Dịch giả: Độc Hành
Điều làm cho Hàn Lập có chút thất vọng chính là, trong những cổ tịch này miêu tả, bất kể là thần hồn bị tổn thương dẫn đến hôn mê lâu dài, hay là Nguyên Anh bị phong cấm dẫn đến ngủ say bất tỉnh, đều không quá giống với tình huống của Đề Hồn hôm nay.
Thần hồn Đề Hồn cũng không bị thương, dù có thì lúc trước hẳn là đã được Tử Dương Noãn Ngọc chữa trị hoàn hảo rồi, về phần Nguyên Anh bị phong cấm thì càng không có căn cứ.
Tìm đọc đến cuối cùng, Hàn Lập cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, chuẩn bị tính toán khác.
Đối với lời nói của Thạch Phá Không, cầu trợ Đại Tế Ti dưới trướng Đại hoàng tử, Hàn Lập cũng không kỳ vọng nhiều, dù sao hai phe bọn họ là đối thủ tranh chấp một mất một còn, tồn tại lợi ích gút mắc không nhỏ. Xem tình hình trước mắt, vị Đại hoàng tử này hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản, sao lại cam nguyện giúp đỡ viện thủ của đối phương.
Trong thời gian tiếp theo, Hàn Lập tiếp tục tìm đọc thư tịch, lại xem qua đại lượng nội dung miêu tả về Linh Vực, hắn giống như đột nhiên mở ra một cánh cửa thế giới mới, lúc này mới phát hiện chính mình trước kia hiểu về Linh Vực thật sự quá mức nông cạn.
Đối với Linh Vực, hắn tiếp xúc cũng không phải là trễ, năm đó Bảo Hoa từng thi triển Huyền Thiên ngụy Linh Vực, về sau đám người Tiêu Tấn Hàn cũng đều thi triển Linh Vực chính thức, trong đó còn không thiếu Linh Vực Tạo Vật Cảnh.
Về sau, chính hắn cô đọng ra Linh Vực dưới sự trợ giúp của Hôi Tiên Mặc Vũ, nhưng lão cũng không thổ lộ quá nhiều nội tình về nó.
Hiện nay, cuối cùng hắn cũng dần hệ thống, hiểu rõ thoáng một chút về Linh Vực.
Nguyên lai Linh Vực mặc dù phân chia Tạo Vật Cảnh cùng Hóa Linh Cảnh, nhưng lúc tu luyện cả hai lại không phân chia trước sau, cũng không phải nói trong Linh Vực nuôi dưỡng Vực Linh, nhưng nhất định trước phải đạt đến Tạo Vật Cảnh.
Chẳng qua là dưới tình huống bình thường tại Tiên Giới, đại đa số tu sĩ đều lựa chọn tu luyện Linh Vực đến Tạo Vật Cảnh trước, về sau mới có thể tiến hành tu luyện Hóa Linh Cảnh.
Về điểm này, kỳ thật cũng không khó lý giải, giống như là ở thế tục tu kiến phòng ốc, chỉ có thể xây dựng phòng ốc vững chắc, đặt đầy đủ các đồ dùng vật phẩm trong nhà, sau đó mới mời người vào ở, như vậy là ổn thỏa nhất đấy.
Nếu trực tiếp tu luyện Hóa Linh Cảnh Linh Vực, kỳ thật cũng không phải không thể, chẳng qua giống như để cho Vực Linh sinh trưởng trong một cánh đồng hoang vu bát ngát, đối với bản thân Vực Linh, hao tổn cùng tương lai phát triển đều không được tốt.
Hơn nữa, thời điểm sử dụng Vực Linh đó, hiệu quả cũng có hạn, hơn phân nửa cũng chỉ có hình dạng, nhưng vô thần.
Mà việc cô đọng Tạo Vật Cảnh, hay là tu luyện Hóa Linh Cảnh, đều cần thời gian cực kỳ dài dòng buồn chán, chẳng những người tu luyện cần tiêu phí đại lượng tài nguyên, còn phải hao phí đại lượng tâm thần.
Lúc trước Hàn Lập chỉ cô đọng Linh Vực phổ thông, đã hao tốn không ít thời gian cùng tâm thần rồi.
Còn về việc cô đọng Tạo Vật Cảnh, cần dùng thời gian vạn năm để tính toán, luyện hoá các loại đồ vật pháp tắc, phù hợp với Đại Đạo của mình, dung nhập vào trong Linh Vực, tạo ra các loại đồ tượng đồ vật, ví dụ như phòng ốc kiến trúc, sơn thủy cảnh quan....
Mà quá trình này không phải chỉ cần tiêu phí thời gian, còn nhất định không được sơ hở tí nào, giống như khi luyện đan luyện khí, cũng đồng dạng tồn tại tỷ lệ thất bại nhất định, một khi không thành, tổn thất sẽ là các đồ vật chứa pháp tắc.
Mặc dù có thể thành công, những đồ vật pháp tắc dung nhập vào cũng cần trải qua năm này tháng nọ tích luỹ từng điểm từng điểm, dần dần mới có thể hình thành quy mô, giống như tám toà Bạch Cốt Kinh Quan của Chiếu Cốt Chân Nhân lúc trước, chính là hao phí mấy trăm vạn năm mới cấu trúc ra được tám tòa.
Về phần muốn cho đồ vật pháp tắc sinh ra Linh thức, hơn nữa hóa thành Vực Linh dung nhập vào trong đó, càng ngàn vạn lần khó khăn hơn
Đại bộ phận tu sĩ vì không để trì hoãn bản thân tu hành tiến cảnh, cũng rất ít nguyện ý tiêu phí đại lượng thời gian trên việc này.
Cho nên, lúc trước Hàn Lập gặp nhiều tu sĩ như vậy, bất kể là tu sĩ Đại La cảnh hay là Thái Ất Ngọc Tiên, hoặc là Kim Tiên cùng Chân Tiên, phóng xuất ra Linh Vực thì đại đa số đều là Linh Vực phổ thông, cực ít nhìn thấy Linh Vực Tạo Vật Cảnh cùng Hóa Linh Cảnh.
Khép lại tất cả cổ tịch, trong lòng Hàn Lập cảm khái không thôi, ngày sau nếu gặp lại hai loại Linh Vực này, dù cho tu vi đối phương không cao, cũng nhất định không thể chủ quan.
Chẳng qua là tạm thời hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy, trong ngắn hạn cũng không có ý định tiêu phí công phu trên vấn đề này.
Điều tức một chút, Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, bắt đầu tu luyện.
Lúc trước một đường trốn chạy, thời gian quá mức vội vàng, hắn đã chỉnh hợp được năm bộ thời gian công pháp từ đó có được "Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết", trên thực tế vẫn luôn chưa từng hảo hảo tìm hiểu qua.
Lúc trước đã tu luyện ba bộ công pháp "Chân Ngôn Hóa Luân Kinh", "Thủy Diễn Tứ Thời Quyết" cùng với "Huyễn Thần Bảo Điển", tăng thêm lĩnh ngộ Thời Gian pháp tắc cũng có hỏa hầu nhất định, tu luyện bộ "Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết" này chắc không có vấn đề quá lớn a.
...
Thời gian nhoáng một cái lại qua hơn ba năm.
Thạch Xuyên Không vẫn không có xuất quan, nhưng Hàn Lập cũng đã xuất quan.
Trải qua ba năm dốc lòng tìm hiểu, hắn tu luyện Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết cũng không tinh tiến được bao nhiêu, ngược lại phát hiện lúc trước lý giải rất nhiều điểm sai lệch, nên phải sửa đổi lại công pháp.
Về cấp độ tu vi, hôm nay hắn đã có thể so với tầng thứ ba Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, vốn tưởng rằng tu hành hẳn là trôi chảy vô cùng, nhưng đến lúc hắn chính thức tiến vào tu luyện mới phát hiện không đơn giản như vậy.
Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết thực sự không phải là năm bộ công pháp đơn giản chồng lên, dung hợp lại với nhau, hệ thống vận hành so với lúc trước hoàn toàn bất đồng, trở nên càng thêm thâm thúy tinh diệu, lúc tu luyện còn phải xem trọng Ngũ Hành tương sinh, mới có thể trôi chảy được.
Cho nên, xem qua tiến độ tu luyện công pháp, Hàn Lập hôm nay vẫn như cũ thuộc về giai đoạn bắt đầu, còn dừng lại tại tầng thứ nhất công pháp mà thôi, mà sở dĩ hắn vội vã xuất quan, cũng không phải nơi này bế quan có gì không ổn, mà là thật sự có chút không yên tâm với Đề Hồn.
Xuất quan kiểm tra, Hàn Lập phát hiện tình huống Đề Hồn vẫn hôn mê như trước, thủy chung không thấy thanh tỉnh, mà Thạch Phá Không bên kia cũng không có động tĩnh gì.
Thậm chí có thể nói, từ khi Thạch Xuyên Không bế quan, đối phương cũng không chủ động tới tìm mình, nhưng việc theo dõi mình như có như không, cũng không có đình chỉ.
Hàn Lập biết ngồi chờ như vậy cũng không phải biện pháp, hắn liền muốn đi đến Dạ Dương Thành thử thời vận, xem có thể thăm dò phương pháp giải cứu Đề Hồn không.
Một ngày này, Hàn Lập đi ra Trường Đình Uyển, tính ly khai phủ đệ Tam hoàng tử, đi ra ngoài phạm vi Hoàng Thành.
Trên đường đi, ven đường gặp không ít tu sĩ Ma tộc trong nội cung, đại đa số bọn họ đã được Thạch Xuyên Không dặn dò, lúc gặp đều nhao nhao thi lễ với Hàn Lập.
Đến lúc gần ly khai biệt uyển, hắn chợt nghe sau lưng có tiếng gọi: "Lệ tiền bối, kính xin đợi một chút..."
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hắc y thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng xinh đẹp, đang chạy chậm đuổi theo mình.
Cô gái kia thoạt nhìn bất quá mười mấy tuổi, mặt mày cong cong, thoạt nhìn có chút ưa nhìn, khí tức trên người phát ra chính là một vị tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ.
"Cô nương, không biết có gì chỉ giáo." Hàn Lập dừng bước lại, đợi nàng đuổi tới, sau đó hỏi.
"Không dám không dám, tiền bối chớ để nô tỳ được tiện nghi. Lúc trước Tam hoàng tử Điện hạ đã dặn dò, sợ ngài chưa quen cuộc sống nơi đây, nên dặn nô tỳ dẫn đường cho ngài lúc ngài đi ra ngoài." Thiếu nữ tiến lên thi lễ, vội vàng nói.
Hàn Lập nghe vậy, con mắt hơi nhíu lại.
Xem ra vị Tam hoàng tử này có chút khúc mắc với thân phận Nhân tộc của hắn, lòng nghi ngờ hắn cũng không vì vài câu nói của Thạch Xuyên Không mà thuyên giảm.
Lúc trước tên kia giám thị am hiểu che giấu khí tức, mấy ngày trước đột nhiên đi đâu, hắn cho rằng Thạch Phá Không đã yên tâm với mình, bây giờ nghĩ lại, đúng là chưa hẳn.
Cho nên lần này hắn muốn ra ngoài, Thạch Phá Không không có phái người âm thầm đi theo, ngược lại thoải mái để cho một tu sĩ Hợp Thể kỳ đi theo, coi như là một cử chỉ dương mưu nho nhỏ.
"Vậy làm phiền cô nương rồi." Hàn Lập cười nói.
"Tiền bối chờ một lát, chúng ta ngồi Lân Xa đi." Vẻ mặt thiếu nữ mừng rỡ, nói ra.
Dứt lời, nàng tháo từ hông xuống một đồ vật dáng Linh Thú Đại, mở rộng miệng túi, liền có một đạo thanh quang sáng lên.
Hai đầu dị thú giống như tuấn mã thoáng hiện ra, trên đầu lại sinh ra độc giác, trên người khoác lân giáp, sau lưng kéo theo một cỗ xe ngựa màu đen hai bánh khảm nạm tơ vàng, kiệu trên xe không có mái che, chỉ có một ghế dựa mềm mại có thể ngồi song song ba người.
Hàn Lập leo lên xa giá ngồi xuống, sau đó thiếu nữ kia mới lên xe, sau khi ngồi xuống, hỏi: "Tiền bối muốn đi đâu?"
"Trong Dạ Dương Thành, nơi thương nhân tập trung, phố xá mua bán hưng thịnh đều được." Hàn Lập tùy ý nói.
"Tốt, nô tỳ liền mang ngài trước đi Đế Giang Phường, bên đó là một trong tám toà phường thị lớn nhất ở Ma Ha Khu, cũng là phường thị gần chỗ chúng ta nhất, hôm nay tiền bối tới đó dạo chơi trước a." Thiếu nữ lên tiếng, nói ra.
"Cô nương không cần xưng là nô tỳ, đều là tu sĩ, dùng vãn bối là được rồi, chẳng qua không biết tục danh là gì?" Hàn Lập cười cười, nói ra.
"Vãn bối Hồ Tinh Tinh, tiền bối gọi một tiếng Tinh Tinh hoặc Tinh Nhi là được." Thiếu nữ vốn có chút kinh ngạc, trì trệ một chút mới kịp phản ứng, lập tức đáp.
"Tốt rồi, lên đường đi." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.
Thiếu nữ nghe vậy, hai tay nắm lấy dây cương, nhẹ nhàng run lên, hai dị thú lân giáp liền bắt đầu bốn vó chạy nhanh đi.
Xa giá chạy nhanh, theo đường lớn lát nền hắc thạch bóng loáng, thẳng đến Đế Giang Phường.
...
Lạc Già Khu chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ phạm vi Hoàng Thành, bên ngoài còn có mảng lớn cung đình lâm viên.
Khu vực Đế Giang Phường, xem như là khu vực tiếp giáp giữa Ma Ha Khu cùng Lạc Già Khu, chính giữa ngăn cách bởi một nhánh sông Đế Uyển Giang chảy ra từ Thánh Hà Bạch Lan Hà.
Bờ trái là Ma Ha Khu, bờ phải là Lạc Già Khu, hai khu nối với nhau bởi một cây cầu màu trắng to lớn hình vòm, tên là Thông Tế Cầu.
Đến Thông Tế Cầu, coi như là đến khu vực Đế Giang Phường.
Danh tự Đế Giang Phường có nguồn gốc từ Đế Uyển Giang, dài hơn mười dặm, đối diện với lâm viên Lạc Già Khu qua bờ sông, kéo dài dọc theo bờ sông bên trái.
"Tiền bối, qua Thông Tế Cầu là tiến vào Đế Giang Phường, không thể tiếp tục lái xe nữa, chúng ta chỉ có thể xuống xe đi bộ, đây là quy củ do Đại hoàng tử định ra, tất cả phường thị trong thành đều phải thực hiện." Xe ngựa dừng lại đầu cầu, thiếu nữ Ma tộc Hồ Tinh Tinh có chút áy náy nói.
"Không sao." Hàn Lập gật gật đầu, nói ra.
"Không biết tiền bối muốn mua những thứ gì? Trong Đế Giang Phường này có thể nói là không có gì không có, nhưng nếu không có đầu mối, chỉ đi xem thôi, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng đi dạo không hết." Hồ Tinh Tinh lại nói.
"Thật sự là đúng dịp, ta định tùy tiện dạo chơi, Tinh Tinh cô nương không ngại giới thiệu sơ lược cho ta một chút về Đế Giang Phường này." Hàn Lập bất động thanh sắc, cười nói.
"Tốt, tiền bối. Đế Giang Phường này tuy lớn, nhưng vẫn không phải là nơi tập trung đông thương nhân nhất ở Dạ Dương Thành. Có hai chỗ khác là Thông Dịch Viên cùng Kiến Thiên Nhai, bất luận là quy mô hay là nhân khí đều mạnh hơn nó. Chẳng qua hai nơi này, một nơi thiên về giao dịch đồ vật Pháp bảo, còn nơi kia tập trung sinh ý Linh tài đan dược, hàng hóa phong phú, vẫn trên Đế Giang Phường một bậc." Hồ Tinh Tinh giới thiệu một cách quen thuộc.
Điều làm cho Hàn Lập có chút thất vọng chính là, trong những cổ tịch này miêu tả, bất kể là thần hồn bị tổn thương dẫn đến hôn mê lâu dài, hay là Nguyên Anh bị phong cấm dẫn đến ngủ say bất tỉnh, đều không quá giống với tình huống của Đề Hồn hôm nay.
Thần hồn Đề Hồn cũng không bị thương, dù có thì lúc trước hẳn là đã được Tử Dương Noãn Ngọc chữa trị hoàn hảo rồi, về phần Nguyên Anh bị phong cấm thì càng không có căn cứ.
Tìm đọc đến cuối cùng, Hàn Lập cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, chuẩn bị tính toán khác.
Đối với lời nói của Thạch Phá Không, cầu trợ Đại Tế Ti dưới trướng Đại hoàng tử, Hàn Lập cũng không kỳ vọng nhiều, dù sao hai phe bọn họ là đối thủ tranh chấp một mất một còn, tồn tại lợi ích gút mắc không nhỏ. Xem tình hình trước mắt, vị Đại hoàng tử này hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản, sao lại cam nguyện giúp đỡ viện thủ của đối phương.
Trong thời gian tiếp theo, Hàn Lập tiếp tục tìm đọc thư tịch, lại xem qua đại lượng nội dung miêu tả về Linh Vực, hắn giống như đột nhiên mở ra một cánh cửa thế giới mới, lúc này mới phát hiện chính mình trước kia hiểu về Linh Vực thật sự quá mức nông cạn.
Đối với Linh Vực, hắn tiếp xúc cũng không phải là trễ, năm đó Bảo Hoa từng thi triển Huyền Thiên ngụy Linh Vực, về sau đám người Tiêu Tấn Hàn cũng đều thi triển Linh Vực chính thức, trong đó còn không thiếu Linh Vực Tạo Vật Cảnh.
Về sau, chính hắn cô đọng ra Linh Vực dưới sự trợ giúp của Hôi Tiên Mặc Vũ, nhưng lão cũng không thổ lộ quá nhiều nội tình về nó.
Hiện nay, cuối cùng hắn cũng dần hệ thống, hiểu rõ thoáng một chút về Linh Vực.
Nguyên lai Linh Vực mặc dù phân chia Tạo Vật Cảnh cùng Hóa Linh Cảnh, nhưng lúc tu luyện cả hai lại không phân chia trước sau, cũng không phải nói trong Linh Vực nuôi dưỡng Vực Linh, nhưng nhất định trước phải đạt đến Tạo Vật Cảnh.
Chẳng qua là dưới tình huống bình thường tại Tiên Giới, đại đa số tu sĩ đều lựa chọn tu luyện Linh Vực đến Tạo Vật Cảnh trước, về sau mới có thể tiến hành tu luyện Hóa Linh Cảnh.
Về điểm này, kỳ thật cũng không khó lý giải, giống như là ở thế tục tu kiến phòng ốc, chỉ có thể xây dựng phòng ốc vững chắc, đặt đầy đủ các đồ dùng vật phẩm trong nhà, sau đó mới mời người vào ở, như vậy là ổn thỏa nhất đấy.
Nếu trực tiếp tu luyện Hóa Linh Cảnh Linh Vực, kỳ thật cũng không phải không thể, chẳng qua giống như để cho Vực Linh sinh trưởng trong một cánh đồng hoang vu bát ngát, đối với bản thân Vực Linh, hao tổn cùng tương lai phát triển đều không được tốt.
Hơn nữa, thời điểm sử dụng Vực Linh đó, hiệu quả cũng có hạn, hơn phân nửa cũng chỉ có hình dạng, nhưng vô thần.
Mà việc cô đọng Tạo Vật Cảnh, hay là tu luyện Hóa Linh Cảnh, đều cần thời gian cực kỳ dài dòng buồn chán, chẳng những người tu luyện cần tiêu phí đại lượng tài nguyên, còn phải hao phí đại lượng tâm thần.
Lúc trước Hàn Lập chỉ cô đọng Linh Vực phổ thông, đã hao tốn không ít thời gian cùng tâm thần rồi.
Còn về việc cô đọng Tạo Vật Cảnh, cần dùng thời gian vạn năm để tính toán, luyện hoá các loại đồ vật pháp tắc, phù hợp với Đại Đạo của mình, dung nhập vào trong Linh Vực, tạo ra các loại đồ tượng đồ vật, ví dụ như phòng ốc kiến trúc, sơn thủy cảnh quan....
Mà quá trình này không phải chỉ cần tiêu phí thời gian, còn nhất định không được sơ hở tí nào, giống như khi luyện đan luyện khí, cũng đồng dạng tồn tại tỷ lệ thất bại nhất định, một khi không thành, tổn thất sẽ là các đồ vật chứa pháp tắc.
Mặc dù có thể thành công, những đồ vật pháp tắc dung nhập vào cũng cần trải qua năm này tháng nọ tích luỹ từng điểm từng điểm, dần dần mới có thể hình thành quy mô, giống như tám toà Bạch Cốt Kinh Quan của Chiếu Cốt Chân Nhân lúc trước, chính là hao phí mấy trăm vạn năm mới cấu trúc ra được tám tòa.
Về phần muốn cho đồ vật pháp tắc sinh ra Linh thức, hơn nữa hóa thành Vực Linh dung nhập vào trong đó, càng ngàn vạn lần khó khăn hơn
Đại bộ phận tu sĩ vì không để trì hoãn bản thân tu hành tiến cảnh, cũng rất ít nguyện ý tiêu phí đại lượng thời gian trên việc này.
Cho nên, lúc trước Hàn Lập gặp nhiều tu sĩ như vậy, bất kể là tu sĩ Đại La cảnh hay là Thái Ất Ngọc Tiên, hoặc là Kim Tiên cùng Chân Tiên, phóng xuất ra Linh Vực thì đại đa số đều là Linh Vực phổ thông, cực ít nhìn thấy Linh Vực Tạo Vật Cảnh cùng Hóa Linh Cảnh.
Khép lại tất cả cổ tịch, trong lòng Hàn Lập cảm khái không thôi, ngày sau nếu gặp lại hai loại Linh Vực này, dù cho tu vi đối phương không cao, cũng nhất định không thể chủ quan.
Chẳng qua là tạm thời hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy, trong ngắn hạn cũng không có ý định tiêu phí công phu trên vấn đề này.
Điều tức một chút, Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, bắt đầu tu luyện.
Lúc trước một đường trốn chạy, thời gian quá mức vội vàng, hắn đã chỉnh hợp được năm bộ thời gian công pháp từ đó có được "Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết", trên thực tế vẫn luôn chưa từng hảo hảo tìm hiểu qua.
Lúc trước đã tu luyện ba bộ công pháp "Chân Ngôn Hóa Luân Kinh", "Thủy Diễn Tứ Thời Quyết" cùng với "Huyễn Thần Bảo Điển", tăng thêm lĩnh ngộ Thời Gian pháp tắc cũng có hỏa hầu nhất định, tu luyện bộ "Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết" này chắc không có vấn đề quá lớn a.
...
Thời gian nhoáng một cái lại qua hơn ba năm.
Thạch Xuyên Không vẫn không có xuất quan, nhưng Hàn Lập cũng đã xuất quan.
Trải qua ba năm dốc lòng tìm hiểu, hắn tu luyện Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết cũng không tinh tiến được bao nhiêu, ngược lại phát hiện lúc trước lý giải rất nhiều điểm sai lệch, nên phải sửa đổi lại công pháp.
Về cấp độ tu vi, hôm nay hắn đã có thể so với tầng thứ ba Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, vốn tưởng rằng tu hành hẳn là trôi chảy vô cùng, nhưng đến lúc hắn chính thức tiến vào tu luyện mới phát hiện không đơn giản như vậy.
Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết thực sự không phải là năm bộ công pháp đơn giản chồng lên, dung hợp lại với nhau, hệ thống vận hành so với lúc trước hoàn toàn bất đồng, trở nên càng thêm thâm thúy tinh diệu, lúc tu luyện còn phải xem trọng Ngũ Hành tương sinh, mới có thể trôi chảy được.
Cho nên, xem qua tiến độ tu luyện công pháp, Hàn Lập hôm nay vẫn như cũ thuộc về giai đoạn bắt đầu, còn dừng lại tại tầng thứ nhất công pháp mà thôi, mà sở dĩ hắn vội vã xuất quan, cũng không phải nơi này bế quan có gì không ổn, mà là thật sự có chút không yên tâm với Đề Hồn.
Xuất quan kiểm tra, Hàn Lập phát hiện tình huống Đề Hồn vẫn hôn mê như trước, thủy chung không thấy thanh tỉnh, mà Thạch Phá Không bên kia cũng không có động tĩnh gì.
Thậm chí có thể nói, từ khi Thạch Xuyên Không bế quan, đối phương cũng không chủ động tới tìm mình, nhưng việc theo dõi mình như có như không, cũng không có đình chỉ.
Hàn Lập biết ngồi chờ như vậy cũng không phải biện pháp, hắn liền muốn đi đến Dạ Dương Thành thử thời vận, xem có thể thăm dò phương pháp giải cứu Đề Hồn không.
Một ngày này, Hàn Lập đi ra Trường Đình Uyển, tính ly khai phủ đệ Tam hoàng tử, đi ra ngoài phạm vi Hoàng Thành.
Trên đường đi, ven đường gặp không ít tu sĩ Ma tộc trong nội cung, đại đa số bọn họ đã được Thạch Xuyên Không dặn dò, lúc gặp đều nhao nhao thi lễ với Hàn Lập.
Đến lúc gần ly khai biệt uyển, hắn chợt nghe sau lưng có tiếng gọi: "Lệ tiền bối, kính xin đợi một chút..."
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hắc y thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng xinh đẹp, đang chạy chậm đuổi theo mình.
Cô gái kia thoạt nhìn bất quá mười mấy tuổi, mặt mày cong cong, thoạt nhìn có chút ưa nhìn, khí tức trên người phát ra chính là một vị tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ.
"Cô nương, không biết có gì chỉ giáo." Hàn Lập dừng bước lại, đợi nàng đuổi tới, sau đó hỏi.
"Không dám không dám, tiền bối chớ để nô tỳ được tiện nghi. Lúc trước Tam hoàng tử Điện hạ đã dặn dò, sợ ngài chưa quen cuộc sống nơi đây, nên dặn nô tỳ dẫn đường cho ngài lúc ngài đi ra ngoài." Thiếu nữ tiến lên thi lễ, vội vàng nói.
Hàn Lập nghe vậy, con mắt hơi nhíu lại.
Xem ra vị Tam hoàng tử này có chút khúc mắc với thân phận Nhân tộc của hắn, lòng nghi ngờ hắn cũng không vì vài câu nói của Thạch Xuyên Không mà thuyên giảm.
Lúc trước tên kia giám thị am hiểu che giấu khí tức, mấy ngày trước đột nhiên đi đâu, hắn cho rằng Thạch Phá Không đã yên tâm với mình, bây giờ nghĩ lại, đúng là chưa hẳn.
Cho nên lần này hắn muốn ra ngoài, Thạch Phá Không không có phái người âm thầm đi theo, ngược lại thoải mái để cho một tu sĩ Hợp Thể kỳ đi theo, coi như là một cử chỉ dương mưu nho nhỏ.
"Vậy làm phiền cô nương rồi." Hàn Lập cười nói.
"Tiền bối chờ một lát, chúng ta ngồi Lân Xa đi." Vẻ mặt thiếu nữ mừng rỡ, nói ra.
Dứt lời, nàng tháo từ hông xuống một đồ vật dáng Linh Thú Đại, mở rộng miệng túi, liền có một đạo thanh quang sáng lên.
Hai đầu dị thú giống như tuấn mã thoáng hiện ra, trên đầu lại sinh ra độc giác, trên người khoác lân giáp, sau lưng kéo theo một cỗ xe ngựa màu đen hai bánh khảm nạm tơ vàng, kiệu trên xe không có mái che, chỉ có một ghế dựa mềm mại có thể ngồi song song ba người.
Hàn Lập leo lên xa giá ngồi xuống, sau đó thiếu nữ kia mới lên xe, sau khi ngồi xuống, hỏi: "Tiền bối muốn đi đâu?"
"Trong Dạ Dương Thành, nơi thương nhân tập trung, phố xá mua bán hưng thịnh đều được." Hàn Lập tùy ý nói.
"Tốt, nô tỳ liền mang ngài trước đi Đế Giang Phường, bên đó là một trong tám toà phường thị lớn nhất ở Ma Ha Khu, cũng là phường thị gần chỗ chúng ta nhất, hôm nay tiền bối tới đó dạo chơi trước a." Thiếu nữ lên tiếng, nói ra.
"Cô nương không cần xưng là nô tỳ, đều là tu sĩ, dùng vãn bối là được rồi, chẳng qua không biết tục danh là gì?" Hàn Lập cười cười, nói ra.
"Vãn bối Hồ Tinh Tinh, tiền bối gọi một tiếng Tinh Tinh hoặc Tinh Nhi là được." Thiếu nữ vốn có chút kinh ngạc, trì trệ một chút mới kịp phản ứng, lập tức đáp.
"Tốt rồi, lên đường đi." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.
Thiếu nữ nghe vậy, hai tay nắm lấy dây cương, nhẹ nhàng run lên, hai dị thú lân giáp liền bắt đầu bốn vó chạy nhanh đi.
Xa giá chạy nhanh, theo đường lớn lát nền hắc thạch bóng loáng, thẳng đến Đế Giang Phường.
...
Lạc Già Khu chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ phạm vi Hoàng Thành, bên ngoài còn có mảng lớn cung đình lâm viên.
Khu vực Đế Giang Phường, xem như là khu vực tiếp giáp giữa Ma Ha Khu cùng Lạc Già Khu, chính giữa ngăn cách bởi một nhánh sông Đế Uyển Giang chảy ra từ Thánh Hà Bạch Lan Hà.
Bờ trái là Ma Ha Khu, bờ phải là Lạc Già Khu, hai khu nối với nhau bởi một cây cầu màu trắng to lớn hình vòm, tên là Thông Tế Cầu.
Đến Thông Tế Cầu, coi như là đến khu vực Đế Giang Phường.
Danh tự Đế Giang Phường có nguồn gốc từ Đế Uyển Giang, dài hơn mười dặm, đối diện với lâm viên Lạc Già Khu qua bờ sông, kéo dài dọc theo bờ sông bên trái.
"Tiền bối, qua Thông Tế Cầu là tiến vào Đế Giang Phường, không thể tiếp tục lái xe nữa, chúng ta chỉ có thể xuống xe đi bộ, đây là quy củ do Đại hoàng tử định ra, tất cả phường thị trong thành đều phải thực hiện." Xe ngựa dừng lại đầu cầu, thiếu nữ Ma tộc Hồ Tinh Tinh có chút áy náy nói.
"Không sao." Hàn Lập gật gật đầu, nói ra.
"Không biết tiền bối muốn mua những thứ gì? Trong Đế Giang Phường này có thể nói là không có gì không có, nhưng nếu không có đầu mối, chỉ đi xem thôi, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng đi dạo không hết." Hồ Tinh Tinh lại nói.
"Thật sự là đúng dịp, ta định tùy tiện dạo chơi, Tinh Tinh cô nương không ngại giới thiệu sơ lược cho ta một chút về Đế Giang Phường này." Hàn Lập bất động thanh sắc, cười nói.
"Tốt, tiền bối. Đế Giang Phường này tuy lớn, nhưng vẫn không phải là nơi tập trung đông thương nhân nhất ở Dạ Dương Thành. Có hai chỗ khác là Thông Dịch Viên cùng Kiến Thiên Nhai, bất luận là quy mô hay là nhân khí đều mạnh hơn nó. Chẳng qua hai nơi này, một nơi thiên về giao dịch đồ vật Pháp bảo, còn nơi kia tập trung sinh ý Linh tài đan dược, hàng hóa phong phú, vẫn trên Đế Giang Phường một bậc." Hồ Tinh Tinh giới thiệu một cách quen thuộc.
/1395
|