Bây giờ quan trọng nhất là biết rõ hai người trong phòng là ai, ít nhất hiện tại xác định chỉ có hai người.
Mục đích của bọn họ đến đây là gì.
Sở Nhị và Lão Bạch lúc này đang ở đâu, bọn họ có chuyện gì không.
“Mấy người là ai, hai người bạn của tôi ở đâu?” Giọng điệu của Bắc Minh Thiện rất vững vàng, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà ngoài dự đoán của anh, hai người kia không lên tiếng, chỉ là yên lặng đẩy Bắc Minh Thiện tiếp tục đi vào sâu trong quán bar.
Nhưng mà làm cho anh cảm thấy bất ngờ đó là, trong quá trình này cũng không đụng phải cái gì. Điểm này có thể đoán ra được, người này hẳn là có đèn chiếu sáng.
Hơn nữa cố gắng giữ vững sự yên tĩnh trong quán bar, phòng ngừa bị người bên ngoài phát hiện trong này có gì không ổn.
Đối với bố cục của quán bar này, Bắc Minh Thiện đã sớm thuộc lòng. Khi bọn họ tiến lên một bước, trong đầu của anh đã vẽ ra được bản đồ.
Bọn họ không đi mấy bước, ngừng lại ngay vị trí quầy bar.
Ngay sau đó làm Bắc Minh Thiện không ngờ là anh nghe thấy tiếng bàn ghế liên tục phát ra âm thanh “lách ca lách cách.”
Cái đó và tình huống vừa rồi hoàn toàn khác biệt, vừa rồi là sợ bị người phát hiện, nhưng bây giờ lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Trừ cái đó ra, anh còn đột nhiên cảm thấy hai tay của mình đột nhiên nhẹ đi. Hẳn là đã được cởi trói.
Bắc Minh Thiện cũng không nghĩ nhiều, lập tức kéo thứ trùm trên đầu mình ra.
Ngay lúc anh lấy ra, đã bị một luồng sáng mạnh bao phủ cả người.
Bắc Minh Thiện vẫn luôn ở trong bóng đêm nhất thời không thích ứng được, theo bản năng giơ tay lên che mắt lại.
Anh không khỏi nhíu mày. Dưới tình huống như vậy, ngoài trừ ánh sáng trắng trước mặt xung quanh đều là tối đen.
Sau khi anh hơi thích ứng lại rồi, anh lại nhìn về quán bar, rõ ràng không có ai ở đây, mà ngay cả hai người vừa rồi cũng biến mất.
Bắc Minh Thiện chậm rãi ra khỏi chùm tia sáng kia, bây giờ anh chỉ muốn tìm được Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý, chỉ là anh cảm thấy thật có chút kỳ lạ, vừa rồi tiếng bàn ghế di chuyển lộn xộn, có lẽ là hai người kia sau khi đắc thủ thì rời đi.
Nhưng mà nếu như bọn họ là vì tiền bạc, sao sau khi khống chế mình lại không soát người, lấy tài vật của mình đi chứ?
Bắc Minh Thiện quan sát bốn phía, càng nhiều chuyện khiến anh khả nghi hiện ra ngay trước mắt.
Làm anh cảm thấy kỳ lạ nhất là, sau tiếng bàn ghế lộn xộn kia, chúng nó ở trước mặt mình lại vô cùng chỉnh tề, làm xung quanh mình trống không.
Đang lúc anh chuẩn bị rời đi tìm Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng “Bùm”, ngay sau đó giấy màu đủ màu sắc từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Cùng lúc đó, nhưng bóng đèn bình thường trong quán bar lập tức lập lòe âm nhạc sống động lại vang lên.
Bắc Mình Thiện lúc này cũng đã hiểu được có chuyện gì.
Không chỉ như thế, qua ánh đèn lập lòe biến hóa, thấy ở trên tủ rượu của quán bar treo một bức tranh chứ: Nhiệt liệt hoan nghênh Bắc Minh Nhị vô tội phóng thích.
Anh nhìn đến đây, khẽ cau mày, thịt trên mặt còn hơi nhảy lên.
Theo tiếng nhạc, một giọng nói vang lên: “Hoan nghênh Bắc Minh Nhị trở về!”
Đây là giọng của Sở Dung Triết, Bắc Minh Thiện lập tức hiểu hết.
Đồng thời với giọng nói đó, Sở Dung Triết cầm mic cùng với Bạch Điệp Quý cười hì hì đi ra từ sau cửa nhỏ ở quầy bar, trong tay bọn họ, một người một tay cầm cái bánh ngọt.
Bắc Minh Thiện trở mặt nhìn hai người đi đến trước mặt mình: “Sở Nhị, những chuyện này là chủ ý của cậu sao, Lão Bạch cậu thế mà đồng ý người này phá quán bar của mình như vậy sao? Xem ra mấy cậu cảm thấy mặt mũi tôi chưa xấu đủ đúng không?”
Sở Dung Triết cười hì hì: “Bắc Minh Nhị, cậu là người duy nhất trong ba người chúng ta từng ngồi tù, cậu trở về đương nhiên phải long trọng một chút, đây cũng không phải là chuyện thường xuyên có.”
“Ha ha, đúng vậy, mọi người lưu lại kỷ niệm mà, Bắc Minh Nhị cậu không vì vậy mà giận chúng tôi chứ.” Bạch Điệp Quý một bên cũng nói giúp vào.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn bọn họ: “Được, đợi hai người cũng đi ra từ đó, tôi sẽ làm cho các cậu còn lớn hơn bây giờ. “Ý tốt” của hai người tôi nhận. Xé tranh chữ đi cho tôi, quán bar tiếp tục buôn bán. Bằng không lão Bạch sẽ vì chuyện này mà nhắc tôi cả đời. Đúng rồi, đây là trừng phạt nho nhỏ với các cậu, nếu như còn lần sau, sẽ có một niềm vui lớn cho các cậu.”
Nói xong, anh trực tiếp đi xuyên qua hai người, đi vào trong phòng bọn họ hay uống rượu.
Lúc đi lướt qua bọn họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy cổ tay bọn họ.
Lấy sức mạnh bọn họ không thể nào phản kháng được vỗ bánh ngọt trong tay mình vào mặt từng người.
Hơn mười phút sau.
Bắc Minh Thiện đã ngồi một mình trong phòng ở quán bar uống một bình bia đen Đức.
Cửa phòng mở ra, Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết từ bên ngoài đi vào. Trên cổ bọn họ còn treo một khăn lông trắng, một tay còn đang lau bơ còn sót lại trên mặt và tóc.
Không đợi bọn họ mở miệng, Bắc Minh Thiện đã mở miệng trước, giọng điệu giống như là thẩm vấn phạm nhân: “Mấy cậu sao lại biết hôm nay tôi ra ngoài? Giải thích cho tôi, hai cậu không có chỉ số thông minh cao như vậy.”
Lau sạch mặt và tóc, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý sau khi vứt khăn sang một bên thì ngồi xuống.
Bọn họ không trả lời, vươn tay ra cầm bình rượu trên bàn, hơi ngửa đầu uống. Mấy phút đồng hồ sau, hai vỏ chai rượu lại lần nữa thả xuống bàn.
Bắc Minh Thiện nhìn hai người bọn họ: “Sao thế, hai cậu tức giận sao?”
…
“Nào dám tức giận với cựu tổng giám đốc Bắc Minh Thị, chúng ta chẳng qua là nhận được thông báo của tổng giám đốc hiện tại của Bắc Minh Thị. Khoan hãy nói, sau khi cô ấy lên vị trí này, đúng là không còn vẻ vừa thanh thần, vừa ngơ ngác kia nữa.
Bắc Minh Thiện nghe Lão Bạch nói như vậy, lập tức biết là ý chỉ ai.
Đương nhiên là Cố Hạnh Nguyên làm anh vừa yêu vừa hận kia.
Buổi sáng còn thấy cô ở tòa, nhưng mà sau khi tạm dừng nghỉ ngơi lại không gặp nữa.
Về phần tại sao cô biến mất, Bắc Minh Thiện vẫn chưa từng nghĩ qua. Lúc đó kỳ thật anh vẫn đang còn tức giận vì Cố Hạnh Nguyên giấu đứa bé.
Về các phương diện khác, thay đổi trên tòa khiến anh không thể nghĩ quá nhiều.
Làm anh không ngờ là, Cố Hạnh Nguyên sao lại biết mình nhất định sẽ vô tội phóng thích? Chẳng lẽ là bọn nhỏ hay mẹ mình nói cho cô biết?
Nhưng như vậy cũng không có khả năng, từ sau khi tòa án thẩm vấn xong cho đến khi mình lên xe rời đi, bọn họ đều chưa từng gọi điện thoại.
Xem như là sau khi mình lên xe taxi cô ấy gọi cho bọn Sở Nhị, nhìn trận thế vừa rồi cũng không phải là thời gian ngắn có thể chuẩn bị được.
“Bắc Minh Thiện, cậu cũng đừng cả ngày bày ra vẻ xa cách. Chúng tôi nhìn ra được người ta vẫn rất là quan tâm đến cậu. Biết cậu hôm nay ra ngoài nên gọi điện thoại cho chúng tôi, để chúng tôi đón gió tẩy trần cho cậu.”
Đúng đấy, không phải trong khoảng thời gian này cậu cũng yên tâm giao Bắc Minh Thị cho cô ấy quản lý sao. Bây giờ nhìn lại nếu như hai người không đến với nhau, đúng là có chút phí của trời rồi.”
Lúc này sự bướng bỉnh của Bắc Minh Thiện lại nổi lên: “Các cậu đừng nói giúp cô ấy trước mặt tôi, nếu như cô ấy thật tốt như các cậu nói, cũng không giấu tôi nhiều năm như vậy.”
Một câu bất ngờ như vậy, làm Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý đều có chút không rõ việc gì, hai người bọn họ liếc nhìn nhau một cái, không biết Bắc Minh Thiện đang nói gì.
Chỉ thấy sau khi anh nói xong lại duỗi tay cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống.
Sở Nhị và Lão Bạch làm sao có thể rõ được, bọn họ cả ngày đều ngồi trong quán bar, nào có thời gian xem TV, nếu như bọn họ có thể liếc mắt xem qua, có thể sẽ hiểu được anh có ý gì.
…
Đang lúc bắc Minh Thiện buồn bực uống rượu ở quán bar Zeus, Cố Hạnh Nguyên thả lỏng cơ thể mệt mỏi từ Bắc Minh Thị về biệt thự của Hình Uy và Lạc Kiều.
Lúc chiều, cô nhận được điện thoại của Dư Như Khiết gọi đến, nói những chuyện xảy ra đơn giản trên tòa án buổi chiều cho Cố Hạnh Nguyên.
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên đã biết hung thủ hại chết mẹ mình là một người khác hoàn toàn thậm chí là mơ hồ biết được, không thể thoát khỏi quan hệ với Giang Tuệ Tâm.
Nhưng lúc cô từ trong miệng Dư Như Khiết nghe được, hung thủ hại chết mẹ mình là Giang Tuệ Tâm, cô vẫn là có chút bất ngờ dù đã có chuẩn bị.
Lúc Dư Như Khiết mời cô sau khi tan làm ăn cơm với bọn họ, hơn nữa bọn nhỏ cũng ở đó, Cố Hạnh Nguyên không như bọn họ nghĩ, từ chối rồi.
Kỳ thật Cố Hạnh Nguyễn vốn có thể ở cùng với Dư Như Khiết tham gia toàn bộ hành trành xử kiện, nhưng mà lúc trưa nhận một cuộc điện thoại.
Có liên quan đến Bắc Minh Thị, người gọi điện thoại nói trong nội bộ Bắc Minh Thị có không ít công nhân viên bãi công tập thể, làm Bắc Minh Thị không thể vận hành bình thường, cần Cố Hạnh Nguyên trở về xử lý gấp.
Cho đến khi Dư Như Khiết gọi điện thoại đến, Cố Hạnh Nguyên còn đang tiến hành thêm một bước đàm phán với đại biểu công nhân viên trong phòng hợp.
Sau khi Dư Như Khiết biết tình hình của cô, cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ dặn dò cô chú ý cơ thể, không nên phát sinh xung đột gì với những công nhân viên đó, nếu như không thể được thì nói với Bắc Minh Thiện.
…
Đối với Cố Hạnh Nguyện, chuyện xảy ra chiều hôm nay đúng là làm cho cô cảm thấy có chút khó giải quyết. Có lẽ cô cho là mình đúng là không thể giải quyết được chuyện này.
Mặc dù cô đã đồng ý với Dư Như Khiết, dưới tình huống mình không thể khống chế được sẽ nói với Bắc Minh Thiện. Nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy đối mặt với Bắc Minh Thiện hay nói chuyện với anh đều cảm thấy sợ hãi.
Từ buổi sáng cô ở tòa án, ánh mắt anh nhìn mình như phán định, dù là giữa bọn họ thảo luận vấn đề gì, đến cuối cùng sẽ quay lại vấn đến trên người Cửu Cửu.
Có thể kéo được một ngày thì một ngày vậy, cố gắng kéo dài thời gian gặp mặt với Bắc Minh Thiện. Nhưng mà chuyện trước mắt còn ai có thể giải quyết được đây?
Hình Uy cũng là một lựa chọn không tệ, anh ta vẫn luôn đi bên cạnh Bắc Minh Thiện, anh ta có thể phỏng đoán chính xác tâm tư của chủ nhân mình. Hơn nữa trên danh nghĩa anh ta chẳng qua là một người hầu nhưng uy vọng tại Bắc Minh Thị lại không thua gì những người phụ trách, thậm chí mấy người phụ trách đó còn phải cho anh ta mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên vội vàng cầm điện thoại lên chuẩn bị goi cho anh ta, nhưng mà lúc muốn bấm số, ngón tay dừng lại.
Lạc Kiều vừa sinh xong, không biết Hình Uy có thể đi được không.
Nhưng mà, băn khoăn như vậy chỉ một chốc. Bởi vì lúc này điện thoại của cô reo lên. Hơn nữa, đúng là Hình Uy gọi đến.
“Alo?” Cố Hạnh Nguyên vội vàng ấn nghe.
“Thưa cô, mấy người lúc này quay lại?”
Mục đích của bọn họ đến đây là gì.
Sở Nhị và Lão Bạch lúc này đang ở đâu, bọn họ có chuyện gì không.
“Mấy người là ai, hai người bạn của tôi ở đâu?” Giọng điệu của Bắc Minh Thiện rất vững vàng, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà ngoài dự đoán của anh, hai người kia không lên tiếng, chỉ là yên lặng đẩy Bắc Minh Thiện tiếp tục đi vào sâu trong quán bar.
Nhưng mà làm cho anh cảm thấy bất ngờ đó là, trong quá trình này cũng không đụng phải cái gì. Điểm này có thể đoán ra được, người này hẳn là có đèn chiếu sáng.
Hơn nữa cố gắng giữ vững sự yên tĩnh trong quán bar, phòng ngừa bị người bên ngoài phát hiện trong này có gì không ổn.
Đối với bố cục của quán bar này, Bắc Minh Thiện đã sớm thuộc lòng. Khi bọn họ tiến lên một bước, trong đầu của anh đã vẽ ra được bản đồ.
Bọn họ không đi mấy bước, ngừng lại ngay vị trí quầy bar.
Ngay sau đó làm Bắc Minh Thiện không ngờ là anh nghe thấy tiếng bàn ghế liên tục phát ra âm thanh “lách ca lách cách.”
Cái đó và tình huống vừa rồi hoàn toàn khác biệt, vừa rồi là sợ bị người phát hiện, nhưng bây giờ lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Trừ cái đó ra, anh còn đột nhiên cảm thấy hai tay của mình đột nhiên nhẹ đi. Hẳn là đã được cởi trói.
Bắc Minh Thiện cũng không nghĩ nhiều, lập tức kéo thứ trùm trên đầu mình ra.
Ngay lúc anh lấy ra, đã bị một luồng sáng mạnh bao phủ cả người.
Bắc Minh Thiện vẫn luôn ở trong bóng đêm nhất thời không thích ứng được, theo bản năng giơ tay lên che mắt lại.
Anh không khỏi nhíu mày. Dưới tình huống như vậy, ngoài trừ ánh sáng trắng trước mặt xung quanh đều là tối đen.
Sau khi anh hơi thích ứng lại rồi, anh lại nhìn về quán bar, rõ ràng không có ai ở đây, mà ngay cả hai người vừa rồi cũng biến mất.
Bắc Minh Thiện chậm rãi ra khỏi chùm tia sáng kia, bây giờ anh chỉ muốn tìm được Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý, chỉ là anh cảm thấy thật có chút kỳ lạ, vừa rồi tiếng bàn ghế di chuyển lộn xộn, có lẽ là hai người kia sau khi đắc thủ thì rời đi.
Nhưng mà nếu như bọn họ là vì tiền bạc, sao sau khi khống chế mình lại không soát người, lấy tài vật của mình đi chứ?
Bắc Minh Thiện quan sát bốn phía, càng nhiều chuyện khiến anh khả nghi hiện ra ngay trước mắt.
Làm anh cảm thấy kỳ lạ nhất là, sau tiếng bàn ghế lộn xộn kia, chúng nó ở trước mặt mình lại vô cùng chỉnh tề, làm xung quanh mình trống không.
Đang lúc anh chuẩn bị rời đi tìm Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng “Bùm”, ngay sau đó giấy màu đủ màu sắc từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Cùng lúc đó, nhưng bóng đèn bình thường trong quán bar lập tức lập lòe âm nhạc sống động lại vang lên.
Bắc Mình Thiện lúc này cũng đã hiểu được có chuyện gì.
Không chỉ như thế, qua ánh đèn lập lòe biến hóa, thấy ở trên tủ rượu của quán bar treo một bức tranh chứ: Nhiệt liệt hoan nghênh Bắc Minh Nhị vô tội phóng thích.
Anh nhìn đến đây, khẽ cau mày, thịt trên mặt còn hơi nhảy lên.
Theo tiếng nhạc, một giọng nói vang lên: “Hoan nghênh Bắc Minh Nhị trở về!”
Đây là giọng của Sở Dung Triết, Bắc Minh Thiện lập tức hiểu hết.
Đồng thời với giọng nói đó, Sở Dung Triết cầm mic cùng với Bạch Điệp Quý cười hì hì đi ra từ sau cửa nhỏ ở quầy bar, trong tay bọn họ, một người một tay cầm cái bánh ngọt.
Bắc Minh Thiện trở mặt nhìn hai người đi đến trước mặt mình: “Sở Nhị, những chuyện này là chủ ý của cậu sao, Lão Bạch cậu thế mà đồng ý người này phá quán bar của mình như vậy sao? Xem ra mấy cậu cảm thấy mặt mũi tôi chưa xấu đủ đúng không?”
Sở Dung Triết cười hì hì: “Bắc Minh Nhị, cậu là người duy nhất trong ba người chúng ta từng ngồi tù, cậu trở về đương nhiên phải long trọng một chút, đây cũng không phải là chuyện thường xuyên có.”
“Ha ha, đúng vậy, mọi người lưu lại kỷ niệm mà, Bắc Minh Nhị cậu không vì vậy mà giận chúng tôi chứ.” Bạch Điệp Quý một bên cũng nói giúp vào.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn bọn họ: “Được, đợi hai người cũng đi ra từ đó, tôi sẽ làm cho các cậu còn lớn hơn bây giờ. “Ý tốt” của hai người tôi nhận. Xé tranh chữ đi cho tôi, quán bar tiếp tục buôn bán. Bằng không lão Bạch sẽ vì chuyện này mà nhắc tôi cả đời. Đúng rồi, đây là trừng phạt nho nhỏ với các cậu, nếu như còn lần sau, sẽ có một niềm vui lớn cho các cậu.”
Nói xong, anh trực tiếp đi xuyên qua hai người, đi vào trong phòng bọn họ hay uống rượu.
Lúc đi lướt qua bọn họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy cổ tay bọn họ.
Lấy sức mạnh bọn họ không thể nào phản kháng được vỗ bánh ngọt trong tay mình vào mặt từng người.
Hơn mười phút sau.
Bắc Minh Thiện đã ngồi một mình trong phòng ở quán bar uống một bình bia đen Đức.
Cửa phòng mở ra, Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết từ bên ngoài đi vào. Trên cổ bọn họ còn treo một khăn lông trắng, một tay còn đang lau bơ còn sót lại trên mặt và tóc.
Không đợi bọn họ mở miệng, Bắc Minh Thiện đã mở miệng trước, giọng điệu giống như là thẩm vấn phạm nhân: “Mấy cậu sao lại biết hôm nay tôi ra ngoài? Giải thích cho tôi, hai cậu không có chỉ số thông minh cao như vậy.”
Lau sạch mặt và tóc, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý sau khi vứt khăn sang một bên thì ngồi xuống.
Bọn họ không trả lời, vươn tay ra cầm bình rượu trên bàn, hơi ngửa đầu uống. Mấy phút đồng hồ sau, hai vỏ chai rượu lại lần nữa thả xuống bàn.
Bắc Minh Thiện nhìn hai người bọn họ: “Sao thế, hai cậu tức giận sao?”
…
“Nào dám tức giận với cựu tổng giám đốc Bắc Minh Thị, chúng ta chẳng qua là nhận được thông báo của tổng giám đốc hiện tại của Bắc Minh Thị. Khoan hãy nói, sau khi cô ấy lên vị trí này, đúng là không còn vẻ vừa thanh thần, vừa ngơ ngác kia nữa.
Bắc Minh Thiện nghe Lão Bạch nói như vậy, lập tức biết là ý chỉ ai.
Đương nhiên là Cố Hạnh Nguyên làm anh vừa yêu vừa hận kia.
Buổi sáng còn thấy cô ở tòa, nhưng mà sau khi tạm dừng nghỉ ngơi lại không gặp nữa.
Về phần tại sao cô biến mất, Bắc Minh Thiện vẫn chưa từng nghĩ qua. Lúc đó kỳ thật anh vẫn đang còn tức giận vì Cố Hạnh Nguyên giấu đứa bé.
Về các phương diện khác, thay đổi trên tòa khiến anh không thể nghĩ quá nhiều.
Làm anh không ngờ là, Cố Hạnh Nguyên sao lại biết mình nhất định sẽ vô tội phóng thích? Chẳng lẽ là bọn nhỏ hay mẹ mình nói cho cô biết?
Nhưng như vậy cũng không có khả năng, từ sau khi tòa án thẩm vấn xong cho đến khi mình lên xe rời đi, bọn họ đều chưa từng gọi điện thoại.
Xem như là sau khi mình lên xe taxi cô ấy gọi cho bọn Sở Nhị, nhìn trận thế vừa rồi cũng không phải là thời gian ngắn có thể chuẩn bị được.
“Bắc Minh Thiện, cậu cũng đừng cả ngày bày ra vẻ xa cách. Chúng tôi nhìn ra được người ta vẫn rất là quan tâm đến cậu. Biết cậu hôm nay ra ngoài nên gọi điện thoại cho chúng tôi, để chúng tôi đón gió tẩy trần cho cậu.”
Đúng đấy, không phải trong khoảng thời gian này cậu cũng yên tâm giao Bắc Minh Thị cho cô ấy quản lý sao. Bây giờ nhìn lại nếu như hai người không đến với nhau, đúng là có chút phí của trời rồi.”
Lúc này sự bướng bỉnh của Bắc Minh Thiện lại nổi lên: “Các cậu đừng nói giúp cô ấy trước mặt tôi, nếu như cô ấy thật tốt như các cậu nói, cũng không giấu tôi nhiều năm như vậy.”
Một câu bất ngờ như vậy, làm Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý đều có chút không rõ việc gì, hai người bọn họ liếc nhìn nhau một cái, không biết Bắc Minh Thiện đang nói gì.
Chỉ thấy sau khi anh nói xong lại duỗi tay cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống.
Sở Nhị và Lão Bạch làm sao có thể rõ được, bọn họ cả ngày đều ngồi trong quán bar, nào có thời gian xem TV, nếu như bọn họ có thể liếc mắt xem qua, có thể sẽ hiểu được anh có ý gì.
…
Đang lúc bắc Minh Thiện buồn bực uống rượu ở quán bar Zeus, Cố Hạnh Nguyên thả lỏng cơ thể mệt mỏi từ Bắc Minh Thị về biệt thự của Hình Uy và Lạc Kiều.
Lúc chiều, cô nhận được điện thoại của Dư Như Khiết gọi đến, nói những chuyện xảy ra đơn giản trên tòa án buổi chiều cho Cố Hạnh Nguyên.
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên đã biết hung thủ hại chết mẹ mình là một người khác hoàn toàn thậm chí là mơ hồ biết được, không thể thoát khỏi quan hệ với Giang Tuệ Tâm.
Nhưng lúc cô từ trong miệng Dư Như Khiết nghe được, hung thủ hại chết mẹ mình là Giang Tuệ Tâm, cô vẫn là có chút bất ngờ dù đã có chuẩn bị.
Lúc Dư Như Khiết mời cô sau khi tan làm ăn cơm với bọn họ, hơn nữa bọn nhỏ cũng ở đó, Cố Hạnh Nguyên không như bọn họ nghĩ, từ chối rồi.
Kỳ thật Cố Hạnh Nguyễn vốn có thể ở cùng với Dư Như Khiết tham gia toàn bộ hành trành xử kiện, nhưng mà lúc trưa nhận một cuộc điện thoại.
Có liên quan đến Bắc Minh Thị, người gọi điện thoại nói trong nội bộ Bắc Minh Thị có không ít công nhân viên bãi công tập thể, làm Bắc Minh Thị không thể vận hành bình thường, cần Cố Hạnh Nguyên trở về xử lý gấp.
Cho đến khi Dư Như Khiết gọi điện thoại đến, Cố Hạnh Nguyên còn đang tiến hành thêm một bước đàm phán với đại biểu công nhân viên trong phòng hợp.
Sau khi Dư Như Khiết biết tình hình của cô, cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ dặn dò cô chú ý cơ thể, không nên phát sinh xung đột gì với những công nhân viên đó, nếu như không thể được thì nói với Bắc Minh Thiện.
…
Đối với Cố Hạnh Nguyện, chuyện xảy ra chiều hôm nay đúng là làm cho cô cảm thấy có chút khó giải quyết. Có lẽ cô cho là mình đúng là không thể giải quyết được chuyện này.
Mặc dù cô đã đồng ý với Dư Như Khiết, dưới tình huống mình không thể khống chế được sẽ nói với Bắc Minh Thiện. Nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy đối mặt với Bắc Minh Thiện hay nói chuyện với anh đều cảm thấy sợ hãi.
Từ buổi sáng cô ở tòa án, ánh mắt anh nhìn mình như phán định, dù là giữa bọn họ thảo luận vấn đề gì, đến cuối cùng sẽ quay lại vấn đến trên người Cửu Cửu.
Có thể kéo được một ngày thì một ngày vậy, cố gắng kéo dài thời gian gặp mặt với Bắc Minh Thiện. Nhưng mà chuyện trước mắt còn ai có thể giải quyết được đây?
Hình Uy cũng là một lựa chọn không tệ, anh ta vẫn luôn đi bên cạnh Bắc Minh Thiện, anh ta có thể phỏng đoán chính xác tâm tư của chủ nhân mình. Hơn nữa trên danh nghĩa anh ta chẳng qua là một người hầu nhưng uy vọng tại Bắc Minh Thị lại không thua gì những người phụ trách, thậm chí mấy người phụ trách đó còn phải cho anh ta mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên vội vàng cầm điện thoại lên chuẩn bị goi cho anh ta, nhưng mà lúc muốn bấm số, ngón tay dừng lại.
Lạc Kiều vừa sinh xong, không biết Hình Uy có thể đi được không.
Nhưng mà, băn khoăn như vậy chỉ một chốc. Bởi vì lúc này điện thoại của cô reo lên. Hơn nữa, đúng là Hình Uy gọi đến.
“Alo?” Cố Hạnh Nguyên vội vàng ấn nghe.
“Thưa cô, mấy người lúc này quay lại?”
/858
|