Cố Hành Sâm nghe xong cô nói..., chỉ cảm thấy toàn thân máu cũng dồn cả lên đầu!
Đáng chết!
Tối hôm qua anh còn tưởng rằng cô là vì Tần Mộ Bạch mà tỏ ra cáu kỉnh với anh, không nghĩ tới cô cư nhiên lại nghĩ anh là người nhơ bẩn?
Nếu là anh là kẻ nhơ bẩn, trên đời này chắc không có mấy người đàn ông được coi là sạch sẽ rồi !
Dĩ nhiên, ngoại trừ bất lực!
"Chê anh nhơ bẩn?" Anh hung hăng nắm được cằm của cô, thân hình cao ngất như Thái Sơn thẳng tắp áp sát thân thể của cô.
Niệm Kiều bị buộc thân thể ngửa ra sau, nhưng lại sợ chính mình sẽ ngã úp mặt, chỉ có thể gắt gao ôm hông của anh.
"Chê anh bẩn chỗ nào? Chỗ này? Hay là chỗ này?"
Một bên anh vừa hỏi cô, một bên vừa túm lấy tay cô, giúp cô sờ loạn khắp thân thể của anh.
Niệm Kiều cũng biết mình đã thành thật khai báo mà hậu quả còn thê thảm thế này nếu không thì khó biết ra sao, nhưng mà cô vẫn phải thương lượng thôi, nếu không tý nữa sẽ rất thảm nhá!
Lộ ra vẻ mặt như đưa đám, cô chỉ hận giờ phút này mình không thể lập tức ẩn thân, "Hành Sâm, chẳng phải em rất ngoan sao, em đã thành thật nói cho anh nghe rồi, sao anh vẫn còn tức giận nữa vậy?"
Câu nói này đổ mọi trách nhiệm về phía anh. Cô nói rất hùng hồn, rõ ràng là anh không đúng mà, nếu như không phải là phải nói cho anh biết, thì làm sao cô dám nói anh là kẻ nhơ bẩn đây.
Cố Hành Sâm không phải tức giận, chỉ là muốn phát điên, thật lòng muốn điên rồi!
Tại sao cô lại có thể ngoan ngoãn như vậy đây? Ngoan đến mức khiến mọi tế bào toàn thân của anh đều như muốn phát tiết cả rồi!
"Ừ, ngoan, em thật sự là rất biết điều ——"
Lại tới!
Niệm Kiều chỉ cần vừa nghe thấy cái cách nói chuyện mị hoặc đó của anh, toàn bộ lông măng trên người bất giác đều dựng hết cả lên.
Đáy lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt mãnh liệt, cô chỉ cảm thấy, giờ phút này mình phải gặp tai ương rồi! Cứu mạng a!
"Em thực là biết điều, cho nên tiếp theo em vẫn phải tiếp tục biết điều, nghe không?" Anh tiến tới gần cô, tất cả hơi thở nóng rực ả khắp khuôn mặt trắng nõn của Niệm Kiều.
Niệm Kiều cả người đều nóng dần lên, đến lúc này rồi, cô còn thể không biết anh đang muốn cái gì nữa sao?
Hơn nữa ——
“Hung khí” nửa người dưới của anh, phách lối chống đỡ ở trên bụng của cô, cho dù là cách bởi quần áo, cô vẫn tựa hồ như cảm nhận được nhiệt độ của nó, nóng đến bỏng người.
Trong đầu không tự chủ hiện ra dáng vẻ anh cởi hết quần áo, màu da mật ong, cơ ngực rắn chắc mê hoặc mọi xúc cảm nơi cô, khiến cô lần trước không nhịn được mà lần sờ một lượt đó thôi 诶!
Xuống chút nữa, là được. . . . . . là được. . . . . .
Dừng lại dừng lại! Cố Niệm Kiều mi đang nhớ tới những thứ gì vậy? Giờ phút này mi chuẩn bị bị người ta ăn sạch, vậy mà vẫn còn thời gian ở trong tối tự mình tưởng tượng vóc dáng của người ta sao?
"Hẳn là em muốn nhìn, vậy anh sẽ cởi sạch để cho em ngắm, chỉ dành riêng cho một mình em ngắm."
"Ừ, tốt."
An tĩnh, an tĩnh kinh người, trừ lòng của hai người nhảy lên một tiếng, quanh mình cũng không nghe thêm được thanh âm nào khác!
Niệm Kiều liền giật mình, ngay sau đó đại 囧, mình vừa mới nói cái gì?
—— ừ, tốt.
Trời ơi!
Còn nữa, còn nữa..., anh vừa nói cái gì?
—— Hẳn là em muốn nhìn, vậy anh sẽ cởi sạch để cho em ngắm, chỉ dành riêng cho một mình em ngắm.
A a a a a a ——
Cô là trong suốt sao? Tại sao trong lòng cô nghĩ cái gì anh cũng có thể biết vậy?
Lại còn khi anh nói như vậy, cô còn ngu ngu ngơ ngơ mà nói ừ, tốt sao, quả thật —— nghĩ lại chỉ muốn đâm đầu một cái cho chết đi thôi!
Cố Hành Sâm là ai cơ chứ, chỉ cần ánh mắt dao động một chút của Cố Niệm Kiều cô thôi, anh cũng có thể hiểu được trong lòng cô đang nghĩ cái gì!
Huống chi, thời điểm cô mới tưởng tượng vóc dáng của anh, còn nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, anh có thể không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì sao?
"Hành, Hành Sâm…. Mới vừa rồi em…uhm…em…."
Có thể hay không để cho em nói hết lời rồi hãy hôn tiếp được không! Niệm Kiều oán thầm!
Nhưng mà nụ hôn đó đã trượt xuống, còn rất chi vội vã, tựa như tìm được nơi tuyệt hảo, quyến luyến nhất định không rời.
Niệm Kiều ngước đầu, khéo léo đáp trả, cả người bị anh đẩy sát vào trên tường, thân hình cao lớn của anh bao phủ lấy cô, tựa như che chở cho một đứa nhỏ vậy
# đã che giấu #
Một giây kế tiếp, cả người cô tựa như mất thăng bằng, trong nháy mắt mở ra đã thấy phía sau lưng của cô chạm được một mảnh mềm mại.
Hai người song song té ở trên giường bệnh, Cố Hành Sâm có chút gấp gấp vứt bỏ quần áo ở trên người mình, nhanh chóng áp sát lấy thân thể mềm mại của cô.
Niệm Kiều ngớ ngẩn, khi anh hung hăng chuẩn bị tiến vào cấm địa, đột nhiên đưa tay chống đỡ ở ngực của anh, thẹn thùng nói: "Nơi này là bệnh viện a."
Ông trời ơi, mới vừa rồi cô cư nhiên quên mất hai người đang ở trong bệnh viện!
Hơn nữa, anh đã từng nói, sau đósẽ có người sẽ đưa điểm tâm tới, sẽ không bị bắt gặp chứ?
Càng nghĩ càng đỏ mặt, đem cả khuôn mặt của mình chon sâu vào lồng ngực của anh, hơi thở nóng rực của cô phảng phất trên ngực anh khiến cả thân thể anh chợt căng thẳng.
Từng tế bào khắp người tựa như kêu gào tự do, muốn buông thả tất cả, Cố Hành Sâm thô bạo gầm nhẹ một tiếng, sau đó liền điên cuồng tiến lên.
Niệm Kiều cảm giác mình giống như là trôi lơ lửng ở trên biển rộng, giờ phút này chỉ còn biết phối hợp với động tác của anh, cả người cứ thế đung đưa sát nhập..
Cảm giác quen thuộc lại xa lạ như thủy triều quyển luyến mạnh mẽ hai người, thời điểm ngàn quân nguy kịch, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Niệm Kiều cả người cũng ngớ ngẩn, có…. người…. rồi !
Mấy giây sau, cô thất kinh nhìn người đàn ông đang nằm trước mặt mình, nếu như bị người ta thấy cô cùng với anh ở trong bệnh viện. . . . . .
Cố Hành Sâm nhếch môi tà mị cười một tiếng, như cũ là thủ sẵn eo nhỏ của cô, hung hăng đụng chạm.
"Có người a!" Cô nhỏ giọng, nhưng là bởi vì anh xâm chiếm, nơi đó tựa như có chút run rẩy.
"Để cho họ chờ!"
Bốn chữ, như Đế Vương tuyên bố bình thường rơi xuống, Niệm Kiều chấp nhận nhắm mắt lại.
Người đàn ông này bất luận là ở trong hiện thực, hay là đang trên giường, vĩnh viễn là nói một không hai! Cô yêu chính cái vẻ bá đạo này của anh!
Cao trào điên cuồng ập tới, Niệm Kiều sợ người bên ngoài nghe được tiếng kêu của mình, chỉ có thể gắt gao cắn lấy môi dưới của mình, cả người kịch liệt căng thẳng.
Cố Hành Sâm cười khẽ, lại gần bên tai cô, thanh âm ám muội mang theo một tia hài hước, "Nhóc con, cứ kêu nhiệt tình, cậu ta không nghe được."
Nơi này là bệnh viện thuộc gia sản của An Thị, gian phòng này phòng bệnh cao cấp nhất, là phòng VIP, cũng giống với phòng bệnh khi trước An Hi Nghiêu đa từng nằm, hiệu quả cách câm dĩ nhiên không cần lo lắng.
# đã che giấu #
Ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai tràn ngập khắp căn phòng càng làm cho khung cảnh bên trong phòng bệnh thêm huyền ảo, trình diễn lửa nóng triền miên, kiều diễm vẻ, tràn ngập bốn phía.
————
Trợ lý ở bên ngoài cửa phòng chờ hơn nửa tiếng, cửa phòng mới bật mở.
Xách theo điểm tâm đi vào, vẻ mặt cậu giống như thám tử Shinichi, trấn định, bình thẩn, một điểm khác lạ cũng không thấy lộ ra.
Nhưng là Niệm Kiều vẫn cảm thấy lúng túng, cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình, không dám ngẩng đầu nhìn người mới tới.
"Cậu hai, đây là bữa ăn sáng cậu phân phó, thức ăn của cậu chủ nhỏ tôi đã đưa sang bên kia rồi."
Chẳng những đưa qua, hơn nữa đã ăn rồi, hơn nữa tôi còn ở bên ngoài đợi nửa giờ!
Thế nhưng chút lời nói đó, vị trợ lý này chỉ có thể ở trong lòng len lén nói.
Cố Hành Sâm mặt không thay đổi gật đầu một cái, sau đó xoay người nói với Niệm Kiều: "Ăn điểm tâm đi, anh muốn đến công ty một chuyến."
Niệm Kiều đầu cũng không ngẩng chỉ ồ một tiếng
Cố Hành Sâm cau mày, quay sang nháy mắt với viên trợ lý của mình.
Viên trợ lý gật đầu một cái, lập tức lui ra ngoài.
"Xấu hổ?" Cố Hành Sâm đi tới, đem người ngồi ở bên giường, đưa tay nâng mặt cảu cô lên.
Niệm Kiều có chút tính khí trẻ con cong môi, "Đều tại anh á..., khẳng định ở trong lòng trợ lý của anh đang cười trộm."
Cố Hành Sâm nhướng mày, kinh ngạc mở miệng: "Tự khi nào em trở thành con giun trong bụng cậu ta vậy?"
Niệm Kiều ngẩn ra, ngay sau đó đưa tay đám anh một cái, "Bại hoại! Anh còn giả bộ, đều là anh không tốt!"
Cố Hành Sâm cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu hôn khẽ lên trán của cô một cái, "Ngoan, anh đến công ty, buổi chiều sẽ quay lại, chăm sóc con cho tốt, sau đó ——" Qq1V.
Anh còn chưa nói, Niệm Kiều liền từ mép giường trượt xuống, nhón chân lên giơ tay che miệng của anh, "Em biết rồi, em bảo đảm, về sau chỉ tin mỗi lời nói của anh!"
Tựa như gió xuân táp vào mặt, Cố Hành Sâm đuôi mắt đều là nụ cười, đáy mắt cũng là niềm thỏa mãn.
Ừ, Cố Niệm Kiều như vậy giống với người đã từng quấn lấy anh, dù cho không có danh phận vẫn như cũ cứ muốn làm người phụ nữ của anh!
Cố Niệm Kiều, anh sẽ không thả em, anh sẽ quý trọng em.
Tự nhủ trong lòng như vậy, sau đó anh đưa tay nhéo cô một cái rồi mới rời đi.
Cho đến cả khi anh rời phòng bệnh đã lâu, khóe miệng Niệm Kiều vẫn còn giương cao nụ cười mãn nguyện.
Cô không biết mình tại sao lại vui vẻ như vậy, cô cảm giác, như thế này mới chính là bản thân mình.
Ở bên cạnh anh cô luôn vui vẻ, cô dũng cảm, cô bất chấp tất cả, chỉ muốn sóng vai đi bên cạnh anh.
Cô không phải là thuộc về Tần Mộ Bạch , cũng không phải là thuộc về bất kỳ người nào khác, cô chỉ thuộc về một mình Cố Hành Sâm đấy!
Đáng chết!
Tối hôm qua anh còn tưởng rằng cô là vì Tần Mộ Bạch mà tỏ ra cáu kỉnh với anh, không nghĩ tới cô cư nhiên lại nghĩ anh là người nhơ bẩn?
Nếu là anh là kẻ nhơ bẩn, trên đời này chắc không có mấy người đàn ông được coi là sạch sẽ rồi !
Dĩ nhiên, ngoại trừ bất lực!
"Chê anh nhơ bẩn?" Anh hung hăng nắm được cằm của cô, thân hình cao ngất như Thái Sơn thẳng tắp áp sát thân thể của cô.
Niệm Kiều bị buộc thân thể ngửa ra sau, nhưng lại sợ chính mình sẽ ngã úp mặt, chỉ có thể gắt gao ôm hông của anh.
"Chê anh bẩn chỗ nào? Chỗ này? Hay là chỗ này?"
Một bên anh vừa hỏi cô, một bên vừa túm lấy tay cô, giúp cô sờ loạn khắp thân thể của anh.
Niệm Kiều cũng biết mình đã thành thật khai báo mà hậu quả còn thê thảm thế này nếu không thì khó biết ra sao, nhưng mà cô vẫn phải thương lượng thôi, nếu không tý nữa sẽ rất thảm nhá!
Lộ ra vẻ mặt như đưa đám, cô chỉ hận giờ phút này mình không thể lập tức ẩn thân, "Hành Sâm, chẳng phải em rất ngoan sao, em đã thành thật nói cho anh nghe rồi, sao anh vẫn còn tức giận nữa vậy?"
Câu nói này đổ mọi trách nhiệm về phía anh. Cô nói rất hùng hồn, rõ ràng là anh không đúng mà, nếu như không phải là phải nói cho anh biết, thì làm sao cô dám nói anh là kẻ nhơ bẩn đây.
Cố Hành Sâm không phải tức giận, chỉ là muốn phát điên, thật lòng muốn điên rồi!
Tại sao cô lại có thể ngoan ngoãn như vậy đây? Ngoan đến mức khiến mọi tế bào toàn thân của anh đều như muốn phát tiết cả rồi!
"Ừ, ngoan, em thật sự là rất biết điều ——"
Lại tới!
Niệm Kiều chỉ cần vừa nghe thấy cái cách nói chuyện mị hoặc đó của anh, toàn bộ lông măng trên người bất giác đều dựng hết cả lên.
Đáy lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt mãnh liệt, cô chỉ cảm thấy, giờ phút này mình phải gặp tai ương rồi! Cứu mạng a!
"Em thực là biết điều, cho nên tiếp theo em vẫn phải tiếp tục biết điều, nghe không?" Anh tiến tới gần cô, tất cả hơi thở nóng rực ả khắp khuôn mặt trắng nõn của Niệm Kiều.
Niệm Kiều cả người đều nóng dần lên, đến lúc này rồi, cô còn thể không biết anh đang muốn cái gì nữa sao?
Hơn nữa ——
“Hung khí” nửa người dưới của anh, phách lối chống đỡ ở trên bụng của cô, cho dù là cách bởi quần áo, cô vẫn tựa hồ như cảm nhận được nhiệt độ của nó, nóng đến bỏng người.
Trong đầu không tự chủ hiện ra dáng vẻ anh cởi hết quần áo, màu da mật ong, cơ ngực rắn chắc mê hoặc mọi xúc cảm nơi cô, khiến cô lần trước không nhịn được mà lần sờ một lượt đó thôi 诶!
Xuống chút nữa, là được. . . . . . là được. . . . . .
Dừng lại dừng lại! Cố Niệm Kiều mi đang nhớ tới những thứ gì vậy? Giờ phút này mi chuẩn bị bị người ta ăn sạch, vậy mà vẫn còn thời gian ở trong tối tự mình tưởng tượng vóc dáng của người ta sao?
"Hẳn là em muốn nhìn, vậy anh sẽ cởi sạch để cho em ngắm, chỉ dành riêng cho một mình em ngắm."
"Ừ, tốt."
An tĩnh, an tĩnh kinh người, trừ lòng của hai người nhảy lên một tiếng, quanh mình cũng không nghe thêm được thanh âm nào khác!
Niệm Kiều liền giật mình, ngay sau đó đại 囧, mình vừa mới nói cái gì?
—— ừ, tốt.
Trời ơi!
Còn nữa, còn nữa..., anh vừa nói cái gì?
—— Hẳn là em muốn nhìn, vậy anh sẽ cởi sạch để cho em ngắm, chỉ dành riêng cho một mình em ngắm.
A a a a a a ——
Cô là trong suốt sao? Tại sao trong lòng cô nghĩ cái gì anh cũng có thể biết vậy?
Lại còn khi anh nói như vậy, cô còn ngu ngu ngơ ngơ mà nói ừ, tốt sao, quả thật —— nghĩ lại chỉ muốn đâm đầu một cái cho chết đi thôi!
Cố Hành Sâm là ai cơ chứ, chỉ cần ánh mắt dao động một chút của Cố Niệm Kiều cô thôi, anh cũng có thể hiểu được trong lòng cô đang nghĩ cái gì!
Huống chi, thời điểm cô mới tưởng tượng vóc dáng của anh, còn nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, anh có thể không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì sao?
"Hành, Hành Sâm…. Mới vừa rồi em…uhm…em…."
Có thể hay không để cho em nói hết lời rồi hãy hôn tiếp được không! Niệm Kiều oán thầm!
Nhưng mà nụ hôn đó đã trượt xuống, còn rất chi vội vã, tựa như tìm được nơi tuyệt hảo, quyến luyến nhất định không rời.
Niệm Kiều ngước đầu, khéo léo đáp trả, cả người bị anh đẩy sát vào trên tường, thân hình cao lớn của anh bao phủ lấy cô, tựa như che chở cho một đứa nhỏ vậy
# đã che giấu #
Một giây kế tiếp, cả người cô tựa như mất thăng bằng, trong nháy mắt mở ra đã thấy phía sau lưng của cô chạm được một mảnh mềm mại.
Hai người song song té ở trên giường bệnh, Cố Hành Sâm có chút gấp gấp vứt bỏ quần áo ở trên người mình, nhanh chóng áp sát lấy thân thể mềm mại của cô.
Niệm Kiều ngớ ngẩn, khi anh hung hăng chuẩn bị tiến vào cấm địa, đột nhiên đưa tay chống đỡ ở ngực của anh, thẹn thùng nói: "Nơi này là bệnh viện a."
Ông trời ơi, mới vừa rồi cô cư nhiên quên mất hai người đang ở trong bệnh viện!
Hơn nữa, anh đã từng nói, sau đósẽ có người sẽ đưa điểm tâm tới, sẽ không bị bắt gặp chứ?
Càng nghĩ càng đỏ mặt, đem cả khuôn mặt của mình chon sâu vào lồng ngực của anh, hơi thở nóng rực của cô phảng phất trên ngực anh khiến cả thân thể anh chợt căng thẳng.
Từng tế bào khắp người tựa như kêu gào tự do, muốn buông thả tất cả, Cố Hành Sâm thô bạo gầm nhẹ một tiếng, sau đó liền điên cuồng tiến lên.
Niệm Kiều cảm giác mình giống như là trôi lơ lửng ở trên biển rộng, giờ phút này chỉ còn biết phối hợp với động tác của anh, cả người cứ thế đung đưa sát nhập..
Cảm giác quen thuộc lại xa lạ như thủy triều quyển luyến mạnh mẽ hai người, thời điểm ngàn quân nguy kịch, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Niệm Kiều cả người cũng ngớ ngẩn, có…. người…. rồi !
Mấy giây sau, cô thất kinh nhìn người đàn ông đang nằm trước mặt mình, nếu như bị người ta thấy cô cùng với anh ở trong bệnh viện. . . . . .
Cố Hành Sâm nhếch môi tà mị cười một tiếng, như cũ là thủ sẵn eo nhỏ của cô, hung hăng đụng chạm.
"Có người a!" Cô nhỏ giọng, nhưng là bởi vì anh xâm chiếm, nơi đó tựa như có chút run rẩy.
"Để cho họ chờ!"
Bốn chữ, như Đế Vương tuyên bố bình thường rơi xuống, Niệm Kiều chấp nhận nhắm mắt lại.
Người đàn ông này bất luận là ở trong hiện thực, hay là đang trên giường, vĩnh viễn là nói một không hai! Cô yêu chính cái vẻ bá đạo này của anh!
Cao trào điên cuồng ập tới, Niệm Kiều sợ người bên ngoài nghe được tiếng kêu của mình, chỉ có thể gắt gao cắn lấy môi dưới của mình, cả người kịch liệt căng thẳng.
Cố Hành Sâm cười khẽ, lại gần bên tai cô, thanh âm ám muội mang theo một tia hài hước, "Nhóc con, cứ kêu nhiệt tình, cậu ta không nghe được."
Nơi này là bệnh viện thuộc gia sản của An Thị, gian phòng này phòng bệnh cao cấp nhất, là phòng VIP, cũng giống với phòng bệnh khi trước An Hi Nghiêu đa từng nằm, hiệu quả cách câm dĩ nhiên không cần lo lắng.
# đã che giấu #
Ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai tràn ngập khắp căn phòng càng làm cho khung cảnh bên trong phòng bệnh thêm huyền ảo, trình diễn lửa nóng triền miên, kiều diễm vẻ, tràn ngập bốn phía.
————
Trợ lý ở bên ngoài cửa phòng chờ hơn nửa tiếng, cửa phòng mới bật mở.
Xách theo điểm tâm đi vào, vẻ mặt cậu giống như thám tử Shinichi, trấn định, bình thẩn, một điểm khác lạ cũng không thấy lộ ra.
Nhưng là Niệm Kiều vẫn cảm thấy lúng túng, cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình, không dám ngẩng đầu nhìn người mới tới.
"Cậu hai, đây là bữa ăn sáng cậu phân phó, thức ăn của cậu chủ nhỏ tôi đã đưa sang bên kia rồi."
Chẳng những đưa qua, hơn nữa đã ăn rồi, hơn nữa tôi còn ở bên ngoài đợi nửa giờ!
Thế nhưng chút lời nói đó, vị trợ lý này chỉ có thể ở trong lòng len lén nói.
Cố Hành Sâm mặt không thay đổi gật đầu một cái, sau đó xoay người nói với Niệm Kiều: "Ăn điểm tâm đi, anh muốn đến công ty một chuyến."
Niệm Kiều đầu cũng không ngẩng chỉ ồ một tiếng
Cố Hành Sâm cau mày, quay sang nháy mắt với viên trợ lý của mình.
Viên trợ lý gật đầu một cái, lập tức lui ra ngoài.
"Xấu hổ?" Cố Hành Sâm đi tới, đem người ngồi ở bên giường, đưa tay nâng mặt cảu cô lên.
Niệm Kiều có chút tính khí trẻ con cong môi, "Đều tại anh á..., khẳng định ở trong lòng trợ lý của anh đang cười trộm."
Cố Hành Sâm nhướng mày, kinh ngạc mở miệng: "Tự khi nào em trở thành con giun trong bụng cậu ta vậy?"
Niệm Kiều ngẩn ra, ngay sau đó đưa tay đám anh một cái, "Bại hoại! Anh còn giả bộ, đều là anh không tốt!"
Cố Hành Sâm cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu hôn khẽ lên trán của cô một cái, "Ngoan, anh đến công ty, buổi chiều sẽ quay lại, chăm sóc con cho tốt, sau đó ——" Qq1V.
Anh còn chưa nói, Niệm Kiều liền từ mép giường trượt xuống, nhón chân lên giơ tay che miệng của anh, "Em biết rồi, em bảo đảm, về sau chỉ tin mỗi lời nói của anh!"
Tựa như gió xuân táp vào mặt, Cố Hành Sâm đuôi mắt đều là nụ cười, đáy mắt cũng là niềm thỏa mãn.
Ừ, Cố Niệm Kiều như vậy giống với người đã từng quấn lấy anh, dù cho không có danh phận vẫn như cũ cứ muốn làm người phụ nữ của anh!
Cố Niệm Kiều, anh sẽ không thả em, anh sẽ quý trọng em.
Tự nhủ trong lòng như vậy, sau đó anh đưa tay nhéo cô một cái rồi mới rời đi.
Cho đến cả khi anh rời phòng bệnh đã lâu, khóe miệng Niệm Kiều vẫn còn giương cao nụ cười mãn nguyện.
Cô không biết mình tại sao lại vui vẻ như vậy, cô cảm giác, như thế này mới chính là bản thân mình.
Ở bên cạnh anh cô luôn vui vẻ, cô dũng cảm, cô bất chấp tất cả, chỉ muốn sóng vai đi bên cạnh anh.
Cô không phải là thuộc về Tần Mộ Bạch , cũng không phải là thuộc về bất kỳ người nào khác, cô chỉ thuộc về một mình Cố Hành Sâm đấy!
/200
|