Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 106: Còn không khép cái miệng phá la của nàng lại, ta nhét nàng vào trong hầm cầu

/247


"Thế nào? Hi vọng ta thận hư cộng thêm bệnh liệt dương à? Vậy đêm nay, ai tới thỏa mãn tâm hồn trống rỗng của nàng?"

Nói xong, thân mình Tiêu Dung Diệp liền tiến lên chèn ép thêm vài phần.

Vừa nghe đến câu đó của Tiêu Dung Diệp: Vậy đêm nay, ai tới thỏa mãn nàng... Cúc hoa của Lệ Ảnh Yên lập tức căng thẳng.

Rồi sau đó thân mình hắn lại lấn đến gần, trái tim nhỏ của Lệ Ảnh Yên càng như con thỏ nhỏ hoảng loạn nhảy lên.

"Cẩu Đản, đừng sợ, lần này ta sẽ thật ôn nhu, ngoan!"

Tiêu Dung Diệp đè thấp tiếng nói thâm thúy lại tràn đầy từ tính lừa gạt, duỗi cánh tay dài ra liền kéo Lệ Ảnh Yên vào trong lòng.

Cùng với giọng nỉ non trầm thấp của hắn, cúi đầu há mồm, một ngụm liền ngậm vành tai khéo léo của nàng.

Bỗng nhiên, tâm Lệ Ảnh Yên níu chặt theo động tác của Tiêu Dung Diệp. Thân thể yếu ớt chịu đựng một trận tê dại, từ lúc nào bắt đầu, nam cặn bã này lại có thể ảnh hưởng đến nàng, chỉ một động tác đơn giản đã khiến cho lưng Lệ Ảnh Yên nàng cứng đờ, không thể suy xét, thậm chí thấp thỏm lo âu giống như một con thỏ nhỏ.

"Biến, nam cặn bã, đừng chạm vào ta!"

Cùng với giọng rít gào trầm thấp của Lệ Ảnh Yên, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp tà ác du ngoạn ở trên thân thể nàng.

"Ưm..." run rẩy một tiếng, tay Tiêu Dung Diệp cách y phục liền để trên vườn hoa ngây ngô của nàng.

"Bảo bối, vốn ta không nghĩ trừng phạt nàng, chỉ là hôm nay nàng làm hơi quá đáng, khiến ta xấu mặt như vậy, có phải nàng nên bồi thường ta một chút không? Hả?"

Cùng với âm cuối nhỏ dần của hắn, lưỡi nhanh chóng động tình miêu tả hình dáng lỗ tai của nàng, như là bút lông trong tay, xẹt qua mỗi một tấc da thịt của nàng.

Tiếng nói trầm thấp bởi vì ngậm vành tai nhiễm tình dục của Lệ Ảnh Yên, giọng điệu càng quyến rũ như là thúc tình khiến tim Lệ Ảnh Yên đập rộn lên.

"Buông ta ra, bệnh thần kinh, hoàn toàn không hiểu nổi ngươi đang nói cái gì?"

Tâm Lệ Ảnh Yên chuẩn bị ăn đòn sắt, đánh chết cũng không thừa nhận nàng động tay chân trong canh.

"Giả bộ không hiểu đúng không? Không sao, ta sẽ 'Tay cầm tay' dạy nàng, khiến nàng một năm một mười kể hết chuyện hôm nay nàng đã làm ra!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp dùng lực xoay thân thể Lệ Ảnh Yên về phía mình, tiếp đó môi mỏng không phân trần liền áp lên.

Đột nhiên bị nụ hôn đánh úp ép lên thần kinh của mình, Lệ Ảnh Yên lập tức khẩn trương cố gắng đứng thẳng thân thể.

"Ưm... Nam cặn bã, cút... đừng chạm vào ta! Cút..."

Lời nói của Lệ Ảnh Yên không hề có lực sát thương, bị toàn bộ lực đạo mãnh liệt của Tiêu Dung Diệp nuốt hết vào trong bụng.

"Tiểu Cẩu Đản của ta đã có tinh lực như vậy, không ngại cùng nhau thi triển năng lực ở trên giường, như thế chúng ta đều sẽ vui vẻ!"

Tiêu Dung Diệp vừa mãnh liệt hôn miệng Lệ Ảnh Yên, vẫn còn không quên dùng lời nói đùa giỡn kích thích thần kinh của nàng.

"Buông ta ra, kẻ điên... cút..."

"Sao lúc này mới biết được Tiêu Dung Diệp ta là kẻ điên, nói cho nàng biết, từ khi ta biết Cẩu Đản nàng là thân nữ nhi, ta đã điên rồi, hơn nữa là vì nàng mà điên!"

Cùng với lời nói điên cuồng của Tiêu Dung Diệp, bàn tay to nhấc một góc khăn trải bàn lên, dùng lực xé - -

Tiếng dĩa, bát rơi vỡ "Xoảng xoảng" vang vọng toàn bộ Ngự Thiện Phòng.

"Á..."

Nghe được tiếng dĩa, bát rơi vỡ, Lệ Ảnh Yên theo bản năng hô to một tiếng.

Nàng chưa kịp phản ứng, đã bị bàn tay to mạnh mẽ của Tiêu Dung Diệp gông cùm xiềng xiếc, chèn ép ở trên bàn.

Lệ Ảnh Yên không thể tin mở to mắt, nhưng chỉ nháy mắt, ánh sáng duy nhất trong Ngự Thiện Phòng liền bị Tiêu Dung Diệp dập tắt.

Tiếp đó, trong ánh mắt thấp thỏm lo âu của Lệ Ảnh Yên, chỉ thấy một bóng đen cao to đè lên nàng.

Thân thể anh tuấn cúi xuống, chuẩn xác không lầm tìm được môi anh đào của Lệ Ảnh Yên, lại lần nữa trằn chọc không có ôn nhu gì đáng nói, ma sát tê dại.

"Ưm..."

Cảm xúc quen thuộc, lực đạo mãnh liệt lại đánh úp về phía Lệ Ảnh Yên, khiến nàng theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng tứ chi bị giam cầm rất chặt, dù nàng muốn giãy dụa cũng không thể thoát khỏi gôm cùm xiềng xích.

"Đêm nay không có bất cứ kẻ nào tới nơi này quấy rầy chúng ta, cho nên chúng ta cứ yên tâm lớn mật - - làm đi!"

Lời nói thô tục khiến người ta mặt đỏ tai hồng rơi vào trong tai Lệ Ảnh Yên, làm nàng cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn. Nhưng không hiểu vì sao, bản thân giống như lại không chịu nổi mê hoặc này.

"Biến thái! Làm ở trong này, ngươi cảm thấy vui vẻ, nhưng ta cảm thấy rất không vui. Nam cặn bã họ Tiêu ngươi rất thích chuyện ép buộc làm khó người khác phải không?"

Lệ Ảnh Yên tức giận đến sắc mặt đỏ hồng phản bác, mình nói như thế nào cũng là người có tiết tháo, không thể bởi vì nam cặn bã họ Tiêu không tiết tháo hắn mà ném mình xuống nước, biến thành mất hết tiết tháo!

"Ép buộc làm khó người khác? A, lần đó bị người hạ thuốc, chính là nàng ầm ĩ muốn tìm ta, sao lúc này tính phóng rắm, quỵt nợ à?"

"Ngươi..."

"Ta cái gì ta? Ta nói sai sao? Đêm hôm đó thật đúng là làm cho người ta tiêu hồn! Thật muốn lại triền miên một đêm không nghỉ với nàng lần nữa!"

Nghe được lời nói châm chọc lộ liễu như vậy của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận đến cả người đều run rẩy.

"Đủ!"

Lệ Ảnh Yên bạo rống một tiếng, nâng tay ôm lỗ tai của mình.

Nàng không muốn nghe, một câu đều không muốn nghe. Đêm đó quả thật là sai lầm của mình, mới có thể khiến nam cặn bã này chiếm tiện nghi, nhưng nam cặn bã này lại năm lần bảy lượt mang chuyện này ra nhục nhã nàng, còn khó chịu hơn là giết nàng.

"Thế nào? Không muốn nghe phải không? Tiêu Dung Diệp ta thế nào cũng muốn nàng nghe rõ!" Nói xong, Tiêu Dung Diệp vươn tay, dùng lực kéo hai tay Lệ Ảnh Yên đang giữ chặt lỗ tai xuống.

Trong bóng đêm, mắt ưng cực kỳ sắc bén được ánh trăng ngoài phòng làm nổi bật lên, dừng lại từng tấc trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, gằn từng tiếng nói qua - -

"Nàng nhớ kỹ, ta là nam nhân duy nhất chiếm hữu thân thể nàng. Cho nên nói, Tiêu Dung Diệp ta là nam nhân duy nhất trong kiếp này của Cẩu Đản nàng. Thân thể của nàng, tâm của nàng, tất cả của nàng đều chỉ có thể thuộc về ta, mà không phải Hoắc Thiếu Nghi quỷ quái hoặc là nam nhân khác. Ngoại trừ ta, ai cũng không thể có được nàng, bất luận kẻ nào trong bọn họ cũng không xứng có được nàng."

"Tiêu Dung Diệp ta không muốn lại thấy nàng khóc lóc thút thít không rõ nguyên nhân lần nào nữa, nhất là vì nam nhân khác ngoài Tiêu Dung Diệp ta. Nếu không, ngọc đá đều nát, Tiêu Dung Diệp ta tuyệt đối có thể làm được!"

Lời nói gào thét này như là lời hứa chắc chắn, hoặc như là lời thề chinh phục, bất kể như thế nào, Tiêu Dung Diệp hắn chỉ nhận định một chân lý, đó chính là - - Cẩu Đản nàng chỉ có thể là Tiêu Dung Diệp hắn!

"Kẻ điên, ngươi đã không có thuốc nào cứu được rồi! Ta và ngươi không có bất kỳ quan hệ gì, ai cũng đều có thể là nam nhân của ta, nhưng chỉ riêng ngươi, vĩnh viễn không có khả năng, bởi vì ngươi vốn không xứng!"

Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp bức đến không thể nhịn được nữa, cái gì cũng không suy nghĩ, chính là một lòng muốn thoát khỏi hắn, cách xa hắn. Nếu không nhất định ngày nào đó, hắn động kinh biến mình thành nô lệ của hắn, cho nên nàng muốn chạy trốn hắn, mặc kệ dùng phương pháp gì rời khỏi hắn, chỉ là Lệ Ảnh Yên nàng lập tức phải làm chuyện lửa sém lông mày.

"Ta - - không có khả năng, không xứng? À!" Tiêu Dung Diệp cười nhạo, chỉ vào cái mũi của mình chất vấn Lệ Ảnh Yên, đây thật đúng là lời nói buồn cười nhất mà Tiêu Dung Diệp hắn nghe được từ khi chào đời đến nay.

Không hiểu vì sao, Tiêu Dung Diệp bị lời nói này kích thích, trong lòng chợt nhói đau, giống như bị dao găm cắt thịt, cảm giác đau đớn rung động trong lòng này khiến hắn khó có thể hô hấp.

"Từng nắm tay nàng, từng ôm eo nàng, từng hôn môi nàng, từng chui vào người của nàng, nàng mẹ nó lại động kinh nói ta không xứng là nam nhân của nàng. Xem ta là giày đã mang qua? Nói ném liền ném ư!"

Lời nói Tiêu Dung Diệp mang theo lực mạnh mẽ trực tiếp xuyên thấu đến đáy lòng của Lệ Ảnh Yên.

Hắn nói không sai, hắn quả thật từng nắm tay mình, từng ôm eo mình, từng hôn môi mình, từng chui vào người mình, nhưng... xem Lệ Ảnh Yên nàng là cái gì? Nữ nhân của Tiêu Dung Diệp hắn thì như thế nào? Còn không phải một nô dịch ấm giường không có danh phận sao? Hèn mọn như vậy, Lệ Ảnh Yên nàng muốn không nổi.

"Câm miệng! Ta... ta không muốn lại nghe ngươi nói thêm câu nào nữa, cút..."

Trong mắt Lệ Ảnh Yên nhiễm nước mắt, nàng quật cường, cường ngạnh kìm nén nước mắt, không để nước mắt rơi xuống.

Tay nhỏ bé gầy yếu dùng hết khí lực, đẩy ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp ra, nàng muốn chạy trốn khỏi hắn, không dám chậm trễ một chút nào. Nếu không, nàng rất sợ ngay sau đó, toàn bộ kiên trì của nàng sẽ tan rã ở trước mặt hắn.

"Thế nào? Còn muốn chạy?"

Ánh mắt Tiêu Dung Diệp đã nhiễm lên ngọn lửa dục vọng, đưa tay kéo cổ tay trắng nõn của Lệ Ảnh Yên, nắm chặt ở trong lòng bàn tay. Dùng lực lôi kéo một cái, Lệ Ảnh Yên lại lần nữa ngã vào trong lòng hắn.

"Không muốn nghe phải không? Được rồi, chúng ta đến - - làm!"

Nói xong, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền bắt đầu xé y phục của Lệ Ảnh Yên.

Mãnh liệt lại bá đạo, không có ôn nhu gì đáng nói.

/247

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status