Phùng Quang Hiển bị thương trên mặt, dán cao dán, một tay bó bột, một tay chống gậy, bước đi khập khiễng.
Tình trạng của Lãnh Kiều Thi thì nhẹ hơn một chút, tuy nhiên trên trán cũng dán cao dán và cánh tay cũng băng bó, đi lại giống như dẫm phải thủy tinh, vô cùng khó khăn.
“Bọn họ làm sao vậy?”
Tất cả các vị khách quan thì thầm to nhỏ với nhau, thăm dò lẫn nhau.
“Nghe nói tối hôm qua cậu Phùng đã đánh nhau với người khác ở Diva.
”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với Lãnh Kiều Thi?”
“Chắc là đi đánh giúp.
”
“Sắp cưới đến nơi rồi mà còn đi đến Diva chơi xong đánh nhau.
Thật là không thể tưởng tượng nổi mà.
”
…
Vẻ mặt của người lớn nhà họ Phùng và nhà họ Lãnh đều vô cùng tệ, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ.
Phùng Quang Hiển đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người rồi cuối cùng dừng lại trên người Mạch Tiểu Miên.
Khóe môi anh ấy vốn dĩ luôn có chút giễu cợt nhếch lên một nụ cười nham hiểm nhìn Mạch Tiểu Miên, sau đó đưa mắt nhìn về phía cuối thảm đỏ, nhìn về phía Lãnh Kiều Thi đang nắm tay cha cô, từng bước từng bước tiến về phía anh…
Nhìn vết thương trên trán, cách cô đi như chim cánh cụt.
Lòng anh ấy chợt khẽ động.
Khi anh ấy lên sáu tuổi, một gia đình họ Lãnh chuyển đến ở trong sân.
Cả gia đình họ đã đến nhà họ Lãnh để giúp đỡ.
Ông nội yêu cầu anh ấy chăm sóc cô bé bốn tuổi họ Lãnh.
Khi đó, Lãnh Kiều Thi có một biệt danh là Nhị Nha, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, trông rất bụ bẫm, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng, đôi mắt to đen láy, hai hàng nước mũi chảy dài, nhìn trông vừa bẩn vừa dễ thương.
Cô ấy kéo nhẹ góc áo anh trìu mến và gọi anh ấy là anh.
Sau đó dùng nó để lau nước mũi của cô ấy.
Anh ấy không nhịn được mà nhấc cô ấy lên rồi đánh vào mông của cô ấy.
Cô ấy cũng bật khóc òa lên, rồi chạy đến chỗ của người lớn để mách tội.
Ông nội cũng nghiêm khắc chỉ trích anh ấy và yêu cầu anh phải chăm sóc tốt cho em gái Nhị Nha, người sẽ là cháu dâu của ông trong tương lai.
Nghe đến đây, anh ấy lại càng ghét cô gái này, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh đều túm tóc, dọa nạt hoặc đẩy cô ấy xuống đất khiến cô ấy bật khóc.
Mặc dù vậy, cô vẫn muốn đi theo anh như một cái đuôi, giọng cô ấy lanh lảnh trong trẻo không ngừng gọi anh trai.
Những đứa trẻ trong khu nhà không biết nghe từ mồm ai mà biết được Nhị Nha sẽ là vợ của anh ấy trong tương lai nên bắt đầu cười nhạo, khi nhìn thấy cô ấy, chúng gọi cô ấy là cô vợ nhỏ của Phùng Quang Hiển.
Tình trạng của Lãnh Kiều Thi thì nhẹ hơn một chút, tuy nhiên trên trán cũng dán cao dán và cánh tay cũng băng bó, đi lại giống như dẫm phải thủy tinh, vô cùng khó khăn.
“Bọn họ làm sao vậy?”
Tất cả các vị khách quan thì thầm to nhỏ với nhau, thăm dò lẫn nhau.
“Nghe nói tối hôm qua cậu Phùng đã đánh nhau với người khác ở Diva.
”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với Lãnh Kiều Thi?”
“Chắc là đi đánh giúp.
”
“Sắp cưới đến nơi rồi mà còn đi đến Diva chơi xong đánh nhau.
Thật là không thể tưởng tượng nổi mà.
”
…
Vẻ mặt của người lớn nhà họ Phùng và nhà họ Lãnh đều vô cùng tệ, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ.
Phùng Quang Hiển đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người rồi cuối cùng dừng lại trên người Mạch Tiểu Miên.
Khóe môi anh ấy vốn dĩ luôn có chút giễu cợt nhếch lên một nụ cười nham hiểm nhìn Mạch Tiểu Miên, sau đó đưa mắt nhìn về phía cuối thảm đỏ, nhìn về phía Lãnh Kiều Thi đang nắm tay cha cô, từng bước từng bước tiến về phía anh…
Nhìn vết thương trên trán, cách cô đi như chim cánh cụt.
Lòng anh ấy chợt khẽ động.
Khi anh ấy lên sáu tuổi, một gia đình họ Lãnh chuyển đến ở trong sân.
Cả gia đình họ đã đến nhà họ Lãnh để giúp đỡ.
Ông nội yêu cầu anh ấy chăm sóc cô bé bốn tuổi họ Lãnh.
Khi đó, Lãnh Kiều Thi có một biệt danh là Nhị Nha, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, trông rất bụ bẫm, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng, đôi mắt to đen láy, hai hàng nước mũi chảy dài, nhìn trông vừa bẩn vừa dễ thương.
Cô ấy kéo nhẹ góc áo anh trìu mến và gọi anh ấy là anh.
Sau đó dùng nó để lau nước mũi của cô ấy.
Anh ấy không nhịn được mà nhấc cô ấy lên rồi đánh vào mông của cô ấy.
Cô ấy cũng bật khóc òa lên, rồi chạy đến chỗ của người lớn để mách tội.
Ông nội cũng nghiêm khắc chỉ trích anh ấy và yêu cầu anh phải chăm sóc tốt cho em gái Nhị Nha, người sẽ là cháu dâu của ông trong tương lai.
Nghe đến đây, anh ấy lại càng ghét cô gái này, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh đều túm tóc, dọa nạt hoặc đẩy cô ấy xuống đất khiến cô ấy bật khóc.
Mặc dù vậy, cô vẫn muốn đi theo anh như một cái đuôi, giọng cô ấy lanh lảnh trong trẻo không ngừng gọi anh trai.
Những đứa trẻ trong khu nhà không biết nghe từ mồm ai mà biết được Nhị Nha sẽ là vợ của anh ấy trong tương lai nên bắt đầu cười nhạo, khi nhìn thấy cô ấy, chúng gọi cô ấy là cô vợ nhỏ của Phùng Quang Hiển.
/986
|