Bộ dạng Cố Hành Sâm nhìn bàn tay nhỏ bé của Cảnh Niên nắm tay Niệm Kiều, mặt trên còn có dấu vết kim đâm không khỏi đau lòng .
"Anh sao có thể so đo với con trai." Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói, sau đó hỏi Niệm Kiều: "Em không ngủ sao?"
Niệm Kiều bất đắc dĩ nhìn một cái mình bị nắm chặt, "Nếu như mà em tránh ra, sẽ làm nó tỉnh, em chỉ còn cách ngồi đây với nó thôi."
Cố Hành Sâm nhìn cô, khẽ gật đầu.
Bây giờ mặc dù Niệm Kiều vẫn không biết, thật ra cô chính là mẹ Cố Cảnh Niên, nhưng cô đối với Cố Cảnh Niên cũng không bài xích, cũng nguyện ý chăm sóc hắn, như vậy, chờ thời cơ tới hắn sẽ nói cho cô biết sự thật.
Cố Hành Sâm vẫn ở cùng với mẹ con Niệm Kiều đến rạng sáng, sau đó nhận được điện thoại của phụ tá, hắn mới tới Cố thị.
Trời dần sáng, Niệm Kiều thật sự không chịu nổi, ngủ thiếp đi.
Mê mê hồ hồ, Niệm Kiều cảm thấy bên cạnh có người đến gần, đột nhiên thức tỉnh.
Ngẩng đầu, thấy một dung nhan xinh đẹp.
Ngẩn người, cô muốn đứng lên, vừa mới động, Cố Cảnh Niên lập tức nắm chặt hơn, tựa hồ là sợ cô đi mất.
Niệm Kiều cũng kinh ngạc một chút, cúi đầu nhìn, thật may là, Cố Cảnh Niên không có tỉnh lại, vừa rồi chỉ là theo bản năng hành động.
Mạc Thuần đứng ở một bên, nhìn hai người, trong mắt cực nhanh thoáng qua chút khác thường.
Ngay sau đó, trước khi Niệm Kiều mở miệng hỏi, cô ta nói: "Cô là Cố tiểu thư?"
Niệm Kiều quay đầu lại, có chút không hiểu nhìn cô, "Chúng ta quen biết sao?"
Mạc Thuần cười cười, ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cảnh Niên, vẻ mặt hiện lên thống khổ, "Biết a, chúng ta vì nó mới biết nhau."
"Vì Niên Niên nên mới biết nhau?" Niệm Kiều kêu lên.
Mạc Thuần thu hồi tay của mình, nhìn cô, trong mắt lại có nước mắt, giống như dáng vẻ rất thống khổ.
Niệm Kiều kinh ngạc đồng thời cũng có chút bị hù dọa, hốt hoảng rút khăn giấy đưa cho cô, "Sao vậy? Là tôi nói sai cái gì sao?"
Từ đầu đến cuối cô cũng chỉ nói hai câu, cô tự nhận là, không nói gì quá đáng a!
Mạc Thuần nhận lấy khăn giấy, lau khóe mắt, lắc đầu, "Không phải, là tôi cảm thấy rất vui."
"À?" Niệm Kiều nhìn cô, nhất thời cảm giác mình không cách nào hiểu nữ nhân này, vui vẻ cũng khóc sao?
Mạc Thuần cũng nhìn cô, biết cô không thể hiểu lời của mình cùng hành động, cô giải thích: "Tôi bởi vì có thể tới nhìn Niên Niên, cho nên rất vui vẻ."
Niệm Kiều sửng sốt, trong đầu hiện ra một suy đoán không tốt, một giây kế tiếp ——
"Thật ra thì, tôi là mẹ của Niên Niên."
Mạc Thuần nhẹ nhàng buông ra một câu, ánh mắt rời khỏi mặt Niệm Kiều, chuyển tới khuôn mặt Cố Cảnh Niên, quyến luyến không rời.
"Cái... cái gì?" Niệm Kiều giật mình hỏi ngược một câu, tối hôm qua Cố Cảnh Niên không phải nói mình là mẹ hắn sao? Hiện tại tại sao lại xuất hiện một nữ nhân, nói cô mới là mẹ hắn?
Đáy lòng đau thương , cô gắt gao cắn môi, sắc môi trắng bệch cũng không biết.
Mặc dù tối hôm qua cô tự nói với mình, cô không phải là mẹ Cố Cảnh Niên, nhưng chẳng biết tại sao, từ lúc vừa mới bắt đầu thấy Cố Cảnh Niên, cô liền có loại cảm giác thân thiết, giống như hai người thật sự là mẹ con.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ này nói cô mới là mẹ của Cố Cảnh Niên, vậy mình là ai? Cố Cảnh Niên tại sao lại nhận cô làm mẹ hắn?
Hơn nữa, Cố Hành Sâm cũng không nói gì , giống như chấp nhận mình chính là mẹ Cố Cảnh Niên a!
Mạc Thuần thu hết vẻ mặt của Niệm Kiều vào trong mắt, đáy lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, nha đầu này quả nhiên là mất trí nhớ, cũng biến thành ngu xuẩn hơn!
Hơn nữa, cô dám khẳng định, lấy tình cảm của Cố Hành Sâm đối với mẹ con bọn họ nhất định sẽ không nói cho Niệm Kiều, Cố Cảnh Niên cùng cô thật ra thì chính là quan hệ mẹ con!
Bởi vì —— hắn sợ mình ở trong lòng Niệm Kiều không thể xóa bỏ được những oán hận trước kia. Nếu cô nhớ lại những tổn thương trước đây sẽ không do dự mang Cố Cảnh Niên bỏ đi.
Còn nữa, nếu là hiện tại liền nói cho Niệm Kiều biết quan hệ của cô và Cố Cảnh Niên, như vậy Niệm Kiều nhất định sẽ hỏi tới những vấn đề liên quan tới chuyện cô bỏ đi, Cố Hành Sâm còn chưa nghĩ ra trả lời cô thế nào thôi.
"Cố tiểu thư, vốn là, đối với lập trường của tôi, tôi không nên hận cô. Thấy Niên Niên sống tốt như vậy, tôi hiểu rõ tôi không nệ hận cô mà nên cảm kích cô đã đối xử tốt với nó. Nếu không phải ba năm nay cô thay tôi chiếu cố nó có thể Niên Niên đã không còn tồn tại trên thế gian này rồi."
Vừa nói, nước mắt Mạc Thuần lại rớt xuống, tựa hồ thật sự là rất sầu não.
Niệm Kiều giật mình, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Hồi lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, giống như đến từ phía chân trời xa xôi, "Cô là mẹ ruột của Niên Niên?"
Nắm thật chặt đôi tay, ánh mắt cô yên lặng nhìn Cố Cảnh Niên, tựa hồ muốn từ khuôn mặt của nó tìm ra điểm giống Mạc Thuần.
Nhưng là, vô luận nhìn như thế nào, cô đều không nhìn ra giữa hai người có điểm nào giống nhau, thậm chí, cô cảm thấy, khuôn mặt Cố Cảnh Niên có chút giống mình!
Điên rồi! Cô thật sự là điên rồi!
Làm sao lại cảm thấy con trai của người khác giống mình?
Mạc Thuần gật đầu, hết sức chắc chắn nói: "Đúng, tôi là mẹ ruột của nó. Tôi tên là Mạc Thuần."
"Hôm qua sao nó lại bảo tôi là mẹ nó?" Niệm Kiều lập tức hỏi ngược lại, trong lòng rối rắm.
Tại sao cô không phải là mẹ Niên Niên? Thật ra thì cô rất ưa thích đứa bé này, cũng rất đau lòng cho hắn.
Cô nghĩ, nếu như mình thật sự là mẹ Cố Cảnh Niên thì sẽ thật hạnh phúc. Cô rất thích có đứa con như vậy.
Nhưng tại sao cô lại không phải.
Mạc Thuần lẳng lặng nhìn cô, sau đó, ánh mắt càng ngày càng loạn, ngay sau đó, cô đột nhiên che mặt, lắc đầu nhỏ giọng nức nở, giống như là nhớ lại chuyện cực kỳ đau đớn.
Niệm Kiều có chút không biết làm sao, chỉ ngồi ở đó, đối mặt với Mạc Thuần, một tay còn bị Cố Cảnh Niên lôi kéo.
Mạc Thuần khóc một lát, ngẩng đầu, vành mắt đỏ, hướng về phía Niệm Kiều, ngẹn ngào nói: "Cố tiểu thư, Niên Niên coi cô là mẹ tuyệt không kỳ quái, bởi vì, nó lớn lên bên cạnh cô!"
Niệm Kiều đột nhiên trợn to hai mắt, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Lúc này cô chưa thể sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, theo như lời Mạc Thuần nói thì ——
Sau khi Mạc Thuần sinh hạ Cố Cảnh Niên, Cố Hành Sâm liền mạnh mẽ chia cắt hai mẹ con bọn họ, sau đó cô liền thay thế Mạc Thuần, ở bên Cố Cảnh Niên, cho nên Cố Cảnh Niên mới có thể cho là cô là mẹ hắn!
Suy đoán vừa xuất hiện ở trong đầu, cả người Niệm Kiều cũng run rẩy, sau đó đột nhiên từ trong tay Cố Cảnh Niên rút tay mình về.
Nếu quả như thật là như vậy ——
Cô rốt cuộc là cái gì? Cô với Cố Hành Sâm là quan hệ như thế nào? Cô không phải là người thứ ba phá vỡ gia đình họ chứ?
Đáy lòng cô loạn lên, cô không có chú ý tới Mạc Thuần thấy Cố Cảnh Niên sắp tỉnh lại sắc mặt càng thay đổi.
"Cố tiểu thư, Niên Niên sắp tỉnh, tôi cầu xin cô một chuyện, đừng nói cho nó biết tôi tới đây, nếu không, về sau tôi không thể gặp được con, được không? Tôi van xin cô"
Mạc Thuần than thở khóc lóc, khẩn cầu.
Niệm Kiều bởi vì mất trí nhớ, đối với chuyện này không rõ ràng lắm, hơn nữa Mạc Thuần diễn giống như thật, cô chỉ có thể bị Mạc Thuần nắm mũi dẫn đi.
Cô trố mắt gật đầu, thấy Mạc Thuần vẫn không yên lòng nhìn cô, vì vậy cô gật đầu lần nữa, đáp: "Được ——"
Mạc Thuần lau nước mắt cười , nói với cô ‘ cám ơn ’, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Cô quay người lại, trên mặt lập tức giương lên nụ cười thắng lợi, đáy mắt càng thêm khinh bỉ.
Chỉ bằng Cố Niệm Kiều muốn cùng đấu với thật sự là quá non rồi ! Ở bên cạnh Cố Hành Sâm bảy năm, cô tự nhận là so Niệm Kiều hiểu rõ Cố Hành Sâm hơn nhiều!
Cố Cảnh Niên tỉnh lại trước tiên chính là tìm Niệm Kiều, thấy cô thật vẫn còn ở, hắn mới lộ ra biểu tình yên tâm.
Ngồi dậy, hắn giang hai cánh tay hướng tới Niệm Kiều, làm nũng nói: "Mẹ, Ôm ôm ——"
Niệm Kiều giống như bị ong chích, cả người cũng bật lên , đứng ở bên giường, lắc đầu.
Cố Cảnh Niên đột nhiên bị động tác của cô hù dọa, cả người khẩn trương, nhìn cô, trong đôi mắt lóe sáng sắp khóc.
"Mẹ, mẹ ——" hắn sợ, bò qua muốn Niệm Kiều ôm, nhưng Niệm Kiều chỉ lui về phía sau.
Ánh mắt của cô không rõ là biểu tình gì, có hoảng sợ, có đau lòng, có bất an, cũng có khốn hoặc, cô chỉ lui về phía sau, giống như Cố Cảnh Niên là thú dữ không dám tới gần.
Nhưng tại sao, khi cô lùi lại tâm cô lại đau như vậy?
Đau! Rất đau! Giống như cảnh trong mộng, cô đau đến không cách nào chống đỡ được!
Đột nhiên, tay Cố Cảnh Niên không thể chống đỡ được, mắt thấy sắp rơi khỏi giường ——
Mắt Niệm Kiều trừng lớn, kinh hoảng, cô cư nhiên mất đi năng lực hành động, cứ đứng ngây người quên mất cả việc nên tiến tới đỡ Cố Cảnh Niên!
"Phanh ——"
Cuối cùng Cố Cảnh Niên rơi xuống đất.
"Mẹ —— mẹ ——"
Sau đó bên tai chính là tiếng kêu của Cố Cảnh Niên.
Vẻ mặt Niệm Kiều kinh hãi, nhìn hắn, không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô vị dọa sợ, cô cư nhiên trơ mắt nhìn Cố Cảnh Niên từ trên giường rớt xuống, hơn nữa, hắn cư nhiên không khóc, vẫn ở chỗ cũ gọi cô, nước mắt vẫn rơi.
Giống như là bị cô từ bỏ, một bên hắn khóc, vừa bò qua muốn cô ôm, cái bộ dạng đó thật làm cho mọi người đau lòng.
Thật lâu sau, Niệm Kiều nhớ tới tình cảnh này chỉ hận không thể đập đầu mà chết!
Tâm giống như bị người níu lấy, cô đau đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.
"Oa —— mẹ —— mẹ ——" Cố Cảnh Niên thấy Niệm Kiều vẫn cách xa mình, không khỏi khóc lớn lên, ngồi dưới đất, gào khóc .
Niệm Kiều bị tiếng hắn khóc thức tỉnh, lúc này mới đi tới, tranh thủ bế hắn lên, đặt lên giường.
"Niên Niên có phải bị thương ở đâu không? Chỗ nào bị đau?"
Cô nóng nảy, từ trên xuống dưới kiểm tra thân thể Cố Cảnh Niên.
Cô tinh tường cảm thấy, cô rất sợ nó bị thương.
Niên Niên, Niên Niên, con thật không phải là con của cô sao?
Cố Cảnh Niên hai cái tay gắt gao nắm lấy quần áo của cô, chỉ lo khóc, không trả lời Niệm Kiều.
Vào giờ phút này, cô hoàn toàn quên trước tiên nên gọi bác sĩ, trong óc cô nghĩ tới người đầu tiên chính là Cố Hành Sâm!
Đúng, gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm!
Cô lấy điện thoại di động ra, làm thế nào bấm không đúng, cuối cùng thật vất vả bấm đúng số, điện thoại di động lại rơi xuống giường.
Cô chưa từng gặp qua tình huống như thế, cũng không có nghĩ đến mình sẽ làm cho tệ như vậy.
Lần nữa cầm điện thoại di động lên, người bên kia đã nhận.
Kết quả, còn chưa kịp mở miệng, tiếng khóc của cô hòa lẫn tiếng khóc Cố Cảnh Niên liền cùng nhau truyền qua: "Ô ô —— oa ——"
Lúc này Cố Hành Sâm đang họp, nghe được tiếng khóc bên kia, cả người đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn lập tức vội vã.
Tất cả nhân viên đều nhìn Cố Hành Sâm, chỉ thấy hắn một tay cầm điện thoại di động, một tay siết chặt chiếc bút.
Đột nhiên, ‘ rắc rắc ——’ một tiếng, chiếc bút trong tay hắn gãy thành hai khúc!
Sau đó, hắn cấp tốc rời đi giống như một trận gió thổi qua.
Nếu như không phải là bởi vì tấm lưng ghế đang đung đưa cùng với chiếc bút bị hắn bẻ gãy có thể chứng minh hắn vừa mới ngồi chỗ này họp thì những người khác trong phòng cơ hồ còn hoài nghi có phải mình vừa mới xuất hiện ảo giác không.
Bằng không, lấy tốc độ của một người bình thường làm sao có thể rời khỏi phòng họp nhanh thế được?
Dĩ nhiên, đây cũng là lần đầu tiên, bọn họ thấy nhị thiếu gia của mình mất khống chế như vậy.
Cho tới nay, nhị thiếu gia luôn cho bọn họ ấn tượng hắn là một người tỉnh táo, trầm tính. Biểu hiện của nhị thiếu gia hôm nay là lần đầu tiên họ thấy.
Trợ lý của Cố Hành Sâm cũng phải mất nửa phút sau mới kọp phản ứng lại. Hắn ngồi ngay cạnh Cố Hành Sâm, lúc nãy hắn loáng thoáng nghe thấy trong điện thoại có tiếng phụ nữ khóc.
Người phụ nữ có thể làm cho Cố Hành Sâm mất khống chế như thế, trừ Cố Niệm Kiều, còn có thể là ai?
Trợ lý đứng lên, mỉm cười nói: "xin lỗi các vị, nhị thiếu có việc gấp phải xử lý, hội nghị kéo dài."
Sau đó, hắn cũng giống như một cơn gió chạy ra khỏi phòng họp.
Đám quản lý cấp cao nhất thời đầu đầy hắc tuyến, chỉ là, bọn họ dù giận cũng không dám nói gì.
Nếu là trợ lý Cố Hành Sâm chạy chậm một chút nữa, bọn họ còn có thể oán trách vài lời với hắn, không nghĩ tới trợ lý cũng chạy trốn nhanh như vậy.
Lúc Cố Hành Sâm đến bệnh viện, bác sĩ đã tới kiểm tra qua cho Cố Cảnh Niên.
Cũng may, không có thương tổn đến xương, chỉ là da mặt ngoài có chút xây sát.
Niệm Kiều không khóc lóc nữa, sững sờ đứng ở một bên, Cố Hành Sâm đi tới bên cạnh mình cũng không phát hiện ra.
Cố Hành Sâm đi tới bên người cô, lấy tay quay người cô lại, nhìn hốc mắt cô hồng hồng, hắn trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Niệm Kiều hoảng hốt, sau đó tập trung nhìn hắn, mở miệng, lại đột nhiên không biết mình nên nói cái gì.
Cô cũng không thể nói, vì cô đã đáp ứng Mạc Thuần, không đề cập tới việc cô ta đã tới đây? Cô đã hứa thì sẽ phải làm được.
Cố Hành Sâm thấy cô không nói lời nào, trong lòng không khỏi gấp gáp hơn, lại quay đầu nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Cố Cảnh Niên, nó cũng không chịu nhìn hắn.
Đáy lòng dâng lên một nỗi phiền não, hắn tức giận đạp một cái vào cánh cửa.
‘ phanh ——’ một tiếng vang thật lớn, chẳng những hù dọa Niệm Kiều, cũng làm cho Cố Cảnh Niên và y tá khiếp sợ.
Cố Cảnh Niên ngẩn người, sau đó liền khóc lớn lên.
Niệm Kiều nghe thấy tiếng khóc, mặt không đổi kéo tay Cố Hành Sâm ra, sau đó đi đến bên giường, dỗ Cố Cảnh Niên.
Cố Hành Sâm có chút ảo não, bởi vì Cố Cảnh Niên sốt cao, hoàn toàn đã làm rối loạn kế hoạch của hắn, mà bây giờ, Niệm Kiều lại trở nên kỳ quái như thế, sáng sớm hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Khóe mắt hắn đột nhiên liếc về chiếc điện thoại của Niệm Kiều, trên màn hình đang hiện lên nhật kí cuộc gọi, hắn liếc qua một cái——
Cuộc gọi của Tần Mộ Bạch hiện trên đầu danh sách, thời gian biểu hiện vì 10:05 sáng.
Hắn giơ đồng hồ lên liếc mắt nhìn, 10:13, như vậy, trước khi hắn tới, Niệm Kiều mới vừa nói điện thoại cùng Tần Mộ Bạch?
Phản ứng của cô bây giờ có liên quan tới Tần Mộ Bạch sao?
Cố Cảnh Niên sau khi được Niệm Kiều dỗ, rốt cuộc ngừng khóc, do đã khóc rất nhiều lại được tựa vào ngực của Niệm Kiều nên nó rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Niệm Kiều nhìn thấy nó ngủ thiếp đi, cẩn thận từng li từng tí tách ngón tay của nó ra, lại không nghĩ rằng, nó nắm quá chặt, cô thế nào cũng không cạy ra được.
Ngửa đầu nhắm hai mắt lại, cô cố gắng trấn tĩnh chính mình, nhưng là bất kể như thế nào, cô cũng không thể tĩnh tâm được.
Cô và Cố Hành Sâm rốt cuộc là quan hệ gì? Mạc Thuần cùng hắn là quan hệ gì? Đã kết hôn? Hay là tình nhân? Cũng có thể là quan hệ nào đó mà cô không nghĩ ra? Dù sao người có tiền đều thích làm loạn, không phải sao?
Cố Cảnh Niên là con trai của Mạc Thuần, tại sao lại lớn lên bên cạnh cô, trong lúc ở bên Cố Cảnh Niên cô đóng vai trò là gì?
Rất nhiều vấn đề cứ lẩn quẩn trong đầu cô, cô muốn tìm ra lời giải đáp nhưng không cách nào tìm ra nổi.
Cuối cùng, cô bị cái vòng lẩn quẩn này siết chặt lấy đến không thể thở nổi.
Nhớ tới cuộc điện thoại Tần Mộ Bạch vừa mới gọi tới, cả người Niệm Kiều cũng có vẻ tâm phù khí táo, quay đầu lại có chút không nhịn được gắt lên với Cố Hành Sâm: "ông chú này, bảo con trai chú buông tôi ra đi."
Cố Hành Sâm ngẩn ra, con ngươi đen nhánh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô như muốn thấu hiểu tâm tư bên trong của cô.
Niệm Kiều không đủ can đảm để có thể nhìn lại hắn, ánh mắt của người đàn ông này quá sắc bén, cô không thể nhìn thẳng vào hắn được!
Cố Hành Sâm tiến lên, quay đầu cô lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô hỏi: "Tần Mộ Bạch và em đã nói chuyện gì với nhau?"
Niệm Kiều ngẩn ra, mắt nhíu lại, hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết Mộ Bạch đã gọi điện thoại cho em?"
Không khí ấm áp trước đó giữa hai người đột nhiên chuyển thành khẩn trương vô cùng.
Niệm Kiều cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không chịu để cho Cố Hành Sâm đến gần, nhất là cô đã biết hắn và nữ nhân khác từng có một đứa con, hắn còn nhẫn tâm chia rẽ hai mẹ con bọn họ, hình ảnh của hắn trong lòng cô đã không còn tốt đẹp như trước rồi.
Mà Cố Hành Sâm trước đó đã phát hiện khi cô mất trí nhớ cô rất lệ thuộc vào Tần Mộ Bạch, cho nên chỉ cần Tần Mộ Bạch xuất hiện ở giữa hai người, dù chỉ là gọi điện thoại hắn cũng cảm thấy tức giận vô cùng.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động, không cần lên tiếng, cũng đã biết vấn đề của Niệm Kiều.
Niệm Kiều cũng không biết mình thế nào, đáy lòng ê ẩm, trong đầu không tự chủ được nhớ tới hình ảnh mình nằm dưới thân hắn cầu hoan, sau đó, lại hiện lên hình ảnh một người khác——
Bộ dạng Mạc Thuần khi nằm dưới thân hắn!
Cô chỉ cảm thấy ghê tởm, người đàn ông này tại sao có thể vô sỉ như vậy!
"Anh sao có thể so đo với con trai." Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói, sau đó hỏi Niệm Kiều: "Em không ngủ sao?"
Niệm Kiều bất đắc dĩ nhìn một cái mình bị nắm chặt, "Nếu như mà em tránh ra, sẽ làm nó tỉnh, em chỉ còn cách ngồi đây với nó thôi."
Cố Hành Sâm nhìn cô, khẽ gật đầu.
Bây giờ mặc dù Niệm Kiều vẫn không biết, thật ra cô chính là mẹ Cố Cảnh Niên, nhưng cô đối với Cố Cảnh Niên cũng không bài xích, cũng nguyện ý chăm sóc hắn, như vậy, chờ thời cơ tới hắn sẽ nói cho cô biết sự thật.
Cố Hành Sâm vẫn ở cùng với mẹ con Niệm Kiều đến rạng sáng, sau đó nhận được điện thoại của phụ tá, hắn mới tới Cố thị.
Trời dần sáng, Niệm Kiều thật sự không chịu nổi, ngủ thiếp đi.
Mê mê hồ hồ, Niệm Kiều cảm thấy bên cạnh có người đến gần, đột nhiên thức tỉnh.
Ngẩng đầu, thấy một dung nhan xinh đẹp.
Ngẩn người, cô muốn đứng lên, vừa mới động, Cố Cảnh Niên lập tức nắm chặt hơn, tựa hồ là sợ cô đi mất.
Niệm Kiều cũng kinh ngạc một chút, cúi đầu nhìn, thật may là, Cố Cảnh Niên không có tỉnh lại, vừa rồi chỉ là theo bản năng hành động.
Mạc Thuần đứng ở một bên, nhìn hai người, trong mắt cực nhanh thoáng qua chút khác thường.
Ngay sau đó, trước khi Niệm Kiều mở miệng hỏi, cô ta nói: "Cô là Cố tiểu thư?"
Niệm Kiều quay đầu lại, có chút không hiểu nhìn cô, "Chúng ta quen biết sao?"
Mạc Thuần cười cười, ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cảnh Niên, vẻ mặt hiện lên thống khổ, "Biết a, chúng ta vì nó mới biết nhau."
"Vì Niên Niên nên mới biết nhau?" Niệm Kiều kêu lên.
Mạc Thuần thu hồi tay của mình, nhìn cô, trong mắt lại có nước mắt, giống như dáng vẻ rất thống khổ.
Niệm Kiều kinh ngạc đồng thời cũng có chút bị hù dọa, hốt hoảng rút khăn giấy đưa cho cô, "Sao vậy? Là tôi nói sai cái gì sao?"
Từ đầu đến cuối cô cũng chỉ nói hai câu, cô tự nhận là, không nói gì quá đáng a!
Mạc Thuần nhận lấy khăn giấy, lau khóe mắt, lắc đầu, "Không phải, là tôi cảm thấy rất vui."
"À?" Niệm Kiều nhìn cô, nhất thời cảm giác mình không cách nào hiểu nữ nhân này, vui vẻ cũng khóc sao?
Mạc Thuần cũng nhìn cô, biết cô không thể hiểu lời của mình cùng hành động, cô giải thích: "Tôi bởi vì có thể tới nhìn Niên Niên, cho nên rất vui vẻ."
Niệm Kiều sửng sốt, trong đầu hiện ra một suy đoán không tốt, một giây kế tiếp ——
"Thật ra thì, tôi là mẹ của Niên Niên."
Mạc Thuần nhẹ nhàng buông ra một câu, ánh mắt rời khỏi mặt Niệm Kiều, chuyển tới khuôn mặt Cố Cảnh Niên, quyến luyến không rời.
"Cái... cái gì?" Niệm Kiều giật mình hỏi ngược một câu, tối hôm qua Cố Cảnh Niên không phải nói mình là mẹ hắn sao? Hiện tại tại sao lại xuất hiện một nữ nhân, nói cô mới là mẹ hắn?
Đáy lòng đau thương , cô gắt gao cắn môi, sắc môi trắng bệch cũng không biết.
Mặc dù tối hôm qua cô tự nói với mình, cô không phải là mẹ Cố Cảnh Niên, nhưng chẳng biết tại sao, từ lúc vừa mới bắt đầu thấy Cố Cảnh Niên, cô liền có loại cảm giác thân thiết, giống như hai người thật sự là mẹ con.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ này nói cô mới là mẹ của Cố Cảnh Niên, vậy mình là ai? Cố Cảnh Niên tại sao lại nhận cô làm mẹ hắn?
Hơn nữa, Cố Hành Sâm cũng không nói gì , giống như chấp nhận mình chính là mẹ Cố Cảnh Niên a!
Mạc Thuần thu hết vẻ mặt của Niệm Kiều vào trong mắt, đáy lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, nha đầu này quả nhiên là mất trí nhớ, cũng biến thành ngu xuẩn hơn!
Hơn nữa, cô dám khẳng định, lấy tình cảm của Cố Hành Sâm đối với mẹ con bọn họ nhất định sẽ không nói cho Niệm Kiều, Cố Cảnh Niên cùng cô thật ra thì chính là quan hệ mẹ con!
Bởi vì —— hắn sợ mình ở trong lòng Niệm Kiều không thể xóa bỏ được những oán hận trước kia. Nếu cô nhớ lại những tổn thương trước đây sẽ không do dự mang Cố Cảnh Niên bỏ đi.
Còn nữa, nếu là hiện tại liền nói cho Niệm Kiều biết quan hệ của cô và Cố Cảnh Niên, như vậy Niệm Kiều nhất định sẽ hỏi tới những vấn đề liên quan tới chuyện cô bỏ đi, Cố Hành Sâm còn chưa nghĩ ra trả lời cô thế nào thôi.
"Cố tiểu thư, vốn là, đối với lập trường của tôi, tôi không nên hận cô. Thấy Niên Niên sống tốt như vậy, tôi hiểu rõ tôi không nệ hận cô mà nên cảm kích cô đã đối xử tốt với nó. Nếu không phải ba năm nay cô thay tôi chiếu cố nó có thể Niên Niên đã không còn tồn tại trên thế gian này rồi."
Vừa nói, nước mắt Mạc Thuần lại rớt xuống, tựa hồ thật sự là rất sầu não.
Niệm Kiều giật mình, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Hồi lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, giống như đến từ phía chân trời xa xôi, "Cô là mẹ ruột của Niên Niên?"
Nắm thật chặt đôi tay, ánh mắt cô yên lặng nhìn Cố Cảnh Niên, tựa hồ muốn từ khuôn mặt của nó tìm ra điểm giống Mạc Thuần.
Nhưng là, vô luận nhìn như thế nào, cô đều không nhìn ra giữa hai người có điểm nào giống nhau, thậm chí, cô cảm thấy, khuôn mặt Cố Cảnh Niên có chút giống mình!
Điên rồi! Cô thật sự là điên rồi!
Làm sao lại cảm thấy con trai của người khác giống mình?
Mạc Thuần gật đầu, hết sức chắc chắn nói: "Đúng, tôi là mẹ ruột của nó. Tôi tên là Mạc Thuần."
"Hôm qua sao nó lại bảo tôi là mẹ nó?" Niệm Kiều lập tức hỏi ngược lại, trong lòng rối rắm.
Tại sao cô không phải là mẹ Niên Niên? Thật ra thì cô rất ưa thích đứa bé này, cũng rất đau lòng cho hắn.
Cô nghĩ, nếu như mình thật sự là mẹ Cố Cảnh Niên thì sẽ thật hạnh phúc. Cô rất thích có đứa con như vậy.
Nhưng tại sao cô lại không phải.
Mạc Thuần lẳng lặng nhìn cô, sau đó, ánh mắt càng ngày càng loạn, ngay sau đó, cô đột nhiên che mặt, lắc đầu nhỏ giọng nức nở, giống như là nhớ lại chuyện cực kỳ đau đớn.
Niệm Kiều có chút không biết làm sao, chỉ ngồi ở đó, đối mặt với Mạc Thuần, một tay còn bị Cố Cảnh Niên lôi kéo.
Mạc Thuần khóc một lát, ngẩng đầu, vành mắt đỏ, hướng về phía Niệm Kiều, ngẹn ngào nói: "Cố tiểu thư, Niên Niên coi cô là mẹ tuyệt không kỳ quái, bởi vì, nó lớn lên bên cạnh cô!"
Niệm Kiều đột nhiên trợn to hai mắt, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Lúc này cô chưa thể sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, theo như lời Mạc Thuần nói thì ——
Sau khi Mạc Thuần sinh hạ Cố Cảnh Niên, Cố Hành Sâm liền mạnh mẽ chia cắt hai mẹ con bọn họ, sau đó cô liền thay thế Mạc Thuần, ở bên Cố Cảnh Niên, cho nên Cố Cảnh Niên mới có thể cho là cô là mẹ hắn!
Suy đoán vừa xuất hiện ở trong đầu, cả người Niệm Kiều cũng run rẩy, sau đó đột nhiên từ trong tay Cố Cảnh Niên rút tay mình về.
Nếu quả như thật là như vậy ——
Cô rốt cuộc là cái gì? Cô với Cố Hành Sâm là quan hệ như thế nào? Cô không phải là người thứ ba phá vỡ gia đình họ chứ?
Đáy lòng cô loạn lên, cô không có chú ý tới Mạc Thuần thấy Cố Cảnh Niên sắp tỉnh lại sắc mặt càng thay đổi.
"Cố tiểu thư, Niên Niên sắp tỉnh, tôi cầu xin cô một chuyện, đừng nói cho nó biết tôi tới đây, nếu không, về sau tôi không thể gặp được con, được không? Tôi van xin cô"
Mạc Thuần than thở khóc lóc, khẩn cầu.
Niệm Kiều bởi vì mất trí nhớ, đối với chuyện này không rõ ràng lắm, hơn nữa Mạc Thuần diễn giống như thật, cô chỉ có thể bị Mạc Thuần nắm mũi dẫn đi.
Cô trố mắt gật đầu, thấy Mạc Thuần vẫn không yên lòng nhìn cô, vì vậy cô gật đầu lần nữa, đáp: "Được ——"
Mạc Thuần lau nước mắt cười , nói với cô ‘ cám ơn ’, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Cô quay người lại, trên mặt lập tức giương lên nụ cười thắng lợi, đáy mắt càng thêm khinh bỉ.
Chỉ bằng Cố Niệm Kiều muốn cùng đấu với thật sự là quá non rồi ! Ở bên cạnh Cố Hành Sâm bảy năm, cô tự nhận là so Niệm Kiều hiểu rõ Cố Hành Sâm hơn nhiều!
Cố Cảnh Niên tỉnh lại trước tiên chính là tìm Niệm Kiều, thấy cô thật vẫn còn ở, hắn mới lộ ra biểu tình yên tâm.
Ngồi dậy, hắn giang hai cánh tay hướng tới Niệm Kiều, làm nũng nói: "Mẹ, Ôm ôm ——"
Niệm Kiều giống như bị ong chích, cả người cũng bật lên , đứng ở bên giường, lắc đầu.
Cố Cảnh Niên đột nhiên bị động tác của cô hù dọa, cả người khẩn trương, nhìn cô, trong đôi mắt lóe sáng sắp khóc.
"Mẹ, mẹ ——" hắn sợ, bò qua muốn Niệm Kiều ôm, nhưng Niệm Kiều chỉ lui về phía sau.
Ánh mắt của cô không rõ là biểu tình gì, có hoảng sợ, có đau lòng, có bất an, cũng có khốn hoặc, cô chỉ lui về phía sau, giống như Cố Cảnh Niên là thú dữ không dám tới gần.
Nhưng tại sao, khi cô lùi lại tâm cô lại đau như vậy?
Đau! Rất đau! Giống như cảnh trong mộng, cô đau đến không cách nào chống đỡ được!
Đột nhiên, tay Cố Cảnh Niên không thể chống đỡ được, mắt thấy sắp rơi khỏi giường ——
Mắt Niệm Kiều trừng lớn, kinh hoảng, cô cư nhiên mất đi năng lực hành động, cứ đứng ngây người quên mất cả việc nên tiến tới đỡ Cố Cảnh Niên!
"Phanh ——"
Cuối cùng Cố Cảnh Niên rơi xuống đất.
"Mẹ —— mẹ ——"
Sau đó bên tai chính là tiếng kêu của Cố Cảnh Niên.
Vẻ mặt Niệm Kiều kinh hãi, nhìn hắn, không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô vị dọa sợ, cô cư nhiên trơ mắt nhìn Cố Cảnh Niên từ trên giường rớt xuống, hơn nữa, hắn cư nhiên không khóc, vẫn ở chỗ cũ gọi cô, nước mắt vẫn rơi.
Giống như là bị cô từ bỏ, một bên hắn khóc, vừa bò qua muốn cô ôm, cái bộ dạng đó thật làm cho mọi người đau lòng.
Thật lâu sau, Niệm Kiều nhớ tới tình cảnh này chỉ hận không thể đập đầu mà chết!
Tâm giống như bị người níu lấy, cô đau đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.
"Oa —— mẹ —— mẹ ——" Cố Cảnh Niên thấy Niệm Kiều vẫn cách xa mình, không khỏi khóc lớn lên, ngồi dưới đất, gào khóc .
Niệm Kiều bị tiếng hắn khóc thức tỉnh, lúc này mới đi tới, tranh thủ bế hắn lên, đặt lên giường.
"Niên Niên có phải bị thương ở đâu không? Chỗ nào bị đau?"
Cô nóng nảy, từ trên xuống dưới kiểm tra thân thể Cố Cảnh Niên.
Cô tinh tường cảm thấy, cô rất sợ nó bị thương.
Niên Niên, Niên Niên, con thật không phải là con của cô sao?
Cố Cảnh Niên hai cái tay gắt gao nắm lấy quần áo của cô, chỉ lo khóc, không trả lời Niệm Kiều.
Vào giờ phút này, cô hoàn toàn quên trước tiên nên gọi bác sĩ, trong óc cô nghĩ tới người đầu tiên chính là Cố Hành Sâm!
Đúng, gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm!
Cô lấy điện thoại di động ra, làm thế nào bấm không đúng, cuối cùng thật vất vả bấm đúng số, điện thoại di động lại rơi xuống giường.
Cô chưa từng gặp qua tình huống như thế, cũng không có nghĩ đến mình sẽ làm cho tệ như vậy.
Lần nữa cầm điện thoại di động lên, người bên kia đã nhận.
Kết quả, còn chưa kịp mở miệng, tiếng khóc của cô hòa lẫn tiếng khóc Cố Cảnh Niên liền cùng nhau truyền qua: "Ô ô —— oa ——"
Lúc này Cố Hành Sâm đang họp, nghe được tiếng khóc bên kia, cả người đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn lập tức vội vã.
Tất cả nhân viên đều nhìn Cố Hành Sâm, chỉ thấy hắn một tay cầm điện thoại di động, một tay siết chặt chiếc bút.
Đột nhiên, ‘ rắc rắc ——’ một tiếng, chiếc bút trong tay hắn gãy thành hai khúc!
Sau đó, hắn cấp tốc rời đi giống như một trận gió thổi qua.
Nếu như không phải là bởi vì tấm lưng ghế đang đung đưa cùng với chiếc bút bị hắn bẻ gãy có thể chứng minh hắn vừa mới ngồi chỗ này họp thì những người khác trong phòng cơ hồ còn hoài nghi có phải mình vừa mới xuất hiện ảo giác không.
Bằng không, lấy tốc độ của một người bình thường làm sao có thể rời khỏi phòng họp nhanh thế được?
Dĩ nhiên, đây cũng là lần đầu tiên, bọn họ thấy nhị thiếu gia của mình mất khống chế như vậy.
Cho tới nay, nhị thiếu gia luôn cho bọn họ ấn tượng hắn là một người tỉnh táo, trầm tính. Biểu hiện của nhị thiếu gia hôm nay là lần đầu tiên họ thấy.
Trợ lý của Cố Hành Sâm cũng phải mất nửa phút sau mới kọp phản ứng lại. Hắn ngồi ngay cạnh Cố Hành Sâm, lúc nãy hắn loáng thoáng nghe thấy trong điện thoại có tiếng phụ nữ khóc.
Người phụ nữ có thể làm cho Cố Hành Sâm mất khống chế như thế, trừ Cố Niệm Kiều, còn có thể là ai?
Trợ lý đứng lên, mỉm cười nói: "xin lỗi các vị, nhị thiếu có việc gấp phải xử lý, hội nghị kéo dài."
Sau đó, hắn cũng giống như một cơn gió chạy ra khỏi phòng họp.
Đám quản lý cấp cao nhất thời đầu đầy hắc tuyến, chỉ là, bọn họ dù giận cũng không dám nói gì.
Nếu là trợ lý Cố Hành Sâm chạy chậm một chút nữa, bọn họ còn có thể oán trách vài lời với hắn, không nghĩ tới trợ lý cũng chạy trốn nhanh như vậy.
Lúc Cố Hành Sâm đến bệnh viện, bác sĩ đã tới kiểm tra qua cho Cố Cảnh Niên.
Cũng may, không có thương tổn đến xương, chỉ là da mặt ngoài có chút xây sát.
Niệm Kiều không khóc lóc nữa, sững sờ đứng ở một bên, Cố Hành Sâm đi tới bên cạnh mình cũng không phát hiện ra.
Cố Hành Sâm đi tới bên người cô, lấy tay quay người cô lại, nhìn hốc mắt cô hồng hồng, hắn trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Niệm Kiều hoảng hốt, sau đó tập trung nhìn hắn, mở miệng, lại đột nhiên không biết mình nên nói cái gì.
Cô cũng không thể nói, vì cô đã đáp ứng Mạc Thuần, không đề cập tới việc cô ta đã tới đây? Cô đã hứa thì sẽ phải làm được.
Cố Hành Sâm thấy cô không nói lời nào, trong lòng không khỏi gấp gáp hơn, lại quay đầu nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Cố Cảnh Niên, nó cũng không chịu nhìn hắn.
Đáy lòng dâng lên một nỗi phiền não, hắn tức giận đạp một cái vào cánh cửa.
‘ phanh ——’ một tiếng vang thật lớn, chẳng những hù dọa Niệm Kiều, cũng làm cho Cố Cảnh Niên và y tá khiếp sợ.
Cố Cảnh Niên ngẩn người, sau đó liền khóc lớn lên.
Niệm Kiều nghe thấy tiếng khóc, mặt không đổi kéo tay Cố Hành Sâm ra, sau đó đi đến bên giường, dỗ Cố Cảnh Niên.
Cố Hành Sâm có chút ảo não, bởi vì Cố Cảnh Niên sốt cao, hoàn toàn đã làm rối loạn kế hoạch của hắn, mà bây giờ, Niệm Kiều lại trở nên kỳ quái như thế, sáng sớm hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Khóe mắt hắn đột nhiên liếc về chiếc điện thoại của Niệm Kiều, trên màn hình đang hiện lên nhật kí cuộc gọi, hắn liếc qua một cái——
Cuộc gọi của Tần Mộ Bạch hiện trên đầu danh sách, thời gian biểu hiện vì 10:05 sáng.
Hắn giơ đồng hồ lên liếc mắt nhìn, 10:13, như vậy, trước khi hắn tới, Niệm Kiều mới vừa nói điện thoại cùng Tần Mộ Bạch?
Phản ứng của cô bây giờ có liên quan tới Tần Mộ Bạch sao?
Cố Cảnh Niên sau khi được Niệm Kiều dỗ, rốt cuộc ngừng khóc, do đã khóc rất nhiều lại được tựa vào ngực của Niệm Kiều nên nó rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Niệm Kiều nhìn thấy nó ngủ thiếp đi, cẩn thận từng li từng tí tách ngón tay của nó ra, lại không nghĩ rằng, nó nắm quá chặt, cô thế nào cũng không cạy ra được.
Ngửa đầu nhắm hai mắt lại, cô cố gắng trấn tĩnh chính mình, nhưng là bất kể như thế nào, cô cũng không thể tĩnh tâm được.
Cô và Cố Hành Sâm rốt cuộc là quan hệ gì? Mạc Thuần cùng hắn là quan hệ gì? Đã kết hôn? Hay là tình nhân? Cũng có thể là quan hệ nào đó mà cô không nghĩ ra? Dù sao người có tiền đều thích làm loạn, không phải sao?
Cố Cảnh Niên là con trai của Mạc Thuần, tại sao lại lớn lên bên cạnh cô, trong lúc ở bên Cố Cảnh Niên cô đóng vai trò là gì?
Rất nhiều vấn đề cứ lẩn quẩn trong đầu cô, cô muốn tìm ra lời giải đáp nhưng không cách nào tìm ra nổi.
Cuối cùng, cô bị cái vòng lẩn quẩn này siết chặt lấy đến không thể thở nổi.
Nhớ tới cuộc điện thoại Tần Mộ Bạch vừa mới gọi tới, cả người Niệm Kiều cũng có vẻ tâm phù khí táo, quay đầu lại có chút không nhịn được gắt lên với Cố Hành Sâm: "ông chú này, bảo con trai chú buông tôi ra đi."
Cố Hành Sâm ngẩn ra, con ngươi đen nhánh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô như muốn thấu hiểu tâm tư bên trong của cô.
Niệm Kiều không đủ can đảm để có thể nhìn lại hắn, ánh mắt của người đàn ông này quá sắc bén, cô không thể nhìn thẳng vào hắn được!
Cố Hành Sâm tiến lên, quay đầu cô lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô hỏi: "Tần Mộ Bạch và em đã nói chuyện gì với nhau?"
Niệm Kiều ngẩn ra, mắt nhíu lại, hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết Mộ Bạch đã gọi điện thoại cho em?"
Không khí ấm áp trước đó giữa hai người đột nhiên chuyển thành khẩn trương vô cùng.
Niệm Kiều cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không chịu để cho Cố Hành Sâm đến gần, nhất là cô đã biết hắn và nữ nhân khác từng có một đứa con, hắn còn nhẫn tâm chia rẽ hai mẹ con bọn họ, hình ảnh của hắn trong lòng cô đã không còn tốt đẹp như trước rồi.
Mà Cố Hành Sâm trước đó đã phát hiện khi cô mất trí nhớ cô rất lệ thuộc vào Tần Mộ Bạch, cho nên chỉ cần Tần Mộ Bạch xuất hiện ở giữa hai người, dù chỉ là gọi điện thoại hắn cũng cảm thấy tức giận vô cùng.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động, không cần lên tiếng, cũng đã biết vấn đề của Niệm Kiều.
Niệm Kiều cũng không biết mình thế nào, đáy lòng ê ẩm, trong đầu không tự chủ được nhớ tới hình ảnh mình nằm dưới thân hắn cầu hoan, sau đó, lại hiện lên hình ảnh một người khác——
Bộ dạng Mạc Thuần khi nằm dưới thân hắn!
Cô chỉ cảm thấy ghê tởm, người đàn ông này tại sao có thể vô sỉ như vậy!
/200
|