Nhìn thấy người đến là Phong Trần Tuyệt, Lăng Lạc Viêm cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài ý muốn. Hắn biết Phong Trần Tuyệt ở trong kết giới, đương nhiên cũng đoán được Phong Trần Tuyệt cùng quân địch đã sớm có quan hệ, bằng không sẽ không ngăn cản khi bọn hắn muốn tiến vào kết giới, nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là đến tận lúc này Phong Trần Tuyệt mới xuất hiện.
Tựa như phải trải qua một hồi cân nhắc kỹ lưỡng mới làm ra quyết định, Phong Trần Tuyệt đang hướng đến nơi này với bộ dáng tựa như lần đầu tiên hắn đã nhìn thấy, hơi thở hung tàn cuồng bạo đầy người, Phong Trần Tuyệt bước đi trong huyết vũ, thân ảnh quỷ mị giống như u hồn, hỗn tạp mùi tanh trong gió cùng huyết sắc, vừa dứt lời, thân ảnh đã ở ngay trước mặt bọn hắn.
Không biết từ khi nào thì Phong Trần Tuyệt cũng có tường thiên thuật, không thể nghi ngờ gì nữa, lực lượng của hắn nhất định có liên quan đến đám thần phó này.
Lăng Lạc Viêm biết rõ thiếu nữ Lăng của Yêu tộc chính là chết trong tay của Phong Trần Tuyệt, lúc này hắn cũng không muốn đi suy đoán đám thần phó này còn có bao nhiêu cách cổ quái để tăng cường linh lực cho người ta.
“Lời thề chân thành như vậy là muốn làm cho ta nhớ kỹ ngươi? Phong Trần Tuyệt, ngươi đang làm điều dư thừa, từ trước cho đến nay ta chưa bao giờ quên ngươi.” Dưới màu lam quang lấp lánh, hồng y nam nhân nhếch môi, Phong Trần Tuyệt dừng cước bộ một chút, trong khi bạch y bào tế ti ở bên cạnh lại nhéo thật mạnh ở thắt lưng của hắn một cái, Lăng Lạc Viêm lúc này mới nhướng mi, lộ ra ý cười lạnh như băng, “Ta làm sao có thể quên địch nhân của ta.”
Mấy tên thần phó còn sót lại sớm bị sóc thủy và viêm hỏa bao vây. Mặc dù có Tụ linh chi hấp thu linh lực trong thiên địa, nhưng với lực lượng của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm thì nhất thời hai người vẫn chưa bị ảnh hưởng quá lớn. Lúc này Phong Trần Tuyệt bước đến rồi bình tĩnh đứng lại. Hạo kiếp ở dưới chân càng lúc càng nghiêm trọng, ở giữa không trung phủ kín cát bụi, sấm sét liên tiếp giáng xuống bầu trời, tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình quỷ bí đang điều khiển tất cả.
Lăng Lạc Viêm vừa dứt lời thì Phong Trần Tuyệt hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không phản bác hai chữ địch nhân kia. Đôi mắt như chim ưng dừng trên thân hồng sam, rồi lại lướt nhìn bên cạnh hồng y nam nhân, hiển nhiên chính là bạch y bào tế ti, “Không người có thể kháng cự tế ti Long Phạm, không người có thể chống lại Viêm chủ Xích Diêm tộc, hôm nay rốt cục là lúc các ngươi không thể tránh được.”
“Không thể tránh được? Bất quá chỉ là một gốc cây Tụ linh chi, chờ bản tông chủ giải quyết sạch sẽ các ngươi thì chúng ta lại nhìn xem người nào mới chính là kẻ không thể tránh được!” Hồng y nâng lên một màu đỏ đậm diễm lệ, viêm hỏa bừng cháy bên trong linh quang của sóc thủy, không nhiều lời cùng Phong Trần Tuyệt, hắn biết càng kéo dài thì tình thế đối với bọn hắn càng bất lợi.
Viêm hỏa uốn lượn, cỗ viêm hỏa lại bị Tụ linh chi hấp thụ một phần, kết giới mà Long Phạm thiết lập ở bên ngoài để cách ly huyết vũ vẫn thủy chung không ngừng lấp lánh.
Nếu không phải hắn có được linh lực ngàn năm, nếu không phải hắn là tế ti Long Phạm thì e rằng không người nào còn có thể ở thời điểm như vậy dùng cách này, không tiếc hao phí linh lực, vì vị tông chủ của mình mà thiết lập kết giới chỉ để cách ly huyết vũ có thể rơi xuống trên người của Lăng Lạc Viêm.
Viêm hỏa bị hấp thu lực lượng nhưng vẫn giữ nguyên khí thế rạo rực như trước, mặc dù chỉ là một đốm lửa nhỏ cũng có thể đem hết thảy những gì chạm vào trở thành cát bụi tiêu tán khỏi thế gian. Phong Trần Tuyệt nhìn thấy viêm hỏa như lưu tinh bay thẳng vào mặt mình, nhưng hắn cũng không dùng lực để kháng lại mà chỉ tránh né.
Thấy Phong Trần Tuyệt như thế nhưng Lăng Lạc Viêm không hề nương tay, hắn đương nhiên sẽ không tin Phong Trần Tuyệt đến đây chỉ để xem náo nhiệt. Nhìn thấy biểu tình của đám thần phó, thì hắn biết rõ việc Phong Trần Tuyệt đến vào lúc này đã sớm nằm trong dự tính của bọn họ, thậm chí đã sớm được an bài ổn thỏa.
“Mau! Mau làm theo những gì chúng ta đã nói!” Một trong những tên thần phó từ sớm không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị vây hãm ở giữa không trung, không để ý đến sinh tử của bản thân mình, mà vẫn ở một bên kêu gào ầm ĩ, nhắc nhở Phong Trần Tuyệt về chuyện mà bọn hắn đã thương thuyết lúc trước.
Nghe tiếng hắn quát tháo, mọi người đều biết có điểm cổ quái.
Viêm hỏa đỏ đậm lan tràn đến nơi chân trời, làm cho cơn ác mộng quỷ bí ở trước mắt càng thêm diễm lệ. Phong Trần Tuyệt tránh đi viêm hỏa như dây leo quấn quanh ở phía sau, thì trước mắt lại đón nhận một luồng linh quang màu thanh lam, đó là sóc thủy lực!
Long Phạm tiếp tục bảo trì linh lực phía trên kết giới, không cần phải làm bất cứ động tác gì, thủy sắc màu thanh lam dập dềnh từ trong kết giới phóng ra bên ngoài, giữa không trung hiện lên linh quang như một gợn sóng cuồn cuộn khuếch tán ra tứ phía.
Vô luận như thế nào thì đó là lực lượng không thể tránh né, càng huống chi có viêm hỏa nở rực giữa không trung như độc hoa yêu dã, trước mắt bất luận là màu thanh lam hay màu đỏ sậm thì cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản.
Cho dù lực lượng của Phong Trần Tuyệt được tăng cường thì làm sao có thể cùng một lúc ứng phó với viêm hỏa và sóc thủy?! Trên đời có ai dám đồng thời ngăn cản một kích của Long Phạm và Lăng Lạc Viêm? Tông chủ của Kiền Kì tộc trước kia cho dù có thủ đoạn tàn nhẫn và bản tính cao ngạo nhưng cũng không phải là hạng người ngu xuẩn.
Mái tóc đỏ sậm tung bay trong huyết vũ, thân ảnh hắc y dính máu dường như không thể đón nhận linh lực vờn quanh mình, không thể địch lại, thậm chí ngay cả đường lui cũng không có cơ hội, thế nhưng hắn lại hướng đến một phương mà không người nào có thể nghĩ đến.
Tụ linh chi!
Nhánh cây vươn dài, Tụ linh chi sum suê rậm rạp giống như một gốc cây đại thụ, mỗi một cành lá lại triển khai hấp thu linh lực phiêu diêu trong không khí, hấp thu viêm hỏa và sóc thủy tuy có một chút trở ngại, nhưng đối với nó viêm hỏa và sóc thủy mới chính là lực lượng hữu ích nhất.
Linh quang mông lung tản ra như ảo mộng diễm lệ, trong trận hạo kiếp hỗn loạn đã trở thành một cơn ác mộng đem hết thảy Sa thành thậm chí cả những thành trấn ở xung quanh đều hủy diệt. Thiên kiếp đang dần dần lan rộng, làm nổi dậy sấm sét, lôi điện, huyết vũ và bão cát. Bên trong cảnh tượng hoang tàn đổ nát là Tụ linh chi đang che lấp tất cả linh quang, cành lá không ngừng đong đưa lay động, vô cùng xinh đẹp và quỷ dị.
Phong Trần Tuyệt dường như biết rõ muốn tránh cũng không thể tránh, hắn nhảy lên hướng đến Tụ linh chi.
Các trưởng lão và diệu sư đang đứng dưới gốc cây Tụ linh chi để tránh né hạo kiếp, lúc này đã gần như vô lực duy trì, nếu không phải nhờ Lăng Lạc Viêm và Long Phạm dùng lực lượng để ngăn cản Tụ linh chi hấp thu hết thảy linh lực thì bọn hắn đã sớm kiệt sức mà chết, lúc này thấy Phong Trần Tuyệt nhảy đến, tất cả đều sẵn sàng bày trận nghênh địch.
Không nghĩ đến thân ảnh kia không hạ xuống mà lại dừng trên đỉnh Tụ linh chi, thân ảnh đứng trên cây mặc dù tránh được viêm hỏa và sóc thủy trực tiếp đánh vào người nhưng vẫn bị uy lực của hai cỗ lực lượng này tác động. Vận lên huyền quang màu đen sẫm, ngăn cản hai cỗ lực lượng đang tiến đến với một khí thế cuồng bạo, Phong Trần Tuyệt hét lớn một tiếng, vào lúc này, dị tượng đột nhiên hiện lên.
Linh quang bảy màu trên Tụ linh chi đột ngột tối sầm lại. Dưới tàng cây, mọi người nhìn thấy tình hình như vậy thì bỗng nhiên kinh hãi, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy nhưng thần sắc không hề thoải mái, theo biểu tình trên mặt của mấy tên thần phó thì bọn hắn có thể đoán được điểm mấu chốt ở bên trong.
“Các ngươi muốn hắn làm chuyện gì? Tụ linh chi còn có điều gì bí ẩn?” Cùng với lời nói tràn đầy cảnh cáo và sát ý là viêm hỏa bất thình lình tản ra, trong nháy mắt hóa thành vô số đốm lửa lấp lánh, ánh lửa rất nhỏ, so với kim châm còn nhỏ hơn, giăng đầy khắp không trung tạo nên cảnh tượng diễm lệ rực rỡ khiến kẻ khác mê muội, nhưng một tên trong đám thần phó lại không có diễm phúc được nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần.
Vẫn chưa kịp trả lời, những đốm lửa nhỏ thoáng chốc phóng ra nơi khóe mắt, viêm hỏa có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian, huống chi chỉ là nhãn thần của con người? Tiếng hét thê thảm vang lên, trên mặt người nọ lộ ra một lỗ hỏng khiến người ta sợ hãi, những đốm lửa thiêu đốt một con mắt, lưu lại một con với đầy tơ máu cùng kinh hoàng. Đến lúc này, cho dù là người điên cuồng cũng không thể tiếp tục cười ra tiếng.
Không đợi trả lời mà lại dùng đến thủ đoạn như thế, đe dọa trước rồi mới hỏi sau, cách thức như vậy dĩ nhiên là cảnh cáo, hồng y nam nhân ở trước mặt cho dù muốn bọn hắn chết cũng sẽ dùng phương thức thê thảm nhất để làm cho bọn họ cảm thụ được vạn phần thống khổ, rồi sau đó mới được phép chết.
Hốc mắt bị viêm hỏa cắn nuốt, chỉ để lại một lỗ hỏng, giống như chưa bao giờ có con mắt ở nơi đó, trống rỗng đến mức có thể nhìn thấy những thứ ở phía sau tròng mắt. Chỉ còn một con mắt nhìn Phong Trần Tuyệt ở trên Tụ linh chi, người nọ miễn cưỡng cử động khóe miệng, “Viêm chủ, đã muộn rồi.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên từ miệng của đám người thần phó, có vẻ phi thường quỷ bí, khuôn mặt giống nhau như đúc lộ ra cùng một biểu tình, bên trong mang theo sự sợ hãi run rẩy, “Hách Vũ lực là hỏa, tức sẽ có quang và ảnh, mặc dù mất đi viêm hỏa, nhưng quang ảnh vẫn có liên hệ như trước, Tụ linh chi đã có quang, há có thể khuyết ảnh?”
Nói xong câu này, giống như bọn họ đều không thể tưởng tượng lúc sau sẽ dẫn đến kiếp nạn và cảnh tượng tận thế như thế nào, trong lúc chờ đợi lại không khỏi cảm thấy vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
“Hắn chính là ảnh lực.” Hiện giờ Long Phạm có một chút hối hận, hắn vốn nên sớm nghĩ đến điểm này, nhưng Phong Trần Tuyệt có liên hệ đến viêm hỏa, cũng có liên hệ đến Lạc Viêm khiến hắn thủy chung không muốn suy nghĩ nhiều. Phong Trần Tuyệt ở trong mắt hắn là kẻ đáng chết, không nên tồn tại trên thế gian, không nên lấy viêm hỏa để dính líu đến Lạc Viêm.
Hồng y nam nhân hiển nhiên chưa bao giờ để ý đến việc này, hắn thờ ơ khoát tay, “Mặc kệ hắn là quang hay là ảnh, không thể làm cho hắn khơi dậy lực lượng của Tụ linh chi, giết bọn hắn, đi———”
Không thể từ miệng của đám thần phó để hỏi ra manh mối, chỉ có giết bọn họ thì mới có thể chuyên tâm ứng phó Tụ linh chi cùng Phong Trần Tuyệt.
Long Phạm đang muốn động thủ thì Tụ linh chi lại bỗng nhiên hiện lên dị tượng, linh quang bảy màu đang tối sầm thì bất thình lình sáng ngời, giống như mở ra màn sương mù ở bên ngoài Tụ linh chi, hình ảnh diễm lệ dưới bóng râm giống như một cảnh tượng trong giấc mộng đang trở thành sự thật, những nhánh cây không ngừng sinh trưởng thêm cành lá.
Cùng lúc đó, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đồng thời cảm giác được linh lực đang bị hấp thu, thối lui như nước thủy triều, hướng đến Tụ linh chi cùng cành lá sum suê. Lực lượng của bọn hắn bị hút lấy càng nhiều thì cành lá của Tụ linh chi càng thêm tươi tốt, khiến cho thiên tai hạo kiếp càng thêm kịch liệt.
Lúc này Sa thành đã hoàn toàn thay đổi, căn bản không còn nhận ra bộ dáng của một thành trấn, thậm chí chu vi mấy trăm dặm đều không nhìn thấy dấu vết của sinh linh tồn tại, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả lực lượng của thế gian sẽ bị Tụ linh chi hấp thụ thành dưỡng chất của nó, hết thảy sẽ bị tiêu diệt.
Lại nhìn xuống dưới Tụ linh chi, các trưởng lão diệu sư và Linh Tê tộc, mắt thấy bọn hắn sắp kiệt lực mà chết, ngay cả vẻ mặt của mấy tên thần phó cũng uể oải, hiển nhiên lực lượng của bọn hắn cũng là một trong những dưỡng chất của Tụ linh chi.
“Thu hồi kết giới.” Lăng Lạc Viêm nhíu mi nói. Hấp thu ám lực làm cho uy lực của Tụ linh chi càng thêm hung bạo, ngay cả hắn cũng cảm thấy chật vật, những người khác thì càng không cần phải nói, Long Phạm cho dù có ngàn năm linh lực nhưng có thể ngăn cản được bao lâu.
Biết Lăng Lạc Viêm không muốn làm cho hắn bị hao phí linh lực, Long Phạm lại lắc đầu, cũng không thu hồi kết giới, “Còn có thể duy trì.” Lạc Viêm không thích bị dính máu.
“Ta không sao, chỉ là vài giọt máu mà thôi, sẽ nhanh chóng kết thúc.” Kéo tay Long Phạm, ngăn cản hắn tiếp tục duy trì kết giới, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy cây đại thụ ở dưới chân cách đó không xa đã trở nên sum suê rậm rạp, khóe miệng nhếch lên một cách lạnh lùng nghiêm nghị, “Không thể để cho Phong Trần Tuyệt sống sót.”
Sóc thủy và viêm hỏa vây hãm mấy tên thần phó đã được thu hồi, lúc này cho dù hai người bọn hắn không động thủ thì lực lượng của những người đó cũng sẽ bị Tụ linh chi hấp thu cho đến khi cạn kiệt rồi chết, Long Phạm bị Lăng Lạc Viêm kéo xuống dưới, mục tiêu chính là Phong Trần Tuyệt.
Ngay khi cùng nhau nhảy xuống, lực lượng của bọn hắn lại bị hấp thu không ít, Lăng Lạc Viêm cơ hồ khó có thể tin tưởng hắn sẽ bị hút lấy nhiều lực lượng như vậy, mức độ cũng giống như lần đầu tiên hắn gặp Ngải, bị thánh vật linh thạch hấp thu linh lực rồi làm cho Ngải thức tỉnh.
Nhưng khi đó hắn chỉ mới sử dụng linh lực không bao lâu, lúc này lại rất khác biệt, tựa hồ lực lượng càng mạnh thì bị hấp thu càng nhanh, nghĩ đến điểm này, hắn ngoảnh đầu thì chợt phát hiện sắc mặt của Long Phạm đã bắt đầu hơi tái, cũng không quá rõ ràng, người bên ngoài thậm chí khó có thể phát hiện.
Nhưng Lăng Lạc Viêm không phải người bên ngoài, vẫn chưa rơi xuống trên cây, hắn mạnh mẽ giữ chặt Long Phạm, “Ngươi còn có thể duy trì được bao lâu?” Một câu ngắn gọn, ngay cả chất vấn cũng lược bớt, hắn căn bản không tin Long Phạm hoàn toàn vô sự.
Nghe ra sự lo lắng trong đó, Long Phạm thở dài rồi mỉm cười, biết rõ không thể che giấu, “Còn có thể duy trì trong chốc lát.”
Trong chốc lát là bao lâu, Lăng Lạc Viêm nhíu chặt mi, nếu có người hỏi hắn thì hắn cũng sẽ trả lời có thể duy trì trong chốc lát, trong chốc lát có thể dài có thể ngắn, Long Phạm trả lời như vậy làm sao bảo hắn yên tâm.
“Các ngươi muốn dây dưa đến khi nào, an nguy của thiên hạ, tánh mạng của tộc nhân, các ngươi cũng không để ý hay sao?” Ngữ thanh lạnh lùng chế nhạo từ trên đỉnh Tụ linh chi truyền đến, người nói chuyện chính là Phong Trần Tuyệt. Đứng trên Tụ linh chi, thân hình lơ lửng giữa không trung, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn thẳng hai người đang dắt tay nhau bay xuống, ở dưới chân hắn có một cột sáng kết nối hắn với Tụ linh chi.
Tụ linh chi cũng đang hấp thu lực lượng của hắn, nhưng không biết là nhiều hay ít, cột sáng không có vẻ sáng ngời mà là một màu âm u, giống như có thể hút đi hết thảy ánh sáng ở xung quanh.
Nghe thấy lời nói của Phong Trần Tuyệt, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lăng Lạc Viêm không vội phản bác, hắn từ từ nhếch môi lên, “Ta chỉ lo cho tế ti của ta, chỉ lo cho tộc nhân của ta, người trong thiên hạ phải xếp hàng sau đó. Hiện giờ bọn hắn đều ở bên người của ta, ta cần gì phải gấp. Đáp án như vậy, ngươi có hài lòng hay không?”
Tựa như phải trải qua một hồi cân nhắc kỹ lưỡng mới làm ra quyết định, Phong Trần Tuyệt đang hướng đến nơi này với bộ dáng tựa như lần đầu tiên hắn đã nhìn thấy, hơi thở hung tàn cuồng bạo đầy người, Phong Trần Tuyệt bước đi trong huyết vũ, thân ảnh quỷ mị giống như u hồn, hỗn tạp mùi tanh trong gió cùng huyết sắc, vừa dứt lời, thân ảnh đã ở ngay trước mặt bọn hắn.
Không biết từ khi nào thì Phong Trần Tuyệt cũng có tường thiên thuật, không thể nghi ngờ gì nữa, lực lượng của hắn nhất định có liên quan đến đám thần phó này.
Lăng Lạc Viêm biết rõ thiếu nữ Lăng của Yêu tộc chính là chết trong tay của Phong Trần Tuyệt, lúc này hắn cũng không muốn đi suy đoán đám thần phó này còn có bao nhiêu cách cổ quái để tăng cường linh lực cho người ta.
“Lời thề chân thành như vậy là muốn làm cho ta nhớ kỹ ngươi? Phong Trần Tuyệt, ngươi đang làm điều dư thừa, từ trước cho đến nay ta chưa bao giờ quên ngươi.” Dưới màu lam quang lấp lánh, hồng y nam nhân nhếch môi, Phong Trần Tuyệt dừng cước bộ một chút, trong khi bạch y bào tế ti ở bên cạnh lại nhéo thật mạnh ở thắt lưng của hắn một cái, Lăng Lạc Viêm lúc này mới nhướng mi, lộ ra ý cười lạnh như băng, “Ta làm sao có thể quên địch nhân của ta.”
Mấy tên thần phó còn sót lại sớm bị sóc thủy và viêm hỏa bao vây. Mặc dù có Tụ linh chi hấp thu linh lực trong thiên địa, nhưng với lực lượng của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm thì nhất thời hai người vẫn chưa bị ảnh hưởng quá lớn. Lúc này Phong Trần Tuyệt bước đến rồi bình tĩnh đứng lại. Hạo kiếp ở dưới chân càng lúc càng nghiêm trọng, ở giữa không trung phủ kín cát bụi, sấm sét liên tiếp giáng xuống bầu trời, tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình quỷ bí đang điều khiển tất cả.
Lăng Lạc Viêm vừa dứt lời thì Phong Trần Tuyệt hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không phản bác hai chữ địch nhân kia. Đôi mắt như chim ưng dừng trên thân hồng sam, rồi lại lướt nhìn bên cạnh hồng y nam nhân, hiển nhiên chính là bạch y bào tế ti, “Không người có thể kháng cự tế ti Long Phạm, không người có thể chống lại Viêm chủ Xích Diêm tộc, hôm nay rốt cục là lúc các ngươi không thể tránh được.”
“Không thể tránh được? Bất quá chỉ là một gốc cây Tụ linh chi, chờ bản tông chủ giải quyết sạch sẽ các ngươi thì chúng ta lại nhìn xem người nào mới chính là kẻ không thể tránh được!” Hồng y nâng lên một màu đỏ đậm diễm lệ, viêm hỏa bừng cháy bên trong linh quang của sóc thủy, không nhiều lời cùng Phong Trần Tuyệt, hắn biết càng kéo dài thì tình thế đối với bọn hắn càng bất lợi.
Viêm hỏa uốn lượn, cỗ viêm hỏa lại bị Tụ linh chi hấp thụ một phần, kết giới mà Long Phạm thiết lập ở bên ngoài để cách ly huyết vũ vẫn thủy chung không ngừng lấp lánh.
Nếu không phải hắn có được linh lực ngàn năm, nếu không phải hắn là tế ti Long Phạm thì e rằng không người nào còn có thể ở thời điểm như vậy dùng cách này, không tiếc hao phí linh lực, vì vị tông chủ của mình mà thiết lập kết giới chỉ để cách ly huyết vũ có thể rơi xuống trên người của Lăng Lạc Viêm.
Viêm hỏa bị hấp thu lực lượng nhưng vẫn giữ nguyên khí thế rạo rực như trước, mặc dù chỉ là một đốm lửa nhỏ cũng có thể đem hết thảy những gì chạm vào trở thành cát bụi tiêu tán khỏi thế gian. Phong Trần Tuyệt nhìn thấy viêm hỏa như lưu tinh bay thẳng vào mặt mình, nhưng hắn cũng không dùng lực để kháng lại mà chỉ tránh né.
Thấy Phong Trần Tuyệt như thế nhưng Lăng Lạc Viêm không hề nương tay, hắn đương nhiên sẽ không tin Phong Trần Tuyệt đến đây chỉ để xem náo nhiệt. Nhìn thấy biểu tình của đám thần phó, thì hắn biết rõ việc Phong Trần Tuyệt đến vào lúc này đã sớm nằm trong dự tính của bọn họ, thậm chí đã sớm được an bài ổn thỏa.
“Mau! Mau làm theo những gì chúng ta đã nói!” Một trong những tên thần phó từ sớm không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị vây hãm ở giữa không trung, không để ý đến sinh tử của bản thân mình, mà vẫn ở một bên kêu gào ầm ĩ, nhắc nhở Phong Trần Tuyệt về chuyện mà bọn hắn đã thương thuyết lúc trước.
Nghe tiếng hắn quát tháo, mọi người đều biết có điểm cổ quái.
Viêm hỏa đỏ đậm lan tràn đến nơi chân trời, làm cho cơn ác mộng quỷ bí ở trước mắt càng thêm diễm lệ. Phong Trần Tuyệt tránh đi viêm hỏa như dây leo quấn quanh ở phía sau, thì trước mắt lại đón nhận một luồng linh quang màu thanh lam, đó là sóc thủy lực!
Long Phạm tiếp tục bảo trì linh lực phía trên kết giới, không cần phải làm bất cứ động tác gì, thủy sắc màu thanh lam dập dềnh từ trong kết giới phóng ra bên ngoài, giữa không trung hiện lên linh quang như một gợn sóng cuồn cuộn khuếch tán ra tứ phía.
Vô luận như thế nào thì đó là lực lượng không thể tránh né, càng huống chi có viêm hỏa nở rực giữa không trung như độc hoa yêu dã, trước mắt bất luận là màu thanh lam hay màu đỏ sậm thì cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản.
Cho dù lực lượng của Phong Trần Tuyệt được tăng cường thì làm sao có thể cùng một lúc ứng phó với viêm hỏa và sóc thủy?! Trên đời có ai dám đồng thời ngăn cản một kích của Long Phạm và Lăng Lạc Viêm? Tông chủ của Kiền Kì tộc trước kia cho dù có thủ đoạn tàn nhẫn và bản tính cao ngạo nhưng cũng không phải là hạng người ngu xuẩn.
Mái tóc đỏ sậm tung bay trong huyết vũ, thân ảnh hắc y dính máu dường như không thể đón nhận linh lực vờn quanh mình, không thể địch lại, thậm chí ngay cả đường lui cũng không có cơ hội, thế nhưng hắn lại hướng đến một phương mà không người nào có thể nghĩ đến.
Tụ linh chi!
Nhánh cây vươn dài, Tụ linh chi sum suê rậm rạp giống như một gốc cây đại thụ, mỗi một cành lá lại triển khai hấp thu linh lực phiêu diêu trong không khí, hấp thu viêm hỏa và sóc thủy tuy có một chút trở ngại, nhưng đối với nó viêm hỏa và sóc thủy mới chính là lực lượng hữu ích nhất.
Linh quang mông lung tản ra như ảo mộng diễm lệ, trong trận hạo kiếp hỗn loạn đã trở thành một cơn ác mộng đem hết thảy Sa thành thậm chí cả những thành trấn ở xung quanh đều hủy diệt. Thiên kiếp đang dần dần lan rộng, làm nổi dậy sấm sét, lôi điện, huyết vũ và bão cát. Bên trong cảnh tượng hoang tàn đổ nát là Tụ linh chi đang che lấp tất cả linh quang, cành lá không ngừng đong đưa lay động, vô cùng xinh đẹp và quỷ dị.
Phong Trần Tuyệt dường như biết rõ muốn tránh cũng không thể tránh, hắn nhảy lên hướng đến Tụ linh chi.
Các trưởng lão và diệu sư đang đứng dưới gốc cây Tụ linh chi để tránh né hạo kiếp, lúc này đã gần như vô lực duy trì, nếu không phải nhờ Lăng Lạc Viêm và Long Phạm dùng lực lượng để ngăn cản Tụ linh chi hấp thu hết thảy linh lực thì bọn hắn đã sớm kiệt sức mà chết, lúc này thấy Phong Trần Tuyệt nhảy đến, tất cả đều sẵn sàng bày trận nghênh địch.
Không nghĩ đến thân ảnh kia không hạ xuống mà lại dừng trên đỉnh Tụ linh chi, thân ảnh đứng trên cây mặc dù tránh được viêm hỏa và sóc thủy trực tiếp đánh vào người nhưng vẫn bị uy lực của hai cỗ lực lượng này tác động. Vận lên huyền quang màu đen sẫm, ngăn cản hai cỗ lực lượng đang tiến đến với một khí thế cuồng bạo, Phong Trần Tuyệt hét lớn một tiếng, vào lúc này, dị tượng đột nhiên hiện lên.
Linh quang bảy màu trên Tụ linh chi đột ngột tối sầm lại. Dưới tàng cây, mọi người nhìn thấy tình hình như vậy thì bỗng nhiên kinh hãi, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy nhưng thần sắc không hề thoải mái, theo biểu tình trên mặt của mấy tên thần phó thì bọn hắn có thể đoán được điểm mấu chốt ở bên trong.
“Các ngươi muốn hắn làm chuyện gì? Tụ linh chi còn có điều gì bí ẩn?” Cùng với lời nói tràn đầy cảnh cáo và sát ý là viêm hỏa bất thình lình tản ra, trong nháy mắt hóa thành vô số đốm lửa lấp lánh, ánh lửa rất nhỏ, so với kim châm còn nhỏ hơn, giăng đầy khắp không trung tạo nên cảnh tượng diễm lệ rực rỡ khiến kẻ khác mê muội, nhưng một tên trong đám thần phó lại không có diễm phúc được nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần.
Vẫn chưa kịp trả lời, những đốm lửa nhỏ thoáng chốc phóng ra nơi khóe mắt, viêm hỏa có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian, huống chi chỉ là nhãn thần của con người? Tiếng hét thê thảm vang lên, trên mặt người nọ lộ ra một lỗ hỏng khiến người ta sợ hãi, những đốm lửa thiêu đốt một con mắt, lưu lại một con với đầy tơ máu cùng kinh hoàng. Đến lúc này, cho dù là người điên cuồng cũng không thể tiếp tục cười ra tiếng.
Không đợi trả lời mà lại dùng đến thủ đoạn như thế, đe dọa trước rồi mới hỏi sau, cách thức như vậy dĩ nhiên là cảnh cáo, hồng y nam nhân ở trước mặt cho dù muốn bọn hắn chết cũng sẽ dùng phương thức thê thảm nhất để làm cho bọn họ cảm thụ được vạn phần thống khổ, rồi sau đó mới được phép chết.
Hốc mắt bị viêm hỏa cắn nuốt, chỉ để lại một lỗ hỏng, giống như chưa bao giờ có con mắt ở nơi đó, trống rỗng đến mức có thể nhìn thấy những thứ ở phía sau tròng mắt. Chỉ còn một con mắt nhìn Phong Trần Tuyệt ở trên Tụ linh chi, người nọ miễn cưỡng cử động khóe miệng, “Viêm chủ, đã muộn rồi.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên từ miệng của đám người thần phó, có vẻ phi thường quỷ bí, khuôn mặt giống nhau như đúc lộ ra cùng một biểu tình, bên trong mang theo sự sợ hãi run rẩy, “Hách Vũ lực là hỏa, tức sẽ có quang và ảnh, mặc dù mất đi viêm hỏa, nhưng quang ảnh vẫn có liên hệ như trước, Tụ linh chi đã có quang, há có thể khuyết ảnh?”
Nói xong câu này, giống như bọn họ đều không thể tưởng tượng lúc sau sẽ dẫn đến kiếp nạn và cảnh tượng tận thế như thế nào, trong lúc chờ đợi lại không khỏi cảm thấy vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
“Hắn chính là ảnh lực.” Hiện giờ Long Phạm có một chút hối hận, hắn vốn nên sớm nghĩ đến điểm này, nhưng Phong Trần Tuyệt có liên hệ đến viêm hỏa, cũng có liên hệ đến Lạc Viêm khiến hắn thủy chung không muốn suy nghĩ nhiều. Phong Trần Tuyệt ở trong mắt hắn là kẻ đáng chết, không nên tồn tại trên thế gian, không nên lấy viêm hỏa để dính líu đến Lạc Viêm.
Hồng y nam nhân hiển nhiên chưa bao giờ để ý đến việc này, hắn thờ ơ khoát tay, “Mặc kệ hắn là quang hay là ảnh, không thể làm cho hắn khơi dậy lực lượng của Tụ linh chi, giết bọn hắn, đi———”
Không thể từ miệng của đám thần phó để hỏi ra manh mối, chỉ có giết bọn họ thì mới có thể chuyên tâm ứng phó Tụ linh chi cùng Phong Trần Tuyệt.
Long Phạm đang muốn động thủ thì Tụ linh chi lại bỗng nhiên hiện lên dị tượng, linh quang bảy màu đang tối sầm thì bất thình lình sáng ngời, giống như mở ra màn sương mù ở bên ngoài Tụ linh chi, hình ảnh diễm lệ dưới bóng râm giống như một cảnh tượng trong giấc mộng đang trở thành sự thật, những nhánh cây không ngừng sinh trưởng thêm cành lá.
Cùng lúc đó, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đồng thời cảm giác được linh lực đang bị hấp thu, thối lui như nước thủy triều, hướng đến Tụ linh chi cùng cành lá sum suê. Lực lượng của bọn hắn bị hút lấy càng nhiều thì cành lá của Tụ linh chi càng thêm tươi tốt, khiến cho thiên tai hạo kiếp càng thêm kịch liệt.
Lúc này Sa thành đã hoàn toàn thay đổi, căn bản không còn nhận ra bộ dáng của một thành trấn, thậm chí chu vi mấy trăm dặm đều không nhìn thấy dấu vết của sinh linh tồn tại, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả lực lượng của thế gian sẽ bị Tụ linh chi hấp thụ thành dưỡng chất của nó, hết thảy sẽ bị tiêu diệt.
Lại nhìn xuống dưới Tụ linh chi, các trưởng lão diệu sư và Linh Tê tộc, mắt thấy bọn hắn sắp kiệt lực mà chết, ngay cả vẻ mặt của mấy tên thần phó cũng uể oải, hiển nhiên lực lượng của bọn hắn cũng là một trong những dưỡng chất của Tụ linh chi.
“Thu hồi kết giới.” Lăng Lạc Viêm nhíu mi nói. Hấp thu ám lực làm cho uy lực của Tụ linh chi càng thêm hung bạo, ngay cả hắn cũng cảm thấy chật vật, những người khác thì càng không cần phải nói, Long Phạm cho dù có ngàn năm linh lực nhưng có thể ngăn cản được bao lâu.
Biết Lăng Lạc Viêm không muốn làm cho hắn bị hao phí linh lực, Long Phạm lại lắc đầu, cũng không thu hồi kết giới, “Còn có thể duy trì.” Lạc Viêm không thích bị dính máu.
“Ta không sao, chỉ là vài giọt máu mà thôi, sẽ nhanh chóng kết thúc.” Kéo tay Long Phạm, ngăn cản hắn tiếp tục duy trì kết giới, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy cây đại thụ ở dưới chân cách đó không xa đã trở nên sum suê rậm rạp, khóe miệng nhếch lên một cách lạnh lùng nghiêm nghị, “Không thể để cho Phong Trần Tuyệt sống sót.”
Sóc thủy và viêm hỏa vây hãm mấy tên thần phó đã được thu hồi, lúc này cho dù hai người bọn hắn không động thủ thì lực lượng của những người đó cũng sẽ bị Tụ linh chi hấp thu cho đến khi cạn kiệt rồi chết, Long Phạm bị Lăng Lạc Viêm kéo xuống dưới, mục tiêu chính là Phong Trần Tuyệt.
Ngay khi cùng nhau nhảy xuống, lực lượng của bọn hắn lại bị hấp thu không ít, Lăng Lạc Viêm cơ hồ khó có thể tin tưởng hắn sẽ bị hút lấy nhiều lực lượng như vậy, mức độ cũng giống như lần đầu tiên hắn gặp Ngải, bị thánh vật linh thạch hấp thu linh lực rồi làm cho Ngải thức tỉnh.
Nhưng khi đó hắn chỉ mới sử dụng linh lực không bao lâu, lúc này lại rất khác biệt, tựa hồ lực lượng càng mạnh thì bị hấp thu càng nhanh, nghĩ đến điểm này, hắn ngoảnh đầu thì chợt phát hiện sắc mặt của Long Phạm đã bắt đầu hơi tái, cũng không quá rõ ràng, người bên ngoài thậm chí khó có thể phát hiện.
Nhưng Lăng Lạc Viêm không phải người bên ngoài, vẫn chưa rơi xuống trên cây, hắn mạnh mẽ giữ chặt Long Phạm, “Ngươi còn có thể duy trì được bao lâu?” Một câu ngắn gọn, ngay cả chất vấn cũng lược bớt, hắn căn bản không tin Long Phạm hoàn toàn vô sự.
Nghe ra sự lo lắng trong đó, Long Phạm thở dài rồi mỉm cười, biết rõ không thể che giấu, “Còn có thể duy trì trong chốc lát.”
Trong chốc lát là bao lâu, Lăng Lạc Viêm nhíu chặt mi, nếu có người hỏi hắn thì hắn cũng sẽ trả lời có thể duy trì trong chốc lát, trong chốc lát có thể dài có thể ngắn, Long Phạm trả lời như vậy làm sao bảo hắn yên tâm.
“Các ngươi muốn dây dưa đến khi nào, an nguy của thiên hạ, tánh mạng của tộc nhân, các ngươi cũng không để ý hay sao?” Ngữ thanh lạnh lùng chế nhạo từ trên đỉnh Tụ linh chi truyền đến, người nói chuyện chính là Phong Trần Tuyệt. Đứng trên Tụ linh chi, thân hình lơ lửng giữa không trung, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn thẳng hai người đang dắt tay nhau bay xuống, ở dưới chân hắn có một cột sáng kết nối hắn với Tụ linh chi.
Tụ linh chi cũng đang hấp thu lực lượng của hắn, nhưng không biết là nhiều hay ít, cột sáng không có vẻ sáng ngời mà là một màu âm u, giống như có thể hút đi hết thảy ánh sáng ở xung quanh.
Nghe thấy lời nói của Phong Trần Tuyệt, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lăng Lạc Viêm không vội phản bác, hắn từ từ nhếch môi lên, “Ta chỉ lo cho tế ti của ta, chỉ lo cho tộc nhân của ta, người trong thiên hạ phải xếp hàng sau đó. Hiện giờ bọn hắn đều ở bên người của ta, ta cần gì phải gấp. Đáp án như vậy, ngươi có hài lòng hay không?”
/223
|