Mạch Tiểu Miên về phòng mình đóng cửa lại, lười biếng nằm trên giường. Ấy thế mà lại không thể nào ngủ được, trong đầu luôn nhớ đến khoảnh khắc Kiều Minh Húc ở phòng tạm giam ôm cô vào lòng. Trên người anh còn thoang thoảng mùi gỗ thông.
Nghĩ một lúc chợt trong lòng cô có chút khác thường.
Đợi đến khi cô phát hiện ra sự khác thường này của mình, lập tức không khỏi tự mắng mình mê trai, sau đó nhắm mắt ngủ...
Ngày hôm sau tỉnh lại, cơ thể đã hoàn toàn hạ sốt, đầu cũng không còn khó chịu nữa, chỉ hơi đau nhẹ một chút nhưng không có gì đáng ngại.
Đi ra phòng khách, lại thấy Đồng Đồng đang giúp mẹ quét dọn vệ sinh, cô bé rất chịu khó, tay chân nhanh nhẹn.
"Đồng Đồng, dậy sớm như vậy sao?"
Mạch Tiểu Miên chào hỏi Đồng Đồng.
"Chị!"
Đồng Đồng nhìn thấy cô, bèn nhanh nhẹn thả khăn trên tay xuống, rửa sạch tay sau đó rót cho Mạch Tiểu Miên một ly nước ấm.
Mạch Tiểu Miên nói cám ơn, bảo cô bé cũng ngồi xuống nghỉ ngơi cùng.
"Chị ơi, em không mệt."
"Tiểu Miên, Đồng Đồng siêng năng lắm, sáu giờ đã thức dậy rồi, giúp mẹ làm việc nhà, đỡ đần không ít đấy."
Mẹ Mạch đeo tạp dề từ trong bếp bước ra, nói: "Tiểu Miên, Đồng Đồng, bữa sáng xong rồi, các con mau ngồi vào ăn đi nào."
Mạch Tiểu Miên kéo Đồng Đồng vào phòng ăn.
Bữa sáng thật phong phú, cháo trứng muối, sữa bò, bánh mì sandwich, trứng luộc, bún.
Mạch Tiểu Miên biết mẹ đây là đặc biệt chuẩn bị cho Đồng Đồng. Bình thường bữa sáng của nhà bọn cô chỉ đơn giản là một bát cháo, hoặc bánh mì cùng một ly sữa bò là được rồi.
Xem ra, mẹ rất thích Đồng Đồng.
"Ăn nhanh nào, Đồng Đồng bận rộn cả một ngày, chắc đói bụng lắm rồi."
Mẹ Mạch giục Đồng Đồng ăn, sau đó đưa cho Tiểu Miên một bát cháo trứng muối, nói: "Con vừa mới khỏi bệnh, nên ăn cháo thôi, những món còn lại để cho Đồng Đồng ăn."
"Cha đâu rồi ạ?"
Mạch Tiểu Miên vừa húp cháo vừa hỏi.
"Đi ra ngoài đánh bài rồi."
"Ồ."
"Tiểu Miên, ăn sáng xong con dẫn Đồng Đồng đi, hay là để mẹ đưa Đồng Đồng đi mua quần áo?"
Mẹ Mạch nhìn bộ quần áo không vừa người Đồng Đồng kia, hỏi.
"Con còn một số tài liệu cần sửa, ngày mai phải nộp rồi. Đồng Đồng giao cho mę vậy."
Mạch Tiểu Miên rất yên tâm giao cô bé cho mẹ mình.
"Con định gửi Đồng Đồng vào mái ấm tình thương sao?"
Mẹ Mạch hỏi thêm một câu.
Đồng Đồng đang gặm bánh mì, đưa mắt nhìn Mạch Tiểu Miên, ánh mắt kia trông có vẻ hơi phức tạp, có chút lưu luyến nhìn mẹ Mạch.
"Tiểu Miên, như thế này đi, nhà chúng ta với Đồng Đồng cũng có duyên, mẹ cũng thích Đồng Đồng nữa. Bình thường con bận rộn công việc, mẹ có Đồng Đồng làm bạn, giúp mẹ một tay làm chút việc nhà cũng không tệ lắm. Dù sao nhà chúng ta chỉ thêm một đôi đũa thôi mà, xem như mẹ nuôi thêm một đứa con gái vậy.”
Mẹ Mạch nhìn Đồng Đồng nói.
Hai mắt của Đồng Đồng sáng rực lên.
Nghĩ một lúc chợt trong lòng cô có chút khác thường.
Đợi đến khi cô phát hiện ra sự khác thường này của mình, lập tức không khỏi tự mắng mình mê trai, sau đó nhắm mắt ngủ...
Ngày hôm sau tỉnh lại, cơ thể đã hoàn toàn hạ sốt, đầu cũng không còn khó chịu nữa, chỉ hơi đau nhẹ một chút nhưng không có gì đáng ngại.
Đi ra phòng khách, lại thấy Đồng Đồng đang giúp mẹ quét dọn vệ sinh, cô bé rất chịu khó, tay chân nhanh nhẹn.
"Đồng Đồng, dậy sớm như vậy sao?"
Mạch Tiểu Miên chào hỏi Đồng Đồng.
"Chị!"
Đồng Đồng nhìn thấy cô, bèn nhanh nhẹn thả khăn trên tay xuống, rửa sạch tay sau đó rót cho Mạch Tiểu Miên một ly nước ấm.
Mạch Tiểu Miên nói cám ơn, bảo cô bé cũng ngồi xuống nghỉ ngơi cùng.
"Chị ơi, em không mệt."
"Tiểu Miên, Đồng Đồng siêng năng lắm, sáu giờ đã thức dậy rồi, giúp mẹ làm việc nhà, đỡ đần không ít đấy."
Mẹ Mạch đeo tạp dề từ trong bếp bước ra, nói: "Tiểu Miên, Đồng Đồng, bữa sáng xong rồi, các con mau ngồi vào ăn đi nào."
Mạch Tiểu Miên kéo Đồng Đồng vào phòng ăn.
Bữa sáng thật phong phú, cháo trứng muối, sữa bò, bánh mì sandwich, trứng luộc, bún.
Mạch Tiểu Miên biết mẹ đây là đặc biệt chuẩn bị cho Đồng Đồng. Bình thường bữa sáng của nhà bọn cô chỉ đơn giản là một bát cháo, hoặc bánh mì cùng một ly sữa bò là được rồi.
Xem ra, mẹ rất thích Đồng Đồng.
"Ăn nhanh nào, Đồng Đồng bận rộn cả một ngày, chắc đói bụng lắm rồi."
Mẹ Mạch giục Đồng Đồng ăn, sau đó đưa cho Tiểu Miên một bát cháo trứng muối, nói: "Con vừa mới khỏi bệnh, nên ăn cháo thôi, những món còn lại để cho Đồng Đồng ăn."
"Cha đâu rồi ạ?"
Mạch Tiểu Miên vừa húp cháo vừa hỏi.
"Đi ra ngoài đánh bài rồi."
"Ồ."
"Tiểu Miên, ăn sáng xong con dẫn Đồng Đồng đi, hay là để mẹ đưa Đồng Đồng đi mua quần áo?"
Mẹ Mạch nhìn bộ quần áo không vừa người Đồng Đồng kia, hỏi.
"Con còn một số tài liệu cần sửa, ngày mai phải nộp rồi. Đồng Đồng giao cho mę vậy."
Mạch Tiểu Miên rất yên tâm giao cô bé cho mẹ mình.
"Con định gửi Đồng Đồng vào mái ấm tình thương sao?"
Mẹ Mạch hỏi thêm một câu.
Đồng Đồng đang gặm bánh mì, đưa mắt nhìn Mạch Tiểu Miên, ánh mắt kia trông có vẻ hơi phức tạp, có chút lưu luyến nhìn mẹ Mạch.
"Tiểu Miên, như thế này đi, nhà chúng ta với Đồng Đồng cũng có duyên, mẹ cũng thích Đồng Đồng nữa. Bình thường con bận rộn công việc, mẹ có Đồng Đồng làm bạn, giúp mẹ một tay làm chút việc nhà cũng không tệ lắm. Dù sao nhà chúng ta chỉ thêm một đôi đũa thôi mà, xem như mẹ nuôi thêm một đứa con gái vậy.”
Mẹ Mạch nhìn Đồng Đồng nói.
Hai mắt của Đồng Đồng sáng rực lên.
/986
|