Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 162 - Khủng hoảng lương thực

/288


Quầy tiệm tạp hóa thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Mộc Cẩm, trong mắt đều là hốt hoảng.

“Mộc cô nương, lão đầu tử nơi này từ chỗ thương nhân lương thực nhận được tin tức, sắp hết lương thực.”

Trong lòng Mộc Cẩm rùng mình.

Theo bản năng liền nhìn về phía bên ngoài, cửa hàng bên ngoài nắng gắt như lửa, Mặt trời đang rực cháy bên ngoài cửa hàng.

Nếu một giọt nước rơi xuống Gạch xanh trước cửa hàng, lập tức biến thành khói xanh bố lên, Bầu trời không một gợn mây.

“Mộc cô nương, nhìn như vậy, mấy ngày nữa sẽ hết lương thực rồi…”..

"Lão đầu tử nơi này cùng mấy nhà thương nhân lương thực trong huyện vốn là ký khế ước, mỗi bảy ngày thương nhân lương thực sẽ đưa cho lão đầu tử một lần lương thực, sau này liền không thể."

Chưởng quầy tiệm tạp hóa khuôn mặt già nua thê lương, nhìn Mộc Cẩm nói: "Mà cửa hàng gạo mì dầu trên trấn này cũng đều là mấy nhà cung cấp lương thực kia cung cấp hàng, chuyện này thật sự lớn!”

“Mộc cô nương từ trước đến nay giúp đỡ việc làm ăn của lão đầu tử, lão đầu tử đặc biệt đến nói với ngươi một tiếng, trong nhà có tiền bạc, hay là mau mua lương thực đi! Mua lương thực mới có thể sống sót, để lại núi xanh không lo không có củi đốt a.”

Mộc Cẩm sắc mặt cũng không tốt lắm, lông mi dài đè xuống, khép hờ mi mắt, trong lòng cũng lo lắng cho dân chúng gặp tai họa.

Nàng vốn chỉ mới lo lắng đến nguồn nước

Nguồn nước bởi vì có Thọ An trưởng công chúa chỉ thị, ở nơi khác điều tới rất nhiều người đào giếng tới giúp địa phương bị thiên tai đào giếng sâu, cho nên nguồn nước còn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Không ngờ lương thực lại xảy ra vấn đề trước cả nguồn nước.

Nguồn nước còn có thể chống đỡ được nhờ có Thọ An trưởng công chúa và một số quan viên chân chính vì nước vì dân, lương thực càng phải như thế mới đúng.

Hôm nay giá lương thực tăng cao, còn cắt đứt khẩu phần lương thực của dân chúng, đây rõ ràng là người gây ra.

Trong đó lại có bao nhiêu thế gia đại tộc tại lúc quốc gia gặp nạn lại cùng những tham quan ô lại kia và lũ gian thương quấy nhiễu ở trong đó đây?

“Mộc cô nương, ngươi mau định chủ ý đi, lão đầu tử trở về a." Chưởng quầy tiệm tạp hóa đứng dậy, bởi vì tâm sự nặng nề, thiếu chút nữa bị chân bàn vấp ngã.

Mộc Cẩm vội kêu hắn cẩn thận một chút, lại kêu Lăng Không bọc một túi gà muối.

Đem lòng gà muối đưa cho chủ tiệm tạp hóa, Mộc Cẩm đa tạ hắn đến báo cho nàng tin tức quan trọng này.

Chưởng quầy tiệm tạp hóa cũng thích món kho Mộc Cẩm làm, cũng không khách khí với Mộc Cẩm, nói cám ơn liền nhận.

"Cô nương, ngươi mấy ngày nay thỉnh thoảng đều mua lương thực trở về, trong cửa hàng đã tích lũy không ít, chúng ta còn muốn tiếp tục mua sao?"

Mộc Cẩm gật đầu.

Lương thực nơi này của chúng ta tuy tích lũy không ít, nhưng còn có Lâm thúc bọn họ, cũng không thể để bọn họ đói bụng.

Lăng Không khẽ nhíu mày.

"Cô nương, Lâm thúc một nhà bị ngài mua lại, bọn hắn bây giờ ở nhà cô nương ở Mộc gia thôn trong nhà, tự nhiên cũng phải nghĩ biện pháp tự lực cánh sinh, cũng không thể một nhà đều dựa vào cô nương nuôi sống."

Mộc Cẩm đi tới phía sau quầy, mở ngăn kéo ra lấy ra số bạc hôm nay kiếm được.



Trầm ổn trả lời: "Lý do là như vậy, nhưng cũng không biết trận hạn hán này phải tới khi nào mới có thể kết thúc, lương thực của cả nhà Lâm thúc có thể chuẩn bị trước, vẫn là chuẩn bị tốt.”

Lăng Không trong lòng ấm áp.

Trên mặt cô nương mặc dù vẫn lạnh như băng, nhưng thật ra là người lương thiện chân chính!

Mộc Cẩm cầm tiền muốn đi ra ngoài.

Lăng Hư vội nói: "Cô nương, giờ này hẳn là cũng không có khách đến mua đồ kho, ta cùng đi với cô nương, nếu là mua vật nặng, cô nương xách không nổi.

Mộc Cẩm không muốn hắn đi theo, nàng mua một phần còn thừa dịp người ta không chú ý giấu một phần vào trong không gian vòng ngọc.

Cười cười, ôn nhu nói: "Vạn nhất có khách tới thì sao, hôm nay quá nóng, thức ăn chín cũng không để lâu lắm, có thể bán được một ít. Nếu tôi mua nhiều, mời người mang về là được.

Cũng cho đám cước phu đáng thương kia kiếm chút tiền vất vả đi.”

Nàng đã nói như vậy, Lăng Không cũng không đuổi theo ra ngoài.

Mộc Cẩm đi dạo một vòng, lại mua khoảng hai trăm cân lương thực và khoảng một trăm cân lương thực thô.

Tổng cộng tốn của nàng hơn ba mươi lượng bạc.

Giá lương thực đã tăng lên gấp ba lần lúc trước.

Nếu là qua mấy ngày hết lương thực, phía sau coi như có lương thực lại đây, còn không biết muốn tăng tới trình độ nào.

Lúc này dù đau lòng bạc, cũng phải mua.

Chỉ sợ phía sau có tiền cũng không mua được lương thực a.

Cũng may lúc trước nàng trữ đủ nhiều, còn có thể thoáng yên tâm một chút.

Trong không gian trữ vật, Mộc Cẩm đã trữ hơn một ngàn cân lương thực, bốn năm trăm cân đậu.

Còn có những nguyên liệu khác.

Trong nhà cũ để lại hơn trăm cân lương thực nàng không nghĩ tới, để lại cho một nhà Lâm thúc làm lương thực.

Nhà mới nơi đó nàng cũng trữ chừng hai trăm cân, hơn nữa lần trước vào nhà mới,

Triệu Cảnh Dật cũng đưa cho nàng chừng ba trăm cân lương thực.

Nàng tính toán thật sự chống đỡ không nổi thời điểm, liền đem Triệu Cảnh Dật đưa cho nàng ba trăm cân lương thực giữ lại làm cháo.

Chuyện Mộc gia thôn bên kia cũng phải lưu lại hai trăm cân lương thực, dù sao cũng là mạng người quan trọng.

Mộc Cẩm mua không ít lương thực, nàng nhờ người khuân vác giúp đỡ chuyển lương thực, cửa hàng bên kia đều phái người làm đi theo.

Lương thực quý giá, cửa hàng bên kia cũng sợ cước phu đói đến phát điên đem lương thực khách nhân mua trộm đi.



Mộc Cẩm bên này lại vội vàng đi Hoàng Tam Nương bên kia.

Sắp hết lương thực, cũng nhắc nhở nàng một tiếng, trong nhà có tiền bạc vẫn là mua chút lương thực trữ trước, để tránh phía sau mua không được, hoặc là giá cả cao không thể với tới.

Hoàng Tam Nương những ngày này buôn bán cũng càng ngày càng kém.

Nhìn thấy Mộc Cẩm đến, mới xoa dịu vẻ u sầu trên mặt, cười đón Mộc Cẩm vào quán mì nhỏ của nàng.

Quán mì nhỏ bây giờ trống rỗng, một người khách ăn mì cũng không có.

Dù sao sau khi lương thực tăng giá, mì của quán mì này cũng tăng giá.

Món kho nhà Mộc Cẩm mỗi ngày cũng sẽ đưa tới một ít, nhưng muốn cũng càng ngày càng ít.

Lúc trước làm ăn tốt, một ngày cần bốn năm mươi cân món kho, hiện giờ một ngày cũng chỉ trên dưới mười cân.

Hạn hán này quá lâu, ảnh hưởng thật sự quá lớn.

Hoàng Tam Nương và Mộc Cẩm thở dài kể khổ, Mộc Cẩm không ngắt lời nàng.

Hoàng Tam Nương nói xong liền ngượng ngùng đứng lên.

“Này! Năm nay cũng khó! Cũng không phải một nhà ta, ta a chính là miệng nát, muội tử chớ ghét bỏ!”

Mộc Cẩm lắc đầu, đúng vậy, đều khó.

"Đúng rồi, muội tử đã nhiều ngày không tới quán mì này của ta, là muốn ăn mì của nhà ta?”

Mộc Cẩm vội cười xua tay.

“Ta đã ăn rồi. Giờ này ai còn chưa ăn?”

“Muội tử kia là tới có việc?" Sắc mặt Hoàng Tam Nương cũng ngưng trọng.

Mộc Cẩm liền đem tin tức thị trấn sợ cạn lương thực nói với nàng mấy ngày nữa.

"Tam Nương tỷ tỷ, trong nhà ngươi nếu là có tiền mặt, vẫn là trước phân một ít đi ra nhanh chóng trữ chút lương thực đi."

Quang cảnh này, sợ là phía sau không hết lương thực, trước khi mưa to, giá lương thực chỉ có thể càng ngày càng đắt.

Trừ phi lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình đưa tới.

Nhưng Mộc Cẩm biết, ít nhất trước mắt, lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình cũng đừng nghĩ.

"Ai, không giấu diếm muội tử, ta cha chồng cùng mấy vị thúc tử trước đó vài ngày liền vội vàng trữ một ít, khi đó hai mươi mấy văn một cân đều đau lòng như trời muốn sập một nửa."

 "Hôm nay, bình thường gạo bột trắng đều ba mươi mấy văn một cân rồi, dọa cái c.h.ế.t ta."

Mộc Cẩm đang muốn phụ họa, đột nhiên một nữ tử tóc rối bù vọt vào, lập tức kéo ống tay áo của nàng, kêu khóc...

 

/288

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status