Chương 7 _ Vấn đề Sơ thị
Edit: Sally
“Chủ nhân yên tâm, Hữu tướng đại nhân chống đỡ chỉ có một người là chủ nhân, Hi quân kia thủ đoạn như thế nào đi nữa cũng không thể thắng được chủ nhân ngài!” Thục cha sắc mặt cũng có chút âm trầm.
Hi quân, thứ đệ cùng mẹ khác cha với chủ nhân, sau khi bệ hạ đăng cơ mới nhét vào hậu cung, vừa lúc bắt đầu chỉ là một Tiểu Quý phu, nếu như không phải chủ nhân một đường nâng đỡ, hắn làm sao có thể leo lên Quân vị, còn sinh Thập Cửu hoàng nữ, Thập thập hoàng nữ cùng Thập Tứ hoàng tử?
Bây giờ vị trí thái nữ bỏ trống, hắn cư nhiên dùng tiểu tính toán, Thập Cửu hoàng nữ bây giờ chỉ mới 15 tuổi, mà chính hắn cũng chỉ là thứ tử Thục gia, lại còn muốn liên hợp Hữu tướng đại nhân đồng thời đối phó chủ nhân? Quả thực mơ hão!
“Bổn cung tự nhiên yên tâm!” Chiêu Hiền quý quân hừ lạnh nói, giây lát sau, sắc mặt lại âm u xuống, “Có điều bệ hạ đã rất lâu không có tới chỗ Bổn cung, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp! Cha nuôi, ngươi nói, Bổn cung nên làm gì đem bệ hạ kéo về nơi này của Bổn cung a?”
Bây giờ không phải đơn thuần chỉ là tranh sủng đơn giản, nếu như ai có thể vào lúc này đạt được tâm bệ hạ, vậy tương lai chính là Phượng thái hậu Đại Chu!
Trên vạn người, duy ngã độc tôn!
Thục cha nghĩ một hồi, nói: “Nô thị có một kế sách, chỉ là không biết chủ nhân có nguyện ý hay không?”
“Nói đi.” Chiêu Hiền quý quân nói.
Thục cha lĩnh mệnh, trầm giọng nói: “Trước đây nhắc tới Thập Lục hoàng nữ, Nô thị đúng là nhớ tới một chuyện, Thập Lục hoàng nữ này cũng sắp mười sáu? Nên vì nàng chuẩn bị Sơ thị.”
“Sơ thị?” Chiêu Hiền quý quân lông mày chau lại, “Ngươi muốn Bổn cung giúp Thập Lục hoàng nữ tuyển Sơ thị?”
Thục cha gật đầu, “Đúng thế.”
Chiêu Hiền quý quân tròng mắt hiện lên một tia uấn nộ, “Cha nuôi, bệ hạ vốn không ưa Thập Lục hoàng nữ, Bổn cung làm như thế chẳng phải càng thêm chọc giận nàng bất khoái sao?”
Thục cha khẽ mỉm cười, “Chủ nhân vậy thì sai rồi, bệ hạ không ưa Thập Lục hoàng nữ, thế nhưng hoàng nữ thành niên tuyển Sơ thị chính là quy củ Thái tổ Hoàng đế định ra, bệ hạ căm ghét Thập Lục hoàng nữ như thế nào đi nữa cũng không thể phá hỏng quy củ này, chủ nhân làm như thế không chỉ sẽ không khiến bệ hạ bất khoái, trái lại có thể biểu lộ ra chủ nhân hiền đức, hơn nữa…” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Nô thị nghe nói Ninh vương cùng Thập Lục hoàng nữ rất giao hảo, chủ nhân làm như thế không chỉ có thể thắng được bệ hạ tán thưởng, còn có thể ly gián Ninh vương cùng Thập Lục điện hạ, coi như Ninh vương tương lai muốn lôi kéo Thập Lục hoàng nữ cũng phải phòng một tay, tự nhiên không thể thân cận, tuy rằng Thập Lục hoàng nữ không tiến vào mắt bệ hạ, thế nhưng chủ nhân không nên quên nàng chung quy là dưỡng nữ của Đức quý quân, bệ hạ đối với Đức quý quân trước sau có mấy phần ân tình.”
“Ý của ngươi là nói, dù Thập Lục hoàng nữ này không vì Trăn nhi sử dụng, cũng sẽ không về trận doanh phía Ninh vương?” Chiêu Hiền quý quân loan khóe miệng nói, “Này đúng là rất tốt, chỉ cần Bổn cung chọn Sơ thị cho nàng, người khác còn không cho rằng nàng đứng về phía Trăn nhi bên này? Cũng coi như vô hình đả kích Ti Mộ Dung hung hăng một trận!”
“Chủ nhân anh minh.” Thục cha nói tiếp, “Có điều ứng cử viên Sơ thị này phải cố gắng chân tuyển một hồi.”
Chiêu Hiền quý quân nheo mắt lại, “Ngươi yên tâm, Bổn cung tự có chủ trương! Ngươi ngày mai đi tuyên Hữu tướng chính phu tiến cung một chuyến, nói Bổn cung muốn cùng hắn thương nghị đại hôn sự của Trăn nhi một hồi.”
“Vâng!” Thục cha tâm lĩnh đáp.
…
Ti Mộ Hàm liên tiếp ba ngày đều ở trong cung mình dưỡng bệnh, đối với chuyện Chiêu Hiền quý quân trong cung tự nhiên không biết gì cả.
Mỗi ngày, nàng trừ uống dược ra, nếu không chính là cùng phụ quân nói chuyện phiếm, nói một ít hiểu biết bên ngoài, nếu không chính là xem sách, viết chữ, tháng ngày trải qua cũng coi như an bình.
Mấy ngày nay bên ngoài vẫn rơi tuyết lớn liên tục, phế thái nữ chết lại như bị trận tuyết lớn này che lấp, bất luận tại triều đường hay là hậu cung, hầu như không mảy may nhấc lên sóng lớn.
Trong lúc nàng dưỡng bệnh, Ngũ hoàng tỷ đã từng tiến cung xem qua nàng một hồi, chỉ là trong lòng nàng vẫn có mụn nhọt, cho nên chỉ nói cho qua.
Trái lại nàng ấy mang đến cho nàng một tin tức làm cho nàng khổ não một hồi lâu.
Tuyết Noãn Tịch tế tổ trở về.
Vị Tuyết đại công tử này chung quy vẫn là trở về, có điều hắn cũng đã như nguyện, hẳn là sẽ không lại như khi còn bé tìm nàng phiền phức chứ?
Nói tới ân oán nàng cùng Tuyết Noãn Tịch, còn phải nói tới khi Hòa Dụ Phượng còn tại thế.
Năm đó, nàng mới bốn tuổi, những người khác thời điểm bốn tuổi tự nhiên cái gì cũng không hiểu, mà thân thể của nàng lại chứa linh hồn một người trưởng thành, tự nhiên không giống.
Mà Tuyết đại công tử, cũng chỉ mới 3 tuổi, người nhỏ nhỏ tròn tròn như người Tuyết, béo ị như thế, thậm chí đáng yêu.
Nàng nhất thời lòng ngứa ngáy, vươn tay nắn khuôn mặt mềm mại của hắn, than thở kêu một tiếng béo ị, ba chữ ‘thật đáng yêu’ phía sau còn chưa mở miệng, người trước đó còn đáng yêu kia lập tức đổi sắc mặt, há to miệng, tàn nhẫn mà cắn trên cánh tay của nàng.
Khi đó Tuyết Noãn Tịch tuổi nhỏ, thế nhưng khí lực không nhỏ, miệng này vừa hạ xuống, cánh tay nhỏ của nàng nhất thời máu tươi tràn lan.
Nàng cùng hắn từ đây liền kết làm thù.
Cuộc sống về sau, chỉ cần Tuyết đại công tử này vừa vào cung, tất nhiên sẽ chọc ghẹo nàng một phen, chọc ghẹo này không chỉ là tiểu hài tử ngoạn ý mà thôi, có mấy lần nàng thiếu một chút đem mệnh đáp vào!
Hắn là hòn ngọc quý trên tay đế sư đương triều _ Tuyết đại nhân, mà nàng, chỉ là một hoàng nữ bị ném tới ném lui không ai sủng, làm sao có thể đấu thắng hắn?
Mỗi lần hắn gây phiền phức, bất kể là ai có lý, cuối cùng xui xẻo khẳng định là nàng!
Sau đó, hắn bái sư phụ, xuất môn tu hành học nghệ, nàng vừa mới thoát ly tháng ngày thủy sinh hừng hực, ba năm trước hắn sau khi trở lại, nàng lại vừa vặn xuất cung du lịch, tránh thoát một kiếp.
Có điều nói đến này, bọn họ cũng đã một quãng thời gian rất dài không thấy, nhưng nàng không phải không thừa nhận, nàng thật sự sợ Tuyết đại công tử này, chỉ cần nghe thấy tên của hắn liền đáy lòng tê dại, chỉ hi vọng hắn sau khi lập gia đình có thể kiềm chế dưỡng tính!
Chỉ là không nghĩ tới nàng mới vừa ở đáy lòng nhớ tới người này, sau một khắc phụ quân liền cười đi vào, nói cho nàng, Tuyết Noãn Tịch tiến cung tới thăm nàng.
“Cái gì?” Nàng lúc này sợ đến nhảy xuống nhuyễn giường ấm áp, “Phụ quân ngươi nói cái gì?”
Đức quý quân nhìn dáng dấp của nữ nhi, cười càng hài lòng, “Noãn Tịch a, ngươi khi còn bé không phải đều thích cùng hắn chơi sao? Hắn nghe nói ngươi bị bệnh, cho nên tới thăm ngươi một chút!”
Ti Mộ Hàm giương mắt hướng về cửa nhìn lại, ngoại trừ An nhi bên cạnh Đức quý quân ra, còn có một công tử trẻ tuổi nhàn tĩnh tao nhã như Ngọc Lan, còn có nam tử trang phục tiểu thị theo phía sau người, không còn ai khác người, lẽ nào nàng lại nghe lọt cái gì? Nàng cầm lấy ấm trà một bên rót cho mình một ly trà tỉnh thần lại, “Phụ quân, nói đùa sao?”
“Ngươi đứa nhỏ này, phụ quân nào có đùa giỡn?” Đức quý quân oán trách nói, sau đó lôi kéo công tử tao nhã bên người, mỉm cười nói: “Ngươi nhìn, này không phải là Noãn Tịch sao?”
“Phốc ——” Ti Mộ Hàm một ngụm trà toàn bộ phun đến xiêm y trước ngực, lăng lăng nhìn công tử trước mắt, một mặt hoang đường, “Phụ quân, nhi thần chỉ là nhiễm phong hàn, mà không phải tổn thương đầu óc.”
“Làm sao? Thập Lục điện hạ không nhớ rõ Noãn Tịch đây?” Tao nhã công tử khẽ mở thủy môi, ôn nhu nói, sắc mặt đoan trang tựa hồ có một tia dấu vết bi thương.
Ti Mộ Hàm lập tức triệt để choáng váng
/68
|