Cố Hành Sâm đem Cố Niệm Kiều ném vào bồn tắm , lạnh lùng nói một câu :"Tự tắm rửa sạch sẽ !"
Sau đó , hắn xoay người chuẩn bị đi ra .
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nước chảy , Cố Hành Sâm cảm nhận được trên lưng mình căng thẳng , cơ thể dính sát một người.
"Mộ Bạch. . . . . . Mộ Bạch. . . . . ." Trong miệng cô kêu tên một người , thì thầm với anh
Cố Hành Sâm nhíu mày một cái , đẩy tay cô ra rồi quay mặt lại , liền phát hiện gương mặt ngây thơ kia tựa hồ muốn khóc
Nhìn cô lúc này giống như một con nhóc bị bỏ rơi , trong mắt chứa đầy lệ , toàn thân đều ướt sũng , đang dùng sức cắn môi dưới nhìn lên người trước mặt
Cố Hành Sâm biết được cô vẫn chưa tỉnh táo , nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của cô , mọi giận dữ trong lòng hắn đều tan biến , cuối cùng chỉ nói một câu :"Cháu , tự tắm rửa sạch sẽ đi"
Cố Niệm Kiều đột nhiên nắm lấy tay hắn , kéo về phía mình , sau đó đặt thẳng lên ngực trái mềm mại của cô , ánh mắt mê ly nhìn hắn . Đầu óc Cố Hành Sâm dường như muốn nổ tung lên , cả người cơ hồ hóa đá !
Truyền tới cảm xúc ở lòng bàn tay là thứ vừa mềm mại vừa nóng rực , làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí , đến nỗi quên hẳn chuyện rút tay về . Sau đó hắn nghe được thanh âm nức nở :"Mộ Bạch à , nơi này đau quá. . . . . .thật sự rất đau" . Môi hắn mím lại , trên ngực kịch liệt phập phồng , tay càng muốn rút về thì lại càng bị cô nắm chặt hơn.
Lông mày hắn nhíu chặt , cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô dò xét , cuối cùng cũng ngẫm ra chút chuyện . Cái người mà cô luôn gọi trong miệng , phải chăng là người cô yêu ?! Nếu không thì cô đã không lộ ra vẻ mặt bi thương như thế . Rốt cuộc thì Cố Hành Sâm cũng hiểu , con người của cô , dù có cứng rắn bao nhiêu , vẫn bộc lộ ra nét đáng yêu thế này
Tựa hồ cô rất yêu tên Mộ Bạch này , đến cả việc cầm tay hắn để trước ngực mình , vẫn không mảy may kiêng kỵ , cũng không một chút mắc cỡ , cúi thấp đầu lầm bầm ——
"Mộ Bạch à , nơi này không ai yêu thích em cả , anh dẫn em đi có được hay không ?! Bọn họ đều ghét em , đều muốn vứt bỏ em . Dù cho em có cố gắng thế nào , bọn họ cũng coi thường em. . . . . ."
Trong đầu cô toàn ùa về ký ức đau thương của Cố gia , cô hận cái danh nghĩa con gái riêng ! Nếu như phải lựa chọn , cô thà không được sinh ra trên cõi đời này
Nhưng là , không có nếu như , cũng không có lựa chọn
"Bọn họ đều cho rằng em muốn tài sản Cố gia , ha ha —— ai mà thèm chứ ! Nếu như không phải vì cha và ông nội , thì em đã không như vậy . Cha thì chẳng bao giờ chịu tỉnh lại . Cả ông nội cũng thế , sức khỏa ông bậy giờ , cứ như muốn rời em mà đi . Mộ Bạch à , anh nói em phải làm sao đây ?!"
"Mộ Bạch à , đến anh cũng không để ý đến em đúng không ?! Haha , thật tốt , nếu cả anh mà cũng rời bỏ em , thì cõi đời này chẳng còn ai yêu em. . . . ." Cô nói trong vô vọng , không kiềm chế được mà khóc thật to
Tiếng khóc văng vẳng bên tai , làm hắn càng thấy cô đáng thương , không tự chủ được mà đưa tay ra ôm cô vào lòng . Dựa trên bả vai của hắn , Cố Niệm Kiều khóc đến hả hê , sau cùng thì cũng ngủ thiếp đi , Cố Hành Sâm có một chút xúc động . Nhìn toàn thân ướt đẫm cùng với nước mắt vẫn còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn , hắn thật hận mình đã sai lầm
Sau khi thay đồ cho Niệm Kiều trong tư thế gần như nhắm cả hai mắt , Cố Hành Sâm ôm cô thả trên giường , cư nhiên tay cô vẫn níu chặt cổ hắn , Cố Hành Sâm hoàn toàn phát điên !
Rốt cuộc là có cho hắn đi ngủ hay không ?!
Sau đó , hắn xoay người chuẩn bị đi ra .
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nước chảy , Cố Hành Sâm cảm nhận được trên lưng mình căng thẳng , cơ thể dính sát một người.
"Mộ Bạch. . . . . . Mộ Bạch. . . . . ." Trong miệng cô kêu tên một người , thì thầm với anh
Cố Hành Sâm nhíu mày một cái , đẩy tay cô ra rồi quay mặt lại , liền phát hiện gương mặt ngây thơ kia tựa hồ muốn khóc
Nhìn cô lúc này giống như một con nhóc bị bỏ rơi , trong mắt chứa đầy lệ , toàn thân đều ướt sũng , đang dùng sức cắn môi dưới nhìn lên người trước mặt
Cố Hành Sâm biết được cô vẫn chưa tỉnh táo , nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của cô , mọi giận dữ trong lòng hắn đều tan biến , cuối cùng chỉ nói một câu :"Cháu , tự tắm rửa sạch sẽ đi"
Cố Niệm Kiều đột nhiên nắm lấy tay hắn , kéo về phía mình , sau đó đặt thẳng lên ngực trái mềm mại của cô , ánh mắt mê ly nhìn hắn . Đầu óc Cố Hành Sâm dường như muốn nổ tung lên , cả người cơ hồ hóa đá !
Truyền tới cảm xúc ở lòng bàn tay là thứ vừa mềm mại vừa nóng rực , làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí , đến nỗi quên hẳn chuyện rút tay về . Sau đó hắn nghe được thanh âm nức nở :"Mộ Bạch à , nơi này đau quá. . . . . .thật sự rất đau" . Môi hắn mím lại , trên ngực kịch liệt phập phồng , tay càng muốn rút về thì lại càng bị cô nắm chặt hơn.
Lông mày hắn nhíu chặt , cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô dò xét , cuối cùng cũng ngẫm ra chút chuyện . Cái người mà cô luôn gọi trong miệng , phải chăng là người cô yêu ?! Nếu không thì cô đã không lộ ra vẻ mặt bi thương như thế . Rốt cuộc thì Cố Hành Sâm cũng hiểu , con người của cô , dù có cứng rắn bao nhiêu , vẫn bộc lộ ra nét đáng yêu thế này
Tựa hồ cô rất yêu tên Mộ Bạch này , đến cả việc cầm tay hắn để trước ngực mình , vẫn không mảy may kiêng kỵ , cũng không một chút mắc cỡ , cúi thấp đầu lầm bầm ——
"Mộ Bạch à , nơi này không ai yêu thích em cả , anh dẫn em đi có được hay không ?! Bọn họ đều ghét em , đều muốn vứt bỏ em . Dù cho em có cố gắng thế nào , bọn họ cũng coi thường em. . . . . ."
Trong đầu cô toàn ùa về ký ức đau thương của Cố gia , cô hận cái danh nghĩa con gái riêng ! Nếu như phải lựa chọn , cô thà không được sinh ra trên cõi đời này
Nhưng là , không có nếu như , cũng không có lựa chọn
"Bọn họ đều cho rằng em muốn tài sản Cố gia , ha ha —— ai mà thèm chứ ! Nếu như không phải vì cha và ông nội , thì em đã không như vậy . Cha thì chẳng bao giờ chịu tỉnh lại . Cả ông nội cũng thế , sức khỏa ông bậy giờ , cứ như muốn rời em mà đi . Mộ Bạch à , anh nói em phải làm sao đây ?!"
"Mộ Bạch à , đến anh cũng không để ý đến em đúng không ?! Haha , thật tốt , nếu cả anh mà cũng rời bỏ em , thì cõi đời này chẳng còn ai yêu em. . . . ." Cô nói trong vô vọng , không kiềm chế được mà khóc thật to
Tiếng khóc văng vẳng bên tai , làm hắn càng thấy cô đáng thương , không tự chủ được mà đưa tay ra ôm cô vào lòng . Dựa trên bả vai của hắn , Cố Niệm Kiều khóc đến hả hê , sau cùng thì cũng ngủ thiếp đi , Cố Hành Sâm có một chút xúc động . Nhìn toàn thân ướt đẫm cùng với nước mắt vẫn còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn , hắn thật hận mình đã sai lầm
Sau khi thay đồ cho Niệm Kiều trong tư thế gần như nhắm cả hai mắt , Cố Hành Sâm ôm cô thả trên giường , cư nhiên tay cô vẫn níu chặt cổ hắn , Cố Hành Sâm hoàn toàn phát điên !
Rốt cuộc là có cho hắn đi ngủ hay không ?!
/200
|