Tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, sau khi cảm thấy tinh thần sảng khoái một chút, vừa mở cửa phòng ngủ, tôi đã nghe thấy giọng nói ấm áp của Trần Thanh Vũ từ phòng khách vọng tới.
Tôi đứng trước cạnh cửa, nhìn Trần Thanh Vũ đang dựa vào cạnh cửa sổ. Tay anh ta đang cầm một cái bật lửa chơi, một tay cầm điện thoại. Dáng đứng vô cùng vững chãi.
Đầu dây bên kia là ai, đáp án chỉ cần nhìn qua là biết rõ. Tôi cố kìm nén cảm giác khó chịu trong tim, cố ý lờ đi nỗi đau này.
Vốn dĩ tôi muốn bỏ đi một cách bí mật, nhưng khi vừa nhấc một bước chân, tôi cảm nhận được một ánh mắt tối tăm sâu thẳm đang nhìn mình. Tôi đột nhiên lạnh cứng người, từ từ quay đầu lại, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ cầm điện thoại trên tay, nhìn tôi với một gương mặt buồn bã. “Vậy em sẽ chờ anh quay lại, anh nhất định phải sớm về nhé.” Cả căn phòng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, yên tĩnh tới nỗi tôi có thể nghe thấy giọng nói yêu kiều ấm áp của Nguyễn Mỹ từ trong điện thoại phát ra.
Tôi cười diễu cợt trong tim mình, nhìn Trần Thanh Vũ với ánh mắt khiêu khích và châm biếm. Trần Thanh Vũ cúp điện thoại, bước dài về phía tôi, cầm tay tôi và kéo đi về phía cửa. “Này, anh đang làm gì vậy?” Tôi bất ngờ trước hành động của Trần Thanh Vũ, muốn vung tay anh ta ra.
Nhưng Trần Thanh Vũ rất khỏe, tay anh ta nắm chặt tôi, không chịu buông. “Tôi đói rồi, đi ăn đi” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nói ra sáu chữ, không quan tâm tôi có đồng ý hay không, anh ta cũng lôi tôi đi ra cửa.
Ai ngờ vừa ra ngoài đã gặp phải Lê Minh Quang. Tôi lạnh cứng người, lúc đầu Lê Minh Quang có vẻ hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng định thần lại, khuôn mặt đẹp đẽ mỉm cười nói: “Thanh Vũ, sao anh lại tới Paris? Lại còn…từ phòng của Bảo Nhi đi ra?”
Lê Minh Quang nói xong nhìn qua tôi với một cái nhìn đầy ẩn ý.
Tôi trấn an tâm trí mình, vung tay và nói: “Minh Quang, anh đừng hiểu lầm, em..” “Huỳnh Bảo Nhi là vợ tôi, tôi đi ra từ phòng của cô ấy có gì không đúng sao?” “Vợ sao? Thanh Vũ, không lẽ anh quên rồi sao? Anh và Huỳnh Bảo Nhi đã sớm ly hôn rồi, Huỳnh Bảo Nhi không phải là vợ của anh. Mặc dù trên mặt Lê Minh Quang nở một nụ cười, nhưng đôi mắt lại trở nên vô cùng sắc nhọn.
Trong một khoảnh khắc, bộ dạng của Lê Minh Quang khiến tôi sợ hãi. Trong ký ức của tôi, Lê Minh Quang là một chàng trai ôn hòa ấm áp và nhút nhát, từ khi nào lại có một vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi như vậy.
Trong khoảnh khắc tôi đứng hình, Trần Thanh Vũ đã dùng lực chụp lấy cổ tay của tôi và ôm tôi thật chặt, giọng diễu cợt nói: “Vậy thì sao? Huỳnh Bảo Nhi là vợ tôi. Anh có ý kiến gì?”
Lời nói vô liêm sỉ của Trần Thanh Vũ khiến tôi nheo mày. Tôi cố hết sức để thoát khỏi vòng tay của Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, đủ rồi đó, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tiết lộ những gì Nguyễn Mỹ đã làm, Huỳnh Bảo Nhi nói được làm được, anh không cần phải làm những việc như vậy.” “Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ có vẻ giận dữ vì những lời tôi nói, đôi mắt anh ta sắc lạnh, phát ra ánh sáng lạnh lẽo dọa người. Tôi không sợ hãi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đáng sợ của
Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nói: “Anh có thể đi được rồi, tôi và
Minh Quang phải đi ăn cơm” “Cô dám.” Trần Thanh Vũ nghe thấy tôi sẽ đi ăn cùng Lê
Minh Quang, anh ta giống như một người chồng bắt được vợ mình ngoại tình, mắt anh ta sắc nhọn lạ thường.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ với một ánh mắt khiêu khích, phớt lờ những lời nói của Trần Thanh Vũ, ôm lấy tay Lê Minh Quang, cố tình hành động thân mật trước mặt anh ta: “Minh Quang, đừng để ý đến anh ta, em nghĩ chắc là hôm nay anh ta ra ngoài quên uống thuốc rồi. Chúng ta đến nhà hàng ăn thôi.” “Thanh Vũ, tôi và Bảo Nhi đi trước đây. Lê Minh Quang nhìn Trần Thanh Vũ, ánh mắt sắc lạnh nói. “Lê Minh Quang, tôi cảnh cáo anh, đừng đến gần Huỳnh Bảo Nhi.” Tôi và Lê Minh Quang chưa bước được hai bước, đằng sau đã truyền đến giọng nói u ám của Trần Thanh Vũ.
Trong lòng tôi bỗng có một nghi ngờ. Không phải Lê Minh Quang nói rằng anh là bạn học của Trần Thanh Vũ sao? Tại sao mối quan hệ giữa Trần Thanh Vũ và Lê Minh Quang có vẻ như…rất kỳ lạ?
Hai người họ không giống như bạn học, mà giống kẻ thù thì đúng hơn. “Sao vậy? Em lo lắng gì sao?”
Lê Minh Quang quay lại và nói điều gì tôi không hiểu. Tôi cũng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và cổ quái của Trần Thanh Vũ đang nhìn chằm chằm vào Lê Minh Quang. “Chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì đến Huỳnh Bảo Nhi cả.” “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ đơn giản là thích Huỳnh Bảo Nhi, vả lại…tôi ng theo đuổi Huỳnh Bảo Nhi, chẳng lẽ anh muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Huỳnh Bảo Nhi sao? Tôi khuyên anh nên vui vẻ ở bên cạnh Nguyễn Mỹ của anh đi, tránh để cô ta lại làm ra điều gì điên rồ nữa, phụ nữ khi đố kị sẽ rất đáng sợ đấy”
Lê Minh Quang nói những điều vô cùng ẩn ý, nhìn qua Trần Thanh Vũ, sau đó kéo tôi rời đi.
Lê Minh Quang và tôi bước vào thang máy trong khách sạn, khi cửa thang máy chầm chậm khép lại, tôi thấy bóng của Trần Thanh Vũ, tôi có thể nhìn ra sự hỗn loạn và cô đơn của anh ta.
Cô đơn? Tại sao tôi lại nghĩ đến từ đó?
Có thể là do tôi đã nhìn lầm chăng? Một người đàn ông cao cao tại thượng như Trần Thanh Vũ, sao lại để lộ ra vẻ cô đơn như vậy?
Tôi tự chế nhạo mình, nhẹ nhàng chạm vào bụng. “Vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ sao?” Một giọng nói mờ ám vang lên trên đầu tôi.
Bàn tay đang xoa bụng của tôi không tự chủ khẽ run. Tôi không trả lời Lê Minh Quang, vì tôi không có cách nào để trả lời. Tổn thương nhiều lần, nhưng không đủ để tôi buông bỏ hoàn toàn. Nhìn khoảnh khắc Trần Thanh Vũ lộ ra vẻ lạc lõng cô độc, bức tường được xây dựng vô cùng vững chãi dường như đã bị sụp đổ. “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em phải tổn thương bao nhiêu lần nữa mới cảm thấy vừa ý?” Lê Minh Quang nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đặt cằm lên trán tôi và nói.
Tôi không đẩy người Lê Minh Quang ra, chỉ vì bây giờ tôi thực sự muốn tìm một bờ vai để dựa vào. “Minh Quang, em đã yêu Trần Thanh Vũ được mười năm rồi. Anh ấy chưa bao giờ nhìn vào mắt em, nhưng thật đáng cười là sau khi ly hôn, anh ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt em.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn cái cằm ấm áp của Lê Minh Quang và cười chua xót.
Lê Minh Quang nhìn tôi bằng một ánh mắt thương xót, từng ngón tay vuốt lấy mái tóc của tôi, như một người anh vậy.
Một cảm giác tôi chưa từng trải qua. Rất ấm áp, giống như hơi ấm của gia đình.
Tôi còn nhớ khi cha tôi còn sống, cha tôi thương tôi nhất. Lúc đó, Huỳnh Sang và Huỳnh Tấn rất ghen tị với tôi, thường tìm tôi gây rắc rối. Khi còn nhỏ họ làm những chuyện xấu gì, đều là tôi đứng ra chịu sào, sau đó người bị mẹ đánh là tôi, bị mång cũng là tôi.
Tôi thường suy nghĩ, là mẹ không thích tôi, hay là tôi chỉ là một đứa con gái, hay vì tôi khiến người khác ghét bỏ. “Đừng khóc nữa, có anh đây” Lê Minh Quang cúi đầu xuống, hơi thở ôn hòa nhẹ nhàng xoa lên má tôi.
Tôi cố gắng kìm nước mắt, nhẹ nhàng đẩy Lê Minh Quang ra, cười cay đắng: “Khiến anh chê cười rồi, vừa nãy…chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.” “Đừng bao giờ nói xin lỗi với anh.” Lê Minh Quang nhìn tôi với một ánh mắt sáng rực và nói.
Tôi nhìn gương mặt đẹp đẽ ôn hòa của Lê Minh Quang nhưng không nói gì cả. Lê Minh Quang rất tốt, ấm áp và ân cần, có thể nói anh là một người đàn ông hoàn hảo nhất.
Anh có nền tảng gia thế tốt, có khí chất nho nhã và ấm áp, lịch sự khi đối xử với mọi người.
Nhưng…tôi lại không có cảm giác rung động, nếu có thì chỉ là cảm giác tội lỗi mà thôi.
Sau khi ăn tối với Lê Minh Quang xong, Lê Minh Quang vốn dĩ muốn đưa tôi đi mua sắm trên đường phố Paris, nhưng tôi hơi mệt nên không muốn đi.
Sau khi mang thai, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, khẩu vị cũng không còn tốt nữa, tôi phải giấu mọi người về việc mình mang thai.
Tôi trở về căn phòng của mình và nhìn vào cánh cửa trống trải, trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh của Trần Thanh Vũ.
Có lẽ Trần Thanh Vũ đã đi rồi nhỉ?
Tôi liếm môi, lấy thẻ phòng mở cửa và bước vào trong phòng.
Bên trong rất yên tĩnh, đồ đạc trang trí cũng giống như lúc tôi rời đi, tôi không biết lúc này cảm giác của tôi là gì. Có thể là mất đi thứ gì đó, hoặc có thể là
Vui mừng chăng?
Tôi xoa bóp hai thái dương, lấy áo choàng tắm và đi vào phòng tắm. Vừa tắm xong, tôi nghe thấy tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách.
Tôi đi đến bàn cầm điện thoại, nhìn vào người gọi hiển thị trên màn hình, đôi mắt tôi tối sầm lại.
Tên người gọi đang nhảy trên màn hình là: “Nguyễn Mỹ”. “Huỳnh Bảo Nhi, Thanh Vũ có phải đang ở đó không?” Sau một hồi do dự, tôi vẫn trả lời điện thoại của Nguyễn Mỹ, ai ngờ cô ta nói chuyện như đang thẩm vấn tôi vậy.
Trước mặt tôi, Nguyễn Mỹ chẳng thèm giả vờ, đúng lúc tôi cũng không muốn giả nhân giả nghĩa gì với cô ta.
Tôi ngồi trên ghế sofa, lấy tay xoa bụng, chế giễu nói: “Điều cô Nguyễn nói thực sự khiến tôi khó hiểu. Cô muốn tìm Trần Thanh Vũ, tại sao lại tìm đến số điện thoại của tôi?” “Đừng giả vờ với tôi, Thanh Vũ nói có một số chuyện cần giải quyết nên cần phải đi Paris, đúng lúc cô lại ở Paris tham gia cuộc thi thiết kế, nhất định cô đang không lượng sức mình mà câu dẫn Thanh Vũ. Huỳnh Bảo Nhi, cô và Thanh Vũ đã ly hôn rồi, người sắp trở thành vợ của anh ấy là tôi, tôi không cho phép cô quyến rũ Thanh Vũ, cô nghe rõ chưa.”
Nguyễn Mỹ dùng ngôn từ sắc đá uy hiếp tôi. “Thế nếu tôi cứ muốn quyến rũ Thanh Vũ thì đã sao? Oh, tôi quên nói cho cô biết,mấy ngày trước ở Paris tôi vừa mới lên giường với Trần Thanh Vũ, không phải là do tôi chủ động đầu, là Trần Thanh Vũ chủ động lên giường với tôi đó, xem ra ở trên giường cô đã không hầu hạ tốt cho Trần Thanh Vũ rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi, cô nói gì? Cô nói lại lần nữa cho tôi.”
Tôi cố tình khiêu khích Nguyễn Mỹ, không ngờ cô ta lại không chịu nổi sự khiêu khích này. Ở đầu dây bên kia, e rằng cô ta đang tức giận đập phá đồ đạc. Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, đổi lại tư thế, đôi mắt lạnh lùng nói: “Tôi đã nói gì, nếu tai cô không có vấn đề thì chắc đã nghe rõ,
Nguyễn Mỹ, tôi cảnh cáo cô, đừng làm những chuyện đó nữa, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cô đâu.” “Huỳnh Bảo Nhi, con tiện nhân này, cô nghe rõ cho tôi, nếu cô dám quyến rũ Thanh Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, nghe rõ không..” “Rầm.” Nguyễn Mỹ đã đánh mất thanh lịch, bị tôi làm cho tức chết. Tôi ném điện thoại lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ với đội mắt lạnh lẽo.
Lần này, tôi giữ thể diện cho Trần Thanh Vũ, và cũng là lần cuối cùng tôi giữ thể diện cho anh ta.
Tôi đứng trước cạnh cửa, nhìn Trần Thanh Vũ đang dựa vào cạnh cửa sổ. Tay anh ta đang cầm một cái bật lửa chơi, một tay cầm điện thoại. Dáng đứng vô cùng vững chãi.
Đầu dây bên kia là ai, đáp án chỉ cần nhìn qua là biết rõ. Tôi cố kìm nén cảm giác khó chịu trong tim, cố ý lờ đi nỗi đau này.
Vốn dĩ tôi muốn bỏ đi một cách bí mật, nhưng khi vừa nhấc một bước chân, tôi cảm nhận được một ánh mắt tối tăm sâu thẳm đang nhìn mình. Tôi đột nhiên lạnh cứng người, từ từ quay đầu lại, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ cầm điện thoại trên tay, nhìn tôi với một gương mặt buồn bã. “Vậy em sẽ chờ anh quay lại, anh nhất định phải sớm về nhé.” Cả căn phòng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, yên tĩnh tới nỗi tôi có thể nghe thấy giọng nói yêu kiều ấm áp của Nguyễn Mỹ từ trong điện thoại phát ra.
Tôi cười diễu cợt trong tim mình, nhìn Trần Thanh Vũ với ánh mắt khiêu khích và châm biếm. Trần Thanh Vũ cúp điện thoại, bước dài về phía tôi, cầm tay tôi và kéo đi về phía cửa. “Này, anh đang làm gì vậy?” Tôi bất ngờ trước hành động của Trần Thanh Vũ, muốn vung tay anh ta ra.
Nhưng Trần Thanh Vũ rất khỏe, tay anh ta nắm chặt tôi, không chịu buông. “Tôi đói rồi, đi ăn đi” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nói ra sáu chữ, không quan tâm tôi có đồng ý hay không, anh ta cũng lôi tôi đi ra cửa.
Ai ngờ vừa ra ngoài đã gặp phải Lê Minh Quang. Tôi lạnh cứng người, lúc đầu Lê Minh Quang có vẻ hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng định thần lại, khuôn mặt đẹp đẽ mỉm cười nói: “Thanh Vũ, sao anh lại tới Paris? Lại còn…từ phòng của Bảo Nhi đi ra?”
Lê Minh Quang nói xong nhìn qua tôi với một cái nhìn đầy ẩn ý.
Tôi trấn an tâm trí mình, vung tay và nói: “Minh Quang, anh đừng hiểu lầm, em..” “Huỳnh Bảo Nhi là vợ tôi, tôi đi ra từ phòng của cô ấy có gì không đúng sao?” “Vợ sao? Thanh Vũ, không lẽ anh quên rồi sao? Anh và Huỳnh Bảo Nhi đã sớm ly hôn rồi, Huỳnh Bảo Nhi không phải là vợ của anh. Mặc dù trên mặt Lê Minh Quang nở một nụ cười, nhưng đôi mắt lại trở nên vô cùng sắc nhọn.
Trong một khoảnh khắc, bộ dạng của Lê Minh Quang khiến tôi sợ hãi. Trong ký ức của tôi, Lê Minh Quang là một chàng trai ôn hòa ấm áp và nhút nhát, từ khi nào lại có một vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi như vậy.
Trong khoảnh khắc tôi đứng hình, Trần Thanh Vũ đã dùng lực chụp lấy cổ tay của tôi và ôm tôi thật chặt, giọng diễu cợt nói: “Vậy thì sao? Huỳnh Bảo Nhi là vợ tôi. Anh có ý kiến gì?”
Lời nói vô liêm sỉ của Trần Thanh Vũ khiến tôi nheo mày. Tôi cố hết sức để thoát khỏi vòng tay của Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, đủ rồi đó, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tiết lộ những gì Nguyễn Mỹ đã làm, Huỳnh Bảo Nhi nói được làm được, anh không cần phải làm những việc như vậy.” “Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ có vẻ giận dữ vì những lời tôi nói, đôi mắt anh ta sắc lạnh, phát ra ánh sáng lạnh lẽo dọa người. Tôi không sợ hãi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đáng sợ của
Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nói: “Anh có thể đi được rồi, tôi và
Minh Quang phải đi ăn cơm” “Cô dám.” Trần Thanh Vũ nghe thấy tôi sẽ đi ăn cùng Lê
Minh Quang, anh ta giống như một người chồng bắt được vợ mình ngoại tình, mắt anh ta sắc nhọn lạ thường.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ với một ánh mắt khiêu khích, phớt lờ những lời nói của Trần Thanh Vũ, ôm lấy tay Lê Minh Quang, cố tình hành động thân mật trước mặt anh ta: “Minh Quang, đừng để ý đến anh ta, em nghĩ chắc là hôm nay anh ta ra ngoài quên uống thuốc rồi. Chúng ta đến nhà hàng ăn thôi.” “Thanh Vũ, tôi và Bảo Nhi đi trước đây. Lê Minh Quang nhìn Trần Thanh Vũ, ánh mắt sắc lạnh nói. “Lê Minh Quang, tôi cảnh cáo anh, đừng đến gần Huỳnh Bảo Nhi.” Tôi và Lê Minh Quang chưa bước được hai bước, đằng sau đã truyền đến giọng nói u ám của Trần Thanh Vũ.
Trong lòng tôi bỗng có một nghi ngờ. Không phải Lê Minh Quang nói rằng anh là bạn học của Trần Thanh Vũ sao? Tại sao mối quan hệ giữa Trần Thanh Vũ và Lê Minh Quang có vẻ như…rất kỳ lạ?
Hai người họ không giống như bạn học, mà giống kẻ thù thì đúng hơn. “Sao vậy? Em lo lắng gì sao?”
Lê Minh Quang quay lại và nói điều gì tôi không hiểu. Tôi cũng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và cổ quái của Trần Thanh Vũ đang nhìn chằm chằm vào Lê Minh Quang. “Chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì đến Huỳnh Bảo Nhi cả.” “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ đơn giản là thích Huỳnh Bảo Nhi, vả lại…tôi ng theo đuổi Huỳnh Bảo Nhi, chẳng lẽ anh muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Huỳnh Bảo Nhi sao? Tôi khuyên anh nên vui vẻ ở bên cạnh Nguyễn Mỹ của anh đi, tránh để cô ta lại làm ra điều gì điên rồ nữa, phụ nữ khi đố kị sẽ rất đáng sợ đấy”
Lê Minh Quang nói những điều vô cùng ẩn ý, nhìn qua Trần Thanh Vũ, sau đó kéo tôi rời đi.
Lê Minh Quang và tôi bước vào thang máy trong khách sạn, khi cửa thang máy chầm chậm khép lại, tôi thấy bóng của Trần Thanh Vũ, tôi có thể nhìn ra sự hỗn loạn và cô đơn của anh ta.
Cô đơn? Tại sao tôi lại nghĩ đến từ đó?
Có thể là do tôi đã nhìn lầm chăng? Một người đàn ông cao cao tại thượng như Trần Thanh Vũ, sao lại để lộ ra vẻ cô đơn như vậy?
Tôi tự chế nhạo mình, nhẹ nhàng chạm vào bụng. “Vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ sao?” Một giọng nói mờ ám vang lên trên đầu tôi.
Bàn tay đang xoa bụng của tôi không tự chủ khẽ run. Tôi không trả lời Lê Minh Quang, vì tôi không có cách nào để trả lời. Tổn thương nhiều lần, nhưng không đủ để tôi buông bỏ hoàn toàn. Nhìn khoảnh khắc Trần Thanh Vũ lộ ra vẻ lạc lõng cô độc, bức tường được xây dựng vô cùng vững chãi dường như đã bị sụp đổ. “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em phải tổn thương bao nhiêu lần nữa mới cảm thấy vừa ý?” Lê Minh Quang nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đặt cằm lên trán tôi và nói.
Tôi không đẩy người Lê Minh Quang ra, chỉ vì bây giờ tôi thực sự muốn tìm một bờ vai để dựa vào. “Minh Quang, em đã yêu Trần Thanh Vũ được mười năm rồi. Anh ấy chưa bao giờ nhìn vào mắt em, nhưng thật đáng cười là sau khi ly hôn, anh ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt em.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn cái cằm ấm áp của Lê Minh Quang và cười chua xót.
Lê Minh Quang nhìn tôi bằng một ánh mắt thương xót, từng ngón tay vuốt lấy mái tóc của tôi, như một người anh vậy.
Một cảm giác tôi chưa từng trải qua. Rất ấm áp, giống như hơi ấm của gia đình.
Tôi còn nhớ khi cha tôi còn sống, cha tôi thương tôi nhất. Lúc đó, Huỳnh Sang và Huỳnh Tấn rất ghen tị với tôi, thường tìm tôi gây rắc rối. Khi còn nhỏ họ làm những chuyện xấu gì, đều là tôi đứng ra chịu sào, sau đó người bị mẹ đánh là tôi, bị mång cũng là tôi.
Tôi thường suy nghĩ, là mẹ không thích tôi, hay là tôi chỉ là một đứa con gái, hay vì tôi khiến người khác ghét bỏ. “Đừng khóc nữa, có anh đây” Lê Minh Quang cúi đầu xuống, hơi thở ôn hòa nhẹ nhàng xoa lên má tôi.
Tôi cố gắng kìm nước mắt, nhẹ nhàng đẩy Lê Minh Quang ra, cười cay đắng: “Khiến anh chê cười rồi, vừa nãy…chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.” “Đừng bao giờ nói xin lỗi với anh.” Lê Minh Quang nhìn tôi với một ánh mắt sáng rực và nói.
Tôi nhìn gương mặt đẹp đẽ ôn hòa của Lê Minh Quang nhưng không nói gì cả. Lê Minh Quang rất tốt, ấm áp và ân cần, có thể nói anh là một người đàn ông hoàn hảo nhất.
Anh có nền tảng gia thế tốt, có khí chất nho nhã và ấm áp, lịch sự khi đối xử với mọi người.
Nhưng…tôi lại không có cảm giác rung động, nếu có thì chỉ là cảm giác tội lỗi mà thôi.
Sau khi ăn tối với Lê Minh Quang xong, Lê Minh Quang vốn dĩ muốn đưa tôi đi mua sắm trên đường phố Paris, nhưng tôi hơi mệt nên không muốn đi.
Sau khi mang thai, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, khẩu vị cũng không còn tốt nữa, tôi phải giấu mọi người về việc mình mang thai.
Tôi trở về căn phòng của mình và nhìn vào cánh cửa trống trải, trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh của Trần Thanh Vũ.
Có lẽ Trần Thanh Vũ đã đi rồi nhỉ?
Tôi liếm môi, lấy thẻ phòng mở cửa và bước vào trong phòng.
Bên trong rất yên tĩnh, đồ đạc trang trí cũng giống như lúc tôi rời đi, tôi không biết lúc này cảm giác của tôi là gì. Có thể là mất đi thứ gì đó, hoặc có thể là
Vui mừng chăng?
Tôi xoa bóp hai thái dương, lấy áo choàng tắm và đi vào phòng tắm. Vừa tắm xong, tôi nghe thấy tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách.
Tôi đi đến bàn cầm điện thoại, nhìn vào người gọi hiển thị trên màn hình, đôi mắt tôi tối sầm lại.
Tên người gọi đang nhảy trên màn hình là: “Nguyễn Mỹ”. “Huỳnh Bảo Nhi, Thanh Vũ có phải đang ở đó không?” Sau một hồi do dự, tôi vẫn trả lời điện thoại của Nguyễn Mỹ, ai ngờ cô ta nói chuyện như đang thẩm vấn tôi vậy.
Trước mặt tôi, Nguyễn Mỹ chẳng thèm giả vờ, đúng lúc tôi cũng không muốn giả nhân giả nghĩa gì với cô ta.
Tôi ngồi trên ghế sofa, lấy tay xoa bụng, chế giễu nói: “Điều cô Nguyễn nói thực sự khiến tôi khó hiểu. Cô muốn tìm Trần Thanh Vũ, tại sao lại tìm đến số điện thoại của tôi?” “Đừng giả vờ với tôi, Thanh Vũ nói có một số chuyện cần giải quyết nên cần phải đi Paris, đúng lúc cô lại ở Paris tham gia cuộc thi thiết kế, nhất định cô đang không lượng sức mình mà câu dẫn Thanh Vũ. Huỳnh Bảo Nhi, cô và Thanh Vũ đã ly hôn rồi, người sắp trở thành vợ của anh ấy là tôi, tôi không cho phép cô quyến rũ Thanh Vũ, cô nghe rõ chưa.”
Nguyễn Mỹ dùng ngôn từ sắc đá uy hiếp tôi. “Thế nếu tôi cứ muốn quyến rũ Thanh Vũ thì đã sao? Oh, tôi quên nói cho cô biết,mấy ngày trước ở Paris tôi vừa mới lên giường với Trần Thanh Vũ, không phải là do tôi chủ động đầu, là Trần Thanh Vũ chủ động lên giường với tôi đó, xem ra ở trên giường cô đã không hầu hạ tốt cho Trần Thanh Vũ rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi, cô nói gì? Cô nói lại lần nữa cho tôi.”
Tôi cố tình khiêu khích Nguyễn Mỹ, không ngờ cô ta lại không chịu nổi sự khiêu khích này. Ở đầu dây bên kia, e rằng cô ta đang tức giận đập phá đồ đạc. Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, đổi lại tư thế, đôi mắt lạnh lùng nói: “Tôi đã nói gì, nếu tai cô không có vấn đề thì chắc đã nghe rõ,
Nguyễn Mỹ, tôi cảnh cáo cô, đừng làm những chuyện đó nữa, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cô đâu.” “Huỳnh Bảo Nhi, con tiện nhân này, cô nghe rõ cho tôi, nếu cô dám quyến rũ Thanh Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, nghe rõ không..” “Rầm.” Nguyễn Mỹ đã đánh mất thanh lịch, bị tôi làm cho tức chết. Tôi ném điện thoại lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ với đội mắt lạnh lẽo.
Lần này, tôi giữ thể diện cho Trần Thanh Vũ, và cũng là lần cuối cùng tôi giữ thể diện cho anh ta.
/611
|