Nếu là trạng thái bình thường, Thôi Thanh Hà tuyệt không bao giờ hoảng sợ. Yêu Thánh thương cấp bậc Địa tiên tuy rằng khủng bố, nhưng cũng không phải là vô địch, bằng không trước kia Nhân tiên Cổ Nhĩ Đa cùng với Thiên Tru phủ cấp độ Địa tiên đã quét ngang thiên hạ, cần gì bị Xung Hòa đạo nhân và Lục đại tiên sinh hai người hai kiếm ngăn lại, mãi không thể xâm lược xuống phía nam!
Nhưng ông mới vừa bị ngũ sắc Thần Quang tóm lấy, giũ ra, khiến đầu óc mê muội, sự mê muội này là mê muội từ trong nguyên thần, nên dù chỉ trong tích tắc cũng là không tốt.
Cho nên, đợi đến khi Thôi Thanh Hà ổn định, Yêu Thánh thương đã tới ngay trước mặt.
Thôi Thanh Hà kiềm chế tâm linh, Pháp Thân lượn lờ khí tím trở nên to lớn, khiến cả cơ thể ông được phủ quanh hàng lớp lớp khí tím, uy nghiêm thần thánh như thần linh.
Khí tím bay lên trời cao, hóa thành một con rồng do những đóa lửa tử dương tạo thành, khuấy đảo dòng khí và biển nguyên khí, tạo thành một quả cầu màu tím sáng rực ngăn cản Yêu Thánh thương.
Mũi thương chạm vào quả cầu, đốm lửa không màu ở đầu mũi thương không nổ tung, cũng không mở rộng ra, mà thiêu cháy con rồng màu tím, lấy lửa đốt lửa, lấy lửa nuốt lửa, áp đảo lửa tử dương.
Trong tích tắc, Yêu Thánh thương xuyên thủng quả cầu tím, tiếp tục đâm thẳng tới đốm lửa bằng hạt gạo cũng to ra bằng đầu ngón tay, lại lại, đốt xuyên qua hư không.
Nhưng Thôi Thanh Hà đã lấy được cơ hội để chuẩn bị. Kiếm trong tay thi triển “Chí Qua kiếm pháp”, bộ kiếm pháp này không xuất ra muốn dừng lúc nào là dừng được lúc ấy, nhưng không thiện về tấn công, tuy nhiên lại vừa vặn bịt kín mọi biến hóa của Yêu Thánh thương, chặn được mũi thương.
Phanh, đốm lửa không màu bùng nổ, bám vào thanh kiếm lan về phía bàn tay. Tốc độ của nó cực nhanh, Thôi Thanh Hà không ngờ hỏa diễm này khủng bố như thế, trừ bản thể thần binh là không bị đốt, còn thì tất cả mọi thứ còn lại đều bị đốt cháy sạch, đành phải lập tức cắt đứt liên hệ với “Chí Qua kiếm”, dùng lực hất ngọn lửa đang bám trên Chí Qua kiếm đi.
Ngọn lửa rơi xuống đất, rớt trúng ngay vào một hồ nước. Nước trong hồ tức khắc bị đốt cháy, lan ra khắp xung quanh, khiến phạm vi ngàn dặm quanh đó hóa thành vùng đất khô cằn, không còn chút sinh cơ. Một tiếng thở dài khẽ vang lên, Lan Kha tự thấp thoáng hiện ra, một bàn tay lấp loáng ánh lưu ly thò ra, bắt pháp ấn, bấm tay búng ra một, bắn liền ba phát, diệt tắt ngúm hỏa diễm, để khỏi làm sinh linh đồ thán.
Thôi Thanh Hà đang định dùng Vạn Tượng đại trận để tránh đi, thì đã có một luồng ánh sáng màu đỏ quét xuống.
Tầm mắt tối sầm, ông lại bị ngũ sắc Thần Quang của Thái Ly tóm lấy!
Vân Hạc chân nhân nhìn trận đấu nãy giờ, đã khá là hiểu tình hình, định điều chỉnh đại trận, để Vạn Tượng sát khí tập trung về phía Thái Ly, giải cứu Thôi Thanh Hà, nhưng Huyết Hải La Sát không cho ông cơ hội đó. Lão thu hẹp biển máu, hóa thành huyết ảnh gần như trong suốt, cầm “Hóa Huyết thần đao” nhào tới.
Vân Hạc chân nhân lại bị phân tâm, chỉ tay một. Trên không đại trận sáng lên, hiện ra một vầng mặt trời sáng rạng, do Thái Dương chân hỏa ngưng kết mà thành, khiến cả vùng bên dưới phủ một màu vàng óng ánh, sau đó, mặt trời hạ xuống, vạch ra một đường cong đẹp đẽ, bắn thẳng về phía Huyết Hải La Sát, chí dương chí chính chí liệt.
Huyết Hải La Sát dừng lại, vung huyết đao trong tay, chém trúng vào mặt trời. Bầu trời bừng lên đỏ rực như nhuộm, nhanh chóng băng giải, hóa thành từng giọt nước đỏ rơi xuống, trong khi thanh huyết đao kia lại chẳng chút xây xướt tí nào.
Một kích đắc thủ, Huyết Hải La Sát phản kích. Biển nguyên khí xung quanh Vân Hạc bừng lên, rực một màu máu đo, bên trong những đóa sen đỏ rực nở tung, theo từng đao công kích của Huyết Hải La Sát mà không ngừng nở rộ, phóng ra mùi thơm ngọt ngào, người thường mà ngửi phải, thức thì ngay tức khắc hóa thành bãi máu, ép Vân Hạc chân nhân phải thu về phòng ngự, vì ông tấn chức chưa lâu, chư bàn đạo thuật vẫn còn chưa hoàn toàn nắm vững.
Ông vừa phải chiến đấu với Huyết Hải La Sát lại vừa phải phân tâm dùng đại trận làm suy yếu ảnh hưởng của Quỳ Ngưu yêu vương và Bạch Hổ yêu vương, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng vẫy tay một, Vạn Tượng đại trận sôi lên, quang hoa ngưng tụ, bắn ra một tia sáng rực, xuyên qua lớp cương phong trên trời cao, xuyên qua Nguyên Từ cực quyển, bắn vào vũ trụ hư không, nối tới một viên tinh cầu khổng lồ đang phiêu đãng trong không gian.
Tinh cầu này rung lên, theo lối dẫn của tia sáng, tăng tốc bay vào Nguyên Từ cực quyển.
Nó ma sát với không gian, khiến xung quanh tinh cầu bốc cháy, mục tiêu: nhắm thẳng vào “Khổng Tước Yêu Vương” Thái Ly!
Bên kia, Không Văn cảm nhận được Yêu Thánh thương thức tỉnh, tuy bị lôi điện Kim Phong hỗn loạn làm ảnh hưởng, không biết được tình huống cụ thể, nhưng cũng hiểu Thôi Thanh Hà nguy hiểm, vì thế ném Xá Lợi tử trong tay ra, huyễn hóa ra một Bồ Tát bộ dáng kim thân la hán, nét cười nhàn nhạt, như từ bi như giật mình, tất cả ý vị cảm ngộ đều ở trong đó, ngón tay đưa lên bắt thế niêm hoa, chỉ một vào Quỳ Ngưu yêu vương, lập tức tử điện thanh lôi đầy trời tiêu tán, như đang cảm ngộ Phật pháp, tứ đại giai không, ép Quỳ Ngưu yêu vương không thể không rút về phòng thủ.
Đây là Xá Lợi tử của Phương Trượng đời thứ sáu của Thiếu Lâm, Nguyên Không thần tăng, ông đã chứng được “Già Diệp Pháp Thân”, tuy rằng dừng lại ở quả vị La Hán, nhưng so với La Hán Kim Thân bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, cho dù là do Xá Lợi tử biến thành, cũng có chiến lực vượt qua chuẩn Pháp Thân bình thường.
Nguyên Không ngăn trở Quỳ Ngưu yêu vương xong, kim thân la hán bộ dáng Không Văn đưa tay lên, bàn tay hóa to ra cả thành mấy trượng, một chưởng chụp xuống, vỗ gãy Kim Phong, vỗ bay những thanh kiếm thanh mâu do kim hành chi lực ngưng tụ thành.
Đại Lực Kim Cương chưởng, Bàn Nhược chưởng, Tu Di sơn chưởng, A Nan đà chỉ, Vô Tướng kiếp chỉ, Không Văn hạ bút thành văn xuất ra toàn là Thiếu Lâm tuyệt học, ép Bạch Hổ không sao thở nổi, phải cố hết sức gắng gượng chống đỡ.
Đột nhiên, mưa rền gió dữ ngưng bặt, Không Văn đang tấn công xoay mình biến mất, Bạch Hổ yêu vương thoáng cảm thấy không thích hợp, theo bản năng nhào tới cản, thì bỗng thấy có gì đó không đúng.
Kim thân la hán Không Văn chạm ngón cái và ngón giữa với nhau, tạo thế niêm hoa, tức thì đầu óc y trống rỗng, như ngộ ra chư bàn thiện lý, thế sự trên đời chỉ là hư ảo, trong lòng vô cùng vui sướng, nhếch miệng ra cười.
Phật Tổ niêm hoa, Già Diệp cười, là “Niêm hoa cười” của Như Lai thần chưởng!
Khi luyện đến viên mãn, kẻ địch sẽ không sao tỉnh lại được, một chưởng đánh tới, không thể nào tránh được, nhưng nếu khai ngộ, sẽ lập địa thành Phật, trở thành vô địch, quả thực là thần công cao nhất của Phật môn.
Không Văn đắm chìm trong Hàng Long thần quyền, Niêm Hoa chỉ và một chiêu Như Lai thần chưởng này hơn trăm năm, sau khi cảm ngộ thần chưởng tổng cương, trải qua mấy năm khổ tu, mới coi như luyện thức này thành tựu!
Bạch Hổ yêu vương như ngộ như không, trong lòng tự nhiên cảm thấy nguy hiểm, cố gắng tỉnh lại, thì Không Văn đã hóa chỉ thành chưởng, đã đánh tới đầu nó rồi.
Hổ vội gầm vang, tầng tầng kim hành chi lực hiện lên, tụ trên đỉnh đầu yêu vương, tạo thành một tấm chắn canh kim cực dày, nó chỉ kịp làm đến thế này mà thôi.
Phanh! Canh Kim băng tán, đỉnh đầu Bạch Hổ yêu vương hiện ra dấu ấn năm ngón tay, từng sợi máu tươi bắn ra, đầu váng mắt hoa, đã bị trọng thương, may nhờ đại yêu chi thân rất mạnh mẽ nên mới không chết.
Không Văn đang định lướt qua Bạch Hổ yêu vương, đi cứu Thôi Thanh Hà, thì Quỳ Ngưu yêu vương đã nhào tới cản đường. Vân Hạc đấu với yêu vương thì hơi vất vả, “Nguyên Không” Chung quy chỉ là do Xá Lợi tử biến ảo mà thành, linh trí không cao, bị Quỳ Ngưu yêu vương lừa sang bên, chạy qua hỗ trợ Bạch Hổ yêu vương.
Không Văn không thoát được thân, thiền tâm bắt đầu dao động, thực lực tức khắc bị hạ xuống, đành vội thu lại ý đi cứu người, quay về thanh tịnh, lại tìm cách sau.
......
Thái Ly vẻ mặt cao ngạo, nhưng trong lòng rung lên không thôi, giũ Thôi Thanh Hà ra, sau đó lại một thương đâm tới.
Ngũ sắc Thần Quang kết hợp với Yêu Thánh thương quả là một tổ hợp đáng sợ. một tóm một đánh, một đánh một tóm, Thôi Thanh Hà cơ bản không thoát ra được sự tuần hoàn này, có bao nhiêu chiêu thức áp đáy hòm, thi triển hết Tử Dương thần công và Chí Qua kiếm pháp, thế mà vẫn vô cùng chật vật, dù có tìm đủ mọi cách cũng không thoát được, vẫn cứ bị tóm lại, sau mấy lần, đã gần như không còn chống đỡ được nữa.
Ngũ sắc Thần Quang không ngừng bắn xuống, hất văng mọi nỗ lực ứng cứu của Vân Hạc chân nhân, Thôi Thanh Hà đã không còn đường cứu.
Thôi Thanh Hà biết đã không xong, ông cắn răng, mặt trời màu tím trên đầu bỗng rực lên, quang mang bắn ra bốn phía, khí tím bay lên, ngăn cách cảm ứng.
Đợi đến khi Thái Ly lại có tập trung, đã thấy bên trong trận pháp mông lung có một vầng mặt trời tím to cả trăm trượng, mặt ngoài lửa cháy hừng hực, bên trong không ngừng có sự vật tụ hợp, tạo ra sức nóng và ánh sáng kinh người, nặng như núi lớn, hư không xung quanh vì nó mà gấp khúc, một lực hút khổng lồ lan tới, khiến Thái Ly suýt tí nữa thì bị hút qua.
“Tử Dương thần công” Truyền thừa từ thời Thượng Cổ, tổ tông Thôi gia nhờ kỳ ngộ mà đoạt được, nghe nói luyện đến tiếp cận cảnh giới Truyền Thuyết, là có thể hóa thành một vầng mặt trời tím thật sự, giống hệt mặt trời của trời cao!
Đến thời khắc sống chết, Thôi Thanh Hà không còn quan tâm gì nữa, thi triển ra một kích mạnh nhất, lấy công thay thủ, hòng tìm đường sống.
Mặt trời tím hạ xuống như một nắm đấm khổng lồ đập thẳng xuống Thái Ly, mà Thái Ly lại không thoát ra khỏi lực hút được, đành giơ cao Yêu Thánh thương, kích phát toàn lực đâm vào mặt trời tím.
Đúng lúc này, một quả cầu to tướng cả trăm trượng cũng đã xuyên qua trận pháp, bắn thẳng về phía Thái Ly, mang theo sức nổ đủ để san bằng tất cả, vẫn thạch thiên hàng, Vạn Tượng sát khí, kim thổ hỏa hành đều ở trong đó.
Thái Ly hừ lạnh, trong ngũ sắc Thần Quang sau lưng, ba màu vàng trắng đỏ đều cùng rực lên, quét luôn vẫn thạch vào trong, mũi Yêu Thánh thương huyễn hóa ra một con phượng hoàng lửa, lao vào mặt trời tím.
Phanh!
Mũi thương đâm trúng mặt trời, phượng hoàng vòng lại, hoàn toàn bao phủ màu tím, hừng hực thiêu đốt, Thái Ly bay ngược ra ngoài, ngũ sắc Thần Quang sau lưng rung lên bần bật, ném văng vẫn thạch ra ngoài, quăng xuống đất.
Khóe miệng nó đã rướm máu, rõ ràng đã bị thương không nhẹ, một mớ lông trên người bị đốt thành tro, vậy mà hướng công kích của mặt trời tím kia tuy bị Yêu Thánh thương điểm trúng mà vẫn không giảm, vẫn ào ào đập tới.
Trường thương run lên, đẩy mặt trời tím sang bên. Thôi Thanh Hà đang định trốn sang bên, thì trước mắt một màu đỏ sáng lòa lên.
Mắt ông tối sầm, đến khi lại nhìn thấy đất trời, thì đã bị cây thương kia đâm vào người.
Khí tức của Thôi Thanh Hà hoàn toàn tiêu tán.
Thôi Thanh Hà dùng hết một tia khí lực cuối cùng, kích phát Chí Qua kiếm, ném nó lên trời cao. Chí Qua kiếm nức nở một tiếng, xoay về hướng bắc, bay thẳng về hướng Bình Tân.
Thái Ly cũng không dễ chịu gì, đã bị vẫn thạch làm bị thương, lại bị lửa tím của Thôi Thanh Hà thiêu hủy mất một mớ lông, đành trơ mắt nhìn thần binh bay đi mà không biết làm sao.
Khi mặt trời tím bị ánh sáng đỏ hút xuống, Không Văn đã hiểu thế cục gian nguy, lập tức triệu hồi Nguyên Không Xá Lợi tử.
Trong Trường Nhạc thành, mắt Cao Lãm lấp lóe, nhìn về phía nam, Nhân Hoàng kiếm không cần kích phát, tự bắn ra một làn ánh sáng.
“Kẻ địch đã tới, còn không thức tỉnh, đợi đến khi nào!” Cao Lãm đứng dậy, khẽ quát.
Nhân Hoàng kiếm được đúc ra chính là để đối phó với yêu tộc, Yêu Thánh, bây giờ “Yêu Thánh thương” do Yêu Thánh biến thành đã hiện thế, Nhân Hoàng kiếm đương nhiên ứng kích mà động!
Cung điện âm u rực sáng như giữa ban ngày. Cao Lãm mặc hoàng bào, Nhật nguyệt tinh tú, sơn xuyên hà nhạc, văn tự bách thảo, tự nhiên và văn minh đều đột hiển, đem âm u cung điện chiếu được giống như ban ngày, Cao Lãm thân mặc hoàng bào, đầu đội Bình Thiên quan, tuấn mỹ uy nghiêm, đôi mắt vô tình, một tay cầm Nhân Hoàng kiếm, một tay nâng ấn tỉ của Bắc Chu hoàng đế.
Y nhìn ra phương nam xa xa, cúi đầu tự nói:
“Nhân Hoàng kiếm gần mười vạn năm chưa từng xuất hiện, xem ra mọi người đều đã quên khi nó kết hợp với ngọc tỉ sẽ tạo ra ‘Vương đạo’ như thế nào... “
Nhưng ông mới vừa bị ngũ sắc Thần Quang tóm lấy, giũ ra, khiến đầu óc mê muội, sự mê muội này là mê muội từ trong nguyên thần, nên dù chỉ trong tích tắc cũng là không tốt.
Cho nên, đợi đến khi Thôi Thanh Hà ổn định, Yêu Thánh thương đã tới ngay trước mặt.
Thôi Thanh Hà kiềm chế tâm linh, Pháp Thân lượn lờ khí tím trở nên to lớn, khiến cả cơ thể ông được phủ quanh hàng lớp lớp khí tím, uy nghiêm thần thánh như thần linh.
Khí tím bay lên trời cao, hóa thành một con rồng do những đóa lửa tử dương tạo thành, khuấy đảo dòng khí và biển nguyên khí, tạo thành một quả cầu màu tím sáng rực ngăn cản Yêu Thánh thương.
Mũi thương chạm vào quả cầu, đốm lửa không màu ở đầu mũi thương không nổ tung, cũng không mở rộng ra, mà thiêu cháy con rồng màu tím, lấy lửa đốt lửa, lấy lửa nuốt lửa, áp đảo lửa tử dương.
Trong tích tắc, Yêu Thánh thương xuyên thủng quả cầu tím, tiếp tục đâm thẳng tới đốm lửa bằng hạt gạo cũng to ra bằng đầu ngón tay, lại lại, đốt xuyên qua hư không.
Nhưng Thôi Thanh Hà đã lấy được cơ hội để chuẩn bị. Kiếm trong tay thi triển “Chí Qua kiếm pháp”, bộ kiếm pháp này không xuất ra muốn dừng lúc nào là dừng được lúc ấy, nhưng không thiện về tấn công, tuy nhiên lại vừa vặn bịt kín mọi biến hóa của Yêu Thánh thương, chặn được mũi thương.
Phanh, đốm lửa không màu bùng nổ, bám vào thanh kiếm lan về phía bàn tay. Tốc độ của nó cực nhanh, Thôi Thanh Hà không ngờ hỏa diễm này khủng bố như thế, trừ bản thể thần binh là không bị đốt, còn thì tất cả mọi thứ còn lại đều bị đốt cháy sạch, đành phải lập tức cắt đứt liên hệ với “Chí Qua kiếm”, dùng lực hất ngọn lửa đang bám trên Chí Qua kiếm đi.
Ngọn lửa rơi xuống đất, rớt trúng ngay vào một hồ nước. Nước trong hồ tức khắc bị đốt cháy, lan ra khắp xung quanh, khiến phạm vi ngàn dặm quanh đó hóa thành vùng đất khô cằn, không còn chút sinh cơ. Một tiếng thở dài khẽ vang lên, Lan Kha tự thấp thoáng hiện ra, một bàn tay lấp loáng ánh lưu ly thò ra, bắt pháp ấn, bấm tay búng ra một, bắn liền ba phát, diệt tắt ngúm hỏa diễm, để khỏi làm sinh linh đồ thán.
Thôi Thanh Hà đang định dùng Vạn Tượng đại trận để tránh đi, thì đã có một luồng ánh sáng màu đỏ quét xuống.
Tầm mắt tối sầm, ông lại bị ngũ sắc Thần Quang của Thái Ly tóm lấy!
Vân Hạc chân nhân nhìn trận đấu nãy giờ, đã khá là hiểu tình hình, định điều chỉnh đại trận, để Vạn Tượng sát khí tập trung về phía Thái Ly, giải cứu Thôi Thanh Hà, nhưng Huyết Hải La Sát không cho ông cơ hội đó. Lão thu hẹp biển máu, hóa thành huyết ảnh gần như trong suốt, cầm “Hóa Huyết thần đao” nhào tới.
Vân Hạc chân nhân lại bị phân tâm, chỉ tay một. Trên không đại trận sáng lên, hiện ra một vầng mặt trời sáng rạng, do Thái Dương chân hỏa ngưng kết mà thành, khiến cả vùng bên dưới phủ một màu vàng óng ánh, sau đó, mặt trời hạ xuống, vạch ra một đường cong đẹp đẽ, bắn thẳng về phía Huyết Hải La Sát, chí dương chí chính chí liệt.
Huyết Hải La Sát dừng lại, vung huyết đao trong tay, chém trúng vào mặt trời. Bầu trời bừng lên đỏ rực như nhuộm, nhanh chóng băng giải, hóa thành từng giọt nước đỏ rơi xuống, trong khi thanh huyết đao kia lại chẳng chút xây xướt tí nào.
Một kích đắc thủ, Huyết Hải La Sát phản kích. Biển nguyên khí xung quanh Vân Hạc bừng lên, rực một màu máu đo, bên trong những đóa sen đỏ rực nở tung, theo từng đao công kích của Huyết Hải La Sát mà không ngừng nở rộ, phóng ra mùi thơm ngọt ngào, người thường mà ngửi phải, thức thì ngay tức khắc hóa thành bãi máu, ép Vân Hạc chân nhân phải thu về phòng ngự, vì ông tấn chức chưa lâu, chư bàn đạo thuật vẫn còn chưa hoàn toàn nắm vững.
Ông vừa phải chiến đấu với Huyết Hải La Sát lại vừa phải phân tâm dùng đại trận làm suy yếu ảnh hưởng của Quỳ Ngưu yêu vương và Bạch Hổ yêu vương, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng vẫy tay một, Vạn Tượng đại trận sôi lên, quang hoa ngưng tụ, bắn ra một tia sáng rực, xuyên qua lớp cương phong trên trời cao, xuyên qua Nguyên Từ cực quyển, bắn vào vũ trụ hư không, nối tới một viên tinh cầu khổng lồ đang phiêu đãng trong không gian.
Tinh cầu này rung lên, theo lối dẫn của tia sáng, tăng tốc bay vào Nguyên Từ cực quyển.
Nó ma sát với không gian, khiến xung quanh tinh cầu bốc cháy, mục tiêu: nhắm thẳng vào “Khổng Tước Yêu Vương” Thái Ly!
Bên kia, Không Văn cảm nhận được Yêu Thánh thương thức tỉnh, tuy bị lôi điện Kim Phong hỗn loạn làm ảnh hưởng, không biết được tình huống cụ thể, nhưng cũng hiểu Thôi Thanh Hà nguy hiểm, vì thế ném Xá Lợi tử trong tay ra, huyễn hóa ra một Bồ Tát bộ dáng kim thân la hán, nét cười nhàn nhạt, như từ bi như giật mình, tất cả ý vị cảm ngộ đều ở trong đó, ngón tay đưa lên bắt thế niêm hoa, chỉ một vào Quỳ Ngưu yêu vương, lập tức tử điện thanh lôi đầy trời tiêu tán, như đang cảm ngộ Phật pháp, tứ đại giai không, ép Quỳ Ngưu yêu vương không thể không rút về phòng thủ.
Đây là Xá Lợi tử của Phương Trượng đời thứ sáu của Thiếu Lâm, Nguyên Không thần tăng, ông đã chứng được “Già Diệp Pháp Thân”, tuy rằng dừng lại ở quả vị La Hán, nhưng so với La Hán Kim Thân bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, cho dù là do Xá Lợi tử biến thành, cũng có chiến lực vượt qua chuẩn Pháp Thân bình thường.
Nguyên Không ngăn trở Quỳ Ngưu yêu vương xong, kim thân la hán bộ dáng Không Văn đưa tay lên, bàn tay hóa to ra cả thành mấy trượng, một chưởng chụp xuống, vỗ gãy Kim Phong, vỗ bay những thanh kiếm thanh mâu do kim hành chi lực ngưng tụ thành.
Đại Lực Kim Cương chưởng, Bàn Nhược chưởng, Tu Di sơn chưởng, A Nan đà chỉ, Vô Tướng kiếp chỉ, Không Văn hạ bút thành văn xuất ra toàn là Thiếu Lâm tuyệt học, ép Bạch Hổ không sao thở nổi, phải cố hết sức gắng gượng chống đỡ.
Đột nhiên, mưa rền gió dữ ngưng bặt, Không Văn đang tấn công xoay mình biến mất, Bạch Hổ yêu vương thoáng cảm thấy không thích hợp, theo bản năng nhào tới cản, thì bỗng thấy có gì đó không đúng.
Kim thân la hán Không Văn chạm ngón cái và ngón giữa với nhau, tạo thế niêm hoa, tức thì đầu óc y trống rỗng, như ngộ ra chư bàn thiện lý, thế sự trên đời chỉ là hư ảo, trong lòng vô cùng vui sướng, nhếch miệng ra cười.
Phật Tổ niêm hoa, Già Diệp cười, là “Niêm hoa cười” của Như Lai thần chưởng!
Khi luyện đến viên mãn, kẻ địch sẽ không sao tỉnh lại được, một chưởng đánh tới, không thể nào tránh được, nhưng nếu khai ngộ, sẽ lập địa thành Phật, trở thành vô địch, quả thực là thần công cao nhất của Phật môn.
Không Văn đắm chìm trong Hàng Long thần quyền, Niêm Hoa chỉ và một chiêu Như Lai thần chưởng này hơn trăm năm, sau khi cảm ngộ thần chưởng tổng cương, trải qua mấy năm khổ tu, mới coi như luyện thức này thành tựu!
Bạch Hổ yêu vương như ngộ như không, trong lòng tự nhiên cảm thấy nguy hiểm, cố gắng tỉnh lại, thì Không Văn đã hóa chỉ thành chưởng, đã đánh tới đầu nó rồi.
Hổ vội gầm vang, tầng tầng kim hành chi lực hiện lên, tụ trên đỉnh đầu yêu vương, tạo thành một tấm chắn canh kim cực dày, nó chỉ kịp làm đến thế này mà thôi.
Phanh! Canh Kim băng tán, đỉnh đầu Bạch Hổ yêu vương hiện ra dấu ấn năm ngón tay, từng sợi máu tươi bắn ra, đầu váng mắt hoa, đã bị trọng thương, may nhờ đại yêu chi thân rất mạnh mẽ nên mới không chết.
Không Văn đang định lướt qua Bạch Hổ yêu vương, đi cứu Thôi Thanh Hà, thì Quỳ Ngưu yêu vương đã nhào tới cản đường. Vân Hạc đấu với yêu vương thì hơi vất vả, “Nguyên Không” Chung quy chỉ là do Xá Lợi tử biến ảo mà thành, linh trí không cao, bị Quỳ Ngưu yêu vương lừa sang bên, chạy qua hỗ trợ Bạch Hổ yêu vương.
Không Văn không thoát được thân, thiền tâm bắt đầu dao động, thực lực tức khắc bị hạ xuống, đành vội thu lại ý đi cứu người, quay về thanh tịnh, lại tìm cách sau.
......
Thái Ly vẻ mặt cao ngạo, nhưng trong lòng rung lên không thôi, giũ Thôi Thanh Hà ra, sau đó lại một thương đâm tới.
Ngũ sắc Thần Quang kết hợp với Yêu Thánh thương quả là một tổ hợp đáng sợ. một tóm một đánh, một đánh một tóm, Thôi Thanh Hà cơ bản không thoát ra được sự tuần hoàn này, có bao nhiêu chiêu thức áp đáy hòm, thi triển hết Tử Dương thần công và Chí Qua kiếm pháp, thế mà vẫn vô cùng chật vật, dù có tìm đủ mọi cách cũng không thoát được, vẫn cứ bị tóm lại, sau mấy lần, đã gần như không còn chống đỡ được nữa.
Ngũ sắc Thần Quang không ngừng bắn xuống, hất văng mọi nỗ lực ứng cứu của Vân Hạc chân nhân, Thôi Thanh Hà đã không còn đường cứu.
Thôi Thanh Hà biết đã không xong, ông cắn răng, mặt trời màu tím trên đầu bỗng rực lên, quang mang bắn ra bốn phía, khí tím bay lên, ngăn cách cảm ứng.
Đợi đến khi Thái Ly lại có tập trung, đã thấy bên trong trận pháp mông lung có một vầng mặt trời tím to cả trăm trượng, mặt ngoài lửa cháy hừng hực, bên trong không ngừng có sự vật tụ hợp, tạo ra sức nóng và ánh sáng kinh người, nặng như núi lớn, hư không xung quanh vì nó mà gấp khúc, một lực hút khổng lồ lan tới, khiến Thái Ly suýt tí nữa thì bị hút qua.
“Tử Dương thần công” Truyền thừa từ thời Thượng Cổ, tổ tông Thôi gia nhờ kỳ ngộ mà đoạt được, nghe nói luyện đến tiếp cận cảnh giới Truyền Thuyết, là có thể hóa thành một vầng mặt trời tím thật sự, giống hệt mặt trời của trời cao!
Đến thời khắc sống chết, Thôi Thanh Hà không còn quan tâm gì nữa, thi triển ra một kích mạnh nhất, lấy công thay thủ, hòng tìm đường sống.
Mặt trời tím hạ xuống như một nắm đấm khổng lồ đập thẳng xuống Thái Ly, mà Thái Ly lại không thoát ra khỏi lực hút được, đành giơ cao Yêu Thánh thương, kích phát toàn lực đâm vào mặt trời tím.
Đúng lúc này, một quả cầu to tướng cả trăm trượng cũng đã xuyên qua trận pháp, bắn thẳng về phía Thái Ly, mang theo sức nổ đủ để san bằng tất cả, vẫn thạch thiên hàng, Vạn Tượng sát khí, kim thổ hỏa hành đều ở trong đó.
Thái Ly hừ lạnh, trong ngũ sắc Thần Quang sau lưng, ba màu vàng trắng đỏ đều cùng rực lên, quét luôn vẫn thạch vào trong, mũi Yêu Thánh thương huyễn hóa ra một con phượng hoàng lửa, lao vào mặt trời tím.
Phanh!
Mũi thương đâm trúng mặt trời, phượng hoàng vòng lại, hoàn toàn bao phủ màu tím, hừng hực thiêu đốt, Thái Ly bay ngược ra ngoài, ngũ sắc Thần Quang sau lưng rung lên bần bật, ném văng vẫn thạch ra ngoài, quăng xuống đất.
Khóe miệng nó đã rướm máu, rõ ràng đã bị thương không nhẹ, một mớ lông trên người bị đốt thành tro, vậy mà hướng công kích của mặt trời tím kia tuy bị Yêu Thánh thương điểm trúng mà vẫn không giảm, vẫn ào ào đập tới.
Trường thương run lên, đẩy mặt trời tím sang bên. Thôi Thanh Hà đang định trốn sang bên, thì trước mắt một màu đỏ sáng lòa lên.
Mắt ông tối sầm, đến khi lại nhìn thấy đất trời, thì đã bị cây thương kia đâm vào người.
Khí tức của Thôi Thanh Hà hoàn toàn tiêu tán.
Thôi Thanh Hà dùng hết một tia khí lực cuối cùng, kích phát Chí Qua kiếm, ném nó lên trời cao. Chí Qua kiếm nức nở một tiếng, xoay về hướng bắc, bay thẳng về hướng Bình Tân.
Thái Ly cũng không dễ chịu gì, đã bị vẫn thạch làm bị thương, lại bị lửa tím của Thôi Thanh Hà thiêu hủy mất một mớ lông, đành trơ mắt nhìn thần binh bay đi mà không biết làm sao.
Khi mặt trời tím bị ánh sáng đỏ hút xuống, Không Văn đã hiểu thế cục gian nguy, lập tức triệu hồi Nguyên Không Xá Lợi tử.
Trong Trường Nhạc thành, mắt Cao Lãm lấp lóe, nhìn về phía nam, Nhân Hoàng kiếm không cần kích phát, tự bắn ra một làn ánh sáng.
“Kẻ địch đã tới, còn không thức tỉnh, đợi đến khi nào!” Cao Lãm đứng dậy, khẽ quát.
Nhân Hoàng kiếm được đúc ra chính là để đối phó với yêu tộc, Yêu Thánh, bây giờ “Yêu Thánh thương” do Yêu Thánh biến thành đã hiện thế, Nhân Hoàng kiếm đương nhiên ứng kích mà động!
Cung điện âm u rực sáng như giữa ban ngày. Cao Lãm mặc hoàng bào, Nhật nguyệt tinh tú, sơn xuyên hà nhạc, văn tự bách thảo, tự nhiên và văn minh đều đột hiển, đem âm u cung điện chiếu được giống như ban ngày, Cao Lãm thân mặc hoàng bào, đầu đội Bình Thiên quan, tuấn mỹ uy nghiêm, đôi mắt vô tình, một tay cầm Nhân Hoàng kiếm, một tay nâng ấn tỉ của Bắc Chu hoàng đế.
Y nhìn ra phương nam xa xa, cúi đầu tự nói:
“Nhân Hoàng kiếm gần mười vạn năm chưa từng xuất hiện, xem ra mọi người đều đã quên khi nó kết hợp với ngọc tỉ sẽ tạo ra ‘Vương đạo’ như thế nào... “
/1398
|