Vạn Thiên Sủng bị An Hi Nghiêu mạnh mẽ kéo một mạch đến khách sạn, ‘ phanh ’ một tiếng sau đó đóng sầm cửa phòng lại, An Hi Nghiêu trực tiếp vứt cô ở trên ghế sofa, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm
Cố Hành Sâm vừa bắt máy mở đầu liền gây tổn thương cho hắn, "Thế nào? Vạn Thiên Sủng chịu tha thứ cho cậu?”
"Cố Hành Sâm tớ cảnh cáo cậu, ngàn vạn lần đừng có mà chọc tức đến tớ, nếu không cậu sẽ phải hối hận” An Hi Nghiêu làm ra vẻ tức giận nói cảnh cáo.
Bên kia Cố Hành Sâm cười giễu cợt một tiếng "Cảnh cáo tớ? Hi Nghiêu, tớ không nhớ rõ tớ có cái nhược điểm gì trong tay cậu”
An Hi Nghiêu ho nhẹ, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm trên ghế sa lon cục cưng giận đến mặt cũng ửng hồng, hướng về phía điện thoại người bên kia nói: "Cậu không có nhược điểm gì trong tay tớ, nhưng cậu đoán được tớ đang ở chỗ nào chứ”
Cố Hành Sâm cau mày, An Hi Nghiêu động kinh rồi hả ? Tự nhiên muôn mình gọi ra hắn đang ở nơi nào.
"Nước Pháp? Italy?"
"Đều không đúng, đoán nữa đi."
Cố Hành Sâm nâng trán, hai mấy bao mươi tuổi rồi, người đàn ông này lại chơi cái trò ngây thơ như vậy "KHông rảnh cùng cậu nói chuyện tào lao!"
Ngay sau đó. Dự cảm thấy người bên kia đầu dây sẽ ngắt điện thoại, An Hi Nghiêu vội vàng mở miệng: "A Sâm tớ ở Hoa Thành!"
"Hoa Thành? Cậu ở đó thì có gì đặc biệt?” Giọng nói Cố Hành Sâm có chút kinh ngạc, dù sao thành phố G với Hoa Thành có chút cách xa nhau, hơn nữa hai người không có gì đặc biệt sẽ không liên lạc, trừ khi xảy ra truyện bất ngờ.
"A Sâm, tớ ở Hoa Thành. . . . . . Thấy cháu gái nhỏ rồi." An Hi Nghiêu chần chờ mở miệng, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của người bên kia
Quả nhiên, lời của hắn vừa nói xong, bên kia lập tức yên lặng như tờ, đến tiếng hít thở của Cố Hành Sâm cũng không nghe thấy được.
"A Sâm ——"
"Ừ, tớ hiểu rồi." Cố Hành Sâm đột nhiên hoàn hồn, nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó liền ngắt điện thoại
An Hi Nghiêu hai mắt nhìn lại điện thoại, không khỏi buồn bực, phản ứng của Có Hành Sâm rất kì cục chứ? Biết Cố Niệm Kiều ở Hoa Thành, chẳng lẽ không phải nên là liền lập tức chạy đến sao ?
Mới rồi hắn vừa định nói cho Cố Hành Sâm là Niệm Kiều và Tần Mộ Bạch ở cùng với nhau, nhưng chỉ là muốn nghĩ chứ chưa có nói, từ sâu tận trong đáy lòng Cố Hành Sâm, đối với cái tên Tần Mộ Bạch hết sức bài xích.
Cục cưng thấy hắn cúp điện thoại, cọ một cái đứng lên, túi trên tay thẳng tắp bay tới.
An Hi Nghiêu nghiêng người tránh, ngay sau đó lại có vật thể không rõ đập tới, thiếu chút nữa đập trúng đầu của hắn.
"Cục cung, đừng làm rộn!" Hắn bước một bước dài tiến lên giam cầm Vạn Thiên Sủng vào ngực, giọng điệu trầm trầm.
Vạn Thiên Sủng không dãy giụa nữa, cứ như vậy nhìn hắn.
Ánh mắt như vậy, tựa như thất vọng, lại dẫn theo cả sự khinh bạc, cả người An Hi Nghêu cảm thấy không thoải mái.
"Sủng Nhi, rốt cuộc cuối cùng em muốn thế nào? Ba tháng này anh chạy ngược chạy xuôi đuổi theo em,em cũng ầm ĩ đủ rồi chứ? Ngoan ngoãn cùng anh trở về!"
An Hi Nghiêu tự hỏi tại sao hắn không biết phải làm gì trước mặt người phụ nữ này, Cố Hành Sâm vẫn thường nói miệng lưỡi của hắn trơn tru, dễ dàng lừa gạt chơi phụ nữ mà.
Nhưng là cố tình, đối mặt với người phụ nữ theo đuổi hắn nhiều năm, miệng hắn kém cỏi rồi.
Vạn Thiên Sủng lạnh lùng cười, kéo tay của hắn xuống đứng ra xa , "An Hi Nghiêu, tôi đã theo đuổi anh hơn 4 năm rồi, anh cũng chỉ theo đuổi mới 3 tháng đã không chịu được sao? Vậy anh trở về đi! Anh trở về thành phố G đi! Tôi cũng không bảo anh phải đuổi theo thôi, anh trở về với đống đàn bà kia của anh đi ! »
An Hi Nghiêu vốn là người hết sức sĩ diện, nếu như không phải là do ở nơi này chỉ có hai người , hắn và Vạn Thiên Sủng, đoán chừng hắn đã sớm lên cơn
"Sủng nhi, đừng có ỷ vào tôi yêu em, ỷ vào mà sinh kiêu ngạo, đừng có tiếp tục khiêu khích tính khí của tôi »
Đối với lời cảnh cáo của hắnVạn Thiên Sủng chỉ có cười, cười nhưng giữa chừng lại rơi nước mắt, "Ỷ vào cưng chiều mà kiêu? Nếu như là ba mẹ tôi, anh tôi nói thực sự tôi sẽ thấy xấu hổ, nhưng là anh ---------------
Vạn Thiên Sủng tiến lên một bước, ngón tay mảnh khảnh chọc thẳng vào vị trí trái tim của An Hi Nghêu,giọng nói mang theo một tia đùa cợt, "An Hi Nghiêu, anh tự hỏi lại lòng anh, anh đã từng cưng chiều tôi sao? Nếu có cưng chiều, thì cưng chiều như thế nào. Hử ? »
"Tôi dễ dàng để em bám theo tôi năm, em cho rằng đây là sự bố thí?" An Hi Nghiêu cắn răng mà nói ra, cơ hồ muốn đem cái người phụ nữ không tim không phổi trước mặt này xé nát.
Hắn An Hi Nghêu đã từng giữ lại phụ nữ ở bên người? Cho tới nay, hắn đều đã từng trong muôn ngàn đóa hoa, nhưng cả thân cũng không giữ lại một chiếc lá, lại để cho ngàn vạn cưng chiều quấn mình suốt năm năm theo đuổi hắn 4 năm cũng không có đuổi cô đi
Vậy —— chẳng lẽ không gọi cưng chiều sao?
Vạn Thiên Sủng cười không nổi, khóc cũng không khóc nổi, rút tay lạ dường như thất vọng cực điểm, "An Hi Nghiêu, anh không phải không biết đến tình cảm, làm tôi uổng phí thời gian suốt 4 năm trời đi yêu anh thì ra là anh căn bản không biết yêu ! »
Bốn năm rồi, cô giúp hắn thu dọn tàn cuộc, cùng với hắn hết mình trước mặt cha mẹ diễn cho tròn vai người yêu ân ái, rồi lại chịu nhịn hắn ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm.
Cô biết bộ dàng này của mình chỉ có thể dùng hai chữ khinh thường để hình dung nhưng biết làm sao ? Cô yêu chính là người đàn ông này.
Nhưng là bốn năm, tảng đá bị che cũng phải biết nổi giận chứ? Người đàn ông này cố tình như không hiểu, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích lòng tự ái của nàng!
Người đàn bà khác nâng cao bụng to tìm tới cửa,cô thu dọn đồ đạc cút đi, để dành chỗ này cho bọn họ, không ầm ĩ, không làm khó, hắn còn muốn cô phải làm sao.
"Bốn năm, coi như mắt tôi mù 4 năm, tôi chịu anh đủ rồi, dù sao thật sự giữa chúng ta cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu anh không dám nói với cha mẹ anh thì tôi sẽ đi, cha mẹ tôi bên này không cần anh phải giải thích, tự tôi sẽ giải quyết!"
Cô đươc gọi là Vạn Thiên sủng, từ nhỏ ở nhà chính là được vạn người yêu thương sủng ái, nâng ở trong tay mà lớn lên, chưa khi nào phải chịu tủi thân như thế, nhưng cô vì tên ngốc Anh Hi Nghêu này mà đành chịu nhịn 4 năm.
"Em bây giờ là muốn cùng tôi chia tay sao?" An Hi Nghiêu tiến tới gần cô, trên mặt là một mảng thâm trầm lo lăng.
Vạn Thiên Sủng cười lạnh khạc ra một chữ, kiên quyết mà quả quyết: "ĐÚng!"
"Nằm mơ!"
Tiếng nói vừa ngừng, An Hi Nghiêu Đại giơ tay lên, trực tiếp đem Vạn Thiên Sủng ném vào trên ghế sa lon.
"Cục cưng, bốn năm tôi không có đụng đến một sợ lông của em, biết tại sao không?" Thân thể cao to sừng sững đứng lên ở salon, An Hi Nghiêu đưa tay phải lên cởi cúc áo sơ mi.
Mỗi lần cởi ra một chiếc cúc, lòng Vạn Thiên Sủng lại kinh động thêm một phần, đến khi lồng ngực tinh tráng toàn bộ hiện ra trong đáy mắt cô, rốt cuộc cô sợ !
Trời ạ! Hắn sẽ dùng sức mạnh đối với mình sao?
Ba tháng này , hắn có lúc muốn cô, nhưng là mỗi một lần đến cuối cùng hắn cũng sẽ khống chế được, sau hôm nay, tất cả đều không thể khống chế được nữa!
Làm thế nào? Làm thế nào?
Giờ phút này Vạn Thiên Sủng trong đầu rối loạn, cô quên là, An Hi Nghiêu chịu không được khiêu khích, sự bá đạo của hắn, bốn năm nay cô còn chưa lãnh đủ sao?
Cô như từ cõi thần tiên đi ra, phát hiện An Hi Nghiêu đã cởi hết ra đứng ở trước mặt mình rồicô sợ hãi kêu: "A ——"
Không phải không gặp qua vóc người của An Hi Nghêu, nhưng giờ phút này đối mặt với nam căn đang dâng trào của hắn cô chỉ muốn trốn!
Duỗi cánh tay dài một cái, An Hi Nghiêu lôi cổ áo cô lên, kéo cả người cô lại, thân thể to lớn đè xuống, thỏa mãn cắn nuốt bên vành tai Vạn Thiên Sủng giọng nói đầy cưng chiều lưu loát bên tai "Cục cưng, hôm nay, anh sẽ yêu thương em thật tốt, để cho em biết thế nào là yêu thật nhiều ».
"An Hi Nghiêu anh là tên khốn kiếp! Anh buông tôi ra! Anh dám đụng đến tôi. Anh không xong với tôi đâu!
Đối mặt với sự giãy giụa của Vạn Thiên Sủng, An Hi Nghiêu dễ dàng giữ chặt, cười nhẹ , "Anh liền sợ em cùng anh Game Over."
Nhẹ nhàng gõ dưới chóp mũi của cô, hắn cúi đầu hôn lên môi Vạn Thiên Sủng, nhưng người phía dưới tuyệt nhiên không an phận, cái đầu nhỏ nhích tới nhích lui, cả thân thể cũng vẫn giãy dụa, thỉnh thoảng cọ hắn đến mức bộc phát.
"Thì ra em so với anh còn gấp hơn. . . . . ." An Hi Nghiêu cười tà nói, bàn tay nắm chặt eo của cô nhẹ nhàng từ hông đi lên, từ cổ áo cô dò đi vào, đặt lên một bên mềm mại của cô, hung hăng nắm.
Vạn Thiên Ái đau đến nhíu mày, nhìn hắn đến phóng hỏa, nguýt, "Đừng đụng tới tôi, đàn ông thối “
Ba chữ cuối cùng kia rơi vào trong tai An Hi Nghêu, uy lực giống như giống như quả Boom, lập tức đem lý trí của hắn cùng thương tiếc nổ tung!
Xoẹt ——
Trong không khí truyền đến âm thanh vài vóc bị xé, Vạn Thiên Sủng hoảng sợ phát hiện ra váy trên người mình bị hắn xé nát.
"MD! An Hi Nghiêu anh đền váy lại cho tôi ! Cái tên ác ôn này! Anh. . . . . . Ngô. . . . . ."
Câu nói kế tiếp, đều bị An Hi Nghiêu nuốt xuống, hôn xuống triền miên, Vạn Thiên Sủng có muốn trốn cũng không được.
Cả người bị lột được sạch trơn, nơi riêng tư nhất dưới hạ thân truyền đến đau bén nhọn, trong nháy mắt nước mắt cô rơi ra ngoài, gắt gao cắn môi của mình, cắn đến trắng bệch.
An Hi Nghiêu đầu đầy mồ hôi, bình thường mặc dù chơi với đàn bà, nhưng chưa bao giờ chơi đùa với xử nữ, vì sợ phiền toái !
Hiển nhiên, hôm nay hắn bị sự kiên quyết rời đi của Vạn Thiên Sủng kích thích, cho nên mới muốn dùng lấy loại phương pháp này để giữ lấy cô.
Sau đó, hiện tại hắn cũng không biết làm sao bây giờ ——
Người phía dưới quá gấp gáp , hắn cử động một chút, nhưng vừa động sắc mặt của cô đã trở lên trắng bệch. Tựa như phút kế tiếp sẽ mất luôn cả hô hấp.
Vạn Thiên Sủng lộ vẻ đau đớn tan nát, nhưng cuối cùng ngâm ra ngoài vẫn là tiếng rên rỉ khẽ khóc : "Đau. . . . . . Thật là đau. . . . . ."
"Cục cưng, ngoan, dang chân ra, ngoan. . . . . ."
Có lẽ là bởi vì quá đau đớn, Vạn Thiên Sủng theo bản năng kẹp chặt hai chân không muốn để An Hi Nghêu xâm nhập, thế nhưng lần thứ nhất, hắn tiến vào không xong, thối lui không được, gắt gao cắm sâu trong người cô.
"Ô ô. . . . . . Thật là đau. . . . . . An Hi Nghiêu, tôi hận anh. . . . . ."
Rõ ràng là không yêu cô, tại sao lại muốn cướp đi lần đầu tiên của cô? Chẳng lẽ hắn không biết phụ nữ rất trân trọng lần đâu tiên hay sao ?
Cô nhắm mắt lại, nước mắt thành từng chuỗi rơi xuống, An Hi Nghiêu lau thế nào cũng không xong
Thân mình cúi xuống, tỉ mỉ hút nước nơi khóe mắt cô, hắn khàn giọng nói: "Cục cưng, đừng rời khỏi anh, anh không muốn mất em, có được không?"
# đã che giấu #
Trận yêu mạnh mẽ này, đối vớiVạn Thiên SỦng mà nói,đau đớn ít, vui thích lại nhiều, đáy lòng hận cái khoái cảm mang đến không phai mờ được!
An Hi Nghêu cũng không chịu nổi, từ một khắc hắn tiền vào thân thể cô kia, hắn cũng cảm nhận được hận ý của cô, nhưng là không còn kịp rồi, tất cả xảy ra, chỉ có thể tiếp tục, không thể nào quay ngược lại.
ôm cô vào phòng tắm rửa cho sạch, vừa đụng vào nơi ấy của cô, cô đau đến hít tức khí, ngũ quan cũng vặn vẹo lại với nhau.
"Làm em bị thương sao?" An Hi Nghiêu vừa hỏi vừa cúi đầu muốn đi kiểm tra.
"Tránh ra!" Vạn Thiên Sủng đẩy ra hắn, cả người núp ở trong bồn tắm, giống như con thú con đơn độc công kích.
An Hi Nghiêu sắc mặt trầm xuống, nhận thấy cô cũng đang nhíu chặt đuôi mày khống chế tức giận của mình.
Tùy tiện rửa sạch mình chút, hắn xoay người rời khỏi phòng tắm.
Nghe tiếng sập cửa bên ngoài, Vạn Thiên Sủng vùi đầu trên đầu gối.
Toàn thân trên dưới đều rất đau, nhất là nơi đó, giống như bị hắn sát thương rồi, cô không biết mình như thế này còn có thể đi bộ được hay không?
Trong lòng lạ vừa uất ức vừa hận, cô vẫn ngồi ở trong nhà tắm, cho đến khi bồn nước cũng lạnh đi. . . . . .
————
Sau khi Cố Hành Sâm nhận được điện thoại của An Hi Nghêu, cả người thừ ra đến 10’ sau, hắn mớ bình thản lại…
Cầm điện thoại lên, hắn bấm số của Tịch Tư Diệu, người bên kia hết sức kinh ngạc, "A Sâm?"
Đối với người an hem của mình, Cố Hành Sâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tư Diệu giúp mình điều tra một người ở Hoa Thành »
Tịch Tư Diệu không hỏi cái khác nhiều, chỉ hỏi: "Điều tra người nào?"
"Cố Niệm Kiều!"
Nghe thấy Cố Hành Sâm muốn điều tra người họ Cố, Tịch Tư Diệu hơi ngẩn người, "Người nhà của cậu ».
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, ngay sau đó nói: "Nếu không điều tra ra được cô ấy thì điều tra người khác – Tần Mộ Bạch »
Ban đầu Tần Mộ Bạch mang Niệm Kiều đi, trong ba năm một chút tin tức của cô cũng không có, Cố Hành Sâm hoài nghi có phải cô đổi tên hay không ?
Chỉ là Hoa Thành, chỗ này quả thực hắn chưa từng nghĩ tới.
Tần Mộ Bạch lá gan cũng khá lớn, lại dám mang theo Niệm Kiều trốn ở Hoa Thành ba năm!
Phải biết, Hoa Thành là địa bàn của Tịch Tư Diệu! Nếu là địa bàn của Tịch Tư Diệu thì cũng chẳng khác gì địa bàn của Cố Hành Sâm hắn! Hắn lại dám đem Niệm Kiều nấp ở đó, còn ẩn náu đúng 3 năm.
Ban đầu đoắn chắc hắn chỉ có khả năng mang Niệm Kiều ra nước ngoài nên cũng không để ý đến trong nước.
"Người nhà của cậu bỏ trốn cùng một người đàn ông buông thả khác?" Tịch Tư Diệu đột nhiên nói giọng chế nhạo hắn, âm thanh mang theo sự ân cần.
Thân làm anh em, Tịch Tư Diệu hiểu, cô gái gọi là Cố Niệm Kiều đó, ở trong lòng Cố Hành Sâm nhất định không phải là loại người như vậy.
Huống chi ba năm trước đây nghe nói Cố Gia xảy ra một chuyện, nói như vậy Cố Niềm Kiều này có liên quan không?
Cố Hành Sâm lạnh lẽo cười, "Cậu gần đây không có thời gian rảnh phải không? Thế nào mà tớ lại nghe nói cậu gần đây vì chuyện hôn nhân mà loay hoay đến sứt đầu mẻ trán?”
Tịch Tư Diệu vừa nghe thấy hắn nhắc đến hai chữ hôn nhân, vội vàng cúp điện thoại! Đây chính là xương sườn mềm của hắn nha! Ai bảo hắn cưới giấu diếm ! Bây giờ mới ồn ào như vậy.
Để điện thoại di động xuống, Cố Hành Sâm đứng dậy , chắp tay đứng trước cửa số chạm sát đất…vẫn đứng…
Màn đêm dần dần phủ xuống, cả thành phố bị bóng tối bao phủ, rồi trong phút chốc, đèn rực sáng lên, một mảng sáng ngời
Ở bên trong con ngươi thâm thúy là sóng ngầm cuồn cuộn, khóe miệng cũng lạnh lùng nâng lên, kia một đường con mang ý vị cực kì nguy hiểm!
Cố Niệm Kiều, trốn tránh tôi ba năm, hôm nay có phải đã đến lúc nên gặp không?
Tôi ngược lại rất mong chờ em nhìn thấy tôi, trong phút chốc sẽ biến thành biểu tình gì, là vui mừng? Là tức giận? hoặc là cả hai người cùng phát sinh?
Chỉ là, duy chỉ có vấn đề Cố Hành Sâm không nghĩ tới ——
Một khắc kia Niệm Kiều nhìn thấy hắn, lại có thể biết làm bộ không biết hắn!
————
Buổi tối, Niệm Kiều trở lại nhà trọ, vừa mở cửa vừa gọi người, "Niên Niên-----Niên Niên…”
Kêu hai tiếng, không có ai đáp lại, Niệm Kiều nhíu mày, nghi ngờ nhìn chung quanh, không có bóng người?”
Đang buồn bực , điện thoại trong túi xách vang lên, lấy ra vừa nhìn thấy là Tần Mộ Bạch gọi tới, cô nhất thời yên tâm, "Mộ Bạch, có phải Niên Niên ở chỗ anh phải không?”
Tần Mộ Bạch cười nhẹ một tiếng, “ Thế nào, em lại không sợ Niên Niên mất tích sao?"
Niệm Kiều liếc mắt xem thường, "Anh có mất tích thì Niên Niên cũng không thể mất tích được!"
"Vậy cũng đúng, anh mất tích em cũng không đau lòng, Niên Niên biến mất thì em không chừng đã hóa điên lên rồi.
Tần Mộ Bạch nói một câu chạm đúng chỗ mà đáy lòng Niệm Kiều đau sợ nhất, thật sự nếu Cố Niên biến mất, có phải cô có phải cô đã phát điên rồi không.
Dừng một chút, cô hỏi cái người bên kia "Lúc nào thì anh dem Niên Niên trở lại, không sợ làm trễ nải công việc của anh sao?”
Tần Mộ Bạch vòng vo thật lâu mới trả lời cô, "Niệm Kiều, anh cùng Niên Niên không ở Hoa Thành
"Không có ở Hoa Thành? Vậy các người đi đâu?" Niệm Kiều vừa nói vừa đổi giày đi vào trong nhà.
Tần Mộ Bạch cũng không lừa gạt cô, nói chi tiết: "Anh cùng Niên Niên ở Hongkong, lần trước nó đòi muốn tới công viên Disneyland chơi, em không phải là không có thời gian sao, anh dẫn nó đi chơi à?
Niệm Kiều dừng lại bước, ngón tay cầm chặt điện thoại, hồi lâu cũng không có mở miệng.
"Niệm Kiều, em tức giận sao?" Tần Mộ Bạch không nghe được giọng nói của cô, tỏng lòng nhất thời có chút khẩn trương.
"Không có." Cô đáp lại một tiếng thật thấp, Niệm Kiều vô lực thả mình xuống giường lớn mềm mại, hai tay ấn chặt vào giữa hai mày.
Ba năm nay, nếu như không có Tần Mộ Bạch, cô bây giờ còn sống được không, cô cũng biết tâm ý của hắn, nhưng cô không có cách nào đáp lại.
Ba năm trước đây, cô cho là đối với Tần Mộ Bạch cô là nhớ mãi không quên, nếu như hắn xuất hiện, cô nhất định không ngần ngại chút nào đi theo sát hắn!
Nhưng về sau cô phát hiện, sự thật không phải như thế!
Sauk hi tai nạn xe xảy ra, cô mơ mơ màng màng thấy có người chạy về phía mình,nhìn bóng dáng kia, cô tưởng lầm là Cố Hành Sâm, cho nên mới an tâm như vậy.
Nhưng là nửa tháng sau ở bệnh viện Hoa Thành tỉnh lại, cô mới biết, ngày đó người ôm mình rời khỏi hiện trường tai nạn lại là Tần Mộ Bạch.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Niệm Kiều một khắc kia phát hiện mình lại nhớ tới Cố Hành Sâm
Chắc là hắn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn rồi chứ? Trước khi mình hôn mê vẫn nghe thấy giọng nói của Nhậm Thiên Nhã qua điện thoại, bọn họ là ở chung cùng nhau?”
Ha ha ——
Quả nhiên, Cố Hành Sâm anh cũng không trở về nhìn tôi, trong lòng anh, phân lượng ấy cũng chả có ý nghĩa gì.
Ba năm nay, một mặt cô hưởng sự chăm sóc hết lòng không một chút toan tính của Tần Mộ Bạch, một mặt từ đầu đến cuối lại không thể quên triệt để Cố Hành Sâm , cô sắp bức mình đến phát điên rồi.
Đối với Tần Mộ Bạch, chỉ vì năm năm trước anh chăm sóc cô trận sốt cao nên cảm kích, không phải là tình yêu sao?
Cô vẫn cho là yêu, cho đến khi Cố Hành Sâm xuất hiện, cho đến khi cô liều mạng theo đuổi hắn, cho đến khi tầm mắt bị che kín mù quáng, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại mới hiểu-----ô
Tình cảm đối với Cố Hành Sâm mới gọi là yêu!
Yêu là cho tới một khắc gặp mặt kia, trái tim cũng kịch liệt co rút, đau đớn!
Yêu là khi tỉnh dậy phát hiện ra người trước mặt không phải là hắn, cảm giác như bị cắt vào da bình thường.
Nhưng dù đau đến tận xương tủy, nhưng vẫn không thể làm phai mờ được tình yêu sâu trong đáy lòng.
Suy nghĩ lung tung vừa thông suốt, Niệm Kiều hỏi người bên kia: "Niên Niên đâu? Nó đã ngủ chưa?”
"Ừ, vừa ngủ yên, hôm nay có thể nó đã chơi mệt mỏi."
Niệm Kiều mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "vậy mai em sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nó. Anh cũng nên sớm đưa nó trở về, không nên quá nuông chiều”
Tần Mộ Bạch đáp một tiếng, mặc dù cảm thấy hắn có chút không vui nhưng không đến nỗi tức giận, hắn không nói cái gì nữa liền ngắt điện thoại.
Phòng ốc không lớn, nhưng là thói quen mỗi đêm ôm con trai ngủ, tối nay đột nhiên chỉ có một mình mình, Niệm Kiều vô cùng không quen, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được.
Những ngày qua công ty lại bận rộn, đoán chừng Tần Mộ Bạch nhìn cô quá mệt mỏi mới cố ý mang Niên Niên đi chơi, chẳng ngờ sự mệt mỏi đã đánh gụp cô rồi.
Hôm sau, nhìn người trong gương, Niệm Kiều liên tiếp than thở.
Bất đắc dĩ, cô đành trang điểm nhẹ lên che quầng mắt thâm, nhớ tới công ty còn có một đống việc lớn phiền lòng, cô nghĩ chỉ muốn ném đồ vật!
Cầm túi xách ra cửa, trực tiếp thuê tắc xi tới công ty, cũng may trên đường không có kẹt xe, nếu không càng thêm chán nản
Vào đại sảnh, thấy thang máy sắp khép lại, cô gấp rút chạy tới , vừa kêu ——
"Đợi đợi đợi đợi ——" kèm theo một giọng nữ thanh thúy, bóng dáng của Niệm Kiều rơi vào tầm mắt của mọi người, cô nghiêng người chen vào thang máy
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, đồng nghiệp bên cạnh liền lấy cùi chỏ chọc cô một cái: "Niệm Kiều, nghe nói công ty thay ông chủ rồi, là một cực phẩm đó, cùng một họ với cô, không biết có quan hệ với cô không nhỉ?”
Niệm Kiều liếc nhìn cô ta một cái: "Không thấy tôi mấy ngày gần đây nấm mốc sao quả tạ chiếu vào sao ( amen! Xin lỗi tác giả. Đoạn này e chem. >”< không biết đúng hay sai nữa)? Uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng, nếu tôi cùng Boss mới có quen biết, thì nhất định tôi sẽ vô cùng nịnh bợ đây!”
Đồng nghiệp nghe được lời nói tự giễu của cô, ở trên éo cô cố ý bóp nhẹ một cái, hai người sôi nổi một lúc, sau đó cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đi ra ngoài.
Niệm Kiều đi vào phòng làm việc của mình ngồi xuống, vuốt vuốt trán, kể từ sáng hôm nay lúc mới tỉnh lại, thì trong lòng cô có sự bất an, thế nào cũng không trấn áp đi được
Vừa định bắt đầu công việc, trên bàn, điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, tiếng chuông dọa cô giật mình.
Trợn mắt nhìn điện thoại một cái, cô đưa tay tiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của thư kí tổng giám đốc: "Cố tổng giám, làm phiền cô tới phòng tổng giám đốc một chuyến."
Niệm Kiều sửng sốt, "tổng giám đốc tìm tôi?"
Bên kia nói tiếng ‘ đúng vậy ’ rồi liền cúp điện thoại, cô vẫn còn trong khiếp sợ, không phải nói vừa mới đổi tổng giám đốc hay sao? Thế nào mà lại tìm mình đầu tiên? Chẳng lẽ nhìn mình không vừa mắt?
Suy nghĩ lung tung một lát, cô đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của mình, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đứng cửa phòng tổng giám đốc, cô gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nam dễ nghe: "Vào đi!"
Giọng nói này. . . . . .
Niệm Kiều lòng của chợt căng thẳng, trong lòng bất ổn, nên. . . . . . Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Ba năm trước đây là hắn chán ghét mình như vậy, sẽ không tìm đến đây chứ?
Cười tự giễu một tiếng, cô đẩy cửa vào. . . . . .
Ở trước cửa số to lớn sát mặt đất, một bóng người to lớn đứng chắp tay ở nơi đó, còn chưa đến gần, cảm giác bị một cỗ khí lạnh lùng áp bức thẳng mặt đánh tới.
"Tổng giám đốc, anh tìm tôi?" Niệm Kiều đứng lại cách xa hắn mấy bước, mặc dù nhịp tim rất nhanh, sự bất an từ đáy lòng đã vọt lên tới tận miệng, nhưng giọng nói của cô vẫn vững vàng như cũ không kiêu ngạo cũng không tự ti, tiếng gõ cửa về đêm..(2)
Đầu tiên là giọng nói, sau đó chính là cái bóng lưng, với phong thái quanh người hắn…
Không thể nào! Hắn đã từng nói, đối với mình chỉ có hận! Hắn ước gì mình biến mất mới đúng! Làm sao có thể muốn gặp mình đây?
"Tổng giám đốc?" Giọng nói người đàn ông từ thấp lên cao, thân thể chậm rãi quay lại, "Quên trước kia gọi anh như thế nào sao?"
Trong nháy mắt đó, Niệm Kiều giống như bị sét đánh, hoàn toàn trơ ra!
—— Cố Hành Sâm! Thật sự là hắn! ! !
Người đàn ông trước mặt khóe miệng cong lên, dời bước đi về phía cô
Giống như phản xạ có điều kiênk, Niệm Kiều xoay người liền muốn trốn!
Nhưng người đàn ông động tác cực nhanh, tay ô còn chưa bắt được nắm cửa đã bị hắn tóm được cánh tay, tiếp ——
Thân thể bị cỗ lực đẩy lùi về sau không sao cưỡng lại thoát đi, cô bị hung hăng đẩy lên tường.
"Ba năm trước đây nhìn thấy anh liền dính lên , sao bây giờ lại muốn thoát nhanh như vậy?" Cố Hành Sâm giơ tay lên chế trụ đầu vai cô, một tay giữ lấy cô chống đỡ lên tường, dùng sức lớn như muốn đem xương của cô bóp vỡ!
"Buông ra! Tôi không biết anh!" Chịu đựng cơn đau nhức từ trên lưng trên vai truyền xuống, Niệm Kiều rống giận.
"Oh? Không nhận ra sao?" Đối với sự phủ nhận mối quan hệ giữa hai người của cô, Cố Hành Sâm giận quá hóa cười.
Niệm Kiều con ngươi phóng hỏa nguýt nhìn hắn, nếu đôi tay không bị khóa lại, nhất định cô cho hắn một cái tát!
"Em đã quên giữa chúng ta đã từng có quan hệ, anh sẽ dùng cách em thích để cho em nhớ lại!" Đột nhiên, Cố Hành Sâm ném ra lời nói ngắn gọn đầy nguy hiểm!
Niệm Kiều kinh hãi, con ngươi mở lớn,xanh lại, ngực bởi vì tức giận với khẩn trương mà phập phồng trên dưới.
Bởi vì mới vừa giãy giụa, bên trong áo sơ mi cô đã tuột mấy cái cúc, đứng từ góc độ của Cố Hành Sâm có thể thấy được khe rãnh mê người.
Khóe miệng Cố Hành Sâm đồng nhất cong lên tà tà, cúi đầu vùi mặt vào trước ngực cô, tham lam cảm thụ mùi vị đặc biệt trên người cô, đầu lưỡi ngay sau đó ở nơi đẫy đà của cô liếm qua, tiếp đó là gặm cắn.
Niệm Kiều không nhịn được nhỏ giọng hô một tiếng, xấu hổ không chịu nổi, ba năm trước đây cô cũng biết, Cố Hành Sâm thật ra chỉ là cầm thú!
Sự tốt đẹp nơi đầu lưỡi khiến toàn thân Cố Hành Sâm căng thẳng, bàn tay dò vào bên trong quần áo của cô, từng phát từng phát nặng nề ôn nhu nắm mềm mại của cô.
Chợt, hắn ngước mắt, tầm mắt đầy giễu cợt chống lại hoảng sợ với ngượng ngùng của cô: "Tự mình cởi hay anh giúp em cởi?"
Niệm Kiều kịch liệt giằng co, ngại vì bây giờ là ở công ty, cô không dám lớn tiếng, chỉ đành phải hạ thấp giọng, "Buông tôi ra! Khốn kiếp!"
Cố Hành Sâm bắt được hay tay cô vắt chéo ở sau lưng, một tay nâng cằm cô lên, thấy cô nghiêng đầu muốn né tránh, hắn chợt đưa ngón tay cái trực tiếp nắm được, làm đầu cô không thể nhúc nhích.
"Ba năm không gặp, cái miệng nhỏ nhắn còn lanh lợi như vậy à?"
Giọng nói trầm thấp, ánh mắt bén nhọn, cùng với hơi thở nóng bỏng kia, không hề không nhắc nhở Niệm kiều —— nguy hiểm đang đến gần!
"Tổng giám đốc, bây giờ là giờ làm việc, anh đối với tôi như vậy, không có thích hợp chứ?”
Bình tĩnh! Cố Niệm Kiều ngươi phải ngàn vạn lần bình tĩnh.
Nhưng ngay động tác sau của Cố Hành Sâm, hoàn toàn đem sự phòng ngự của Niệm Kiều đánh nát.
"Như vậy không thích hợp? Như thế này thì sao?" Cố Hành Sâm vừa nói, vừa đưa tay cởi áo trước ngực cô, một nút lại một nút…
Theo nút áo cởi ra, bộ ngực trắng nõn đầy đặn của Niệm Kiều dọi vào mắt Cố Hành Sâm , hắn chỉ cảm thấy thân thể có cổ nóng ran đang tăng lên.
Đáng chết! Ba năm nay cô rốt cuộc ăn cái gì? Cô còn cùng người đàn ông khác. . . . . .
Niệm Kiều cả người cũng phát run lên, không thể tin nhìn người trước mắt, hắn. . . . . . Hắn cư nhiên ở phòng Tổng giám đốc cởi bỏ quần áo nàng, hắn là muốn làm gì? Muốn bạo thi với cô sao?
Đáy mắt cô kinh hoảng cùng bài xích toàn bộ rơi vào trong mắt Cố Hành Sâm, con mắt sắc ảm đạm trầm xuống, bàn tay đến sau lưng cô cởi cúc ảo ngực, trong nháy mắt, kia hai con thỏ trắng ngay trước mắt rung động, cả người hắn cũng căng thẳng.
Nhớ ba năm trước đây ngực của cô không có lớn như vậy , nhưng hôm nay. . . . . .
Sẽ không! Cô ấy yêu mình, làm sao có thể cùng người đàn ông khác lên giường, cô là người yêu Cố Hành Sâm điên cuồng – Cố Niệm Kiều à!
Nhưng hắn không cách nào khống chế mình, chợt một cúi đầu cắn lên ngực trắng nõn kia của Niệm Kiều, nhẹ nhàng gặm cắn cái nụ hoa cao ngất kia.
Niệm Kiều cả người run lên, lưỡi mát lạnh liếm khắp qua cô, lỗ chân long cả người cũng như muốn mở ra , dục vọng ở trong người sôi trào!
"Cố Hành Sâm, anh là tên khốn kiếp! Buông tôi ra!"
Cô dường như kêu lên mang theo tiếng khóc nức nở, cô thật là sợ, không phải sợ hắn đối với mình như thế naò, mà là sợ mình sẽ trầm luân trong cảm xúc hắn tạo ra!
Mày xem, chỉ cần vừa đụng đến hắn, mày cả người như nhũn ra, không có tiền đồ bình thường như muốn ngã xuống đất.
Cố Hành Sâm nhìn ra sự sợ hãi trong nội tâm cô, buông hai tay của cô ra, thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng nhấc lấy cô lên, nắm hai chân cô đặt ở bên hông mình, một tay nâng cái mông của cô, đem cả người cô không có chỗ tựa.
Niệm Kiều hoảng hốt, dưới ý thức hai tay đưa lên ôm cổ hắn, bộ ngực hai luồng mềm mại nhất thời cọ vào lồng ngực tinh tráng của hắn
Mặc dù là cách quần áo, nhưng là cái loại lau sung cướp cò đó cảm giác ngăn lại cũng không ngăn nổi.
Cố Hành Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng, cúi đầu bắt môi của cô, trằn trọc mút vào, tùy ý dây dưa.
Niệm Kiều bị hắn hôn mục huyễn thần mê, vốn định muốn đẩy ra hắn, nhưng phía sau là vách tường lạnh như băng, mà quần áo cô bị lôi kéo trượt xuống hông, cô theo bản năng hướng về nguồn nhiệt mà tới gần.
Cố Hành Sâm càng hôn càng càn rỡ, tay cũng không an phận từ làn váy cô trượt đi vào, vuốt ve bắp đùi mềm mại
"Ngô. . . . . . Không cần. . . . . ."
Mặc dù có chút tình loạn, nhưng Niệm Kiều nhớ rõ đây là phòng tổng giám đốc, ngộ nhỡ có người đi vào, cô đành đi tìm cái chết !
"Bé con, nói muốn, ngoan, nói muốn. . . . . ." Cố Hành Sâm vừa cắn môi cô vừa dụ dỗ, vừa thăm dò cơ thể cô.
Niệm Kiều lắc đầu, cơ hồ muốn khóc lên, âm thanh cũng mềm nhũn đi xuống, "Cố Hành Sâm. . . . . . Không cần. . . . . ."
Cuối cùng nghe thấy tên của mình từ trong miệng cô, Cố Hành Sâm ngừng động tác tay , chống đỡ cái trán của cô hoi: "Biết anh sao?"
Tay của hắn còn dừng lại ở bên trong chỗ kia của cô, Niệm Kiều sợ hắn tiếp tục làm loạn, lung tung gật đầu đáp lời hắn, "Biết, biết. . . . . ."
"Anh là ai?" Cố Hành Sâm nhất quyết không tha, rõ ràng cô đã kêu lên tên của hắn rồi, nhưng hắn còn muốn cố tình cô kêu tên hắn lần nữa.
Niệm Kiều thút thít, không dám động, cúi mắt con ngươi xuống, giọng nói nhỏ mảnh , "Anh là Cố Hành Sâm."
"Ngoan." Cố Hành Sâm thưởng một nụ hôn lên trán cô, nhìn bộ dạng bị dọa sợ của cô, đặt nàng ở sơn, ngay sau đó giúp cô sửa lại quần áo.
Niệm Kiều bị dọa sợ, cho là hắn lại muốn làm gì đối với mình, vội vàng lui về phía sau, níu lấy cổ áo của mình, ngập ngừng nói: "tôi tự mình làm, tôi tự mình làm là tốt rồi. . . . . ."
Sắc mặt Cố Hành Sâm trở lên lạnh lẽo, đứng tại chỗ nhìn cô hốt hoảng sửa lại quần áo trên người, khóe miệng của hắn nâng lên một một đường cong quỷ dị.
Chợt, chiêc nhẫn trên tay Niệm Kiều làm hắn chú ý, lại là đeo vào trên ngón không tên đấy! Chẳng lẽ cô. . . . . . . Kết hôn?
Niệm Kiều thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tay của mình nhìn, cô cúi đầu mà xem xét, vẫn quen việc đeo nhẫn trên tay, cô căn bản không cảm thấy được thật ra thì Cố Hành Sâm là nhìn chăm chú chiếc nhẫn của mình, còn tưởng rằng là trên tay mình dính cái vật gì bẩn đấy.
Sửa sang lại tốt quần áo của chính mình, trên mặt Niệm Kiều cũng bình tĩnh lại, "Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước."
Cô phản ứng như thế, Cố Hành Sâm chỉ cau mày, vừa mới rồi còn sợ như vậy, bây giờ lại biến thành người không có chuyện gì, sự chuyển biến có quá lớn?
Quả nhiên, một giây kế tiếp, không đợi Cố Hành Sâm trả lời, Niệm Kiều liền đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Đơn từ chức tôi sẽ chờ nộp lên sau , từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không ở lại làm nữa,”
Nghe giọng nói quả quyết của cô, Cố Hành Sâm chỉ mím môi nhìn theo bóng lưng của cô mà không nói.
Cố niệm kiều, em cho rằng, em có thể chạy thoát?
————
Niệm Kiều đưa đơn từ chức cho đồng nghiệp chuyển. Sau khi rời khỏi phòng tổng giám đốc cô trở về phòng làm việc của mình khóa trái cửa lại, cả người dựa lưng vào cửa, chân trượt xống đất
Tại sao hắn tìm đến? Hắn tìm đến mình sao?
Nhưng hắn tại sao lại muốn tìm đến? KHông phải hắn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn sao? Ba năm cũng không tìm, bây giờ tìm tới, hắn nghĩ muốn làm gì?
Niệm Kiều nghĩ đến đầu cũng đau đớn, cuối cùng vẫn là không nghĩ ra một như thế về sau.
Trời mới biết, thời điểm cô rời khỏi phòng tổng giám đốc có bao nhiê là sợ chỉ sợ hắn- Cố Hành Sâm đột nhiên xông lên kéo cô, sau đó làm ra những chuyện không thể giải thích nổi.
Ba năm nay, mặc dù cô không quên hắn được, nhưng là cô cũng phát hiện, sau khi mình rời xa hắn, cũng không có không sống nổi.
Cô tự nói với mình, Cố Niệm Kiều, mày có thể! Rời hắn đi, mày cũng có thể sống có khuôn có dạng.
Nhưng rõ ràng là, ba năm nay, trên mặt của cô, thật lòng nụ cười càng ngày càng ít, cô dường như không còn giống như trước đây nữa là thứ không có tim có phổi, một lòng theo cái phần yêu của Cố Niệm Kiều kia rồi.
Thu thập lung tung một chút đồ đạc của mình, cô thực giống chạy nạn ra khỏi công ty, đứng ở trước công ty hồi lâu, cô có chút không lỡ từ bỏ.
Dù sao ở chỗ này công tác hơn mấy tháng, vẫn còn có chút tình cảm, lúc mới rồi gọi đồng nghiệp đưa đơn từ chức, đồng nghiệp cũng lỡ bỏ cô, cô cũng không đành rứt bỏ.
Thế nhưng trong có Cố Hành Sâm, cô không thể tiếp tục ở chung một chỗ, hắn kết hôn, cô sẽ tuyệt đối không làm người thứ 3 phá hoại!
Bởi vì ——
Cô đã có Niên Niên!
Bởi vì ——
Cố Niệm Kiều cô, chính là con của kẻ thứ ba, chính là con gái riêng mang tiếng xấu hơn 20 năm.
Cô không muốn con mình cũng phải vượt qua từng ngày trong thiệt thòi như vậy, mặc dù không có bố rất uất ức, nhưng ít nhất, có một Tần Mộ Bạch, ở thời điểm lúc Niên Niên cần sẽ lấy thân phận là cha xuất hiện bên cạnh nó.
Di chuyển một vòng bên ngoài, buổi tối trở về nhà cùng Tần Mộ Bạch với Niên Niên nói chuyện điện thoại, cô ngả đầu xuống chuẩn bị ngủ, chuông cửa đúng lúc trog phút chốc vang lên.
Niệm Kiều sợ hết hồn, nửa đêm canh ba, người nào lại tìm đến mình?
Trong đầu lóe lên lần thứ nhất chính là Cố Hành Sâm, cô tắt tất cả đèn, nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo nhỏ nhìn người bên ngoài, thật sự là Cố Hành Sâm!
Trời ạ!
Làm sao hắn lại biết mình ở nơi này? Sao lúc này hắn lại đến tìm mình?
Niệm Kiều nhanh chóng xoay quanh, điện thoại trong phòng ngủ cũng reo tới, cô cuống quýt chạy lạy đón lấy nghe------
"Anh biết rõ em có ở nhà, mở cửa đi!"
Cố Hành trực tiếp sử dụng câu khẳng định, hơn nữa còn lấy tư thái ra lệnh cho cô mở cửa.
Niệm Kiều không nói lời nào, chỉ là gắt gao cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm về phía cửa, tựa hồ một giây kế tiếp Cố Hành Sâm sẽ phá cửa mà vào!
Sau đó ——
Một giây kế tiếp, tiếng chìa khóa chuyển động truyền vào!
Niệm Kiều cả người giống như bị hóa đá, hoàn toàn giật mình nghiêm trọng đứng nguyên tại chỗ, điện thoại nắm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, trong ánh mắt hoảng sợ vô cùng.
Làm sao sẽ. . . . . .
Tại sao hắn có thể có chìa khóa? Hắn có chuẩn bị mà đến sao? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Sợ hãi tựa như triều thủy muốn dời núi lấp biển mà ập đến, ở cửa phòng bị mở ra hoàn toàn kia, trong mắt Niệm kiều hiện lên bóng dáng cao ngất, lạnh lùng, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Sau khi Cố Hành Sâm đi vào cửa, thuận tay đóng cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía trước cô.
"Có phải muốn biết tại sao anh có chìa khóa không?" Cố Hành Sâm đi vào nhìn cô từ góc độ trên cao nhìn xuống, khiến Niệm Kiều nhất thời hụt hơi.
Niệm Kiều lui về phía sau mấy bước, mặt không thay đổi nói: "Cố tiên sinh, mời đi ra ngoài!"
Cố Hành Sâm khẽ nâng lên khóe môi, đi vào đặt chìa khóa lên khay trà, ngồi xuống , ánh mắt nhàn nhạt quét tới, "Tới đây."
Niệm Kiều đứng tại chỗ bất động, nghĩ thầm: tôi cũng không phải là đứa ngốc, anh nói tới liền lập tức tới à.
"Tới đây ——" thấy cô bất động, Cố Hành Sâm nói một lần, đưa bàn tay về phía cô, tia lạnh thâm thúy thoáng qua kinh người.
Niệm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, cô thật sự không muốn cùng với hắn đi tới chạm vào mình, níu lấy vạt áo của mình, cô lắp bắp nói: "Cố tiên sinh, buổi tối khuya anh tới chỗ ở của phụ nữ tôi, thật sự là không tốt lắm, làm phiền anh đi khỏi, có chuyện gì. . . . . ."
Niệm Kiều còn chưa nói hết lời, người trên ghế sô pha bỗng nhiên đứng dậy, bước lên trước kéo cô vào trong lòng.
"A ——" cô không có phòng bị, thời điểm khi Cố Hành Sâm ngồi xuống, cô cũng bị kéo theo xuống, ngồi đúng lên đùi Cố Hành Sâm
"So ba năm trước đây càng không biết nghe lời." Cố Hành Sâm một tay chế trụ hông của cô phòng ngừa cô chạy trốn, một tay lau bờ vai mượt mà, nhẹ nhàng vuốt ve.
Niệm Kiều cả người nổi da gà, thân thể co rút không muốn hở để hắn đụng vào, thời điểm đụng vào tầm mắt hắn thì ngưng giãy giụa.
Thở dài một tiếng, cô chậm rãi mở miệng: "Cố Hành Sâm, bỏ qua cho tôi đi, cho tôi một con đường sống. . . . . ."
Hắn là muốn bức tử cô sao?
Ba năm trước đây sau trận tai nạn xe cộ, làm sao hắn biết được cô đã vượt qua được như thế nào?
Hôm nay thật vất vả chạy ra, thế nhưng hắn lại xuất hiện nắm tính mạng cô, nhất định phải bức cô đến không còn đường nào mới chịu sao?
Ba năm trước đây từ cái nhìn kia, cô đã luân hãm quá sâu, nhưng cô cũng lấy được bài học, nghe Tần Mộ Bạch nói, ban đầu mang cô bị thương nặng tới Hoa Thành, dường như tất cả bệnh viện đều không muốn nhận cô, thật sự là bị thương quá nặng, cuối cùng là Tần Mộ Bạch cầm súng chĩa vào đầu viện trưởng của bệnh viện tôt nhất ở hoa thành, buộc hắn phải giải phẫu cho Niệm Kiều.
Sau đó, cô hôn mê cả thảy nửa tháng, sau đó mới tỉnh..
Cố Hành Sâm nghe giọng điệu bất đắc dĩ của cô, tay đột nhiên cố sức, ôm cô càng chặt hơn, giọng điệu nguy hiểm hỏi cô: "Tại sao muốn anh bỏ qua cho em?"
Niệm Kiều xoay đầu lại phía cao tầm mắt hắn, cười đến xinh đẹp cực kỳ, nhưng trong nụ cười đó lại thiếu đi phần chân thành, Cô đang giả cười.
“ Cố Hành Sâm, anh đã kết hôn rồi? Bỏ qua cho tôi, cũng bỏ qua chính anh, được không?" giọng nói của cô thanh thúy giống như ba năm trước đây vậy, nhưng mà lời nói đến tai Cố Hành Sâm lúc này, không còn dễ nghe nữa, mà cực kì chói tai!
Hắn khẽ rũ mắt xuống da, sau đó lại nâng lên, sắc bén tầm mắt thẳng tắp trông vào Niệm Kiều đáy mắt, nhỏ giọng nói: "Người nào nói cho em biết anh kết hôn?"
Niệm Kiều giống như bị sét đánh bên tai, vang trở lại lời của hắn: người nào nói cho em biết anh kết hôn?
——
Cố Hành Sâm vừa bắt máy mở đầu liền gây tổn thương cho hắn, "Thế nào? Vạn Thiên Sủng chịu tha thứ cho cậu?”
"Cố Hành Sâm tớ cảnh cáo cậu, ngàn vạn lần đừng có mà chọc tức đến tớ, nếu không cậu sẽ phải hối hận” An Hi Nghiêu làm ra vẻ tức giận nói cảnh cáo.
Bên kia Cố Hành Sâm cười giễu cợt một tiếng "Cảnh cáo tớ? Hi Nghiêu, tớ không nhớ rõ tớ có cái nhược điểm gì trong tay cậu”
An Hi Nghiêu ho nhẹ, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm trên ghế sa lon cục cưng giận đến mặt cũng ửng hồng, hướng về phía điện thoại người bên kia nói: "Cậu không có nhược điểm gì trong tay tớ, nhưng cậu đoán được tớ đang ở chỗ nào chứ”
Cố Hành Sâm cau mày, An Hi Nghiêu động kinh rồi hả ? Tự nhiên muôn mình gọi ra hắn đang ở nơi nào.
"Nước Pháp? Italy?"
"Đều không đúng, đoán nữa đi."
Cố Hành Sâm nâng trán, hai mấy bao mươi tuổi rồi, người đàn ông này lại chơi cái trò ngây thơ như vậy "KHông rảnh cùng cậu nói chuyện tào lao!"
Ngay sau đó. Dự cảm thấy người bên kia đầu dây sẽ ngắt điện thoại, An Hi Nghiêu vội vàng mở miệng: "A Sâm tớ ở Hoa Thành!"
"Hoa Thành? Cậu ở đó thì có gì đặc biệt?” Giọng nói Cố Hành Sâm có chút kinh ngạc, dù sao thành phố G với Hoa Thành có chút cách xa nhau, hơn nữa hai người không có gì đặc biệt sẽ không liên lạc, trừ khi xảy ra truyện bất ngờ.
"A Sâm, tớ ở Hoa Thành. . . . . . Thấy cháu gái nhỏ rồi." An Hi Nghiêu chần chờ mở miệng, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của người bên kia
Quả nhiên, lời của hắn vừa nói xong, bên kia lập tức yên lặng như tờ, đến tiếng hít thở của Cố Hành Sâm cũng không nghe thấy được.
"A Sâm ——"
"Ừ, tớ hiểu rồi." Cố Hành Sâm đột nhiên hoàn hồn, nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó liền ngắt điện thoại
An Hi Nghiêu hai mắt nhìn lại điện thoại, không khỏi buồn bực, phản ứng của Có Hành Sâm rất kì cục chứ? Biết Cố Niệm Kiều ở Hoa Thành, chẳng lẽ không phải nên là liền lập tức chạy đến sao ?
Mới rồi hắn vừa định nói cho Cố Hành Sâm là Niệm Kiều và Tần Mộ Bạch ở cùng với nhau, nhưng chỉ là muốn nghĩ chứ chưa có nói, từ sâu tận trong đáy lòng Cố Hành Sâm, đối với cái tên Tần Mộ Bạch hết sức bài xích.
Cục cưng thấy hắn cúp điện thoại, cọ một cái đứng lên, túi trên tay thẳng tắp bay tới.
An Hi Nghiêu nghiêng người tránh, ngay sau đó lại có vật thể không rõ đập tới, thiếu chút nữa đập trúng đầu của hắn.
"Cục cung, đừng làm rộn!" Hắn bước một bước dài tiến lên giam cầm Vạn Thiên Sủng vào ngực, giọng điệu trầm trầm.
Vạn Thiên Sủng không dãy giụa nữa, cứ như vậy nhìn hắn.
Ánh mắt như vậy, tựa như thất vọng, lại dẫn theo cả sự khinh bạc, cả người An Hi Nghêu cảm thấy không thoải mái.
"Sủng Nhi, rốt cuộc cuối cùng em muốn thế nào? Ba tháng này anh chạy ngược chạy xuôi đuổi theo em,em cũng ầm ĩ đủ rồi chứ? Ngoan ngoãn cùng anh trở về!"
An Hi Nghiêu tự hỏi tại sao hắn không biết phải làm gì trước mặt người phụ nữ này, Cố Hành Sâm vẫn thường nói miệng lưỡi của hắn trơn tru, dễ dàng lừa gạt chơi phụ nữ mà.
Nhưng là cố tình, đối mặt với người phụ nữ theo đuổi hắn nhiều năm, miệng hắn kém cỏi rồi.
Vạn Thiên Sủng lạnh lùng cười, kéo tay của hắn xuống đứng ra xa , "An Hi Nghiêu, tôi đã theo đuổi anh hơn 4 năm rồi, anh cũng chỉ theo đuổi mới 3 tháng đã không chịu được sao? Vậy anh trở về đi! Anh trở về thành phố G đi! Tôi cũng không bảo anh phải đuổi theo thôi, anh trở về với đống đàn bà kia của anh đi ! »
An Hi Nghiêu vốn là người hết sức sĩ diện, nếu như không phải là do ở nơi này chỉ có hai người , hắn và Vạn Thiên Sủng, đoán chừng hắn đã sớm lên cơn
"Sủng nhi, đừng có ỷ vào tôi yêu em, ỷ vào mà sinh kiêu ngạo, đừng có tiếp tục khiêu khích tính khí của tôi »
Đối với lời cảnh cáo của hắnVạn Thiên Sủng chỉ có cười, cười nhưng giữa chừng lại rơi nước mắt, "Ỷ vào cưng chiều mà kiêu? Nếu như là ba mẹ tôi, anh tôi nói thực sự tôi sẽ thấy xấu hổ, nhưng là anh ---------------
Vạn Thiên Sủng tiến lên một bước, ngón tay mảnh khảnh chọc thẳng vào vị trí trái tim của An Hi Nghêu,giọng nói mang theo một tia đùa cợt, "An Hi Nghiêu, anh tự hỏi lại lòng anh, anh đã từng cưng chiều tôi sao? Nếu có cưng chiều, thì cưng chiều như thế nào. Hử ? »
"Tôi dễ dàng để em bám theo tôi năm, em cho rằng đây là sự bố thí?" An Hi Nghiêu cắn răng mà nói ra, cơ hồ muốn đem cái người phụ nữ không tim không phổi trước mặt này xé nát.
Hắn An Hi Nghêu đã từng giữ lại phụ nữ ở bên người? Cho tới nay, hắn đều đã từng trong muôn ngàn đóa hoa, nhưng cả thân cũng không giữ lại một chiếc lá, lại để cho ngàn vạn cưng chiều quấn mình suốt năm năm theo đuổi hắn 4 năm cũng không có đuổi cô đi
Vậy —— chẳng lẽ không gọi cưng chiều sao?
Vạn Thiên Sủng cười không nổi, khóc cũng không khóc nổi, rút tay lạ dường như thất vọng cực điểm, "An Hi Nghiêu, anh không phải không biết đến tình cảm, làm tôi uổng phí thời gian suốt 4 năm trời đi yêu anh thì ra là anh căn bản không biết yêu ! »
Bốn năm rồi, cô giúp hắn thu dọn tàn cuộc, cùng với hắn hết mình trước mặt cha mẹ diễn cho tròn vai người yêu ân ái, rồi lại chịu nhịn hắn ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm.
Cô biết bộ dàng này của mình chỉ có thể dùng hai chữ khinh thường để hình dung nhưng biết làm sao ? Cô yêu chính là người đàn ông này.
Nhưng là bốn năm, tảng đá bị che cũng phải biết nổi giận chứ? Người đàn ông này cố tình như không hiểu, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích lòng tự ái của nàng!
Người đàn bà khác nâng cao bụng to tìm tới cửa,cô thu dọn đồ đạc cút đi, để dành chỗ này cho bọn họ, không ầm ĩ, không làm khó, hắn còn muốn cô phải làm sao.
"Bốn năm, coi như mắt tôi mù 4 năm, tôi chịu anh đủ rồi, dù sao thật sự giữa chúng ta cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu anh không dám nói với cha mẹ anh thì tôi sẽ đi, cha mẹ tôi bên này không cần anh phải giải thích, tự tôi sẽ giải quyết!"
Cô đươc gọi là Vạn Thiên sủng, từ nhỏ ở nhà chính là được vạn người yêu thương sủng ái, nâng ở trong tay mà lớn lên, chưa khi nào phải chịu tủi thân như thế, nhưng cô vì tên ngốc Anh Hi Nghêu này mà đành chịu nhịn 4 năm.
"Em bây giờ là muốn cùng tôi chia tay sao?" An Hi Nghiêu tiến tới gần cô, trên mặt là một mảng thâm trầm lo lăng.
Vạn Thiên Sủng cười lạnh khạc ra một chữ, kiên quyết mà quả quyết: "ĐÚng!"
"Nằm mơ!"
Tiếng nói vừa ngừng, An Hi Nghiêu Đại giơ tay lên, trực tiếp đem Vạn Thiên Sủng ném vào trên ghế sa lon.
"Cục cưng, bốn năm tôi không có đụng đến một sợ lông của em, biết tại sao không?" Thân thể cao to sừng sững đứng lên ở salon, An Hi Nghiêu đưa tay phải lên cởi cúc áo sơ mi.
Mỗi lần cởi ra một chiếc cúc, lòng Vạn Thiên Sủng lại kinh động thêm một phần, đến khi lồng ngực tinh tráng toàn bộ hiện ra trong đáy mắt cô, rốt cuộc cô sợ !
Trời ạ! Hắn sẽ dùng sức mạnh đối với mình sao?
Ba tháng này , hắn có lúc muốn cô, nhưng là mỗi một lần đến cuối cùng hắn cũng sẽ khống chế được, sau hôm nay, tất cả đều không thể khống chế được nữa!
Làm thế nào? Làm thế nào?
Giờ phút này Vạn Thiên Sủng trong đầu rối loạn, cô quên là, An Hi Nghiêu chịu không được khiêu khích, sự bá đạo của hắn, bốn năm nay cô còn chưa lãnh đủ sao?
Cô như từ cõi thần tiên đi ra, phát hiện An Hi Nghiêu đã cởi hết ra đứng ở trước mặt mình rồicô sợ hãi kêu: "A ——"
Không phải không gặp qua vóc người của An Hi Nghêu, nhưng giờ phút này đối mặt với nam căn đang dâng trào của hắn cô chỉ muốn trốn!
Duỗi cánh tay dài một cái, An Hi Nghiêu lôi cổ áo cô lên, kéo cả người cô lại, thân thể to lớn đè xuống, thỏa mãn cắn nuốt bên vành tai Vạn Thiên Sủng giọng nói đầy cưng chiều lưu loát bên tai "Cục cưng, hôm nay, anh sẽ yêu thương em thật tốt, để cho em biết thế nào là yêu thật nhiều ».
"An Hi Nghiêu anh là tên khốn kiếp! Anh buông tôi ra! Anh dám đụng đến tôi. Anh không xong với tôi đâu!
Đối mặt với sự giãy giụa của Vạn Thiên Sủng, An Hi Nghiêu dễ dàng giữ chặt, cười nhẹ , "Anh liền sợ em cùng anh Game Over."
Nhẹ nhàng gõ dưới chóp mũi của cô, hắn cúi đầu hôn lên môi Vạn Thiên Sủng, nhưng người phía dưới tuyệt nhiên không an phận, cái đầu nhỏ nhích tới nhích lui, cả thân thể cũng vẫn giãy dụa, thỉnh thoảng cọ hắn đến mức bộc phát.
"Thì ra em so với anh còn gấp hơn. . . . . ." An Hi Nghiêu cười tà nói, bàn tay nắm chặt eo của cô nhẹ nhàng từ hông đi lên, từ cổ áo cô dò đi vào, đặt lên một bên mềm mại của cô, hung hăng nắm.
Vạn Thiên Ái đau đến nhíu mày, nhìn hắn đến phóng hỏa, nguýt, "Đừng đụng tới tôi, đàn ông thối “
Ba chữ cuối cùng kia rơi vào trong tai An Hi Nghêu, uy lực giống như giống như quả Boom, lập tức đem lý trí của hắn cùng thương tiếc nổ tung!
Xoẹt ——
Trong không khí truyền đến âm thanh vài vóc bị xé, Vạn Thiên Sủng hoảng sợ phát hiện ra váy trên người mình bị hắn xé nát.
"MD! An Hi Nghiêu anh đền váy lại cho tôi ! Cái tên ác ôn này! Anh. . . . . . Ngô. . . . . ."
Câu nói kế tiếp, đều bị An Hi Nghiêu nuốt xuống, hôn xuống triền miên, Vạn Thiên Sủng có muốn trốn cũng không được.
Cả người bị lột được sạch trơn, nơi riêng tư nhất dưới hạ thân truyền đến đau bén nhọn, trong nháy mắt nước mắt cô rơi ra ngoài, gắt gao cắn môi của mình, cắn đến trắng bệch.
An Hi Nghiêu đầu đầy mồ hôi, bình thường mặc dù chơi với đàn bà, nhưng chưa bao giờ chơi đùa với xử nữ, vì sợ phiền toái !
Hiển nhiên, hôm nay hắn bị sự kiên quyết rời đi của Vạn Thiên Sủng kích thích, cho nên mới muốn dùng lấy loại phương pháp này để giữ lấy cô.
Sau đó, hiện tại hắn cũng không biết làm sao bây giờ ——
Người phía dưới quá gấp gáp , hắn cử động một chút, nhưng vừa động sắc mặt của cô đã trở lên trắng bệch. Tựa như phút kế tiếp sẽ mất luôn cả hô hấp.
Vạn Thiên Sủng lộ vẻ đau đớn tan nát, nhưng cuối cùng ngâm ra ngoài vẫn là tiếng rên rỉ khẽ khóc : "Đau. . . . . . Thật là đau. . . . . ."
"Cục cưng, ngoan, dang chân ra, ngoan. . . . . ."
Có lẽ là bởi vì quá đau đớn, Vạn Thiên Sủng theo bản năng kẹp chặt hai chân không muốn để An Hi Nghêu xâm nhập, thế nhưng lần thứ nhất, hắn tiến vào không xong, thối lui không được, gắt gao cắm sâu trong người cô.
"Ô ô. . . . . . Thật là đau. . . . . . An Hi Nghiêu, tôi hận anh. . . . . ."
Rõ ràng là không yêu cô, tại sao lại muốn cướp đi lần đầu tiên của cô? Chẳng lẽ hắn không biết phụ nữ rất trân trọng lần đâu tiên hay sao ?
Cô nhắm mắt lại, nước mắt thành từng chuỗi rơi xuống, An Hi Nghiêu lau thế nào cũng không xong
Thân mình cúi xuống, tỉ mỉ hút nước nơi khóe mắt cô, hắn khàn giọng nói: "Cục cưng, đừng rời khỏi anh, anh không muốn mất em, có được không?"
# đã che giấu #
Trận yêu mạnh mẽ này, đối vớiVạn Thiên SỦng mà nói,đau đớn ít, vui thích lại nhiều, đáy lòng hận cái khoái cảm mang đến không phai mờ được!
An Hi Nghêu cũng không chịu nổi, từ một khắc hắn tiền vào thân thể cô kia, hắn cũng cảm nhận được hận ý của cô, nhưng là không còn kịp rồi, tất cả xảy ra, chỉ có thể tiếp tục, không thể nào quay ngược lại.
ôm cô vào phòng tắm rửa cho sạch, vừa đụng vào nơi ấy của cô, cô đau đến hít tức khí, ngũ quan cũng vặn vẹo lại với nhau.
"Làm em bị thương sao?" An Hi Nghiêu vừa hỏi vừa cúi đầu muốn đi kiểm tra.
"Tránh ra!" Vạn Thiên Sủng đẩy ra hắn, cả người núp ở trong bồn tắm, giống như con thú con đơn độc công kích.
An Hi Nghiêu sắc mặt trầm xuống, nhận thấy cô cũng đang nhíu chặt đuôi mày khống chế tức giận của mình.
Tùy tiện rửa sạch mình chút, hắn xoay người rời khỏi phòng tắm.
Nghe tiếng sập cửa bên ngoài, Vạn Thiên Sủng vùi đầu trên đầu gối.
Toàn thân trên dưới đều rất đau, nhất là nơi đó, giống như bị hắn sát thương rồi, cô không biết mình như thế này còn có thể đi bộ được hay không?
Trong lòng lạ vừa uất ức vừa hận, cô vẫn ngồi ở trong nhà tắm, cho đến khi bồn nước cũng lạnh đi. . . . . .
————
Sau khi Cố Hành Sâm nhận được điện thoại của An Hi Nghêu, cả người thừ ra đến 10’ sau, hắn mớ bình thản lại…
Cầm điện thoại lên, hắn bấm số của Tịch Tư Diệu, người bên kia hết sức kinh ngạc, "A Sâm?"
Đối với người an hem của mình, Cố Hành Sâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tư Diệu giúp mình điều tra một người ở Hoa Thành »
Tịch Tư Diệu không hỏi cái khác nhiều, chỉ hỏi: "Điều tra người nào?"
"Cố Niệm Kiều!"
Nghe thấy Cố Hành Sâm muốn điều tra người họ Cố, Tịch Tư Diệu hơi ngẩn người, "Người nhà của cậu ».
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, ngay sau đó nói: "Nếu không điều tra ra được cô ấy thì điều tra người khác – Tần Mộ Bạch »
Ban đầu Tần Mộ Bạch mang Niệm Kiều đi, trong ba năm một chút tin tức của cô cũng không có, Cố Hành Sâm hoài nghi có phải cô đổi tên hay không ?
Chỉ là Hoa Thành, chỗ này quả thực hắn chưa từng nghĩ tới.
Tần Mộ Bạch lá gan cũng khá lớn, lại dám mang theo Niệm Kiều trốn ở Hoa Thành ba năm!
Phải biết, Hoa Thành là địa bàn của Tịch Tư Diệu! Nếu là địa bàn của Tịch Tư Diệu thì cũng chẳng khác gì địa bàn của Cố Hành Sâm hắn! Hắn lại dám đem Niệm Kiều nấp ở đó, còn ẩn náu đúng 3 năm.
Ban đầu đoắn chắc hắn chỉ có khả năng mang Niệm Kiều ra nước ngoài nên cũng không để ý đến trong nước.
"Người nhà của cậu bỏ trốn cùng một người đàn ông buông thả khác?" Tịch Tư Diệu đột nhiên nói giọng chế nhạo hắn, âm thanh mang theo sự ân cần.
Thân làm anh em, Tịch Tư Diệu hiểu, cô gái gọi là Cố Niệm Kiều đó, ở trong lòng Cố Hành Sâm nhất định không phải là loại người như vậy.
Huống chi ba năm trước đây nghe nói Cố Gia xảy ra một chuyện, nói như vậy Cố Niềm Kiều này có liên quan không?
Cố Hành Sâm lạnh lẽo cười, "Cậu gần đây không có thời gian rảnh phải không? Thế nào mà tớ lại nghe nói cậu gần đây vì chuyện hôn nhân mà loay hoay đến sứt đầu mẻ trán?”
Tịch Tư Diệu vừa nghe thấy hắn nhắc đến hai chữ hôn nhân, vội vàng cúp điện thoại! Đây chính là xương sườn mềm của hắn nha! Ai bảo hắn cưới giấu diếm ! Bây giờ mới ồn ào như vậy.
Để điện thoại di động xuống, Cố Hành Sâm đứng dậy , chắp tay đứng trước cửa số chạm sát đất…vẫn đứng…
Màn đêm dần dần phủ xuống, cả thành phố bị bóng tối bao phủ, rồi trong phút chốc, đèn rực sáng lên, một mảng sáng ngời
Ở bên trong con ngươi thâm thúy là sóng ngầm cuồn cuộn, khóe miệng cũng lạnh lùng nâng lên, kia một đường con mang ý vị cực kì nguy hiểm!
Cố Niệm Kiều, trốn tránh tôi ba năm, hôm nay có phải đã đến lúc nên gặp không?
Tôi ngược lại rất mong chờ em nhìn thấy tôi, trong phút chốc sẽ biến thành biểu tình gì, là vui mừng? Là tức giận? hoặc là cả hai người cùng phát sinh?
Chỉ là, duy chỉ có vấn đề Cố Hành Sâm không nghĩ tới ——
Một khắc kia Niệm Kiều nhìn thấy hắn, lại có thể biết làm bộ không biết hắn!
————
Buổi tối, Niệm Kiều trở lại nhà trọ, vừa mở cửa vừa gọi người, "Niên Niên-----Niên Niên…”
Kêu hai tiếng, không có ai đáp lại, Niệm Kiều nhíu mày, nghi ngờ nhìn chung quanh, không có bóng người?”
Đang buồn bực , điện thoại trong túi xách vang lên, lấy ra vừa nhìn thấy là Tần Mộ Bạch gọi tới, cô nhất thời yên tâm, "Mộ Bạch, có phải Niên Niên ở chỗ anh phải không?”
Tần Mộ Bạch cười nhẹ một tiếng, “ Thế nào, em lại không sợ Niên Niên mất tích sao?"
Niệm Kiều liếc mắt xem thường, "Anh có mất tích thì Niên Niên cũng không thể mất tích được!"
"Vậy cũng đúng, anh mất tích em cũng không đau lòng, Niên Niên biến mất thì em không chừng đã hóa điên lên rồi.
Tần Mộ Bạch nói một câu chạm đúng chỗ mà đáy lòng Niệm Kiều đau sợ nhất, thật sự nếu Cố Niên biến mất, có phải cô có phải cô đã phát điên rồi không.
Dừng một chút, cô hỏi cái người bên kia "Lúc nào thì anh dem Niên Niên trở lại, không sợ làm trễ nải công việc của anh sao?”
Tần Mộ Bạch vòng vo thật lâu mới trả lời cô, "Niệm Kiều, anh cùng Niên Niên không ở Hoa Thành
"Không có ở Hoa Thành? Vậy các người đi đâu?" Niệm Kiều vừa nói vừa đổi giày đi vào trong nhà.
Tần Mộ Bạch cũng không lừa gạt cô, nói chi tiết: "Anh cùng Niên Niên ở Hongkong, lần trước nó đòi muốn tới công viên Disneyland chơi, em không phải là không có thời gian sao, anh dẫn nó đi chơi à?
Niệm Kiều dừng lại bước, ngón tay cầm chặt điện thoại, hồi lâu cũng không có mở miệng.
"Niệm Kiều, em tức giận sao?" Tần Mộ Bạch không nghe được giọng nói của cô, tỏng lòng nhất thời có chút khẩn trương.
"Không có." Cô đáp lại một tiếng thật thấp, Niệm Kiều vô lực thả mình xuống giường lớn mềm mại, hai tay ấn chặt vào giữa hai mày.
Ba năm nay, nếu như không có Tần Mộ Bạch, cô bây giờ còn sống được không, cô cũng biết tâm ý của hắn, nhưng cô không có cách nào đáp lại.
Ba năm trước đây, cô cho là đối với Tần Mộ Bạch cô là nhớ mãi không quên, nếu như hắn xuất hiện, cô nhất định không ngần ngại chút nào đi theo sát hắn!
Nhưng về sau cô phát hiện, sự thật không phải như thế!
Sauk hi tai nạn xe xảy ra, cô mơ mơ màng màng thấy có người chạy về phía mình,nhìn bóng dáng kia, cô tưởng lầm là Cố Hành Sâm, cho nên mới an tâm như vậy.
Nhưng là nửa tháng sau ở bệnh viện Hoa Thành tỉnh lại, cô mới biết, ngày đó người ôm mình rời khỏi hiện trường tai nạn lại là Tần Mộ Bạch.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Niệm Kiều một khắc kia phát hiện mình lại nhớ tới Cố Hành Sâm
Chắc là hắn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn rồi chứ? Trước khi mình hôn mê vẫn nghe thấy giọng nói của Nhậm Thiên Nhã qua điện thoại, bọn họ là ở chung cùng nhau?”
Ha ha ——
Quả nhiên, Cố Hành Sâm anh cũng không trở về nhìn tôi, trong lòng anh, phân lượng ấy cũng chả có ý nghĩa gì.
Ba năm nay, một mặt cô hưởng sự chăm sóc hết lòng không một chút toan tính của Tần Mộ Bạch, một mặt từ đầu đến cuối lại không thể quên triệt để Cố Hành Sâm , cô sắp bức mình đến phát điên rồi.
Đối với Tần Mộ Bạch, chỉ vì năm năm trước anh chăm sóc cô trận sốt cao nên cảm kích, không phải là tình yêu sao?
Cô vẫn cho là yêu, cho đến khi Cố Hành Sâm xuất hiện, cho đến khi cô liều mạng theo đuổi hắn, cho đến khi tầm mắt bị che kín mù quáng, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại mới hiểu-----ô
Tình cảm đối với Cố Hành Sâm mới gọi là yêu!
Yêu là cho tới một khắc gặp mặt kia, trái tim cũng kịch liệt co rút, đau đớn!
Yêu là khi tỉnh dậy phát hiện ra người trước mặt không phải là hắn, cảm giác như bị cắt vào da bình thường.
Nhưng dù đau đến tận xương tủy, nhưng vẫn không thể làm phai mờ được tình yêu sâu trong đáy lòng.
Suy nghĩ lung tung vừa thông suốt, Niệm Kiều hỏi người bên kia: "Niên Niên đâu? Nó đã ngủ chưa?”
"Ừ, vừa ngủ yên, hôm nay có thể nó đã chơi mệt mỏi."
Niệm Kiều mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "vậy mai em sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nó. Anh cũng nên sớm đưa nó trở về, không nên quá nuông chiều”
Tần Mộ Bạch đáp một tiếng, mặc dù cảm thấy hắn có chút không vui nhưng không đến nỗi tức giận, hắn không nói cái gì nữa liền ngắt điện thoại.
Phòng ốc không lớn, nhưng là thói quen mỗi đêm ôm con trai ngủ, tối nay đột nhiên chỉ có một mình mình, Niệm Kiều vô cùng không quen, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được.
Những ngày qua công ty lại bận rộn, đoán chừng Tần Mộ Bạch nhìn cô quá mệt mỏi mới cố ý mang Niên Niên đi chơi, chẳng ngờ sự mệt mỏi đã đánh gụp cô rồi.
Hôm sau, nhìn người trong gương, Niệm Kiều liên tiếp than thở.
Bất đắc dĩ, cô đành trang điểm nhẹ lên che quầng mắt thâm, nhớ tới công ty còn có một đống việc lớn phiền lòng, cô nghĩ chỉ muốn ném đồ vật!
Cầm túi xách ra cửa, trực tiếp thuê tắc xi tới công ty, cũng may trên đường không có kẹt xe, nếu không càng thêm chán nản
Vào đại sảnh, thấy thang máy sắp khép lại, cô gấp rút chạy tới , vừa kêu ——
"Đợi đợi đợi đợi ——" kèm theo một giọng nữ thanh thúy, bóng dáng của Niệm Kiều rơi vào tầm mắt của mọi người, cô nghiêng người chen vào thang máy
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, đồng nghiệp bên cạnh liền lấy cùi chỏ chọc cô một cái: "Niệm Kiều, nghe nói công ty thay ông chủ rồi, là một cực phẩm đó, cùng một họ với cô, không biết có quan hệ với cô không nhỉ?”
Niệm Kiều liếc nhìn cô ta một cái: "Không thấy tôi mấy ngày gần đây nấm mốc sao quả tạ chiếu vào sao ( amen! Xin lỗi tác giả. Đoạn này e chem. >”< không biết đúng hay sai nữa)? Uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng, nếu tôi cùng Boss mới có quen biết, thì nhất định tôi sẽ vô cùng nịnh bợ đây!”
Đồng nghiệp nghe được lời nói tự giễu của cô, ở trên éo cô cố ý bóp nhẹ một cái, hai người sôi nổi một lúc, sau đó cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đi ra ngoài.
Niệm Kiều đi vào phòng làm việc của mình ngồi xuống, vuốt vuốt trán, kể từ sáng hôm nay lúc mới tỉnh lại, thì trong lòng cô có sự bất an, thế nào cũng không trấn áp đi được
Vừa định bắt đầu công việc, trên bàn, điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, tiếng chuông dọa cô giật mình.
Trợn mắt nhìn điện thoại một cái, cô đưa tay tiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của thư kí tổng giám đốc: "Cố tổng giám, làm phiền cô tới phòng tổng giám đốc một chuyến."
Niệm Kiều sửng sốt, "tổng giám đốc tìm tôi?"
Bên kia nói tiếng ‘ đúng vậy ’ rồi liền cúp điện thoại, cô vẫn còn trong khiếp sợ, không phải nói vừa mới đổi tổng giám đốc hay sao? Thế nào mà lại tìm mình đầu tiên? Chẳng lẽ nhìn mình không vừa mắt?
Suy nghĩ lung tung một lát, cô đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của mình, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đứng cửa phòng tổng giám đốc, cô gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nam dễ nghe: "Vào đi!"
Giọng nói này. . . . . .
Niệm Kiều lòng của chợt căng thẳng, trong lòng bất ổn, nên. . . . . . Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Ba năm trước đây là hắn chán ghét mình như vậy, sẽ không tìm đến đây chứ?
Cười tự giễu một tiếng, cô đẩy cửa vào. . . . . .
Ở trước cửa số to lớn sát mặt đất, một bóng người to lớn đứng chắp tay ở nơi đó, còn chưa đến gần, cảm giác bị một cỗ khí lạnh lùng áp bức thẳng mặt đánh tới.
"Tổng giám đốc, anh tìm tôi?" Niệm Kiều đứng lại cách xa hắn mấy bước, mặc dù nhịp tim rất nhanh, sự bất an từ đáy lòng đã vọt lên tới tận miệng, nhưng giọng nói của cô vẫn vững vàng như cũ không kiêu ngạo cũng không tự ti, tiếng gõ cửa về đêm..(2)
Đầu tiên là giọng nói, sau đó chính là cái bóng lưng, với phong thái quanh người hắn…
Không thể nào! Hắn đã từng nói, đối với mình chỉ có hận! Hắn ước gì mình biến mất mới đúng! Làm sao có thể muốn gặp mình đây?
"Tổng giám đốc?" Giọng nói người đàn ông từ thấp lên cao, thân thể chậm rãi quay lại, "Quên trước kia gọi anh như thế nào sao?"
Trong nháy mắt đó, Niệm Kiều giống như bị sét đánh, hoàn toàn trơ ra!
—— Cố Hành Sâm! Thật sự là hắn! ! !
Người đàn ông trước mặt khóe miệng cong lên, dời bước đi về phía cô
Giống như phản xạ có điều kiênk, Niệm Kiều xoay người liền muốn trốn!
Nhưng người đàn ông động tác cực nhanh, tay ô còn chưa bắt được nắm cửa đã bị hắn tóm được cánh tay, tiếp ——
Thân thể bị cỗ lực đẩy lùi về sau không sao cưỡng lại thoát đi, cô bị hung hăng đẩy lên tường.
"Ba năm trước đây nhìn thấy anh liền dính lên , sao bây giờ lại muốn thoát nhanh như vậy?" Cố Hành Sâm giơ tay lên chế trụ đầu vai cô, một tay giữ lấy cô chống đỡ lên tường, dùng sức lớn như muốn đem xương của cô bóp vỡ!
"Buông ra! Tôi không biết anh!" Chịu đựng cơn đau nhức từ trên lưng trên vai truyền xuống, Niệm Kiều rống giận.
"Oh? Không nhận ra sao?" Đối với sự phủ nhận mối quan hệ giữa hai người của cô, Cố Hành Sâm giận quá hóa cười.
Niệm Kiều con ngươi phóng hỏa nguýt nhìn hắn, nếu đôi tay không bị khóa lại, nhất định cô cho hắn một cái tát!
"Em đã quên giữa chúng ta đã từng có quan hệ, anh sẽ dùng cách em thích để cho em nhớ lại!" Đột nhiên, Cố Hành Sâm ném ra lời nói ngắn gọn đầy nguy hiểm!
Niệm Kiều kinh hãi, con ngươi mở lớn,xanh lại, ngực bởi vì tức giận với khẩn trương mà phập phồng trên dưới.
Bởi vì mới vừa giãy giụa, bên trong áo sơ mi cô đã tuột mấy cái cúc, đứng từ góc độ của Cố Hành Sâm có thể thấy được khe rãnh mê người.
Khóe miệng Cố Hành Sâm đồng nhất cong lên tà tà, cúi đầu vùi mặt vào trước ngực cô, tham lam cảm thụ mùi vị đặc biệt trên người cô, đầu lưỡi ngay sau đó ở nơi đẫy đà của cô liếm qua, tiếp đó là gặm cắn.
Niệm Kiều không nhịn được nhỏ giọng hô một tiếng, xấu hổ không chịu nổi, ba năm trước đây cô cũng biết, Cố Hành Sâm thật ra chỉ là cầm thú!
Sự tốt đẹp nơi đầu lưỡi khiến toàn thân Cố Hành Sâm căng thẳng, bàn tay dò vào bên trong quần áo của cô, từng phát từng phát nặng nề ôn nhu nắm mềm mại của cô.
Chợt, hắn ngước mắt, tầm mắt đầy giễu cợt chống lại hoảng sợ với ngượng ngùng của cô: "Tự mình cởi hay anh giúp em cởi?"
Niệm Kiều kịch liệt giằng co, ngại vì bây giờ là ở công ty, cô không dám lớn tiếng, chỉ đành phải hạ thấp giọng, "Buông tôi ra! Khốn kiếp!"
Cố Hành Sâm bắt được hay tay cô vắt chéo ở sau lưng, một tay nâng cằm cô lên, thấy cô nghiêng đầu muốn né tránh, hắn chợt đưa ngón tay cái trực tiếp nắm được, làm đầu cô không thể nhúc nhích.
"Ba năm không gặp, cái miệng nhỏ nhắn còn lanh lợi như vậy à?"
Giọng nói trầm thấp, ánh mắt bén nhọn, cùng với hơi thở nóng bỏng kia, không hề không nhắc nhở Niệm kiều —— nguy hiểm đang đến gần!
"Tổng giám đốc, bây giờ là giờ làm việc, anh đối với tôi như vậy, không có thích hợp chứ?”
Bình tĩnh! Cố Niệm Kiều ngươi phải ngàn vạn lần bình tĩnh.
Nhưng ngay động tác sau của Cố Hành Sâm, hoàn toàn đem sự phòng ngự của Niệm Kiều đánh nát.
"Như vậy không thích hợp? Như thế này thì sao?" Cố Hành Sâm vừa nói, vừa đưa tay cởi áo trước ngực cô, một nút lại một nút…
Theo nút áo cởi ra, bộ ngực trắng nõn đầy đặn của Niệm Kiều dọi vào mắt Cố Hành Sâm , hắn chỉ cảm thấy thân thể có cổ nóng ran đang tăng lên.
Đáng chết! Ba năm nay cô rốt cuộc ăn cái gì? Cô còn cùng người đàn ông khác. . . . . .
Niệm Kiều cả người cũng phát run lên, không thể tin nhìn người trước mắt, hắn. . . . . . Hắn cư nhiên ở phòng Tổng giám đốc cởi bỏ quần áo nàng, hắn là muốn làm gì? Muốn bạo thi với cô sao?
Đáy mắt cô kinh hoảng cùng bài xích toàn bộ rơi vào trong mắt Cố Hành Sâm, con mắt sắc ảm đạm trầm xuống, bàn tay đến sau lưng cô cởi cúc ảo ngực, trong nháy mắt, kia hai con thỏ trắng ngay trước mắt rung động, cả người hắn cũng căng thẳng.
Nhớ ba năm trước đây ngực của cô không có lớn như vậy , nhưng hôm nay. . . . . .
Sẽ không! Cô ấy yêu mình, làm sao có thể cùng người đàn ông khác lên giường, cô là người yêu Cố Hành Sâm điên cuồng – Cố Niệm Kiều à!
Nhưng hắn không cách nào khống chế mình, chợt một cúi đầu cắn lên ngực trắng nõn kia của Niệm Kiều, nhẹ nhàng gặm cắn cái nụ hoa cao ngất kia.
Niệm Kiều cả người run lên, lưỡi mát lạnh liếm khắp qua cô, lỗ chân long cả người cũng như muốn mở ra , dục vọng ở trong người sôi trào!
"Cố Hành Sâm, anh là tên khốn kiếp! Buông tôi ra!"
Cô dường như kêu lên mang theo tiếng khóc nức nở, cô thật là sợ, không phải sợ hắn đối với mình như thế naò, mà là sợ mình sẽ trầm luân trong cảm xúc hắn tạo ra!
Mày xem, chỉ cần vừa đụng đến hắn, mày cả người như nhũn ra, không có tiền đồ bình thường như muốn ngã xuống đất.
Cố Hành Sâm nhìn ra sự sợ hãi trong nội tâm cô, buông hai tay của cô ra, thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng nhấc lấy cô lên, nắm hai chân cô đặt ở bên hông mình, một tay nâng cái mông của cô, đem cả người cô không có chỗ tựa.
Niệm Kiều hoảng hốt, dưới ý thức hai tay đưa lên ôm cổ hắn, bộ ngực hai luồng mềm mại nhất thời cọ vào lồng ngực tinh tráng của hắn
Mặc dù là cách quần áo, nhưng là cái loại lau sung cướp cò đó cảm giác ngăn lại cũng không ngăn nổi.
Cố Hành Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng, cúi đầu bắt môi của cô, trằn trọc mút vào, tùy ý dây dưa.
Niệm Kiều bị hắn hôn mục huyễn thần mê, vốn định muốn đẩy ra hắn, nhưng phía sau là vách tường lạnh như băng, mà quần áo cô bị lôi kéo trượt xuống hông, cô theo bản năng hướng về nguồn nhiệt mà tới gần.
Cố Hành Sâm càng hôn càng càn rỡ, tay cũng không an phận từ làn váy cô trượt đi vào, vuốt ve bắp đùi mềm mại
"Ngô. . . . . . Không cần. . . . . ."
Mặc dù có chút tình loạn, nhưng Niệm Kiều nhớ rõ đây là phòng tổng giám đốc, ngộ nhỡ có người đi vào, cô đành đi tìm cái chết !
"Bé con, nói muốn, ngoan, nói muốn. . . . . ." Cố Hành Sâm vừa cắn môi cô vừa dụ dỗ, vừa thăm dò cơ thể cô.
Niệm Kiều lắc đầu, cơ hồ muốn khóc lên, âm thanh cũng mềm nhũn đi xuống, "Cố Hành Sâm. . . . . . Không cần. . . . . ."
Cuối cùng nghe thấy tên của mình từ trong miệng cô, Cố Hành Sâm ngừng động tác tay , chống đỡ cái trán của cô hoi: "Biết anh sao?"
Tay của hắn còn dừng lại ở bên trong chỗ kia của cô, Niệm Kiều sợ hắn tiếp tục làm loạn, lung tung gật đầu đáp lời hắn, "Biết, biết. . . . . ."
"Anh là ai?" Cố Hành Sâm nhất quyết không tha, rõ ràng cô đã kêu lên tên của hắn rồi, nhưng hắn còn muốn cố tình cô kêu tên hắn lần nữa.
Niệm Kiều thút thít, không dám động, cúi mắt con ngươi xuống, giọng nói nhỏ mảnh , "Anh là Cố Hành Sâm."
"Ngoan." Cố Hành Sâm thưởng một nụ hôn lên trán cô, nhìn bộ dạng bị dọa sợ của cô, đặt nàng ở sơn, ngay sau đó giúp cô sửa lại quần áo.
Niệm Kiều bị dọa sợ, cho là hắn lại muốn làm gì đối với mình, vội vàng lui về phía sau, níu lấy cổ áo của mình, ngập ngừng nói: "tôi tự mình làm, tôi tự mình làm là tốt rồi. . . . . ."
Sắc mặt Cố Hành Sâm trở lên lạnh lẽo, đứng tại chỗ nhìn cô hốt hoảng sửa lại quần áo trên người, khóe miệng của hắn nâng lên một một đường cong quỷ dị.
Chợt, chiêc nhẫn trên tay Niệm Kiều làm hắn chú ý, lại là đeo vào trên ngón không tên đấy! Chẳng lẽ cô. . . . . . . Kết hôn?
Niệm Kiều thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tay của mình nhìn, cô cúi đầu mà xem xét, vẫn quen việc đeo nhẫn trên tay, cô căn bản không cảm thấy được thật ra thì Cố Hành Sâm là nhìn chăm chú chiếc nhẫn của mình, còn tưởng rằng là trên tay mình dính cái vật gì bẩn đấy.
Sửa sang lại tốt quần áo của chính mình, trên mặt Niệm Kiều cũng bình tĩnh lại, "Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước."
Cô phản ứng như thế, Cố Hành Sâm chỉ cau mày, vừa mới rồi còn sợ như vậy, bây giờ lại biến thành người không có chuyện gì, sự chuyển biến có quá lớn?
Quả nhiên, một giây kế tiếp, không đợi Cố Hành Sâm trả lời, Niệm Kiều liền đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Đơn từ chức tôi sẽ chờ nộp lên sau , từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không ở lại làm nữa,”
Nghe giọng nói quả quyết của cô, Cố Hành Sâm chỉ mím môi nhìn theo bóng lưng của cô mà không nói.
Cố niệm kiều, em cho rằng, em có thể chạy thoát?
————
Niệm Kiều đưa đơn từ chức cho đồng nghiệp chuyển. Sau khi rời khỏi phòng tổng giám đốc cô trở về phòng làm việc của mình khóa trái cửa lại, cả người dựa lưng vào cửa, chân trượt xống đất
Tại sao hắn tìm đến? Hắn tìm đến mình sao?
Nhưng hắn tại sao lại muốn tìm đến? KHông phải hắn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn sao? Ba năm cũng không tìm, bây giờ tìm tới, hắn nghĩ muốn làm gì?
Niệm Kiều nghĩ đến đầu cũng đau đớn, cuối cùng vẫn là không nghĩ ra một như thế về sau.
Trời mới biết, thời điểm cô rời khỏi phòng tổng giám đốc có bao nhiê là sợ chỉ sợ hắn- Cố Hành Sâm đột nhiên xông lên kéo cô, sau đó làm ra những chuyện không thể giải thích nổi.
Ba năm nay, mặc dù cô không quên hắn được, nhưng là cô cũng phát hiện, sau khi mình rời xa hắn, cũng không có không sống nổi.
Cô tự nói với mình, Cố Niệm Kiều, mày có thể! Rời hắn đi, mày cũng có thể sống có khuôn có dạng.
Nhưng rõ ràng là, ba năm nay, trên mặt của cô, thật lòng nụ cười càng ngày càng ít, cô dường như không còn giống như trước đây nữa là thứ không có tim có phổi, một lòng theo cái phần yêu của Cố Niệm Kiều kia rồi.
Thu thập lung tung một chút đồ đạc của mình, cô thực giống chạy nạn ra khỏi công ty, đứng ở trước công ty hồi lâu, cô có chút không lỡ từ bỏ.
Dù sao ở chỗ này công tác hơn mấy tháng, vẫn còn có chút tình cảm, lúc mới rồi gọi đồng nghiệp đưa đơn từ chức, đồng nghiệp cũng lỡ bỏ cô, cô cũng không đành rứt bỏ.
Thế nhưng trong có Cố Hành Sâm, cô không thể tiếp tục ở chung một chỗ, hắn kết hôn, cô sẽ tuyệt đối không làm người thứ 3 phá hoại!
Bởi vì ——
Cô đã có Niên Niên!
Bởi vì ——
Cố Niệm Kiều cô, chính là con của kẻ thứ ba, chính là con gái riêng mang tiếng xấu hơn 20 năm.
Cô không muốn con mình cũng phải vượt qua từng ngày trong thiệt thòi như vậy, mặc dù không có bố rất uất ức, nhưng ít nhất, có một Tần Mộ Bạch, ở thời điểm lúc Niên Niên cần sẽ lấy thân phận là cha xuất hiện bên cạnh nó.
Di chuyển một vòng bên ngoài, buổi tối trở về nhà cùng Tần Mộ Bạch với Niên Niên nói chuyện điện thoại, cô ngả đầu xuống chuẩn bị ngủ, chuông cửa đúng lúc trog phút chốc vang lên.
Niệm Kiều sợ hết hồn, nửa đêm canh ba, người nào lại tìm đến mình?
Trong đầu lóe lên lần thứ nhất chính là Cố Hành Sâm, cô tắt tất cả đèn, nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo nhỏ nhìn người bên ngoài, thật sự là Cố Hành Sâm!
Trời ạ!
Làm sao hắn lại biết mình ở nơi này? Sao lúc này hắn lại đến tìm mình?
Niệm Kiều nhanh chóng xoay quanh, điện thoại trong phòng ngủ cũng reo tới, cô cuống quýt chạy lạy đón lấy nghe------
"Anh biết rõ em có ở nhà, mở cửa đi!"
Cố Hành trực tiếp sử dụng câu khẳng định, hơn nữa còn lấy tư thái ra lệnh cho cô mở cửa.
Niệm Kiều không nói lời nào, chỉ là gắt gao cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm về phía cửa, tựa hồ một giây kế tiếp Cố Hành Sâm sẽ phá cửa mà vào!
Sau đó ——
Một giây kế tiếp, tiếng chìa khóa chuyển động truyền vào!
Niệm Kiều cả người giống như bị hóa đá, hoàn toàn giật mình nghiêm trọng đứng nguyên tại chỗ, điện thoại nắm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, trong ánh mắt hoảng sợ vô cùng.
Làm sao sẽ. . . . . .
Tại sao hắn có thể có chìa khóa? Hắn có chuẩn bị mà đến sao? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Sợ hãi tựa như triều thủy muốn dời núi lấp biển mà ập đến, ở cửa phòng bị mở ra hoàn toàn kia, trong mắt Niệm kiều hiện lên bóng dáng cao ngất, lạnh lùng, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Sau khi Cố Hành Sâm đi vào cửa, thuận tay đóng cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía trước cô.
"Có phải muốn biết tại sao anh có chìa khóa không?" Cố Hành Sâm đi vào nhìn cô từ góc độ trên cao nhìn xuống, khiến Niệm Kiều nhất thời hụt hơi.
Niệm Kiều lui về phía sau mấy bước, mặt không thay đổi nói: "Cố tiên sinh, mời đi ra ngoài!"
Cố Hành Sâm khẽ nâng lên khóe môi, đi vào đặt chìa khóa lên khay trà, ngồi xuống , ánh mắt nhàn nhạt quét tới, "Tới đây."
Niệm Kiều đứng tại chỗ bất động, nghĩ thầm: tôi cũng không phải là đứa ngốc, anh nói tới liền lập tức tới à.
"Tới đây ——" thấy cô bất động, Cố Hành Sâm nói một lần, đưa bàn tay về phía cô, tia lạnh thâm thúy thoáng qua kinh người.
Niệm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, cô thật sự không muốn cùng với hắn đi tới chạm vào mình, níu lấy vạt áo của mình, cô lắp bắp nói: "Cố tiên sinh, buổi tối khuya anh tới chỗ ở của phụ nữ tôi, thật sự là không tốt lắm, làm phiền anh đi khỏi, có chuyện gì. . . . . ."
Niệm Kiều còn chưa nói hết lời, người trên ghế sô pha bỗng nhiên đứng dậy, bước lên trước kéo cô vào trong lòng.
"A ——" cô không có phòng bị, thời điểm khi Cố Hành Sâm ngồi xuống, cô cũng bị kéo theo xuống, ngồi đúng lên đùi Cố Hành Sâm
"So ba năm trước đây càng không biết nghe lời." Cố Hành Sâm một tay chế trụ hông của cô phòng ngừa cô chạy trốn, một tay lau bờ vai mượt mà, nhẹ nhàng vuốt ve.
Niệm Kiều cả người nổi da gà, thân thể co rút không muốn hở để hắn đụng vào, thời điểm đụng vào tầm mắt hắn thì ngưng giãy giụa.
Thở dài một tiếng, cô chậm rãi mở miệng: "Cố Hành Sâm, bỏ qua cho tôi đi, cho tôi một con đường sống. . . . . ."
Hắn là muốn bức tử cô sao?
Ba năm trước đây sau trận tai nạn xe cộ, làm sao hắn biết được cô đã vượt qua được như thế nào?
Hôm nay thật vất vả chạy ra, thế nhưng hắn lại xuất hiện nắm tính mạng cô, nhất định phải bức cô đến không còn đường nào mới chịu sao?
Ba năm trước đây từ cái nhìn kia, cô đã luân hãm quá sâu, nhưng cô cũng lấy được bài học, nghe Tần Mộ Bạch nói, ban đầu mang cô bị thương nặng tới Hoa Thành, dường như tất cả bệnh viện đều không muốn nhận cô, thật sự là bị thương quá nặng, cuối cùng là Tần Mộ Bạch cầm súng chĩa vào đầu viện trưởng của bệnh viện tôt nhất ở hoa thành, buộc hắn phải giải phẫu cho Niệm Kiều.
Sau đó, cô hôn mê cả thảy nửa tháng, sau đó mới tỉnh..
Cố Hành Sâm nghe giọng điệu bất đắc dĩ của cô, tay đột nhiên cố sức, ôm cô càng chặt hơn, giọng điệu nguy hiểm hỏi cô: "Tại sao muốn anh bỏ qua cho em?"
Niệm Kiều xoay đầu lại phía cao tầm mắt hắn, cười đến xinh đẹp cực kỳ, nhưng trong nụ cười đó lại thiếu đi phần chân thành, Cô đang giả cười.
“ Cố Hành Sâm, anh đã kết hôn rồi? Bỏ qua cho tôi, cũng bỏ qua chính anh, được không?" giọng nói của cô thanh thúy giống như ba năm trước đây vậy, nhưng mà lời nói đến tai Cố Hành Sâm lúc này, không còn dễ nghe nữa, mà cực kì chói tai!
Hắn khẽ rũ mắt xuống da, sau đó lại nâng lên, sắc bén tầm mắt thẳng tắp trông vào Niệm Kiều đáy mắt, nhỏ giọng nói: "Người nào nói cho em biết anh kết hôn?"
Niệm Kiều giống như bị sét đánh bên tai, vang trở lại lời của hắn: người nào nói cho em biết anh kết hôn?
——
/200
|