Thái Gia Tuyền trở lại Hamburg, cảnh vật quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm đến khó hiểu, để hành lý xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền đi thẳng tới nhà bếp. Mở tủ lạnh ra nhìn thấy thức ăn dường như còn nguyên, Thái Gia Tuyền cảm thấy đau lòng, con người này quả thật là không chịu ăn uống đầy đủ.
Nấu một nồi cháo cùng rau dưa, với vài thức ăn đơn giản, đang chuẩn bị xách đem đi cho Hạ Cẩm Hiên, cô không chút pát hiện cửa từ phía sau lưng mở ra.
Một bóng người cao lớn chập rãi đi đến nhà bếp, nghiêng người dựa vào khung cửa, lặng lẽ đứng ở đó.
Cô gái này rốt cuộc cũng trở lại, thật thích nhìn bóng dáng cô ấy vì mình mà bận rộn trong bếp, suy nghĩ cứ thế miên mang nếu cứ thế tiếp tục ở chung như vậy, thật nhớ lúc hai người ở chung một chỗ, cả đời. . . . . .
Hạ Cẩm Hiên đột nhiên bị ý tưởng của chính mình đọa sợ hết hồn, cả đời là khái niệm gì? Thế nhưng mình thật sự rất muốn ở cùng cô ấy cả đời. Đây chính là yêu sao? Yêu một người muốn cùng cô ấy trải qua cả đời, không muốn cùng người khác chia sẻ, không muốn cô ấy lại nhìn người đàn ông khác, cho dù quá khứ từng có cũng làm cho mình cảm thấy thật khó chịu. . .
Thái Gia Tuyền nấu xong cháo, vừa mới xoay người, liền thấy Hạ Cẩm Hiên vẫn đứng suy tư tựa cửa sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi cháo trong tay."Anh đã về? Không phải đang nằm viện sao?"
Hạ Cẩm Hiên từ trong trầm tư bị gọi tỉnh lại, hoàn hồn kinh ngạc có chút bối rối, chỉ có trong mắt ánh mắt lộ vẻ thâm tình thực sự : "Truyền dịch xong được về, trong phòng bệnh ngủ không quen."
"A, xem ra em không cần phải đem đi ." Thái Gia Tuyền mỉm cười.
Hạ Cẩm Hiên không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, khiến Thái Gia Tuyền lúng túng cúi đầu, tim của hắn cô vẫn luôn hiểu, cô thậm chí nghĩ tới tiếp nhận hắn, nhưng Lâm Phong giống như một cây thủy thủ cắm trong ngực cô, rút có thể sẽ chảy hết máu mà chết, không rút ra nó vẫn ở đó.
"Ăn cơm đi, anh đói bụng." Hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên ruốt cuộc cũng mở miệng phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Nhưng hai người vừa mới vừa ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Thái Gia Tuyền vang lên. Nhìn màn hình điện thoại di động, Thái Gia Tuyền khẽ thở dài một hơi, bấm nút nghe.
"Đã về nhà bình an rồi à?" giọng Lâm Phong dịu dàng cưng chiều giống như trước kia.
"Ừ."
"Đang ăn cơm sao?"
"Ừ"
"Em sao lại như vậy, không thể nói nhiều hơn vài chữ sao?"
". . . . . ." Thái Gia Tuyền dĩ nhiên biết hắn nói gì, nhưng giờ phút này chỉ trầm mặc không nói.
"Tiểu Tuyền?" Lâm Phong nghi ngờ lên tiếng gọi.
"A, em phải ăn cơm, không thể nghe điện thoại." Thái Gia Tuyền cúp máy rất vội vàng, bởi vì cô thấy được Hạ Cẩm Hiên ngồi đối diện vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.
Sau khi tắt điện thoại, Thái Gia Tuyền lén liếc trộm Hạ Cẩm Hiên, thấy hắn đang nhìn mình, vội vàng cúi đầu liên tục dùng sức ăn cơm không ngừng. Bộ dáng kia giống một đứa trẻ làm sai sợ bị trách phạt.
"Là Lâm Phong?" Hạ Cẩm Hiên hỏi, giọng điệu không mang theo chút độ ấm nào ( không độ hẳn còn thua nhiệt đô này, nhiệt độ này có thể khiến cho cá nguyên tử đông cứng lại ).
Thái Gia Tuyền không dám ngẩng đầu, khẽ gật đầu một cái coi như trả lời.
"Em bây giờ thái độ gì? Đối với hắn, đối với anh!" Hạ Cẩm Hiên giọng nói không chút gợn sóng đây là câu hỏi hắn rất sợ biết được đáp án nhưng có trời biết trong lòng hắn đã nổi lên sóng gió.
Thái Gia Tuyền nghe vậy, ngẩng đầu lên, lại không biết làm thế nào trả lời."Em không biết. . ."
"Đây là em muốn sao? Đồng thời níu kéo hai người đàn ông? Em quá ích kỷ!" Hạ Cẩm Hiên bất tri bất giác có lớn tiếng.
Thái Gia Tuyền liều mạng lắc đầu: "Không phải vậy, anh nói oan em rồi, em chỉ là . . . . ." .
"Chỉ là không bỏ được hắn! Không quên được tình cũ!" Không đợi cô nói xong, Hạ Cẩm Hiên phẫn hận nói.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, gật đầu bất đắc dĩ, khóe mắt lại rơi lệ.
Vậy mà nước mắt này với Hạ Cẩm Hiên không những không cách nào làm hắn lòng mềm, ngược lại cảm thấy cực kỳ chói mắt, hắn cảm thấy nước mắt của cô vì Lâm Phong mà chảy ."Thu hồi nước mắt của em, ở trước mặt anh khóc, hắn cũng không biết! Vậy có phải em muốn cho anh thương hại em, rồi thả em về với hắn? !"
Thái Gia Tuyền khóc ngày càng nhiều hơn trước mắt cảm thấy mơ hồ, cô cảm thấy tâm trạng đau đớn, rất uất ức, một Hạ Cẩm Hiên cáu kỉnh mắng người cô chưa bao giờ gặp qua. Hắn chẳng lẽ không nhìn ra, cô vì chút giao động trong nội tâm, tràn đầy tự trách và đau lòng sao? Nếu không phải trong lòng lo lắng Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền nhất định sẽ lập tức đồng ý Lâm Phong , dù sao Lâm Phong cũng là người cô yêu đã nhiều năm. Thế nhưng lại vội vội vàng vàng bỏ mặc Lâm Phong trở lại Hamburg, bởi vì chăm sóc hắn.
"Phải! Em chính là muốn ở hắn, chúng tôi vốn dĩ là người yêu, em cùng hắn từ đầu đến cuối cũng không có ai nói chia tay!" Thái Gia Tuyền xúc động phẫn nộ nói, mặc dù biết rõ là nói lẫy, nhưng vẫn là không nhịn được bật thốt lên.
Hạ Cẩm Hiên như bị sét đánh sững sờ thật lâu, đau lòng nói: "Em phải rời khòi anh sao? Em phải đi tìm hắn?"
"Em. . . . . ." Thái Gia Tuyền có chút mềm lòng, nhìn hắn bộ dạng thương tâm, nhất thời không còn nổi nóng được nữa.
Không đợi Thái Gia Tuyền nói gì, Hạ Cẩm Hiên khẽ hừ một tiếng: "Hừ, anh sẽ không để cho em cứ như vậy rời khỏi anh! Đừng quên chúng ta ban đầu ký qua hiệp nghị."
"Hiệp nghị? Hiệp nghị thế nào?" Thái Gia Tuyền mặt mờ mịt, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tới an ủi hắn.
Hạ Cẩm Hiên thủy chung không có nhìn cô, như nói một mình: "Nếu như mà anh đem đến đưa cho lãnh sự quán của Đức, còn có ghi chép chuyển khoản mỗi tháng, em cảm thấy sẽ thế nào?" Dứt lời, lộ ra tà mị mỉm cười, nhưng nụ cười lại thật khổ sở.
Thái Gia Tuyền sợ ngây người, hắn lại đang uy hiếp cô? Việc cô đi làm trong lúc đang du học là phi pháp nếu có bằng chứng, có thể sẽ trực tiếp bị nghỉ học, thậm chí sẽ bị trục xuất khỏi nước Đức! Chỉ cần những bằng chứng đó không cần giở thủ đoạn gì cũng khiến cho cô Vạn Kiếp Bất Phục.
Nấu một nồi cháo cùng rau dưa, với vài thức ăn đơn giản, đang chuẩn bị xách đem đi cho Hạ Cẩm Hiên, cô không chút pát hiện cửa từ phía sau lưng mở ra.
Một bóng người cao lớn chập rãi đi đến nhà bếp, nghiêng người dựa vào khung cửa, lặng lẽ đứng ở đó.
Cô gái này rốt cuộc cũng trở lại, thật thích nhìn bóng dáng cô ấy vì mình mà bận rộn trong bếp, suy nghĩ cứ thế miên mang nếu cứ thế tiếp tục ở chung như vậy, thật nhớ lúc hai người ở chung một chỗ, cả đời. . . . . .
Hạ Cẩm Hiên đột nhiên bị ý tưởng của chính mình đọa sợ hết hồn, cả đời là khái niệm gì? Thế nhưng mình thật sự rất muốn ở cùng cô ấy cả đời. Đây chính là yêu sao? Yêu một người muốn cùng cô ấy trải qua cả đời, không muốn cùng người khác chia sẻ, không muốn cô ấy lại nhìn người đàn ông khác, cho dù quá khứ từng có cũng làm cho mình cảm thấy thật khó chịu. . .
Thái Gia Tuyền nấu xong cháo, vừa mới xoay người, liền thấy Hạ Cẩm Hiên vẫn đứng suy tư tựa cửa sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi cháo trong tay."Anh đã về? Không phải đang nằm viện sao?"
Hạ Cẩm Hiên từ trong trầm tư bị gọi tỉnh lại, hoàn hồn kinh ngạc có chút bối rối, chỉ có trong mắt ánh mắt lộ vẻ thâm tình thực sự : "Truyền dịch xong được về, trong phòng bệnh ngủ không quen."
"A, xem ra em không cần phải đem đi ." Thái Gia Tuyền mỉm cười.
Hạ Cẩm Hiên không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, khiến Thái Gia Tuyền lúng túng cúi đầu, tim của hắn cô vẫn luôn hiểu, cô thậm chí nghĩ tới tiếp nhận hắn, nhưng Lâm Phong giống như một cây thủy thủ cắm trong ngực cô, rút có thể sẽ chảy hết máu mà chết, không rút ra nó vẫn ở đó.
"Ăn cơm đi, anh đói bụng." Hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên ruốt cuộc cũng mở miệng phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Nhưng hai người vừa mới vừa ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Thái Gia Tuyền vang lên. Nhìn màn hình điện thoại di động, Thái Gia Tuyền khẽ thở dài một hơi, bấm nút nghe.
"Đã về nhà bình an rồi à?" giọng Lâm Phong dịu dàng cưng chiều giống như trước kia.
"Ừ."
"Đang ăn cơm sao?"
"Ừ"
"Em sao lại như vậy, không thể nói nhiều hơn vài chữ sao?"
". . . . . ." Thái Gia Tuyền dĩ nhiên biết hắn nói gì, nhưng giờ phút này chỉ trầm mặc không nói.
"Tiểu Tuyền?" Lâm Phong nghi ngờ lên tiếng gọi.
"A, em phải ăn cơm, không thể nghe điện thoại." Thái Gia Tuyền cúp máy rất vội vàng, bởi vì cô thấy được Hạ Cẩm Hiên ngồi đối diện vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.
Sau khi tắt điện thoại, Thái Gia Tuyền lén liếc trộm Hạ Cẩm Hiên, thấy hắn đang nhìn mình, vội vàng cúi đầu liên tục dùng sức ăn cơm không ngừng. Bộ dáng kia giống một đứa trẻ làm sai sợ bị trách phạt.
"Là Lâm Phong?" Hạ Cẩm Hiên hỏi, giọng điệu không mang theo chút độ ấm nào ( không độ hẳn còn thua nhiệt đô này, nhiệt độ này có thể khiến cho cá nguyên tử đông cứng lại ).
Thái Gia Tuyền không dám ngẩng đầu, khẽ gật đầu một cái coi như trả lời.
"Em bây giờ thái độ gì? Đối với hắn, đối với anh!" Hạ Cẩm Hiên giọng nói không chút gợn sóng đây là câu hỏi hắn rất sợ biết được đáp án nhưng có trời biết trong lòng hắn đã nổi lên sóng gió.
Thái Gia Tuyền nghe vậy, ngẩng đầu lên, lại không biết làm thế nào trả lời."Em không biết. . ."
"Đây là em muốn sao? Đồng thời níu kéo hai người đàn ông? Em quá ích kỷ!" Hạ Cẩm Hiên bất tri bất giác có lớn tiếng.
Thái Gia Tuyền liều mạng lắc đầu: "Không phải vậy, anh nói oan em rồi, em chỉ là . . . . ." .
"Chỉ là không bỏ được hắn! Không quên được tình cũ!" Không đợi cô nói xong, Hạ Cẩm Hiên phẫn hận nói.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, gật đầu bất đắc dĩ, khóe mắt lại rơi lệ.
Vậy mà nước mắt này với Hạ Cẩm Hiên không những không cách nào làm hắn lòng mềm, ngược lại cảm thấy cực kỳ chói mắt, hắn cảm thấy nước mắt của cô vì Lâm Phong mà chảy ."Thu hồi nước mắt của em, ở trước mặt anh khóc, hắn cũng không biết! Vậy có phải em muốn cho anh thương hại em, rồi thả em về với hắn? !"
Thái Gia Tuyền khóc ngày càng nhiều hơn trước mắt cảm thấy mơ hồ, cô cảm thấy tâm trạng đau đớn, rất uất ức, một Hạ Cẩm Hiên cáu kỉnh mắng người cô chưa bao giờ gặp qua. Hắn chẳng lẽ không nhìn ra, cô vì chút giao động trong nội tâm, tràn đầy tự trách và đau lòng sao? Nếu không phải trong lòng lo lắng Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền nhất định sẽ lập tức đồng ý Lâm Phong , dù sao Lâm Phong cũng là người cô yêu đã nhiều năm. Thế nhưng lại vội vội vàng vàng bỏ mặc Lâm Phong trở lại Hamburg, bởi vì chăm sóc hắn.
"Phải! Em chính là muốn ở hắn, chúng tôi vốn dĩ là người yêu, em cùng hắn từ đầu đến cuối cũng không có ai nói chia tay!" Thái Gia Tuyền xúc động phẫn nộ nói, mặc dù biết rõ là nói lẫy, nhưng vẫn là không nhịn được bật thốt lên.
Hạ Cẩm Hiên như bị sét đánh sững sờ thật lâu, đau lòng nói: "Em phải rời khòi anh sao? Em phải đi tìm hắn?"
"Em. . . . . ." Thái Gia Tuyền có chút mềm lòng, nhìn hắn bộ dạng thương tâm, nhất thời không còn nổi nóng được nữa.
Không đợi Thái Gia Tuyền nói gì, Hạ Cẩm Hiên khẽ hừ một tiếng: "Hừ, anh sẽ không để cho em cứ như vậy rời khỏi anh! Đừng quên chúng ta ban đầu ký qua hiệp nghị."
"Hiệp nghị? Hiệp nghị thế nào?" Thái Gia Tuyền mặt mờ mịt, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tới an ủi hắn.
Hạ Cẩm Hiên thủy chung không có nhìn cô, như nói một mình: "Nếu như mà anh đem đến đưa cho lãnh sự quán của Đức, còn có ghi chép chuyển khoản mỗi tháng, em cảm thấy sẽ thế nào?" Dứt lời, lộ ra tà mị mỉm cười, nhưng nụ cười lại thật khổ sở.
Thái Gia Tuyền sợ ngây người, hắn lại đang uy hiếp cô? Việc cô đi làm trong lúc đang du học là phi pháp nếu có bằng chứng, có thể sẽ trực tiếp bị nghỉ học, thậm chí sẽ bị trục xuất khỏi nước Đức! Chỉ cần những bằng chứng đó không cần giở thủ đoạn gì cũng khiến cho cô Vạn Kiếp Bất Phục.
/174
|