Hùng Đậu Đậu còn đang nghĩ “ý, sao lại có tiếng vọng nhỉ”, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.
Lông tơ dựng đứng hết cả lên, quay đầu lại một cách khó khăn, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai lạnh như tủ đá, Lý Minh Triết mặt mũi u ám đen tối đứng phía sau, Hùng Đậu Đậu bị dọa cho sợ quá đến mức rơi mất hai phần hồn phách, “anh… anh… lúc nào…”
“Chính là lúc Hùng tiểu thư oán hận rơi vào hố lửa” Lý Minh Triết ép thêm một bước trên đà bức người ta, Hùng Đậu Đậu bị dọa cho sợ quá vội vàng lùi về phía sau, đập vào tường bụp một cái, Lý Minh Triết nhích đến gần, một cánh tay đặt bên cạnh đầu Hùng Đậu Đậu, “Xin hỏi, Hùng tiểu thư, tôi ngược đãi cô như thế nào vậy?”
Hùng Đậu Đậu run lẩy bẩy, “Anh bắt tôi làm việc nhiều… còn không cho tôi ăn cơm…..”
“Cô vẫn chưa ăn cơm?”
Lý Minh Triết hơi nheo mày nhìn xuống, hình như mới nhớ ra buổi trưa Đậu Đậu bị bắt làm việc chưa ăn cơm, không kìm được hỏi thăm, “Tại sao cô không gọi cơm cho mình?”
Hùng Đậu Đậu cúi gằm đầu xuống thỏ thẻ lên tiếng, “… quên mất”.
Bởi vì đặc thù của công việc yêu cầu, chỉ cần tổng giám đốc ăn cơm ở công ty, thư kí của tổng giám đốc sẽ phải ăn suất ăn giống như tổng giám đốc (…điểm này rất giống “thử độc”), không được cùng với các nhân viên khác đi đến nhà ăn ăn cơm, Hùng Đậu Đậu buổi sáng bận quay cuồng, chỉ đặt có một suất KFC đợi đến khi sửa xong hợp đồng thì đã quá giờ ăn cơm, đành chỉ biết nhịn đói.
Lý Minh Triết tức giận trán nổi đầy gân xanh, ép sát Đậu Đậu thêm mấy phần.
Một người đàn ông cao to bao phủ phía trên đầu ép đến mức khiến cho người ta thở không ra hơi, đặc biệt là khi anh ta thở làm thổi bay những sợi tóc lòa xòa, còn phảng phất mang theo một mùi vị nước hoa, giống như một sức ép vô hình đè nặng lên trái tim nhưng lại khiến cho nơi sâu thẳm trong trái tim người ta cảm thấy nhột nhột.
Á á… Càng lúc càng gần…
Hùng Đậu Đậu co rúm lại mặt và tai đỏ lựng lên, nhưng Lý Minh Triết càng lúc càng ép sát, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi vị nam tính phảng phất trên người anh ta, Đậu Đậu sống đã hơn 20 năm nào đã từng bị người đàn ông nào ép sát vào tường, vì thế bất giác toàn thân nóng rực lên như lửa thiêu.
Anh ta đứng sát vào như vậy… muốn làm cái gì chứ…
Hùng Đậu Đậu hoảng hốt thở đứt quãng, trong não Đậu Đậu một tràng từ ngữ như sấm giật xuất hiện: Quấy… rối… tình… dục…
Hùng Đậu Đậu lén lén lút lút nhìn vào khoảng trống phía dưới cánh tay Lý Minh Triết chuẩn bị cơ hội chạy trốn, vừa mới tìm ra được đường chạy thì nghe thấy Lý Minh Triết, ngồi xổm xuống một luồng khí nóng phả trên đầu, một luồng hơi rất nam tính phủ lên mặt, “Hùng tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Đậu đậu cứng đơ người ra, ngước mặt nở một nụ cười khan, tim đập thình thịch, “không… không gì cả.”
Hình như rất hài lòng với biểu hiện bối rối quẫn bách của Đậu Đậu, Lý Minh Triết tỏ ra tốt bụng thả người đang bị kìm dưới cánh tay ra và khoanh tay đứng trước cửa thang máy, Hùng Đậu Đậu vừa mới thở phào được cái thì lại phát hiện không thể chạy được không, không nén được lại căng thẳng.
Lý Minh Triết nhướn lông mày nhìn vẻ bất lực của Đậu Đậu với ý trêu đùa.
Hùng Đậu Đậu vội vã nhìn đồng hồ, sắp đến giờ làm rồi, tổng giám đốc không cần quẹt thẻ thế nhưng Đậu Đậu thì cần, đấu thêm vài trận nữa thì Đậu Đậu vẫn thua, đến nhìn người ta chắc cũng không dám nhìn quá 10 giây, thì càng không có bản lĩnh để đẩy thần canh cửa họ Lý kia ra khỏi cửa, chỉ còn nước thỏa hiệp, “Tôi… Tôi phải đi làm việc…”
Lý Minh Triết buông hai tay kiểu như vô tội, “chẳng có ai cản cô cả”.
Hùng Đậu Đậu mắc nghẹn lại, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, quay người hạ giọng, “phải rồi, anh nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại!”
Lý Minh Triết mặt vẫn tỉnh bơ, từng câu từng chữ thuật lại nguyên nhân, “Hùng tiểu thư, cô gọi điện thoại hét to đến mức cả tòa nhà này đều có thể nghe thấy.”
Hùng Đậu Đậu… thảm hại zr.
Ức hiếp chán rồi Lý Minh Triết thoải mái thả cho Đậu Đậu đi làm việc, Hùng Đậu Đậu chạy như bay đi quẹt thẻ, thêm vài giây nữa thì đến muộn rồi. Buổi chiều, Hùng Đậu Đậu “sứt đầu mẻ trán” sắp xếp công việc của Lý Minh Triết, lại còn phải đi lấy quần áo cho anh ta, còn chưa kịp ngồi xuống thở một hơi thì lại nhận được nhiệm vụ cho ngày hôm sau của Lý Minh Triết nói là phải ra sân bay đón em trai của anh ta, Lý Vũ Hiên.
Một ngày thảm bại không được nghỉ ngơi, Hùng Đậu Đậu thêm một lần nữa nhận thức rõ được cái hiện thực mình bị rơi xuống hố lửa.
Chẳng dễ dàng gì mới đợi được đến lúc hết giờ làm, Đậu Đậu mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất ngồi ở bến xe bus đợi xe thì nhìn thấy 1 chiếc BMW màu xám bạc lướt đến, Hùng Đậu Đậu coi như không nhìn thấy tay nắm cán ô ngẩng cổ nhìn mây, uhm, mây phía chân trời thật đẹp, rất đỏ, rất lộn xộn.
Lý Minh Triết hạ kính xe xuống, mặt hầm hầm nói với Hùng Đậu Đậu, “Lên xe, tôi tiện đường đưa cô đi.”
Hùng Đậu Đậu nhếch nhếch miệng, buông ra một câu, “…không cần”.
…Vốn dĩ từ trước đến nay Lý Minh Triết như viên kim cương quý giá được người ta tranh cướp nhau bỗng nhiên lại bị cự tuyệt một cách lạnh lùng!
Lý Minh Triết tối sầm mặt mũi, kéo kính xe lên chuồn nhanh mất dạng, Hùng Đậu Đậu tự nói với mình, quỷ mới tin tên họ Lý kia lại có lòng tốt như vậy, chắc chắn là lại nghĩ ra kế gì để trói buộc người, vẫn là xe bus an toàn.
Thế là Hùng Đậu Đậu ngồi xe bus, chen chúc giữa một đống người mất gần 1 giờ đồng hồ mới về được đến nhà, Điền Tĩnh mặt đeo khẩu trang chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy Đậu Đậu đã bù lum bù loa, “ai zô, tiểu Đậu Đậu của mình đấy à, làm sao mà mới một ngày mà đã tả tơi tan nát thế này, Lý Minh Triết cũng đúng là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc!”
Hùng Đậu Đậu ném dép nằm vật xuống sofa, chẳng có sức mà ca thán nữa, “tự gây tội ác… không thể sống được…”
Ngày hôm sau, Hùng Đậu Đậu vội vội vàng vàng đặt cơm trưa và chuẩn bị cuộc hẹn cho Lý Minh Triết xong thì nhảy vội lên xe đi đón em trai anh ta. Đến sân bay Hùng Đậu Đậu hơi say say, nhiều người như thế này rốt cuộc thì ai mới là Lý Vũ Hiên?”
Vạn nhất không đón được người nhất định sẽ bị trừ tiền thưởng, hết cách rồi, hét thôi.
“Lý Vũ Hiên————-”
“Lý Vũ Hiên—–”
“Lý Vũ Hiên–”
“…Lý Vũ Hiên anh chết ở xó nào rồi, người đi hết cả rồi mà còn chưa ló mặt ra…”
Hùng Đậu Đậu ngồi xổm vừa thở vừa hét, rút từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ kiểm tra xem ‘không phải là mình đón nhầm chuyến bay đó chứ’, Bỗng nhiên cuốn sổ bị người khác cướp mất, Hùng Đậu Đậu ngẩng đầu đang muốn nổi xung nhìn cái kẻ vô lễ kia, thì liền nhìn thấy một cái đầu tóc vàng rối bù như tổ chim xuất hiện trước mắt.
“Cô là thư kí mới của anh trai tôi?”
Hùng Đậu Đậu ngây ra, gật đầu.
Đầu tổ chim ngẩng mặt nhìn Hùng Đậu Đậu cười lộ ra hai chiếc nanh hổ nhọn nhọn, trên mắt đeo một chiếc kính đen lớn, ánh mắt sáng như sao nhìn bộ dạng thảm hại của Đậu Đậu, khắp người là đống vải bừa bãi, sau lưng là chiếc túi to chẳng ra loại gì, còn là màu hồng nữa chứ, Tê Lợi Ca[1]? mốt thời thượng?
Đã nói là “anh tôi”, vậy đây chính là Lý Vũ Hiên rồi.
Đậu Đậu làm vẻ mặt giữ tợn cướp cuốn sổ về, “Lý Vũ Hiên, vừa nãy anh đi đâu vậy, tôi hét đến lạc cả giọng rồi.”
“Tôi đứng cách cô 20 mét.”
“Vậy tại sao anh không qua đây…”
“Ồ, tôi nghe thấy cô hét rất hay nên muốn nghe nhiều một chút.”
“…”
Quả nhiên là hai anh em, đều quái gở như nhau.
Lý Vũ Hiên cào cào cái đầu tổ chim, xông về phía Đậu Đậu, Hùng Đậu Đậu đang vội vàng lùi ra sau thì bị nắm lấy cánh tay, hình như cảm thấy nhìn không đủ rõ, Lý Vũ Hiên gỡ kính đen ra, hai con mắt như mắt hồ ly lộ ra, còn chưa kịp để cho Đậu Đậu mở miệng nói rồi liền chớp mắt lia lịa, “Anh tôi tìm đâu ra được một thư kí như cô nhỉ, thay đổi khẩu vị à?”
Hùng Đậu Đậu yếu ớt phản kháng nhưng chẳng có tác dụng, vội vàng cúi đầu kéo hành lí của Lý Vũ Hiên đi.
Cặp mắt đẹp đó quá… quá đáng sợ.
Lý Vũ Hiên đi phía sau Hùng Đậu Đậu gọi, “Vội gì vậy, tôi còn có hành lí gửi vận chuyển nữa.”
Đợi sau khi Đậu Đậu nhìn thấy đống hành lí gửi kèm không kìm được nước mắt ròng ròng, có những 3 vali, mỗi cái đều to đến mức nếu nhét Đậu Đậu vào bên trong thì vẫn có thể thoải mái lăn qua lăn lại, đối chiếu hành lí xong Lý Vũ Hiên hai tay nhét túi quần nhìn nhìn Đậu Đậu đúng dáng một công tử hào hoa.
Ở công ty phải hầu hạ con sói gian ác anh, đến sân bay cũng vẫn phải hầu hạ con hồ ly lông vàng em, than ai trách ai, hu hu…
Chạy đi lấy xe đẩy đồ, Hùng Đậu Đậu lếch thếch lếch thếch đẩy mấy cái vali to Lý Vũ Hiên đi đằng sau còn lấy làm khoái trí khi nhìn thấy Đậu Đậu mồ hôi túa ra như mưa khi đến nơi còn nói được một câu, “Mặt cô bẩn rồi, trông như con mèo hoa ý.”
Thiếu chút nữa thì Đậu Đậu đụng kính chắn gió chết tại trận.
Chẳng mấy dễ dàng đem “vị tổ tông” đưa về nhà anh ta, Hùng Đậu Đậu vừa định đi thì Lý Vũ Hiên gọi cô đứng lại, thế là Đậu Đậu ngoan ngoãn ngồi xuống đợi, Lý Vũ Hiên chạy vào trong phòng bới tung một cái vali ra, một lát sau cầm một chiếc váy theo phong cách Virginia ra, “cho cô này”.
Hùng Đậu Đậu có chút bất ngờ, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng quà, khách sáo quá.
Hùng Đậu Đậu ngại không nhận nói là không cần, ai ngờ Lý Vũ Hiên đáp lại một câu, “cô vẫn cầm đi thì hơn, nếu không thì cũng lãng phí, tôi cũng không nghĩ được là anh tôi lại thay thứ kí nhanh như vậy, ai biết được là lại đổi sang cô chứ, nhưng mà, size của cô có thể vẫn mặc được, đệm thêm một chút nhé.”
Hùng Đậu Đậu:… (cắn chết anh ta đi…)
Ôm một bụng tức quay về công ty, Lý Minh Triết chọn đúng lúc Đậu Đậu bận rộn bắt cô đặt nhà hàng để tối làm lễ tẩy trần chào đón em trai anh ta, sau khi đặt xong nhà hàng Lý Minh Triết lại bắt cô đi làm thẻ ngân hàng cho em trai anh ta sử dụng, làm xong thẻ, lại điện thoại gọi cô vào chỉnh một trận, nào là cơm trưa nay quá nhiều nhiệt lượng dễ bị béo, lại còn phẫn nộ nói cafe vừa pha cho hơi nhiều sữa, chỉnh xong còn bắt cô trong nửa giờ đồng hồ phải xắp xếp toàn bộ hoạt động của ngày mai báo cáo cho anh ta, còn chưa kịp bước chân đi ra ngoài thì lại bị Lý Minh Triết gọi lại, bĩu môi nói tại sao cô không gọi điện thoại báo cáo tình hình, làm việc chẳng có chút tính chủ động gì cả.
Đậu Đậu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao gã này lại thay thư kí với tần số như cắt cỏ dại vậy.
Làm xong việc thì cũng sắp tan ca, Hùng Đậu Đậu thu dọn đồ đạc, quẹt thẻ xong còn chưa kịp đi ra ngoài cửa thì đã thấy điện thoại rung rung, liếc qua nhìn trên màn hình hiển thị “con sói gian ác họ Lý”, trợn trừng mắt tức giận nghe điện thoại, “Làm sao?”
Lý Minh Triết ngừng một lúc, dùng lời lẽ nghiêm túc chỉnh Đậu Đậu, “Giọng điệu gì vậy, đó là thái độ để cô nói với cấp trên của mình phải không, thái độ làm việc kiểu gì đó!”
Bị chà đạp cả ngày Hùng Đậu Đậu bị dọa cho hết vía, “nhưng mà, đã hết giờ làm rồi…..”
Lý Minh Triết quát lên một tiếng, “lập tức quay lại cho tôi.”
Hùng Đậu Đậu ngây ra “Ơ?”
“Quay lại cho tôi, lập tức, ngay bây giờ.”
Nói xong Lý Minh Triết ngắt luôn điện thoại, hoàn toàn không để cho Đậu Đậu có cơ hội cự tuyệt, Đậu Đậu đứng ở trên đường giận dữ, vận khí rất lâu mới cầm túi chạy quay lại, thở phì phì xông vào phòng làm việc thì thấy Lý Minh Triết kẹp cặp da đi ra cửa, Hùng Đậu Đậu hỏi “Ý, anh phải đi?”
Lý Minh Triết cầm điện thoại lên xem giờ, rồi thuận tay nhét luôn vào trong túi, “Ồ, Thời gian đàm phán cùng Phi Á thay đổi chuyển lên sớm hơn, đổi giờ bay cho tôi, đặt trước khách sạn, mang theo tư liệu liên quan và máy ảnh, còn nữa mang cả túi sách của tôi, 7 giờ sáng mai bay thẳng đến Bắc Kinh.”
Hùng Đậu Đậu nghĩ đến ba lượt mới hiểu ra vấn đề, hóa ra là muốn cô tăng ca.
Lý Minh Triết nói liền một tràng như súng máy rồi cất bước bỏ về, Hùng Đậu Đậu nghĩ, không phải chứ, vội vã đuổi theo sau, “việc đó, đàm phán sớm hơn vậy tại sao anh không tăng ca?!”
Lý Minh Triết quay đầu lại gửi cho Đậu Đậu một nụ cười rất đẹp trai, “Bởi vì, tôi là tổng giám đốc.”
Quyền lớn đè chết người.
Đậu Đậu tự biết mình xui xẻo, lầm bầm trong miệng mở cửa đi vào phòng làm việc.
Trong công ty ngoài Đậu Đậu xui xẻo ra còn có ba vị trợ lí tổng giám đốc đen đủi, phòng kế hoạch và phòng tiêu thụ nữa tất cả đều phải tăng ca, Hùng Đậu Đậu cũng bình tâm lại, gọi điện cho hãng hàng không và khách sạn điều chỉnh thời gian, làm lại kế hoạch công tác, chuẩn bị tất cả các vật dụng cần thiết, khi xong việc vẫn chưa đến 7 giờ.
Ngày mai là cuối tuần, cuối tuần không cần gặp tên Lý Minh Triết đáng ghét đó, là lá la~
Khi Đậu Đậu vui vẻ đi vào thang máy thì ba vị trợ lí kia vẫn còn mướt mồ hôi chuẩn bị kế hoạch. Ô zê! Hiệu xuất làm việc của chúng ta đúng là cao, đúng là cao! Về nhà lao thẳng đến chiếc giường yêu quý…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hùng Đậu Đậu ôm chăn ngủ say sưa đến mức nước dãi chảy dầm dề, bỗng nhiên chuông điện thoại kêu lên ầm ầm, giật mình xém chút nữa thì lăn từ trên giường xuống đất, tóm lấy điện thoại gào lên không khách khí, “ai vậy… phiền chết đi được…”
Lý Minh Triết dùng một chất giọng u ám phun ra “Hùng Đậu Đậu”
[1] Biệt danh của một người ăn mày bí ẩn đẹp trai mới nổi tiếng gần đây trên mạng của Trung Quốc
Lông tơ dựng đứng hết cả lên, quay đầu lại một cách khó khăn, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai lạnh như tủ đá, Lý Minh Triết mặt mũi u ám đen tối đứng phía sau, Hùng Đậu Đậu bị dọa cho sợ quá đến mức rơi mất hai phần hồn phách, “anh… anh… lúc nào…”
“Chính là lúc Hùng tiểu thư oán hận rơi vào hố lửa” Lý Minh Triết ép thêm một bước trên đà bức người ta, Hùng Đậu Đậu bị dọa cho sợ quá vội vàng lùi về phía sau, đập vào tường bụp một cái, Lý Minh Triết nhích đến gần, một cánh tay đặt bên cạnh đầu Hùng Đậu Đậu, “Xin hỏi, Hùng tiểu thư, tôi ngược đãi cô như thế nào vậy?”
Hùng Đậu Đậu run lẩy bẩy, “Anh bắt tôi làm việc nhiều… còn không cho tôi ăn cơm…..”
“Cô vẫn chưa ăn cơm?”
Lý Minh Triết hơi nheo mày nhìn xuống, hình như mới nhớ ra buổi trưa Đậu Đậu bị bắt làm việc chưa ăn cơm, không kìm được hỏi thăm, “Tại sao cô không gọi cơm cho mình?”
Hùng Đậu Đậu cúi gằm đầu xuống thỏ thẻ lên tiếng, “… quên mất”.
Bởi vì đặc thù của công việc yêu cầu, chỉ cần tổng giám đốc ăn cơm ở công ty, thư kí của tổng giám đốc sẽ phải ăn suất ăn giống như tổng giám đốc (…điểm này rất giống “thử độc”), không được cùng với các nhân viên khác đi đến nhà ăn ăn cơm, Hùng Đậu Đậu buổi sáng bận quay cuồng, chỉ đặt có một suất KFC đợi đến khi sửa xong hợp đồng thì đã quá giờ ăn cơm, đành chỉ biết nhịn đói.
Lý Minh Triết tức giận trán nổi đầy gân xanh, ép sát Đậu Đậu thêm mấy phần.
Một người đàn ông cao to bao phủ phía trên đầu ép đến mức khiến cho người ta thở không ra hơi, đặc biệt là khi anh ta thở làm thổi bay những sợi tóc lòa xòa, còn phảng phất mang theo một mùi vị nước hoa, giống như một sức ép vô hình đè nặng lên trái tim nhưng lại khiến cho nơi sâu thẳm trong trái tim người ta cảm thấy nhột nhột.
Á á… Càng lúc càng gần…
Hùng Đậu Đậu co rúm lại mặt và tai đỏ lựng lên, nhưng Lý Minh Triết càng lúc càng ép sát, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi vị nam tính phảng phất trên người anh ta, Đậu Đậu sống đã hơn 20 năm nào đã từng bị người đàn ông nào ép sát vào tường, vì thế bất giác toàn thân nóng rực lên như lửa thiêu.
Anh ta đứng sát vào như vậy… muốn làm cái gì chứ…
Hùng Đậu Đậu hoảng hốt thở đứt quãng, trong não Đậu Đậu một tràng từ ngữ như sấm giật xuất hiện: Quấy… rối… tình… dục…
Hùng Đậu Đậu lén lén lút lút nhìn vào khoảng trống phía dưới cánh tay Lý Minh Triết chuẩn bị cơ hội chạy trốn, vừa mới tìm ra được đường chạy thì nghe thấy Lý Minh Triết, ngồi xổm xuống một luồng khí nóng phả trên đầu, một luồng hơi rất nam tính phủ lên mặt, “Hùng tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Đậu đậu cứng đơ người ra, ngước mặt nở một nụ cười khan, tim đập thình thịch, “không… không gì cả.”
Hình như rất hài lòng với biểu hiện bối rối quẫn bách của Đậu Đậu, Lý Minh Triết tỏ ra tốt bụng thả người đang bị kìm dưới cánh tay ra và khoanh tay đứng trước cửa thang máy, Hùng Đậu Đậu vừa mới thở phào được cái thì lại phát hiện không thể chạy được không, không nén được lại căng thẳng.
Lý Minh Triết nhướn lông mày nhìn vẻ bất lực của Đậu Đậu với ý trêu đùa.
Hùng Đậu Đậu vội vã nhìn đồng hồ, sắp đến giờ làm rồi, tổng giám đốc không cần quẹt thẻ thế nhưng Đậu Đậu thì cần, đấu thêm vài trận nữa thì Đậu Đậu vẫn thua, đến nhìn người ta chắc cũng không dám nhìn quá 10 giây, thì càng không có bản lĩnh để đẩy thần canh cửa họ Lý kia ra khỏi cửa, chỉ còn nước thỏa hiệp, “Tôi… Tôi phải đi làm việc…”
Lý Minh Triết buông hai tay kiểu như vô tội, “chẳng có ai cản cô cả”.
Hùng Đậu Đậu mắc nghẹn lại, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, quay người hạ giọng, “phải rồi, anh nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại!”
Lý Minh Triết mặt vẫn tỉnh bơ, từng câu từng chữ thuật lại nguyên nhân, “Hùng tiểu thư, cô gọi điện thoại hét to đến mức cả tòa nhà này đều có thể nghe thấy.”
Hùng Đậu Đậu… thảm hại zr.
Ức hiếp chán rồi Lý Minh Triết thoải mái thả cho Đậu Đậu đi làm việc, Hùng Đậu Đậu chạy như bay đi quẹt thẻ, thêm vài giây nữa thì đến muộn rồi. Buổi chiều, Hùng Đậu Đậu “sứt đầu mẻ trán” sắp xếp công việc của Lý Minh Triết, lại còn phải đi lấy quần áo cho anh ta, còn chưa kịp ngồi xuống thở một hơi thì lại nhận được nhiệm vụ cho ngày hôm sau của Lý Minh Triết nói là phải ra sân bay đón em trai của anh ta, Lý Vũ Hiên.
Một ngày thảm bại không được nghỉ ngơi, Hùng Đậu Đậu thêm một lần nữa nhận thức rõ được cái hiện thực mình bị rơi xuống hố lửa.
Chẳng dễ dàng gì mới đợi được đến lúc hết giờ làm, Đậu Đậu mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất ngồi ở bến xe bus đợi xe thì nhìn thấy 1 chiếc BMW màu xám bạc lướt đến, Hùng Đậu Đậu coi như không nhìn thấy tay nắm cán ô ngẩng cổ nhìn mây, uhm, mây phía chân trời thật đẹp, rất đỏ, rất lộn xộn.
Lý Minh Triết hạ kính xe xuống, mặt hầm hầm nói với Hùng Đậu Đậu, “Lên xe, tôi tiện đường đưa cô đi.”
Hùng Đậu Đậu nhếch nhếch miệng, buông ra một câu, “…không cần”.
…Vốn dĩ từ trước đến nay Lý Minh Triết như viên kim cương quý giá được người ta tranh cướp nhau bỗng nhiên lại bị cự tuyệt một cách lạnh lùng!
Lý Minh Triết tối sầm mặt mũi, kéo kính xe lên chuồn nhanh mất dạng, Hùng Đậu Đậu tự nói với mình, quỷ mới tin tên họ Lý kia lại có lòng tốt như vậy, chắc chắn là lại nghĩ ra kế gì để trói buộc người, vẫn là xe bus an toàn.
Thế là Hùng Đậu Đậu ngồi xe bus, chen chúc giữa một đống người mất gần 1 giờ đồng hồ mới về được đến nhà, Điền Tĩnh mặt đeo khẩu trang chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy Đậu Đậu đã bù lum bù loa, “ai zô, tiểu Đậu Đậu của mình đấy à, làm sao mà mới một ngày mà đã tả tơi tan nát thế này, Lý Minh Triết cũng đúng là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc!”
Hùng Đậu Đậu ném dép nằm vật xuống sofa, chẳng có sức mà ca thán nữa, “tự gây tội ác… không thể sống được…”
Ngày hôm sau, Hùng Đậu Đậu vội vội vàng vàng đặt cơm trưa và chuẩn bị cuộc hẹn cho Lý Minh Triết xong thì nhảy vội lên xe đi đón em trai anh ta. Đến sân bay Hùng Đậu Đậu hơi say say, nhiều người như thế này rốt cuộc thì ai mới là Lý Vũ Hiên?”
Vạn nhất không đón được người nhất định sẽ bị trừ tiền thưởng, hết cách rồi, hét thôi.
“Lý Vũ Hiên————-”
“Lý Vũ Hiên—–”
“Lý Vũ Hiên–”
“…Lý Vũ Hiên anh chết ở xó nào rồi, người đi hết cả rồi mà còn chưa ló mặt ra…”
Hùng Đậu Đậu ngồi xổm vừa thở vừa hét, rút từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ kiểm tra xem ‘không phải là mình đón nhầm chuyến bay đó chứ’, Bỗng nhiên cuốn sổ bị người khác cướp mất, Hùng Đậu Đậu ngẩng đầu đang muốn nổi xung nhìn cái kẻ vô lễ kia, thì liền nhìn thấy một cái đầu tóc vàng rối bù như tổ chim xuất hiện trước mắt.
“Cô là thư kí mới của anh trai tôi?”
Hùng Đậu Đậu ngây ra, gật đầu.
Đầu tổ chim ngẩng mặt nhìn Hùng Đậu Đậu cười lộ ra hai chiếc nanh hổ nhọn nhọn, trên mắt đeo một chiếc kính đen lớn, ánh mắt sáng như sao nhìn bộ dạng thảm hại của Đậu Đậu, khắp người là đống vải bừa bãi, sau lưng là chiếc túi to chẳng ra loại gì, còn là màu hồng nữa chứ, Tê Lợi Ca[1]? mốt thời thượng?
Đã nói là “anh tôi”, vậy đây chính là Lý Vũ Hiên rồi.
Đậu Đậu làm vẻ mặt giữ tợn cướp cuốn sổ về, “Lý Vũ Hiên, vừa nãy anh đi đâu vậy, tôi hét đến lạc cả giọng rồi.”
“Tôi đứng cách cô 20 mét.”
“Vậy tại sao anh không qua đây…”
“Ồ, tôi nghe thấy cô hét rất hay nên muốn nghe nhiều một chút.”
“…”
Quả nhiên là hai anh em, đều quái gở như nhau.
Lý Vũ Hiên cào cào cái đầu tổ chim, xông về phía Đậu Đậu, Hùng Đậu Đậu đang vội vàng lùi ra sau thì bị nắm lấy cánh tay, hình như cảm thấy nhìn không đủ rõ, Lý Vũ Hiên gỡ kính đen ra, hai con mắt như mắt hồ ly lộ ra, còn chưa kịp để cho Đậu Đậu mở miệng nói rồi liền chớp mắt lia lịa, “Anh tôi tìm đâu ra được một thư kí như cô nhỉ, thay đổi khẩu vị à?”
Hùng Đậu Đậu yếu ớt phản kháng nhưng chẳng có tác dụng, vội vàng cúi đầu kéo hành lí của Lý Vũ Hiên đi.
Cặp mắt đẹp đó quá… quá đáng sợ.
Lý Vũ Hiên đi phía sau Hùng Đậu Đậu gọi, “Vội gì vậy, tôi còn có hành lí gửi vận chuyển nữa.”
Đợi sau khi Đậu Đậu nhìn thấy đống hành lí gửi kèm không kìm được nước mắt ròng ròng, có những 3 vali, mỗi cái đều to đến mức nếu nhét Đậu Đậu vào bên trong thì vẫn có thể thoải mái lăn qua lăn lại, đối chiếu hành lí xong Lý Vũ Hiên hai tay nhét túi quần nhìn nhìn Đậu Đậu đúng dáng một công tử hào hoa.
Ở công ty phải hầu hạ con sói gian ác anh, đến sân bay cũng vẫn phải hầu hạ con hồ ly lông vàng em, than ai trách ai, hu hu…
Chạy đi lấy xe đẩy đồ, Hùng Đậu Đậu lếch thếch lếch thếch đẩy mấy cái vali to Lý Vũ Hiên đi đằng sau còn lấy làm khoái trí khi nhìn thấy Đậu Đậu mồ hôi túa ra như mưa khi đến nơi còn nói được một câu, “Mặt cô bẩn rồi, trông như con mèo hoa ý.”
Thiếu chút nữa thì Đậu Đậu đụng kính chắn gió chết tại trận.
Chẳng mấy dễ dàng đem “vị tổ tông” đưa về nhà anh ta, Hùng Đậu Đậu vừa định đi thì Lý Vũ Hiên gọi cô đứng lại, thế là Đậu Đậu ngoan ngoãn ngồi xuống đợi, Lý Vũ Hiên chạy vào trong phòng bới tung một cái vali ra, một lát sau cầm một chiếc váy theo phong cách Virginia ra, “cho cô này”.
Hùng Đậu Đậu có chút bất ngờ, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng quà, khách sáo quá.
Hùng Đậu Đậu ngại không nhận nói là không cần, ai ngờ Lý Vũ Hiên đáp lại một câu, “cô vẫn cầm đi thì hơn, nếu không thì cũng lãng phí, tôi cũng không nghĩ được là anh tôi lại thay thứ kí nhanh như vậy, ai biết được là lại đổi sang cô chứ, nhưng mà, size của cô có thể vẫn mặc được, đệm thêm một chút nhé.”
Hùng Đậu Đậu:… (cắn chết anh ta đi…)
Ôm một bụng tức quay về công ty, Lý Minh Triết chọn đúng lúc Đậu Đậu bận rộn bắt cô đặt nhà hàng để tối làm lễ tẩy trần chào đón em trai anh ta, sau khi đặt xong nhà hàng Lý Minh Triết lại bắt cô đi làm thẻ ngân hàng cho em trai anh ta sử dụng, làm xong thẻ, lại điện thoại gọi cô vào chỉnh một trận, nào là cơm trưa nay quá nhiều nhiệt lượng dễ bị béo, lại còn phẫn nộ nói cafe vừa pha cho hơi nhiều sữa, chỉnh xong còn bắt cô trong nửa giờ đồng hồ phải xắp xếp toàn bộ hoạt động của ngày mai báo cáo cho anh ta, còn chưa kịp bước chân đi ra ngoài thì lại bị Lý Minh Triết gọi lại, bĩu môi nói tại sao cô không gọi điện thoại báo cáo tình hình, làm việc chẳng có chút tính chủ động gì cả.
Đậu Đậu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao gã này lại thay thư kí với tần số như cắt cỏ dại vậy.
Làm xong việc thì cũng sắp tan ca, Hùng Đậu Đậu thu dọn đồ đạc, quẹt thẻ xong còn chưa kịp đi ra ngoài cửa thì đã thấy điện thoại rung rung, liếc qua nhìn trên màn hình hiển thị “con sói gian ác họ Lý”, trợn trừng mắt tức giận nghe điện thoại, “Làm sao?”
Lý Minh Triết ngừng một lúc, dùng lời lẽ nghiêm túc chỉnh Đậu Đậu, “Giọng điệu gì vậy, đó là thái độ để cô nói với cấp trên của mình phải không, thái độ làm việc kiểu gì đó!”
Bị chà đạp cả ngày Hùng Đậu Đậu bị dọa cho hết vía, “nhưng mà, đã hết giờ làm rồi…..”
Lý Minh Triết quát lên một tiếng, “lập tức quay lại cho tôi.”
Hùng Đậu Đậu ngây ra “Ơ?”
“Quay lại cho tôi, lập tức, ngay bây giờ.”
Nói xong Lý Minh Triết ngắt luôn điện thoại, hoàn toàn không để cho Đậu Đậu có cơ hội cự tuyệt, Đậu Đậu đứng ở trên đường giận dữ, vận khí rất lâu mới cầm túi chạy quay lại, thở phì phì xông vào phòng làm việc thì thấy Lý Minh Triết kẹp cặp da đi ra cửa, Hùng Đậu Đậu hỏi “Ý, anh phải đi?”
Lý Minh Triết cầm điện thoại lên xem giờ, rồi thuận tay nhét luôn vào trong túi, “Ồ, Thời gian đàm phán cùng Phi Á thay đổi chuyển lên sớm hơn, đổi giờ bay cho tôi, đặt trước khách sạn, mang theo tư liệu liên quan và máy ảnh, còn nữa mang cả túi sách của tôi, 7 giờ sáng mai bay thẳng đến Bắc Kinh.”
Hùng Đậu Đậu nghĩ đến ba lượt mới hiểu ra vấn đề, hóa ra là muốn cô tăng ca.
Lý Minh Triết nói liền một tràng như súng máy rồi cất bước bỏ về, Hùng Đậu Đậu nghĩ, không phải chứ, vội vã đuổi theo sau, “việc đó, đàm phán sớm hơn vậy tại sao anh không tăng ca?!”
Lý Minh Triết quay đầu lại gửi cho Đậu Đậu một nụ cười rất đẹp trai, “Bởi vì, tôi là tổng giám đốc.”
Quyền lớn đè chết người.
Đậu Đậu tự biết mình xui xẻo, lầm bầm trong miệng mở cửa đi vào phòng làm việc.
Trong công ty ngoài Đậu Đậu xui xẻo ra còn có ba vị trợ lí tổng giám đốc đen đủi, phòng kế hoạch và phòng tiêu thụ nữa tất cả đều phải tăng ca, Hùng Đậu Đậu cũng bình tâm lại, gọi điện cho hãng hàng không và khách sạn điều chỉnh thời gian, làm lại kế hoạch công tác, chuẩn bị tất cả các vật dụng cần thiết, khi xong việc vẫn chưa đến 7 giờ.
Ngày mai là cuối tuần, cuối tuần không cần gặp tên Lý Minh Triết đáng ghét đó, là lá la~
Khi Đậu Đậu vui vẻ đi vào thang máy thì ba vị trợ lí kia vẫn còn mướt mồ hôi chuẩn bị kế hoạch. Ô zê! Hiệu xuất làm việc của chúng ta đúng là cao, đúng là cao! Về nhà lao thẳng đến chiếc giường yêu quý…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hùng Đậu Đậu ôm chăn ngủ say sưa đến mức nước dãi chảy dầm dề, bỗng nhiên chuông điện thoại kêu lên ầm ầm, giật mình xém chút nữa thì lăn từ trên giường xuống đất, tóm lấy điện thoại gào lên không khách khí, “ai vậy… phiền chết đi được…”
Lý Minh Triết dùng một chất giọng u ám phun ra “Hùng Đậu Đậu”
[1] Biệt danh của một người ăn mày bí ẩn đẹp trai mới nổi tiếng gần đây trên mạng của Trung Quốc
/78
|