Chương 693
“Đồng Đồng…”
Mạch Tiểu Miên có chút tức giận mà gọi tên cô bé: “Em muốn thứ gì, thì có thể nói với chị. Nhưng không được tùy tiện nhận quà của người khác, bọn họ tặng quà cho em, mục đích cũng không đơn giản.”
Mạch Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn cô, đáng thương vô cùng mà nói: “Chị, lúc ban em cũng không cần đâu, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Em mặc quần áo thường ngày ra vào hội sở Nhã Phong, luôn bị người ta giễu cợt, bạn cùng học trà nghệ cũng cười em nghèo kiết xác.”
Mạch Đồng Đồng rũ mí mắt xuống: “Em thật sự rất ghét những ánh mắt khinh thường em đó.”
Mạch Tiểu Miên nhìn kỹ cô bé, không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Chuyện cũng không thể chỉ trách cô bé được.
Trường hợp xa hoa như ra vào hội sở Nhã Phong này, kể cả là cô, thì cũng sẽ có chút không ổn, huống hồ là Đồng Đồng còn nhỏ tuổi.
Hơn nữa, trước kia cô bé còn trải qua nhiều khổ như vậy.
Xem ra, là chính cô đã xem nhẹ vấn đề này.
Vốn dĩ, cô cho rằng Đồng Đồng giống như mình trước kia, chỉ cần có thể ăn mặc đẹp, ăn ngon là đủ rồi, mà quên mất hoàn cảnh xung quanh thay đổi, tâm lý và ánh mắt của con người cũng sẽ xảy ra thay đổi theo.
“Đồng Đồng…”
Mạch Tiểu Miên vươn tay vỗ bả vai cô bé: “Người nghèo, cũng không phải là một chuyện đáng xấu hổ.”
“Chị, chị chưa từng trải qua nghèo khổ, chị sẽ không biết. Nghèo khổ, chính là một chuyện đáng xấu hổ.”
Đôi mắt to xinh đẹp kia của Mạch Đồng Đồng ẩn chứa nước mắt: “Trước kia, bởi vì nghèo khổ, em không có nơi nương tựa, đi đến đâu cũng bị người ta xem thường, bị người ghét bỏ, người ta nhìn thấy em, cứ như là nhìn thấy trộm vậy, chẳng có ai muốn ở bên cạnh em, cứ như thể trên người em sẽ lây bệnh nghèo hèn vậy.”
Nghe xong lời này của cô bé, trong lòng Mạch Tiểu Miên liền thấy khổ sở.
Cô vươn tay ôm Đồng Đồng vào trong ngực: “Thật xin lỗi, Đồng Đồng, là chị đã bỏ qua những chuyện này.”
“Chị…”
Mạch Đồng Đồng nâng hai mắt đẫm lệ lên, rất chân thành mà nhìn cô: “Là chị cho em một cuộc sống đầy đủ, em rất biết ơn chị, những thứ này đều là em nhất thời bị hư vinh làm mờ hai mắt, về sau em cũng sẽ không như vậy nữa, sẽ không tham đồ mà người ta tặng cho em.”
“Đồng Đồng, em nói cho chị biết, số quần áo và giày này là ai tặng cho em, chị sẽ quy thành tiền để em trả lại cho người ta.”
“Chị, không chỉ có một người.”
Mạch Đồng Đồng lại khó xử cúi đầu: “Bọn họ đưa cho em những thứ này, không có mục đích khác, chỉ nói là em pha trà rất ngon, muốn em uống trà cùng mà thôi.”
“Uống trà cùng?”
“Đồng Đồng…”
Mạch Tiểu Miên có chút tức giận mà gọi tên cô bé: “Em muốn thứ gì, thì có thể nói với chị. Nhưng không được tùy tiện nhận quà của người khác, bọn họ tặng quà cho em, mục đích cũng không đơn giản.”
Mạch Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn cô, đáng thương vô cùng mà nói: “Chị, lúc ban em cũng không cần đâu, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Em mặc quần áo thường ngày ra vào hội sở Nhã Phong, luôn bị người ta giễu cợt, bạn cùng học trà nghệ cũng cười em nghèo kiết xác.”
Mạch Đồng Đồng rũ mí mắt xuống: “Em thật sự rất ghét những ánh mắt khinh thường em đó.”
Mạch Tiểu Miên nhìn kỹ cô bé, không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Chuyện cũng không thể chỉ trách cô bé được.
Trường hợp xa hoa như ra vào hội sở Nhã Phong này, kể cả là cô, thì cũng sẽ có chút không ổn, huống hồ là Đồng Đồng còn nhỏ tuổi.
Hơn nữa, trước kia cô bé còn trải qua nhiều khổ như vậy.
Xem ra, là chính cô đã xem nhẹ vấn đề này.
Vốn dĩ, cô cho rằng Đồng Đồng giống như mình trước kia, chỉ cần có thể ăn mặc đẹp, ăn ngon là đủ rồi, mà quên mất hoàn cảnh xung quanh thay đổi, tâm lý và ánh mắt của con người cũng sẽ xảy ra thay đổi theo.
“Đồng Đồng…”
Mạch Tiểu Miên vươn tay vỗ bả vai cô bé: “Người nghèo, cũng không phải là một chuyện đáng xấu hổ.”
“Chị, chị chưa từng trải qua nghèo khổ, chị sẽ không biết. Nghèo khổ, chính là một chuyện đáng xấu hổ.”
Đôi mắt to xinh đẹp kia của Mạch Đồng Đồng ẩn chứa nước mắt: “Trước kia, bởi vì nghèo khổ, em không có nơi nương tựa, đi đến đâu cũng bị người ta xem thường, bị người ghét bỏ, người ta nhìn thấy em, cứ như là nhìn thấy trộm vậy, chẳng có ai muốn ở bên cạnh em, cứ như thể trên người em sẽ lây bệnh nghèo hèn vậy.”
Nghe xong lời này của cô bé, trong lòng Mạch Tiểu Miên liền thấy khổ sở.
Cô vươn tay ôm Đồng Đồng vào trong ngực: “Thật xin lỗi, Đồng Đồng, là chị đã bỏ qua những chuyện này.”
“Chị…”
Mạch Đồng Đồng nâng hai mắt đẫm lệ lên, rất chân thành mà nhìn cô: “Là chị cho em một cuộc sống đầy đủ, em rất biết ơn chị, những thứ này đều là em nhất thời bị hư vinh làm mờ hai mắt, về sau em cũng sẽ không như vậy nữa, sẽ không tham đồ mà người ta tặng cho em.”
“Đồng Đồng, em nói cho chị biết, số quần áo và giày này là ai tặng cho em, chị sẽ quy thành tiền để em trả lại cho người ta.”
“Chị, không chỉ có một người.”
Mạch Đồng Đồng lại khó xử cúi đầu: “Bọn họ đưa cho em những thứ này, không có mục đích khác, chỉ nói là em pha trà rất ngon, muốn em uống trà cùng mà thôi.”
“Uống trà cùng?”
/986
|