Chương 5: Cơm Chiều [ 1 ]
Editor: Anh Túc Có Độc
Lưu thị đem ánh mắt từ trên người Phú Quý đứng ở bên bàn sang trên người Chiêu Đệ, nhìn qua nhìn lại, mới cười nói:” Chắc là Chiêu Đệ lại nghịch ngợm, cùng Phú Quý bày trò?”
Chiêu Đệ cười cười, không tự giác miết miệng, oán trách nói:” Nương, Chiêu Đệ đã hiểu chuyện, được không? Còn nói như vậy người ta hiểu lầm làm sao bây giờ. ”
Có thể là bởi vì cảm giác quen thuộc trong trí nhớ, nàng đối này nương này luôn có một loại cảm giác nói không nên lời . Nàng nghĩ, cái này hẳn là tình cảm mẹ con!
Lưu thị nhìn lại nữ nhi, khuôn mặt điềm tĩnh tươi cười, lông mày cong cong, cái mũi khéo léo môi đỏ mọng hơi hơi cong lên, da thịt trắng nõn không còn bộ dáng con mèo con lem luốc như xưa nữa…… Nhưng chỉ có bộ quần áo màu xanh có những mảnh vá trên người kia nhìn qua có chút chói mắt , cái bộ quần áo này vẫn là quần áo của Đắc Đệ đổi thành , mà nàng nhớ được, cái bộ quần áo này còn hình như là quần áo của nữ nhi nhị tỷ nàng không mặc đi đưa tới……
Lưu thị đau xót, nàng nghĩ, nàng là người không có bản lĩnh, bằng không mấy nữ nhi cũng sẽ không khổ như vậy…..
“Hảo hảo hảo, nương biết Chiêu Đệ vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận, sẽ không nghịch ngợm .” Lưu thị đi đến bên cạnh Chiêu Đệ, tay xoa xoa tóc Chiêu Đệ,” ở đây chờ nha, nương đi phòng bếp nhìn xem xong chưa.”
Nàng biết, nữ nhi của nàng rất hiểu chuyện, từ khi hết bệnh rồi, mỗi ngày đến giờ làm cơm đều đến phòng bếp giúp đỡ, chính là bình thường, cũng trở nên chịu khó, thường xuyên giúp đỡ làm một ít công việc trong sức.
Chiêu Đệ nhìn ánh mắt yêu thương của nương, cảm thấy tâm mềm nhũn, điềm tĩnh cười, gật gật đầu. Lưu thị lúc này liền đi phòng bếp.
Điền gia tuy rằng là một đại gia đình, ăn cơm người nhiều, nhưng phòng bếp không phải quá lớn, nhiều người đứng một chút sẽ có vẻ chật chội .
Lưu thị vừa tiến vào phòng bếp, thấy Đắc Đệ ngồi xổm miệng thổi nhóm lửa, ánh lửa chiếu trên mặt, chóp mũi là toát ra một chút mồ hôi.
Nàng một bên cầm ca múc nước chuẩn bị rửa tay, một bên hỏi: “Tam đệ muội, còn có cái gì muốn giúp đỡ sao?”
Chương thị đang đứng ở bên cạnh bếp lò, đảo ngô cùng rau dại trong nồi, làm thành bánh bột ngô, cũng vội đến mồ hôi chảy ròng,” Cũng sắp xong rồi, đại tẩu, ngươi giúp ta đem canh ra đi!”
Lưu thị rửa sạch tay, cười nói: “Được rồi!”
Một lúc sau đồ ăn đều đã được đặt lên bàn ăn.
“Tam thẩm, đến nơi này ngồi. “Chiêu Đệ nhìn thấy Chương thị từ phòng bếp đi ra, vội vàng đem chiếc ghế bê lại đây.
Chương thị đem nước trên tay lau ở tấm vải quấn ngang hông, cười cười đi tới, “Chiêu Đệ thật sự là hiểu chuyện nga!”
Chiêu Đệ được khen, liền không nghĩ ra, trước kia nàng nghịch đến mức nào a! Mới thay đổi có một chút, mọi người đã khen nàng? Bất quá được người khen. Nàng vẫn rất cao hứng .
Đắc Đệ cười nói: “Tam thẩm, ngài đừng khen nữa, đuôi của Chiêu Đệ đều vểnh lên trời rồi.”
“Đại tỷ.” Chiêu Đệ miệng kêu lên một tiếng, vẻ mặt hơi có chút ủy khuất. Có khả năng chính nàng cũng không biết, nhưng là người khác vừa nhìn thấy, liền cảm thấy nàng đây là đang làm nũng !
” Ta không nói .” Đắc Đệ gặp ánh mắt ủy khuất của Chiêu Đệ, liền cầu xin tha thứ, gắp một đũa đồ ăn vào bát cơm của Chiêu Đệ ,” Nhanh chút ăn cơm đi!”
Chiêu Đệ cúi đầu nhìn thoáng qua, trong bát cũng chỉ có một miếng cải trắng, vẫn là cái loại một chút dầu mỡ cũng không có, nàng còn không có chuyển động đũa, đồ ăn này không được bỏ .
Nàng còn nhớ rõ, nàng lần đầu tiên đến phòng bếp, vừa vặn thấy nương nấu cơm. Nương từ trong một cái bình nhỏ lấy ra một khối thịt béo, bỏ vào cái nồi đã được đun nóng, thời điểm đó nàng còn thật vừa lòng gật gật đầu, xem ra nhà này tuy rằng nghèo, nhưng cái ăn cũng không quá tiết kiệm, nhưng tiếp nàng liền trật cả quai hàm. Bởi vì nàng thấy nương cầm đôi đũa to đem khối thịt béo nhỏ kia ở trong nồi lăn qua lăn lại hai vòng, chờ đáy nồi đều dính đầy mỡ, nương đem miếng thịt béo nhỏ kia lại bỏ vào bình nhỏ …..
Từ lần đó trở đi, nàng biết gia đình này rất nghèo, mỗi ngày nấu cơm chỉ dám dùng một ít mỡ như vậy.
Đối với vấn đề này, nàng thật không dám nói điều gì, dù sao người ta ra đồng làm việc nặng đều ăn như vậy, nàng một đứa nhóc chẳng lẽ còn giận dỗi nói cái này cung cấp không đủ dinh dưỡng?
May nàng là có mắt nhìn, cứ như vậy ăn gần một tháng “Đại tiệc”, ăn đến độ buồn nôn, nhưng lại không thể không ăn, không ăn thì đói bụng….. Nàng tưởng như vậy là xong, nàng khẳng định mắc bệnh kén ăn. Này qua bao lâu rồi, mỗi ngày đều ăn như vậy.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, mắt nhìn vào bát cơm, trên tay lại vẫn không hề động .
“Nhị Nha, ngươi không đói bụng sao?” Ngồi ở đối diện nàng, Lưu thị thấy nhị nữ nhi cầm đũa không nhúc nhích, lo lắng hỏi:” Lại cảm thấy không thoải mái sao?”
Mà ở một bên Chương thị cũng buông bát đũa trong tay, đưa tay sờ sờ trán Chiêu Đệ,”Không có việc gì a!”
Chiêu Đệ thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này, mới cuống quít nói:”Ta không sao, không có việc gì, vừa rồi chính là buồn ngủ thôi .” Nói xong còn lấy tay nhu nhu ánh mắt, một bộ dáng muốn ngủ.
Mọi người thấy vậy mới thở dài nhẹ nhõm .
Ngồi ở một bàn khác Trương thị nói:”Kia cũng đừng vội ngủ, ăn cơm trước lại nói!”
“Vâng! Bà nội.” Chiêu Đệ nhu thuận gật gật đầu, tay vội vàng cầm lấy chiếc đũa liền gắp một cái bánh bột ngô nhân rau dại với cải trắng cùng canh dưa chua bắt đầu ăn.
“Khánh Ca, ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu tranh của ta, cũng đừng trách ta không khách khí !” Đột nhiên, Phú Quý nổi giận gầm lên một tiếng, cầm chiếc đũa chỉ vào người ngồi bên cạnh hắn- Khánh Ca, hung tợn nói.
Phú Quý cùng Khánh Ca hai người như kiểu khắc nhau, chỉ cần là ở cùng nhau, nhiều nhất là hai giờ sẽ nháo ra chuyện ồn ào. Câu cửa miệng, làm ca ca phải nhường cho đệ đệ, nhưng Phú Quý lại thật sự không có bộ dáng làm ca ca. Nhưng nói đến cũng lạ, mặc kệ Phú Quý như thế nào khi dễ Khánh Ca, Khánh Ca chỉ cần khóc lớn một chút xong liền đem mọi sự tình quên toàn bộ, xoay người lại vui vui vẻ vẻ đi theo sau Phú Quý ……
Hai người này thật đúng là có chút ý tứ “Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái nguyện đánh một cái nguyện bị đánh ” .
Khánh Ca lập tức cãi lại nói:”Ta nào có, rõ ràng là đại ca ngươi đang ở đây theo ta tranh, được không? “ Miết miệng, bộ dáng thập phần ủy khuất, làm bộ sẽ lớn tiếng khóc.
Mà lúc này, Liêu thị cầm chiếc đũa hung hăng đập lên đầu Phú Quý, mắng:
“Ngươi thằng nhóc này, nào có bộ dáng người làm ca ca, đệ đệ còn nhỏ, ngươi không thể nhường nhịn một chút?”
Phú Quý hung hăng bị gõ một cái, khi cái thứ hai muốn hạ xuống, liền lách mình tránh ra, xoa đầu kêu lên:”Nương, mắt nào nhìn thấy ta cùng tam đệ đoạt, rõ ràng là chiếc đũa của ta gắp xong đồ ăn, hắn lại dám làm cho nó bị rơi.” Hung hăng trừng mắt Khánh Ca, giọng điệu thập phần không tốt.
“Cho dù như thế, ngươi vẫn là người làm ca ca …… Ngươi còn có bộ dáng làm đại ca sao? Ngươi xem Thành Phú, quy củ ngồi ăn cơm, giống như ngươi, mỗi ngày không nháo ra việc gì, cả người liền ngứa không chịu được!” Liêu thị chỉ cần hé miệng ra , hồi lâu đều sẽ không dừng được .
Editor: Anh Túc Có Độc
Lưu thị đem ánh mắt từ trên người Phú Quý đứng ở bên bàn sang trên người Chiêu Đệ, nhìn qua nhìn lại, mới cười nói:” Chắc là Chiêu Đệ lại nghịch ngợm, cùng Phú Quý bày trò?”
Chiêu Đệ cười cười, không tự giác miết miệng, oán trách nói:” Nương, Chiêu Đệ đã hiểu chuyện, được không? Còn nói như vậy người ta hiểu lầm làm sao bây giờ. ”
Có thể là bởi vì cảm giác quen thuộc trong trí nhớ, nàng đối này nương này luôn có một loại cảm giác nói không nên lời . Nàng nghĩ, cái này hẳn là tình cảm mẹ con!
Lưu thị nhìn lại nữ nhi, khuôn mặt điềm tĩnh tươi cười, lông mày cong cong, cái mũi khéo léo môi đỏ mọng hơi hơi cong lên, da thịt trắng nõn không còn bộ dáng con mèo con lem luốc như xưa nữa…… Nhưng chỉ có bộ quần áo màu xanh có những mảnh vá trên người kia nhìn qua có chút chói mắt , cái bộ quần áo này vẫn là quần áo của Đắc Đệ đổi thành , mà nàng nhớ được, cái bộ quần áo này còn hình như là quần áo của nữ nhi nhị tỷ nàng không mặc đi đưa tới……
Lưu thị đau xót, nàng nghĩ, nàng là người không có bản lĩnh, bằng không mấy nữ nhi cũng sẽ không khổ như vậy…..
“Hảo hảo hảo, nương biết Chiêu Đệ vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận, sẽ không nghịch ngợm .” Lưu thị đi đến bên cạnh Chiêu Đệ, tay xoa xoa tóc Chiêu Đệ,” ở đây chờ nha, nương đi phòng bếp nhìn xem xong chưa.”
Nàng biết, nữ nhi của nàng rất hiểu chuyện, từ khi hết bệnh rồi, mỗi ngày đến giờ làm cơm đều đến phòng bếp giúp đỡ, chính là bình thường, cũng trở nên chịu khó, thường xuyên giúp đỡ làm một ít công việc trong sức.
Chiêu Đệ nhìn ánh mắt yêu thương của nương, cảm thấy tâm mềm nhũn, điềm tĩnh cười, gật gật đầu. Lưu thị lúc này liền đi phòng bếp.
Điền gia tuy rằng là một đại gia đình, ăn cơm người nhiều, nhưng phòng bếp không phải quá lớn, nhiều người đứng một chút sẽ có vẻ chật chội .
Lưu thị vừa tiến vào phòng bếp, thấy Đắc Đệ ngồi xổm miệng thổi nhóm lửa, ánh lửa chiếu trên mặt, chóp mũi là toát ra một chút mồ hôi.
Nàng một bên cầm ca múc nước chuẩn bị rửa tay, một bên hỏi: “Tam đệ muội, còn có cái gì muốn giúp đỡ sao?”
Chương thị đang đứng ở bên cạnh bếp lò, đảo ngô cùng rau dại trong nồi, làm thành bánh bột ngô, cũng vội đến mồ hôi chảy ròng,” Cũng sắp xong rồi, đại tẩu, ngươi giúp ta đem canh ra đi!”
Lưu thị rửa sạch tay, cười nói: “Được rồi!”
Một lúc sau đồ ăn đều đã được đặt lên bàn ăn.
“Tam thẩm, đến nơi này ngồi. “Chiêu Đệ nhìn thấy Chương thị từ phòng bếp đi ra, vội vàng đem chiếc ghế bê lại đây.
Chương thị đem nước trên tay lau ở tấm vải quấn ngang hông, cười cười đi tới, “Chiêu Đệ thật sự là hiểu chuyện nga!”
Chiêu Đệ được khen, liền không nghĩ ra, trước kia nàng nghịch đến mức nào a! Mới thay đổi có một chút, mọi người đã khen nàng? Bất quá được người khen. Nàng vẫn rất cao hứng .
Đắc Đệ cười nói: “Tam thẩm, ngài đừng khen nữa, đuôi của Chiêu Đệ đều vểnh lên trời rồi.”
“Đại tỷ.” Chiêu Đệ miệng kêu lên một tiếng, vẻ mặt hơi có chút ủy khuất. Có khả năng chính nàng cũng không biết, nhưng là người khác vừa nhìn thấy, liền cảm thấy nàng đây là đang làm nũng !
” Ta không nói .” Đắc Đệ gặp ánh mắt ủy khuất của Chiêu Đệ, liền cầu xin tha thứ, gắp một đũa đồ ăn vào bát cơm của Chiêu Đệ ,” Nhanh chút ăn cơm đi!”
Chiêu Đệ cúi đầu nhìn thoáng qua, trong bát cũng chỉ có một miếng cải trắng, vẫn là cái loại một chút dầu mỡ cũng không có, nàng còn không có chuyển động đũa, đồ ăn này không được bỏ .
Nàng còn nhớ rõ, nàng lần đầu tiên đến phòng bếp, vừa vặn thấy nương nấu cơm. Nương từ trong một cái bình nhỏ lấy ra một khối thịt béo, bỏ vào cái nồi đã được đun nóng, thời điểm đó nàng còn thật vừa lòng gật gật đầu, xem ra nhà này tuy rằng nghèo, nhưng cái ăn cũng không quá tiết kiệm, nhưng tiếp nàng liền trật cả quai hàm. Bởi vì nàng thấy nương cầm đôi đũa to đem khối thịt béo nhỏ kia ở trong nồi lăn qua lăn lại hai vòng, chờ đáy nồi đều dính đầy mỡ, nương đem miếng thịt béo nhỏ kia lại bỏ vào bình nhỏ …..
Từ lần đó trở đi, nàng biết gia đình này rất nghèo, mỗi ngày nấu cơm chỉ dám dùng một ít mỡ như vậy.
Đối với vấn đề này, nàng thật không dám nói điều gì, dù sao người ta ra đồng làm việc nặng đều ăn như vậy, nàng một đứa nhóc chẳng lẽ còn giận dỗi nói cái này cung cấp không đủ dinh dưỡng?
May nàng là có mắt nhìn, cứ như vậy ăn gần một tháng “Đại tiệc”, ăn đến độ buồn nôn, nhưng lại không thể không ăn, không ăn thì đói bụng….. Nàng tưởng như vậy là xong, nàng khẳng định mắc bệnh kén ăn. Này qua bao lâu rồi, mỗi ngày đều ăn như vậy.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, mắt nhìn vào bát cơm, trên tay lại vẫn không hề động .
“Nhị Nha, ngươi không đói bụng sao?” Ngồi ở đối diện nàng, Lưu thị thấy nhị nữ nhi cầm đũa không nhúc nhích, lo lắng hỏi:” Lại cảm thấy không thoải mái sao?”
Mà ở một bên Chương thị cũng buông bát đũa trong tay, đưa tay sờ sờ trán Chiêu Đệ,”Không có việc gì a!”
Chiêu Đệ thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này, mới cuống quít nói:”Ta không sao, không có việc gì, vừa rồi chính là buồn ngủ thôi .” Nói xong còn lấy tay nhu nhu ánh mắt, một bộ dáng muốn ngủ.
Mọi người thấy vậy mới thở dài nhẹ nhõm .
Ngồi ở một bàn khác Trương thị nói:”Kia cũng đừng vội ngủ, ăn cơm trước lại nói!”
“Vâng! Bà nội.” Chiêu Đệ nhu thuận gật gật đầu, tay vội vàng cầm lấy chiếc đũa liền gắp một cái bánh bột ngô nhân rau dại với cải trắng cùng canh dưa chua bắt đầu ăn.
“Khánh Ca, ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu tranh của ta, cũng đừng trách ta không khách khí !” Đột nhiên, Phú Quý nổi giận gầm lên một tiếng, cầm chiếc đũa chỉ vào người ngồi bên cạnh hắn- Khánh Ca, hung tợn nói.
Phú Quý cùng Khánh Ca hai người như kiểu khắc nhau, chỉ cần là ở cùng nhau, nhiều nhất là hai giờ sẽ nháo ra chuyện ồn ào. Câu cửa miệng, làm ca ca phải nhường cho đệ đệ, nhưng Phú Quý lại thật sự không có bộ dáng làm ca ca. Nhưng nói đến cũng lạ, mặc kệ Phú Quý như thế nào khi dễ Khánh Ca, Khánh Ca chỉ cần khóc lớn một chút xong liền đem mọi sự tình quên toàn bộ, xoay người lại vui vui vẻ vẻ đi theo sau Phú Quý ……
Hai người này thật đúng là có chút ý tứ “Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái nguyện đánh một cái nguyện bị đánh ” .
Khánh Ca lập tức cãi lại nói:”Ta nào có, rõ ràng là đại ca ngươi đang ở đây theo ta tranh, được không? “ Miết miệng, bộ dáng thập phần ủy khuất, làm bộ sẽ lớn tiếng khóc.
Mà lúc này, Liêu thị cầm chiếc đũa hung hăng đập lên đầu Phú Quý, mắng:
“Ngươi thằng nhóc này, nào có bộ dáng người làm ca ca, đệ đệ còn nhỏ, ngươi không thể nhường nhịn một chút?”
Phú Quý hung hăng bị gõ một cái, khi cái thứ hai muốn hạ xuống, liền lách mình tránh ra, xoa đầu kêu lên:”Nương, mắt nào nhìn thấy ta cùng tam đệ đoạt, rõ ràng là chiếc đũa của ta gắp xong đồ ăn, hắn lại dám làm cho nó bị rơi.” Hung hăng trừng mắt Khánh Ca, giọng điệu thập phần không tốt.
“Cho dù như thế, ngươi vẫn là người làm ca ca …… Ngươi còn có bộ dáng làm đại ca sao? Ngươi xem Thành Phú, quy củ ngồi ăn cơm, giống như ngươi, mỗi ngày không nháo ra việc gì, cả người liền ngứa không chịu được!” Liêu thị chỉ cần hé miệng ra , hồi lâu đều sẽ không dừng được .
/8
|