Thật là lời nói cảm động biết bao, cô có nên rung động hay không? Sau khi rung động cô còn có thể kiên trì đi tiếp hay không? Có người quan tâm, được người che chở thì sẽ có cảm giác như thế nào? Cô thật sự có thể có được những thứ đó sao? Nhưng nếu có được rồi lại mất đi, cô khẳng định là sẽ không chịu nổi, giờ cô nên làm thế nào đây? Cũng có lẽ cô sớm đã mất đi tư cách có được nó. Chỉ là hiện tại cô thật sự thật sự rất muốn nếm thử một chút cảm giác yêu đương, có ngọt thật hay không? Mẹ cô từng nói tình yêu giống như mật ngọt. Đừng, vẫn là không nên hy vọng xa vời, chỉ cần không chạm vào, thì sẽ không tổn thương.
“Ý Hàm, anh đã quyết định gọi em như vậy, không được nói không, hơn nữa em cũng phải gọi tên anh.” Với vần đề này thái độ Trọng Lâm vô cùng cương ngạnh. Hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên anh tỏ tình đã bị từ chối, nói không hề gì đó là không có khả năng, bởi vì đối phương là người mình thật sự thích. Nếu như quan hệ tạm thời không thể tiến thêm một bước, vậy thì bắt đầu từ chỗ thay đổi cách xưng hô đi, hiện giờ đành phải làm cho cô từ từ thích ứng với chính mình. Dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết muốn tới gần lòng của cô không phải là chuyện dễ dàng.
“Anh nói cái gì.” Thu Ý Hàm mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, với những lời anh vừa mới nói chỉ nghe mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa hiện giờ cô rất nhạy cảm với những lời anh nói, chỉ sợ chính cô cũng không biết tới điều đó. “Uhm, cái đó, vườn hoa này chắc phải nhổ khá nhiều cỏ dại, mà tôi sẽ không giúp anh đâu, anh cứ bận việc của anh đi, tôi dạo xung quanh một chút.”
“Ý Hàm, anh…” được rồi, em phải cẩn thận, vài loại hoa ở đây có gai đó.
Nghe anh xưng hô như vậy, trong lòng Ý Hàm rất ấm áp, có lẽ cảm giác này chính là hạnh phúc. Không biết tại sao anh lại đột nhiên gọi mình như vậy, cô cũng không muốn tìm hiểu, chỉ chấp nhận chuyện này có thể được. Tuy rằng nghe thấy anh gọi, nhưng giờ cô không muốn quay đầu lại, Thu Ý Hàm phớt lờ rẽ qua một lối khác trong vườn hoa. Dõi theo bóng dáng cô độc của cô, Trọng Lâm xiết chặt nắm tay cố nén niềm xúc động muốn ôm cô vào lòng. Một người làm cỏ, một người ngắm hoa, dưới bầu không khí kì lạ đó, hai người cứ vậy mà “bình tĩnh” vượt qua một ngày. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thu Ý Hàm cũng sẽ không tin được điều này, một người làm việc cứng rắn tàn nhẫn như anh khi đứng trước thiên nhiên cây cỏ lại bộc lộ tình cảm trìu mến. Nói thật, nhìn bộ dáng xắn tay áo, cầm cái xẻng của anh lúc này, cô phải cố nhịn cười, nếu cứ mãi nhìn anh như vậy thì thực hạnh phúc, nếu về sau đều có thể nhìn thấy, nhận ra bản thân mình vừa có suy nghĩ gì, Thu Ý Hàm ngây ngẩn cả người. “Chỉ cần em đồng ý” Lời Trọng Lâm lại vang vọng bên tai cô.
“Á” Thu Ý Hàm quên mất trước mặt là hoa tường vi, cho nên trong lúc thất thần ngón tay vô ý bị gai đâm trúng.
“Làm sao vậy” Nghe thấy tiếng kêu của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm ném đồ trong tay chạy đến. Cái xẻng bị anh quăng một cái như thế liền đập vào chậu hoa.
“Không có gì, chỉ là ngón tay bị gai đâm một chút, không cần lo lắng, tôi không yếu ớt như vậy đâu.” Nói xong chính Thu Ý Hàm còn kinh ngạc, sao cô phải giải thích với anh nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy anh khẩn trương đến vậy, cô lại không kềm được tiếp tục nói “Thực sự không sao, mất vài giọt máu trắng không chết được. Ối!”
Trọng Lâm không để ý lời cô nói, đưa ngón tay bị thương của cô lên miệng, tỉ mỉ mút miệng vết thương. “Không cho phép em tùy tiện nói chữ chết, em không quan tâm bản thân mình, nhưng anh quan tâm, em bị thương anh sẽ đau lòng, em đau lòng, anh cũng sẽ không vui vẻ, cho nên, phải đối xử tốt với chính mình, vì trên đời này còn có người quan tâm đến em.” Đó chính là anh, Trọng Lâm vẫn nắm chặt tay cô, trong lòng thầm thêm những lời này. Đối với việc cô xem nhẹ cơ thể của chính mình, Trọng Lâm cảm thấy hơi tức giận, cho dù đã tận lực kiềm chế cảm xúc, nhưng từ trong lời anh nói, Thu Ý Hàm vẫn nghe ra sự tức giận của anh.
“Ờ” Cô rút ngón tay trở về, đối với lời anh nói, Thu Ý Hàm cũng chỉ có thể nhả ra một từ này mà thôi.
“Giờ không còn sớm nữa, chúng ta vào nhà trước đi, vì anh thường xuyên tới trông nơi này, cho nên bình thường anh đều dự trữ một ít nguyên liệu nấu ăn. Để tránh cho đôi bên khỏi xấu hổ, Trọng Lâm thử đổi đề tài. Anh đi tắm một chút trước đã, sau đó sẽ cho em thưởng thức một chút tay nghề của anh. Trong phòng còn có một số cây ưa bóng râm, em có thể đi xem một chút, còn nữa, nhớ phải cẩn thận đó.” Sợ cô bị thương, Trọng Lâm cuối cùng bổ sung vấn đề anh lo lắng nhất, lại nhìn cô một cái, không mấy yên tâm mà đi vào phòng tắm.
Vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể làm chủ cảm xúc, nhưng hiện tại Thu Ý Hàm không dám chắc chắn nữa. Hiện giờ, Trọng Lâm mỗi một lời nói, đều có thể dễ dàng dao động quyết tâm của cô. Mẹ của Trọng Lâm hẳn là một người phụ nữ rất tuyệt vời! Thu Ý Hàm nhẹ nhàng vỗ về từng chậu hoa trong nhà, hưởng thụ hương thơm vô ưu vô lự của chúng nó. Mẹ anh lúc còn sống hẳn là rất hạnh phúc! Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, chắc là anh đi ra. Cô tính mở miệng hỏi chuyện về mẹ của anh, nhưng đột nhiên cô không nhìn thấy gì cả, bóng tối bao trùm lấy cô. Cô muốn đè nén nỗi sợ hãi của chính mình, nhưng không có cách nào, đành phải chậm chạp ngồi xổm xuống, co người ôm lấy cơ thể run rẩy của mình, dần dần lui vào một góc.
Thời điểm vừa mới cúp điện, Trọng Lâm liền phát hiện sự khác thường của cô, chẳng lẽ lại giống với tình huống lần trước xảy ra ở nhà cô hay sao? Nguyên nhân có phải là do sợ bóng tối? Nhìn thấy cô hoảng sợ, ý nghĩ đầu tiên của anh là muốn ôm cô an ủi cô, nhưng Trọng Lâm cũng mong muốn thấu hiểu nội tâm cô, muốn biết nguyên nhân khiến cô sợ hãi bóng tối. Nhưng cuối cùng, nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của cô, anh không có cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh, nếu ngay cả lúc cô cần cũng không thể cho cô sự an ủi, thì làm sao có được cơ hội đi vào lòng cô, trước hết khoan hãy chạm đến nguyên nhân đặc biệt kia. Thuyết phục chính mình xong, anh dùng chính đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, nhắc nhở cô anh đang ở đây, nhắc nhở cô không cần phải sợ, nhắc nhở cô rằng chính anh sẽ bảo vệ cô.
“Đừng sợ, có anh ở đây, nên cái gì cũng không phải sợ.” Trọng Lâm thì thầm bên tai cô, hy vọng có thể ngăn cản cô tiến vào cái thế giới mà cô sợ hãi. Hiện tại, Trọng Lâm mới phát hiện trên thế giới này, năng lực của chính mình nhỏ bé như thế nào, rong ruổi trên thương trường bấy lâu đã tạo cho anh sự tự tin ngạo nghễ, nhưng ở trước mặt cô, loại tự tin này lại hoàn toàn bị đánh gục. Nhìn thấy cô yếu ớt hoang mang như vậy mà anh lại không làm được gì, hai tay ôm chặt lấy cô càng dùng sức hơn.
“Cám ơn anh.” Thu Ý Hàm tựa đầu rúc vào ngực anh tìm kiếm sự an ủi, nhưng vẫn gắng gượng không muốn xấu hổ chảy nước mắt.
“Khóc đi! Đừng đối với bản thân mình như vậy, anh nói rồi anh sẽ đau lòng, từ giờ trở đi, anh không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì. Ở trước mặt anh, em có thể thả lỏng chính mình, cứ trút hết tất cả ra ngoài!” Nghe tiếng cô khóc nức nở, Trọng Lâm trìu mến hôn hôn thái dương của cô, chậm rãi dịch người ngồi dựa lưng vào tường, để cô có được góc dựa thoải mái nhất trong lòng mình.
“Ý Hàm, anh đã quyết định gọi em như vậy, không được nói không, hơn nữa em cũng phải gọi tên anh.” Với vần đề này thái độ Trọng Lâm vô cùng cương ngạnh. Hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên anh tỏ tình đã bị từ chối, nói không hề gì đó là không có khả năng, bởi vì đối phương là người mình thật sự thích. Nếu như quan hệ tạm thời không thể tiến thêm một bước, vậy thì bắt đầu từ chỗ thay đổi cách xưng hô đi, hiện giờ đành phải làm cho cô từ từ thích ứng với chính mình. Dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết muốn tới gần lòng của cô không phải là chuyện dễ dàng.
“Anh nói cái gì.” Thu Ý Hàm mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, với những lời anh vừa mới nói chỉ nghe mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa hiện giờ cô rất nhạy cảm với những lời anh nói, chỉ sợ chính cô cũng không biết tới điều đó. “Uhm, cái đó, vườn hoa này chắc phải nhổ khá nhiều cỏ dại, mà tôi sẽ không giúp anh đâu, anh cứ bận việc của anh đi, tôi dạo xung quanh một chút.”
“Ý Hàm, anh…” được rồi, em phải cẩn thận, vài loại hoa ở đây có gai đó.
Nghe anh xưng hô như vậy, trong lòng Ý Hàm rất ấm áp, có lẽ cảm giác này chính là hạnh phúc. Không biết tại sao anh lại đột nhiên gọi mình như vậy, cô cũng không muốn tìm hiểu, chỉ chấp nhận chuyện này có thể được. Tuy rằng nghe thấy anh gọi, nhưng giờ cô không muốn quay đầu lại, Thu Ý Hàm phớt lờ rẽ qua một lối khác trong vườn hoa. Dõi theo bóng dáng cô độc của cô, Trọng Lâm xiết chặt nắm tay cố nén niềm xúc động muốn ôm cô vào lòng. Một người làm cỏ, một người ngắm hoa, dưới bầu không khí kì lạ đó, hai người cứ vậy mà “bình tĩnh” vượt qua một ngày. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thu Ý Hàm cũng sẽ không tin được điều này, một người làm việc cứng rắn tàn nhẫn như anh khi đứng trước thiên nhiên cây cỏ lại bộc lộ tình cảm trìu mến. Nói thật, nhìn bộ dáng xắn tay áo, cầm cái xẻng của anh lúc này, cô phải cố nhịn cười, nếu cứ mãi nhìn anh như vậy thì thực hạnh phúc, nếu về sau đều có thể nhìn thấy, nhận ra bản thân mình vừa có suy nghĩ gì, Thu Ý Hàm ngây ngẩn cả người. “Chỉ cần em đồng ý” Lời Trọng Lâm lại vang vọng bên tai cô.
“Á” Thu Ý Hàm quên mất trước mặt là hoa tường vi, cho nên trong lúc thất thần ngón tay vô ý bị gai đâm trúng.
“Làm sao vậy” Nghe thấy tiếng kêu của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm ném đồ trong tay chạy đến. Cái xẻng bị anh quăng một cái như thế liền đập vào chậu hoa.
“Không có gì, chỉ là ngón tay bị gai đâm một chút, không cần lo lắng, tôi không yếu ớt như vậy đâu.” Nói xong chính Thu Ý Hàm còn kinh ngạc, sao cô phải giải thích với anh nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy anh khẩn trương đến vậy, cô lại không kềm được tiếp tục nói “Thực sự không sao, mất vài giọt máu trắng không chết được. Ối!”
Trọng Lâm không để ý lời cô nói, đưa ngón tay bị thương của cô lên miệng, tỉ mỉ mút miệng vết thương. “Không cho phép em tùy tiện nói chữ chết, em không quan tâm bản thân mình, nhưng anh quan tâm, em bị thương anh sẽ đau lòng, em đau lòng, anh cũng sẽ không vui vẻ, cho nên, phải đối xử tốt với chính mình, vì trên đời này còn có người quan tâm đến em.” Đó chính là anh, Trọng Lâm vẫn nắm chặt tay cô, trong lòng thầm thêm những lời này. Đối với việc cô xem nhẹ cơ thể của chính mình, Trọng Lâm cảm thấy hơi tức giận, cho dù đã tận lực kiềm chế cảm xúc, nhưng từ trong lời anh nói, Thu Ý Hàm vẫn nghe ra sự tức giận của anh.
“Ờ” Cô rút ngón tay trở về, đối với lời anh nói, Thu Ý Hàm cũng chỉ có thể nhả ra một từ này mà thôi.
“Giờ không còn sớm nữa, chúng ta vào nhà trước đi, vì anh thường xuyên tới trông nơi này, cho nên bình thường anh đều dự trữ một ít nguyên liệu nấu ăn. Để tránh cho đôi bên khỏi xấu hổ, Trọng Lâm thử đổi đề tài. Anh đi tắm một chút trước đã, sau đó sẽ cho em thưởng thức một chút tay nghề của anh. Trong phòng còn có một số cây ưa bóng râm, em có thể đi xem một chút, còn nữa, nhớ phải cẩn thận đó.” Sợ cô bị thương, Trọng Lâm cuối cùng bổ sung vấn đề anh lo lắng nhất, lại nhìn cô một cái, không mấy yên tâm mà đi vào phòng tắm.
Vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể làm chủ cảm xúc, nhưng hiện tại Thu Ý Hàm không dám chắc chắn nữa. Hiện giờ, Trọng Lâm mỗi một lời nói, đều có thể dễ dàng dao động quyết tâm của cô. Mẹ của Trọng Lâm hẳn là một người phụ nữ rất tuyệt vời! Thu Ý Hàm nhẹ nhàng vỗ về từng chậu hoa trong nhà, hưởng thụ hương thơm vô ưu vô lự của chúng nó. Mẹ anh lúc còn sống hẳn là rất hạnh phúc! Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, chắc là anh đi ra. Cô tính mở miệng hỏi chuyện về mẹ của anh, nhưng đột nhiên cô không nhìn thấy gì cả, bóng tối bao trùm lấy cô. Cô muốn đè nén nỗi sợ hãi của chính mình, nhưng không có cách nào, đành phải chậm chạp ngồi xổm xuống, co người ôm lấy cơ thể run rẩy của mình, dần dần lui vào một góc.
Thời điểm vừa mới cúp điện, Trọng Lâm liền phát hiện sự khác thường của cô, chẳng lẽ lại giống với tình huống lần trước xảy ra ở nhà cô hay sao? Nguyên nhân có phải là do sợ bóng tối? Nhìn thấy cô hoảng sợ, ý nghĩ đầu tiên của anh là muốn ôm cô an ủi cô, nhưng Trọng Lâm cũng mong muốn thấu hiểu nội tâm cô, muốn biết nguyên nhân khiến cô sợ hãi bóng tối. Nhưng cuối cùng, nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của cô, anh không có cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh, nếu ngay cả lúc cô cần cũng không thể cho cô sự an ủi, thì làm sao có được cơ hội đi vào lòng cô, trước hết khoan hãy chạm đến nguyên nhân đặc biệt kia. Thuyết phục chính mình xong, anh dùng chính đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, nhắc nhở cô anh đang ở đây, nhắc nhở cô không cần phải sợ, nhắc nhở cô rằng chính anh sẽ bảo vệ cô.
“Đừng sợ, có anh ở đây, nên cái gì cũng không phải sợ.” Trọng Lâm thì thầm bên tai cô, hy vọng có thể ngăn cản cô tiến vào cái thế giới mà cô sợ hãi. Hiện tại, Trọng Lâm mới phát hiện trên thế giới này, năng lực của chính mình nhỏ bé như thế nào, rong ruổi trên thương trường bấy lâu đã tạo cho anh sự tự tin ngạo nghễ, nhưng ở trước mặt cô, loại tự tin này lại hoàn toàn bị đánh gục. Nhìn thấy cô yếu ớt hoang mang như vậy mà anh lại không làm được gì, hai tay ôm chặt lấy cô càng dùng sức hơn.
“Cám ơn anh.” Thu Ý Hàm tựa đầu rúc vào ngực anh tìm kiếm sự an ủi, nhưng vẫn gắng gượng không muốn xấu hổ chảy nước mắt.
“Khóc đi! Đừng đối với bản thân mình như vậy, anh nói rồi anh sẽ đau lòng, từ giờ trở đi, anh không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì. Ở trước mặt anh, em có thể thả lỏng chính mình, cứ trút hết tất cả ra ngoài!” Nghe tiếng cô khóc nức nở, Trọng Lâm trìu mến hôn hôn thái dương của cô, chậm rãi dịch người ngồi dựa lưng vào tường, để cô có được góc dựa thoải mái nhất trong lòng mình.
/88
|