Chương 22: Tôi muốn cô phục vụ cho tôi (22)
Cam Viện giận quá hóa cười, “Bởi vì tôi là một người bình thường, bị một người đáng ghét khác phái đè ở trên tường đương nhiên sẽ khẩn trương!”
Ngụ ý, anh không chỉ đáng ghét, mà còn không bình thường?!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hai cô gái dùng từ đáng ghét hình dung anh, một người là Cam Viện, một người là người 6 năm trước.
Thân cao, dáng người…… Khi đối mặt với anh thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh…… Tất cả đều na ná với người 6 năm trước, đặc biệt là đôi mắt, giống hệt với người trong trí nhớ.
Híp lại đôi mắt lam, anh nghiêm túc nhìn mặt Cam Viện trước mắt.
Lúc này, trên mặt Cam Viện tràn đầy vệt nước, da thịt vốn mềm mại càng thêm có vẻ trong suốt nõn nà, son lì bị nước thấm vào, kiều diễm ướt át.
Nhìn chăm chú vào môi cô, Hoàng Phủ rất tự nhiên nhớ tới đêm đó, anh từng cùng cô thân mật dây dưa như thế nào.
Bọt nước nhỏ giọt, rơi lên môi cô, theo khóe môi chảy xuống, lướt qua cổ cô tinh tế, chảy vào xương quai xanh, sau đó tràn ra, chảy xuống nhỏ vào trong cổ áo.
Da thịt màu vàng, ở dưới ánh đèn nhà vệ sinh tối tăm lấp lánh ánh sáng mê người, tầm mắt anh đuổi theo dòng nước biến mất ở cổ áo cô, hô hấp của anh không tự giác dồn dập.
Cảm giác sức anh thoáng thả lỏng, Cam Viện hợp lực tránh cánh tay anh, dùng sức đẩy anh sang bên, nghiêng người tránh đi.
Mới vừa bước đi một bước, cánh tay Hoàng Phủ đã vòng lên từ phía sau, giam cầm vòng eo cô, tiếp đó, lưng cô dán lên ngực người đàn ông.
“Còn muốn chạy trốn?”
Nói nhỏ một tiếng, tay phải anh duỗi vào, túm lấy áo khoác cô, nút áo bắn ra, vạt áo bung ra theo.
“Khốn nạn, anh làm cái gì…… Buông tay……”
Nhìn nút áo bay đi, Cam Viện chửi nhỏ ra tiếng, hai tay vói qua bắt lấy cánh tay anh muốn kéo cánh tay anh ra.
Đáng chết!
Sức mạnh người đàn ông lớn hơn sức tưởng tượng của cô, hai tay cô không thể kéo anh ra.
Cô còn đang giãy giụa, bàn tay Hoàng Phủ đã bắt lấy, giữ chặt áo sơmi cô, dùng sức kéo, muốn kéo áo trong váy cô ra.
Áo sơmi dính nước dán vào trên người, hơn nữa cô vẫn luôn giãy giụa, anh làm cũng không thuận tay, nhất thời lỡ tay, chỉ nghe xoạt một tiếng, sơ mi trắng của cô lại bị anh kéo rách.
Áo khoác sớm đã nhăn dúm dó, áo sơmi rách rồi, vòng eo cô đã không còn chỗ nào che giấu.
Vòng eo mảnh khảnh, từ sau lưng đến phần eo là một đường cong mượt mà, lưng ong thắt đáy, vòng eo nửa người dưới chiếc váy như ẩn như hiện.
Nắm lấy khuỷu tay cô đánh qua đây, Hoàng Phủ giơ tay ấn cô ở trên bồn rửa tay, khom người nhìn về phía cô xương cụt của cô.
Ý thức được anh đang làm cái gì, Cam Viện tức khắc căng thẳng trong lòng.
Chân phải nâng lên bồn rửa tay dùng sức giẫm, cô dùng lưng va vào phần eo Hoàng Phủ, thành công tránh thoát anh trói buộc, rồi lao về phía cửa phòng vệ sinh, đồng thời hô to ra tiếng.
“Cứu mạng……”
Người đàn ông đuổi lại, trước lúc cô kéo cửa bắt được cánh tay cô.
Giày da dẫm lên cái chai dầu gội rơi trên mặt đất, thân mình anh lảo đảo, mất khống chế ngã về phía mặt đất, bàn tay bắt lấy Cam Viện lại không thả lỏng, dưới lực quán tính, Cam Viện trực tiếp bị anh kéo về, nặng nề bổ nhào vào trên người đàn ông.
Chóp mũi đụng vào cằm anh, nước mắt dưới sự nhức mỏi thiếu chút nữa tuôn ra.
Kẹp tóc văng bay ra ngoài, mái tóc dài ướt đẫm xõa tung, rơi xuống mặt người đàn ông.
Cô vừa mới nâng người lên, người đàn ông đã xoay người lại, đè cô ở dưới thân.
Cái mũi nhức mỏi, trên người còn đè nặng một vật sống như thế, dưới thân là mặt đất ướt dầm dề lạnh băng, muốn không thoải mái bao nhiêu thì không thoải mái bấy nhiêu, cơn tức nảy sinh trong lòng, Cam Viện không hề nghĩ ngợi, giơ tay tát anh một cái.
/1464
|