Hoàng hôn buông xuống Cổ Nạp hà, chiếu một vùng đỏ hồng rực rỡ.
Dãy lều từng hùng cứ một vùng rộng cả mấy trăm dặm giờ chỉ còn là tan hoang, hiu quạnh, rách nát.
Phân gia súc chìm dưới lớp cỏ dại, tiếng chim hót đâu đó vọng lại, ở đâu cũng thấy xác người, đồ vật vứt lung tung, vô cùng thê lương.
Mạnh Kỳ đứng trong khu phế tích, dò khắp xung quanh, có lẽ những ngoại cảnh kia mất tích chính là do đám người Cáp Tư Ô Lạp gây nên.
Bỗng hắn bước ra một bước, tới một cái lều ở sát Cổ Nạp hà, xốc màn cửa lên.
Vù vù, phi châm, đinh sắt, mai hoa phiêu đủ thứ ám khí ào ào bay vào mặt.
Mạnh Kỳ khẽ chộp một cái, tất cả ám khí đều rơi vào bàn tay.
Trong lều có ba võ giả, hai nam một nữ, đều mặc trang phục của võ giả trung nguyên, tầm hai mươi tuổi, sợ hãi nhìn hắn.
Sau lưng họ là một cái xác, tóc trắng phau, máu thịt ẩn chứa sức mạnh cường đại, nhưng ngũ tạng lục phủ, khiếu huyệt quanh người đều đã bị tổn hại, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong đã thối rữa.
“Các ngươi bị tập kích?” Mạnh Kỳ thoáng liếc qua thi thể, mở miệng hỏi.
Thấy người kia không ra tay, ba võ giả thở phào nhìn nhau.
Không phải kẻ địch!
“Thiếu hiệp...... Tiền bối......” Nam tử áo lam có vẻ trầm ổn nhất chắp tay nói, “Chúng ta vừa bị tập kích, mới chỉ chừng nửa tách trà trước mà thôi, gia sư phải dùng hết toàn lực mới dọa được kẻ thù rời đi, nhưng bản thân lại bất hạnh bỏ mình.”
Lời nói vừa dứt, sư muội bên cạnh đã kêu lên, giọng vừa mừng vừa sợ: “Cuồng, cuồng, ‘Cuồng Đao’ Tô thiếu hiệp!”
“Cuồng Đao” Tô Mạnh? Hán tử áo lam trợn mắt nhìn kĩ; thanh đao hình dáng kì quái, dáng vẻ oai hùng, các đặc điểm quả thực rất là giống với những gì từng nghe nói… thực rất có khả năng là “Cuồng Đao”!
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Đúng là mỗ. Nghe nói khu vực quanh đây có nhiều ngoại cảnh tử thương, nên đến đây xem.”
Thật sự là “Cuồng Đao”! Ba người bật khóc vì vui sướng, có “Cuồng Đao” Tô Mạnh ở đây, không cần phải sợ nữa, được an toàn rồi!
Thiên hạ đều biết “Cuồng Đao” Tô thiếu hiệp là người luôn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, hiệp can nghĩa đảm nhất, nghĩa bạc vân thiên, tuyệt sẽ không ngồi xem võ lâm đồng đạo bị kẻ địch tàn sát.
Hắn hôm nay đã đứng hạng hai mươi bốn trên Địa bảng, không có pháp thân, hắn chính là mạnh nhất, có hắn ở đây, chắc chắn sẽ giữ được toàn mạng.
Thật sự là trời không tuyệt đường người. Ngay lúc nguy nan nhất lại gặp được cây cột chống trời, ba người vô cùng sung sướng vì vận may của mình.
Nữ tử chắp tay nói: “Tô thiếu hiệp, Kim trướng rất là cổ quái, kẻ địch mà gia sư vừa gặp phải vô ảnh vô hình, giống như quỷ mị, khiến người chỉ còn cách chống đỡ, không có khả năng hoàn thủ, xin ngài cẩn thận.”
Vô ảnh vô hình? Mạnh Kỳ đã gặp cái loại kẻ địch này nhiều rồi, nên hiểu được sự ghê gớm của nó: “các ngươi kể lại cụ thể cho ta nghe.”
Nam tử áo lam kể ngay: “Hồi Tô thiếu hiệp, chúng ta là người giang hồ ở vùng Trường Nhạc, gia sư là ‘Thiết bối Thương Long’ Mạc Thiệu Thiên cũng có chút danh tiếng, nghe nói các tông môn thế gia phái ra cường giả đi truy sát cao thủ thảo nguyên, thì cũng dẫn chúng ta tới đây, một là để báo thù mối hận xâm lăng của chúng, hai là để giúp sư huynh muội chúng ta có thêm chút kiến thức và ma luyện.”
“Suốt đường đi, gia sư luôn dặn chúng ta phải biết lượng sức mình, không được chọc vào các cường giả từ tuyệt đỉnh trở lên, cũng đã kinh qua một mấy trận chiến, đều vô hiểm mà qua, dần tới được nơi này. Chúng ta tới đây là vì nghe nói võ sĩ Kim trướng và Tát mãn của Trường Sinh giáo rút lui khỏi đây rất vội, không kịp mang theo hết bảo vật của mình, rất có khả năng còn sót lại cho người có duyên, làm chúng ta nổi lòng tham lam.”
“Tham bảo vật không sai, lượng sức là được.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Theo hắn biết, Cù Cửu Nương đã hóa bi thương thành động lực, đi theo nhóm đầu tiên của “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ tới nơi này, cướp được rất nhiều tài vật và bảo bối.
Đại Mãn đã chết, Cổ Nhĩ Đa cũng mất tích, đám võ sĩ Kim trướng và Tát Mãn Trường Sinh giáo thấy rằng có ở lại cũng không thể chống nổi một địa tiên như Lục đại tiên sinh, chưa kể còn có các pháp thân như Cao Lãm, Hà Thất, Tô Vô Danh vân vân, nên quyết định cực nhanh, tản nhau ra mà chạy, xách theo bảo khố, thần binh trấn áp Kim trướng là “Xạ Nhật cung” trốn vào trong thảo nguyên.
Vì sự tình khẩn cấp, chạy quá vội vàng, nên nhiều bảo vật vụn vặt mới không kịp mang theo.
Và nếu muốn thu hoạch được nhiều, thì đương nhiên phải truy tìm võ sĩ Kim trướng và Trường Sinh giáo Tát Mãn!
Hán tử áo lam gật đầu, cảm kích nói tiếp: “Lúc chúng ta đến Kim trướng, nơi này đã liên tục mấy ngày có cường giả ngoại cảnh mất tích hoặc chết thảm, gia sư thoáng hỏi thăm, quyết định rời khỏi Kim trướng, không ngờ… mới tới đây, còn chưa kịp rời khỏi đã gặp phải kẻ địch......”
Mạnh Kỳ giơ tay lên, hán tử lập tức ngậm miệng, khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh tới ghê người, ngay cả tiếng chim hót cũng im bặt, những cơn gió lạnh thổi qua, khiến người ta lạnh cả người.
“Có một bằng hữu đang thổ độn tới gần.” Mạnh Kỳ rất bình tĩnh, như đang nói chuyện nhà.
Thực ra hắn vẫn chưa phát hiện được hành tung của kẻ địch, vì độn pháp kia rất là thần dị, nhưng mà hắn tu luyện “Mậu Kỷ ấn”, nên thổ chi lực mà có biến động gì là hắn biết ngay, chút dao động tuy rất nhỏ giống như là ảo giác, nhưng lại rất rõ ràng.
Mạnh Kỳ đi ra khỏi lều, cao giọng: “Vị bằng hữu tới cửa, đi ra gặp đi.”
Âm thanh vang vọng, quanh im lặng, không có gì đáp lại.
Nghĩ ta không phát hiện được ngươi? Mạnh Kỳ co chân, đạp tới một cái.
Mặt đất rung lên, lấy bàn chân của Cuồng Đao làm tâm, những làn đất gợn tỏa lan rộng ra ngoài, tới cả ba mươi trượng, một bóng người từ dưới đất bay vọt lên không.
Bóng người kia vừa lóe ra, là lập tức nhào sang bên, như lại muốn chui xuống đất.
Nhưng “Cuồng Đao” Tô Mạnh đã lại đạp tới một bước, mặt đất đang mềm xèo trở nên cứng rắn như cương!
Đương!
Y đập đầu vào ‘mặt đất thép’, khiến cả đầu óc choáng váng, vội lăn sang bên.
Sau đó, y nhìn thấy thanh đao nổi tiếng thiên hạ kia.
“Mỗ không phải người hiếu sát, cần gì phải trốn trốn tránh tránh?” Mạnh Kỳ trường đao buông xéo, bình thản nói.
Trước mặt là một lão ăn mày vô cùng bẩn thỉu, áo cột chín cái túi vải, ánh mắt dữ dằn, là Cái Bang Tông Sư “Phúc Địa Thần Long” Lan Kinh Thiên.
Lão khất cái lùi liền mấy bước: “Lão hủ đã quen ở trong chỗ tối.”
Lời còn chưa dứt, lão nhìn sang bên, vì cảm nhận được sát ý từ hướng ấy.
Cả người “Cuồng Đao” Tô Mạnh bốc lửa, sáng rực một vùng, như hóa thành một mặt trời sáng rạng, ở phía xa, từ trong hư không hiện ra một lão giả, trông rất bình thường, chỉ có chín ngón tay.
“Thì ra là ngươi!” Mạnh Kỳ nhìn lão giả kia chằm chằm.
Lam huyết nhân Cao Càn Nguyên!
Cao Càn Nguyên lạnh lùng nhìn Mạnh Kỳ: “Không ngờ ngươi lại có thể ăn cùng bàn với lão phu!” (DG: ý là võ công tương đương nhau rồi đấy ạ!)
Vừa nói, y vừa nhìn sâu vào trong Kim trướng, giống như trong đó đang cất giấu cái gì.
Dãy lều từng hùng cứ một vùng rộng cả mấy trăm dặm giờ chỉ còn là tan hoang, hiu quạnh, rách nát.
Phân gia súc chìm dưới lớp cỏ dại, tiếng chim hót đâu đó vọng lại, ở đâu cũng thấy xác người, đồ vật vứt lung tung, vô cùng thê lương.
Mạnh Kỳ đứng trong khu phế tích, dò khắp xung quanh, có lẽ những ngoại cảnh kia mất tích chính là do đám người Cáp Tư Ô Lạp gây nên.
Bỗng hắn bước ra một bước, tới một cái lều ở sát Cổ Nạp hà, xốc màn cửa lên.
Vù vù, phi châm, đinh sắt, mai hoa phiêu đủ thứ ám khí ào ào bay vào mặt.
Mạnh Kỳ khẽ chộp một cái, tất cả ám khí đều rơi vào bàn tay.
Trong lều có ba võ giả, hai nam một nữ, đều mặc trang phục của võ giả trung nguyên, tầm hai mươi tuổi, sợ hãi nhìn hắn.
Sau lưng họ là một cái xác, tóc trắng phau, máu thịt ẩn chứa sức mạnh cường đại, nhưng ngũ tạng lục phủ, khiếu huyệt quanh người đều đã bị tổn hại, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong đã thối rữa.
“Các ngươi bị tập kích?” Mạnh Kỳ thoáng liếc qua thi thể, mở miệng hỏi.
Thấy người kia không ra tay, ba võ giả thở phào nhìn nhau.
Không phải kẻ địch!
“Thiếu hiệp...... Tiền bối......” Nam tử áo lam có vẻ trầm ổn nhất chắp tay nói, “Chúng ta vừa bị tập kích, mới chỉ chừng nửa tách trà trước mà thôi, gia sư phải dùng hết toàn lực mới dọa được kẻ thù rời đi, nhưng bản thân lại bất hạnh bỏ mình.”
Lời nói vừa dứt, sư muội bên cạnh đã kêu lên, giọng vừa mừng vừa sợ: “Cuồng, cuồng, ‘Cuồng Đao’ Tô thiếu hiệp!”
“Cuồng Đao” Tô Mạnh? Hán tử áo lam trợn mắt nhìn kĩ; thanh đao hình dáng kì quái, dáng vẻ oai hùng, các đặc điểm quả thực rất là giống với những gì từng nghe nói… thực rất có khả năng là “Cuồng Đao”!
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Đúng là mỗ. Nghe nói khu vực quanh đây có nhiều ngoại cảnh tử thương, nên đến đây xem.”
Thật sự là “Cuồng Đao”! Ba người bật khóc vì vui sướng, có “Cuồng Đao” Tô Mạnh ở đây, không cần phải sợ nữa, được an toàn rồi!
Thiên hạ đều biết “Cuồng Đao” Tô thiếu hiệp là người luôn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, hiệp can nghĩa đảm nhất, nghĩa bạc vân thiên, tuyệt sẽ không ngồi xem võ lâm đồng đạo bị kẻ địch tàn sát.
Hắn hôm nay đã đứng hạng hai mươi bốn trên Địa bảng, không có pháp thân, hắn chính là mạnh nhất, có hắn ở đây, chắc chắn sẽ giữ được toàn mạng.
Thật sự là trời không tuyệt đường người. Ngay lúc nguy nan nhất lại gặp được cây cột chống trời, ba người vô cùng sung sướng vì vận may của mình.
Nữ tử chắp tay nói: “Tô thiếu hiệp, Kim trướng rất là cổ quái, kẻ địch mà gia sư vừa gặp phải vô ảnh vô hình, giống như quỷ mị, khiến người chỉ còn cách chống đỡ, không có khả năng hoàn thủ, xin ngài cẩn thận.”
Vô ảnh vô hình? Mạnh Kỳ đã gặp cái loại kẻ địch này nhiều rồi, nên hiểu được sự ghê gớm của nó: “các ngươi kể lại cụ thể cho ta nghe.”
Nam tử áo lam kể ngay: “Hồi Tô thiếu hiệp, chúng ta là người giang hồ ở vùng Trường Nhạc, gia sư là ‘Thiết bối Thương Long’ Mạc Thiệu Thiên cũng có chút danh tiếng, nghe nói các tông môn thế gia phái ra cường giả đi truy sát cao thủ thảo nguyên, thì cũng dẫn chúng ta tới đây, một là để báo thù mối hận xâm lăng của chúng, hai là để giúp sư huynh muội chúng ta có thêm chút kiến thức và ma luyện.”
“Suốt đường đi, gia sư luôn dặn chúng ta phải biết lượng sức mình, không được chọc vào các cường giả từ tuyệt đỉnh trở lên, cũng đã kinh qua một mấy trận chiến, đều vô hiểm mà qua, dần tới được nơi này. Chúng ta tới đây là vì nghe nói võ sĩ Kim trướng và Tát mãn của Trường Sinh giáo rút lui khỏi đây rất vội, không kịp mang theo hết bảo vật của mình, rất có khả năng còn sót lại cho người có duyên, làm chúng ta nổi lòng tham lam.”
“Tham bảo vật không sai, lượng sức là được.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Theo hắn biết, Cù Cửu Nương đã hóa bi thương thành động lực, đi theo nhóm đầu tiên của “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ tới nơi này, cướp được rất nhiều tài vật và bảo bối.
Đại Mãn đã chết, Cổ Nhĩ Đa cũng mất tích, đám võ sĩ Kim trướng và Tát Mãn Trường Sinh giáo thấy rằng có ở lại cũng không thể chống nổi một địa tiên như Lục đại tiên sinh, chưa kể còn có các pháp thân như Cao Lãm, Hà Thất, Tô Vô Danh vân vân, nên quyết định cực nhanh, tản nhau ra mà chạy, xách theo bảo khố, thần binh trấn áp Kim trướng là “Xạ Nhật cung” trốn vào trong thảo nguyên.
Vì sự tình khẩn cấp, chạy quá vội vàng, nên nhiều bảo vật vụn vặt mới không kịp mang theo.
Và nếu muốn thu hoạch được nhiều, thì đương nhiên phải truy tìm võ sĩ Kim trướng và Trường Sinh giáo Tát Mãn!
Hán tử áo lam gật đầu, cảm kích nói tiếp: “Lúc chúng ta đến Kim trướng, nơi này đã liên tục mấy ngày có cường giả ngoại cảnh mất tích hoặc chết thảm, gia sư thoáng hỏi thăm, quyết định rời khỏi Kim trướng, không ngờ… mới tới đây, còn chưa kịp rời khỏi đã gặp phải kẻ địch......”
Mạnh Kỳ giơ tay lên, hán tử lập tức ngậm miệng, khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh tới ghê người, ngay cả tiếng chim hót cũng im bặt, những cơn gió lạnh thổi qua, khiến người ta lạnh cả người.
“Có một bằng hữu đang thổ độn tới gần.” Mạnh Kỳ rất bình tĩnh, như đang nói chuyện nhà.
Thực ra hắn vẫn chưa phát hiện được hành tung của kẻ địch, vì độn pháp kia rất là thần dị, nhưng mà hắn tu luyện “Mậu Kỷ ấn”, nên thổ chi lực mà có biến động gì là hắn biết ngay, chút dao động tuy rất nhỏ giống như là ảo giác, nhưng lại rất rõ ràng.
Mạnh Kỳ đi ra khỏi lều, cao giọng: “Vị bằng hữu tới cửa, đi ra gặp đi.”
Âm thanh vang vọng, quanh im lặng, không có gì đáp lại.
Nghĩ ta không phát hiện được ngươi? Mạnh Kỳ co chân, đạp tới một cái.
Mặt đất rung lên, lấy bàn chân của Cuồng Đao làm tâm, những làn đất gợn tỏa lan rộng ra ngoài, tới cả ba mươi trượng, một bóng người từ dưới đất bay vọt lên không.
Bóng người kia vừa lóe ra, là lập tức nhào sang bên, như lại muốn chui xuống đất.
Nhưng “Cuồng Đao” Tô Mạnh đã lại đạp tới một bước, mặt đất đang mềm xèo trở nên cứng rắn như cương!
Đương!
Y đập đầu vào ‘mặt đất thép’, khiến cả đầu óc choáng váng, vội lăn sang bên.
Sau đó, y nhìn thấy thanh đao nổi tiếng thiên hạ kia.
“Mỗ không phải người hiếu sát, cần gì phải trốn trốn tránh tránh?” Mạnh Kỳ trường đao buông xéo, bình thản nói.
Trước mặt là một lão ăn mày vô cùng bẩn thỉu, áo cột chín cái túi vải, ánh mắt dữ dằn, là Cái Bang Tông Sư “Phúc Địa Thần Long” Lan Kinh Thiên.
Lão khất cái lùi liền mấy bước: “Lão hủ đã quen ở trong chỗ tối.”
Lời còn chưa dứt, lão nhìn sang bên, vì cảm nhận được sát ý từ hướng ấy.
Cả người “Cuồng Đao” Tô Mạnh bốc lửa, sáng rực một vùng, như hóa thành một mặt trời sáng rạng, ở phía xa, từ trong hư không hiện ra một lão giả, trông rất bình thường, chỉ có chín ngón tay.
“Thì ra là ngươi!” Mạnh Kỳ nhìn lão giả kia chằm chằm.
Lam huyết nhân Cao Càn Nguyên!
Cao Càn Nguyên lạnh lùng nhìn Mạnh Kỳ: “Không ngờ ngươi lại có thể ăn cùng bàn với lão phu!” (DG: ý là võ công tương đương nhau rồi đấy ạ!)
Vừa nói, y vừa nhìn sâu vào trong Kim trướng, giống như trong đó đang cất giấu cái gì.
/1400
|