Lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy Thiên Kình Phá Hải trận là hai mươi năm trước.
Khi đó hơn tám phần đại năng Nhân tộc bị trận pháp này nhốt ở Cực Bắc Chi Địa. Yêu tộc hy sinh mấy ngàn yêu thú, lấy tính mạng làm tế tự để đại trận bao vây Sung Châu, Minh Châu và Triêu Châu. Lúc ấy ba người Lạc Tiệm Thanh, Phật Tử và Vân Hương lén lút thoát khỏi đại trận, cuối cùng Lạc Tiệm Thanh sử dụng Minh Quang Thanh Ngọc châu mới khiến đại trận sụp đổ.
Khi đó Lạc Tiệm Thanh mới Hợp Thể trung kỳ, mà hiện giờ đã là Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn.
Y tăng lên một đại cảnh giới, rất quen thuộc với trận pháp này, nghe chừng sẽ dễ dàng đột phá, nhưng khi đó phía sau Lạc Tiệm Thanh là những tôn giả hàng đầu như Văn Long Tử tôn giả, nhờ vào lực lượng của bọn họ Lạc Tiệm Thanh mới có thể phá trận.
Dù giờ Lạc Tiệm Thanh có Minh Quang Thanh Ngọc châu, nhưng để đối kháng với chín tu sĩ Đại Thừa kỳ thì rất khó.
Chung quanh tối đen, chín người này đi đường khác với đoàn người Đệ Nhị hải chủ lúc trước, núi lớn chồng chất che đi ánh sáng từ cây ngô đồng, vậy nên bọn họ như người mù sờ voi mà đi về phía trước.
Vì thế Lạc Tiệm Thanh lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ chờ đợi thời cơ.
Một đoạn đường này, Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh quan sát chín người, nghe thấy bọn họ nói rất nhiều.
Trong năm Nhân tu có hai người không thích nói chuyện, còn ba người kia lại thường xuyên nói chuyện trao đổi. Trong năm người có một người là tán tu, có một người tới từ Đoạn Hồn tông, ba người còn lại lần lượt đến từ Vân gia, Mặc gia và Khước gia. Lớn tuổi nhất không quá hai ngàn một trăm tuổi, ít nhất ước chừng một ngàn chín trăm tuổi, đều là tu vi Đại Thừa sơ kỳ.
Trong bốn Yêu tộc, có một người Lạc Tiệm Thanh từng gặp ở chiến trường hai tộc, hình như là một vị Yêu tôn ở Đệ Tam hải. Ba người còn lại Lạc Tiệm Thanh chưa từng thấy, nhưng đều là Yêu tôn Địa giai, có thể là thủ hạ của Tứ Đại Yêu Tôn.
Bốn Yêu tộc rất ít trao đổi với năm Nhân tu, đôi bên đều có dấu hiệu không ưa nhau.
Mối quan hệ này khiến Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, dường như đã nhận ra gì đó. Không lâu sau đó y vô tình phát hiện ra một bí mật.
“Yêu tôn Hộc Thu! Vừa rồi ngươi cố ý để bản tôn một mình đối mặt với dã thú kia!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, bản tôn không hiểu gì hết.”
Tôn giả đầu bạc tức giận nói: “Hai trăm năm trước bản tôn chém đứt một sừng của ngươi, ngươi nhất định vẫn ghi hận trong lòng chờ thời cơ trả thù đúng không?”
“Ha ha ha ha, chuyện bản tôn ai cần ngươi lo?”
“Ngươi!”
Nhân tộc và Yêu tộc đã đánh nhau nhiều năm, nhân số hai tộc đông đảo, nhưng lực lượng cao nhất của hai tộc cũng chỉ có từng đó người. Bao nhiêu năm trôi qua, đôi bên đều hiểu rõ đối phương, thậm chí phần lớn đã giao thủ.
Đặc biệt là thực lực bọn họ sát nhau, e là đã giao thủ trên chiến trường nhiều lần, có thù hận sâu sắc.
Lạc Tiệm Thanh híp mắt nhìn chín người tưởng như hài hoà này. Thật lâu sau, y cong khóe môi, nâng kiếm bổ đôi một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, chín người kia giật mình đồng loạt nhìn lại.
Chờ chín người dè dặt tới kiểm tra, còn chưa kịp nhìn kỹ đã nghe thấy một tiếng rít gào tàn nhẫn. Một con dã thú hình thù kỳ quái từ vụn núi nhỏ chạy đến, ngoại hình giống hổ giống trâu lại giống sư tử, cả người đen thui, chín người lập tức rút vũ khí chống cự.
Đây chỉ là một con dã thú Độ Kiếp sơ kỳ, chín người thoải mái giết chết nó.
Bọn họ tiếp tục đi, nhưng mới qua nửa canh giờ lại có một con dã thú rít gào lao tới chỗ bọn họ.
Hai ngày sau, tốc độ di chuyển của chín người đã chậm hơn rất nhiều vì luôn gặp phải đủ loại dị thú. Những dị thú này không phải yêu thú, trên người cũng không có yêu khí, từ đầu tới đuôi đen sì, chỉ có đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh. Cho dù có tu vi Độ Kiếp kỳ thậm chí Đại Thừa kỳ nhưng lại không có trí tuệ, vừa thấy chín người đã nhào tới đánh.
Cho dù tu vi cao tới đâu nhưng khi đối mặt với công kích thường xuyên như vậy, chín người không khỏi có chút chật vật.
Yêu tôn một sừng lúc trước nói: “Có lẽ chúng ta đã đi vào một nơi vô cùng nguy hiểm, vậy nên mới gặp nhiều công kích như vậy.”
Lại có một Yêu tôn trả lời: “Không sai, nhưng nguy hiểm này chúng ta có thể đối kháng.”
Lúc này không còn ai nói gì. Tôn giả Vân gia, Mặc gia và Khước gia liếc nhìn nhau không biết suy nghĩ gì; ba Yêu tôn cũng liếc nhìn nhau, ánh mắt lóe ra ánh sáng kỳ quái.
Trong một mảnh bóng đêm phía xa, Lạc Tiệm Thanh ẩn mình sau một ngọn núi nhỏ, cong khóe môi cười nhạt.
Trên đời này thứ dễ chia rẽ lòng người là gì? Không phải cực khổ, mà là lợi ích.
Thế nhân đều biết dưới Đoạn Tình nhai nhất định có cơ duyên, nhất định có bảo vật. Ở tám hiểm trước, mỗi hiểm cảnh đều có bảo vật đặc trưng, không lý gì mà hiểm cảnh thứ chín sẽ không có. Nếu đã như vậy, ai lại không muốn chiếm được bảo vật?
Lạc Tiệm Thanh lợi dụng ưu thế địa hình chế tạo một loạt khó khăn cho chín người này, dẫn tới rất nhiều quái thú bóng đêm vốn chẳng muốn để ý tới bọn họ, ý định là để bọn họ sinh ra ý tưởng: nơi này có cơ duyên, hơn nữa cơ duyên này bọn họ có thể bắt được.
Dã thú trong quần sơn này Lạc Tiệm Thanh đặt tên cho bọn chúng là u thú hắc ám, chúng nó sinh sống dưới đáy Đoạn Tình nhai, bình thường sẽ không chủ động gây sự với người khác, nhưng một khi công kích chính là không chết không ngừng.
Hiện tại rất hiệu quả, chín người đã tin ở đây có cơ duyên, tiếp theo là chờ bọn họ tự chia rẽ.
Trong một đoàn đội bất kì nhất định sẽ sinh ra những đội nhỏ. Lạc Tiệm Thanh tạm thời còn chưa rõ trong số người này có ai âm thầm cấu kết không, nhưng ít nhất là chia ra đội Nhân tộc và đội Yêu tộc, thấy cơ duyên, bọn họ nhất định sẽ như lửa với nước.
Yên lặng chờ hai ngày, Lạc Tiệm Thanh không đi dẫn u thú hắc ám nữa, chín người nọ cũng không gặp phải nguy hiểm.
Yêu tôn một sừng nghiêm túc nói: “Hình như không gặp đến đám quái thú nữa, có thể chúng ta đã ra khỏi khu vực đó. Không bằng quay lại xem sao?”
Gã vừa dứt lời, ba Yêu tôn còn lại đều đồng ý. Trong nhân tộc, vị tôn giả đầu bạc lại cười lạnh nói: “Thật trùng hợp, năm ngươi chúng ta cũng muốn quay lại.”
Hộc Địch Yêu tôn nói: “Vân Tiêu, ngươi cũng muốn quay lại?”
Tôn giả đầu bạc nhíu mày nói: “Không sai.”
Hộc Địch Yêu tôn suy nghĩ một lát: “Không bằng chúng ta tạm thời tách ra tự quay lại xem? Có lẽ chúng ta quá tập trung nên không thể tìm tòi kĩ khu vực này, nếu tách ra lục soát, không chừng có thể tìm được Huyền Linh Tử và yêu vật kia.”
Bất ngờ là tôn giả đầu bạc lại không phản bác: “Được, cứ thế đi! Tới giờ thì tập hợp ở đây dựng lại Thiên Kình Phá Hải trận.”
Dứt lời, chín người đã chia làm hai tổ quay về dãy núi đen ngòm.
Bọn họ đều đã quên, lúc ở lối vào hiểm cảnh thứ chín, Âm Cơ Yêu tôn đã dặn dò đi dặn dò lại không được phá Thiên Kình Phá Hải trận. Lúc trước để phòng ngừa bọn họ gặp bất trắc, Âm Cơ còn làm phép cho bọn họ mỗi người một viên bảo châu xanh biếc, có thể giúp bọn họ dựng lại Thiên Kình Phá Hải trận bất cứ lúc nào, nhưng không phải hết cách thì nhất định không thể tách ra.
Đối mặt với cơ duyên ẩn giấu trong bóng đêm, tim bọn họ đều đập rộn ràng.
Trong hiểm cảnh thứ tám có một bảo vật tên là đá Vạn Pháp, trăm năm mới ngưng tụ ra một viên. Bảo vật kia được mười con dã thú Độ Kiếp hậu kỳ canh chừng, có thể cho tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ nhìn đại đạo một lần. Khi bọn họ tới Độ Kiếp kỳ cũng từng đánh nhau vì đá Vạn Pháp, đó là bảo vật tốt nhất trong tám hiểm cảnh đầu.
Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tới hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình nhai.
Đá Vạn Pháp chỉ có mười dã thú Độ Kiếp hậu kỳ canh giữ, nhưng nơi này lại có dã thú Đại Thừa kỳ!
Này không phải chỉ rõ ở đây có pháp bảo tốt hơn cả đá Vạn Pháp sao?
Chưa kể dãy núi này không lớn, mấy hôm trước bọn họ đi hết các nơi cũng chỉ gặp phải vài con dã thú Đại Thừa sơ kỳ, nhiều nhất chỉ có một dã thú Đại Thừa trung kỳ. Dù bọn họ có gặp phải đối thủ Đại Thừa hậu kỳ thì chỉ cần tạo lại Thiên Kình Phá Hải trận là có thể ngăn cản đối phương.
Bốn Yêu tôn rời đi trước, năm Nhân tu nhìn bóng lưng bọn họ, một người trong số đó nói: “Chúng ta sẽ không đụng phải quái vật Hóa Thần sơ kỳ ở trong này chứ?”
Tôn giả đầu bạc cười ha hả: “Sao mà gặp được? Chúng ta đã đi hết nơi này rồi, giờ chỉ là tách khỏi đám yêu thú để tự đi tìm cơ duyên thôi. Nếu quái vật Hóa Thần sơ kỳ ở trong này không phải chúng ta đã gặp từ lâu rồi sao?”
Bốn người còn lại không nói gì nữa, cùng nhau bay tới dãy núi.
Sau đó năm người lại chia làm hai đội tự tìm kiếm cơ duyên.
Ngày đầu tiên mọi người đều bình an vô sự, chín người vẫn có thể nghe được tiếng tranh đấu từ xa. Hộc Địch Yêu tôn và đồng bạn của gã đụng phải một con dã thú Đại Thừa kỳ, mất sức một hồi mới đánh chết được con dã thú kia.
Ba ngày trôi qua, tôn giả đầu bạc và tán tu cũng đã cách xa bảy người còn lại.
Tôn giả đầu bạc cẩn thận tra xét mỗi ngóc ngách, nói với đồng bạn: “Hai trăm năm trước ta và Hộc Địch kia từng đại chiến, hôm nay nếu chúng ta chiếm được cơ duyên, nhất định không được để lộ ra. Nếu bị Hộc Địch phát hiện, e là gã sẽ liên thủ với những người còn lại đánh chết chúng ta.”
Tán tu kia lập tức nói: “Việc này ta biết, Hộc Địch Yêu tôn trong một trăm năm này thực lực đột nhiên tăng mạnh, phải cẩn thận.”
Tôn giả đầu bạc cười sang sảng: “Không phải sợ, cùng lắm là kéo thêm mấy người Vân gia kia, rồi chia cho bọn họ một chén canh.”
Tán tu nói: “Ha ha ha ha, Quỷ Trăn đạo hữu nói có lý.”
Tôn giả đầu bạc tiếp tục nói: “Chúng ta quen biết hơn năm trăm năm, việc này bọn họ không biết, chúng ta cũng phải lừa cho trót. Tới lúc ra ngoài cũng không được để lộ chuyện chúng ta chủ động phá vỡ Thiên Kình Phá Hải trận, phòng ngừa bị nhóm người Hạo Tinh Tử trách phạt.”
Một bóng đen chậm rãi xuất hiện phía sau Quỷ Trăn và tán tu nhưng bọn họ lại không phát hiện.
Tán tu gật đầu: “Loại chuyện này tất nhiên không thể nói.”
Quỷ Trăn nói: “Đám Hộc Địch cũng không thể nói, nếu bọn họ nói, nhất định sẽ bị Âm Cơ trừng phạt.” Dừng một chút, Quỷ Trăn cười nói: “Ngươi không biết, hai trăm năm trước ta và Hộc Địch còn chưa đột phá Đại Thừa kỳ, đôi bên đã so đấu trên chiến trường gần trăm năm. Tu vi của hắn ngang ngửa ta, nhưng ta lại đột phá Đại Thừa kỳ sớm hơn hắn, khi đó…”
“Viu —— ”
Một tiếng gió vang lên phía sau Quỷ Trăn, lão thao thao bất tuyệt chưa phát hiện ra, tiếp tục nói: “Khi đó gã cũng không ngờ ta sẽ đột phá trên chiến trường, vậy nên trận chiến đó ta đánh gã gần chết, nếu không do Yêu tôn Hào Minh đột nhiên xuất hiện, Nhân tộc phải lui quân thì ta đâu chỉ đơn giản là chặt đứt một cái sừng của gã, cũng sẽ không để gã mọc lại cái sừng kia.”
Máu từ giữa hai lông mày tán tu phun ra. Tán tu này đứng ở phía sau Quỷ Trăn, đồng tử nở ra, há to miệng, không dám tin nhìn Quỷ Trăn đi phía trước, khàn khàn nói: “Quỷ… Quỷ Trăn đạo hữu…”
Quỷ Trăn nói: “Lần này gặp lại không biết là ta hay gã bất hạnh nữa. Nghe nói trong trăm năm nay gã chiếm được không ít cơ duyên, nếu chúng ta có thể lặng lẽ đoạt được cơ duyên của gã, nói không chừng…”
Quỷ Trăn im bặt, lão rõ ràng cảm nhận được khí tức phía sau mình đã biến mất!
Quỷ Trăn lập tức cầm Quỷ đao bổ tới, ai ngờ chỉ bổ trúng thi thể tán tu kia. Quỷ đao chẻ đôi người tán tu, hai nửa nặng nề rơi xuống đất.
Ở nơi tối tăm như vậy Quỷ Trăn không nhìn thấy ai hết, chỉ có thể nhìn thấy Quỷ đao trong tay mình. Lão bay xuống cẩn thận kiểm tra thi thể tán tu kia, đồng thời quát lớn: “Là ai! Ai đang ở đây!”
Lúc này, Quỷ Trăn đột nhiên phát hiện trên thi thể tán tu kia có một sợi lông trắng!
Khi nhìn thấy sợi lông trắng này, Quỷ Trăn trừng lớn hai mắt, căm giận mắng: “Hộc Địch, không ngờ là ngươi! Ngươi đi ra cho ta!”
Năm Nhân tộc đều để lại phương thức truyền âm, Quỷ Trăn lập tức truyền âm cho ba người kia: “Hộc Địch Yêu tôn đánh lén chúng ta, Lưu Doanh đạo hữu ngã xuống, các ngươi mau tới tương trợ, Yêu tộc muốn giết hết chúng ta!”
Quỷ Trăn vừa bóp vỡ Truyền Âm Phù bỗng thấy một bóng xanh lam xuất hiện trước mặt mình. Lão trợn to hai mắt, đồng tử run rẩy nhìn người trước mặt, trong tay người kia đang nắm một con hồ ly ba đuôi màu trắng đã chết, mỉm cười nhìn lão. Khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, nhưng ở trong mắt Quỷ Trăn lại như ác quỷ.
“Ngươi… ngươi… sao lại là ngươi!” Ánh mắt Quỷ Trăn rời xuống hồ ly trắng trong tay đối phương: “Đây là Hộc Địch Yêu tôn, ngươi… chẳng lẽ ngươi đã giết gã?!”
Lạc Tiệm Thanh mỉm cười, ân cần thăm hỏi: “Trưởng lão Đoạn Hồn tông?”
Quỷ Trăn gật đầu theo bản năng.
Giọng nói của Lạc Tiệm Thanh rất mê hoặc, y thân thiết hỏi: “Còn Truyền Âm Phù không?”
Quỷ Trăn nói theo phản xạ: “Hết rồi…” Vừa dứt lời lão lập tức hiểu được.
Lạc Tiệm Thanh thở dài tiếc nuối, cười nhạt: “Vậy thật đáng tiếc.”
Quỷ Trăn: “Sao lại là ngươi… sao lại là ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh cũng không trả lời vấn đề của lão, ném thi thể hồ ly đã cứng ngắc trong tay qua một bên: “Ngươi đã giúp ta gọi ba người kia tới, ta đây cũng bớt đi một việc. Lần này đa tạ Quỷ Trăn tiền bối, tuy ta không ưa gì Đoạn Hồn tông, nhưng cũng sẽ cho ngươi chết một cách vui vẻ.”
Quỷ Trăn nắm chặt Quỷ đao nói: “Nộp mạng cho ta đi!”
Lạc Tiệm Thanh nhìn bộ dáng điên cuồng của đối phương cũng thoáng giật mình, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ, Sương Phù kiếm từ không trung đánh xuống, nương theo sau là từng đóa Thanh Liên ập xuống Quỷ Trăn.
Thứ cuối cùng Quỷ Trăn nhìn thấy trên đời này chính là một mảnh kiếm quang xanh sáng ngời, hào quang rợp trời, nếu đặt ở bên ngoài, ánh sáng mạnh như vậy mọi người đều sẽ thấy được. Nhưng ở dưới Đoạn Tình nhai, bóng tối khôn cùng đã cắn nuốt mọi ánh sáng, khiến kiếm quang này không lọt vào mắt các tu sĩ đang bay tới.
Một dòng máu từ giữa trán Quỷ Trăn chảy xuống, trong mắt tràn ngập tơ máu. Ngay sau đó, chỉ nghe “Ầm ——” một tiếng, thức hải của lão đã vỡ nát.
Đúng như những gì Lạc Tiệm Thanh nói, một kiếm này dùng chín phần lực lượng, đủ để đánh chết Tứ trưởng lão Bạch gia Đại Thừa hậu kỳ trong một kiếm, lại càng không cần phải nhắc tới Quỷ Trăn mới lên được Đại Thừa sơ kỳ. Quỷ Trăn không cảm nhận được đau đớn gì, chết ngay lập tức, thân thể rơi phịch xuống đất.
Một canh giờ sau ba vị nhân tu mới tới, bọn họ không ngờ nơi đây đã bày sẵn một tấm lưới chờ bọn họ đến.
Người đầu tiên ngã xuống chính là Hộc Địch Yêu tôn, sau đó là ba Yêu tôn còn lại. Sau đó dùng Hộc Địch Yêu tôn để Quỷ Trăn cắn câu, dụ lão sử dụng Truyền Âm Phù duy nhất kia. Lạc Tiệm Thanh lúc trước cũng đã nghe lén được, trong năm Nhân tộc, mỗi người chỉ có một khối Truyền Âm Phù, hỏi Quỷ Trăn câu kia chỉ để dọa lão mà thôi, không có gì đặc biệt.
Ba tu sĩ Vân gia, Mặc gia và Khước gia không ngờ tới tính mạng của bọn họ sẽ chấm dứt dưới nơi tăm tối này.
Bảy ngày sau, ngoại trừ tán tu kia, tin tức vật bản mệnh của bốn người còn lại đã vỡ truyền tới tai Hạo Tinh Tử và Âm Cơ, hết thảy đều chấm dứt.
Hạo Tinh Tử trấn định nói: “Thực lực của con quái vật kia không thể là Hóa Thần trung kỳ, bằng không đã không mất nhiều thời gian thế để giết bọn họ. Nhưng thực lực của quái vật kia nhất định trên Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, nếu không thì không thể đánh chết Đệ Nhị hải chủ. Nhưng nó có năng lực đánh chết chín người Quỷ Trăn trong Thiên Kình Phá Hải trận…”
Âm Cơ nâng đôi con người màu xanh biếc, lạnh lùng nói: “Bọn họ thật sự bị đánh chết khi đang duy trì Thiên Kình Phá Hải trận sao?”
Hạo Tinh Tử giật mình.
Âm Cơ nói: “Chỉ cần một người chết, Thiên Kình Phá Hải trận sẽ vỡ, nhưng Thiên Kình Phá Hải trận không chỉ có một cách phá đó.” Dừng một chút, Âm Cơ quay đầu nhìn một Yêu tôn hỏi: “Khi nào Thiên lão đến?”
Yêu tôn kia cung kính nói: “Thiên lão đang bế quan tiến vào Thiên giai trung kỳ, tuy đã phái người thông báo cho lão nhưng còn cần một tháng nữa.”
Hạo Tinh Tử sửng sốt, hỏi: “Độc Tuyệt Thiên lão sẽ tới?”
Âm Cơ nâng mắt liếc lão một cái: “Chẳng lẽ bằng vào Nhân tộc các ngươi có thể đi xuống xem tình hình dưới đó sao?”
Hạo Tinh Tử cau mày, thế nhưng không thể phản bác. Nhìn khắp đại lục Huyền Thiên, thực lực cực mạnh ngoại trừ Huyền Linh Tử thì chỉ còn Thiên Yêu tôn Độc Tuyệt Thiên lão.
Nhưng Hạo Tinh Tử chưa kịp mở miệng, trong hàng đệ tử Thái Hoa Sơn đứng phía sau lão lại có một người đứng dậy lớn tiếng nói: “Chưởng môn sư tôn, nếu muốn cho người xuống thăm dò tình huống dưới hiểm cảnh thứ chín, đệ tử có lẽ có biện pháp.”
Hạo Tinh Tử kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy một tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn sáng sủa đang cúi người thi lễ. Đôi lông mày hoa râm chậm rãi nhíu lại: “Ngươi là ai, sao ta chưa bao giờ thấy ở Thái Hoa Sơn?”
Tu sĩ trẻ tuổi kia nói: “Đệ tử tên là Lý Tu Thần, lần này tới cùng trưởng lão đại biểu cho Hạo Minh phong.”
Khi đó hơn tám phần đại năng Nhân tộc bị trận pháp này nhốt ở Cực Bắc Chi Địa. Yêu tộc hy sinh mấy ngàn yêu thú, lấy tính mạng làm tế tự để đại trận bao vây Sung Châu, Minh Châu và Triêu Châu. Lúc ấy ba người Lạc Tiệm Thanh, Phật Tử và Vân Hương lén lút thoát khỏi đại trận, cuối cùng Lạc Tiệm Thanh sử dụng Minh Quang Thanh Ngọc châu mới khiến đại trận sụp đổ.
Khi đó Lạc Tiệm Thanh mới Hợp Thể trung kỳ, mà hiện giờ đã là Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn.
Y tăng lên một đại cảnh giới, rất quen thuộc với trận pháp này, nghe chừng sẽ dễ dàng đột phá, nhưng khi đó phía sau Lạc Tiệm Thanh là những tôn giả hàng đầu như Văn Long Tử tôn giả, nhờ vào lực lượng của bọn họ Lạc Tiệm Thanh mới có thể phá trận.
Dù giờ Lạc Tiệm Thanh có Minh Quang Thanh Ngọc châu, nhưng để đối kháng với chín tu sĩ Đại Thừa kỳ thì rất khó.
Chung quanh tối đen, chín người này đi đường khác với đoàn người Đệ Nhị hải chủ lúc trước, núi lớn chồng chất che đi ánh sáng từ cây ngô đồng, vậy nên bọn họ như người mù sờ voi mà đi về phía trước.
Vì thế Lạc Tiệm Thanh lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ chờ đợi thời cơ.
Một đoạn đường này, Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh quan sát chín người, nghe thấy bọn họ nói rất nhiều.
Trong năm Nhân tu có hai người không thích nói chuyện, còn ba người kia lại thường xuyên nói chuyện trao đổi. Trong năm người có một người là tán tu, có một người tới từ Đoạn Hồn tông, ba người còn lại lần lượt đến từ Vân gia, Mặc gia và Khước gia. Lớn tuổi nhất không quá hai ngàn một trăm tuổi, ít nhất ước chừng một ngàn chín trăm tuổi, đều là tu vi Đại Thừa sơ kỳ.
Trong bốn Yêu tộc, có một người Lạc Tiệm Thanh từng gặp ở chiến trường hai tộc, hình như là một vị Yêu tôn ở Đệ Tam hải. Ba người còn lại Lạc Tiệm Thanh chưa từng thấy, nhưng đều là Yêu tôn Địa giai, có thể là thủ hạ của Tứ Đại Yêu Tôn.
Bốn Yêu tộc rất ít trao đổi với năm Nhân tu, đôi bên đều có dấu hiệu không ưa nhau.
Mối quan hệ này khiến Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, dường như đã nhận ra gì đó. Không lâu sau đó y vô tình phát hiện ra một bí mật.
“Yêu tôn Hộc Thu! Vừa rồi ngươi cố ý để bản tôn một mình đối mặt với dã thú kia!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, bản tôn không hiểu gì hết.”
Tôn giả đầu bạc tức giận nói: “Hai trăm năm trước bản tôn chém đứt một sừng của ngươi, ngươi nhất định vẫn ghi hận trong lòng chờ thời cơ trả thù đúng không?”
“Ha ha ha ha, chuyện bản tôn ai cần ngươi lo?”
“Ngươi!”
Nhân tộc và Yêu tộc đã đánh nhau nhiều năm, nhân số hai tộc đông đảo, nhưng lực lượng cao nhất của hai tộc cũng chỉ có từng đó người. Bao nhiêu năm trôi qua, đôi bên đều hiểu rõ đối phương, thậm chí phần lớn đã giao thủ.
Đặc biệt là thực lực bọn họ sát nhau, e là đã giao thủ trên chiến trường nhiều lần, có thù hận sâu sắc.
Lạc Tiệm Thanh híp mắt nhìn chín người tưởng như hài hoà này. Thật lâu sau, y cong khóe môi, nâng kiếm bổ đôi một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, chín người kia giật mình đồng loạt nhìn lại.
Chờ chín người dè dặt tới kiểm tra, còn chưa kịp nhìn kỹ đã nghe thấy một tiếng rít gào tàn nhẫn. Một con dã thú hình thù kỳ quái từ vụn núi nhỏ chạy đến, ngoại hình giống hổ giống trâu lại giống sư tử, cả người đen thui, chín người lập tức rút vũ khí chống cự.
Đây chỉ là một con dã thú Độ Kiếp sơ kỳ, chín người thoải mái giết chết nó.
Bọn họ tiếp tục đi, nhưng mới qua nửa canh giờ lại có một con dã thú rít gào lao tới chỗ bọn họ.
Hai ngày sau, tốc độ di chuyển của chín người đã chậm hơn rất nhiều vì luôn gặp phải đủ loại dị thú. Những dị thú này không phải yêu thú, trên người cũng không có yêu khí, từ đầu tới đuôi đen sì, chỉ có đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh. Cho dù có tu vi Độ Kiếp kỳ thậm chí Đại Thừa kỳ nhưng lại không có trí tuệ, vừa thấy chín người đã nhào tới đánh.
Cho dù tu vi cao tới đâu nhưng khi đối mặt với công kích thường xuyên như vậy, chín người không khỏi có chút chật vật.
Yêu tôn một sừng lúc trước nói: “Có lẽ chúng ta đã đi vào một nơi vô cùng nguy hiểm, vậy nên mới gặp nhiều công kích như vậy.”
Lại có một Yêu tôn trả lời: “Không sai, nhưng nguy hiểm này chúng ta có thể đối kháng.”
Lúc này không còn ai nói gì. Tôn giả Vân gia, Mặc gia và Khước gia liếc nhìn nhau không biết suy nghĩ gì; ba Yêu tôn cũng liếc nhìn nhau, ánh mắt lóe ra ánh sáng kỳ quái.
Trong một mảnh bóng đêm phía xa, Lạc Tiệm Thanh ẩn mình sau một ngọn núi nhỏ, cong khóe môi cười nhạt.
Trên đời này thứ dễ chia rẽ lòng người là gì? Không phải cực khổ, mà là lợi ích.
Thế nhân đều biết dưới Đoạn Tình nhai nhất định có cơ duyên, nhất định có bảo vật. Ở tám hiểm trước, mỗi hiểm cảnh đều có bảo vật đặc trưng, không lý gì mà hiểm cảnh thứ chín sẽ không có. Nếu đã như vậy, ai lại không muốn chiếm được bảo vật?
Lạc Tiệm Thanh lợi dụng ưu thế địa hình chế tạo một loạt khó khăn cho chín người này, dẫn tới rất nhiều quái thú bóng đêm vốn chẳng muốn để ý tới bọn họ, ý định là để bọn họ sinh ra ý tưởng: nơi này có cơ duyên, hơn nữa cơ duyên này bọn họ có thể bắt được.
Dã thú trong quần sơn này Lạc Tiệm Thanh đặt tên cho bọn chúng là u thú hắc ám, chúng nó sinh sống dưới đáy Đoạn Tình nhai, bình thường sẽ không chủ động gây sự với người khác, nhưng một khi công kích chính là không chết không ngừng.
Hiện tại rất hiệu quả, chín người đã tin ở đây có cơ duyên, tiếp theo là chờ bọn họ tự chia rẽ.
Trong một đoàn đội bất kì nhất định sẽ sinh ra những đội nhỏ. Lạc Tiệm Thanh tạm thời còn chưa rõ trong số người này có ai âm thầm cấu kết không, nhưng ít nhất là chia ra đội Nhân tộc và đội Yêu tộc, thấy cơ duyên, bọn họ nhất định sẽ như lửa với nước.
Yên lặng chờ hai ngày, Lạc Tiệm Thanh không đi dẫn u thú hắc ám nữa, chín người nọ cũng không gặp phải nguy hiểm.
Yêu tôn một sừng nghiêm túc nói: “Hình như không gặp đến đám quái thú nữa, có thể chúng ta đã ra khỏi khu vực đó. Không bằng quay lại xem sao?”
Gã vừa dứt lời, ba Yêu tôn còn lại đều đồng ý. Trong nhân tộc, vị tôn giả đầu bạc lại cười lạnh nói: “Thật trùng hợp, năm ngươi chúng ta cũng muốn quay lại.”
Hộc Địch Yêu tôn nói: “Vân Tiêu, ngươi cũng muốn quay lại?”
Tôn giả đầu bạc nhíu mày nói: “Không sai.”
Hộc Địch Yêu tôn suy nghĩ một lát: “Không bằng chúng ta tạm thời tách ra tự quay lại xem? Có lẽ chúng ta quá tập trung nên không thể tìm tòi kĩ khu vực này, nếu tách ra lục soát, không chừng có thể tìm được Huyền Linh Tử và yêu vật kia.”
Bất ngờ là tôn giả đầu bạc lại không phản bác: “Được, cứ thế đi! Tới giờ thì tập hợp ở đây dựng lại Thiên Kình Phá Hải trận.”
Dứt lời, chín người đã chia làm hai tổ quay về dãy núi đen ngòm.
Bọn họ đều đã quên, lúc ở lối vào hiểm cảnh thứ chín, Âm Cơ Yêu tôn đã dặn dò đi dặn dò lại không được phá Thiên Kình Phá Hải trận. Lúc trước để phòng ngừa bọn họ gặp bất trắc, Âm Cơ còn làm phép cho bọn họ mỗi người một viên bảo châu xanh biếc, có thể giúp bọn họ dựng lại Thiên Kình Phá Hải trận bất cứ lúc nào, nhưng không phải hết cách thì nhất định không thể tách ra.
Đối mặt với cơ duyên ẩn giấu trong bóng đêm, tim bọn họ đều đập rộn ràng.
Trong hiểm cảnh thứ tám có một bảo vật tên là đá Vạn Pháp, trăm năm mới ngưng tụ ra một viên. Bảo vật kia được mười con dã thú Độ Kiếp hậu kỳ canh chừng, có thể cho tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ nhìn đại đạo một lần. Khi bọn họ tới Độ Kiếp kỳ cũng từng đánh nhau vì đá Vạn Pháp, đó là bảo vật tốt nhất trong tám hiểm cảnh đầu.
Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tới hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình nhai.
Đá Vạn Pháp chỉ có mười dã thú Độ Kiếp hậu kỳ canh giữ, nhưng nơi này lại có dã thú Đại Thừa kỳ!
Này không phải chỉ rõ ở đây có pháp bảo tốt hơn cả đá Vạn Pháp sao?
Chưa kể dãy núi này không lớn, mấy hôm trước bọn họ đi hết các nơi cũng chỉ gặp phải vài con dã thú Đại Thừa sơ kỳ, nhiều nhất chỉ có một dã thú Đại Thừa trung kỳ. Dù bọn họ có gặp phải đối thủ Đại Thừa hậu kỳ thì chỉ cần tạo lại Thiên Kình Phá Hải trận là có thể ngăn cản đối phương.
Bốn Yêu tôn rời đi trước, năm Nhân tu nhìn bóng lưng bọn họ, một người trong số đó nói: “Chúng ta sẽ không đụng phải quái vật Hóa Thần sơ kỳ ở trong này chứ?”
Tôn giả đầu bạc cười ha hả: “Sao mà gặp được? Chúng ta đã đi hết nơi này rồi, giờ chỉ là tách khỏi đám yêu thú để tự đi tìm cơ duyên thôi. Nếu quái vật Hóa Thần sơ kỳ ở trong này không phải chúng ta đã gặp từ lâu rồi sao?”
Bốn người còn lại không nói gì nữa, cùng nhau bay tới dãy núi.
Sau đó năm người lại chia làm hai đội tự tìm kiếm cơ duyên.
Ngày đầu tiên mọi người đều bình an vô sự, chín người vẫn có thể nghe được tiếng tranh đấu từ xa. Hộc Địch Yêu tôn và đồng bạn của gã đụng phải một con dã thú Đại Thừa kỳ, mất sức một hồi mới đánh chết được con dã thú kia.
Ba ngày trôi qua, tôn giả đầu bạc và tán tu cũng đã cách xa bảy người còn lại.
Tôn giả đầu bạc cẩn thận tra xét mỗi ngóc ngách, nói với đồng bạn: “Hai trăm năm trước ta và Hộc Địch kia từng đại chiến, hôm nay nếu chúng ta chiếm được cơ duyên, nhất định không được để lộ ra. Nếu bị Hộc Địch phát hiện, e là gã sẽ liên thủ với những người còn lại đánh chết chúng ta.”
Tán tu kia lập tức nói: “Việc này ta biết, Hộc Địch Yêu tôn trong một trăm năm này thực lực đột nhiên tăng mạnh, phải cẩn thận.”
Tôn giả đầu bạc cười sang sảng: “Không phải sợ, cùng lắm là kéo thêm mấy người Vân gia kia, rồi chia cho bọn họ một chén canh.”
Tán tu nói: “Ha ha ha ha, Quỷ Trăn đạo hữu nói có lý.”
Tôn giả đầu bạc tiếp tục nói: “Chúng ta quen biết hơn năm trăm năm, việc này bọn họ không biết, chúng ta cũng phải lừa cho trót. Tới lúc ra ngoài cũng không được để lộ chuyện chúng ta chủ động phá vỡ Thiên Kình Phá Hải trận, phòng ngừa bị nhóm người Hạo Tinh Tử trách phạt.”
Một bóng đen chậm rãi xuất hiện phía sau Quỷ Trăn và tán tu nhưng bọn họ lại không phát hiện.
Tán tu gật đầu: “Loại chuyện này tất nhiên không thể nói.”
Quỷ Trăn nói: “Đám Hộc Địch cũng không thể nói, nếu bọn họ nói, nhất định sẽ bị Âm Cơ trừng phạt.” Dừng một chút, Quỷ Trăn cười nói: “Ngươi không biết, hai trăm năm trước ta và Hộc Địch còn chưa đột phá Đại Thừa kỳ, đôi bên đã so đấu trên chiến trường gần trăm năm. Tu vi của hắn ngang ngửa ta, nhưng ta lại đột phá Đại Thừa kỳ sớm hơn hắn, khi đó…”
“Viu —— ”
Một tiếng gió vang lên phía sau Quỷ Trăn, lão thao thao bất tuyệt chưa phát hiện ra, tiếp tục nói: “Khi đó gã cũng không ngờ ta sẽ đột phá trên chiến trường, vậy nên trận chiến đó ta đánh gã gần chết, nếu không do Yêu tôn Hào Minh đột nhiên xuất hiện, Nhân tộc phải lui quân thì ta đâu chỉ đơn giản là chặt đứt một cái sừng của gã, cũng sẽ không để gã mọc lại cái sừng kia.”
Máu từ giữa hai lông mày tán tu phun ra. Tán tu này đứng ở phía sau Quỷ Trăn, đồng tử nở ra, há to miệng, không dám tin nhìn Quỷ Trăn đi phía trước, khàn khàn nói: “Quỷ… Quỷ Trăn đạo hữu…”
Quỷ Trăn nói: “Lần này gặp lại không biết là ta hay gã bất hạnh nữa. Nghe nói trong trăm năm nay gã chiếm được không ít cơ duyên, nếu chúng ta có thể lặng lẽ đoạt được cơ duyên của gã, nói không chừng…”
Quỷ Trăn im bặt, lão rõ ràng cảm nhận được khí tức phía sau mình đã biến mất!
Quỷ Trăn lập tức cầm Quỷ đao bổ tới, ai ngờ chỉ bổ trúng thi thể tán tu kia. Quỷ đao chẻ đôi người tán tu, hai nửa nặng nề rơi xuống đất.
Ở nơi tối tăm như vậy Quỷ Trăn không nhìn thấy ai hết, chỉ có thể nhìn thấy Quỷ đao trong tay mình. Lão bay xuống cẩn thận kiểm tra thi thể tán tu kia, đồng thời quát lớn: “Là ai! Ai đang ở đây!”
Lúc này, Quỷ Trăn đột nhiên phát hiện trên thi thể tán tu kia có một sợi lông trắng!
Khi nhìn thấy sợi lông trắng này, Quỷ Trăn trừng lớn hai mắt, căm giận mắng: “Hộc Địch, không ngờ là ngươi! Ngươi đi ra cho ta!”
Năm Nhân tộc đều để lại phương thức truyền âm, Quỷ Trăn lập tức truyền âm cho ba người kia: “Hộc Địch Yêu tôn đánh lén chúng ta, Lưu Doanh đạo hữu ngã xuống, các ngươi mau tới tương trợ, Yêu tộc muốn giết hết chúng ta!”
Quỷ Trăn vừa bóp vỡ Truyền Âm Phù bỗng thấy một bóng xanh lam xuất hiện trước mặt mình. Lão trợn to hai mắt, đồng tử run rẩy nhìn người trước mặt, trong tay người kia đang nắm một con hồ ly ba đuôi màu trắng đã chết, mỉm cười nhìn lão. Khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, nhưng ở trong mắt Quỷ Trăn lại như ác quỷ.
“Ngươi… ngươi… sao lại là ngươi!” Ánh mắt Quỷ Trăn rời xuống hồ ly trắng trong tay đối phương: “Đây là Hộc Địch Yêu tôn, ngươi… chẳng lẽ ngươi đã giết gã?!”
Lạc Tiệm Thanh mỉm cười, ân cần thăm hỏi: “Trưởng lão Đoạn Hồn tông?”
Quỷ Trăn gật đầu theo bản năng.
Giọng nói của Lạc Tiệm Thanh rất mê hoặc, y thân thiết hỏi: “Còn Truyền Âm Phù không?”
Quỷ Trăn nói theo phản xạ: “Hết rồi…” Vừa dứt lời lão lập tức hiểu được.
Lạc Tiệm Thanh thở dài tiếc nuối, cười nhạt: “Vậy thật đáng tiếc.”
Quỷ Trăn: “Sao lại là ngươi… sao lại là ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh cũng không trả lời vấn đề của lão, ném thi thể hồ ly đã cứng ngắc trong tay qua một bên: “Ngươi đã giúp ta gọi ba người kia tới, ta đây cũng bớt đi một việc. Lần này đa tạ Quỷ Trăn tiền bối, tuy ta không ưa gì Đoạn Hồn tông, nhưng cũng sẽ cho ngươi chết một cách vui vẻ.”
Quỷ Trăn nắm chặt Quỷ đao nói: “Nộp mạng cho ta đi!”
Lạc Tiệm Thanh nhìn bộ dáng điên cuồng của đối phương cũng thoáng giật mình, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ, Sương Phù kiếm từ không trung đánh xuống, nương theo sau là từng đóa Thanh Liên ập xuống Quỷ Trăn.
Thứ cuối cùng Quỷ Trăn nhìn thấy trên đời này chính là một mảnh kiếm quang xanh sáng ngời, hào quang rợp trời, nếu đặt ở bên ngoài, ánh sáng mạnh như vậy mọi người đều sẽ thấy được. Nhưng ở dưới Đoạn Tình nhai, bóng tối khôn cùng đã cắn nuốt mọi ánh sáng, khiến kiếm quang này không lọt vào mắt các tu sĩ đang bay tới.
Một dòng máu từ giữa trán Quỷ Trăn chảy xuống, trong mắt tràn ngập tơ máu. Ngay sau đó, chỉ nghe “Ầm ——” một tiếng, thức hải của lão đã vỡ nát.
Đúng như những gì Lạc Tiệm Thanh nói, một kiếm này dùng chín phần lực lượng, đủ để đánh chết Tứ trưởng lão Bạch gia Đại Thừa hậu kỳ trong một kiếm, lại càng không cần phải nhắc tới Quỷ Trăn mới lên được Đại Thừa sơ kỳ. Quỷ Trăn không cảm nhận được đau đớn gì, chết ngay lập tức, thân thể rơi phịch xuống đất.
Một canh giờ sau ba vị nhân tu mới tới, bọn họ không ngờ nơi đây đã bày sẵn một tấm lưới chờ bọn họ đến.
Người đầu tiên ngã xuống chính là Hộc Địch Yêu tôn, sau đó là ba Yêu tôn còn lại. Sau đó dùng Hộc Địch Yêu tôn để Quỷ Trăn cắn câu, dụ lão sử dụng Truyền Âm Phù duy nhất kia. Lạc Tiệm Thanh lúc trước cũng đã nghe lén được, trong năm Nhân tộc, mỗi người chỉ có một khối Truyền Âm Phù, hỏi Quỷ Trăn câu kia chỉ để dọa lão mà thôi, không có gì đặc biệt.
Ba tu sĩ Vân gia, Mặc gia và Khước gia không ngờ tới tính mạng của bọn họ sẽ chấm dứt dưới nơi tăm tối này.
Bảy ngày sau, ngoại trừ tán tu kia, tin tức vật bản mệnh của bốn người còn lại đã vỡ truyền tới tai Hạo Tinh Tử và Âm Cơ, hết thảy đều chấm dứt.
Hạo Tinh Tử trấn định nói: “Thực lực của con quái vật kia không thể là Hóa Thần trung kỳ, bằng không đã không mất nhiều thời gian thế để giết bọn họ. Nhưng thực lực của quái vật kia nhất định trên Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, nếu không thì không thể đánh chết Đệ Nhị hải chủ. Nhưng nó có năng lực đánh chết chín người Quỷ Trăn trong Thiên Kình Phá Hải trận…”
Âm Cơ nâng đôi con người màu xanh biếc, lạnh lùng nói: “Bọn họ thật sự bị đánh chết khi đang duy trì Thiên Kình Phá Hải trận sao?”
Hạo Tinh Tử giật mình.
Âm Cơ nói: “Chỉ cần một người chết, Thiên Kình Phá Hải trận sẽ vỡ, nhưng Thiên Kình Phá Hải trận không chỉ có một cách phá đó.” Dừng một chút, Âm Cơ quay đầu nhìn một Yêu tôn hỏi: “Khi nào Thiên lão đến?”
Yêu tôn kia cung kính nói: “Thiên lão đang bế quan tiến vào Thiên giai trung kỳ, tuy đã phái người thông báo cho lão nhưng còn cần một tháng nữa.”
Hạo Tinh Tử sửng sốt, hỏi: “Độc Tuyệt Thiên lão sẽ tới?”
Âm Cơ nâng mắt liếc lão một cái: “Chẳng lẽ bằng vào Nhân tộc các ngươi có thể đi xuống xem tình hình dưới đó sao?”
Hạo Tinh Tử cau mày, thế nhưng không thể phản bác. Nhìn khắp đại lục Huyền Thiên, thực lực cực mạnh ngoại trừ Huyền Linh Tử thì chỉ còn Thiên Yêu tôn Độc Tuyệt Thiên lão.
Nhưng Hạo Tinh Tử chưa kịp mở miệng, trong hàng đệ tử Thái Hoa Sơn đứng phía sau lão lại có một người đứng dậy lớn tiếng nói: “Chưởng môn sư tôn, nếu muốn cho người xuống thăm dò tình huống dưới hiểm cảnh thứ chín, đệ tử có lẽ có biện pháp.”
Hạo Tinh Tử kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy một tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn sáng sủa đang cúi người thi lễ. Đôi lông mày hoa râm chậm rãi nhíu lại: “Ngươi là ai, sao ta chưa bao giờ thấy ở Thái Hoa Sơn?”
Tu sĩ trẻ tuổi kia nói: “Đệ tử tên là Lý Tu Thần, lần này tới cùng trưởng lão đại biểu cho Hạo Minh phong.”
/158
|