Mạnh Kiều Dịch không thích ăn đồ ngọt, nhưng Vạn Tố Y đưa cho nên anh vẫn mở miệng cắn một miếng.
"Thế nào?" Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch với vẻ chờ mong, đồ cô thích ăn nên tự nhiên cũng hi vọng Mạnh Kiều Dịch có thể thích.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y khẽ gật đầu: "Ăn thật sự không tệ."
"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Thứ Vạn Tố Y thích ăn, cô cho rằng mùi vị rất ngon.
"Em tìm hai vợ chồng anh chị ở khắp nơi cũng không tìm được, hóa ra là ở đây ăn vụng nhé."
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đang ăn thì từ bàn ăn bên cạnh truyền đến tiếng trêu chọc.
Vạn Tố Y vô thức liếc nhìn về phía giọng nói phát ra. Đó là Tưởng Tiểu Trường, vẫn còn có Thạch Lai đi theo phía sau.
"Chị dâu, chúc mừng công ty mới của chị khai trương." Lần này Tưởng Tiểu Trường còn mang theo quà tới, nói xong, anh ta đã cầm quà trong tay đưa qua.
Thạch Lai cũng rất khách sáo, chuẩn bị món quà cho Vạn Tố Y: "Chị dâu, khai trương thuận lợi."
"Cảm ơn." Vạn Tố Y cùng hai món quà trong tay và cảm ơn: "Thật ra hai người tới chơi là tốt rồi, không cần phải mua đồ làm gì."
"Như vậy sao được?" Lần này giác ngộ của Tưởng Tiểu Trường rất cao, trực tiếp phản đối lời Vạn Tố Y nói. Điều này có phần không giống với anh ta lắm. Nhưng câu nói tiếp theo đã khiến Vạn Tố Y biết anh ta vẫn như vậy: "Nếu như em không mang quà theo, cho dù chị dâu cho em qua, Mạnh Kiều Dịch cũng sẽ không cho em vào cửa mất."
Tưởng Tiểu Trường vẫn bó tay trước chiêu này của Mạnh Kiều Dịch. Rất nhiều người đều không thể làm gì được anh ta, duy nhất chỉ có Mạnh Kiều Dịch có thể khiến anh ta chịu thiệt.
"Không có chuyện đó đâu." Vạn Tố Y mỉm cười, có đôi khi Mạnh Kiều Dịch chỉ nói đùa, nhưng rất nhiều người nghe lại không hiểu anh đang nói đùa.
Tưởng Tiểu Trường lắc đầu phản đối lời Vạn Tố Y nói: "Không, không, không. Chị quá tin vào chồng chị rồi. Anh ấy thật sự có thể làm ra bất kỳ chuyện thất đức nào với bạn bè đấy. Chị dâu có biết thời gian trước, vì thử nghiệm xem con sông đã đóng băng dày chưa, anh ấy tự nhiên bảo tôi và Thạch Lai đi tới đó chơi, sau đó gọi điện thoại cho chúng tôi để xác định xem chúng tôi chết sống thế nào. Chị nói xem, ngoại trừ Mạnh Kiều Dịch ra thì còn có ai có thể làm được chuyện này chứ?"
Vạn Tố Y nghe Tưởng Tiểu Trường nói tới chuyện trượt băng trên con sông nhỏ, nhất là sau khi nhìn thấy được vẻ mặt uất ức của anh ta thì cô vừa áy náy lại thấy rất muốn cười.
Tưởng Tiểu Trường nói như thế, Thạch Lai vội ngăn cản: "Ở ngay trước mặt anh ấy mà anh cũng dám nói như vậy sao? Nếu anh ấy đuổi anh đi, anh cũng không có cách nào đâu."
Tưởng Tiểu Trường cảnh giác nhìn Mạnh Kiều Dịch, nếu như anh đuổi đi, anh ta thề sống chết cũng không nghe theo.
"Được rồi, hai người cũng không cần kẻ xướng người hoạ làm gì." Mạnh Kiều Dịch nhìn bọn họ giở trò như vậy thì mở miệng nói: "Nếu đã tới, thì tự mình đi chơi, đừng làm phiền chúng tôi."
"Ông chủ Mạnh, anh làm như vậy khiến tôi rất thất vọng và đau lòng đấy." Thạch Lai che ngực của mình lên tiếng.
Mạnh Kiều Dịch căn bản không để ý tới Thạch Lai, tiếp tục cầm điểm tâm cho Vạn Tố Y: "Chỗ của tôi có bếp lò có cần bịt lại không?"
Mạnh Kiều Dịch đột nhiên nhìn Thạch Lai nói với vẻ quan tâm, Thạch Lai bị dọa lùi lại mấy bước, trên mặt vẻ tươi cười từ chối: "Thôi thôi, tự tôi cũng làm được."
Tưởng Tiểu Trường trông Vạn Tố Y ăn bánh táo có vẻ rất ngon, không nhịn được lấy một miếng trong đĩa Vạn Tố Y đang cầm và hỏi: "Em có thể thử một miếng không?"
"Đương nhiên..." Vạn Tố Y đưa khay về phía Tưởng Tiểu Trường.
Cô muốn nói đương nhiên có thể, nhưng lại bị chặn lại: "Đương nhiên không được. Muốn ăn thì đi qua bàn bên cạnh mà lấy."
Hai cái bóng đèn này thật sự quá vướng, trọng điểm là hai bóng đèn này cũng cho rằng mình là bóng đèn, ở chỗ này chơi trò hài hước với Mạnh Kiều Dịch.
Vạn Tố Y nhìn Tưởng Tiểu Trường với vẻ áy náy. Đây là lời Mạnh Kiều Dịch nói, Vạn Tố Y hình như cũng bất lực.
Trong lúc mấy người nói chuyện, bữa tiệc tối đã bắt đầu. Nhưng bốn người này còn không biết, vẫn đang ăn. Mãi đến khi người điều khiển chương trình trên đài mời Vạn Tố Y lên.
Vạn Tố Y nghe được tên của mình thì sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía trên đài. Lúc này trên đài có một đèn sáng chiếu thẳng tới trên người cô. Tất cả mọi ánh mắt gần như đều tập trung ở trên người cô. Cô lập tức thả đĩa đồ ăn trong tay xuống và chậm rãi đi lên.
Khi cô đến trên đài, người điều khiển chương trình mỉm cười đưa microphone cho cô, mỉm cười hỏi thăm: "Làm chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay, cô có gì muốn nói về công ty của mình không?"
Mạnh Kiều Dịch sắp xếp tiết mục này nhưng căn bản không nói cho Vạn Tố Y biết. Lúc này cô nghe người điều khiển chương trình hỏi vậy thì không biết phải trả lời như thế nào.
"Đúng... Cái này... đối với công ty, tôi tất nhiên cảm thấy rất hài lòng, tối thiểu tôi đã nhận định đúng phương hướng phát triển của mình." Vạn Tố Y khó nhọc mở miệng, cẩn thận nghĩ xem mình nên nói thế nào. Mới đầu cô nói không được lưu loát lắm, nhưng câu nói kế tiếp lại không mất đi vẻ hài hước: "Tôi vẫn hi vọng công ty có thể thuận lợi phát triển. Năm thứ nhất nói, yêu cầu không quá cao, tôi không mong nó có thể kiếm ra tiền, chỉ cần không phải đóng cửa là tốt rồi."
Một câu cuối cùng làm cho các vị khách dưới đài cười ra tiếng, Vạn Tố Y ngược lại rất ngay thẳng, tâm lý cũng rất tốt.
Nhưng lấy tư cách là chị ruột của Vạn Tố Y, Thẩm Nghi San nghe được câu này thì không nhịn được cười lạnh. Cái gì không đóng cửa là tốt rồi. Không phải vì dựa vào Mạnh Kiều Dịch nên không sợ hãi sao? Chẳng qua là dựa vào chồng của mình có tiền nên mới không để tâm tới công việc thôi.
"Khi cô tham dự chương trình thực tế đã tuyên bố cô mang thai, bây giờ có phải xem như là song hỷ lâm môn không? Vậy tôi muốn hỏi một chút, bà Mạnh và ngài Mạnh rốt cuộc tính bao giờ mới kết hôn vậy?"
Thẩm Nghi San nghe thấy người điều khiển chương trình nói vậy thì kinh ngạc. Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch còn chưa từng kết hôn sao? Quả nhiên, Mạnh Kiều Dịch làm sao có thể dễ dàng cưới một người đàn bà bình thường như vậy được.
Vạn Tố Y đối mặt với vấn đề này thì chỉ khẽ cười nói: "Thật ra, trước đó tôi đã nói qua, tôi và Kiều Dịch đã nhận giấy kết hôn từ một năm trước. Nhưng mọi người không xem lời tôi nói là sự thật."
"A, đây là lần đầu tiên tôi nghe được xác nhận về chuyện này." Người điều khiển chương trình nhìn Vạn Tố Y có vẻ giật mình, nhưng cuộc sống của Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch bây giờ giống như đã kết hôn, anh ta cũng không quá kinh ngạc.
Người điều khiển chương trình lại giơ microphone tới trước mặt Vạn Tố Y và hỏi thăm: "Vậy hai người tính lúc nào thì làm hôn lễ vậy?"
"Cái này..." Vạn Tố Y dường như rất khó trả lời được vấn đề này.
Thẩm Nghi San vẫn lạnh lùng nhìn Vạn Tố Y. Sợ rằng Mạnh Kiều Dịch sợ đã có dự định, bằng không làm sao có thể quang minh chính đại cho Vạn Tố Y một danh phận được.
Vậy mà lúc này, Mạnh Kiều Dịch đã lên đài và nhận lấy microphone từ người điều khiển chương trình nói: "Vấn đề này vẫn nên để tôi qua trả lời đi."
"Tôi vẫn luôn chờ câu trả lời của Y Y. Thật ra, tôi đã sớm muốn làm hôn lễ, nhưng Y Y vẫn không chịu. Hôm nay, Y Y cho mọi người một câu trả lời, cũng xem như cho anh một câu trả lời, được không?" Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y, trên mặt lộ ra ý cười và hỏi cô.
"Thế nào?" Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch với vẻ chờ mong, đồ cô thích ăn nên tự nhiên cũng hi vọng Mạnh Kiều Dịch có thể thích.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y khẽ gật đầu: "Ăn thật sự không tệ."
"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Thứ Vạn Tố Y thích ăn, cô cho rằng mùi vị rất ngon.
"Em tìm hai vợ chồng anh chị ở khắp nơi cũng không tìm được, hóa ra là ở đây ăn vụng nhé."
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đang ăn thì từ bàn ăn bên cạnh truyền đến tiếng trêu chọc.
Vạn Tố Y vô thức liếc nhìn về phía giọng nói phát ra. Đó là Tưởng Tiểu Trường, vẫn còn có Thạch Lai đi theo phía sau.
"Chị dâu, chúc mừng công ty mới của chị khai trương." Lần này Tưởng Tiểu Trường còn mang theo quà tới, nói xong, anh ta đã cầm quà trong tay đưa qua.
Thạch Lai cũng rất khách sáo, chuẩn bị món quà cho Vạn Tố Y: "Chị dâu, khai trương thuận lợi."
"Cảm ơn." Vạn Tố Y cùng hai món quà trong tay và cảm ơn: "Thật ra hai người tới chơi là tốt rồi, không cần phải mua đồ làm gì."
"Như vậy sao được?" Lần này giác ngộ của Tưởng Tiểu Trường rất cao, trực tiếp phản đối lời Vạn Tố Y nói. Điều này có phần không giống với anh ta lắm. Nhưng câu nói tiếp theo đã khiến Vạn Tố Y biết anh ta vẫn như vậy: "Nếu như em không mang quà theo, cho dù chị dâu cho em qua, Mạnh Kiều Dịch cũng sẽ không cho em vào cửa mất."
Tưởng Tiểu Trường vẫn bó tay trước chiêu này của Mạnh Kiều Dịch. Rất nhiều người đều không thể làm gì được anh ta, duy nhất chỉ có Mạnh Kiều Dịch có thể khiến anh ta chịu thiệt.
"Không có chuyện đó đâu." Vạn Tố Y mỉm cười, có đôi khi Mạnh Kiều Dịch chỉ nói đùa, nhưng rất nhiều người nghe lại không hiểu anh đang nói đùa.
Tưởng Tiểu Trường lắc đầu phản đối lời Vạn Tố Y nói: "Không, không, không. Chị quá tin vào chồng chị rồi. Anh ấy thật sự có thể làm ra bất kỳ chuyện thất đức nào với bạn bè đấy. Chị dâu có biết thời gian trước, vì thử nghiệm xem con sông đã đóng băng dày chưa, anh ấy tự nhiên bảo tôi và Thạch Lai đi tới đó chơi, sau đó gọi điện thoại cho chúng tôi để xác định xem chúng tôi chết sống thế nào. Chị nói xem, ngoại trừ Mạnh Kiều Dịch ra thì còn có ai có thể làm được chuyện này chứ?"
Vạn Tố Y nghe Tưởng Tiểu Trường nói tới chuyện trượt băng trên con sông nhỏ, nhất là sau khi nhìn thấy được vẻ mặt uất ức của anh ta thì cô vừa áy náy lại thấy rất muốn cười.
Tưởng Tiểu Trường nói như thế, Thạch Lai vội ngăn cản: "Ở ngay trước mặt anh ấy mà anh cũng dám nói như vậy sao? Nếu anh ấy đuổi anh đi, anh cũng không có cách nào đâu."
Tưởng Tiểu Trường cảnh giác nhìn Mạnh Kiều Dịch, nếu như anh đuổi đi, anh ta thề sống chết cũng không nghe theo.
"Được rồi, hai người cũng không cần kẻ xướng người hoạ làm gì." Mạnh Kiều Dịch nhìn bọn họ giở trò như vậy thì mở miệng nói: "Nếu đã tới, thì tự mình đi chơi, đừng làm phiền chúng tôi."
"Ông chủ Mạnh, anh làm như vậy khiến tôi rất thất vọng và đau lòng đấy." Thạch Lai che ngực của mình lên tiếng.
Mạnh Kiều Dịch căn bản không để ý tới Thạch Lai, tiếp tục cầm điểm tâm cho Vạn Tố Y: "Chỗ của tôi có bếp lò có cần bịt lại không?"
Mạnh Kiều Dịch đột nhiên nhìn Thạch Lai nói với vẻ quan tâm, Thạch Lai bị dọa lùi lại mấy bước, trên mặt vẻ tươi cười từ chối: "Thôi thôi, tự tôi cũng làm được."
Tưởng Tiểu Trường trông Vạn Tố Y ăn bánh táo có vẻ rất ngon, không nhịn được lấy một miếng trong đĩa Vạn Tố Y đang cầm và hỏi: "Em có thể thử một miếng không?"
"Đương nhiên..." Vạn Tố Y đưa khay về phía Tưởng Tiểu Trường.
Cô muốn nói đương nhiên có thể, nhưng lại bị chặn lại: "Đương nhiên không được. Muốn ăn thì đi qua bàn bên cạnh mà lấy."
Hai cái bóng đèn này thật sự quá vướng, trọng điểm là hai bóng đèn này cũng cho rằng mình là bóng đèn, ở chỗ này chơi trò hài hước với Mạnh Kiều Dịch.
Vạn Tố Y nhìn Tưởng Tiểu Trường với vẻ áy náy. Đây là lời Mạnh Kiều Dịch nói, Vạn Tố Y hình như cũng bất lực.
Trong lúc mấy người nói chuyện, bữa tiệc tối đã bắt đầu. Nhưng bốn người này còn không biết, vẫn đang ăn. Mãi đến khi người điều khiển chương trình trên đài mời Vạn Tố Y lên.
Vạn Tố Y nghe được tên của mình thì sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía trên đài. Lúc này trên đài có một đèn sáng chiếu thẳng tới trên người cô. Tất cả mọi ánh mắt gần như đều tập trung ở trên người cô. Cô lập tức thả đĩa đồ ăn trong tay xuống và chậm rãi đi lên.
Khi cô đến trên đài, người điều khiển chương trình mỉm cười đưa microphone cho cô, mỉm cười hỏi thăm: "Làm chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay, cô có gì muốn nói về công ty của mình không?"
Mạnh Kiều Dịch sắp xếp tiết mục này nhưng căn bản không nói cho Vạn Tố Y biết. Lúc này cô nghe người điều khiển chương trình hỏi vậy thì không biết phải trả lời như thế nào.
"Đúng... Cái này... đối với công ty, tôi tất nhiên cảm thấy rất hài lòng, tối thiểu tôi đã nhận định đúng phương hướng phát triển của mình." Vạn Tố Y khó nhọc mở miệng, cẩn thận nghĩ xem mình nên nói thế nào. Mới đầu cô nói không được lưu loát lắm, nhưng câu nói kế tiếp lại không mất đi vẻ hài hước: "Tôi vẫn hi vọng công ty có thể thuận lợi phát triển. Năm thứ nhất nói, yêu cầu không quá cao, tôi không mong nó có thể kiếm ra tiền, chỉ cần không phải đóng cửa là tốt rồi."
Một câu cuối cùng làm cho các vị khách dưới đài cười ra tiếng, Vạn Tố Y ngược lại rất ngay thẳng, tâm lý cũng rất tốt.
Nhưng lấy tư cách là chị ruột của Vạn Tố Y, Thẩm Nghi San nghe được câu này thì không nhịn được cười lạnh. Cái gì không đóng cửa là tốt rồi. Không phải vì dựa vào Mạnh Kiều Dịch nên không sợ hãi sao? Chẳng qua là dựa vào chồng của mình có tiền nên mới không để tâm tới công việc thôi.
"Khi cô tham dự chương trình thực tế đã tuyên bố cô mang thai, bây giờ có phải xem như là song hỷ lâm môn không? Vậy tôi muốn hỏi một chút, bà Mạnh và ngài Mạnh rốt cuộc tính bao giờ mới kết hôn vậy?"
Thẩm Nghi San nghe thấy người điều khiển chương trình nói vậy thì kinh ngạc. Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch còn chưa từng kết hôn sao? Quả nhiên, Mạnh Kiều Dịch làm sao có thể dễ dàng cưới một người đàn bà bình thường như vậy được.
Vạn Tố Y đối mặt với vấn đề này thì chỉ khẽ cười nói: "Thật ra, trước đó tôi đã nói qua, tôi và Kiều Dịch đã nhận giấy kết hôn từ một năm trước. Nhưng mọi người không xem lời tôi nói là sự thật."
"A, đây là lần đầu tiên tôi nghe được xác nhận về chuyện này." Người điều khiển chương trình nhìn Vạn Tố Y có vẻ giật mình, nhưng cuộc sống của Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch bây giờ giống như đã kết hôn, anh ta cũng không quá kinh ngạc.
Người điều khiển chương trình lại giơ microphone tới trước mặt Vạn Tố Y và hỏi thăm: "Vậy hai người tính lúc nào thì làm hôn lễ vậy?"
"Cái này..." Vạn Tố Y dường như rất khó trả lời được vấn đề này.
Thẩm Nghi San vẫn lạnh lùng nhìn Vạn Tố Y. Sợ rằng Mạnh Kiều Dịch sợ đã có dự định, bằng không làm sao có thể quang minh chính đại cho Vạn Tố Y một danh phận được.
Vậy mà lúc này, Mạnh Kiều Dịch đã lên đài và nhận lấy microphone từ người điều khiển chương trình nói: "Vấn đề này vẫn nên để tôi qua trả lời đi."
"Tôi vẫn luôn chờ câu trả lời của Y Y. Thật ra, tôi đã sớm muốn làm hôn lễ, nhưng Y Y vẫn không chịu. Hôm nay, Y Y cho mọi người một câu trả lời, cũng xem như cho anh một câu trả lời, được không?" Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y, trên mặt lộ ra ý cười và hỏi cô.
/513
|