Dịch giả: Độc Hành
Cảnh Dương thượng nhân nghe Hàn Lập truyền âm, hơi ngừng lại.
Do dự một lát, lão mới truyền âm trả lời:
"Thật có lỗi, lấy được tấm Kim Ngọc Lụa này không dễ, không thể nào chuyển nhượng cho đạo hữu, bất quá đạo hữu yên tâm, trên đấu giá hội chỉ cần Huyền Chỉ Tinh Thạch xuất hiện, ta nhất định nghĩ biện pháp lấy cho đạo hữu."
"Nếu như đạo hữu không thể chuyển nhượng, có thể chỉ cho tại hạ cách lấy được một tấm Kim Ngọc Lụa hay không?" Hàn Lập lại hỏi.
"Tuy còn hơn hai trăm năm nữa Ngọc Côn lâu mới tổ chức đấu giá hội, nhưng đã sớm chuẩn bị công việc. Nghe nói năm nay bọn họ thiếu một gã đan sư giám định đan dược, ta thấy tạo nghệ luyện đan của Lệ đạo hữu rất sâu, không ngại đi thử một lần?" Cảnh Dương thượng nhân dừng lại một lát, truyền âm nói.
"Nói như vậy, Cảnh Dương đạo hữu lấy được tấm Kim Ngọc Lụa này cũng là bằng cách đó?" Lông mày Hàn Lập hơi động đậy, truyền âm nói.
"Ta hảo tâm giúp đỡ, Lệ đạo hữu lại truy vấn ngọn nguồn như vậy, thật không có ý tứ..." Cảnh Dương thượng nhân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ trả lời.
"Vậy thì cám ơn." Hàn Lập thấy mình đoán có lẽ đã chính xác, không hỏi nữa.
Đám người Nhiệt Hỏa tiên tôn không hay biết chuyện này, vẫn ngồi uống rượu với nhau, cười mắng Cảnh Dương thượng nhân quá mức keo kiệt.
...
Nửa tháng sau, Hàn Lập lại rời khỏi Nhàn Vân sơn.
Dựa theo chỉ điểm của Cảnh Dương thượng, sau khi hắn tiến vào Tụ Côn nội thành liền đi thẳng đến Ngọc Côn lâu.
Ngọc Côn lâu vẫn giống như lần trước hắn đến, cửa đóng chặt, phù lục phong cấm.
Hàn Lập vượt qua Ngọc Côn lâu, đi dọc theo con đường vào bên trong, cuối cùng tiến vào một cái ngõ cụt rộng khoảng sáu thước.
Cuối con đường nhỏ là một bức tường đá màu xám trắng, hắn giơ tay lên vỗ một chưởng, trong lòng bàn tay hội tụ linh lực, nhấn một cái vào mặt tường, toàn bộ cơ thể liền bị một cỗ hấp lực vô hình kéo vào, rơi vào bên trong bức tường.
Hàn Lập cảm thấy hai mắt tối sầm lại, thân ảnh đã xuất hiện trong một cái sân rộng rãi.
Ngay sau đó, một hồi tiếng giáp trụ va chạm "Leng keng" truyền đến, mấy tên võ sĩ mặc giáp bạc sáng như tuyết vây quanh hắn vào chính giữa.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua những "Người" này, thình lình phát hiện không có khí tức người sống, vậy mà tất cả đều là đạo binh, mà càng làm hắn kinh ngạc hơn là, những thứ áo giáp mà những đạo binh này mặc trên người lại có linh văn trải rộng, thoạt nhìn cũng không phải phàm vật, phía trên có từng trận chấn động cường đại truyền đến.
Chỉ sợ thực lực từng tên cũng không dưới tu sĩ Đại Thừa kỳ, cho dù không chịu nổi một kích của tu sĩ Kim Tiên, nhưng ai biết được trong người những đạo binh này còn giấu cấm chế đặc biệt gì chứ.
"Người đến là phương nào, muốn làm chuyện gì?" Lúc này, một âm thannh như máy từ trong miệng một tên đạo binh truyền tới.
"Nghe nói Ngọc Côn lâu cần một gã đan sư, ta liền tới thử xem." Thân hình Hàn Lập không nhúc nhích, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
"Đi theo ta." Một gã đạo binh nói xong, xoay người đi về hướng sân nhỏ phía sau một tòa đại điện.
Hàn Lập liền đi theo gã, còn lại vài tên đạo binh xếp thành một đội, cũng nhắm mắt theo đuôi.
Đi tới cửa đại điện, tất cả đạo binh chia làm hai đội, đứng song song hai bên cửa điện, không động đậy nữa.
Ánh mắt Hàn Lập quét khắp nơi một vòng, sau đó tiến lên mấy bước đẩy cửa điện, đi vào.
Trong đại điện, đèn đuốc sáng trưng, đối diện cửa điện đặt ba cái ghế dựa lớn, hai bên đều có một vị lão giả y phục đỏ rực, một người đầu đội mão quan, thân hình gầy gò, người còn lại mặt như táo đỏ, thân thể khôi ngô, mà cái ghế chính giữa lại trống rỗng, không có người ngồi.
Phục sức trên người hai lão giả giống nhau, trước ngực mỗi người đều thêu một đồ án ngọn lửa, phía trên có hai thanh đan chéo vào nhau, hình dáng mơ hồ như chuỳ sắt.
"Ngươi nói là, ngươi tới nhận lời mời làm giám đan sư?" Lão giả đội mão quan bên trái mở miệng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.
"Không sai." Hàn Lập cao giọng đáp.
"Ngươi có biết yêu cầu của chúng ta đối với giám đan sư không?" Lão giả khôi ngô bên phải hỏi.
"Không biết." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Chúng ta cần đan sư có thể luyện chế được đan dược từ cấp Thái Ất trở lên, ngươi luyện được không?" Lão giả đội mão quan nói ra, thanh âm vẫn như trước không mang theo một tia chấn động.
"Nói như vậy, chỉ cần ta luyện chế ra đan dược cấp Thái Ất, có thể lấy được một tấm Kim Ngọc Lụa?" Lông mày Hàn Lập hơi động một chút, hỏi.
"Không sai. Nếu ngươi có thể làm được, hiển nhiên có tư cách tham dự đấu giá hội lần này, đồng thời cũng phải thực hiện trách nhiệm giám đan sư." Lão giả khôi ngô gật gật đầu nói.
"Quý địa còn có đan phòng không, ta mượn dùng một chút." Hàn Lập không nói hai lời, hỏi.
"Bên trái điện thờ phụ." Lão giả khôi ngô đưa tay chỉ một cái, nói.
Hàn Lập đã sớm chuẩn bị việc này, không nói hai lời, quay người đi vào điện phòng bên kia, tiện tay đóng cửa điện lại.
Lúc này, một đạo nhân ảnh từ sau điện chậm rãi đi ra, ngồi bệ vệ trên ghế dựa lớn ở giữa, liếc gian điện thờ phụ bên kia, nói: "Ha, thật cẩn thận, lại còn bố trí cấm chế ngăn cách... A, phẩm giai cũng không thấp..."
"Phó sơn chủ, người này thật có thể luyện chế đan dược cấp Thái Ất?" Lão giả đội mão quan nghiêng thân mình nhìn người ngồi chủ vị hỏi.
"Ta làm sao biết được? Thử thời vận thôi... thấy kết quả hẵng nói." Người kia cười nói.
...
Trong nháy mắt, hơn năm tháng trôi qua, đại môn điện thờ phụ trong đại điện được ẩn giấu vẫn một mực đóng chặt, rốt cuộc mở ra.
Sau một lần thất bại, Hàn Lập dụng sức dùng phần linh tài còn sót lại cuối cùng, rốt cuộc luyện chế ra ba miếng "Ngọc Thanh Đan".
"Linh khí đan này thật sung mãn, phẩm chất tuyệt hảo, trong quá khứ ta thấy qua Ngọc Thanh Đan như vậy cũng chưa đến ba lần." Trong tay lão giả đội mão quan đang cầm một viên đan dược mới hiện ra, tán thưởng nói.
"Không tệ, không tệ! Đạo hữu, tạo nghệ luyện đan của ngươi quả thật dày công tôi luyện, thật có tư cách gánh vác chức giám đan sư của chúng ta." Lão giả mặt đỏ như táo, vóc người khôi ngô thì lại bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt lộ ra nét tươi cười, mở miệng nói.
"Nếu như vậy, xin mời chủ sự các ngươi là Cảnh Dương đạo hữu, ra ngoài gặp nhau đi." Hàn Lập nhận lại viên Ngọc Thanh Đan từ tay lão giả đội mão quan, đột nhiên chuyển chủ đề, vừa cười vừa nói.
Nghe lời này, sắc mặt hai lão giả bận y phục đỏ rực đều cứng đờ, liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, không ai nói gì.
"Ha ha... Không hổ là Lệ đạo hữu, thoáng cái liền đoán ra thân phận ta." Lúc này, một hồi tiếng cười sang sảng từ sau điện truyền đến, Cảnh Dương thượng nhân chậm rãi đi ra.
Lúc này trên người lão mặc một bộ trường bào màu đỏ, kiểu dáng giống hai người kia như đúc, chỉ khác là trước ngực thêu đồ án ngọn lửa màu vàng mà thôi.
"Việc này cũng không khó đoán... Ngày ấy ta vừa mới tới, bọn hắn cũng không hỏi thăm thân phận ta, liền trực tiếp để cho ta thử luyện đan, hiển nhiên đã biết thân phận ta. Nếu như biết ta ở chỗ này, tại hạ nghĩ, tựa hồ chỉ có một người là Cảnh Dương đạo hữu thôi. Huống hồ, đạo hữu ngươi còn sợ ta đoán ra ngươi là người chủ sự, nên để trống vị trí chủ toạ kia?" Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Ha ha, Lệ đạo hữu, sau này cũng nên học, nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra mới tốt nha..." Cảnh Dương thượng nhân nhìn vị trí chủ toạ trống không, vừa cười vừa nói.
Dứt lời, lão vung tay áo phất một cái, hai người lão giả đội mão quan lập tức cáo lui một tiếng, đi vào hậu điện.
"Khặc, khặc, Lệ đạo hữu, thật ra ta định nói trực tiếp với ngươi, nhưng chuyện đấu giá hội là do Hắc Sơn tiên cung liên hợp với chi nhánh Bách Tạo sơn chúng ta tổ chức, vẫn không thể không tuân theo quy củ, ta vốn hiểu rõ kỹ nghệ luyện đan của ngươi, nên để cho ngươi tới lướt qua mà thôi." Cảnh Dương thượng nhân ho nhẹ vài tiếng, vừa cười vừa nói.
"Được các hạ nâng đỡ, hy vọng Cảnh Dương đạo hữu cũng không nên giấu giếm ta, thân phận của ngươi là như thế nào?" Hàn Lập hơi nhíu mày, hỏi.
Cảnh Dương thượng nhân nghe vậy, thở dài một hơi, không có trực tiếp trả lời, móc ra một cái hồ lô rượu dưới áo bào, ngửa đầu uống một hớp rượu.
"Ta chính là một trong bảy mươi hai tên Phó đạo chủ Bách Tạo sơn, chịu trách nhiệm chưởng quản chi nhánh sơn môn ở Hắc Thổ Tiên Vực." Rượu ngon vào cổ họng, lão mới tiếp tục nói.
"Hắc Thổ Tiên Vực? Vì sao không phải Hắc Sơn Tiên vực?" Hàn Lập hơi nghi hoặc hỏi.
"Hắc Thổ Tiên Vực, Hắc Sơn Tiên vực, Phục Trạch Tiên Vực cùng với Nguyên Cạnh Tiên Vực, khoảng cách tương đối gần nhau, vả lại nếu không có Man Hoang giới vực cách trở, được gọi chung là "Tứ Minh Tiên Khu". Chi nhánh Bách Tạo sơn chúng ta thiết lập tại Hắc Thổ Tiên Vực, bao gồm cả Tứ Minh Tiên Khu, bằng không cũng không để một gã Phó sơn chủ như ta tọa trấn nơi này." Cảnh Dương thượng nhân cũng không giấu giếm gì, nói thẳng.
"Đã như vậy, vì sao ngươi lại che giấu thân phận trong Dã Hạc cốc?" Lông mày Hàn Lập không giãn ra, hỏi.
"Tính khí ta cùng Nhiệt Hỏa lão quỷ không khác nhau lắm, đều không thích những việc vặt phiền nhiễu, lúc trước nghe nói Hắc Sơn Tiên vực có một chỗ hay ho như vậy, liền mộ danh từ xa mà tới. Về sau nửa đường lại kết bạn với Ngu Tử Kỳ, trở thành bạn tốt, liền cùng đi Nhàn Vân sơn, lưu lại bên trong Dã Hạc cốc." Cảnh Dương thượng nhân giải thích nói.
Mắt thấy Hàn Lập vẫn còn hoài nghi, Cảnh Dương thượng nhân nhịn không được cười mắng:
"Ngươi cái tên này không nhìn ra nhân tâm tốt, vốn đại hội đấu giá Tụ Côn thành lần này không cần ta phải xử lý, căn bản ta cũng không muốn nhúng tay, còn không phải vì ngươi thu thập tin tức "Hoa Tâm Thạch", mới tham dự vào... Bây giờ không duyên cớ còn bị ngươi hoài nghi, ngươi nói ta có oan hay không?"
"Thật chỉ như vậy?" Thần sắc Hàn Lập buông lỏng, cười nhẹ hỏi.
"Hắc hắc, thật ra cũng không hẳn như vậy... Mỗi lần đấu giá hội Ngọc Côn lâu ta đều tới, chẳng qua lúc trước là tới với thân phận cá nhân, lần này ngược lại có nhúng tay vào việc đấu giá." Cảnh Dương thượng nhân cười lúng túng, nói.
"Bất luận thế nào, chuyện này vẫn phải cảm ơn đạo hữu. Ngươi vẫn muốn phương pháp sản xuất Hỏa Tiên tửu cùng Hồng Tang Tửu, chờ qua một hồi ta sửa sang lại, liền trao một ít tâm đắc chưng cất rượu cho ngươi. Còn trong Dã Hạc cốc, ngươi yên tâm, Lệ mỗ không phải người lắm miệng, tuyệt sẽ không nói ra nửa câu." Hàn Lập chắp tay với lão, nói.
Cảnh Dương thượng nhân giơ ngón tay cái lên tán dương: "Lệ đạo hữu, trượng nghĩa! Đến đến đến, chúng ta uống một chung đi! Hôm nay ta và ngươi, không say không về!"
Cảnh Dương thượng nhân nghe Hàn Lập truyền âm, hơi ngừng lại.
Do dự một lát, lão mới truyền âm trả lời:
"Thật có lỗi, lấy được tấm Kim Ngọc Lụa này không dễ, không thể nào chuyển nhượng cho đạo hữu, bất quá đạo hữu yên tâm, trên đấu giá hội chỉ cần Huyền Chỉ Tinh Thạch xuất hiện, ta nhất định nghĩ biện pháp lấy cho đạo hữu."
"Nếu như đạo hữu không thể chuyển nhượng, có thể chỉ cho tại hạ cách lấy được một tấm Kim Ngọc Lụa hay không?" Hàn Lập lại hỏi.
"Tuy còn hơn hai trăm năm nữa Ngọc Côn lâu mới tổ chức đấu giá hội, nhưng đã sớm chuẩn bị công việc. Nghe nói năm nay bọn họ thiếu một gã đan sư giám định đan dược, ta thấy tạo nghệ luyện đan của Lệ đạo hữu rất sâu, không ngại đi thử một lần?" Cảnh Dương thượng nhân dừng lại một lát, truyền âm nói.
"Nói như vậy, Cảnh Dương đạo hữu lấy được tấm Kim Ngọc Lụa này cũng là bằng cách đó?" Lông mày Hàn Lập hơi động đậy, truyền âm nói.
"Ta hảo tâm giúp đỡ, Lệ đạo hữu lại truy vấn ngọn nguồn như vậy, thật không có ý tứ..." Cảnh Dương thượng nhân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ trả lời.
"Vậy thì cám ơn." Hàn Lập thấy mình đoán có lẽ đã chính xác, không hỏi nữa.
Đám người Nhiệt Hỏa tiên tôn không hay biết chuyện này, vẫn ngồi uống rượu với nhau, cười mắng Cảnh Dương thượng nhân quá mức keo kiệt.
...
Nửa tháng sau, Hàn Lập lại rời khỏi Nhàn Vân sơn.
Dựa theo chỉ điểm của Cảnh Dương thượng, sau khi hắn tiến vào Tụ Côn nội thành liền đi thẳng đến Ngọc Côn lâu.
Ngọc Côn lâu vẫn giống như lần trước hắn đến, cửa đóng chặt, phù lục phong cấm.
Hàn Lập vượt qua Ngọc Côn lâu, đi dọc theo con đường vào bên trong, cuối cùng tiến vào một cái ngõ cụt rộng khoảng sáu thước.
Cuối con đường nhỏ là một bức tường đá màu xám trắng, hắn giơ tay lên vỗ một chưởng, trong lòng bàn tay hội tụ linh lực, nhấn một cái vào mặt tường, toàn bộ cơ thể liền bị một cỗ hấp lực vô hình kéo vào, rơi vào bên trong bức tường.
Hàn Lập cảm thấy hai mắt tối sầm lại, thân ảnh đã xuất hiện trong một cái sân rộng rãi.
Ngay sau đó, một hồi tiếng giáp trụ va chạm "Leng keng" truyền đến, mấy tên võ sĩ mặc giáp bạc sáng như tuyết vây quanh hắn vào chính giữa.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua những "Người" này, thình lình phát hiện không có khí tức người sống, vậy mà tất cả đều là đạo binh, mà càng làm hắn kinh ngạc hơn là, những thứ áo giáp mà những đạo binh này mặc trên người lại có linh văn trải rộng, thoạt nhìn cũng không phải phàm vật, phía trên có từng trận chấn động cường đại truyền đến.
Chỉ sợ thực lực từng tên cũng không dưới tu sĩ Đại Thừa kỳ, cho dù không chịu nổi một kích của tu sĩ Kim Tiên, nhưng ai biết được trong người những đạo binh này còn giấu cấm chế đặc biệt gì chứ.
"Người đến là phương nào, muốn làm chuyện gì?" Lúc này, một âm thannh như máy từ trong miệng một tên đạo binh truyền tới.
"Nghe nói Ngọc Côn lâu cần một gã đan sư, ta liền tới thử xem." Thân hình Hàn Lập không nhúc nhích, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
"Đi theo ta." Một gã đạo binh nói xong, xoay người đi về hướng sân nhỏ phía sau một tòa đại điện.
Hàn Lập liền đi theo gã, còn lại vài tên đạo binh xếp thành một đội, cũng nhắm mắt theo đuôi.
Đi tới cửa đại điện, tất cả đạo binh chia làm hai đội, đứng song song hai bên cửa điện, không động đậy nữa.
Ánh mắt Hàn Lập quét khắp nơi một vòng, sau đó tiến lên mấy bước đẩy cửa điện, đi vào.
Trong đại điện, đèn đuốc sáng trưng, đối diện cửa điện đặt ba cái ghế dựa lớn, hai bên đều có một vị lão giả y phục đỏ rực, một người đầu đội mão quan, thân hình gầy gò, người còn lại mặt như táo đỏ, thân thể khôi ngô, mà cái ghế chính giữa lại trống rỗng, không có người ngồi.
Phục sức trên người hai lão giả giống nhau, trước ngực mỗi người đều thêu một đồ án ngọn lửa, phía trên có hai thanh đan chéo vào nhau, hình dáng mơ hồ như chuỳ sắt.
"Ngươi nói là, ngươi tới nhận lời mời làm giám đan sư?" Lão giả đội mão quan bên trái mở miệng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.
"Không sai." Hàn Lập cao giọng đáp.
"Ngươi có biết yêu cầu của chúng ta đối với giám đan sư không?" Lão giả khôi ngô bên phải hỏi.
"Không biết." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Chúng ta cần đan sư có thể luyện chế được đan dược từ cấp Thái Ất trở lên, ngươi luyện được không?" Lão giả đội mão quan nói ra, thanh âm vẫn như trước không mang theo một tia chấn động.
"Nói như vậy, chỉ cần ta luyện chế ra đan dược cấp Thái Ất, có thể lấy được một tấm Kim Ngọc Lụa?" Lông mày Hàn Lập hơi động một chút, hỏi.
"Không sai. Nếu ngươi có thể làm được, hiển nhiên có tư cách tham dự đấu giá hội lần này, đồng thời cũng phải thực hiện trách nhiệm giám đan sư." Lão giả khôi ngô gật gật đầu nói.
"Quý địa còn có đan phòng không, ta mượn dùng một chút." Hàn Lập không nói hai lời, hỏi.
"Bên trái điện thờ phụ." Lão giả khôi ngô đưa tay chỉ một cái, nói.
Hàn Lập đã sớm chuẩn bị việc này, không nói hai lời, quay người đi vào điện phòng bên kia, tiện tay đóng cửa điện lại.
Lúc này, một đạo nhân ảnh từ sau điện chậm rãi đi ra, ngồi bệ vệ trên ghế dựa lớn ở giữa, liếc gian điện thờ phụ bên kia, nói: "Ha, thật cẩn thận, lại còn bố trí cấm chế ngăn cách... A, phẩm giai cũng không thấp..."
"Phó sơn chủ, người này thật có thể luyện chế đan dược cấp Thái Ất?" Lão giả đội mão quan nghiêng thân mình nhìn người ngồi chủ vị hỏi.
"Ta làm sao biết được? Thử thời vận thôi... thấy kết quả hẵng nói." Người kia cười nói.
...
Trong nháy mắt, hơn năm tháng trôi qua, đại môn điện thờ phụ trong đại điện được ẩn giấu vẫn một mực đóng chặt, rốt cuộc mở ra.
Sau một lần thất bại, Hàn Lập dụng sức dùng phần linh tài còn sót lại cuối cùng, rốt cuộc luyện chế ra ba miếng "Ngọc Thanh Đan".
"Linh khí đan này thật sung mãn, phẩm chất tuyệt hảo, trong quá khứ ta thấy qua Ngọc Thanh Đan như vậy cũng chưa đến ba lần." Trong tay lão giả đội mão quan đang cầm một viên đan dược mới hiện ra, tán thưởng nói.
"Không tệ, không tệ! Đạo hữu, tạo nghệ luyện đan của ngươi quả thật dày công tôi luyện, thật có tư cách gánh vác chức giám đan sư của chúng ta." Lão giả mặt đỏ như táo, vóc người khôi ngô thì lại bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt lộ ra nét tươi cười, mở miệng nói.
"Nếu như vậy, xin mời chủ sự các ngươi là Cảnh Dương đạo hữu, ra ngoài gặp nhau đi." Hàn Lập nhận lại viên Ngọc Thanh Đan từ tay lão giả đội mão quan, đột nhiên chuyển chủ đề, vừa cười vừa nói.
Nghe lời này, sắc mặt hai lão giả bận y phục đỏ rực đều cứng đờ, liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, không ai nói gì.
"Ha ha... Không hổ là Lệ đạo hữu, thoáng cái liền đoán ra thân phận ta." Lúc này, một hồi tiếng cười sang sảng từ sau điện truyền đến, Cảnh Dương thượng nhân chậm rãi đi ra.
Lúc này trên người lão mặc một bộ trường bào màu đỏ, kiểu dáng giống hai người kia như đúc, chỉ khác là trước ngực thêu đồ án ngọn lửa màu vàng mà thôi.
"Việc này cũng không khó đoán... Ngày ấy ta vừa mới tới, bọn hắn cũng không hỏi thăm thân phận ta, liền trực tiếp để cho ta thử luyện đan, hiển nhiên đã biết thân phận ta. Nếu như biết ta ở chỗ này, tại hạ nghĩ, tựa hồ chỉ có một người là Cảnh Dương đạo hữu thôi. Huống hồ, đạo hữu ngươi còn sợ ta đoán ra ngươi là người chủ sự, nên để trống vị trí chủ toạ kia?" Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Ha ha, Lệ đạo hữu, sau này cũng nên học, nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra mới tốt nha..." Cảnh Dương thượng nhân nhìn vị trí chủ toạ trống không, vừa cười vừa nói.
Dứt lời, lão vung tay áo phất một cái, hai người lão giả đội mão quan lập tức cáo lui một tiếng, đi vào hậu điện.
"Khặc, khặc, Lệ đạo hữu, thật ra ta định nói trực tiếp với ngươi, nhưng chuyện đấu giá hội là do Hắc Sơn tiên cung liên hợp với chi nhánh Bách Tạo sơn chúng ta tổ chức, vẫn không thể không tuân theo quy củ, ta vốn hiểu rõ kỹ nghệ luyện đan của ngươi, nên để cho ngươi tới lướt qua mà thôi." Cảnh Dương thượng nhân ho nhẹ vài tiếng, vừa cười vừa nói.
"Được các hạ nâng đỡ, hy vọng Cảnh Dương đạo hữu cũng không nên giấu giếm ta, thân phận của ngươi là như thế nào?" Hàn Lập hơi nhíu mày, hỏi.
Cảnh Dương thượng nhân nghe vậy, thở dài một hơi, không có trực tiếp trả lời, móc ra một cái hồ lô rượu dưới áo bào, ngửa đầu uống một hớp rượu.
"Ta chính là một trong bảy mươi hai tên Phó đạo chủ Bách Tạo sơn, chịu trách nhiệm chưởng quản chi nhánh sơn môn ở Hắc Thổ Tiên Vực." Rượu ngon vào cổ họng, lão mới tiếp tục nói.
"Hắc Thổ Tiên Vực? Vì sao không phải Hắc Sơn Tiên vực?" Hàn Lập hơi nghi hoặc hỏi.
"Hắc Thổ Tiên Vực, Hắc Sơn Tiên vực, Phục Trạch Tiên Vực cùng với Nguyên Cạnh Tiên Vực, khoảng cách tương đối gần nhau, vả lại nếu không có Man Hoang giới vực cách trở, được gọi chung là "Tứ Minh Tiên Khu". Chi nhánh Bách Tạo sơn chúng ta thiết lập tại Hắc Thổ Tiên Vực, bao gồm cả Tứ Minh Tiên Khu, bằng không cũng không để một gã Phó sơn chủ như ta tọa trấn nơi này." Cảnh Dương thượng nhân cũng không giấu giếm gì, nói thẳng.
"Đã như vậy, vì sao ngươi lại che giấu thân phận trong Dã Hạc cốc?" Lông mày Hàn Lập không giãn ra, hỏi.
"Tính khí ta cùng Nhiệt Hỏa lão quỷ không khác nhau lắm, đều không thích những việc vặt phiền nhiễu, lúc trước nghe nói Hắc Sơn Tiên vực có một chỗ hay ho như vậy, liền mộ danh từ xa mà tới. Về sau nửa đường lại kết bạn với Ngu Tử Kỳ, trở thành bạn tốt, liền cùng đi Nhàn Vân sơn, lưu lại bên trong Dã Hạc cốc." Cảnh Dương thượng nhân giải thích nói.
Mắt thấy Hàn Lập vẫn còn hoài nghi, Cảnh Dương thượng nhân nhịn không được cười mắng:
"Ngươi cái tên này không nhìn ra nhân tâm tốt, vốn đại hội đấu giá Tụ Côn thành lần này không cần ta phải xử lý, căn bản ta cũng không muốn nhúng tay, còn không phải vì ngươi thu thập tin tức "Hoa Tâm Thạch", mới tham dự vào... Bây giờ không duyên cớ còn bị ngươi hoài nghi, ngươi nói ta có oan hay không?"
"Thật chỉ như vậy?" Thần sắc Hàn Lập buông lỏng, cười nhẹ hỏi.
"Hắc hắc, thật ra cũng không hẳn như vậy... Mỗi lần đấu giá hội Ngọc Côn lâu ta đều tới, chẳng qua lúc trước là tới với thân phận cá nhân, lần này ngược lại có nhúng tay vào việc đấu giá." Cảnh Dương thượng nhân cười lúng túng, nói.
"Bất luận thế nào, chuyện này vẫn phải cảm ơn đạo hữu. Ngươi vẫn muốn phương pháp sản xuất Hỏa Tiên tửu cùng Hồng Tang Tửu, chờ qua một hồi ta sửa sang lại, liền trao một ít tâm đắc chưng cất rượu cho ngươi. Còn trong Dã Hạc cốc, ngươi yên tâm, Lệ mỗ không phải người lắm miệng, tuyệt sẽ không nói ra nửa câu." Hàn Lập chắp tay với lão, nói.
Cảnh Dương thượng nhân giơ ngón tay cái lên tán dương: "Lệ đạo hữu, trượng nghĩa! Đến đến đến, chúng ta uống một chung đi! Hôm nay ta và ngươi, không say không về!"
/1395
|