Dịch giả: Tiểu Băng
Kiếm khí đỏ tím cắt đứt yêu khí gió đen phủ xung quanh cơ thể hoàng nưu quái, chặt đứt hộ thể khóa tử giáp, để lại một vết thương màu nâu vàng trên làn da trâu, thấy được tới cả xương và nội tạng!
Mạnh Kỳ toàn lực ứng phó lại vung ra bảo binh, xuất ra một chiêu gần tương đương nửa bước ngoại cảnh, song không thể giết được hoàng ngưu quái có yêu khí hộ thể, có nhục thể cứng tương đương nửa bước Ngoại Cảnh cấp.
Nhưng hắn không phải đấu một mình, hoàng ngưu quái hét lên, sắp tỉnh lại, thì La Thắng Y đã vung quyền phải, cánh tay to ra gấp đôi, chân khí đầy tràn,, khí thế áp nhân.
Một quyền này như thuấn di, vèo một cái đã tới hoàng ngưu quái, đánh thẳng vào vết thương Tử Thương đã tạo ra.
Hữu quyền vừa dứt, tả quyền đã tiếp tục đánh tới, cũng mạnh mẽ, to lớn như cũ, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Một quyền sau này cũng cao vút, nhưng đầy gian nguy gập ghềnh, không cao vót sừng sững một lèo như núi cao như quyền trước!
“Cửu Nhạc cương quyền”, ngoại cảnh quyền pháp phỏng theo thế núi cao mà sáng tạo ra.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!
Phanh! phanh!
Hai tiếng nổ vang, cả người hoàng ngưu quái máu thịt bầy nhầy.
Liên tiếp hai lần ngoại cảnh sát quyền đã là tuyệt chiêu áp đáy hòm của La Thắng Y, nhưng bây giờ hắn bất chấp, không giành giật từng giây, thì kẻ phải chết chính là hắn!
Tề Chính Ngôn cũng không bỏ qua cơ hội, Long Văn Xích Kim kiếm mạnh mẽ vung ra, Long Uy hội tụ, kiếm ngưng tạo những miếng băng mỏng,từ xa phun ra một tia sáng lạnh toát chui thẳng vào vết thương đã bị hai quyền của La Thắng Y đánh cho to ra.
“A......”
Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng ngưu quái ngưng bặt, cơ thể nó phồng lên, sau đó nổ tung, bắn thẳng về phía Tề Chính Ngôn.
Những khối thịt bay vèo vèo, hoàng ngưu quái tự bạo rất khủng bố, La Thắng Y bị nổ tung, lồng ngực lõm vào, máu tươi phun ra ào ào, thở ra nhiều hơn hít vào.
Hắn cố gắng lấy Đại Hoàn đan ra nhét vào miệng.
Thịt của Ngưu Hoàng chẳng khác gì pháp bảo, tốc độ cực nhanh, không sao né kịp, màu vàng óng lấp lánh máu đỏ, trông rất dọa người.
Tề Chính Ngôn đầy vẻ không cam tâm, vận toàn lực vào kiếm, những luồng sáng đỏ ào ào tuôn ra như những đóa hoa lửa xoay tròn quanh người hắn, muốn chống đỡ Ngưu Hoàng.
Nhưng Ngưu hoàng quá hung mãnh, Tề Chính Ngôn chỉ đỡ được một ít, tránh được họa vỡ đầu, ngực bụng vẫn bị đánh trúng.
Ba ba ba, tiếng xương gãy vang lên không dứt, cả người hắn bay ngược ra sau, định dùng cách này giảm bớt lực.
Đột nhiên, hắn cảm giác cơ thể mình dừng lại, giống như có ai đó đã đỡ lấy hắn, sức mạnh của Ngưu hoàng còn sót lại đều bị người sau lưng hút trọn.
Đặng đặng đặng, Mạnh Kỳ cất khinh ngữ vào vỏ, tay phải nâng Tề Chính Ngôn, lùi liên tục mấy chục bước, mỗi bước đều lún sâu xuống đất, đất xung quanh dấu chân nứt nẻ muốn vỡ.
Phốc, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hóa giải Ngưu Hoàng chi lực sau cùng.
Tề Chính Ngôn được Mạnh Kỳ tương trợ, không bị Ngưu hoàng xuyên thấu qua làm vỡ bụng, gãy xương sống, nhưng cũng bị gãy hết xương sườn, phế phủ đều trọng thương, không thể không lấy Đại Hoàn đan ra ăn vào.
Loại thương thế này, Phù Chân Chân chỉ có thể ổn định, muốn chữa khỏi phải mất thời gian rất lâu, mà bây giờ, thứ họ đang thiếu nhất chính là thời gian, và chỉ ổn định thì là không đủ!
Phù Chân Chân chạy vội tới, giúp trị gãy xương cho Tề Chính Ngôn và La Thắng Y.
Bên kia, Giang Chỉ Vi và hoàng ngưu quái đã đánh đến mịt mù, cô toàn dựa vào sự sơ hở của hoàng ngưu quái, chờ khi nó mất đi cân bằng, không chút do dự sử dụng “Kiếm ra vô ngã”.
Kiếm quang vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, như từ trên trời mà đến, vô nhân vô ngã, vô thiên vô địa, vượt qua cự ly thời không, đâm thẳng vào mi tâm hoàng ngưu quái.
Hoàng ngưu quái há miệng, ngưu hoàng vàng óng bay ra, hai mắt nó dại đi, ngã ngửa ra sau.
Bùm một tiếng, nó nặng nề rơi xuống đất, tắt thở.
Phanh!
Giang Chỉ Vi không kịp tránh né, chỉ kịp dùng chuôi kiếm đẩy Ngưu Hoàng, né đầu qua, bị đánh trúng vai trái, hất bay đi.
Vai trái của cô nát bấy, nội tạng gần đó cũng bị liên quan, thương thế khá nặng, nhanh tay tự điểm huyệt, uống đan dược chữa thương.
Giao thủ chỉ mấy hơi thở, ba nửa bước ngoại cảnh yêu quái toàn diệt, đội Mạnh Kỳ tổn thương thảm trọng, ba người trọng thương, một người bị thương nhẹ, chỉ còn Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân và Nguyễn Ngọc Thư vẫn duy trì chiến lực hoàn chỉnh, đồ vật để khắc chế yêu quái cũng không còn.
Nói thực ra, đội của Mạnh Kỳ không thể tính là yếu, trừ hai phụ trợ và Cát Hoài Ân, đều có thực lực Nhân bảng, Giang Chỉ Vi lại còn nằm trong thứ hạng hàng đầu, thường gặp phải một nửa bước ngoại cảnh, đều có thể tốc chiến tốc thắng giết chết đối phương, giống như lang yêu hôm trước, nhưng nếu gặp phải số lượng nhiều thì khó khăn, dù có vật chống đỡ, cũng chỉ chống đỡ được tối đa ba con mà thôi, nay đồ vật đã tiêu hao không còn, chống được hai con chính là cực hạn.
Không, trong vòng một canh giờ, trước khi Đại Hoàn đan chữa trị xong, đừng nói hai con, chỉ một con cỡ hoàng ngưu quái vừa rồi thôi, là họ e rằng cũng khó mà chống nổi.
Vì chiến lực chủ yếu chính là Giang Chỉ Vi, thứ hai là La Thắng Y trong vòng một canh giờ này không còn có khả năng tái chiến, Tề Chính Ngôn có khả năng đánh xa cũng trọng thương, Mạnh Kỳ và Trương Viễn Sơn tuy mạnh, nhưng còn chênh lệch với nửa bước ngoại cảnh khá xa, dù có bảo binh trong tay, có Nguyễn Ngọc Thư phụ trợ, cũng vẫn vô cùng gian nan.
“Này, Đại Hoàn đan.” Mạnh Kỳ móc Đại Hoàn đan của mình đưa cho Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi rung rung mi, mím môi cười: “Không cần, ta có linh dược chữa thương khác, tuy không tốt bằng, nhưng trong vòng một canh giờ cũng có thể khôi phục một phần chiến lực.”
“Không cần khách khí, ngươi là người mạnh nhất trong đội, ngươi khôi phục nhanh, hy vọng sống của chúng ta mới lớn.” Mạnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn lý do, hắn thương thế không nặng, lấy Bát Cửu huyền công khôi phục là đủ, “Nếu ta bị thương nặng, ngươi có tiếc cho ta linh dược chữa thương của ngươi không?”
Giang Chỉ Vi đang định nói chuyện, Phù Chân Chân đã xử lý xong vết thương cho Tề Chính Ngôn và La Thắng Y, đi tới: “Dùng Đại Hoàn đan của ta đi, nửa bước ngoại cảnh đánh không chừng chẳng trúng được ta, nếu đánh trúng, ta chắc chắn sẽ chết, có Đại Hoàn đan cũng vô dụng, chưa kể linh dược chữa thương của ta nhiều hơn của các ngươi nhiều.”
Cô cười: “Ta là đại phu, các ngươi phải nghe lời ta.”
Cô dừng một chút, nói thêm: “Giang tỷ tỷ, ngươi có thể một mình đối phó cao thủ nửa bước ngoại cảnh, thiếu ngươi, chúng ta sẽ vô cùng gian nan. Nếu ngay cả đại phu ta mà cũng bị nguy hiểm, thì có nghĩa các ngươi đều đã tử thương thảm trọng cả rồi, ta có Đại Hoàn đan chỉ là chịu thêm nhiều tra tấn mà thôi.”
Giang Chỉ Vi khẽ gật đầu, nhận Đại Hoàn đan của Phù Chân Chân, nuốt vào.
“Chúng ta đi mau, động tĩnh vừa rồi rất lớn, e là yêu vật nửa bước ngoại cảnh khác sẽ tới.” Mạnh Kỳ đề phòng nhìn bốn phía, đi tới trước xác Cát Hoài Ân, nhìn cái đầu vỡ nát của hắn, thở dài, ngày thứ sáu, đã mất đội viên thứ nhất......
Hắn thu gom thi thể của Cát Hoài Ân, xem xem hắn có tâm nguyện gì chưa xong hay không, đáng tiếc chỉ thấy một đống sách về dịch thư, đành chôn xuống, bên trên chất một đống đá tảng, để yêu quái khỏi quấy nhiễu.
Trương Viễn Sơn nhặt về một khối Ngưu Hoàng hoàn hảo, hai khối Ngưu hoàng bị tổn hại, một khúc sừng trâu đưa cho Nguyễn Ngọc Thư, để cô bỏ hết vào trong nhẫn..
Bảo vật sừng trâu và da trâu còn lại, họ không có thời gian để lóc ra, [ Giang Chỉ Vi dùng ngoại cảnh chiêu thức mới chém đứt một cái sừng trâu ], lại không thể bỏ nguyên cái đầu trâu và trong nhẫn, nên mọi người đành nhịn đau mà đau bỏ qua, cõng hai người bị thương chạy nhanh, cố gắng chịu đựng qua một canh giờ.
Đi được không lâu, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng chim hót lảnh lót, tim đám Mạnh Kỳ giật thót, nếu bị phi điểu đuổi theo, sẽ là gian nguy, nguy hiểm nhất ở chỗ con yêu quái nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn còn là phi điểu!
Nếu chỉ là phi điểu dò đường thì còn đỡ.
Nhưng ông trời không toại nguyện ý người, chuyện lúc nào cũng phát triển theo hướng xấu, một con yêu quái với đôi cánh đỏ rực với tốc độ cực nhanh đang vèo vèo bay tới.
“Giao cơ duyên ra, cho các ngươi chết trong bụng bản đại vương!” Nó xoay quanh giữa không trung.
Mạnh Kỳ nhìn Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn, Trương Viễn Sơn, thấy mọi người đều vẻ mặt kiên nghị, không hề sợ chết.
Hừ! Gặp nạn mà không chết, bất tử vạn vạn năm! liều mạng!
Sống cả hai đời, biết nhiều bạn bè như vậy, học được võ công cao thâm, sao lại còn sợ chết?
Lòng Mạnh Kỳ trầm xuống, nghĩ tới giấc mộng trường kiếm thiên hạ của mình, nghĩ tới rất nhiều những việc còn muốn đi làm.
Vất vả bao nhiêu mới có cơ hội học võ, nếu không thể nghiệm các cảnh giới võ đạo, không rõ cái gì là Pháp Thân, tâm làm sao cam? Thế giới lớn như vậy, đủ thứ đặc sắc đặc thù, bao nhiêu món ngon vật lạ, nếu không được nếm thử, tâm làm sao cam? Tình nghĩa bạn bè sâu nặng, nếu không thể dắt tay nhau lang bạt giang hồ, khoái ý ân cừu, tâm làm sao cam? Sư phụ chịu phạt thay, tiểu sư đệ bị diện bích, nếu không gặp lại, tâm làm sao cam?
Ý cầu sinh bùng lên dữ dội, thiêu đốt chiến ý của Mạnh Kỳ.
Hắn nghĩ nghĩ, lôi Tiểu Ngọc Phật do Viên Mông đại sư lưu lại ra: “Cơ duyên ở đây này.”
Nhìn Tiểu Ngọc Phật, đột nhiên hắn sửng sốt, mấy chữ Viên Mông đại sư để lại chính là “Linh sơn tìm nơi nào”, chẳng phải vô cùng ăn khớp với việc đang xảy ra sao?
Con quái cánh đỏ nhìn thấy Tiểu Ngọc Phật, hai mắt sáng lên, bay xuống dưới, nó cầm một cây trường thương đỏ rực, yêu khí mạnh mẽ, quả nhiên là nửa bước ngoại cảnh cường giả.
Đợi nó sắp tiếp cận mặt đất đế lấy Tiểu Ngọc Phật khi, Mạnh Kỳ ra tay, Trương Viễn Sơn cũng ra tay.
Nguyễn Ngọc Thư đánh ra Thiên Long bát âm, tiếng đàn vang lên liên tục, chui vào trong tai yêu quái, như muốn phá hồn.
Cô đánh đàn, mắt mũi miệng đều chảy máu, rơi tong tỏng lên trên đàn, song cô không hề dừng lại.
Yêu quái lắc lư đầu, thống khổ quay cuồng, Mạnh Kỳ nhảy vọt lên, Khinh Ngữ bổ ra.
Một đao, hai đao, ba đao!
Sáu đao, bảy đao, chính đao!
Đao như tàn ảnh, như Cửu Thiên lôi phạt, một đao tiếp một đao, liên tục không ngừng nghỉ!
Tử Điện như luân, cuồn cuộn chém vào yêu quái.
Kiếm khí đỏ tím cắt đứt yêu khí gió đen phủ xung quanh cơ thể hoàng nưu quái, chặt đứt hộ thể khóa tử giáp, để lại một vết thương màu nâu vàng trên làn da trâu, thấy được tới cả xương và nội tạng!
Mạnh Kỳ toàn lực ứng phó lại vung ra bảo binh, xuất ra một chiêu gần tương đương nửa bước ngoại cảnh, song không thể giết được hoàng ngưu quái có yêu khí hộ thể, có nhục thể cứng tương đương nửa bước Ngoại Cảnh cấp.
Nhưng hắn không phải đấu một mình, hoàng ngưu quái hét lên, sắp tỉnh lại, thì La Thắng Y đã vung quyền phải, cánh tay to ra gấp đôi, chân khí đầy tràn,, khí thế áp nhân.
Một quyền này như thuấn di, vèo một cái đã tới hoàng ngưu quái, đánh thẳng vào vết thương Tử Thương đã tạo ra.
Hữu quyền vừa dứt, tả quyền đã tiếp tục đánh tới, cũng mạnh mẽ, to lớn như cũ, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Một quyền sau này cũng cao vút, nhưng đầy gian nguy gập ghềnh, không cao vót sừng sững một lèo như núi cao như quyền trước!
“Cửu Nhạc cương quyền”, ngoại cảnh quyền pháp phỏng theo thế núi cao mà sáng tạo ra.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!
Phanh! phanh!
Hai tiếng nổ vang, cả người hoàng ngưu quái máu thịt bầy nhầy.
Liên tiếp hai lần ngoại cảnh sát quyền đã là tuyệt chiêu áp đáy hòm của La Thắng Y, nhưng bây giờ hắn bất chấp, không giành giật từng giây, thì kẻ phải chết chính là hắn!
Tề Chính Ngôn cũng không bỏ qua cơ hội, Long Văn Xích Kim kiếm mạnh mẽ vung ra, Long Uy hội tụ, kiếm ngưng tạo những miếng băng mỏng,từ xa phun ra một tia sáng lạnh toát chui thẳng vào vết thương đã bị hai quyền của La Thắng Y đánh cho to ra.
“A......”
Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng ngưu quái ngưng bặt, cơ thể nó phồng lên, sau đó nổ tung, bắn thẳng về phía Tề Chính Ngôn.
Những khối thịt bay vèo vèo, hoàng ngưu quái tự bạo rất khủng bố, La Thắng Y bị nổ tung, lồng ngực lõm vào, máu tươi phun ra ào ào, thở ra nhiều hơn hít vào.
Hắn cố gắng lấy Đại Hoàn đan ra nhét vào miệng.
Thịt của Ngưu Hoàng chẳng khác gì pháp bảo, tốc độ cực nhanh, không sao né kịp, màu vàng óng lấp lánh máu đỏ, trông rất dọa người.
Tề Chính Ngôn đầy vẻ không cam tâm, vận toàn lực vào kiếm, những luồng sáng đỏ ào ào tuôn ra như những đóa hoa lửa xoay tròn quanh người hắn, muốn chống đỡ Ngưu Hoàng.
Nhưng Ngưu hoàng quá hung mãnh, Tề Chính Ngôn chỉ đỡ được một ít, tránh được họa vỡ đầu, ngực bụng vẫn bị đánh trúng.
Ba ba ba, tiếng xương gãy vang lên không dứt, cả người hắn bay ngược ra sau, định dùng cách này giảm bớt lực.
Đột nhiên, hắn cảm giác cơ thể mình dừng lại, giống như có ai đó đã đỡ lấy hắn, sức mạnh của Ngưu hoàng còn sót lại đều bị người sau lưng hút trọn.
Đặng đặng đặng, Mạnh Kỳ cất khinh ngữ vào vỏ, tay phải nâng Tề Chính Ngôn, lùi liên tục mấy chục bước, mỗi bước đều lún sâu xuống đất, đất xung quanh dấu chân nứt nẻ muốn vỡ.
Phốc, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hóa giải Ngưu Hoàng chi lực sau cùng.
Tề Chính Ngôn được Mạnh Kỳ tương trợ, không bị Ngưu hoàng xuyên thấu qua làm vỡ bụng, gãy xương sống, nhưng cũng bị gãy hết xương sườn, phế phủ đều trọng thương, không thể không lấy Đại Hoàn đan ra ăn vào.
Loại thương thế này, Phù Chân Chân chỉ có thể ổn định, muốn chữa khỏi phải mất thời gian rất lâu, mà bây giờ, thứ họ đang thiếu nhất chính là thời gian, và chỉ ổn định thì là không đủ!
Phù Chân Chân chạy vội tới, giúp trị gãy xương cho Tề Chính Ngôn và La Thắng Y.
Bên kia, Giang Chỉ Vi và hoàng ngưu quái đã đánh đến mịt mù, cô toàn dựa vào sự sơ hở của hoàng ngưu quái, chờ khi nó mất đi cân bằng, không chút do dự sử dụng “Kiếm ra vô ngã”.
Kiếm quang vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, như từ trên trời mà đến, vô nhân vô ngã, vô thiên vô địa, vượt qua cự ly thời không, đâm thẳng vào mi tâm hoàng ngưu quái.
Hoàng ngưu quái há miệng, ngưu hoàng vàng óng bay ra, hai mắt nó dại đi, ngã ngửa ra sau.
Bùm một tiếng, nó nặng nề rơi xuống đất, tắt thở.
Phanh!
Giang Chỉ Vi không kịp tránh né, chỉ kịp dùng chuôi kiếm đẩy Ngưu Hoàng, né đầu qua, bị đánh trúng vai trái, hất bay đi.
Vai trái của cô nát bấy, nội tạng gần đó cũng bị liên quan, thương thế khá nặng, nhanh tay tự điểm huyệt, uống đan dược chữa thương.
Giao thủ chỉ mấy hơi thở, ba nửa bước ngoại cảnh yêu quái toàn diệt, đội Mạnh Kỳ tổn thương thảm trọng, ba người trọng thương, một người bị thương nhẹ, chỉ còn Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân và Nguyễn Ngọc Thư vẫn duy trì chiến lực hoàn chỉnh, đồ vật để khắc chế yêu quái cũng không còn.
Nói thực ra, đội của Mạnh Kỳ không thể tính là yếu, trừ hai phụ trợ và Cát Hoài Ân, đều có thực lực Nhân bảng, Giang Chỉ Vi lại còn nằm trong thứ hạng hàng đầu, thường gặp phải một nửa bước ngoại cảnh, đều có thể tốc chiến tốc thắng giết chết đối phương, giống như lang yêu hôm trước, nhưng nếu gặp phải số lượng nhiều thì khó khăn, dù có vật chống đỡ, cũng chỉ chống đỡ được tối đa ba con mà thôi, nay đồ vật đã tiêu hao không còn, chống được hai con chính là cực hạn.
Không, trong vòng một canh giờ, trước khi Đại Hoàn đan chữa trị xong, đừng nói hai con, chỉ một con cỡ hoàng ngưu quái vừa rồi thôi, là họ e rằng cũng khó mà chống nổi.
Vì chiến lực chủ yếu chính là Giang Chỉ Vi, thứ hai là La Thắng Y trong vòng một canh giờ này không còn có khả năng tái chiến, Tề Chính Ngôn có khả năng đánh xa cũng trọng thương, Mạnh Kỳ và Trương Viễn Sơn tuy mạnh, nhưng còn chênh lệch với nửa bước ngoại cảnh khá xa, dù có bảo binh trong tay, có Nguyễn Ngọc Thư phụ trợ, cũng vẫn vô cùng gian nan.
“Này, Đại Hoàn đan.” Mạnh Kỳ móc Đại Hoàn đan của mình đưa cho Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi rung rung mi, mím môi cười: “Không cần, ta có linh dược chữa thương khác, tuy không tốt bằng, nhưng trong vòng một canh giờ cũng có thể khôi phục một phần chiến lực.”
“Không cần khách khí, ngươi là người mạnh nhất trong đội, ngươi khôi phục nhanh, hy vọng sống của chúng ta mới lớn.” Mạnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn lý do, hắn thương thế không nặng, lấy Bát Cửu huyền công khôi phục là đủ, “Nếu ta bị thương nặng, ngươi có tiếc cho ta linh dược chữa thương của ngươi không?”
Giang Chỉ Vi đang định nói chuyện, Phù Chân Chân đã xử lý xong vết thương cho Tề Chính Ngôn và La Thắng Y, đi tới: “Dùng Đại Hoàn đan của ta đi, nửa bước ngoại cảnh đánh không chừng chẳng trúng được ta, nếu đánh trúng, ta chắc chắn sẽ chết, có Đại Hoàn đan cũng vô dụng, chưa kể linh dược chữa thương của ta nhiều hơn của các ngươi nhiều.”
Cô cười: “Ta là đại phu, các ngươi phải nghe lời ta.”
Cô dừng một chút, nói thêm: “Giang tỷ tỷ, ngươi có thể một mình đối phó cao thủ nửa bước ngoại cảnh, thiếu ngươi, chúng ta sẽ vô cùng gian nan. Nếu ngay cả đại phu ta mà cũng bị nguy hiểm, thì có nghĩa các ngươi đều đã tử thương thảm trọng cả rồi, ta có Đại Hoàn đan chỉ là chịu thêm nhiều tra tấn mà thôi.”
Giang Chỉ Vi khẽ gật đầu, nhận Đại Hoàn đan của Phù Chân Chân, nuốt vào.
“Chúng ta đi mau, động tĩnh vừa rồi rất lớn, e là yêu vật nửa bước ngoại cảnh khác sẽ tới.” Mạnh Kỳ đề phòng nhìn bốn phía, đi tới trước xác Cát Hoài Ân, nhìn cái đầu vỡ nát của hắn, thở dài, ngày thứ sáu, đã mất đội viên thứ nhất......
Hắn thu gom thi thể của Cát Hoài Ân, xem xem hắn có tâm nguyện gì chưa xong hay không, đáng tiếc chỉ thấy một đống sách về dịch thư, đành chôn xuống, bên trên chất một đống đá tảng, để yêu quái khỏi quấy nhiễu.
Trương Viễn Sơn nhặt về một khối Ngưu Hoàng hoàn hảo, hai khối Ngưu hoàng bị tổn hại, một khúc sừng trâu đưa cho Nguyễn Ngọc Thư, để cô bỏ hết vào trong nhẫn..
Bảo vật sừng trâu và da trâu còn lại, họ không có thời gian để lóc ra, [ Giang Chỉ Vi dùng ngoại cảnh chiêu thức mới chém đứt một cái sừng trâu ], lại không thể bỏ nguyên cái đầu trâu và trong nhẫn, nên mọi người đành nhịn đau mà đau bỏ qua, cõng hai người bị thương chạy nhanh, cố gắng chịu đựng qua một canh giờ.
Đi được không lâu, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng chim hót lảnh lót, tim đám Mạnh Kỳ giật thót, nếu bị phi điểu đuổi theo, sẽ là gian nguy, nguy hiểm nhất ở chỗ con yêu quái nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn còn là phi điểu!
Nếu chỉ là phi điểu dò đường thì còn đỡ.
Nhưng ông trời không toại nguyện ý người, chuyện lúc nào cũng phát triển theo hướng xấu, một con yêu quái với đôi cánh đỏ rực với tốc độ cực nhanh đang vèo vèo bay tới.
“Giao cơ duyên ra, cho các ngươi chết trong bụng bản đại vương!” Nó xoay quanh giữa không trung.
Mạnh Kỳ nhìn Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn, Trương Viễn Sơn, thấy mọi người đều vẻ mặt kiên nghị, không hề sợ chết.
Hừ! Gặp nạn mà không chết, bất tử vạn vạn năm! liều mạng!
Sống cả hai đời, biết nhiều bạn bè như vậy, học được võ công cao thâm, sao lại còn sợ chết?
Lòng Mạnh Kỳ trầm xuống, nghĩ tới giấc mộng trường kiếm thiên hạ của mình, nghĩ tới rất nhiều những việc còn muốn đi làm.
Vất vả bao nhiêu mới có cơ hội học võ, nếu không thể nghiệm các cảnh giới võ đạo, không rõ cái gì là Pháp Thân, tâm làm sao cam? Thế giới lớn như vậy, đủ thứ đặc sắc đặc thù, bao nhiêu món ngon vật lạ, nếu không được nếm thử, tâm làm sao cam? Tình nghĩa bạn bè sâu nặng, nếu không thể dắt tay nhau lang bạt giang hồ, khoái ý ân cừu, tâm làm sao cam? Sư phụ chịu phạt thay, tiểu sư đệ bị diện bích, nếu không gặp lại, tâm làm sao cam?
Ý cầu sinh bùng lên dữ dội, thiêu đốt chiến ý của Mạnh Kỳ.
Hắn nghĩ nghĩ, lôi Tiểu Ngọc Phật do Viên Mông đại sư lưu lại ra: “Cơ duyên ở đây này.”
Nhìn Tiểu Ngọc Phật, đột nhiên hắn sửng sốt, mấy chữ Viên Mông đại sư để lại chính là “Linh sơn tìm nơi nào”, chẳng phải vô cùng ăn khớp với việc đang xảy ra sao?
Con quái cánh đỏ nhìn thấy Tiểu Ngọc Phật, hai mắt sáng lên, bay xuống dưới, nó cầm một cây trường thương đỏ rực, yêu khí mạnh mẽ, quả nhiên là nửa bước ngoại cảnh cường giả.
Đợi nó sắp tiếp cận mặt đất đế lấy Tiểu Ngọc Phật khi, Mạnh Kỳ ra tay, Trương Viễn Sơn cũng ra tay.
Nguyễn Ngọc Thư đánh ra Thiên Long bát âm, tiếng đàn vang lên liên tục, chui vào trong tai yêu quái, như muốn phá hồn.
Cô đánh đàn, mắt mũi miệng đều chảy máu, rơi tong tỏng lên trên đàn, song cô không hề dừng lại.
Yêu quái lắc lư đầu, thống khổ quay cuồng, Mạnh Kỳ nhảy vọt lên, Khinh Ngữ bổ ra.
Một đao, hai đao, ba đao!
Sáu đao, bảy đao, chính đao!
Đao như tàn ảnh, như Cửu Thiên lôi phạt, một đao tiếp một đao, liên tục không ngừng nghỉ!
Tử Điện như luân, cuồn cuộn chém vào yêu quái.
/1398
|