Diệp Tử mang theo túi xách xuất hiện trước cửa phòng của Diệp Oanh Khê, Diệp Oanh Khê đang nằm trên giường nhìn trần nhà. Vốn tưởng rằng một khi ngày này đến, cô sẽ không ngừng rơi lệ ôm ấp trong lòng phần tình cảm giấu kín này, đến khi thời khắc thật sự xảy ra thì cô mới phát hiện hốc mắt khô khan, không hề có giọt nước mắt nào. Ngay cả khóe môi cũng đều khô khốc, không biểu lộ cảm giác gì, bất kể là nhìn lên hay nhìn xuống.
Diệp Tử móc trong túi xách ra một chồng tiểu thuyết đặt lên bàn sách của Oanh Khê, vừa sửa sang vừa nói: “Oanh Khê, em phải giúp chị, chị nói với mẹ chị là sách mượn, tạm thời giấu ở chỗ em trước nhé. Mẹ chị muốn lục tủ tìm sách của chị đấy.”
Oanh Khê cảm thấy ù tai, hoàn toàn không nghe rõ chị ấy đang nói cái gì. Đầu óc hỗn độn, cả người giống như trong mơ, đạp trên đường bông vải trắng không nhìn thấy giới hạn. Diệp Tử cho rằng cô ngủ thiếp đi, thè lưỡi một cái, bắt đầu phân loại các tập truyện ngôn tình mà thiếu nữ thích đọc, đặt lên giá sách trong tủ của cô. Sau đó đi nghẹ đến bên giường của Oanh Khê, lại bất ngờ nhìn thấy con bé đang mở mắt ra, nhếch môi nằm ở đó.
Lúc nhỏ, Diệp Tử nhìn thấy phần lớn thời gian là Diệp Oanh Khê rất sợ hãi, lúc nào cũng tránh sau lưng của Diệp Thanh Dương. Chỉ khi nào chơi chung với mỗi một mình cô thì mới cơ thể cười ra tiếng. Sau này, được nha nhập vào nhà họ Diệp, quen thuộc với hoàn cảnh sinh hoạt, con người cũng trở nên hòa hợp hơn nhiều. Mặc dù người này trời sinh có chút thẹn thùng hướng nội, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một Diệp Oanh Khê không chút sức sống như thế.
“Oanh Khê, em sao vậy? Không thoải mái à?” Dù sao Diệp Tử cũng là một thiếu nữ mới lớn, không hiểu những chuyện như thế này, thấy cô bé mất hồn ngẩn người không trả lời thì sợ hãi chạy nhanh xuống lầu gọi người lớn tới, “Mẹ —— Oanh Khê có gì đó là lạ, giống như ngã bệnh rồi.”
Mẹ Diệp đứng bên cạnh nghe được, cũng lấy làm kinh hãi. Mặc dù thân thể đứa bé này yếu đuối, nhưng nhiều năm qua bà đã hết lòng chăm sóc, mỗi ngày tẩm bổ, rất ít khi ngã bệnh, vì sao đột nhiên lại mắc bệnh rồi? Không kịp suy nghĩ nhiều, mọi người vội vã chạy lên lầu. Mẹ Diệp vừa mới bước vào phòng đã bắt đầu réo gọi cục cưng bảo bối của mình. Đến khi đến bên giường, duỗi tay mò mẫm, mới phát hiện trên người Oanh Khê nóng rang, mọi người trong phòng bắt đầu hoảng hốt.
Sau khi luống cuống tay chân tìm túi chườm đá, rồi thuốc hạ sốt, thì mới có người nhớ ra nên đưa tới bệnh viện trước đã. Tài xế đã chuẩn bị sẳn sàng, ngồi lên xe, Diệp Tử vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương. Sau khi nghe xong tình huống bên này, Diệp Thanh Dương không hề hỏi bệnh viện này, cúp điện thoại chạy đi xin phép.
Lúc anh lái xe tới bệnh viện thì Diệp Oanh Khê đang vào nước biển. Tay chân cô bé khẳng khiu, mạch máu mỏng manh, y tá đâm vài lần mới trúng. Diệp Thanh Dương nhìn mu bàn tay bầm tím đau lòng muốn chết, buông nhẹ tay cô ra, vén tóc trên trán cô, dịu dàng hỏi; ‘Tại sao lại bị bệnh rồi? Ghim kim có đau không?”
Lúc trước, mỗi lần Oanh Khê nhìn thấy anh, cho dù tâm tình lúc đó như thế nào cũng cười toe toét miệng. Chỉ riêng lúc này đây, cô quay đầu không thèm để ý đến anh. Diệp Thanh Dương dừng tay lại, đứng thẳng lên, tìm ghế dựa đến ngồi bên cạnh giường, nhìn cô chằm chằm. Hai người im lặng không nói lời nào.
Qua 20 phút, Diệp Oanh Khê thật sự chịu không nổi ánh mắt chăm chú của anh, đôi mắt như có thể xuyên thủng cô, cô dứt khoát nghiêng người lại, đưa lưng về phía anh. Vì động tác này của cô, bình truyền dịch bị kéo kêu leng keng, chất lỏng trong bình lay động dữ dội.
Diệp Thanh Dương nhìn thoáng qua, nhỏm người dậy đè cô lại, thuận tiện đỡ lấy bình vô nước biển. Diệp Oanh Khê cố chấp hất tay anh ra. Anh sợ động tác biến đổi đột ngột của cô làm sút kim châm, đành phải dừng lại. Anh nhìn cô nhắm nghiền măt, nhíu chặt lông mày nằm ở đó, im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu là trước đây, Diệp Thanh Dương cũng sẽ cười rộn lên, nhưng từ nụ hôn buổi sáng hôm đó, mỗi lần đối mặt với cô, anh thật sự không biết dùng thái độ nào để đối xử với cô. Theo như anh nghĩ, tình cảm giữa nàm và nữ là hướng tới hôn nhân gia đình. Nhưng anh nghĩ, đối với cô mà nói, có thể đây chỉ là mơ mộng thơ ngây. Anh và cô, cho dù là vấn đề tuổi tác hay mối quan hệ bây giờ, đều không thể nào.
Bất kể là ở bộ đội hay ở nhà họ Diệp, hai chữ ‘loạn luân’ sẽ đè chết tất cả nhớ nhung của bọn họ. Một con đường gập ghềnh trở ngại như thế cần gì phải đầu rơi máu chảy. Đến cuối cùng, vẫn là hai người đau khổ mà thôi.
“Oanh Khê…” Diệp Thanh Dương nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối, “Ngày mai chú muốn đi gặp một người. Vốn là muốn dẫn cháu đi theo, nhưng bây giờ cháu…”
“Không cần thiết!” Diệp Thanh Dương từ từ nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói, “Chú đưa cháu trở về đi.”
“Trở về đâu? Cháu vẫn còn chưa khỏi bệnh.” Diệp Thanh Dương thấy cô chịu nói chuyện, giọng nói có vài phần nhẹ nhõm.
“Không sao, truyện xong bình nước thì có thể đi. Cháu muốn trở về nhà bác trai. Cháu không muốn sống ở đây, không muốn sống ở thành phố G.” Diệp Oanh Khê vừa dứt lời thì nghe tiếng ghế ngã trên sàn nhà vang lên chói tai, tiếp theo là giọng nói gấp gáp và giận dữ của Diệp Thanh Dương.
“Hồ đồ! Cái gì gọi là không muốn sống ở thành phố G?!”
“Chính là không muốn sống gần chú nữa.” Anh bốc lửa giận mà cô thì lại bình tỉnh, quay người lại, lẳng lặng nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của anh, nhấn mạnh lặp lại từng chữ một lần nữa.
Diệp Thanh Dương chỉ tay về phía cô, tức giận không nói nên lời. Đột nhiên trong giây phút này, Diệp Oanh Khê bật cười khan. Diệp Thanh Dương bị cô cười một cách vô lý, kinh ngạc nhìn cô. Diệp Oanh Khê thấy khuôn mặt ngớ ngẩn của anh, vừa cười vừa nói: “Như vậy cũng tốt. Ít ra trong lòng cháu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Ít ra có thể tự an ủi mình, mình bỏ đi, anh cũng không dễ chịu.
“Diệp Oanh Khê, chú cho cháu biết, cháu đừng hòng nghĩ tới chuyện này! Tô Uyển cũng không có thể dẫn cháu đi, Chung Lâm hắn ta cũng đừng hòng! Đó là nơi nào? Cháu trở lại đó thì sống ra sao? Cháu có từng cân nhắc tới chuyện này không? Cháu cũng không còn nhỏ, không phải nhất thời đụng chuyện là cắm đầu xông vào!” Diệp Thanh Dương cố gắng kìm chế không để lửa giận lan tràn sang người của cô.
“Đó là cháu muốn về, không phải bác trai đến đòi.” Diệp Oanh Khê cúi đầu nhìn mu bàn tay bị kim châm, thấp giọng nói: “Chú đã nói, cháu muốn theo ai là quyết định của cháu. Hiện giờ cháu không muốn theo chú nữa.”
Diệp Thanh Dương há miệng thở dốc, lại tìm không ra lời nào để phản bác. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều im lặng. Diệp Thanh Dương ngồi lại xuống ghế, khôi phục lại hơi thở, trầm thấp giọng hỏi: “Vì sao cháu không muốn đi theo chú nữa? Ngày hôm qua gọi điện thoại còn tốt lắm mà!”
Ngón trỏ trái của Diệp Oanh Khê vẻ vòng tròn lên bàn tay phải, không ngẩng đầu cũng không trả lời. Diệp Thanh Dương cố chấp nhìn cô, cố ý muốn nghe câu trả lời rồi mới bằng lòng bỏ qua. Ngay lúc hai người giằng co không ai chịu thua ai thì điện thoại di động của Diệp Thanh Dương vang lên. Vừa nhìn thấy là của Tần Manh, anh vội vàng nhận nghe. Lúc này Diệp Oanh Khê mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rất nhanh sau đó lại gục đầu xuống.
“Diệp Thanh Dương, bà xã của tôi muốn nói cho anh biết, mỹ nữ anh hẹn kia không thích quá chính thức. Ngày mai đi nhớ mặc thường phục, cũng đừng quá lạnh lùng, chẳng có loại con gái nào thích kiểu đó cả.” Người gọi điện thoại tới không phải là Tần Manh mà là Trần An Bác.
“Được rồi được rồi, không phải chỉ là xem mắt hay sao? Có cần cậu dặn đi dặn lại không hả?” Diệp Thanh Dương không kiên nhẫn cúp máy, vừa quay đầu lại thì đã thấy Diệp Oanh Khê đưa lưng về phía anh, phủ chăn kín cả mình, chỉ chừa một khe nhỏ lộ ra ống truyền dịch.
“Không cần giả đò ngủ như vậy.” Anh thở dài bất đắc dĩ, đi tới giở chăn của cô ra.
Diệp Oanh Khê trốn trong chăn, bàn tay nắm chặt góc chăn, rơi lệ. Thì ra cảm giác chính tai nghe được đau đớn như vậy. Độ tuổi hồ đồ lờ mờ, nàng không biết giải thích với anh lý do vì sao mình không vui, vì sao lại muốn bỏ đi. Thật ra chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng mắc nghẹn trong cổ họng, rất khó chịu khiến cô muốn đưa tay móc ra, nhưng rồi lại sợ đổi lấy máu tươi đầm đìa.
Nhìn về tương lai của tuổi trưởng thành, một người đặc trưng cho cô bé nhát gan không đủ sức thay đổi cái gì như cô, cô hận bản thân mình hèn nhát, lại không mưu mô. Có lúc, thậm chí cô cảm thấy mình bị ép đến đường cùng; tiến lên có thể là hi vọng, cũng có thể là vực sâu vạn trượng; lùi bước cô lại cảm thấy không cam lòng. Cho dù chỉ có một lần cơ hội, cô cũng không muốn buông tay.
“Oanh Khê… Nghe lời…” Diệp Thanh Dương vuốt vuốt mi tâm, giống như bất đắc dĩ, “Vậy cháu nói đi, chú đã làm cái gì khiến cháu muốn bỏ đi hả?”
Câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng, Diệp Thanh Dương liền hối hận, hay có thể nói đây là lần đầu tiên cảm thấy chột dạ. Nếu như nội tâm của Diệp Oanh Khê giống như anh cảm nhận được trong nụ hôn không lưu loát kia, như vậy là anh đã làm ra chuyện khiến cô đau lòng rồi. Nóng lòng kết hôn trong lúc này chính là kết cuộc của một đoạn tình cảm vừa giấu kín lại có chút rõ rệt giữa hai người, nhưng cùng một lúc, đó cũng là tổn thương đối với cô.
“Dạ!” Lần này câu trả lời của Diệp Oanh Khê vừa vội vã lại vừa chắc chắn. Bị buộc đến đường cùng phải quyết tâm chiến đấu tới cùng thôi, “Chú không hiểu gì hết!”
Diệp Thanh Dương nhìn phần chăn nổi lên cao cao, nhiều lần muốn vươn tay ra cuối cùng đều rụt trở về. Anh đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh hộ viên dìu bệnh nhân đi dạo trong hoa viên dưới lầu, rũ mắt xuống, nhẹ giọng thở dài: “Oanh Khê, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra rõ ràng trước mặt.”
Oanh Khê khóc, vén chăn lên, ngồi trên giường, nhìn bóng dáng cao ngất của anh, nói: “Nhưng nếu không nói thì vĩnh viễn không có cơ hội. Điều này và bản thân buông tha có gì khác nhau?”
“Đã biết rõ không có kết quả, nói ra thì có ý nghĩa gì đâu?” Diệp Thanh Dương trở lại ngồi bên mép giường, vuốt ve mái tóc của cô, ngón tay khẽ quẹt nước mắt nàng không ngừng chảy xuống. “Oanh Khê, cháu muốn, chú đều có thể nghĩ đủ mọi cách cho cháu, nhưng mà chỉ có vậy không được. Bây giờ cháu còn nhỏ, không hiểu trên thế giới này có rất nhiều thứ cần được người ngoài công nhận, khư khư cố chấp chỉ có thể đổi lấy đau thương.”
“Có phải những gì cháu muốn, chú đều có thể cho cháu?”
“Ngoại trừ…” Diệp Thanh Dương nói nửa chừng thì ngừng lại. Anh không có cách nào thoải mái nói với cô hai chữ ‘tình yêu’.
“Được, cháu không muốn chú kết hôn, không muốn chú đi xem mắt, hẹn hò với phụ nữ khác!”
Một lúc sau, Diệp Thanh Dương mới vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Được!”
Diệp Tử móc trong túi xách ra một chồng tiểu thuyết đặt lên bàn sách của Oanh Khê, vừa sửa sang vừa nói: “Oanh Khê, em phải giúp chị, chị nói với mẹ chị là sách mượn, tạm thời giấu ở chỗ em trước nhé. Mẹ chị muốn lục tủ tìm sách của chị đấy.”
Oanh Khê cảm thấy ù tai, hoàn toàn không nghe rõ chị ấy đang nói cái gì. Đầu óc hỗn độn, cả người giống như trong mơ, đạp trên đường bông vải trắng không nhìn thấy giới hạn. Diệp Tử cho rằng cô ngủ thiếp đi, thè lưỡi một cái, bắt đầu phân loại các tập truyện ngôn tình mà thiếu nữ thích đọc, đặt lên giá sách trong tủ của cô. Sau đó đi nghẹ đến bên giường của Oanh Khê, lại bất ngờ nhìn thấy con bé đang mở mắt ra, nhếch môi nằm ở đó.
Lúc nhỏ, Diệp Tử nhìn thấy phần lớn thời gian là Diệp Oanh Khê rất sợ hãi, lúc nào cũng tránh sau lưng của Diệp Thanh Dương. Chỉ khi nào chơi chung với mỗi một mình cô thì mới cơ thể cười ra tiếng. Sau này, được nha nhập vào nhà họ Diệp, quen thuộc với hoàn cảnh sinh hoạt, con người cũng trở nên hòa hợp hơn nhiều. Mặc dù người này trời sinh có chút thẹn thùng hướng nội, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một Diệp Oanh Khê không chút sức sống như thế.
“Oanh Khê, em sao vậy? Không thoải mái à?” Dù sao Diệp Tử cũng là một thiếu nữ mới lớn, không hiểu những chuyện như thế này, thấy cô bé mất hồn ngẩn người không trả lời thì sợ hãi chạy nhanh xuống lầu gọi người lớn tới, “Mẹ —— Oanh Khê có gì đó là lạ, giống như ngã bệnh rồi.”
Mẹ Diệp đứng bên cạnh nghe được, cũng lấy làm kinh hãi. Mặc dù thân thể đứa bé này yếu đuối, nhưng nhiều năm qua bà đã hết lòng chăm sóc, mỗi ngày tẩm bổ, rất ít khi ngã bệnh, vì sao đột nhiên lại mắc bệnh rồi? Không kịp suy nghĩ nhiều, mọi người vội vã chạy lên lầu. Mẹ Diệp vừa mới bước vào phòng đã bắt đầu réo gọi cục cưng bảo bối của mình. Đến khi đến bên giường, duỗi tay mò mẫm, mới phát hiện trên người Oanh Khê nóng rang, mọi người trong phòng bắt đầu hoảng hốt.
Sau khi luống cuống tay chân tìm túi chườm đá, rồi thuốc hạ sốt, thì mới có người nhớ ra nên đưa tới bệnh viện trước đã. Tài xế đã chuẩn bị sẳn sàng, ngồi lên xe, Diệp Tử vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương. Sau khi nghe xong tình huống bên này, Diệp Thanh Dương không hề hỏi bệnh viện này, cúp điện thoại chạy đi xin phép.
Lúc anh lái xe tới bệnh viện thì Diệp Oanh Khê đang vào nước biển. Tay chân cô bé khẳng khiu, mạch máu mỏng manh, y tá đâm vài lần mới trúng. Diệp Thanh Dương nhìn mu bàn tay bầm tím đau lòng muốn chết, buông nhẹ tay cô ra, vén tóc trên trán cô, dịu dàng hỏi; ‘Tại sao lại bị bệnh rồi? Ghim kim có đau không?”
Lúc trước, mỗi lần Oanh Khê nhìn thấy anh, cho dù tâm tình lúc đó như thế nào cũng cười toe toét miệng. Chỉ riêng lúc này đây, cô quay đầu không thèm để ý đến anh. Diệp Thanh Dương dừng tay lại, đứng thẳng lên, tìm ghế dựa đến ngồi bên cạnh giường, nhìn cô chằm chằm. Hai người im lặng không nói lời nào.
Qua 20 phút, Diệp Oanh Khê thật sự chịu không nổi ánh mắt chăm chú của anh, đôi mắt như có thể xuyên thủng cô, cô dứt khoát nghiêng người lại, đưa lưng về phía anh. Vì động tác này của cô, bình truyền dịch bị kéo kêu leng keng, chất lỏng trong bình lay động dữ dội.
Diệp Thanh Dương nhìn thoáng qua, nhỏm người dậy đè cô lại, thuận tiện đỡ lấy bình vô nước biển. Diệp Oanh Khê cố chấp hất tay anh ra. Anh sợ động tác biến đổi đột ngột của cô làm sút kim châm, đành phải dừng lại. Anh nhìn cô nhắm nghiền măt, nhíu chặt lông mày nằm ở đó, im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu là trước đây, Diệp Thanh Dương cũng sẽ cười rộn lên, nhưng từ nụ hôn buổi sáng hôm đó, mỗi lần đối mặt với cô, anh thật sự không biết dùng thái độ nào để đối xử với cô. Theo như anh nghĩ, tình cảm giữa nàm và nữ là hướng tới hôn nhân gia đình. Nhưng anh nghĩ, đối với cô mà nói, có thể đây chỉ là mơ mộng thơ ngây. Anh và cô, cho dù là vấn đề tuổi tác hay mối quan hệ bây giờ, đều không thể nào.
Bất kể là ở bộ đội hay ở nhà họ Diệp, hai chữ ‘loạn luân’ sẽ đè chết tất cả nhớ nhung của bọn họ. Một con đường gập ghềnh trở ngại như thế cần gì phải đầu rơi máu chảy. Đến cuối cùng, vẫn là hai người đau khổ mà thôi.
“Oanh Khê…” Diệp Thanh Dương nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối, “Ngày mai chú muốn đi gặp một người. Vốn là muốn dẫn cháu đi theo, nhưng bây giờ cháu…”
“Không cần thiết!” Diệp Thanh Dương từ từ nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói, “Chú đưa cháu trở về đi.”
“Trở về đâu? Cháu vẫn còn chưa khỏi bệnh.” Diệp Thanh Dương thấy cô chịu nói chuyện, giọng nói có vài phần nhẹ nhõm.
“Không sao, truyện xong bình nước thì có thể đi. Cháu muốn trở về nhà bác trai. Cháu không muốn sống ở đây, không muốn sống ở thành phố G.” Diệp Oanh Khê vừa dứt lời thì nghe tiếng ghế ngã trên sàn nhà vang lên chói tai, tiếp theo là giọng nói gấp gáp và giận dữ của Diệp Thanh Dương.
“Hồ đồ! Cái gì gọi là không muốn sống ở thành phố G?!”
“Chính là không muốn sống gần chú nữa.” Anh bốc lửa giận mà cô thì lại bình tỉnh, quay người lại, lẳng lặng nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của anh, nhấn mạnh lặp lại từng chữ một lần nữa.
Diệp Thanh Dương chỉ tay về phía cô, tức giận không nói nên lời. Đột nhiên trong giây phút này, Diệp Oanh Khê bật cười khan. Diệp Thanh Dương bị cô cười một cách vô lý, kinh ngạc nhìn cô. Diệp Oanh Khê thấy khuôn mặt ngớ ngẩn của anh, vừa cười vừa nói: “Như vậy cũng tốt. Ít ra trong lòng cháu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Ít ra có thể tự an ủi mình, mình bỏ đi, anh cũng không dễ chịu.
“Diệp Oanh Khê, chú cho cháu biết, cháu đừng hòng nghĩ tới chuyện này! Tô Uyển cũng không có thể dẫn cháu đi, Chung Lâm hắn ta cũng đừng hòng! Đó là nơi nào? Cháu trở lại đó thì sống ra sao? Cháu có từng cân nhắc tới chuyện này không? Cháu cũng không còn nhỏ, không phải nhất thời đụng chuyện là cắm đầu xông vào!” Diệp Thanh Dương cố gắng kìm chế không để lửa giận lan tràn sang người của cô.
“Đó là cháu muốn về, không phải bác trai đến đòi.” Diệp Oanh Khê cúi đầu nhìn mu bàn tay bị kim châm, thấp giọng nói: “Chú đã nói, cháu muốn theo ai là quyết định của cháu. Hiện giờ cháu không muốn theo chú nữa.”
Diệp Thanh Dương há miệng thở dốc, lại tìm không ra lời nào để phản bác. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều im lặng. Diệp Thanh Dương ngồi lại xuống ghế, khôi phục lại hơi thở, trầm thấp giọng hỏi: “Vì sao cháu không muốn đi theo chú nữa? Ngày hôm qua gọi điện thoại còn tốt lắm mà!”
Ngón trỏ trái của Diệp Oanh Khê vẻ vòng tròn lên bàn tay phải, không ngẩng đầu cũng không trả lời. Diệp Thanh Dương cố chấp nhìn cô, cố ý muốn nghe câu trả lời rồi mới bằng lòng bỏ qua. Ngay lúc hai người giằng co không ai chịu thua ai thì điện thoại di động của Diệp Thanh Dương vang lên. Vừa nhìn thấy là của Tần Manh, anh vội vàng nhận nghe. Lúc này Diệp Oanh Khê mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rất nhanh sau đó lại gục đầu xuống.
“Diệp Thanh Dương, bà xã của tôi muốn nói cho anh biết, mỹ nữ anh hẹn kia không thích quá chính thức. Ngày mai đi nhớ mặc thường phục, cũng đừng quá lạnh lùng, chẳng có loại con gái nào thích kiểu đó cả.” Người gọi điện thoại tới không phải là Tần Manh mà là Trần An Bác.
“Được rồi được rồi, không phải chỉ là xem mắt hay sao? Có cần cậu dặn đi dặn lại không hả?” Diệp Thanh Dương không kiên nhẫn cúp máy, vừa quay đầu lại thì đã thấy Diệp Oanh Khê đưa lưng về phía anh, phủ chăn kín cả mình, chỉ chừa một khe nhỏ lộ ra ống truyền dịch.
“Không cần giả đò ngủ như vậy.” Anh thở dài bất đắc dĩ, đi tới giở chăn của cô ra.
Diệp Oanh Khê trốn trong chăn, bàn tay nắm chặt góc chăn, rơi lệ. Thì ra cảm giác chính tai nghe được đau đớn như vậy. Độ tuổi hồ đồ lờ mờ, nàng không biết giải thích với anh lý do vì sao mình không vui, vì sao lại muốn bỏ đi. Thật ra chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng mắc nghẹn trong cổ họng, rất khó chịu khiến cô muốn đưa tay móc ra, nhưng rồi lại sợ đổi lấy máu tươi đầm đìa.
Nhìn về tương lai của tuổi trưởng thành, một người đặc trưng cho cô bé nhát gan không đủ sức thay đổi cái gì như cô, cô hận bản thân mình hèn nhát, lại không mưu mô. Có lúc, thậm chí cô cảm thấy mình bị ép đến đường cùng; tiến lên có thể là hi vọng, cũng có thể là vực sâu vạn trượng; lùi bước cô lại cảm thấy không cam lòng. Cho dù chỉ có một lần cơ hội, cô cũng không muốn buông tay.
“Oanh Khê… Nghe lời…” Diệp Thanh Dương vuốt vuốt mi tâm, giống như bất đắc dĩ, “Vậy cháu nói đi, chú đã làm cái gì khiến cháu muốn bỏ đi hả?”
Câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng, Diệp Thanh Dương liền hối hận, hay có thể nói đây là lần đầu tiên cảm thấy chột dạ. Nếu như nội tâm của Diệp Oanh Khê giống như anh cảm nhận được trong nụ hôn không lưu loát kia, như vậy là anh đã làm ra chuyện khiến cô đau lòng rồi. Nóng lòng kết hôn trong lúc này chính là kết cuộc của một đoạn tình cảm vừa giấu kín lại có chút rõ rệt giữa hai người, nhưng cùng một lúc, đó cũng là tổn thương đối với cô.
“Dạ!” Lần này câu trả lời của Diệp Oanh Khê vừa vội vã lại vừa chắc chắn. Bị buộc đến đường cùng phải quyết tâm chiến đấu tới cùng thôi, “Chú không hiểu gì hết!”
Diệp Thanh Dương nhìn phần chăn nổi lên cao cao, nhiều lần muốn vươn tay ra cuối cùng đều rụt trở về. Anh đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh hộ viên dìu bệnh nhân đi dạo trong hoa viên dưới lầu, rũ mắt xuống, nhẹ giọng thở dài: “Oanh Khê, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra rõ ràng trước mặt.”
Oanh Khê khóc, vén chăn lên, ngồi trên giường, nhìn bóng dáng cao ngất của anh, nói: “Nhưng nếu không nói thì vĩnh viễn không có cơ hội. Điều này và bản thân buông tha có gì khác nhau?”
“Đã biết rõ không có kết quả, nói ra thì có ý nghĩa gì đâu?” Diệp Thanh Dương trở lại ngồi bên mép giường, vuốt ve mái tóc của cô, ngón tay khẽ quẹt nước mắt nàng không ngừng chảy xuống. “Oanh Khê, cháu muốn, chú đều có thể nghĩ đủ mọi cách cho cháu, nhưng mà chỉ có vậy không được. Bây giờ cháu còn nhỏ, không hiểu trên thế giới này có rất nhiều thứ cần được người ngoài công nhận, khư khư cố chấp chỉ có thể đổi lấy đau thương.”
“Có phải những gì cháu muốn, chú đều có thể cho cháu?”
“Ngoại trừ…” Diệp Thanh Dương nói nửa chừng thì ngừng lại. Anh không có cách nào thoải mái nói với cô hai chữ ‘tình yêu’.
“Được, cháu không muốn chú kết hôn, không muốn chú đi xem mắt, hẹn hò với phụ nữ khác!”
Một lúc sau, Diệp Thanh Dương mới vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Được!”
/66
|