhỏ lén lút trò chuyện bát quái, trong lòng đều đồng cảm, nhưng các cô cũng không biết, tuy rằng nhìn bên ngoài không thể biết được, nhưng bên trong thiếu gia thật đã bất tri bất giác thay đổi thành một người khác.
Chờ đến khi hai y tá nhỏ đến bên giường bệnh thay xong thuốc, rời khỏi phòng bệnh, thiếu niên trên giường bệnh mới mở mắt.
Không Thanh mới vừa bị truyền tống đến tiểu thế giới này, đầu có chút mơ hồ, đây là lần đầu tiên cậu chấp hành nhiệm vụ, nghiệp vụ không quen thuộc, cũng may hệ thống trói định cùng cậu là hệ thống quản lí 666 còn tính là đáng tin cậy, kịp thời đem cốt truyện cùng yêu cầu nhiệm vụ gửi cho cậu.
Sau khi đọc xong cốt truyện, Không Thanh mới biết được cái gọi là "Pháo hôi" rốt cuộc có thể thảm đến mức nào.
Nguyên chủ thân thể của cậu hiện tại tên là Thẩm Không Thanh, là đế đô Thẩm gia nhị thiếu gia hàng thật giá thật, chẳng qua mới sinh là không lâu đã bị tráo đổi, mà đầu sỏ gây tội chính là mẹ nuôi của cậu, Tô Cầm Tuyết.
Tô Cầm Tuyết sở dĩ có thể không kinh động bất cứ ai dưới tình huống từ hào môn thế gia như Thẩm gia trộm con, bởi vì bà cùng phu nhân Thẩm gia Đoạn Mạn Nhu là bạn học kiêm bạn thân, mối quan hệ cực kỳ tốt.
Năm đó, hai người đều là đại mỹ nhân nổi danh trong trường, người theo đuổi vô số, sau khi tốt nghiệp đại học, Đoạn Mạn Nhu gả cho hào môn quý công tử môn đăng hộ đối, mà Tô Cầm Tuyết gả cho mối tình đầu đã yêu nhau nhiều năm, chênh lệch giữa hai người càng ngày càng lớn.
Đoạn Mạn Nhu gia cảnh tốt, tính tình đơn thuần, thật sự coi Tô Cầm Tuyết là bạn thân tốt, nhưng Tô Cầm Tuyết không như thế, gia cảnh cô không bằng Đoạn Mạn Nhu, tỉ mỉ chọn chồng còn không bằng Đoạn Mạn Nhu lựa chọn đối tượng liên hôn trong nhà, sau khi trải qua xã hội tàn khốc, vốn ghen ghét Đoạn Mạn Nhu Tô Cầm Tuyết trong lòng càng cảm thấy không cam lòng, vừa vặn hai người đồng thời mang thai, trong đầu Tô Cầm Tuyết có ánh sáng chợt lóe, bỗng dưng nghĩ ra ý tưởng ác độc đánh tráo con mình với con của Đoạn Mạn Nhu.
Đoạn Mạn Nhu với vị bạn thân này không hề phòng bị, thấy Tô Cầm Tuyết mang cái bụng to còn muốn tiếp tục làm việc, lo liệu việc nhà, nàng không đành lòng bèn đón Tô Cầm Tuyết về nhà, cùng mình dưỡng thai, thậm chí còn bỏ tiền ra, để Tô Cầm Tuyết có thể cùng mình sinh cùng bệnh viện.
Tô Cầm Tuyết ngoài mặt tỏ vẻ vô cùng cảm kích Đoạn Mạn Nhu, thực ra trong lòng đã ghen ghét đến phát điên, Đoạn Mạn Nhu trợ giúp, đối với Tô Cầm Tuyết mà nói, chính là một loại bố thí cao thượng, Tô Cầm Tuyết không chỉ không hề cảm kích, ngược lại còn cảm thấy nhục nhã.
Thừa dịp Đoạn Mạn Nhu không phòng bị, Tô Cầm Tuyết trộm thu mua bác sĩ bệnh viện cùng y tá, lén lút chuẩn bị hành sự.
Bởi vì hai thai phụ cơ hồ mỗi là đều ngốc một chỗ cùng nhau, Đoạn Mạn Nhu vừa vỡ nước ối, Tô Cầm Tuyết cũng đi theo vào một gian phòng sinh khác, trực tiếp sinh mổ, sinh con ra ngoài, sau đó giấu trời qua biển, thần không biết quỷ không hay mà đem con mình đổi thành con của Đoạn Mạn Nhu.
Sau khi cùng Đoạn Mạn Nhu ở cữ xong, Tô Cầm Tuyết liền mang theo nguyên chủ về nhà, nhưng vì nhớ cốt nhục của chính mình, Tô Cầm Tuyết cũng không dám đi xa, chẳng sợ vị bạn trai mối tình đầu đã từng thề non hẹn biển trở thành vô công rồi nghề ham mê cờ bạc, sinh hoạt hôn nhân của chính mình chất đầy lông gà(?), Tô Cầm Tuyết cũng cắn răng ở lại thành phố này, chẳng qua, sợ trò hề tráo đổi Thái tử gia của mình bị vạch trần, Tô Cầm Tuyết về sau dần dần cùng Đoạn Mạn Nhu chặt đứt liên hệ.
Tô Cầm Tuyết tuy rằng mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau nhung nhớ con trai mỗi ngày, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Thẩm gia làm ăn càng ngày càng lớn, con trai của cô cũng trở thành hào môn quý công tử chân chính, Tô Cầm Tuyết cảm thấy mình chịu nhiều khổ như vậy đều là đáng giá.
Tô Cầm Tuyết chính là tâm lí vặn vẹo thế đấy, cô ghen ghét Đoạn Mạn Nhu, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, tự nhiên sẽ không đối xử tốt với con trai của Đoạn Mạn Nhu, nguyên chủ rơi vào lòng bàn tay nàng căn bản không có khả năng có một ngày an lành, chẳng sợ không thích nguyên chủ, cũng sẽ không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, ngược lại, ở trước mặt nguyên chủ, Tô Cầm Tuyết cũng sẽ giả trang thành bộ dạng mẹ hiền, lừa nguyên chủ xoay vòng vòng.
Nguyên chủ trước nay không hề hoài nghi chính mình không phải con ruột Tô Cầm Tuyết, lúc còn nhỏ, cậu cũng rất hiểu chuyện, biết Tô Cầm Tuyết kiếm tiền cho gia đình thực vất vả, cậu cũng đã thực hiểu chuyện, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho Tô Cầm Tuyết, tuy rằng điều kiện trong nhà không tố, cha mẹ đối với cậu cũng không quan tâm nhiều lắm, nhưng nguyên chủ học tập luôn đứng đầu, về nhà còn sẽ chủ động gánh vác việc nhà, thay Tô Cầm Tuyết giảm bớt gánh nặng.
Đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Tô Cầm Tuyết còn không quý trọng, ngược lại còn mặc kệ chồng mình đánh con, lúc sau lại giả mù sa mưa mà đứng ra mua nhân tâm, hai vợ chồng cùng một bản mặt l*n, diễn vai phản diện, nguyên chủ cứ như vậy hãm sâu trong cái gia đình giả dối này vĩnh viễn đều trốn không thoát
Lúc này đây, cũng vì chồng Tô Cầm Tuyết cá cược thua tâm tình không tốt, sau khi uống say về nhà liền đánh con, trực tiếp đánh nguyên chủ vào viện, xém chút nữa là cứu không kịp.
Cũng cùng lúc đó, cha mẹ ruột của nguyên chủ ngẫu nhiên phát hiện ra đưa con thứ hai mình nuôi mười mấy năm không phải con ruột, trải qua một phen điều tra, rốt cuộc tìm được nguyên chủ, sau đó, Đoạn Mạn Nhu cùng Tô Cầm Tuyết cắt đứt tình bạn thân plastic.
Một người ngồi một bên khóc lớn tiếng chất vấn: "Tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô thế mà trộm đổi đi con tôi, Tô Cầm Tuyết, cô còn có lương tâm hay không!"
Một người không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai: "Người không vì mình trời tru đất diệt, Đoạn Mạn Nhu, cô chẳng qua chỉ là xuất thân tốt hơn tôi, lại gả cho một kẻ có tiền, có cái gì mà đặc biệt hơn người! Luận ưu tú, đương nhiên vẫn là con trai tôi ưu tú!"
Đoạn Mạn Nhu cùng người bạn thân plastic Tô Cầm Tuyết tranh luận, trung tâm chính là giả Thẩm gia thiếu gia Thẩm Gia Kỳ, đến lượt nguyên chủ, không một ai quan tâm đến suy nghĩ của cậu, đều ngầm đồng ý để cậu trở lại Thẩm gia
Tô Cầm Tuyết đối với đứa con mình nuôi mười mấy năm này không có nửa điểm cảm tình, bà hiện tại là vì phải đón đứa con ruột về mà cùng Đoạn Mạn Nhu ồn ào túi bụi.
Nhưng, không giống Tô Cầm Tuyết, Đoạn Mạn Nhu đối với đứa con chính mình nuôi lớn vẫn là có cảm tình, không sợ biết rõ Thẩm Gia Kỳ không phải con ruột bà, bà cũng luyến tiếc để người rời đi, vì tranh đoạt quyền nuôi nấng Thẩm Gia Kỳ, Đoạn Mạn Nhu thậm chí còn đe dọa Tô Cầm Tuyết việc trộm con, buông lời hung ác nói, nếu Tô Cầm Tuyết không từ bỏ quyền nuôi Thẩm Gia Kỳ, bà sẽ bị đưa vào tù với tội danh "Lừa bán trẻ sơ sinh cùng với ngược đãi dài hạn".
Sau một hồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Tô Cầm tuyết hèn nhát, Thẩm Gia Kỳ cũng lắc mình biến hóa, trở thành con nuôi Thẩm gia, danh chính ngôn thuận ở lại Thẩm gia, đối với bên ngoài, vẫn như cũ giữ lại cái danh Thẩm gia nhị thiếu gia.
Thẩm Gia Kỳ, chính là con cưng Thiên Đạo của tiểu thế giới này, có được hào quang vai chính thiên mệnh chi tử.
Cốt truyện kế tiếp cũng không khó đoán, sau khi nguyên chủ trở lại Thẩm gia, vốn tưởng rằng có thể được cha mẹ ruột quan tâm yêu quý, kết quả lại bị phớt lờ, anh trai em gái ruột cũng không thích cậu, tuy rằng không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cuộc sống một chút cũng không hài lòng.
Vận mệnh chính là không công bằng, Thẩm Gia Kỳ nhẹ nhàng có được sủng ái, so sánh trên dưới, nguyên chủ muốn tạo quan hệ tốt với người thân của mình, nhưng như thế nào những việc cậu làm đều sai.
Em gái trách cậu bỗng nhiên xuất hiện, phá hủy bầu không khí gia đình hạnh phúc mỹ mãn của Thẩm gia, thường thường châm chọc mỉa mai cậu, không có một chút tôn trọng; anh trai lớn hơn bốn năm tuổi, tự xưng là thành thục ổn trọng, sẽ không bắt bẻ cậu nhiều, nhưng cũng không chủ động thân cận; làm nguyên chủ thất vọng nhất vẫn là vợ chồng Đoạn Mạn Nhu, trong mắt bọn họ dường như chỉ có mình Thầm Gia Kỳ, căn bản không quan tâm đến tình trạng tinh thần của nguyên chủ.
Nguyên chủ vốn oán hận tên tu hú chiếm tổ Thẩm Gia Kỳ, kẻ làm hại mình lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, hơn nữa cha mẹ không quan tâm, anh cả bài xích cùng em gái không mấy vui vẻ, dưới sự ảnh hưởng lâu dài của những cảm xúc tiêu cực này, nguyên chủ từ ghen ghét Thẩm Gia Kỳ biến thành hận thấu xương, cũng càng ngày càng muốn đuổi Thẩm Gia Kỳ ra ngoài.
Ở tiểu thế giới này, Thầm Gia Kỳ có được hào quang vai chính chân mệnh thiên tử, mà nguyên chủ, chẳng qua chỉ là một tên pháo hôi nho nhỏ, một tên pháo hôi muốn nghịch tập vai chính, căn bản chính là người si nói mộng.
Trên thực tế, nguyên chủ tận hết sức lực mà lăn lộn một phen, không chỉ không để đuổi Thẩm Gia Kỳ đi, ngược lại lần lượt bị vả mặt, cuối cùng bị bạn bè xa lánh, chặt đứt tính mạng của mình trong vô vọng.
Đối lập, Thẩm Gia Kỳ là chân mệnh thiên tử, mới sinh ra liền có người mẹ tốt Tô Cầm Tuyết tận tậm tận lực mà bày mưu thay thế, từ một người gia cảnh bình thường trở thành đế đô Thẩm gia nhị thiếu gia. Tuy rằng Thẩm Gia Kỳ luôn miệng nói mình vô tội, nhưng người làm tu hú chiếm tổ hơn mười mấy năm là hắn, bị Tô Cầm Tuyết trộm đi ngược đãi lại là nguyên chủ, khó trách trong lòng nguyên chủ cảm thấy không cam tâm.
Sau này, nguyên chủ trở về Thẩm gia, chẳng sợ cha mẹ ruột Thẩm Gia Kỳ ngược đãi nguyên chủ, Thẩm gia vẫn không ngại mà tiếp tục giữ Thẩm Gia Kỳ làm Thẩm gia nhị thiếu gia, cha mẹ nuôi yêu thương hắn, anh trai em gái thích hắn, còn có chồng là thanh mai trúc mã từ nhỏ che chở hắn, cuộc sống quá đỗi thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lại là thu được cả sự nghiệp lẫn tình yêu tốt đẹp, trở thành kẻ chiến thắng nhân sinh.
Nguyên chủ đáng thương thay lại là pháo hôi, mới sinh ra đã bị Tô Cầm Tuyết biến thành công cụ hình người trợ giúp Thẩm Gia Kỳ, trước khi chết còn phải làm đá kê chân cho Thẩm Gia Kỳ lợi dụng, khó trách nguyên chủ chết không nhắm mắt, oán khí ngất trời.
/134
|