Dưới cơn nóng giận, Mạc Bảo Bối gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà chuyển toàn bộ trong nhà Ross đi, để lại một ngôi nhà trống rỗng, sau đó thay giày cao gót lái xe đi theo chiếc xe của công ty chuyển nhà đến biệt thự cô mới mua.
Đồ đạc quý giá của chủ nhà mua về trong biệt thự đã mang đi toàn bộ đi hoặc là tặng người khác, còn dư lại một số đồ đơn giản Mạc Bảo Bối cũng không thích. Dù sao mắt nhìn của cô gái trẻ tuổi với người già cũng không phải như nhau, có điều ngại vì những thứ đồ kia dù sao cũng rất quý giá, Mạc Bảo Bối cũng không lãng phí, trực tiếp sung vào tiền công cho những nhân viên làm việc chuyển nhà. Người của công ty dọn nhà lại phụ trách giúp một tay đem toàn bộ đồ để vào chỉnh tề như vị trí ban đầu.
Nhân viên của công ty dọn nhà một tháng cũng chỉ kiếm được mấy ngàn NDT, hiện tại tức thì cho bọn họ đồ quý giá, mặc dù là hàng cũ, nhưng cũng rất vui mừng. Chỉ sợ không cần ra chợ đồ cũ bán cũng có thể bán được giá tiền rất tốt, cho nên mỗi người đều rất vui vẻ giúp một tay.
Vốn thiếu ngủ, hơn nữa bị tức đến gần chết, lấy một ít thức ăn nhanh từ trong tủ lạnh ra ăn xong, Mạc Bảo Bối trực tiếp ngã trên chiếc giường lớn mềm mại của Ross ngủ thiếp đi.
- Tiểu thư Mạc! Tiểu thư Mạc! Tỉnh! - Mạc Bảo Bối đang ngủ nghe thấy giọng một người đàn ông xa lạ, lập tức cảnh giác tỉnh táo lại.
Mặc dù Mạc Bảo Bối rất dễ ngủ, cũng dưỡng thành một thói xấu kiên trì, nhưng đó là đối với hoàn cảnh và âm thanh quen thuộc, bản năng phản xạ có điều kiện sẽ trực tiếp loại bỏ âm thanh không muốn nghe thấy. Lúc này đổi lại là hoàn cảnh xa lạ cộng thêm giọng người đàn ông xa lạ, lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn xung quanh một chút, nhân viên dọn nhà đã sắp xếp tất cả đồ đạc theo yêu cầu của Mạc Bảo Bối, hiện tại duy chỉ có cái giường cô ngủ vẫn bày trong phòng khách. Mạc Bảo Bối vò vò đầu bước xuống giường lớn, để nhân viên dọn nhà chuyển giường đến trong phòng ngủ chính lầu hai.
Nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng khách một chút, đã hơn năm giờ chiều, Mạc Bảo Bối lặng lẽ cảm thán thời gian một ngày cứ như mà trôi qua rồi.
Mở điện thoại ra bấm số Tề Giai, hẹn Tề Giai và Viên Tử buổi tối ra ngoài ăn cơm, thuận tiện nói một chút uất ức của mình.
Lầu hai mươi bảy trung tâm thương mại Vanda.
Âm nhạc lãng mạn, ánh đèn mờ ảo, khung cảnh trang nhã, đây chính là nhà hàng Pháp Tề Giai làm chủ đầu tư.
Từ nhỏ Tề Giai đã rất để ý tới tài năng trời phú, đầu tiên là sử dụng bình thường tiền tiêu vặt và bao tiền lì xì lễ mừng năm mới người trong nhà cho, lúc Tề Giai tròn 16 tuổi bắt đầu chỉ biết đầu tư, cho đến tròn mười tám tuổi con người đã có chút giá trị, sau đầu tư thêm vào ngành ăn uống. Sau khi quyết định đầu tư, đăng ký của Tề Giai thông qua xong lập tức bắt tay vào thiết kế làm nhãn hiệu, đầu bếp, bữa ăn cùng với công việc trang trí. Nhưng muốn mở một nhà hàng hạng sang ở tại một khu vực xa hoa mà nói, số tiền cần đến cũng không phải một con số nhỏ. Ngoài tiền mình kiếm ra được, Tề Giai còn mượn Viên Bân mười triệu tiền sửa sang.
Có điều, mấu chốt buôn bán mà con mắt tinh đời của Tề Giai nhắm trúng rất nhanh đã giúp cô kiếm được không ít tiền. Nhà hàng này mặc dù mới khai trương một năm, nhưng đã giúp Tề Giai kiếm lại phần lớn tiền, dựa vào trung bình thu vào bây giờ. Tề Giai dự tính cuối năm nay sẽ trả sạch mười triệu mượn Viên Bân.
- Các cậu nói, không phải là đầu óc tớ bị nước vào rồi chứ? - Mạc Bảo Bối chia sẻ chuyện xảy ra ngày hôm nay với hai chị em tốt, hỏi.
- Trong đầu vốn đã có nước không phải sao? Nếu không chẳng phải là quá khô biến thành xác ướp? - Viên Tử theo tiếp lời bản năng.
Tề Giai thấy Viên Tử trả lời trắng trợn như vậy nhưng không thể trách, làm thành không nghe thấy, còn Mạc Bảo Bối lại giận đến không chịu được, phát điên nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn thịt núc ních của Viên Tử:
- Đã từng gặp ngu ngốc, chưa từng gặp qua đần thế này. Trong đầu có nước sống thế nào hả?
Viên Tử vô tội nhìn hai người, thấy Tề Giai không cứu cô, còn đang ở đó nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Yếu ớt lấy một quyển sách từ trong túi, mở ra, chỉ vào hình vẽ cấu tạo não bộ. Viên Tử làm như hiến vật quý đưa tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, chỉ vào bộ phận màu lam trên sơ đồ:
- Cậu xem, đây không phải là nước thì là cái gì? - Gần đây cô vẫn luôn nghiên cứu ngoài không gian gì đó, bởi vì học kỳ mới cô gia nhập câu lạc bộ nghiên cứu chiêm tinh, để làm phong phú mình nên mua một bộ sách phương diện có chút liên quan xem, tự nhận là rất hiểu.
-Đó là dịch não sống, cậu mua là sách ngoài không gian gì đó mà cem không hiểu bên trong viết gì sao? - Mạc Bảo Bối buông mặt Viên Tử ra, nhận lấy quyển sách kia, vừa nhìn vừa nói.
Đây là một quyển sách giảng giải ở ngoài địa cầu còn có rất nhiều vi sinh vật, là không gian ba chiều loài người không đoán được. Cấu tạo não bộ nhưng thật ra là hình vẽ trừu tượng. Có lẽ là để nói rõ đầu loài người còn bộ phận chưa khám phá, nếu như khám ra về sau sẽ nhìn thấy và thậm chí có cảm giác có thể đẩy cửa chính không gian 3D ra.
Nhìn loại sách không chịu trách nhiệm này, Mạc Bảo Bối giận đến muốn đánh người.
- Đến tột cùng là ai lừa đảo cậu đến cái câu lạc bộ vô dụng đó hả? Trường học các cậu lại có thể cho phép câu lạc bộ tà thuyết mê hoặc người khác như vậy tồn tại sao?
- Không có lừa đảo tớ, thật sự có người xuyên qua thời không rồi, có xuyên đến cổ đại, có đến tương lai, cũng có người đến thời đại không xác định, cũng chính là không gian ba chiều viết trong quyển sách này. - Viên Tử nói chuyện lạ.
- Cậu nhìn thấy rồi hả? Hay là trải qua theo như người cậu nói? Làm sao người ta nói cái gì cậu cũng đều tin tưởng thế. Tề Giai, sao cậu cũng không quản mặc kệ cậu ấy, ngày nào đó bị người ta bán chúng ta còn phải đi cứu người. - Mạc Bảo Bối đối với loại chuyện vô căn cứ này ôm thái độ khinh thường.
- Nào có, trong tiểu thuyết còn có rất nhiều phim truyền hình hiện tại đều đang truyền bá. Thế giới này nhất định tồn tại không gian ba chiều. - Viên Tử rất tin tưởng, hơn nữa ý chí kiên định, không biết vì sao, chính là cô tin tưởng.
- Cậu cũng nói là tiểu thuyết rồi, đều là thứ gạt người, mau chóng cai cai cái ham mê này, cẩn thận bị đầu độc. – Nét mặt Mạc Bảo Bối hiểu biết. Cũng khó trách Viên Tử luôn luôn không tim không phổi, nhìn mấy quyển tiểu thuyết lâu liền tin, cô cũng thường thấy các bạn cùng lớp ôm điện thoại di động xem tiểu thuyết, còn ở đó thảo luận.
Tư tưởng lãng mạn của thiếu nữ, đây chính là ý tưởng xuyên qua thời không Mạc Bảo Bối rất tin tưởng, không nghi ngờ Viên Tử sẽ có.
- Sẽ không đâu, tớ thích chính là thích. - Viên Tử đoạt lại quyển sách, giả bộ bỏ vào lại trong túi, một bộ dạng lo lắng Mạc Bảo Bối sẽ mở cửa sổ, trực tiếp đem lấy sách bảo bối của cô ném xuống hai mươi bảy lầu.
- Cậu cứ để cho cậu ấy lăn qua lăn lại đi, qua một chút cậu ấy lại dời lực chú ý tới những nơi khác thôi. - Tề Giai uống một ngụm trà, chậm rãi nói. Nếu như mỗi lần hai người chị em tốt này của cô cãi nhau cô đều phải hết sức đi ngăn cản mà nói, cô chính là một siêu nhân. Nhất là Viên Tử tâm huyết dễ dàng dâng trào như vậy, một tháng đổi một loại hứng thú, đúng là không biết vì sao cô ấy yêu thích lại rộng khắp thế, hơn nữa tinh lực lại vẫn luôn dư thừa như vậy.
- Vậy cậu quản tâm tình của tớ đi, tớ cảm thấy mình bây giờ trở nên thật không được bình thường. Tớ luôn cảm thấy đây hoàn toàn không phải là tớ nữa. - Mạc Bảo Bối ảo não nhìn Tề Giai, thái độ đối với Ross biến chuyển vẫn luôn khiến Mạc Bảo Bối rất phiền não, cho nên mặc dù trên danh nghĩa là đón nhận sự thực Ross là hôn phu, nhưng cảm giác là lạ, vậy nên đối với Ross toàn là tránh được nên tránh. Cũng vì vậy đây là nguyên nhân mặc dù cô về nhà đã năm ngày vẫn không hề chủ động liên lạc Ross, thậm chí lúc ở trường học, có lúc rõ ràng là rất nhớ nhung Ross, nhưng Ross không chủ động gọi điện thoại cho cô, cô cũng sẽ không chủ động liên lạc với Ross.
Trước kia Mạc Bảo Bối sẽ không kì lạ như vậy, cô luôn luôn là nghĩ cái gì làm cái đó, cho nên, cô thật sự rất không quen.
- Loại chuyện thế này, tự mình nghĩ đi. - Tề Giai liếc Mạc Bảo Bối một cái. Chuyện yêu đương căn bản không phải là chuyện người khác có thể giúp một tay, phải hiểu loại tâm tình này, chỉ có dựa vào tự bản thân phát giác. Cảm giác yêu một người, là người khác sao có thể giúp làm rõ chứ.
- Không được..., cậu nhất định phải quan tâm chuyện của tớ..., cũng không có ai để ý tới tớ nữa… Cậu xem cô nàng ngớ ngẩn này, chính cậu ấy còn không rõ làm sao còn giúp tớ làm rõ được chứ. - Mạc Bảo Bối chỉ chỉ Viên Tử.
Viên Tử đang vui vẻ ăn điểm tâm ngọt, vui vẻ như chị lớn ngốc, nghe Mạc Bảo Bối nói chuyện, vểnh miệng lên bày tỏ phản kháng, nhưng vừa lúc nhân viên phục vụ tới đưa lên món điểm tâm ngọt cuối, lập tức lại hấp dẫn lực chú ý của cô.
- Tình yêu không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi cậu hỏi tớ một người độc thân, cậu không cảm thấy quá mức gượng ép rồi sao? - Tề Giai hỏi ngược lại, chính cô cũng chưa từng nói yêu, nghĩ kế cho cô ấy kiểu gì?
- Không hề gì, trong mắt của tớ, Giai Giai không gì không làm được. Thứ tình yêu này đối với cậu mà nói còn không phải là một đĩa đồ ăn. Trên thế giới làm sao có thể có chuyện cậu không giải quyết được chứ, đó là tuyệt đối không có. - Mạc Bảo Bối đối với thông minh của Tề Giai luôn tin tưởng không nghi ngờ.
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là Tề Giai đứng bên cạnh giúp cô dọn dẹp cục diện rối rắm, cho nên ỷ lại đã tạo thành sùng kính vô hạn đối với Tề Giai, cảm thấy toàn thế giới cũng không có chuyện Tề Giai không làm được.
- Cậu nghĩ quá nhiều, chuyện tớ không giải quyết được quá nhiều, cậu không nhìn thấy thôi. Chẳng quan bây giờ cậu đã biết một cái rồi đó, đó chính là tâm tình mâu thuẫn hiện tại của cậu tớ không biết giải quyết thế nào. - Tề Giai không cảm thấy vui mừng chút nào vì Mạc Bảo Bối tán dương.
Mạc Bảo Bối nhìn Tề Giai, mặt cũng cúi xuống, buồn bã nhìn vào Tề Giai, muốn khơi gợi sự đồng tình của Tề Giai.
- Tớ nói Giai Giai à, ánh mắt của cậu thật tốt, từng nhân viên phục vụ nơi này không phải mỹ nữ chính là trai đẹp, thật sự là quá bổ mắt rồi, nhìn mà khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều. – Kể từ sau khi nam nhân viên phục đưa điểm tâm lên xong, ánh mắt Viên tử vẫn đuổi theo phục vụ đo, cho đến khi người phục vụ vào phòng bếp, lúc này Viên Tử mới phục hồi tinh thần lại, bộ dạng chảy nước miếng nói với Tề Giai.
Vốn dĩ Mạc Bảo Bối đang cố gắng gợi lên không khi làm cho Tề Giai đồng tình với cô, kết quả bị một câu nói như vậy của Viên Tử phá vỡ, lập tức khiến thế giới của Mạc Bảo Bối tối sầm xuống, âm u nhìn Viên Tử, từ trong kẽ răng Mạc Bảo Bối nặn ra lời nói:
- Háo sắc!
Viên Tử mặt không đỏ tim không đập hào phóng thừa nhận danh hiệu háo sắc, gật gù đắc ý nói:
- Thực sắc tính dã(*)! - Sau đó nhún nhún vai.
(*) Thực sắc tính dã: ăn uống, háo sắc – niềm ham muốn lớn nhất của con người.
Lời của Viên Tử càng chọc cho Mạc Bảo Bối muốn phát điên thêm, toàn bộ thế giới giống như sụp đổ trong nháy mắt, nằm trên bàn, không còn hơi sức buồn bã.
Mạc Bảo Bối không muốn về nhà một mình, cuối cùng đi theo Tề Giai về, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn cơm xong lập tức trực tiếp đi ô-tô trở về miền bắc.
Trước khi đi, Mạc Bảo Bối vẫn nhớ mãi không quên, u oán nhìn thẳng Tề Giai, hy vọng có thể giống như cao thủ trong phim ảnh, vào thời khắc cuối cùng cho ra lời nói làm người ta tỉnh ngộ, sau đó câu nói kia nhất định làm cho người ta cảm thấy tựa như tỉnh ngộ, hiểu ra khí thế mạnh mẽ của câu nói.
- Lấy thức ăn trên hàm răng đi, ghê tởm chết. - Tề Giai đưa Mạc Bảo Bối ra cửa, một khắc đó xoay người lại nhìn Mạc Bảo Bối, lạnh lùng mà nói.
Chỉ tiếc, đúng là Tề Giai nói một câu nói, hơn nữa cũng là cảnh tỉnh, chỉ tiếc làm cô chỉ muốn mổ bụng tự vẫn, chứ không phải tỉnh ngộ.
Mất mát trở lại nhà trọ ở miền bắc đã là hơn năm giờ chiều rồi, Mạc Bảo Bối cầm chìa khóa từ trong nhà để xe đi ra ngoài đã nhìn thấy mấy người không nên xuất hiện ở nơi này.
- Mấy anh chỉnh tề như vậy tới đây tìm em làm gì? - Mạc Bảo Bối có chút bất ngờ. Hàn Kì, Cố Thiếu Thông và Lôi Lợi bình thường căn bản sẽ không tìm đến cô, hơn nữa cô cũng không có nói cụ thể mình ở nơi nào, sao mấy người này lại đột nhiên xuất hiện?
- Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao? Đúng là đồ không có lương tâm! - Cố Thiếu Thông khoa trương ôm Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối từ chối mấy lần không tránh ra được, cuối cùng giận đến đạp một cước, lúc này mới ép Cố Thiếu Thông không thể không buông Mạc Bảo Bối ra.
- Thứ nhất, em không phải đồ gì, thứ hai, em chính là không có lương tâm, thứ ba, không có việc gì dĩ nhiên tốt nhất đừng tìm em. - Mạc Bảo Bối không cảm thấy mấy người này tới tìm cô sẽ có chuyện tốt lành gì.
- Không cần tuyệt tình như vậy đâu, nói thế nào bọn anh cũng đều có thể là bạn tốt nhất của em đấy. Đến đây đi, cười một cái cho anh. - Cố Thiếu Thông gảy nhẹ nâng cằm Mạc Bảo Bối lên nói.
- Anh khóc trước cho em một cái, em lập tức cười. - Mạc Bảo Bối hung hăng trừng mắt liếc Cố thiếu thông. Nói chân liền đi, Bán Hạ cũng trở về nhà rồi, suy nghĩ một chút cũng biết là Tiểu Ngoan đưa theo mấy người này đến tìm cô.
Đám người Hàn Kì đi theo Mạc Bảo Bối về đến nhà, tự nhiên làm giống như trong nhà chính mình, tự lấy thức uống từ trong tủ lạnh, mở ti vi, chơi trò chơi.
- Wey wey wey, mấy người tôn trọng chủ nhà em đây một chút có được hay không? Em nói cho các anh uống đồ uống rồi sao? Em nói có thể dùng TV rồi sao? Còn nữa ai cho phép anh mở máy vi tính của em chơi trò chơi vậy hả? - Mạc Bảo Bối chẳng qua là về phòng thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ba người đều tự tìm chuyện mà làm, một chút cũng không có tự giác làm khách.
Mạc Bảo Bối kêu thầm không người nào để ý biết, đều đang tự làm chuyện của mình. Hàn Kì vốn đang uống thức uống càng thêm tự nhiên lấy một quyển sách trong tủ âm tường ra xem, sau đó thoải mái ngã mình xuống ghế sofa, an tĩnh đọc sách, giống như Mạc Bảo Bối chính là một người vô hình.
Lôi Lợi hết sức chăm chú nhìn kênh thể thao, còn Cố Thiếu Thông lại bắt đầu chơi game online, không có một ai coi Mạc Bảo Bối đang tồn tại.
Nhìn ba người tùy tiện như vậy, quả thật Mạc Bảo Bối muốn tức điên lên rồi.
Đang lúc Mạc Bảo Bối tức giận trợn trừng mắt nhìn ba người, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Mạc Bảo Bối liền trực tiếp trở lại vào trong phòng khách.
Tiểu Ngoan không hiểu theo sát ở phía sau đóng cửa lại, sau đó vào cửa, nhìn thấy đám người Hàn Kì, lập tức khom lưng tôn kính:
- Chào đàn anh Hàn Kì, chào đàn anh Lôi Lợi, chào bạn học Cố.
Mạc Bảo Bối trực tiếp cầm lấy bài thi và giáo trình từ trên tay Tiểu Ngoan, sau đó hung hăng vỗ vào ót Tiểu Ngoan:
- Khách khí như thế làm gì, về sau nhìn thấy ba người bọn họ lùi tránh ra chín mươi dặm cho tôi, không cho có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ, nếu không. . . . . . - Mạc Bảo Bối làm dấu tay giết người diệt khẩu, sau đó buồn bực tự đi tới bàn ăn làm bài tập thực hành.
- Nhưng mà cái đó. . . . . . bọn họ vốn có quan hẹ với tớ. - Quan hệ bạn học, nhất là Cố Thiếu Thông, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, hơn nữa Lôi Lợi thường tìm anh đến hỏi chuyện, anh nào có can đảm không có quan hệ với ba người họ.
- Quan hệ thế nào? Quan hệ tình yêu loạn luân? - Mạc Bảo Bối kéo cổ áo Tiểu Ngoan, chất vấn.
- Không có không có. . . . . . không phải quan hệ như thế! - Tiểu Ngoan vừa nghe thấy đã bị dọa đến toàn thân run rẩy. Chuyện này phải là người có nhiều dũng khí mới có thể làm được, anh cũng không có can đảm đó. Nếu như anh mà có, cũng sẽ không đường đường là một trưởng lớp lại trở thành người hấu cộng chân chạy của một cô gái rồi.
- Không phải loại quan hệ này, vậy sẽ không có quan hệ, nhớ không? - Mạc Bảo Bối hài lòng mà gật gật đầu, buông tay ra.
- Nhớ. . . . . . . - Tiểu Ngoan len lén nhìn ba người đàn ông đều đang bận rộn chuyện của mình, chột dạ nói, chỉ sợ ba người kia cho anh một cái biểu cảm, vậy anh sẽ thật sự là Trư Bát Giới soi gương —— trong ngoài không được lòng người.
- Nhớ, vậy thì đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi, hiện tại tôi phải làm bài tập, cần yên tĩnh, nhanh đi. - Mạc Bảo Bối cúi đầu vừa chép lại báo cáo thực hành của Tiểu Ngoan vừa nói.
Tiểu Ngoan nghe xong lời này càng thêm chột dạ, len lén liếc mộ người trong phòng khách một cái, chỉ thấy Lội Lợi đang xem kênh thể thao cho anh một ánh mắt hung ác, Tiểu Ngoan lập tức bị dọa sợ đến đùi nhũn ra rồi.
- Tớ không dám. . . . . . tớ. . . . . . tớ tự đuổi tớ đi trước. Sáng sớm ngày mai tớ lại tới giúp cậu cầm sách. - Vội vàng hấp tấp bỏ lại lời nói, Tiểu Ngoan dùng tốc độ lửa thiêu mông thoát khỏi hiện trường.
20’ Mạc Bảo Bối đã chép bài tập xong, Cố Thiếu Thông phát giác chuyện này trước tiên, trực tiếp tiến lên, xốc Mạc Bảo Bối lên:
- Lên đường. – Giọng Cố Thiếu Thông nhảy cẫng mang theo một chút mong đợi.
Hàn Kì gấp sách, dùng bookmark sách kẹp nơi anh đang xem, sau đó hai tay cầm túi đứng dậy.
Lôi Lợi sợ Mạc Bảo Bối phản kháng, sau khi tắt TV bước một bước dài tiến lên, cùng Cố Thiếu Thông mỗi người một bên, nhấc Mạc Bảo Bối lên.
- Này, ba người các anh muốn làm gì? - Mạc Bảo Bối đá chân, thở phì phì hỏi. Đến tột cùng ba người này đang giở trò quỷ gì.
- Đi chơi thôi. - Cố Thiếu Thông cười híp mắt nói.
Nửa giờ sau đó, Mạc Bảo Bối bị bắt cóc đến một tòa biệt thự. Đây là một biệt thự phong cách kiến trúc châu Âu, từ thiết kế nhìn ra được là sử dụng phong cách điền viên châu Âu thịnh hành thế kỉ 17. Sàn nhà đá cẩm thạch, hàng dệt nhiều màu, thảm tinh mỹ, còn có tranh tường nước Pháp tinh xảo, cả phong cách ưu nhã mà lãng mạn, nhất là khúc dương cầm nhẹ như ẩn như hiện, làm cho người ta đặt mình trong đó sẽ trở nên ưu nhã.
Chẳng qua, Mạc Bảo Bối là một ngoại lệ, cô chỉ cảm thấy rất căm tức.
Không giải thích được mang cô tới nơi này, mấy người này muốn làm gì? Mạc Bảo Bối tức giận nhìn chằm chằm Cố Thiếu Thông.
Một ông chú mặc âu phục dẫn theo hai người hầu nữ trẻ tuổi đưa bánh ngọt tinh xảo lên, sau đó lui xuống.
- Đây là bánh ngọt nước Pháp đầu bếp nhà anh làm, em nếm thử một chút xem ăn được không. - Cố Thiếu Thông ân cần nhìn Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn bánh ngọt, đúng là rất tinh xảo, nhìn một cái cũng biết là cực phẩm, chỉ tiếc cô cũng không phải là cái máy ăn Viên Tử kia, dù là đồ ăn tốt hơn nữa ăn cũng không thể làm cô tiêu hết lửa giận.
- Không phải các cô gái thích ăn nhất món điểm tâm ngọt sao? Nhìn thấy bánh ngọt đáng yêu vậy hẳn phải rất vui mừng chứ. Đến đây đi, ngàn vạn lần đừng xấu hổ, mặc dù người khác đều nói em là đàn chị, nhưng bọn anh đều biết, thật ra thì em là một nữ sinh đáng yêu, đến đây đi. - Cố Thiếu Thông tự mình đa tình nói.
- Em không phải nữ, anh cứ em là nam đi. - Mạc Bảo Bối lạnh lùng nói, đến tột cùng ba người này muốn làm gì? Chính là vì để cô ăn một miếng bánh ngọt sao?
- À. . . . . . – Khuôn mặt anh tuấn của Cố Thiếu Thông lập tức xụ xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Kì:
- Làm sao đâu? Tiểu muội dường như không thích ăn điểm tâm ngọt, đúng là hao tổn tinh thần. - Cố Thiếu Thông một bộ dạng rất khổ não, cầm bánh ngọt lên tự mình ăn lấy.
Mạc Bảo Bối đối với lời nói của Cố Thiếu Thông bày tỏ bất đắc dĩ cộng thêm buồn bực:
- Thứ nhất, em không phải tiểu muội. Thứ hai, em không ăn bánh ngọt hao tổn tinh thấn của anh cái rắm à? - Mạc Bảo Bối rất tức giận, cho nên nói chuyện đặc biệt nóng, quả thật chính là tràn ngập mùi thuốc súng.
- Em là tiểu muội của bọn anh, anh đã quyết định. Về sau Hàn Kì sẽ là anh cả của em, Lôi Lợi là anh hai, còn anh đây sẽ là anh nhỏ của em, thế nào hả? Có phải rất ấm áp đúng không. Về phần vấn đề thứ hai của em, anh cảm thấy con gái nhất định thích ăn điểm tâm ngọt mới đúng, hơn nữa lúc nhìn thấy món điểm tâm ngọt hình dạng đẹp đẽ tinh xảo nhất định phải thốt lên lời ‘ôi, thật đáng yêu, thật muốn ăn nó’, như vậy mới phải là thái độ một cô gái nên có, nhưng em không có, làm anh đương nhiên hao tổn tinh thần rồi.
Lời Cố Thiếu Thông nói lại khiến cho Mạc Bảo Bối phát điên.
Cái gì gọi là anh đã quyết định rồi chứ? Loại chuyện thế này mà có thể một mình anh quyết định sao?
- Có phải Quốc Khánh anh ở nhà rảnh rỗi xem nhiều manga quá đến nỗi bị khùng không hả - Mạc Bảo Bối liếc Cố Thiếu Thông một cái. Đối với cái người tâm tình luôn tăng động không giải thích được cảm thấy rất im lặng.
- Làm sao em biết? – Dáng vẻ Cố Thiếu Thông kinh ngạc. Trời ơi, không hổ là học tâm lý học, một cái thôi cũng đã nhìn thấu chuyện trong đầu anh, hay là nói, hai anh em chúng ta tâm tinh tương thông thần giao cách cản. Thế nào thế nào, em thích manga nào, bây giờ có rất nhiều manga tình cảm đều rất đẹp mắt, anh tặng cho em một bộ có được không? - Cố Thiếu Thông kích động nói.
Mạc Bảo Bối hoàn toàn không có ý định để ý tới Cố Thiếu Thông. Uống một hớp trà hoa, để xuống, sau đó đứng lên.
- Nếu như chỉ là vì ăn miếng bánh ngọt kia mà nói, vậy em đi trước đây, lần sau anh mang thẳng tới trường học cho em là được.
Mạc Bảo Bối rất buồn bực, lại vì một miếng bánh ngọt, lái xe suốt đoạn đường 45 phút, hơn nữa còn giữ bí mật mãi, làm cho giống như rất thần bí, Cố Thiếu Thông thật đúng là càng ngày càng khoa trương.
Thấy Mạc Bảo Bối đứng dậy chuẩn bị đi, Hàn Kì và Lôi Lợi cũng đứng dậy theo.
- Chớ đi. . . . . . tiểu muội, em còn chưa nhìn thấy ba mẹ nên không thể đi, chờ một chút có được hay không, ba mẹ đang trên đường, nếu sau khi về nhà không thấy được em thì nhất định sẽ rất đau lòng , cho nên em không thể đi. -Cố Thiếu Thông nước mắt ròng ròng nhìn Mạc Bảo Bối, cầm hai tay của cô, van xin.
- Em tên là Mạc Bảo Bối, không tên là tiểu muội, đừng quên, sau này còn gặp lại. -Mạc Bảo Bối lật ngược tay lại gạt tay Cố Thiếu Thông đi, tiếp tục đi về phía trước, sau đó đột nhiên xoay người - Đúng rồi, gặp chú dì gửi lời thăm hỏi giúp em.
Nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối đi xa cùng với hai bạn tốt trầm mặc, Cố Thiếu Thông buồn bực, lòng chua xót. Tại sao rõ ràng là anh hiểu rõ Mạc Bảo Bối nhất, lại nhận được Mạc Bảo Bối ghét vậy? Có phải là anh làm người anh trai này có chỗ nào sơ suất?
Kể từ sau khi chuyện Lý Thu Nhi xảy ra, Cố Thiếu Thông cũng đã rất nỗ lực chỉnh lại mình. Vì để tránh cho những nữ sinh khác hiểu lầm đối với Mạc Bảo Bối, chỉ có một biện pháp, đó chính là coi cô như là em gái. Chỉ có như vậy, Mạc Bảo Bối chẳng những sẽ không bị những nữ sinh khác ghét, còn sẽ được đến những nữ sinh đó xưng chiều, từ đó về sau Mạc Bảo Bối cũng có thể thoát khỏi cái bóng đàn chị xã hội đen, sau đó trải qua cuộc sống như công chúa nhỏ.
Chờ Cố Thiếu Thông từ trong thế giới của bản thân tỉnh táo lại, Mạc Bảo Bối đã đi đến không thấy bóng người rồi, lập tức kêu lên một tiếng, nhấc chân chạy đuổi theo.
Chờ sau khi ngồi lên xe Lội Lợi rồi, mặt Mạc Bảo Bối cũng xanh lá. Nhìn ngồi Cố Thiếu Thông ở đối diện cô thở hổn hển, Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ lựa chọn nhắm mắt lại.
Lúc Mạc Bảo Bối mở mắt, lập tức phát hiện chỗ không đúng.
Tại sao không phải trở về nhà trọ của cô? Tại sao là ở trước một tòa biệt thự khác?
Nhìn biệt thự màu trắng trước mắt, Mạc Bảo Bối quay đầu nhìn Lôi Lợi bên cạnh, cứng ngắc nói:
- Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ hôm nay đưa em đi xem các tòa nhà không cùng phong cách sao? Hôm nay ngày mấy?
Lôi Lợi cười ha hả, nắm tay Mạc Bảo Bối đi về phía trước.
- Đây là nhà anh, hoan nghênh em tới chơi.
Thời gian này đã là gàn tám giò tồi. Trong nhà Lôi lợi trong nhà đang cùng ăn náo nhiêệt, thấy Mạc Bảo Bối tới, còn người nhà Lôi Lợi đều vui mừng hoan nghênh Mạc Bảo Bối, gắp thức ăn giúp Mạc Bảo Bối, nhiệt tình chào hỏi.
Người nhà Lôi lợi đều rất nhiệt tình, đối với Mạc Bảo Bối cũng rất thương yêu, dáng vẻ hoàn toàn không giống như lần đầu tiên gặp mặt. Mặc dù Mạc Bảo Bối thấy lạ tại sao tất cả người nhà đều nhiệt tình hay nói như vậy, nhưng mọi người như nhau, chỉ là một bữa cơm mà tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Mạc Bảo Bối càng bị người nhà Lôi Lợi chọc cho rất vui vẻ.
Phải nói mất hứng cũng chỉ có một người Cố Thiếu Thông. Anh cảm thấy Mạc Bảo Bối là đang ức hiếp anh. Tại sao trong nhà Lôi Lợi lại vui vẻ như vậy, nhưng lúc đến nhà anh lại không có sắc mặt tốt, anh cảm thấy mình vô cùng cô độc, còn bị người ta chê.
Cố thiếu thông yên lặng một mình bưng chén ngồi vào vị trí góc, buồn bã réo rắt thảm thiết nhìn Mạc Bảo Bối và người nhà Lôi Lợi chuyện trò vui vẻ, cảm giác mình không cùng một thế giới với bọn họ, sau đó liền bắt đầu rơi tuyết trong thể giói bên trong chính mình tiểu thế hiới bên trong tuyết rơi.
Sau khi kết thức bữa ăn tôi vui vẻ, đã là mười giờ đêm. Từ nhà Lôi Lợi về lại nhà trọ Mạc Bảo Bối mất thời gian gần một tiếng, cho nên rất nhanh phải từ giả rồi. Lôi Lợi trực tiếp ở lại không đưa Mạc Bảo Bối về. Cố Thiếu Thông cũng không biết một mình chạy đi chỗ nào tự buồn bã hối tiếc cũng không đưa Mạc Bảo Bối về, cuối cùng lại là Hàn Kì lấy xe Loi Lợi đưa Mạc Bảo Bối trở về nhà trọ.
Mạc Bảo Bối vẫn trăm mối không có cách giải đối với hành trình tối hôm nay, một mình Cố Thiếu Thông nổi điên còn chưa tính, tại sao Hàn Kì và Lôi Lợi cũng đi theo làm loại chuyện không có đầu óc này đây?
Đồ đạc quý giá của chủ nhà mua về trong biệt thự đã mang đi toàn bộ đi hoặc là tặng người khác, còn dư lại một số đồ đơn giản Mạc Bảo Bối cũng không thích. Dù sao mắt nhìn của cô gái trẻ tuổi với người già cũng không phải như nhau, có điều ngại vì những thứ đồ kia dù sao cũng rất quý giá, Mạc Bảo Bối cũng không lãng phí, trực tiếp sung vào tiền công cho những nhân viên làm việc chuyển nhà. Người của công ty dọn nhà lại phụ trách giúp một tay đem toàn bộ đồ để vào chỉnh tề như vị trí ban đầu.
Nhân viên của công ty dọn nhà một tháng cũng chỉ kiếm được mấy ngàn NDT, hiện tại tức thì cho bọn họ đồ quý giá, mặc dù là hàng cũ, nhưng cũng rất vui mừng. Chỉ sợ không cần ra chợ đồ cũ bán cũng có thể bán được giá tiền rất tốt, cho nên mỗi người đều rất vui vẻ giúp một tay.
Vốn thiếu ngủ, hơn nữa bị tức đến gần chết, lấy một ít thức ăn nhanh từ trong tủ lạnh ra ăn xong, Mạc Bảo Bối trực tiếp ngã trên chiếc giường lớn mềm mại của Ross ngủ thiếp đi.
- Tiểu thư Mạc! Tiểu thư Mạc! Tỉnh! - Mạc Bảo Bối đang ngủ nghe thấy giọng một người đàn ông xa lạ, lập tức cảnh giác tỉnh táo lại.
Mặc dù Mạc Bảo Bối rất dễ ngủ, cũng dưỡng thành một thói xấu kiên trì, nhưng đó là đối với hoàn cảnh và âm thanh quen thuộc, bản năng phản xạ có điều kiện sẽ trực tiếp loại bỏ âm thanh không muốn nghe thấy. Lúc này đổi lại là hoàn cảnh xa lạ cộng thêm giọng người đàn ông xa lạ, lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn xung quanh một chút, nhân viên dọn nhà đã sắp xếp tất cả đồ đạc theo yêu cầu của Mạc Bảo Bối, hiện tại duy chỉ có cái giường cô ngủ vẫn bày trong phòng khách. Mạc Bảo Bối vò vò đầu bước xuống giường lớn, để nhân viên dọn nhà chuyển giường đến trong phòng ngủ chính lầu hai.
Nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng khách một chút, đã hơn năm giờ chiều, Mạc Bảo Bối lặng lẽ cảm thán thời gian một ngày cứ như mà trôi qua rồi.
Mở điện thoại ra bấm số Tề Giai, hẹn Tề Giai và Viên Tử buổi tối ra ngoài ăn cơm, thuận tiện nói một chút uất ức của mình.
Lầu hai mươi bảy trung tâm thương mại Vanda.
Âm nhạc lãng mạn, ánh đèn mờ ảo, khung cảnh trang nhã, đây chính là nhà hàng Pháp Tề Giai làm chủ đầu tư.
Từ nhỏ Tề Giai đã rất để ý tới tài năng trời phú, đầu tiên là sử dụng bình thường tiền tiêu vặt và bao tiền lì xì lễ mừng năm mới người trong nhà cho, lúc Tề Giai tròn 16 tuổi bắt đầu chỉ biết đầu tư, cho đến tròn mười tám tuổi con người đã có chút giá trị, sau đầu tư thêm vào ngành ăn uống. Sau khi quyết định đầu tư, đăng ký của Tề Giai thông qua xong lập tức bắt tay vào thiết kế làm nhãn hiệu, đầu bếp, bữa ăn cùng với công việc trang trí. Nhưng muốn mở một nhà hàng hạng sang ở tại một khu vực xa hoa mà nói, số tiền cần đến cũng không phải một con số nhỏ. Ngoài tiền mình kiếm ra được, Tề Giai còn mượn Viên Bân mười triệu tiền sửa sang.
Có điều, mấu chốt buôn bán mà con mắt tinh đời của Tề Giai nhắm trúng rất nhanh đã giúp cô kiếm được không ít tiền. Nhà hàng này mặc dù mới khai trương một năm, nhưng đã giúp Tề Giai kiếm lại phần lớn tiền, dựa vào trung bình thu vào bây giờ. Tề Giai dự tính cuối năm nay sẽ trả sạch mười triệu mượn Viên Bân.
- Các cậu nói, không phải là đầu óc tớ bị nước vào rồi chứ? - Mạc Bảo Bối chia sẻ chuyện xảy ra ngày hôm nay với hai chị em tốt, hỏi.
- Trong đầu vốn đã có nước không phải sao? Nếu không chẳng phải là quá khô biến thành xác ướp? - Viên Tử theo tiếp lời bản năng.
Tề Giai thấy Viên Tử trả lời trắng trợn như vậy nhưng không thể trách, làm thành không nghe thấy, còn Mạc Bảo Bối lại giận đến không chịu được, phát điên nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn thịt núc ních của Viên Tử:
- Đã từng gặp ngu ngốc, chưa từng gặp qua đần thế này. Trong đầu có nước sống thế nào hả?
Viên Tử vô tội nhìn hai người, thấy Tề Giai không cứu cô, còn đang ở đó nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Yếu ớt lấy một quyển sách từ trong túi, mở ra, chỉ vào hình vẽ cấu tạo não bộ. Viên Tử làm như hiến vật quý đưa tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, chỉ vào bộ phận màu lam trên sơ đồ:
- Cậu xem, đây không phải là nước thì là cái gì? - Gần đây cô vẫn luôn nghiên cứu ngoài không gian gì đó, bởi vì học kỳ mới cô gia nhập câu lạc bộ nghiên cứu chiêm tinh, để làm phong phú mình nên mua một bộ sách phương diện có chút liên quan xem, tự nhận là rất hiểu.
-Đó là dịch não sống, cậu mua là sách ngoài không gian gì đó mà cem không hiểu bên trong viết gì sao? - Mạc Bảo Bối buông mặt Viên Tử ra, nhận lấy quyển sách kia, vừa nhìn vừa nói.
Đây là một quyển sách giảng giải ở ngoài địa cầu còn có rất nhiều vi sinh vật, là không gian ba chiều loài người không đoán được. Cấu tạo não bộ nhưng thật ra là hình vẽ trừu tượng. Có lẽ là để nói rõ đầu loài người còn bộ phận chưa khám phá, nếu như khám ra về sau sẽ nhìn thấy và thậm chí có cảm giác có thể đẩy cửa chính không gian 3D ra.
Nhìn loại sách không chịu trách nhiệm này, Mạc Bảo Bối giận đến muốn đánh người.
- Đến tột cùng là ai lừa đảo cậu đến cái câu lạc bộ vô dụng đó hả? Trường học các cậu lại có thể cho phép câu lạc bộ tà thuyết mê hoặc người khác như vậy tồn tại sao?
- Không có lừa đảo tớ, thật sự có người xuyên qua thời không rồi, có xuyên đến cổ đại, có đến tương lai, cũng có người đến thời đại không xác định, cũng chính là không gian ba chiều viết trong quyển sách này. - Viên Tử nói chuyện lạ.
- Cậu nhìn thấy rồi hả? Hay là trải qua theo như người cậu nói? Làm sao người ta nói cái gì cậu cũng đều tin tưởng thế. Tề Giai, sao cậu cũng không quản mặc kệ cậu ấy, ngày nào đó bị người ta bán chúng ta còn phải đi cứu người. - Mạc Bảo Bối đối với loại chuyện vô căn cứ này ôm thái độ khinh thường.
- Nào có, trong tiểu thuyết còn có rất nhiều phim truyền hình hiện tại đều đang truyền bá. Thế giới này nhất định tồn tại không gian ba chiều. - Viên Tử rất tin tưởng, hơn nữa ý chí kiên định, không biết vì sao, chính là cô tin tưởng.
- Cậu cũng nói là tiểu thuyết rồi, đều là thứ gạt người, mau chóng cai cai cái ham mê này, cẩn thận bị đầu độc. – Nét mặt Mạc Bảo Bối hiểu biết. Cũng khó trách Viên Tử luôn luôn không tim không phổi, nhìn mấy quyển tiểu thuyết lâu liền tin, cô cũng thường thấy các bạn cùng lớp ôm điện thoại di động xem tiểu thuyết, còn ở đó thảo luận.
Tư tưởng lãng mạn của thiếu nữ, đây chính là ý tưởng xuyên qua thời không Mạc Bảo Bối rất tin tưởng, không nghi ngờ Viên Tử sẽ có.
- Sẽ không đâu, tớ thích chính là thích. - Viên Tử đoạt lại quyển sách, giả bộ bỏ vào lại trong túi, một bộ dạng lo lắng Mạc Bảo Bối sẽ mở cửa sổ, trực tiếp đem lấy sách bảo bối của cô ném xuống hai mươi bảy lầu.
- Cậu cứ để cho cậu ấy lăn qua lăn lại đi, qua một chút cậu ấy lại dời lực chú ý tới những nơi khác thôi. - Tề Giai uống một ngụm trà, chậm rãi nói. Nếu như mỗi lần hai người chị em tốt này của cô cãi nhau cô đều phải hết sức đi ngăn cản mà nói, cô chính là một siêu nhân. Nhất là Viên Tử tâm huyết dễ dàng dâng trào như vậy, một tháng đổi một loại hứng thú, đúng là không biết vì sao cô ấy yêu thích lại rộng khắp thế, hơn nữa tinh lực lại vẫn luôn dư thừa như vậy.
- Vậy cậu quản tâm tình của tớ đi, tớ cảm thấy mình bây giờ trở nên thật không được bình thường. Tớ luôn cảm thấy đây hoàn toàn không phải là tớ nữa. - Mạc Bảo Bối ảo não nhìn Tề Giai, thái độ đối với Ross biến chuyển vẫn luôn khiến Mạc Bảo Bối rất phiền não, cho nên mặc dù trên danh nghĩa là đón nhận sự thực Ross là hôn phu, nhưng cảm giác là lạ, vậy nên đối với Ross toàn là tránh được nên tránh. Cũng vì vậy đây là nguyên nhân mặc dù cô về nhà đã năm ngày vẫn không hề chủ động liên lạc Ross, thậm chí lúc ở trường học, có lúc rõ ràng là rất nhớ nhung Ross, nhưng Ross không chủ động gọi điện thoại cho cô, cô cũng sẽ không chủ động liên lạc với Ross.
Trước kia Mạc Bảo Bối sẽ không kì lạ như vậy, cô luôn luôn là nghĩ cái gì làm cái đó, cho nên, cô thật sự rất không quen.
- Loại chuyện thế này, tự mình nghĩ đi. - Tề Giai liếc Mạc Bảo Bối một cái. Chuyện yêu đương căn bản không phải là chuyện người khác có thể giúp một tay, phải hiểu loại tâm tình này, chỉ có dựa vào tự bản thân phát giác. Cảm giác yêu một người, là người khác sao có thể giúp làm rõ chứ.
- Không được..., cậu nhất định phải quan tâm chuyện của tớ..., cũng không có ai để ý tới tớ nữa… Cậu xem cô nàng ngớ ngẩn này, chính cậu ấy còn không rõ làm sao còn giúp tớ làm rõ được chứ. - Mạc Bảo Bối chỉ chỉ Viên Tử.
Viên Tử đang vui vẻ ăn điểm tâm ngọt, vui vẻ như chị lớn ngốc, nghe Mạc Bảo Bối nói chuyện, vểnh miệng lên bày tỏ phản kháng, nhưng vừa lúc nhân viên phục vụ tới đưa lên món điểm tâm ngọt cuối, lập tức lại hấp dẫn lực chú ý của cô.
- Tình yêu không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi cậu hỏi tớ một người độc thân, cậu không cảm thấy quá mức gượng ép rồi sao? - Tề Giai hỏi ngược lại, chính cô cũng chưa từng nói yêu, nghĩ kế cho cô ấy kiểu gì?
- Không hề gì, trong mắt của tớ, Giai Giai không gì không làm được. Thứ tình yêu này đối với cậu mà nói còn không phải là một đĩa đồ ăn. Trên thế giới làm sao có thể có chuyện cậu không giải quyết được chứ, đó là tuyệt đối không có. - Mạc Bảo Bối đối với thông minh của Tề Giai luôn tin tưởng không nghi ngờ.
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là Tề Giai đứng bên cạnh giúp cô dọn dẹp cục diện rối rắm, cho nên ỷ lại đã tạo thành sùng kính vô hạn đối với Tề Giai, cảm thấy toàn thế giới cũng không có chuyện Tề Giai không làm được.
- Cậu nghĩ quá nhiều, chuyện tớ không giải quyết được quá nhiều, cậu không nhìn thấy thôi. Chẳng quan bây giờ cậu đã biết một cái rồi đó, đó chính là tâm tình mâu thuẫn hiện tại của cậu tớ không biết giải quyết thế nào. - Tề Giai không cảm thấy vui mừng chút nào vì Mạc Bảo Bối tán dương.
Mạc Bảo Bối nhìn Tề Giai, mặt cũng cúi xuống, buồn bã nhìn vào Tề Giai, muốn khơi gợi sự đồng tình của Tề Giai.
- Tớ nói Giai Giai à, ánh mắt của cậu thật tốt, từng nhân viên phục vụ nơi này không phải mỹ nữ chính là trai đẹp, thật sự là quá bổ mắt rồi, nhìn mà khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều. – Kể từ sau khi nam nhân viên phục đưa điểm tâm lên xong, ánh mắt Viên tử vẫn đuổi theo phục vụ đo, cho đến khi người phục vụ vào phòng bếp, lúc này Viên Tử mới phục hồi tinh thần lại, bộ dạng chảy nước miếng nói với Tề Giai.
Vốn dĩ Mạc Bảo Bối đang cố gắng gợi lên không khi làm cho Tề Giai đồng tình với cô, kết quả bị một câu nói như vậy của Viên Tử phá vỡ, lập tức khiến thế giới của Mạc Bảo Bối tối sầm xuống, âm u nhìn Viên Tử, từ trong kẽ răng Mạc Bảo Bối nặn ra lời nói:
- Háo sắc!
Viên Tử mặt không đỏ tim không đập hào phóng thừa nhận danh hiệu háo sắc, gật gù đắc ý nói:
- Thực sắc tính dã(*)! - Sau đó nhún nhún vai.
(*) Thực sắc tính dã: ăn uống, háo sắc – niềm ham muốn lớn nhất của con người.
Lời của Viên Tử càng chọc cho Mạc Bảo Bối muốn phát điên thêm, toàn bộ thế giới giống như sụp đổ trong nháy mắt, nằm trên bàn, không còn hơi sức buồn bã.
Mạc Bảo Bối không muốn về nhà một mình, cuối cùng đi theo Tề Giai về, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn cơm xong lập tức trực tiếp đi ô-tô trở về miền bắc.
Trước khi đi, Mạc Bảo Bối vẫn nhớ mãi không quên, u oán nhìn thẳng Tề Giai, hy vọng có thể giống như cao thủ trong phim ảnh, vào thời khắc cuối cùng cho ra lời nói làm người ta tỉnh ngộ, sau đó câu nói kia nhất định làm cho người ta cảm thấy tựa như tỉnh ngộ, hiểu ra khí thế mạnh mẽ của câu nói.
- Lấy thức ăn trên hàm răng đi, ghê tởm chết. - Tề Giai đưa Mạc Bảo Bối ra cửa, một khắc đó xoay người lại nhìn Mạc Bảo Bối, lạnh lùng mà nói.
Chỉ tiếc, đúng là Tề Giai nói một câu nói, hơn nữa cũng là cảnh tỉnh, chỉ tiếc làm cô chỉ muốn mổ bụng tự vẫn, chứ không phải tỉnh ngộ.
Mất mát trở lại nhà trọ ở miền bắc đã là hơn năm giờ chiều rồi, Mạc Bảo Bối cầm chìa khóa từ trong nhà để xe đi ra ngoài đã nhìn thấy mấy người không nên xuất hiện ở nơi này.
- Mấy anh chỉnh tề như vậy tới đây tìm em làm gì? - Mạc Bảo Bối có chút bất ngờ. Hàn Kì, Cố Thiếu Thông và Lôi Lợi bình thường căn bản sẽ không tìm đến cô, hơn nữa cô cũng không có nói cụ thể mình ở nơi nào, sao mấy người này lại đột nhiên xuất hiện?
- Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao? Đúng là đồ không có lương tâm! - Cố Thiếu Thông khoa trương ôm Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối từ chối mấy lần không tránh ra được, cuối cùng giận đến đạp một cước, lúc này mới ép Cố Thiếu Thông không thể không buông Mạc Bảo Bối ra.
- Thứ nhất, em không phải đồ gì, thứ hai, em chính là không có lương tâm, thứ ba, không có việc gì dĩ nhiên tốt nhất đừng tìm em. - Mạc Bảo Bối không cảm thấy mấy người này tới tìm cô sẽ có chuyện tốt lành gì.
- Không cần tuyệt tình như vậy đâu, nói thế nào bọn anh cũng đều có thể là bạn tốt nhất của em đấy. Đến đây đi, cười một cái cho anh. - Cố Thiếu Thông gảy nhẹ nâng cằm Mạc Bảo Bối lên nói.
- Anh khóc trước cho em một cái, em lập tức cười. - Mạc Bảo Bối hung hăng trừng mắt liếc Cố thiếu thông. Nói chân liền đi, Bán Hạ cũng trở về nhà rồi, suy nghĩ một chút cũng biết là Tiểu Ngoan đưa theo mấy người này đến tìm cô.
Đám người Hàn Kì đi theo Mạc Bảo Bối về đến nhà, tự nhiên làm giống như trong nhà chính mình, tự lấy thức uống từ trong tủ lạnh, mở ti vi, chơi trò chơi.
- Wey wey wey, mấy người tôn trọng chủ nhà em đây một chút có được hay không? Em nói cho các anh uống đồ uống rồi sao? Em nói có thể dùng TV rồi sao? Còn nữa ai cho phép anh mở máy vi tính của em chơi trò chơi vậy hả? - Mạc Bảo Bối chẳng qua là về phòng thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ba người đều tự tìm chuyện mà làm, một chút cũng không có tự giác làm khách.
Mạc Bảo Bối kêu thầm không người nào để ý biết, đều đang tự làm chuyện của mình. Hàn Kì vốn đang uống thức uống càng thêm tự nhiên lấy một quyển sách trong tủ âm tường ra xem, sau đó thoải mái ngã mình xuống ghế sofa, an tĩnh đọc sách, giống như Mạc Bảo Bối chính là một người vô hình.
Lôi Lợi hết sức chăm chú nhìn kênh thể thao, còn Cố Thiếu Thông lại bắt đầu chơi game online, không có một ai coi Mạc Bảo Bối đang tồn tại.
Nhìn ba người tùy tiện như vậy, quả thật Mạc Bảo Bối muốn tức điên lên rồi.
Đang lúc Mạc Bảo Bối tức giận trợn trừng mắt nhìn ba người, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Mạc Bảo Bối liền trực tiếp trở lại vào trong phòng khách.
Tiểu Ngoan không hiểu theo sát ở phía sau đóng cửa lại, sau đó vào cửa, nhìn thấy đám người Hàn Kì, lập tức khom lưng tôn kính:
- Chào đàn anh Hàn Kì, chào đàn anh Lôi Lợi, chào bạn học Cố.
Mạc Bảo Bối trực tiếp cầm lấy bài thi và giáo trình từ trên tay Tiểu Ngoan, sau đó hung hăng vỗ vào ót Tiểu Ngoan:
- Khách khí như thế làm gì, về sau nhìn thấy ba người bọn họ lùi tránh ra chín mươi dặm cho tôi, không cho có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ, nếu không. . . . . . - Mạc Bảo Bối làm dấu tay giết người diệt khẩu, sau đó buồn bực tự đi tới bàn ăn làm bài tập thực hành.
- Nhưng mà cái đó. . . . . . bọn họ vốn có quan hẹ với tớ. - Quan hệ bạn học, nhất là Cố Thiếu Thông, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, hơn nữa Lôi Lợi thường tìm anh đến hỏi chuyện, anh nào có can đảm không có quan hệ với ba người họ.
- Quan hệ thế nào? Quan hệ tình yêu loạn luân? - Mạc Bảo Bối kéo cổ áo Tiểu Ngoan, chất vấn.
- Không có không có. . . . . . không phải quan hệ như thế! - Tiểu Ngoan vừa nghe thấy đã bị dọa đến toàn thân run rẩy. Chuyện này phải là người có nhiều dũng khí mới có thể làm được, anh cũng không có can đảm đó. Nếu như anh mà có, cũng sẽ không đường đường là một trưởng lớp lại trở thành người hấu cộng chân chạy của một cô gái rồi.
- Không phải loại quan hệ này, vậy sẽ không có quan hệ, nhớ không? - Mạc Bảo Bối hài lòng mà gật gật đầu, buông tay ra.
- Nhớ. . . . . . . - Tiểu Ngoan len lén nhìn ba người đàn ông đều đang bận rộn chuyện của mình, chột dạ nói, chỉ sợ ba người kia cho anh một cái biểu cảm, vậy anh sẽ thật sự là Trư Bát Giới soi gương —— trong ngoài không được lòng người.
- Nhớ, vậy thì đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi, hiện tại tôi phải làm bài tập, cần yên tĩnh, nhanh đi. - Mạc Bảo Bối cúi đầu vừa chép lại báo cáo thực hành của Tiểu Ngoan vừa nói.
Tiểu Ngoan nghe xong lời này càng thêm chột dạ, len lén liếc mộ người trong phòng khách một cái, chỉ thấy Lội Lợi đang xem kênh thể thao cho anh một ánh mắt hung ác, Tiểu Ngoan lập tức bị dọa sợ đến đùi nhũn ra rồi.
- Tớ không dám. . . . . . tớ. . . . . . tớ tự đuổi tớ đi trước. Sáng sớm ngày mai tớ lại tới giúp cậu cầm sách. - Vội vàng hấp tấp bỏ lại lời nói, Tiểu Ngoan dùng tốc độ lửa thiêu mông thoát khỏi hiện trường.
20’ Mạc Bảo Bối đã chép bài tập xong, Cố Thiếu Thông phát giác chuyện này trước tiên, trực tiếp tiến lên, xốc Mạc Bảo Bối lên:
- Lên đường. – Giọng Cố Thiếu Thông nhảy cẫng mang theo một chút mong đợi.
Hàn Kì gấp sách, dùng bookmark sách kẹp nơi anh đang xem, sau đó hai tay cầm túi đứng dậy.
Lôi Lợi sợ Mạc Bảo Bối phản kháng, sau khi tắt TV bước một bước dài tiến lên, cùng Cố Thiếu Thông mỗi người một bên, nhấc Mạc Bảo Bối lên.
- Này, ba người các anh muốn làm gì? - Mạc Bảo Bối đá chân, thở phì phì hỏi. Đến tột cùng ba người này đang giở trò quỷ gì.
- Đi chơi thôi. - Cố Thiếu Thông cười híp mắt nói.
Nửa giờ sau đó, Mạc Bảo Bối bị bắt cóc đến một tòa biệt thự. Đây là một biệt thự phong cách kiến trúc châu Âu, từ thiết kế nhìn ra được là sử dụng phong cách điền viên châu Âu thịnh hành thế kỉ 17. Sàn nhà đá cẩm thạch, hàng dệt nhiều màu, thảm tinh mỹ, còn có tranh tường nước Pháp tinh xảo, cả phong cách ưu nhã mà lãng mạn, nhất là khúc dương cầm nhẹ như ẩn như hiện, làm cho người ta đặt mình trong đó sẽ trở nên ưu nhã.
Chẳng qua, Mạc Bảo Bối là một ngoại lệ, cô chỉ cảm thấy rất căm tức.
Không giải thích được mang cô tới nơi này, mấy người này muốn làm gì? Mạc Bảo Bối tức giận nhìn chằm chằm Cố Thiếu Thông.
Một ông chú mặc âu phục dẫn theo hai người hầu nữ trẻ tuổi đưa bánh ngọt tinh xảo lên, sau đó lui xuống.
- Đây là bánh ngọt nước Pháp đầu bếp nhà anh làm, em nếm thử một chút xem ăn được không. - Cố Thiếu Thông ân cần nhìn Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn bánh ngọt, đúng là rất tinh xảo, nhìn một cái cũng biết là cực phẩm, chỉ tiếc cô cũng không phải là cái máy ăn Viên Tử kia, dù là đồ ăn tốt hơn nữa ăn cũng không thể làm cô tiêu hết lửa giận.
- Không phải các cô gái thích ăn nhất món điểm tâm ngọt sao? Nhìn thấy bánh ngọt đáng yêu vậy hẳn phải rất vui mừng chứ. Đến đây đi, ngàn vạn lần đừng xấu hổ, mặc dù người khác đều nói em là đàn chị, nhưng bọn anh đều biết, thật ra thì em là một nữ sinh đáng yêu, đến đây đi. - Cố Thiếu Thông tự mình đa tình nói.
- Em không phải nữ, anh cứ em là nam đi. - Mạc Bảo Bối lạnh lùng nói, đến tột cùng ba người này muốn làm gì? Chính là vì để cô ăn một miếng bánh ngọt sao?
- À. . . . . . – Khuôn mặt anh tuấn của Cố Thiếu Thông lập tức xụ xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Kì:
- Làm sao đâu? Tiểu muội dường như không thích ăn điểm tâm ngọt, đúng là hao tổn tinh thần. - Cố Thiếu Thông một bộ dạng rất khổ não, cầm bánh ngọt lên tự mình ăn lấy.
Mạc Bảo Bối đối với lời nói của Cố Thiếu Thông bày tỏ bất đắc dĩ cộng thêm buồn bực:
- Thứ nhất, em không phải tiểu muội. Thứ hai, em không ăn bánh ngọt hao tổn tinh thấn của anh cái rắm à? - Mạc Bảo Bối rất tức giận, cho nên nói chuyện đặc biệt nóng, quả thật chính là tràn ngập mùi thuốc súng.
- Em là tiểu muội của bọn anh, anh đã quyết định. Về sau Hàn Kì sẽ là anh cả của em, Lôi Lợi là anh hai, còn anh đây sẽ là anh nhỏ của em, thế nào hả? Có phải rất ấm áp đúng không. Về phần vấn đề thứ hai của em, anh cảm thấy con gái nhất định thích ăn điểm tâm ngọt mới đúng, hơn nữa lúc nhìn thấy món điểm tâm ngọt hình dạng đẹp đẽ tinh xảo nhất định phải thốt lên lời ‘ôi, thật đáng yêu, thật muốn ăn nó’, như vậy mới phải là thái độ một cô gái nên có, nhưng em không có, làm anh đương nhiên hao tổn tinh thần rồi.
Lời Cố Thiếu Thông nói lại khiến cho Mạc Bảo Bối phát điên.
Cái gì gọi là anh đã quyết định rồi chứ? Loại chuyện thế này mà có thể một mình anh quyết định sao?
- Có phải Quốc Khánh anh ở nhà rảnh rỗi xem nhiều manga quá đến nỗi bị khùng không hả - Mạc Bảo Bối liếc Cố Thiếu Thông một cái. Đối với cái người tâm tình luôn tăng động không giải thích được cảm thấy rất im lặng.
- Làm sao em biết? – Dáng vẻ Cố Thiếu Thông kinh ngạc. Trời ơi, không hổ là học tâm lý học, một cái thôi cũng đã nhìn thấu chuyện trong đầu anh, hay là nói, hai anh em chúng ta tâm tinh tương thông thần giao cách cản. Thế nào thế nào, em thích manga nào, bây giờ có rất nhiều manga tình cảm đều rất đẹp mắt, anh tặng cho em một bộ có được không? - Cố Thiếu Thông kích động nói.
Mạc Bảo Bối hoàn toàn không có ý định để ý tới Cố Thiếu Thông. Uống một hớp trà hoa, để xuống, sau đó đứng lên.
- Nếu như chỉ là vì ăn miếng bánh ngọt kia mà nói, vậy em đi trước đây, lần sau anh mang thẳng tới trường học cho em là được.
Mạc Bảo Bối rất buồn bực, lại vì một miếng bánh ngọt, lái xe suốt đoạn đường 45 phút, hơn nữa còn giữ bí mật mãi, làm cho giống như rất thần bí, Cố Thiếu Thông thật đúng là càng ngày càng khoa trương.
Thấy Mạc Bảo Bối đứng dậy chuẩn bị đi, Hàn Kì và Lôi Lợi cũng đứng dậy theo.
- Chớ đi. . . . . . tiểu muội, em còn chưa nhìn thấy ba mẹ nên không thể đi, chờ một chút có được hay không, ba mẹ đang trên đường, nếu sau khi về nhà không thấy được em thì nhất định sẽ rất đau lòng , cho nên em không thể đi. -Cố Thiếu Thông nước mắt ròng ròng nhìn Mạc Bảo Bối, cầm hai tay của cô, van xin.
- Em tên là Mạc Bảo Bối, không tên là tiểu muội, đừng quên, sau này còn gặp lại. -Mạc Bảo Bối lật ngược tay lại gạt tay Cố Thiếu Thông đi, tiếp tục đi về phía trước, sau đó đột nhiên xoay người - Đúng rồi, gặp chú dì gửi lời thăm hỏi giúp em.
Nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối đi xa cùng với hai bạn tốt trầm mặc, Cố Thiếu Thông buồn bực, lòng chua xót. Tại sao rõ ràng là anh hiểu rõ Mạc Bảo Bối nhất, lại nhận được Mạc Bảo Bối ghét vậy? Có phải là anh làm người anh trai này có chỗ nào sơ suất?
Kể từ sau khi chuyện Lý Thu Nhi xảy ra, Cố Thiếu Thông cũng đã rất nỗ lực chỉnh lại mình. Vì để tránh cho những nữ sinh khác hiểu lầm đối với Mạc Bảo Bối, chỉ có một biện pháp, đó chính là coi cô như là em gái. Chỉ có như vậy, Mạc Bảo Bối chẳng những sẽ không bị những nữ sinh khác ghét, còn sẽ được đến những nữ sinh đó xưng chiều, từ đó về sau Mạc Bảo Bối cũng có thể thoát khỏi cái bóng đàn chị xã hội đen, sau đó trải qua cuộc sống như công chúa nhỏ.
Chờ Cố Thiếu Thông từ trong thế giới của bản thân tỉnh táo lại, Mạc Bảo Bối đã đi đến không thấy bóng người rồi, lập tức kêu lên một tiếng, nhấc chân chạy đuổi theo.
Chờ sau khi ngồi lên xe Lội Lợi rồi, mặt Mạc Bảo Bối cũng xanh lá. Nhìn ngồi Cố Thiếu Thông ở đối diện cô thở hổn hển, Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ lựa chọn nhắm mắt lại.
Lúc Mạc Bảo Bối mở mắt, lập tức phát hiện chỗ không đúng.
Tại sao không phải trở về nhà trọ của cô? Tại sao là ở trước một tòa biệt thự khác?
Nhìn biệt thự màu trắng trước mắt, Mạc Bảo Bối quay đầu nhìn Lôi Lợi bên cạnh, cứng ngắc nói:
- Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ hôm nay đưa em đi xem các tòa nhà không cùng phong cách sao? Hôm nay ngày mấy?
Lôi Lợi cười ha hả, nắm tay Mạc Bảo Bối đi về phía trước.
- Đây là nhà anh, hoan nghênh em tới chơi.
Thời gian này đã là gàn tám giò tồi. Trong nhà Lôi lợi trong nhà đang cùng ăn náo nhiêệt, thấy Mạc Bảo Bối tới, còn người nhà Lôi Lợi đều vui mừng hoan nghênh Mạc Bảo Bối, gắp thức ăn giúp Mạc Bảo Bối, nhiệt tình chào hỏi.
Người nhà Lôi lợi đều rất nhiệt tình, đối với Mạc Bảo Bối cũng rất thương yêu, dáng vẻ hoàn toàn không giống như lần đầu tiên gặp mặt. Mặc dù Mạc Bảo Bối thấy lạ tại sao tất cả người nhà đều nhiệt tình hay nói như vậy, nhưng mọi người như nhau, chỉ là một bữa cơm mà tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Mạc Bảo Bối càng bị người nhà Lôi Lợi chọc cho rất vui vẻ.
Phải nói mất hứng cũng chỉ có một người Cố Thiếu Thông. Anh cảm thấy Mạc Bảo Bối là đang ức hiếp anh. Tại sao trong nhà Lôi Lợi lại vui vẻ như vậy, nhưng lúc đến nhà anh lại không có sắc mặt tốt, anh cảm thấy mình vô cùng cô độc, còn bị người ta chê.
Cố thiếu thông yên lặng một mình bưng chén ngồi vào vị trí góc, buồn bã réo rắt thảm thiết nhìn Mạc Bảo Bối và người nhà Lôi Lợi chuyện trò vui vẻ, cảm giác mình không cùng một thế giới với bọn họ, sau đó liền bắt đầu rơi tuyết trong thể giói bên trong chính mình tiểu thế hiới bên trong tuyết rơi.
Sau khi kết thức bữa ăn tôi vui vẻ, đã là mười giờ đêm. Từ nhà Lôi Lợi về lại nhà trọ Mạc Bảo Bối mất thời gian gần một tiếng, cho nên rất nhanh phải từ giả rồi. Lôi Lợi trực tiếp ở lại không đưa Mạc Bảo Bối về. Cố Thiếu Thông cũng không biết một mình chạy đi chỗ nào tự buồn bã hối tiếc cũng không đưa Mạc Bảo Bối về, cuối cùng lại là Hàn Kì lấy xe Loi Lợi đưa Mạc Bảo Bối trở về nhà trọ.
Mạc Bảo Bối vẫn trăm mối không có cách giải đối với hành trình tối hôm nay, một mình Cố Thiếu Thông nổi điên còn chưa tính, tại sao Hàn Kì và Lôi Lợi cũng đi theo làm loại chuyện không có đầu óc này đây?
/102
|