"Vì thế, ngươi liền nói cho nàng, ta và nàng là huynh muội ruột, con của chúng ta là nghiệt chủng, đây hoàn toàn chính là một chuyện loạn luân nhục nhã cẩu huyết đúng không? Ta nói có đúng không?"
Tiêu Dung Diệp đau lòng chất vấn, hiện tại hắn khóc không ra nước mắt, sợ rằng tim bây giờ đã hoàn toàn vỡ nát rồi!
Hắn cần bình tĩnh trước chân tướng chuyện này, Tiêu Dung Diệp không khóc không nháo, bình tĩnh như vậy, thật giống như không liên quan tới mình vậy.
Nhưng vẻ mặt càng không có biểu hiện gì như thế, thì tâm càng sẽ chết lặng.
Giờ phút này tâm của Tiêu Dung Diệp đã sớm băng dày ba thước, chết lặng không có nhịp đập.
"Yên Nhi, nàng có quyền biết chân tướng, chỉ là ta không nghĩ tới nàng sẽ dùng phương thức cực đoan như thế để kết thúc hết mọi chuyện."
"Hoắc Thiếu Nghi, nói như thế nào, nàng ấy cũng đã từng là nữ tử mà ngươi yêu thích, sao ngươi có thể ngu ngốc không hiểu tính khí của nàng hả? Nàng cố chấp như thế nào, ngươi hẳn phải càng rõ hơn ta chứ!"
Giọng nói của Tiêu Dung Diệp rất lạnh lùng, không có cảm xúc dao động, mặt mày cũng càng lạnh như băng đến không có thần sắc.
"Ta..."
Hoắc Thiếu Nghi muốn nói lại thôi, lời nói đến bên môi, nhưng hắn lại không thể nào biện giải.
Đúng vậy, không phải hắn càng nên hiểu Yên Nhi sao. Hắn đã quen biết nàng từ năm năm trước!
"Ngươi không cần giải thích với ta, chờ Cẩu Đản tỉnh, chính ngươi giải thích với nàng."
Nói xong, Tiêu Dung Diệp sa sút đứng dậy như một con sói, bước từng bước một đi tới ngưỡng cửa.
Lúc đến cửa, lạnh lùng hung ác xoay người - -
"Ta sẽ tra ra manh mối chuyện này. Mặc kệ thế nào, ta không tin ta và Cẩu Đản có quan hệ huyết thống!"
Lạnh lùng bỏ lại những lời này, thân mình cao lớn sa sút bước tiếp bước chân đi ra.
Nhìn thân hình anh tuấn này một chút, giờ phút này chật vật như thế, trong lòng Hoắc Thiếu Nghi đều là ngũ vị tạp trần.
Hắn biết Tiêu Dung Diệp đi tìm hoàng thượng rồi. Chuyện này, tuy rằng ngoài miệng hắn ta không có tranh luận cái gì, nhưng từ trong đáy lòng, hắn ta cũng không chịu tin tưởng.
Xem ra, hắn thật sự yêu Yên Nhi đến tận xương đi!
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Hạo Thiên vừa mới xử lý xong chính sự, vốn lòng tràn đầy vui mừng chờ tham gia tiệc đại hôn vào buổi tối của nhi tử và nhi nữ của mình.
Lại không nghĩ, thái giám bẩm báo nói, cả người Thần vương phi đều là máu, đã vào Thái Y viện, kể cả Phò mã gia cũng bị thương nghiêm trọng.
Thấy thế, Tiêu Hạo Thiên không thể bình tĩnh nữa rồi.
Vừa chuẩn bị tốt kiệu liễn chuẩn bị đi tới Thái Y viện, chợt nghe thấy thái giám bẩm báo nói, Thần vương Điện hạ thỉnh cầu gặp mặt hoàng thượng gấp.
Bất đắc dĩ, Tiêu Hạo Thiên gặp mặt Tiêu Dung Diệp trước.
Cho phép Tiêu Dung Diệp tiến vào, Tiêu Hạo Thiên buồn bực không yên ngồi ở trên ghế.
Hiện tại lòng của Tiêu Hạo Thiên đều nghĩ đến Lệ Ảnh Yên có sao không.
"Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện hỏi người!"
Áo bào màu trắng trên người Tiêu Dung Diệp dính đầy máu tươi, phong trần mệt mỏi vội vàng tiến vào, vô cùng lo lắng lập tức hỏi, cũng quên chuyện thỉnh an, một lòng thầm nghĩ chất vấn Tiêu Hạo Thiên về bí mật khối ngọc thạch màu tím trên người Lệ Ảnh Yên.
Thấy Tiêu Dung Diệp sốt ruột như thế, Tiêu Hạo Thiên cũng không có trách tội không hành lễ của hắn, còn cho phép hắn hỏi bản thân vấn đề.
"Phụ hoàng, có biết hoàng đề vong quốc Bắc Minh quốc Lệ Hùng Phong từng cho hoàng hậu Hứa Di một khối ngọc màu tím không?"
Tiêu Dung Diệp hỏi thẳng vào vấn đề, làm mày núi của Tiêu Hạo Thiên lập tức nhíu lại chung một chỗ.
Thật hiển nhiên, vấn đề này đã hỏi tới chuyện cũ thương tâm của mình.
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Phụ hoàng, ngài trước đừng hỏi nhiều như vậy, trả lời con, ngài biết không?"
Tiêu Dung Diệp lại lần nữa chưa từ bỏ ý định chất vấn, làm mặt Tiêu Hạo Thiên lập tức biến sắc.
"Trẫm... không biết!"
"Không biết?"
Tiêu Dung Diệp thấp giọng nỉ non một chút, lông mày không khỏi có chút nhíu chặt. Phụ hoàng của hắn lại có thể không biết này khối ngọc thạch màu tím trong truyền thuyết này? Vậy có phải liền chứng minh, Cẩu Đản không phải là con của phụ hoàng mình và hoàng hậu Hứa Di kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Dung Diệp thậm chí có một tia mừng thầm.
"Phụ hoàng, nhi thần không còn chuyện gì để hỏi nữa rồi!"
Nghĩ đến Cẩu Đản vẫn còn đang hôn mê, bản thân không tiện ở lại trong này, cúi người thỉnh an liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Trùng hợp lúc này, giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên vang lên ở phía sau.
"Dung Diệp!"
Nghe được hoàng thượng gọi mình, Tiêu Dung Diệp dừng chân, quay lại, hai tay ôm quyền.
"Không biết phụ hoàng còn có gì phân phó?"
"Nói cho phụ hoàng, con vội vàng chạy tới hỏi phụ hoàng vấn đề này như thế, rốt cuộc là vì sao?"
"Con..."
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dung Diệp không biết có nên nói chuyện này cho phụ hoàng mình không? Dù sao chính là sợ bóng sợ gió một hồi, là Hoắc Thiếu Nghi kia bịa đặt ra để lừa gạt mà thôi, mục đích không phải chỉ là chia rẽ hắn và Cẩu Đản ư? Chỉ tiếc, loại tiết mục nực cười này vẫn bị bản thân phá hỏng rồi.
"Nói với trẫm, trẫm muốn nghe lời nói thật."
Hoàng thượng điều chỉnh giọng nói một chút, dù sao ông cũng là cửu ngũ chí tôn, không cho phép hoàng nhi của mình không thành thật với bản thân.
Tiêu Dung Diệp biết được tính của phụ hoàng, nghĩ đến chuyện này cũng không giấu diếm được, liền nhẹ nhàng nói đầu đuôi chuyện này với Tiêu Hạo Thiên - -
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói, quân chủ Lệ Hùng Phong của vong quốc Bắc Minh quốc từng tặng cho hoàng hậu Hứa Di một khối ngọc thạch màu tím là tinh hoa của trời đất, mà bây giờ khối Ngọc thạch màu tím này ở trên người Cẩu Đản, nhi thần lại nhẹ dạ tin lời dèm pha của tiểu nhân, nói Cẩu Đản là công chúa vong quốc Bắc Minh quốc!"
"Con nói cái gì?"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn chấn kinh rồi, trong con ngươi quắc thước là kinh ngạc khó có thể che giấu.
Ông không có nghe lầm chứ? Trên người Cẩu Đản thật sự có một khối ngọc thạch màu tím kia sao?
"Phụ hoàng, người sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của phụ hoàng mình, Tiêu Dung Diệp ân cần hỏi.
Sao lời nói hành động của phụ hoàng lại không ổn như vậy?
Nhìn đến đây, Tiêu Dung Diệp không khỏi nhíu mày.
"Con lặp lại lần nữa, lời con mới vừa nói!"
Nghe được Tiêu Hạo Thiên nói cường điệu như vậy, lại muốn mình lặp lại lời nói, Tiêu Dung Diệp có chút sững sờ.
"Phụ hoàng..."
Tiêu Dung Diệp không có lên tiếng, có chút lo lắng. Dù sao sắc mặt Tiêu Hạo Thiên khó chịu giống như gan heo, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Con nói... trên người Cẩu Đản có ngọc thạch màu tím?"
Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên hoảng loạn, hoàn toàn lộ ra hết tất cả kinh ngạc trong mắt ông.
Tuy rằng Tiêu Hạo Thiên có chút bất thường như vậy, nhưng Tiêu Dung Diệp vẫn ngưng mi gật gật đầu.
Thấy Tiêu Dung Diệp gật đầu, Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn hỗn loạn rồi.
"Người tới, người tới, người tới, bãi giá Thái Y viện, ngay lập tức!"
Vội vàng phân phó xong, Tiêu Hạo Thiên liền di chuyển bước chân sốt ruột ra khỏi Đại Hùng bảo điện.
Thấy phụ hoàng mình hoảng loạn không thôi rời đi như vậy, tiếng lòng căng thẳng của Tiêu Dung Diệp hoàn toàn cắt đứt rồi.
Xem ra chuyện quả thật không có đơn giản như vậy!
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Hạo Thiên vội vàng giống như là gặp ma đi đến Thái Y viện.
Vừa vào cửa, ông mặc một thân y phục long bào hai rồng đùa châu liền nghĩ muốn xông vào phòng trong, nhìn một chút khối ngọc màu tím trong truyền thuyết này.
Cũng không nghĩ đến bị Lộ Lệ cường ngạnh cản lại.
"Hoàng thượng, bên trong đang cầm máu cho Thần vương phi, ngài đừng đi vào, vi thần sợ cảnh tượng huyết tinh này sẽ làm bẩn ánh mắt ngài!"
"Trẫm không sợ, trẫm muốn vào. Lộ thái y, mang trẫm đi vào!"
Tay Tiêu Hạo Thiên run rẩy, gắt gao nắm chặt ống tay áo của Lộ Lệ, một bộ dáng nóng lòng muốn thử tràn ngập cả khuôn mặt.
"Hoàng thượng, ngài thật sự không thể đi vào!"
Lộ Lệ thấy mình cũng không ngăn cản được, cả trái tim đều thấp thỏm lo âu run run.
Trùng hợp lúc này, sắc mặt Hoắc Thiếu Nghi ngưng trọng tiến lên, sau khi hơi gật đầu với Tiêu Hạo Thiên, nói - -
"Hoàng thượng, Lộ thái y nói rất đúng, ngài vẫn là chờ ở bên ngoài đi. Trong đó vốn là hỗn loạn, ngài đi vào sẽ chỉ làm nhóm thái y càng thêm luống cuống tay chân."
Hoắc Thiếu Nghi nhẫn nại giải thích, hắn đã sớm lường trước Tiêu Dung Diệp đi tìm hoàng thượng, cho nên hoàng thượng có thể xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
"Thiếu Nghi, ngươi không hiểu, trẫm phải vào xem, Cẩu Đản này chính là..."
Phút chốc, Tiêu Hạo Thiên phát giác chỗ nào không đúng, liền vội vàng ngừng lời nói.
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hạo Thiên ngưng trọng, Hoắc Thiếu Nghi dùng chân cũng có thể nghĩ đến, ông ta trước là muốn chứng thực Cẩu Đản có phải là nữ nhi ruột của ông ta không?
Nghĩ một chút, liền thức thời nói mấy câu thích hợp.
Chốc lát, Lộ Lệ cũng xoay người vào bên trong.
Không đến một lát, Lộ Lệ liền cầm một khối ngọc thạch màu tím óng ánh trong suốt ra.
"Hoàng thượng!"
Lộ Lệ cung kính trình ngọc thạch màu tím lên.
Nhất thời, trong mắt Tiêu Hạo Thiên liền trở nên hơi ướt át, run rẩy vươn tay, cầm lấy khối ngọc tím này.
Một khắc nâng niu ngọc tím này trong tay, trong mắt Tiêu Hạo Thiên rốt cục rơi xuống nước mắt.
Đó là tín vật bên người Hứa Di, thật sự là của nàng ấy.
Vậy xem ra Cẩu Đản này quả thật là đứa nhỏ của Hứa Di rồi.
Thời gian bỗng nhiên quay ngược, hình ảnh bản thân đã từng triền miên với Hứa Di hiện lên trong đầu.
"Hạo Thiên, nếu chúng ta có đứa nhỏ, ta sẽ đeo khối ngọc tím này lên trên người đứa nhỏ, dùng để chứng giám kết tinh tình yêu của chúng ta."
Nữ tử cười ôn nhuận, khiến người nam nhân càng thêm yêu thương nắm chặt lấy vòng eo của nàng.
"Được, hết thảy đều làm theo lời của nàng!"
Lời thề đã từng hứa hẹn, lúc này đây thật sự thực hiện được rồi.
Đứa nhỏ của bọn họ, Cẩu Đản - kết tinh tình yêu. Trời cao ban cho Tiêu Hạo Thiên ông một nữ nhi, thật sự xuất hiện ở trước mặt mình.
"Con bé như thế nào? Như thế nào rồi?"
Nghĩ đến Cẩu Đản còn đang cấp cứu ở bên trong, Tiêu Hạo Thiên lại lần nữa nắm chặt tay Lộ Lệ, hỏi hắn.
Cẩu Đản, nữ nhi của ông, ông không cho phép nó nguy hiểm đến tánh mạng.
Tiêu Hạo Thiên vừa mới hỏi ra miệng, thân mình cao ngất đầy tức giận của Tiêu Dung Diệp liền xuất hiện ở cửa.
Tiêu Dung Diệp đau lòng chất vấn, hiện tại hắn khóc không ra nước mắt, sợ rằng tim bây giờ đã hoàn toàn vỡ nát rồi!
Hắn cần bình tĩnh trước chân tướng chuyện này, Tiêu Dung Diệp không khóc không nháo, bình tĩnh như vậy, thật giống như không liên quan tới mình vậy.
Nhưng vẻ mặt càng không có biểu hiện gì như thế, thì tâm càng sẽ chết lặng.
Giờ phút này tâm của Tiêu Dung Diệp đã sớm băng dày ba thước, chết lặng không có nhịp đập.
"Yên Nhi, nàng có quyền biết chân tướng, chỉ là ta không nghĩ tới nàng sẽ dùng phương thức cực đoan như thế để kết thúc hết mọi chuyện."
"Hoắc Thiếu Nghi, nói như thế nào, nàng ấy cũng đã từng là nữ tử mà ngươi yêu thích, sao ngươi có thể ngu ngốc không hiểu tính khí của nàng hả? Nàng cố chấp như thế nào, ngươi hẳn phải càng rõ hơn ta chứ!"
Giọng nói của Tiêu Dung Diệp rất lạnh lùng, không có cảm xúc dao động, mặt mày cũng càng lạnh như băng đến không có thần sắc.
"Ta..."
Hoắc Thiếu Nghi muốn nói lại thôi, lời nói đến bên môi, nhưng hắn lại không thể nào biện giải.
Đúng vậy, không phải hắn càng nên hiểu Yên Nhi sao. Hắn đã quen biết nàng từ năm năm trước!
"Ngươi không cần giải thích với ta, chờ Cẩu Đản tỉnh, chính ngươi giải thích với nàng."
Nói xong, Tiêu Dung Diệp sa sút đứng dậy như một con sói, bước từng bước một đi tới ngưỡng cửa.
Lúc đến cửa, lạnh lùng hung ác xoay người - -
"Ta sẽ tra ra manh mối chuyện này. Mặc kệ thế nào, ta không tin ta và Cẩu Đản có quan hệ huyết thống!"
Lạnh lùng bỏ lại những lời này, thân mình cao lớn sa sút bước tiếp bước chân đi ra.
Nhìn thân hình anh tuấn này một chút, giờ phút này chật vật như thế, trong lòng Hoắc Thiếu Nghi đều là ngũ vị tạp trần.
Hắn biết Tiêu Dung Diệp đi tìm hoàng thượng rồi. Chuyện này, tuy rằng ngoài miệng hắn ta không có tranh luận cái gì, nhưng từ trong đáy lòng, hắn ta cũng không chịu tin tưởng.
Xem ra, hắn thật sự yêu Yên Nhi đến tận xương đi!
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Hạo Thiên vừa mới xử lý xong chính sự, vốn lòng tràn đầy vui mừng chờ tham gia tiệc đại hôn vào buổi tối của nhi tử và nhi nữ của mình.
Lại không nghĩ, thái giám bẩm báo nói, cả người Thần vương phi đều là máu, đã vào Thái Y viện, kể cả Phò mã gia cũng bị thương nghiêm trọng.
Thấy thế, Tiêu Hạo Thiên không thể bình tĩnh nữa rồi.
Vừa chuẩn bị tốt kiệu liễn chuẩn bị đi tới Thái Y viện, chợt nghe thấy thái giám bẩm báo nói, Thần vương Điện hạ thỉnh cầu gặp mặt hoàng thượng gấp.
Bất đắc dĩ, Tiêu Hạo Thiên gặp mặt Tiêu Dung Diệp trước.
Cho phép Tiêu Dung Diệp tiến vào, Tiêu Hạo Thiên buồn bực không yên ngồi ở trên ghế.
Hiện tại lòng của Tiêu Hạo Thiên đều nghĩ đến Lệ Ảnh Yên có sao không.
"Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện hỏi người!"
Áo bào màu trắng trên người Tiêu Dung Diệp dính đầy máu tươi, phong trần mệt mỏi vội vàng tiến vào, vô cùng lo lắng lập tức hỏi, cũng quên chuyện thỉnh an, một lòng thầm nghĩ chất vấn Tiêu Hạo Thiên về bí mật khối ngọc thạch màu tím trên người Lệ Ảnh Yên.
Thấy Tiêu Dung Diệp sốt ruột như thế, Tiêu Hạo Thiên cũng không có trách tội không hành lễ của hắn, còn cho phép hắn hỏi bản thân vấn đề.
"Phụ hoàng, có biết hoàng đề vong quốc Bắc Minh quốc Lệ Hùng Phong từng cho hoàng hậu Hứa Di một khối ngọc màu tím không?"
Tiêu Dung Diệp hỏi thẳng vào vấn đề, làm mày núi của Tiêu Hạo Thiên lập tức nhíu lại chung một chỗ.
Thật hiển nhiên, vấn đề này đã hỏi tới chuyện cũ thương tâm của mình.
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Phụ hoàng, ngài trước đừng hỏi nhiều như vậy, trả lời con, ngài biết không?"
Tiêu Dung Diệp lại lần nữa chưa từ bỏ ý định chất vấn, làm mặt Tiêu Hạo Thiên lập tức biến sắc.
"Trẫm... không biết!"
"Không biết?"
Tiêu Dung Diệp thấp giọng nỉ non một chút, lông mày không khỏi có chút nhíu chặt. Phụ hoàng của hắn lại có thể không biết này khối ngọc thạch màu tím trong truyền thuyết này? Vậy có phải liền chứng minh, Cẩu Đản không phải là con của phụ hoàng mình và hoàng hậu Hứa Di kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Dung Diệp thậm chí có một tia mừng thầm.
"Phụ hoàng, nhi thần không còn chuyện gì để hỏi nữa rồi!"
Nghĩ đến Cẩu Đản vẫn còn đang hôn mê, bản thân không tiện ở lại trong này, cúi người thỉnh an liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Trùng hợp lúc này, giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên vang lên ở phía sau.
"Dung Diệp!"
Nghe được hoàng thượng gọi mình, Tiêu Dung Diệp dừng chân, quay lại, hai tay ôm quyền.
"Không biết phụ hoàng còn có gì phân phó?"
"Nói cho phụ hoàng, con vội vàng chạy tới hỏi phụ hoàng vấn đề này như thế, rốt cuộc là vì sao?"
"Con..."
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dung Diệp không biết có nên nói chuyện này cho phụ hoàng mình không? Dù sao chính là sợ bóng sợ gió một hồi, là Hoắc Thiếu Nghi kia bịa đặt ra để lừa gạt mà thôi, mục đích không phải chỉ là chia rẽ hắn và Cẩu Đản ư? Chỉ tiếc, loại tiết mục nực cười này vẫn bị bản thân phá hỏng rồi.
"Nói với trẫm, trẫm muốn nghe lời nói thật."
Hoàng thượng điều chỉnh giọng nói một chút, dù sao ông cũng là cửu ngũ chí tôn, không cho phép hoàng nhi của mình không thành thật với bản thân.
Tiêu Dung Diệp biết được tính của phụ hoàng, nghĩ đến chuyện này cũng không giấu diếm được, liền nhẹ nhàng nói đầu đuôi chuyện này với Tiêu Hạo Thiên - -
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói, quân chủ Lệ Hùng Phong của vong quốc Bắc Minh quốc từng tặng cho hoàng hậu Hứa Di một khối ngọc thạch màu tím là tinh hoa của trời đất, mà bây giờ khối Ngọc thạch màu tím này ở trên người Cẩu Đản, nhi thần lại nhẹ dạ tin lời dèm pha của tiểu nhân, nói Cẩu Đản là công chúa vong quốc Bắc Minh quốc!"
"Con nói cái gì?"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn chấn kinh rồi, trong con ngươi quắc thước là kinh ngạc khó có thể che giấu.
Ông không có nghe lầm chứ? Trên người Cẩu Đản thật sự có một khối ngọc thạch màu tím kia sao?
"Phụ hoàng, người sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của phụ hoàng mình, Tiêu Dung Diệp ân cần hỏi.
Sao lời nói hành động của phụ hoàng lại không ổn như vậy?
Nhìn đến đây, Tiêu Dung Diệp không khỏi nhíu mày.
"Con lặp lại lần nữa, lời con mới vừa nói!"
Nghe được Tiêu Hạo Thiên nói cường điệu như vậy, lại muốn mình lặp lại lời nói, Tiêu Dung Diệp có chút sững sờ.
"Phụ hoàng..."
Tiêu Dung Diệp không có lên tiếng, có chút lo lắng. Dù sao sắc mặt Tiêu Hạo Thiên khó chịu giống như gan heo, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Con nói... trên người Cẩu Đản có ngọc thạch màu tím?"
Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên hoảng loạn, hoàn toàn lộ ra hết tất cả kinh ngạc trong mắt ông.
Tuy rằng Tiêu Hạo Thiên có chút bất thường như vậy, nhưng Tiêu Dung Diệp vẫn ngưng mi gật gật đầu.
Thấy Tiêu Dung Diệp gật đầu, Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn hỗn loạn rồi.
"Người tới, người tới, người tới, bãi giá Thái Y viện, ngay lập tức!"
Vội vàng phân phó xong, Tiêu Hạo Thiên liền di chuyển bước chân sốt ruột ra khỏi Đại Hùng bảo điện.
Thấy phụ hoàng mình hoảng loạn không thôi rời đi như vậy, tiếng lòng căng thẳng của Tiêu Dung Diệp hoàn toàn cắt đứt rồi.
Xem ra chuyện quả thật không có đơn giản như vậy!
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Hạo Thiên vội vàng giống như là gặp ma đi đến Thái Y viện.
Vừa vào cửa, ông mặc một thân y phục long bào hai rồng đùa châu liền nghĩ muốn xông vào phòng trong, nhìn một chút khối ngọc màu tím trong truyền thuyết này.
Cũng không nghĩ đến bị Lộ Lệ cường ngạnh cản lại.
"Hoàng thượng, bên trong đang cầm máu cho Thần vương phi, ngài đừng đi vào, vi thần sợ cảnh tượng huyết tinh này sẽ làm bẩn ánh mắt ngài!"
"Trẫm không sợ, trẫm muốn vào. Lộ thái y, mang trẫm đi vào!"
Tay Tiêu Hạo Thiên run rẩy, gắt gao nắm chặt ống tay áo của Lộ Lệ, một bộ dáng nóng lòng muốn thử tràn ngập cả khuôn mặt.
"Hoàng thượng, ngài thật sự không thể đi vào!"
Lộ Lệ thấy mình cũng không ngăn cản được, cả trái tim đều thấp thỏm lo âu run run.
Trùng hợp lúc này, sắc mặt Hoắc Thiếu Nghi ngưng trọng tiến lên, sau khi hơi gật đầu với Tiêu Hạo Thiên, nói - -
"Hoàng thượng, Lộ thái y nói rất đúng, ngài vẫn là chờ ở bên ngoài đi. Trong đó vốn là hỗn loạn, ngài đi vào sẽ chỉ làm nhóm thái y càng thêm luống cuống tay chân."
Hoắc Thiếu Nghi nhẫn nại giải thích, hắn đã sớm lường trước Tiêu Dung Diệp đi tìm hoàng thượng, cho nên hoàng thượng có thể xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
"Thiếu Nghi, ngươi không hiểu, trẫm phải vào xem, Cẩu Đản này chính là..."
Phút chốc, Tiêu Hạo Thiên phát giác chỗ nào không đúng, liền vội vàng ngừng lời nói.
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hạo Thiên ngưng trọng, Hoắc Thiếu Nghi dùng chân cũng có thể nghĩ đến, ông ta trước là muốn chứng thực Cẩu Đản có phải là nữ nhi ruột của ông ta không?
Nghĩ một chút, liền thức thời nói mấy câu thích hợp.
Chốc lát, Lộ Lệ cũng xoay người vào bên trong.
Không đến một lát, Lộ Lệ liền cầm một khối ngọc thạch màu tím óng ánh trong suốt ra.
"Hoàng thượng!"
Lộ Lệ cung kính trình ngọc thạch màu tím lên.
Nhất thời, trong mắt Tiêu Hạo Thiên liền trở nên hơi ướt át, run rẩy vươn tay, cầm lấy khối ngọc tím này.
Một khắc nâng niu ngọc tím này trong tay, trong mắt Tiêu Hạo Thiên rốt cục rơi xuống nước mắt.
Đó là tín vật bên người Hứa Di, thật sự là của nàng ấy.
Vậy xem ra Cẩu Đản này quả thật là đứa nhỏ của Hứa Di rồi.
Thời gian bỗng nhiên quay ngược, hình ảnh bản thân đã từng triền miên với Hứa Di hiện lên trong đầu.
"Hạo Thiên, nếu chúng ta có đứa nhỏ, ta sẽ đeo khối ngọc tím này lên trên người đứa nhỏ, dùng để chứng giám kết tinh tình yêu của chúng ta."
Nữ tử cười ôn nhuận, khiến người nam nhân càng thêm yêu thương nắm chặt lấy vòng eo của nàng.
"Được, hết thảy đều làm theo lời của nàng!"
Lời thề đã từng hứa hẹn, lúc này đây thật sự thực hiện được rồi.
Đứa nhỏ của bọn họ, Cẩu Đản - kết tinh tình yêu. Trời cao ban cho Tiêu Hạo Thiên ông một nữ nhi, thật sự xuất hiện ở trước mặt mình.
"Con bé như thế nào? Như thế nào rồi?"
Nghĩ đến Cẩu Đản còn đang cấp cứu ở bên trong, Tiêu Hạo Thiên lại lần nữa nắm chặt tay Lộ Lệ, hỏi hắn.
Cẩu Đản, nữ nhi của ông, ông không cho phép nó nguy hiểm đến tánh mạng.
Tiêu Hạo Thiên vừa mới hỏi ra miệng, thân mình cao ngất đầy tức giận của Tiêu Dung Diệp liền xuất hiện ở cửa.
/247
|