Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 20 - Chỉ Là Anh Đã Đáp Ứng Chuyện Của Đối Phương, Thì Nhất Định Phải Làm Được Mà Thôi
/101
|
Edior: Hy
Cậu có thù oán gì với cái điện thoại à? Nguyên Bác tan tầm trở về, thấy Nguyên Dịch đang gắt gao nắm điện thoại ngẩn người ra, Đã 8 rưỡi rồi, cậu không định rửa mặt rồi ngủ à?
Xoay người cầm lấy điều khiển, Nguyên Bác cũng không xem tivi đang chiếu cái gì, cởi âu phục ném qua một bên, ngồi xuống sô pha.
Nguyên Dịch nghe thấy Tivi truyền ra thanh âm quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn tivi, không nói lời nào. Trên tivi, Nhan Khê đang giới thiệu đồ từ thiện mà viện cô nhi nhận được, những thứ đó đến từ những nơi nào. Sau đó còn quay căn tin của viện cô nhi, vô cùng sạch sẽ. Nhưng có lẽ vì bảo vệ đợi tư của trẻ em, trong màn ảnh không có mặt của đứa trẻ nào, nếu ngẫu nhiên có quay phải thì đều làm mờ mặt đi, mà ngay cả thanh âm của lũ trẻ cũng được hậu kì xử lí.
Hôm nay là thứ bảy, phát lại chương trình, cũng không có nội dùng mới. Nguyên Dịch mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm tivi, mãi đến khi hết chương trình, mới quyết định được.
Nhìn người phụ nữ này có lòng tốt, anh vẫn nên nhắc nhở cô ta một chút.
Bữa tiệc của ông chủ Chu rất thành công, cộng thêm Tống Triều đã làm tăng thêm vinh quang của ông ta, làm cho ông ta được không ít lời khen ngợi, không tránh khỏi sẽ uống nhiều thêm vài chén, lúc nói chuyện lại càng thêm đắc ý.
Tống Hải cùng những người bạn đi lượn quanh, lo con gái đi theo ông sẽ bị mệt mỏi, liền tìm một chỗ nghỉ ngơi cho cô, không cần đi cùng ông nữa. Nhan Khê biết rõ loại trường hợp này, thương nhân sẽ trao đổi phương thức, cho nên cô nghe lời ngồi vào một góc. Đầu bếp của bữa tiệc này, đều là ông chủ Chu bỏ giá cao ra mời tới, bất kể là hình dáng hay hương vị đều rất tuyệt vời.
Nhan Khê lấy ít đồ ăn trên bàn, ngồi vào một góc. Loại tiệc này đôi khi cũng có các phu nhân ngoại giao với nhau, chỉ tiếc Nhan Khê còn trẻ tuổi, không thuộc phạm trù phu nhân này, cho nên rất nhiều người chỉ chào hỏi với cô, không bắt chuyện cùng cô.
Tống tiểu thư, Tống Triều bưng ly rượu đi tới, ngồi đối diện Nhan Khê. Hắn nhìn bàn ăn, đồ ăn đã ăn xong, son môi trên miệng đối phương hơi nhạt, xem là chưa kịp tu bổ lại, Quấy rầy rồi.
Nhan Khê gọi người mang những đồ ăn đã hết đi, cười lễ phép với Tống Triều: Tống tiên sinh có để ý tôi trang điểm một chút không?
Vinh hạnh của tôi, Tống Triều ngẩng đầu lên làm động tác mời.
Nhan Khê không biết hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu người chú ý tới Tống Triều, cử chỉ của đối phương sẽ khiến không ít người hiểu lầm, nhưng loại mỹ nam này lại chủ động ngồi trước mặt cô, cô cũng không tính là bị chịu thiệt, về phần người khác nghĩ gì, chỉ cần không phải ý xấu thì kệ họ thôi.
Nhân sinh trên đời, có ai không nghĩ ngợi lung tung vài lần đâu?
Tống Triều quan sát cô gái trước mắt này, không nhịn được mà nhớ lại 9 năm trước. Khi đó áp lực học tập của hắn lớn, không biết tại sao đối với đàn em lớp 10 này lại có thêm vài phần tâm tư mông lung. Hắn 9 năm trước, trẻ trung, học những phương pháp theo đuổi nữ sinh của bạn học, viết cho cô một bức thư tình.
Sau đó nữ sinh này không hồi âm cho hắn, cũng không có đến địa điểm mà hắn đã hẹn ở trong thư, hắn như đần đứng ở đó suốt cả buổi. Về sau hắn đi tìm nữ sinh kia, chợt nghe nói buổi sáng hôm đó cô đã làm thủ tục chuyển trường rồi.
Cách đây chín năm, dung mạo của cô bé kia đã mơ hồ trong trí nhớ của hắn, chỉ mơ hồ nhớ cô là một cô bé vô cùng nhu thuận và sạch sẽ. Nhưng hắn đứng dưới trời nắng đợi cô cả buổi, tâm trạng từ hi vọng đến thất vọng lại nhớ rất rõ ràng. Đây là việc thất bại duy nhất trong thời còn trẻ của hắn, cũng không muốn nhớ lại, cho nên hắn không quá vui vẻ khi nhớ lại nó.
Hắn cho rằng đã quên được chuyện này, thế nhưng lần nữa gặp lại nữ sinh năm đó, gần như hắn lập tức nhớ lại tướng mạo của cô, vẫn thuần khiết như vậy, vẫn mảnh mai như vậy, mà ngay cả đôi mắt ngập nước kia cũng vẫn giống xưa, cực kỳ giống một bé thỏ con khi bị bắt nạt.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cô cũng chỉ bận bịu trang điểm, ở trước mặt hắn sẽ cười giống như những cô gái bình thường khác.
Nhan Khê không phải là người ngu, đã sớm phát hiện Tống Triều từ khi ngồi xuống vẫn luôn đánh giá cô, cô đem lực chú ý rời chiếc gương nhỏ, chống lại hai mắt của Tống Triều, Tống tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì không? Cô chỉ chỉ góc môi của mình, Bị một người đàn ông ưu tú như vậy nhìn chằm chằm, tôi lo lắng tay mình sẽ run mà đem bôi son lên cả răng mất.
Thật có lỗi, bởi vì hình dáng Tống tiểu thư hơi giống mối tình đầu của tôi, cho nên không nhịn được mà nhìn nhiều lần, Tống Triều gỡ kính mắt bỏ lên bàn, mỉm cười nhìn Nhan Khê, Đã chín năm tôi chưa gặp cô ấy, không biết hiện tại cô ấy như thế nào nữa.
Cô gái kia có thể đươc Tống tiên sinh yêu thích, nhất định rất ưu tú, cho nên anh không cần lo lắng, khẳng định cô ấy giờ rất khá. Nhan Khê khép gương lại, đem son môi cùng gương bỏ vào túi.
Đây cũng không phải phim thần tượng, cái gì mà mối tình đầu, cái gì mà chín năm chưa gặp, loại này ngay cả tiểu thuyết cũng không viết nữa, thật sự cho rằng cô chưa từng thấy đàn ông à? Thật nhìn không ra, hình dạng Tống Triều lại nhân mô cẩu dạng (chỉ hành động dáng dấp của người cố ý tỏ ra nghiêm trang).
Cũng không thể bởi vì mặt cô dễ lừa, mà chạy sang đây lừa gạt cô chứ?
Tống tiểu thư...
Điện thoại Nhan Khê vang lên, cô thừa dịp đứng dậy, cười áy náy với Tống Triều, mang theo túi xách đi ra chỗ vắng người. Lấy điện thoại ra, phát hiện người gọi tới là Nguyên tiểu nhị, cô hơi bất ngờ, quay đầu nhìn lại đã thấy Tống Triều đeo kính lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhấn nút nghe.
Nguyên tiên sinh,
Cô ở đâu vậy, sao lại ồn ào vậy?
Nhan Khê quay đầu nhìn mọi người ở sau lưng, cô đứng cách xa như vậy, vị đại thiếu gia này còn có thể nghe thấy, thật là lỗ tai chó biến thành mà: Cùng bố tôi tới dự một bữa tiệc.
Anh có chuyện gì sao?
Không có việc thì không thể gọi điện cho cô?
Bọn họ không quen, không có việc gì gọi điện làm gì, chiếm dụng thông tin sao? Nhan Khê hướng lên trần nhà liếc mắt một cái, Đương nhiên có thể, nhiệt liệt hoan nghênh.
Yên tâm đi, không có việc gì tôi cũng lười tìm cô, Nguyên Dịch cười xùy một tiếng, Hôm nay không phải tôi nói mời cô ăn cơm sao? Người làm chủ, cũng nên hỏi ý của khách, cô nói cho tôi cô thích cái gì, tôi xếp chỗ.
Chỉ vì cái này?
Nguyên Dịch quay đầu thấy Nguyên Bác đang nhìn anh, thì nghiêng người, không cho Nguyên Bác thấy biểu cảm mặt của mình, Người dân lấy ăn là trời, đây chính là việc lớn.
Không thể nhìn ra, Nguyên tiểu nhị này lại là đồ ham ăn nha.
Nhan Khê thiếu chút nữa đã bị giọng điệu hùng hồn của đối phương thuyết phục mất: Món cay Tứ Xuyên thì sao?
Nghĩ đến trái ớt cay nóng, lại có đầu lưỡi tê dại mất đi cảm giác, Nguyên Dịch cự tuyệt ở trong lòng: Được, tôi sẽ sắp xếp, cô an tâm chờ đi.
Vậy... cám ơn? Nhan Khê đã rất lâu rồi không gặp qua người mời cơm mà trịnh trọng nghiêm túc như vậy, nhịn không được cười nói, Chờ anh tìm được địa điểm.
Không, không cần khách khí, Nghe thấy tiếng của Nhan Khê mang theo vui vẻ, cuống họng và lỗ tai của Nguyên Dịch đều run lên, anh biểu đạt ngay ngắn Đúng rồi, trường hợp nhiều người thì uống ít rượu một chút, gặp được kẻ nhã nhặn nhưng bại hoại thì tránh xa một chút, có loại đàn ông vóc người đẹp mắt, nhưng tâm địa rất đen tối.
Rõ ràng lời này của Nguyên Dịch không chỉ điểm ai cả, nhưng không hiểu sao Nhan Khê lại nghĩ tới Tống Triều của Tống gia kia, cô sờ mũi: Được, cảm ơn đã nhắc nhở.
Hóa ra Nguyên tiểu nhị không chỉ là đồ ham ăn, còn là người thích quan tâm, còn... Thật không có nhìn ra.
Nghe giọng điệu Nhan Khê hơi qua loa, Nguyên Dịch lạnh tiếng nói: Cô đừng xem nhẹ, đoạn thời gian trước đã có người xảy ra chuyện, huyên náo đến người nhà.
Được, tôi nhất định sẽ chú ý, Nhan Khê nói với điện thoại, Tuyệt đối không uống rượu.
Cúp điện thoại, cô chụp một tấm hình với ly nước chanh trong tay, gửi qua Wechat cho Nguyên tiểu nhị.
Nguyên Dịch nhận được ảnh của Nhan Khê, vẻ mặt nghiêm tục mới dịu một chút, anh tùy ý quăng điện thoại lên sô pha, rốt cuộc cảm thấy ngực mình không còn nhiều buồn bực.
Ai uống rươu hỏng việc vậy, huyên náo đến mất mặt người nhà, sao anh chưa nghe nói qua? Nguyên Bác nhíu mày nhìn về phía Nguyên Dịch, Nguyên tiểu nhị, cậu không được nói hươu nói vượn, nhỡ tin tức rơi vào tai phóng viên, lại biên soạn ra một đoạn ân oán tình thù, cậu cho tôi an tĩnh một chút đi.
Lấy ví dụ thôi, không có nói là thật, Nguyên Dịch nói về phía nhà bếp, Bác Lý, cho cháu chén nước chanh.
Nói dối mà cậu còn nói được lý lẽ hùng hồn như vậy, lão nhị, cậu thật là bản lĩnh, Nguyên Bác bất đắc dĩ nói, Đêm hôm khuya khoắt uống nước chanh làm gì, thật là tật xấu.
Nước chanh có thể bổ sung vitamin C, em cảm thấy rất tốt, Nguyên Dich đứng lên, thuận tay lấy di động bỏ vào túi, đi về bếp cầm nước chanh.
Nguyên Bác nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, cả nửa ngày không nói được lời nào.
Tật xấu!
Nhà giàu đều có nhóm nói chuyện của riêng mình, từ khi Wechat thịnh hành, bọn họ cũng theo phong trào nói chuyện phiếm, nhóm cũng nhiều người hơn, nọi dung cũng nhiều hơn.
Cái gì mà xe sang trọng, du thuyền máy bay, mĩ nhân xinh đẹp, đều là nội dung nói chuyện của họ, ngược lại vấn đề liên quan tới buôn bán, gần như cố ý tránh đi. Như những người có thân phận, có đôi khi sơ ý để lộ tin tức, liền liên quan tới bát cơm của hàng vạn người, anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, cho nên rượu và thức ăn có thể tùy tiện ăn, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung.
Ngay lúc mấy người bạn nói tới mua máy bay mới, Nguyên Dịch hỏi một câu.
Nguyên: Mấy người ai biết món cay Tứ Xuyên ở đâu là hương vị chính tông nhất không?
Trương Vọng:...
Dương Dục: Bị hack nick rồi à?
Từ Kiều Sinh: Tên trộm nick, chúng ta không để cho ngươi nạp tiền điện thoại, cũng không mượn tiền, cám ơn!
Nguyên Dịch nhìn nhóm chát hơn hai mươi tin, tất cả đều mắng anh, rất nhanh liền trở về đầu.
Nguyên: Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy người thừa cơ mắng tôi, trả lời vấn đề của tôi trước.
Từ Kiều Sinh: Dịch ca, đã mười rưỡi, cậu còn chưa ngủ à?
Nguyên Dịch nhìn nhìn chén không ở bàn, uống nhiều nước chanh, không ngủ được. Anh không trả lời vấn đề này của Từ Kiều Sinh, lại hỏi về vấn đề món cay Tứ Xuyên.
Trương Vọng: hỏi cái này làm gì, mang bạn gái nhỏ đi ăn cơm à?
Nguyên: Nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ đi nịnh nọt phụ nữ sao?
Anh chỉ là đáp ứng chuyện của đối phương, thì nhất định phải làm được mà thôi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nguyên tiểu nhì: Tôi họ Nguyên, tôi là một người có nguyên tắc. Ví dụ như... Không nói dối, nói lời giữ lời.
Cậu có thù oán gì với cái điện thoại à? Nguyên Bác tan tầm trở về, thấy Nguyên Dịch đang gắt gao nắm điện thoại ngẩn người ra, Đã 8 rưỡi rồi, cậu không định rửa mặt rồi ngủ à?
Xoay người cầm lấy điều khiển, Nguyên Bác cũng không xem tivi đang chiếu cái gì, cởi âu phục ném qua một bên, ngồi xuống sô pha.
Nguyên Dịch nghe thấy Tivi truyền ra thanh âm quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn tivi, không nói lời nào. Trên tivi, Nhan Khê đang giới thiệu đồ từ thiện mà viện cô nhi nhận được, những thứ đó đến từ những nơi nào. Sau đó còn quay căn tin của viện cô nhi, vô cùng sạch sẽ. Nhưng có lẽ vì bảo vệ đợi tư của trẻ em, trong màn ảnh không có mặt của đứa trẻ nào, nếu ngẫu nhiên có quay phải thì đều làm mờ mặt đi, mà ngay cả thanh âm của lũ trẻ cũng được hậu kì xử lí.
Hôm nay là thứ bảy, phát lại chương trình, cũng không có nội dùng mới. Nguyên Dịch mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm tivi, mãi đến khi hết chương trình, mới quyết định được.
Nhìn người phụ nữ này có lòng tốt, anh vẫn nên nhắc nhở cô ta một chút.
Bữa tiệc của ông chủ Chu rất thành công, cộng thêm Tống Triều đã làm tăng thêm vinh quang của ông ta, làm cho ông ta được không ít lời khen ngợi, không tránh khỏi sẽ uống nhiều thêm vài chén, lúc nói chuyện lại càng thêm đắc ý.
Tống Hải cùng những người bạn đi lượn quanh, lo con gái đi theo ông sẽ bị mệt mỏi, liền tìm một chỗ nghỉ ngơi cho cô, không cần đi cùng ông nữa. Nhan Khê biết rõ loại trường hợp này, thương nhân sẽ trao đổi phương thức, cho nên cô nghe lời ngồi vào một góc. Đầu bếp của bữa tiệc này, đều là ông chủ Chu bỏ giá cao ra mời tới, bất kể là hình dáng hay hương vị đều rất tuyệt vời.
Nhan Khê lấy ít đồ ăn trên bàn, ngồi vào một góc. Loại tiệc này đôi khi cũng có các phu nhân ngoại giao với nhau, chỉ tiếc Nhan Khê còn trẻ tuổi, không thuộc phạm trù phu nhân này, cho nên rất nhiều người chỉ chào hỏi với cô, không bắt chuyện cùng cô.
Tống tiểu thư, Tống Triều bưng ly rượu đi tới, ngồi đối diện Nhan Khê. Hắn nhìn bàn ăn, đồ ăn đã ăn xong, son môi trên miệng đối phương hơi nhạt, xem là chưa kịp tu bổ lại, Quấy rầy rồi.
Nhan Khê gọi người mang những đồ ăn đã hết đi, cười lễ phép với Tống Triều: Tống tiên sinh có để ý tôi trang điểm một chút không?
Vinh hạnh của tôi, Tống Triều ngẩng đầu lên làm động tác mời.
Nhan Khê không biết hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu người chú ý tới Tống Triều, cử chỉ của đối phương sẽ khiến không ít người hiểu lầm, nhưng loại mỹ nam này lại chủ động ngồi trước mặt cô, cô cũng không tính là bị chịu thiệt, về phần người khác nghĩ gì, chỉ cần không phải ý xấu thì kệ họ thôi.
Nhân sinh trên đời, có ai không nghĩ ngợi lung tung vài lần đâu?
Tống Triều quan sát cô gái trước mắt này, không nhịn được mà nhớ lại 9 năm trước. Khi đó áp lực học tập của hắn lớn, không biết tại sao đối với đàn em lớp 10 này lại có thêm vài phần tâm tư mông lung. Hắn 9 năm trước, trẻ trung, học những phương pháp theo đuổi nữ sinh của bạn học, viết cho cô một bức thư tình.
Sau đó nữ sinh này không hồi âm cho hắn, cũng không có đến địa điểm mà hắn đã hẹn ở trong thư, hắn như đần đứng ở đó suốt cả buổi. Về sau hắn đi tìm nữ sinh kia, chợt nghe nói buổi sáng hôm đó cô đã làm thủ tục chuyển trường rồi.
Cách đây chín năm, dung mạo của cô bé kia đã mơ hồ trong trí nhớ của hắn, chỉ mơ hồ nhớ cô là một cô bé vô cùng nhu thuận và sạch sẽ. Nhưng hắn đứng dưới trời nắng đợi cô cả buổi, tâm trạng từ hi vọng đến thất vọng lại nhớ rất rõ ràng. Đây là việc thất bại duy nhất trong thời còn trẻ của hắn, cũng không muốn nhớ lại, cho nên hắn không quá vui vẻ khi nhớ lại nó.
Hắn cho rằng đã quên được chuyện này, thế nhưng lần nữa gặp lại nữ sinh năm đó, gần như hắn lập tức nhớ lại tướng mạo của cô, vẫn thuần khiết như vậy, vẫn mảnh mai như vậy, mà ngay cả đôi mắt ngập nước kia cũng vẫn giống xưa, cực kỳ giống một bé thỏ con khi bị bắt nạt.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cô cũng chỉ bận bịu trang điểm, ở trước mặt hắn sẽ cười giống như những cô gái bình thường khác.
Nhan Khê không phải là người ngu, đã sớm phát hiện Tống Triều từ khi ngồi xuống vẫn luôn đánh giá cô, cô đem lực chú ý rời chiếc gương nhỏ, chống lại hai mắt của Tống Triều, Tống tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì không? Cô chỉ chỉ góc môi của mình, Bị một người đàn ông ưu tú như vậy nhìn chằm chằm, tôi lo lắng tay mình sẽ run mà đem bôi son lên cả răng mất.
Thật có lỗi, bởi vì hình dáng Tống tiểu thư hơi giống mối tình đầu của tôi, cho nên không nhịn được mà nhìn nhiều lần, Tống Triều gỡ kính mắt bỏ lên bàn, mỉm cười nhìn Nhan Khê, Đã chín năm tôi chưa gặp cô ấy, không biết hiện tại cô ấy như thế nào nữa.
Cô gái kia có thể đươc Tống tiên sinh yêu thích, nhất định rất ưu tú, cho nên anh không cần lo lắng, khẳng định cô ấy giờ rất khá. Nhan Khê khép gương lại, đem son môi cùng gương bỏ vào túi.
Đây cũng không phải phim thần tượng, cái gì mà mối tình đầu, cái gì mà chín năm chưa gặp, loại này ngay cả tiểu thuyết cũng không viết nữa, thật sự cho rằng cô chưa từng thấy đàn ông à? Thật nhìn không ra, hình dạng Tống Triều lại nhân mô cẩu dạng (chỉ hành động dáng dấp của người cố ý tỏ ra nghiêm trang).
Cũng không thể bởi vì mặt cô dễ lừa, mà chạy sang đây lừa gạt cô chứ?
Tống tiểu thư...
Điện thoại Nhan Khê vang lên, cô thừa dịp đứng dậy, cười áy náy với Tống Triều, mang theo túi xách đi ra chỗ vắng người. Lấy điện thoại ra, phát hiện người gọi tới là Nguyên tiểu nhị, cô hơi bất ngờ, quay đầu nhìn lại đã thấy Tống Triều đeo kính lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhấn nút nghe.
Nguyên tiên sinh,
Cô ở đâu vậy, sao lại ồn ào vậy?
Nhan Khê quay đầu nhìn mọi người ở sau lưng, cô đứng cách xa như vậy, vị đại thiếu gia này còn có thể nghe thấy, thật là lỗ tai chó biến thành mà: Cùng bố tôi tới dự một bữa tiệc.
Anh có chuyện gì sao?
Không có việc thì không thể gọi điện cho cô?
Bọn họ không quen, không có việc gì gọi điện làm gì, chiếm dụng thông tin sao? Nhan Khê hướng lên trần nhà liếc mắt một cái, Đương nhiên có thể, nhiệt liệt hoan nghênh.
Yên tâm đi, không có việc gì tôi cũng lười tìm cô, Nguyên Dịch cười xùy một tiếng, Hôm nay không phải tôi nói mời cô ăn cơm sao? Người làm chủ, cũng nên hỏi ý của khách, cô nói cho tôi cô thích cái gì, tôi xếp chỗ.
Chỉ vì cái này?
Nguyên Dịch quay đầu thấy Nguyên Bác đang nhìn anh, thì nghiêng người, không cho Nguyên Bác thấy biểu cảm mặt của mình, Người dân lấy ăn là trời, đây chính là việc lớn.
Không thể nhìn ra, Nguyên tiểu nhị này lại là đồ ham ăn nha.
Nhan Khê thiếu chút nữa đã bị giọng điệu hùng hồn của đối phương thuyết phục mất: Món cay Tứ Xuyên thì sao?
Nghĩ đến trái ớt cay nóng, lại có đầu lưỡi tê dại mất đi cảm giác, Nguyên Dịch cự tuyệt ở trong lòng: Được, tôi sẽ sắp xếp, cô an tâm chờ đi.
Vậy... cám ơn? Nhan Khê đã rất lâu rồi không gặp qua người mời cơm mà trịnh trọng nghiêm túc như vậy, nhịn không được cười nói, Chờ anh tìm được địa điểm.
Không, không cần khách khí, Nghe thấy tiếng của Nhan Khê mang theo vui vẻ, cuống họng và lỗ tai của Nguyên Dịch đều run lên, anh biểu đạt ngay ngắn Đúng rồi, trường hợp nhiều người thì uống ít rượu một chút, gặp được kẻ nhã nhặn nhưng bại hoại thì tránh xa một chút, có loại đàn ông vóc người đẹp mắt, nhưng tâm địa rất đen tối.
Rõ ràng lời này của Nguyên Dịch không chỉ điểm ai cả, nhưng không hiểu sao Nhan Khê lại nghĩ tới Tống Triều của Tống gia kia, cô sờ mũi: Được, cảm ơn đã nhắc nhở.
Hóa ra Nguyên tiểu nhị không chỉ là đồ ham ăn, còn là người thích quan tâm, còn... Thật không có nhìn ra.
Nghe giọng điệu Nhan Khê hơi qua loa, Nguyên Dịch lạnh tiếng nói: Cô đừng xem nhẹ, đoạn thời gian trước đã có người xảy ra chuyện, huyên náo đến người nhà.
Được, tôi nhất định sẽ chú ý, Nhan Khê nói với điện thoại, Tuyệt đối không uống rượu.
Cúp điện thoại, cô chụp một tấm hình với ly nước chanh trong tay, gửi qua Wechat cho Nguyên tiểu nhị.
Nguyên Dịch nhận được ảnh của Nhan Khê, vẻ mặt nghiêm tục mới dịu một chút, anh tùy ý quăng điện thoại lên sô pha, rốt cuộc cảm thấy ngực mình không còn nhiều buồn bực.
Ai uống rươu hỏng việc vậy, huyên náo đến mất mặt người nhà, sao anh chưa nghe nói qua? Nguyên Bác nhíu mày nhìn về phía Nguyên Dịch, Nguyên tiểu nhị, cậu không được nói hươu nói vượn, nhỡ tin tức rơi vào tai phóng viên, lại biên soạn ra một đoạn ân oán tình thù, cậu cho tôi an tĩnh một chút đi.
Lấy ví dụ thôi, không có nói là thật, Nguyên Dịch nói về phía nhà bếp, Bác Lý, cho cháu chén nước chanh.
Nói dối mà cậu còn nói được lý lẽ hùng hồn như vậy, lão nhị, cậu thật là bản lĩnh, Nguyên Bác bất đắc dĩ nói, Đêm hôm khuya khoắt uống nước chanh làm gì, thật là tật xấu.
Nước chanh có thể bổ sung vitamin C, em cảm thấy rất tốt, Nguyên Dich đứng lên, thuận tay lấy di động bỏ vào túi, đi về bếp cầm nước chanh.
Nguyên Bác nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, cả nửa ngày không nói được lời nào.
Tật xấu!
Nhà giàu đều có nhóm nói chuyện của riêng mình, từ khi Wechat thịnh hành, bọn họ cũng theo phong trào nói chuyện phiếm, nhóm cũng nhiều người hơn, nọi dung cũng nhiều hơn.
Cái gì mà xe sang trọng, du thuyền máy bay, mĩ nhân xinh đẹp, đều là nội dung nói chuyện của họ, ngược lại vấn đề liên quan tới buôn bán, gần như cố ý tránh đi. Như những người có thân phận, có đôi khi sơ ý để lộ tin tức, liền liên quan tới bát cơm của hàng vạn người, anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, cho nên rượu và thức ăn có thể tùy tiện ăn, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung.
Ngay lúc mấy người bạn nói tới mua máy bay mới, Nguyên Dịch hỏi một câu.
Nguyên: Mấy người ai biết món cay Tứ Xuyên ở đâu là hương vị chính tông nhất không?
Trương Vọng:...
Dương Dục: Bị hack nick rồi à?
Từ Kiều Sinh: Tên trộm nick, chúng ta không để cho ngươi nạp tiền điện thoại, cũng không mượn tiền, cám ơn!
Nguyên Dịch nhìn nhóm chát hơn hai mươi tin, tất cả đều mắng anh, rất nhanh liền trở về đầu.
Nguyên: Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy người thừa cơ mắng tôi, trả lời vấn đề của tôi trước.
Từ Kiều Sinh: Dịch ca, đã mười rưỡi, cậu còn chưa ngủ à?
Nguyên Dịch nhìn nhìn chén không ở bàn, uống nhiều nước chanh, không ngủ được. Anh không trả lời vấn đề này của Từ Kiều Sinh, lại hỏi về vấn đề món cay Tứ Xuyên.
Trương Vọng: hỏi cái này làm gì, mang bạn gái nhỏ đi ăn cơm à?
Nguyên: Nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ đi nịnh nọt phụ nữ sao?
Anh chỉ là đáp ứng chuyện của đối phương, thì nhất định phải làm được mà thôi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nguyên tiểu nhì: Tôi họ Nguyên, tôi là một người có nguyên tắc. Ví dụ như... Không nói dối, nói lời giữ lời.
/101
|