Đầu thu gió nhẹ nhẹ phe phẩy, sảng khoái, dịu dàng giống như là muốn vuốt ve tất cả buồn khổ trên thế gian.
Hạ Vân Hi ngồi ở vườn hoa trong đình, dùng mọi cách vẫn không thay đổi được gì, ánh mắt ngốc trệ mờ mịt, hai tay nâng má, không ngừng than ngắn thở dài—— trời ạ, nàng thật sự đang rất buồn chán.
Hôm nay, hoàng hậu muốn cùng Thái phi xuất cung du ngoạn, Tiêu Dật Phong cùng tam tướng cũng tham gia Điện Thiên Đại điển, ít nhất hôm sau mới về. Vì vậy nàng bây giờ thật là nhàm chán, hai ngày cũng không thấy được người yêu, thật là thống khổ a!
Lúc này Thanh Thanh cùng thái giám Tiểu Mãn tử mới vừa vào cung Hoa Dương không bao lâu, bưng điểm tâm cùng minh trà ra.
“Hạ cô nương, ăn trước một chút, uống chút trà lạnh giải buồn!” Tiểu Mãn tử mỉm cười a dua, tận tâm tận lực trà nước hầu hạ.
Mặc dù hắn vào cung không bao lâu, nhưng thấy hoàng hậu nương nương đối với Hạ cô nương thương yêu, không khỏi ám chỉ Thái Tử Phi tương lai chính là Hạ cô nương. Cho nên, trước nịnh bợ luôn là không sai, nói không chừng chủ tử một khi cao hứng, tương lai lên làm hoàng hậu, phong hắn làm thái giám tổng quản đấy.
“Ai nha, ta không cần ăn nhiều bánh ngọt như vậy…, nếu không sớm muộn cũng thành heo đấy.” Hạ Vân Hi phất tay một cái, nàng không muốn thành Lý đại ca.
Cái gì mập mạp là phúc khí, nói bậy!
“Xùy…, xùy…, hình ảnh xấu xí, hình ảnh xấu xí, biến đi, biến đi.” Tiểu Mãn tử phát giận lấy tay quạt trên đầu Hạ Vân Hi, dường như thật không chịu nổi cái hình ảnh đó xuất hiện, muốn quạt bay hết.
Thanh Thanh nổi da gà, khóe miệng co quắp, Tiểu Mãn tử cái loại siêu cấp ẻo lả đó làm nàng không chịu nổi, trong cung hai người bọn họ không hợp nhau, thế nhưng Hạ cô nương rất thích chọc Tiểu Mãn tử để tiêu khiển.
“Hạ cô nương, người dáng dấp thiên tư quốc sắc như vậy, tuyệt đại phong hoa, tại sao có thể cùng...... heo, giống nhau được, aiii, thật là đáng sợ ——” Tiểu Mãn tử khẽ che miệng, ngón út cong lên, dáng vẻ không thể chịu nổi.
Trời sinh hắn thích sạch sẽ, nghĩ tới những con vật lười biếng bẩn thỉu kia thì thấy ghê tởm không chịu nổi.
Ngươi còn đáng sợ hơn! Thanh Thanh trợn mắt một cái, thật là ghê tởm.
“Hạ cô nương, không bằng chúng ta đi bắt bướm chứ?” Thanh Thanh đề nghị.
“Không không không ——” Hạ Vân Hi chưa kịp đáp Tiểu Mãn tử đã nũng nịu ngăn cản, dao động không ngừng: ”Thanh Thanh, ngươi quá thái quá rồi, sao lại gọi Hạ cô nương đi bắt bướm, vạn nhất không cẩn thận Hạ cô nương xinh đẹp té bị thương, ngươi bồi thường nổi sao?”
“Câm miệng! Ẻo lả!” Thanh Thanh không thể nhịn được nữa hét to, nàng thật muốn đánh hắn.
“Ngươi mới câm miệng!” Tiểu Mãn tử cũng không chịu yếu thế chống nạnh nhìn chằm chằm nàng.
Thanh Thanh tức giận vô cùng, vọt tới trước mặt hắn: ”Cái đồ bất nam bất nữ này này biết cái gì, bắt bướm là trò chơi thú vị ưu nhã cỡ nào, thiên kim tiểu thư nào không chơi cái này?”
“Chậc, những thứ thiên kim kia so được với Hạ cô nương sao? Không có đầu óc, ngu ngốc!” Tiểu Mãn tử liếc xéo dáng vẻ nàng giương nanh múa vuốt, khinh miệt nói.
“Ngươi —— hừ......” Nữ nhân tốt không cùng nam nhân đấu, huống chi còn là loại bất nam bất nữ ẻo lả này, nói chuyện với hắn quả thật quá mất hình tượng. Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn đi trở về bên cạnh chủ tử.
Hạ Vân Hi bĩu môi, không nhìn phong ba nhỏ trước mắt, cằm tì trên bàn, nhìn như miễn cưỡng, thực tế con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động.
Một lát sau, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, làm hại Thanh Thanh một bên hầu hạ nàng cùng Tiểu Mãn Tử giật mình.
“Sao...... Thế nào?” Hai người không giải thích được nhìn nàng.
Hạ Vân Hi thái độ hưng phấn dị thường nói: “Ta nghĩ ra chuyện đùa rồi, đó chính là —— xuất cung đi dạo phố!”
Hạ Vân Hi ngồi ở vườn hoa trong đình, dùng mọi cách vẫn không thay đổi được gì, ánh mắt ngốc trệ mờ mịt, hai tay nâng má, không ngừng than ngắn thở dài—— trời ạ, nàng thật sự đang rất buồn chán.
Hôm nay, hoàng hậu muốn cùng Thái phi xuất cung du ngoạn, Tiêu Dật Phong cùng tam tướng cũng tham gia Điện Thiên Đại điển, ít nhất hôm sau mới về. Vì vậy nàng bây giờ thật là nhàm chán, hai ngày cũng không thấy được người yêu, thật là thống khổ a!
Lúc này Thanh Thanh cùng thái giám Tiểu Mãn tử mới vừa vào cung Hoa Dương không bao lâu, bưng điểm tâm cùng minh trà ra.
“Hạ cô nương, ăn trước một chút, uống chút trà lạnh giải buồn!” Tiểu Mãn tử mỉm cười a dua, tận tâm tận lực trà nước hầu hạ.
Mặc dù hắn vào cung không bao lâu, nhưng thấy hoàng hậu nương nương đối với Hạ cô nương thương yêu, không khỏi ám chỉ Thái Tử Phi tương lai chính là Hạ cô nương. Cho nên, trước nịnh bợ luôn là không sai, nói không chừng chủ tử một khi cao hứng, tương lai lên làm hoàng hậu, phong hắn làm thái giám tổng quản đấy.
“Ai nha, ta không cần ăn nhiều bánh ngọt như vậy…, nếu không sớm muộn cũng thành heo đấy.” Hạ Vân Hi phất tay một cái, nàng không muốn thành Lý đại ca.
Cái gì mập mạp là phúc khí, nói bậy!
“Xùy…, xùy…, hình ảnh xấu xí, hình ảnh xấu xí, biến đi, biến đi.” Tiểu Mãn tử phát giận lấy tay quạt trên đầu Hạ Vân Hi, dường như thật không chịu nổi cái hình ảnh đó xuất hiện, muốn quạt bay hết.
Thanh Thanh nổi da gà, khóe miệng co quắp, Tiểu Mãn tử cái loại siêu cấp ẻo lả đó làm nàng không chịu nổi, trong cung hai người bọn họ không hợp nhau, thế nhưng Hạ cô nương rất thích chọc Tiểu Mãn tử để tiêu khiển.
“Hạ cô nương, người dáng dấp thiên tư quốc sắc như vậy, tuyệt đại phong hoa, tại sao có thể cùng...... heo, giống nhau được, aiii, thật là đáng sợ ——” Tiểu Mãn tử khẽ che miệng, ngón út cong lên, dáng vẻ không thể chịu nổi.
Trời sinh hắn thích sạch sẽ, nghĩ tới những con vật lười biếng bẩn thỉu kia thì thấy ghê tởm không chịu nổi.
Ngươi còn đáng sợ hơn! Thanh Thanh trợn mắt một cái, thật là ghê tởm.
“Hạ cô nương, không bằng chúng ta đi bắt bướm chứ?” Thanh Thanh đề nghị.
“Không không không ——” Hạ Vân Hi chưa kịp đáp Tiểu Mãn tử đã nũng nịu ngăn cản, dao động không ngừng: ”Thanh Thanh, ngươi quá thái quá rồi, sao lại gọi Hạ cô nương đi bắt bướm, vạn nhất không cẩn thận Hạ cô nương xinh đẹp té bị thương, ngươi bồi thường nổi sao?”
“Câm miệng! Ẻo lả!” Thanh Thanh không thể nhịn được nữa hét to, nàng thật muốn đánh hắn.
“Ngươi mới câm miệng!” Tiểu Mãn tử cũng không chịu yếu thế chống nạnh nhìn chằm chằm nàng.
Thanh Thanh tức giận vô cùng, vọt tới trước mặt hắn: ”Cái đồ bất nam bất nữ này này biết cái gì, bắt bướm là trò chơi thú vị ưu nhã cỡ nào, thiên kim tiểu thư nào không chơi cái này?”
“Chậc, những thứ thiên kim kia so được với Hạ cô nương sao? Không có đầu óc, ngu ngốc!” Tiểu Mãn tử liếc xéo dáng vẻ nàng giương nanh múa vuốt, khinh miệt nói.
“Ngươi —— hừ......” Nữ nhân tốt không cùng nam nhân đấu, huống chi còn là loại bất nam bất nữ ẻo lả này, nói chuyện với hắn quả thật quá mất hình tượng. Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn đi trở về bên cạnh chủ tử.
Hạ Vân Hi bĩu môi, không nhìn phong ba nhỏ trước mắt, cằm tì trên bàn, nhìn như miễn cưỡng, thực tế con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động.
Một lát sau, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, làm hại Thanh Thanh một bên hầu hạ nàng cùng Tiểu Mãn Tử giật mình.
“Sao...... Thế nào?” Hai người không giải thích được nhìn nàng.
Hạ Vân Hi thái độ hưng phấn dị thường nói: “Ta nghĩ ra chuyện đùa rồi, đó chính là —— xuất cung đi dạo phố!”
/140
|