- Lần này tới là vì chuyện riêng, ngài Lâm một ngày kiếm tỷ bạc, cho nên không quấy rầy. - Ross cũng cười đáp lại. Anh và Lâm Thiên Vũ cũng không phải quá quen, chỉ là có một lần tham gia hội thảo đối ngoại về nghiên cứu tiến hành các biện pháp điều chỉnh cải cách du lịch tỉnh Hải Nam, khi đó Lâm Thiên Vũ là người đại diện cho hội liên hiệp du lịch Tam Á, cho nên mới từng có tiếp xúc mà thôi.
- Thì ra là như vậy, Lâm mỗ (không kiếm được từ thay) nghe nói ngài Ross ít ngày nữa sẽ đính hôn, đúng là rất đáng mừng! - Lâm Thiên Vũ cười nói, bám víu quan hệ, nhưng bên trong đôi mắt lại đang tìm kiếm bóng dáng của một cô gái nào đó, chẳng biết tại sao không nhìn thấy cô, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
- Cảm ơn! Nếu như ngài Lâm có thì giờ rãnh mà nói, hoan nghênh tới chứng kiến thời khắc hạnh phúc của tôi. - Mặc dù Ross biết giữa Lâm Thiên Vũ và Mạc Bảo Bối không có tình cảm đặc biệt gì, nhưng nhớ đến cái đêm anh đến Tam Á, nghe được từ trong miệng Mạc Bảo Bối chính là ba chữ ‘Lâm Thiên Vũ’, trong lòng đã bắt đầu vặn vẹo nổi dậy.
- Lần này đến thành phố X, là muốn nghỉ ngơi thật tốt, cho nên đi với thân phận cá nhân, nhất định sẽ đến chứng kiến, trái lại sợ quấy rầy mọi người. - Lâm Thiên Vũ nhìn Mạc Bảo Bối như không có chuyện gì xảy ra dựa vào bả vai Ross, cũng đã biết Mạc Bảo Bối này chính là đại tiêu thư danh tiếng thành phố X, đích xác là dũng mãnh như trong truyền thuyết.
- Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa sẽ móc con mắt anh ra ngoài. - Mạc Bảo Bối không thích ánh mắt của Lâm Thiên Vũ, quá mức khôn khéo và sắc bén, làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bức, rất không tự tại, hơn nữa không biết vì sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Lâm Thiên Vũ nhìn mình dường như luôn xuyên thấu qua mình để nhìn người khác, nghĩ tới đây, liền càng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
- Ha ha, tính cách vị hôn thê của anh mặc dù hung hãn nhưng cũng không mất thẳng thắng. - Lâm Thiên Vũ trêu đùa nói, trời mới biết trong lòng của anh Mạc Bảo Bối thực sự chỉ có hung hãn mà thôi, một người phụ nữ chanh chua đặc biệt đơn thuần, người phụ nữ chanh chua không chứa bất kỳ tạp chất gì. Chẳng qua, ai bảo cái người phụ nữ chanh chua này có ảnh hưởng quan trọng đối với Lộ Bán Hạ như vậy, thế nên lời nói trái lương tâm của anh cũng không quá đáng nữa.
- Thật là đa tạ! Nhưng tôi cảm thấy anh cười đến mức giả dối, tôi muốn đi ngủ rồi, phiền toái nhường một chút, chớ chướng mắt được không? - Mạc Bảo Bối không chút khách khí dùng giọng điệu chán ghét nói, giống như Lâm Thiên Vũ là một con ruồi khiến người chán ghét.
Lâm Thiên Vũ thật sự ngậm miệng lại, dĩ nhiên không phải bởi vì liên quan đến Mạc Bảo Bối, mà là anh đã nhìn thấy Lộ Bán Hạ ở cửa sân bay rồi.
Hôm nay Lộ Bán Hạ mặc váy màu đỏ, vải voan mỏng càng thể hiện rõ vóc người thướt tha của cô. Thiết kế đơn giản làm nổi bật hào phóng cao nhã, lại càng nổi bật thêm diện mạo như hoa đào của cô, một đôi đôi mắt đẹp lưu chuyển, trong khoảnh khắc làm cho Lâm Thiên Vũ mất hồn.
Có điều, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sau khi Lộ Bán Hạ phát hiện bóng dáng của Lâm Thiên Vũ, trong mắt thoáng qua một tia buồn bực, ngay sau đó nhíu mày.
Trên máy bay từ Tam Á bay đi thành phố X, trong khoang hạng nhất Mạc Bảo Bối lẽ thẳng khí hùng chiếm đoạt lồng ngực Ross, ngủ vô cùng say nồng. Ross thỉnh thoảng giúp cô kéo chăn, thỉnh thoảng sờ tóc cô một chút, lộ ra mỉm cười.
Bên kia là Lâm Thiên Vũ và Lộ Bán Hạ, hai người tức giận có chút quỷ dị. Ở Tam Á chung đụng mấy ngày kích thích hứng thú của Lâm Thiên Vũ đối với Lộ Bán Hạ, rất đáng tiếc Lộ Bán Hạ bị tổn thương, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không có gốc cây tình yêu nam nữ.
Càng đến gần thành phố X, Lâm Thiên Vũ lại càng có thể cảm nhận được hơi thở uể oải tản mát ra từ trên người Lộ Bán Hạ, dường như là một loại đau thương và khổ sở. Nơi này, chính là nơi làm cô gái ấy đau lòng sao? Lâm Thiên Vũ nhìn mê mang và không biết làm sao lộ ra trong mắt Lộ Bán Hạ, yên lặng hỏi.
Đến thành phố X.
Vừa ra sân bay cũng đã có xe riêng đón rồi, tạm biệt trước, Lâm Thiên Vũ ngưng mắt nhìn hướng ba người bên kia đi tới.
Chỉ thấy hình như là Ross phát hiện cảm xúc của Lộ Bán Hạ, bàn tay cầm tay Lộ Bán Hạ như cho cô sức mạnh, còn nói câu gì ở bên người Lộ Bán Hạ, Lộ Bán Hạ gật đầu một cái, mỉm cười, Mạc Bảo Bối cũng vỗ vỗ bả vai Lộ Bán Hạ tỏ vẻ khích lệ.
Lâm Thiên Vũ nắm chặt quả đấm, đó là khoảng cách anh không thể vượt qua sao? Nếu là như vậy, vậy hãy để cho anh tới phá vỡ lớp khoảng cách đó đi.
Lộ Bán Hạ biến mất nơi khúc quanh, ánh mắt Lâm Thiên Vũ không nói rõ được.
Nhà họ Mạc.
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Mạc Bảo Bối đẩy cửa nhà, pháo mừng lập tức vang lên, còn có dây ruy băng phun lên cô, hình như là đang mở một nghi thức gì đó.
Mạc Bảo Bối ngơ ngác nhìn những người liên can đứng trước mắt mình, bao gồm người nhà, bạn tốt khuê phòng, còn có bảy, tám cô bác, ngay cả thân thích mấy chục năm không gặp cũng tới, xem ra trận chiến này thật đúng là không nhỏ.
Ross mỉm cười giúp Mạc Bảo Bối phủi dây ruy băng trên tóc, nhìn một màn ấm áp hài hòa này.
- Bảo Bối nhà ta, trái tim nhỏ của mẹ. . . . . . - Trong đám người, một người phụ nữ dáng dấp mỹ lệ, mặt mũi tinh xảo, lao thẳng vào trong ngực Mạc Bảo Bối, khóc lóc rối rít thành bộ dạng hoa lê đẫm lệ, làm người ta nhìn mà sinh bao nhiêu lòng thương tiếc.
- Mẹ xinh đẹp, cái nghi thức hoan nghênh này thật đúng là quá nổi bật, không hổ là làm thiết kế. - Mạc Bảo Bối dở khóc dở cười nói, đỡ lấy mẹ xinh đẹp của mình, không để cho bà tâm tình kịch liệt quá độ dập đầu vào nơi nào đó.
Hơn nữa Lý Tố Tố vốn là người tính tình hời hợt, dưới sự bảo vệ của Mạc Trường Thắng và Mạc Bảo Bối như cô gái nhỏ không hề lớn lên, cũng vì vậy tình cảm đối với Mạc Bảo Bối vô cùng đặc biệt. Bà cũng là người phản ứng lớn nhất đối với chuyện Mạc Bảo Bối đính hôn trong tất cả mọi người, một mặt không muốn con gái đính hôn sớm thế, một mặt lại hi vọng con gái hạnh phúc.
Nói khóc liền khóc, nước mắt còn như vỡ đê, Mạc Bảo Bối cũng bị mẹ xinh đẹp của mình làm cho tay chân luống cuống rồi, nhìn Mạc Trường Thắng cầu cứu.
Này, nhanh đưa vợ của ba đi đi. Mắt Mạc Bảo Bối nháy nháy nhìn Mạc Trường Thắng.
Đó cũng là mẹ con, vậy thì để con an ủi bà ấy đi. Mạc Trường Thắng nhìn vợ mình khóc thành như vậy, tay chân cũng rối loạn, chỗ nào còn có thể lực trấn an bà, vẫn là giao cho con gái thôi.
- Con chỉ thích mẹ xinh đẹp vừa mỹ lệ lại vừa tao nhã, lau khô nước mắt nhanh lên, ngoan mà, khóc cũng không đẹp đâu! - Trong lòng lặng lẽ thở dài một cái, Mạc Bảo Bối bỏ khuôn mặt tươi cười, vừa vỗ lưng Lý Tố Tố vừa dịu dàng nói.
- Đúng rồi, Tố Tố, con gái gả ra ngoài là chuyện tốt!
- Ừ, đúng vậy, nên cười mới đúng..., cười cười, cười giống như tôi vậy, ha ha. . . . . .
Các cô các bà ở một bên vội vàng nói chuyện giúp, ngươi một lời ta một câu, tình huống lập tức náo nhiệt.
Lý Tố Tố từ từ dừng nức nở lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Bảo Bối, trong lòng cực kỳ không muốn, không nhịn được lại ôm chặt hông của Mạc Bảo Bối. Lúc này, mặc dù trong lòng Mạc Bảo Bối cảm thấy người mẹ xinh đẹp này rất dính người, tuy nhiên lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng, có người nhà yêu mình quan tâm mình, còn có các bạn tốt thân thiết ở đây, cô cảm thấy hạnh phúc trong trái tim nho nhỏ của cô sắp bị tràn ra khắp nơi rồi.
- Thì ra là như vậy, Lâm mỗ (không kiếm được từ thay) nghe nói ngài Ross ít ngày nữa sẽ đính hôn, đúng là rất đáng mừng! - Lâm Thiên Vũ cười nói, bám víu quan hệ, nhưng bên trong đôi mắt lại đang tìm kiếm bóng dáng của một cô gái nào đó, chẳng biết tại sao không nhìn thấy cô, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
- Cảm ơn! Nếu như ngài Lâm có thì giờ rãnh mà nói, hoan nghênh tới chứng kiến thời khắc hạnh phúc của tôi. - Mặc dù Ross biết giữa Lâm Thiên Vũ và Mạc Bảo Bối không có tình cảm đặc biệt gì, nhưng nhớ đến cái đêm anh đến Tam Á, nghe được từ trong miệng Mạc Bảo Bối chính là ba chữ ‘Lâm Thiên Vũ’, trong lòng đã bắt đầu vặn vẹo nổi dậy.
- Lần này đến thành phố X, là muốn nghỉ ngơi thật tốt, cho nên đi với thân phận cá nhân, nhất định sẽ đến chứng kiến, trái lại sợ quấy rầy mọi người. - Lâm Thiên Vũ nhìn Mạc Bảo Bối như không có chuyện gì xảy ra dựa vào bả vai Ross, cũng đã biết Mạc Bảo Bối này chính là đại tiêu thư danh tiếng thành phố X, đích xác là dũng mãnh như trong truyền thuyết.
- Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa sẽ móc con mắt anh ra ngoài. - Mạc Bảo Bối không thích ánh mắt của Lâm Thiên Vũ, quá mức khôn khéo và sắc bén, làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bức, rất không tự tại, hơn nữa không biết vì sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Lâm Thiên Vũ nhìn mình dường như luôn xuyên thấu qua mình để nhìn người khác, nghĩ tới đây, liền càng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
- Ha ha, tính cách vị hôn thê của anh mặc dù hung hãn nhưng cũng không mất thẳng thắng. - Lâm Thiên Vũ trêu đùa nói, trời mới biết trong lòng của anh Mạc Bảo Bối thực sự chỉ có hung hãn mà thôi, một người phụ nữ chanh chua đặc biệt đơn thuần, người phụ nữ chanh chua không chứa bất kỳ tạp chất gì. Chẳng qua, ai bảo cái người phụ nữ chanh chua này có ảnh hưởng quan trọng đối với Lộ Bán Hạ như vậy, thế nên lời nói trái lương tâm của anh cũng không quá đáng nữa.
- Thật là đa tạ! Nhưng tôi cảm thấy anh cười đến mức giả dối, tôi muốn đi ngủ rồi, phiền toái nhường một chút, chớ chướng mắt được không? - Mạc Bảo Bối không chút khách khí dùng giọng điệu chán ghét nói, giống như Lâm Thiên Vũ là một con ruồi khiến người chán ghét.
Lâm Thiên Vũ thật sự ngậm miệng lại, dĩ nhiên không phải bởi vì liên quan đến Mạc Bảo Bối, mà là anh đã nhìn thấy Lộ Bán Hạ ở cửa sân bay rồi.
Hôm nay Lộ Bán Hạ mặc váy màu đỏ, vải voan mỏng càng thể hiện rõ vóc người thướt tha của cô. Thiết kế đơn giản làm nổi bật hào phóng cao nhã, lại càng nổi bật thêm diện mạo như hoa đào của cô, một đôi đôi mắt đẹp lưu chuyển, trong khoảnh khắc làm cho Lâm Thiên Vũ mất hồn.
Có điều, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sau khi Lộ Bán Hạ phát hiện bóng dáng của Lâm Thiên Vũ, trong mắt thoáng qua một tia buồn bực, ngay sau đó nhíu mày.
Trên máy bay từ Tam Á bay đi thành phố X, trong khoang hạng nhất Mạc Bảo Bối lẽ thẳng khí hùng chiếm đoạt lồng ngực Ross, ngủ vô cùng say nồng. Ross thỉnh thoảng giúp cô kéo chăn, thỉnh thoảng sờ tóc cô một chút, lộ ra mỉm cười.
Bên kia là Lâm Thiên Vũ và Lộ Bán Hạ, hai người tức giận có chút quỷ dị. Ở Tam Á chung đụng mấy ngày kích thích hứng thú của Lâm Thiên Vũ đối với Lộ Bán Hạ, rất đáng tiếc Lộ Bán Hạ bị tổn thương, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không có gốc cây tình yêu nam nữ.
Càng đến gần thành phố X, Lâm Thiên Vũ lại càng có thể cảm nhận được hơi thở uể oải tản mát ra từ trên người Lộ Bán Hạ, dường như là một loại đau thương và khổ sở. Nơi này, chính là nơi làm cô gái ấy đau lòng sao? Lâm Thiên Vũ nhìn mê mang và không biết làm sao lộ ra trong mắt Lộ Bán Hạ, yên lặng hỏi.
Đến thành phố X.
Vừa ra sân bay cũng đã có xe riêng đón rồi, tạm biệt trước, Lâm Thiên Vũ ngưng mắt nhìn hướng ba người bên kia đi tới.
Chỉ thấy hình như là Ross phát hiện cảm xúc của Lộ Bán Hạ, bàn tay cầm tay Lộ Bán Hạ như cho cô sức mạnh, còn nói câu gì ở bên người Lộ Bán Hạ, Lộ Bán Hạ gật đầu một cái, mỉm cười, Mạc Bảo Bối cũng vỗ vỗ bả vai Lộ Bán Hạ tỏ vẻ khích lệ.
Lâm Thiên Vũ nắm chặt quả đấm, đó là khoảng cách anh không thể vượt qua sao? Nếu là như vậy, vậy hãy để cho anh tới phá vỡ lớp khoảng cách đó đi.
Lộ Bán Hạ biến mất nơi khúc quanh, ánh mắt Lâm Thiên Vũ không nói rõ được.
Nhà họ Mạc.
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Mạc Bảo Bối đẩy cửa nhà, pháo mừng lập tức vang lên, còn có dây ruy băng phun lên cô, hình như là đang mở một nghi thức gì đó.
Mạc Bảo Bối ngơ ngác nhìn những người liên can đứng trước mắt mình, bao gồm người nhà, bạn tốt khuê phòng, còn có bảy, tám cô bác, ngay cả thân thích mấy chục năm không gặp cũng tới, xem ra trận chiến này thật đúng là không nhỏ.
Ross mỉm cười giúp Mạc Bảo Bối phủi dây ruy băng trên tóc, nhìn một màn ấm áp hài hòa này.
- Bảo Bối nhà ta, trái tim nhỏ của mẹ. . . . . . - Trong đám người, một người phụ nữ dáng dấp mỹ lệ, mặt mũi tinh xảo, lao thẳng vào trong ngực Mạc Bảo Bối, khóc lóc rối rít thành bộ dạng hoa lê đẫm lệ, làm người ta nhìn mà sinh bao nhiêu lòng thương tiếc.
- Mẹ xinh đẹp, cái nghi thức hoan nghênh này thật đúng là quá nổi bật, không hổ là làm thiết kế. - Mạc Bảo Bối dở khóc dở cười nói, đỡ lấy mẹ xinh đẹp của mình, không để cho bà tâm tình kịch liệt quá độ dập đầu vào nơi nào đó.
Hơn nữa Lý Tố Tố vốn là người tính tình hời hợt, dưới sự bảo vệ của Mạc Trường Thắng và Mạc Bảo Bối như cô gái nhỏ không hề lớn lên, cũng vì vậy tình cảm đối với Mạc Bảo Bối vô cùng đặc biệt. Bà cũng là người phản ứng lớn nhất đối với chuyện Mạc Bảo Bối đính hôn trong tất cả mọi người, một mặt không muốn con gái đính hôn sớm thế, một mặt lại hi vọng con gái hạnh phúc.
Nói khóc liền khóc, nước mắt còn như vỡ đê, Mạc Bảo Bối cũng bị mẹ xinh đẹp của mình làm cho tay chân luống cuống rồi, nhìn Mạc Trường Thắng cầu cứu.
Này, nhanh đưa vợ của ba đi đi. Mắt Mạc Bảo Bối nháy nháy nhìn Mạc Trường Thắng.
Đó cũng là mẹ con, vậy thì để con an ủi bà ấy đi. Mạc Trường Thắng nhìn vợ mình khóc thành như vậy, tay chân cũng rối loạn, chỗ nào còn có thể lực trấn an bà, vẫn là giao cho con gái thôi.
- Con chỉ thích mẹ xinh đẹp vừa mỹ lệ lại vừa tao nhã, lau khô nước mắt nhanh lên, ngoan mà, khóc cũng không đẹp đâu! - Trong lòng lặng lẽ thở dài một cái, Mạc Bảo Bối bỏ khuôn mặt tươi cười, vừa vỗ lưng Lý Tố Tố vừa dịu dàng nói.
- Đúng rồi, Tố Tố, con gái gả ra ngoài là chuyện tốt!
- Ừ, đúng vậy, nên cười mới đúng..., cười cười, cười giống như tôi vậy, ha ha. . . . . .
Các cô các bà ở một bên vội vàng nói chuyện giúp, ngươi một lời ta một câu, tình huống lập tức náo nhiệt.
Lý Tố Tố từ từ dừng nức nở lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Bảo Bối, trong lòng cực kỳ không muốn, không nhịn được lại ôm chặt hông của Mạc Bảo Bối. Lúc này, mặc dù trong lòng Mạc Bảo Bối cảm thấy người mẹ xinh đẹp này rất dính người, tuy nhiên lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng, có người nhà yêu mình quan tâm mình, còn có các bạn tốt thân thiết ở đây, cô cảm thấy hạnh phúc trong trái tim nho nhỏ của cô sắp bị tràn ra khắp nơi rồi.
/102
|