Trọng Lâm đưa Thu Ý Hàm đến bờ biển, hy vọng tâm tình của cô khá lên, quả nhiên Ý Hàm đã thôi không khóc nữa. Nhưng mà sau khi cô nín khóc, Trọng Lâm mới phát hiện việc lén lút đưa cô đi như vậy dường như không phải là một lựa chọn sáng suốt. Lúc đầu anh chỉ muốn khiến cho con cáo già Thu Vân Long kia lo lắng, nhưng giờ xem ra người chịu khổ lại chính là anh rồi.
“Mẹ, mẹ, chỗ này có cái một bồn tắm rất lớn đó, mẹ nhanh xuống tắm dầu thơm với Hàm Nhi đi!” Vừa nói xong Ý Hàm liền bước một chân xuống biển. Trọng Lâm vội vàng chạy tới ngăn lại hành động như muốn tự sát của cô. Anh cũng không muốn ngày mai trên các mặt báo sẽ viết: Đại tiểu thư của tập đoàn Thu thị vào buổi tối hôm sinh nhật đã nhảy xuống biển tự vẫn!
Không thể xua tan cái suy nghĩ muốn tắm dầu thơm trong đầu cô, anh buộc lòng phải nhét cô vào xe, bằng tốc độ nhanh nhất, đưa cô về căn nhà của mình. Cũng không tệ, lão già ấy đã rời bỏ cái căn nhà lạnh lẽo này lâu rồi, cho nên đêm nay cũng thuận tiện hơn.
Lúc này Trọng Lâm ở trong phòng tắm nở nụ cười đau khổ, thật không nghĩ tới mình mới hai mươi bảy tuổi đã phải làm ba rồi. Nhưng mà cảm giác này dường như cũng không đến nỗi nào.
“Hàm Nhi, nước đã chuẩn bị xong, có thể tắm được rồi.” Trọng Lâm nói với Ý Hàm bằng vẻ cưng chiều.
“Mẹ, quần áo này làm sao mới cởi ra được đây”. Giây phút này, Trọng Lâm muốn cười nhưng không cười nổi, nhanh chóng cởi hết quần áo của cô rồi mang cô bỏ vào bồn tắm lớn.
” Để con, con tắm được.” Trọng Lâm đen mặt đi ra khỏi phòng tắm.
Giày vò nửa giờ, Ý Hàm cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng tắm, nhưng sao anh lại cho rằng một đứa trẻ không biết gì có thể tự mặc quần áo cho mình nhỉ? Vội vàng cầm lấy cái khăn quấn cô lại, anh ôm lấy Thu Ý Hàm dịu dàng dỗ cô đi vào giấc ngủ. Lúc cô đã ngủ anh bế cô đặt lên chiếc giường ở phía sau rồi quay ra phòng khách. Để phòng hờ cô xảy ra chuyện gì mà anh không phát hiện kịp, xem ra đêm nay anh không thể ngủ rồi. Anh xoa trán vài cái rồi mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Thu Ý Hàm đã lâu không được ngủ một giấc ngon như vậy, mở mắt ra xem xét xung quanh, cô phát hiện đây không phải phòng của mình, chuyện xảy ra đầu buổi tối qua cô vẫn nhớ, nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến cô phải hít vào một hơi thật sâu. Cơ thể bên dưới tấm chăn của cô không mặc gì, có điều qua quá trình kiểm tra cẩn thận, cô cũng không thấy có gì bất thường xảy ra, xem ra cô không bị xâm phạm. Quấn tấm chăn mỏng quanh cơ thể, đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngủ trên ghế sopha, lại nhìn thấy máy tính xách tay trên bàn, chắc là mới ngủ vào rạng sáng. Anh ta đã thức cả đêm để chăm sóc cô như vậy thì không nên làm phiền lúc anh ta nghỉ ngơi, bây giờ tìm ra quần áo của cô mới là việc cấp thiết nhất. Trong cái xã hội này, chỉ có đối xử tốt với bản thân mới là hành động sáng suốt. Cô không hề khách sáo đánh thức chủ nhân nơi này, cúi mặt xuống nhìn anh nói thẳng ý muốn của mình.
Trọng Lâm nhìn cô gái đã lấy lại vẻ tự tin của một nàng công chúa, lại thấy buồn cười khi liên tưởng đến biểu hiện tối hôm qua của cô. Hơn nữa cô gái này còn chưa mặc quần áo đàng hoàng lại dám ra điều kiện với một người đàn ông lạ, không biết do cô quá tự tin, hay là tự ti đây? Nhưng lại khiến trái tim anh thoáng chút rung động.
“Nếu cô cảm thấy quần áo hôm qua còn mặc được, vậy thì nó ở trong phòng tắm, cô tự đi mà lấy.”
Bước vào phòng tắm, Ý Hàm nhìn mớ quần áo đã bị xé rách, nhớ tới tình cảnh trong phòng tắm tối qua, tóm lại anh ta chính là cố tình, thật đáng giận. Nhưng lý trí mách bảo cô rằng không thể để lộ cảm xúc ra ngoài.
“Anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo được không?” Ý Hàm bực bội ngượng ngập nói.
“Ha, đại tiểu thư nhờ vã người khác mà còn kiêu ngạo vậy sao, nhưng mà tôi có bệnh sạch sẽ, tôi không muốn cho người khác mặc quần áo của mình.” Trọng Lâm nói không chút khách sáo.
Thu Ý Hàm không ngờ rằng mình lại nói với anh ta nhiều như vậy, nhưng tình cảnh bây giờ buộc cô phải chấp nhận, chỉ còn cách gọi điện thoại cho thư ký mang quần áo tới đây, Thu Ý Hàm thầm cảm thấy may mắn khi trước mình đã tuyển thư ký nữ.
“Này, cho tôi mượn di động hoặc điện thoại bàn dùng một chút được không?”
“Thật xin lỗi, tôi nói rồi tôi có bệnh sạch sẽ.”
“Anh!!!”
Reng Reng Reng, Trọng Lâm không để ý tới cô, ngạo mạn nhấc điện thoại lên.
“Tổng giám đốc, quần áo đã được chuẩn bị xong, bây giờ có cần mang lên không?”
“Ừ, mang lên đi.” Không thừa một chữ nào, Trọng Lâm cúp điện thoại, đi đến cửa ra vào, mở cửa rồi nhận lấy đồ. Lúc này Thu Ý Hàm rất giận dữ, tất nhiên không để ý tới Trọng Lâm đang làm cái gì. Ai ngờ anh ta lại đưa cho cô một túi quần áo, cô liền liếc anh một cái rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm. Mặc dù anh ta đã sớm nhờ người giúp cô chuẩn bị quần áo nhưng những việc như thế này lại khiến cô càng tức giận hơn.
Thay xong quần áo, cô đi đến trước mặt anh ta, “Tôi sẽ trả lại tiền quần áo này… cho anh sau, còn nữa, tôi sẽ không nói tiếng cám ơn anh.” Nói xong liền bỏ đi.
“Không tiễn nha.”
“Mẹ, mẹ, chỗ này có cái một bồn tắm rất lớn đó, mẹ nhanh xuống tắm dầu thơm với Hàm Nhi đi!” Vừa nói xong Ý Hàm liền bước một chân xuống biển. Trọng Lâm vội vàng chạy tới ngăn lại hành động như muốn tự sát của cô. Anh cũng không muốn ngày mai trên các mặt báo sẽ viết: Đại tiểu thư của tập đoàn Thu thị vào buổi tối hôm sinh nhật đã nhảy xuống biển tự vẫn!
Không thể xua tan cái suy nghĩ muốn tắm dầu thơm trong đầu cô, anh buộc lòng phải nhét cô vào xe, bằng tốc độ nhanh nhất, đưa cô về căn nhà của mình. Cũng không tệ, lão già ấy đã rời bỏ cái căn nhà lạnh lẽo này lâu rồi, cho nên đêm nay cũng thuận tiện hơn.
Lúc này Trọng Lâm ở trong phòng tắm nở nụ cười đau khổ, thật không nghĩ tới mình mới hai mươi bảy tuổi đã phải làm ba rồi. Nhưng mà cảm giác này dường như cũng không đến nỗi nào.
“Hàm Nhi, nước đã chuẩn bị xong, có thể tắm được rồi.” Trọng Lâm nói với Ý Hàm bằng vẻ cưng chiều.
“Mẹ, quần áo này làm sao mới cởi ra được đây”. Giây phút này, Trọng Lâm muốn cười nhưng không cười nổi, nhanh chóng cởi hết quần áo của cô rồi mang cô bỏ vào bồn tắm lớn.
” Để con, con tắm được.” Trọng Lâm đen mặt đi ra khỏi phòng tắm.
Giày vò nửa giờ, Ý Hàm cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng tắm, nhưng sao anh lại cho rằng một đứa trẻ không biết gì có thể tự mặc quần áo cho mình nhỉ? Vội vàng cầm lấy cái khăn quấn cô lại, anh ôm lấy Thu Ý Hàm dịu dàng dỗ cô đi vào giấc ngủ. Lúc cô đã ngủ anh bế cô đặt lên chiếc giường ở phía sau rồi quay ra phòng khách. Để phòng hờ cô xảy ra chuyện gì mà anh không phát hiện kịp, xem ra đêm nay anh không thể ngủ rồi. Anh xoa trán vài cái rồi mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Thu Ý Hàm đã lâu không được ngủ một giấc ngon như vậy, mở mắt ra xem xét xung quanh, cô phát hiện đây không phải phòng của mình, chuyện xảy ra đầu buổi tối qua cô vẫn nhớ, nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến cô phải hít vào một hơi thật sâu. Cơ thể bên dưới tấm chăn của cô không mặc gì, có điều qua quá trình kiểm tra cẩn thận, cô cũng không thấy có gì bất thường xảy ra, xem ra cô không bị xâm phạm. Quấn tấm chăn mỏng quanh cơ thể, đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngủ trên ghế sopha, lại nhìn thấy máy tính xách tay trên bàn, chắc là mới ngủ vào rạng sáng. Anh ta đã thức cả đêm để chăm sóc cô như vậy thì không nên làm phiền lúc anh ta nghỉ ngơi, bây giờ tìm ra quần áo của cô mới là việc cấp thiết nhất. Trong cái xã hội này, chỉ có đối xử tốt với bản thân mới là hành động sáng suốt. Cô không hề khách sáo đánh thức chủ nhân nơi này, cúi mặt xuống nhìn anh nói thẳng ý muốn của mình.
Trọng Lâm nhìn cô gái đã lấy lại vẻ tự tin của một nàng công chúa, lại thấy buồn cười khi liên tưởng đến biểu hiện tối hôm qua của cô. Hơn nữa cô gái này còn chưa mặc quần áo đàng hoàng lại dám ra điều kiện với một người đàn ông lạ, không biết do cô quá tự tin, hay là tự ti đây? Nhưng lại khiến trái tim anh thoáng chút rung động.
“Nếu cô cảm thấy quần áo hôm qua còn mặc được, vậy thì nó ở trong phòng tắm, cô tự đi mà lấy.”
Bước vào phòng tắm, Ý Hàm nhìn mớ quần áo đã bị xé rách, nhớ tới tình cảnh trong phòng tắm tối qua, tóm lại anh ta chính là cố tình, thật đáng giận. Nhưng lý trí mách bảo cô rằng không thể để lộ cảm xúc ra ngoài.
“Anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo được không?” Ý Hàm bực bội ngượng ngập nói.
“Ha, đại tiểu thư nhờ vã người khác mà còn kiêu ngạo vậy sao, nhưng mà tôi có bệnh sạch sẽ, tôi không muốn cho người khác mặc quần áo của mình.” Trọng Lâm nói không chút khách sáo.
Thu Ý Hàm không ngờ rằng mình lại nói với anh ta nhiều như vậy, nhưng tình cảnh bây giờ buộc cô phải chấp nhận, chỉ còn cách gọi điện thoại cho thư ký mang quần áo tới đây, Thu Ý Hàm thầm cảm thấy may mắn khi trước mình đã tuyển thư ký nữ.
“Này, cho tôi mượn di động hoặc điện thoại bàn dùng một chút được không?”
“Thật xin lỗi, tôi nói rồi tôi có bệnh sạch sẽ.”
“Anh!!!”
Reng Reng Reng, Trọng Lâm không để ý tới cô, ngạo mạn nhấc điện thoại lên.
“Tổng giám đốc, quần áo đã được chuẩn bị xong, bây giờ có cần mang lên không?”
“Ừ, mang lên đi.” Không thừa một chữ nào, Trọng Lâm cúp điện thoại, đi đến cửa ra vào, mở cửa rồi nhận lấy đồ. Lúc này Thu Ý Hàm rất giận dữ, tất nhiên không để ý tới Trọng Lâm đang làm cái gì. Ai ngờ anh ta lại đưa cho cô một túi quần áo, cô liền liếc anh một cái rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm. Mặc dù anh ta đã sớm nhờ người giúp cô chuẩn bị quần áo nhưng những việc như thế này lại khiến cô càng tức giận hơn.
Thay xong quần áo, cô đi đến trước mặt anh ta, “Tôi sẽ trả lại tiền quần áo này… cho anh sau, còn nữa, tôi sẽ không nói tiếng cám ơn anh.” Nói xong liền bỏ đi.
“Không tiễn nha.”
/88
|