Quý trọng người trước mắt, bởi vì trên đời này không có thuốc hối hận – BY Nguyễn Thần
***
Thấy cô giáo Trương lén lút nghe điện thoại ở phòng làm việc nhưng lại lộ ra nét cười, Tiểu Quế bĩu môi trưng ra khuôn mặt hờn giận quay đầu sang đây.
“Chị Nguyễn thật bất công, sao trước đây chị không giới thiệu người nào cho em?”
Nguyễn Thần tức giận mà liếc mắt nhìn cô: “Không phải em đã có rồi sao? Đừng ăn trong bát, còn thương nhớ trong nồi.”
Tiểu Quế cau mày không hé răng, không lâu sau liền nhếch mép nở nụ cưởi.
Kỳ thực cô nhìn cô giáo Trương còn hạnh phúc hơn mình nên cảm thấy có phần khó chịu, người nọ trước kia không dễ gần hòa nhã đối với Nguyễn Thần bao
nhiêu, không biết lại ngầm gây cho Nguyễn Thần bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ còn không biết xấu hổ tìm Nguyễn Thần làm bà mai.
Nếu như Tiểu Quế là Nguyễn Thần, đã sớm không làm gì cho cô giáo Trương, còn phải ở trước mặt người khác lặng lẽ ám chỉ vài câu.
May mà chị Nguyễn lòng dạ lương thiện, mới không tính toán với cô giáo Trương.
Thế nhưng cô giáo Trương da mặt cũng quá dầy, lại bắt đầu dính lấy, cũng không lo lắng một chút đến tâm tình của Nguyễn Thần …
Tiểu Quế cau mày nghiêm mặt, toàn bộ ý nghĩ trong lòng đều trưng ra trên mặt, Nguyễn Thần cười khổ lắc đầu.
Cô cũng biết trước đây cô giáo Trương dưới danh nghĩa cá nhân đã làm nhiều việc mờ ám, thế nhưng cùng làm việc trong một đơn vị, cô cũng không muốn tính
toán quá nhiều.
Nhất là hiện tại cô giáo Trương đang yêu đương, quan hệ của hai người có khá nhiều bất đồng —— hơn nữa, chuyện hủy đi nhân duyên của người khác, Nguyễn
Thần không làm được.
Người có tình cuối cùng cũng thành đôi, Nguyễn Thần coi như tích việc thiện cho cục cưng còn chưa chào đời ở trong bụng là được rồi.
Nguyễn Thần nghĩ chính mình càng ngày càng càng có tinh thần AQ, hết cách rồi, hiện tại ngoại trừ cục cưng trong bụng, còn có chuyện gì cần phải phiền não?
Ai ngờ bệnh viện lại gọi điện tới, thật đúng là khiến cô đau đầu.
Buổi chiều khi Triệu Thiên Cảnh tới đón Nguyễn Thần, chỉ thấy cô cau mày vẻ mặt khổ não, anh không khỏi kỳ quái: “Nhà trẻ xảy ra chuyện gì à?”
Nguyễn Thần lắc đầu: “Mẹ em đến bệnh viện rồi, Hoắc Thành tìm em để nghĩ biện pháp.”
“Còn nữa?” Triệu Thiên Cảnh nắm trọng điểm, có chút không nghĩ ra: “Chị Tịch gần đây thường đến bệnh viện?”
“Vâng, bà ấy lớn tuổi, thực tế đứa trẻ trong bụng có phần không yên tâm, đã có mấy lần có dấu hiệu sinh non rồi.” Nguyễn Thần với Lý Tịch cảm tình không sâu,
căn bản không muốn nhúng tay chuyện này, thế nhưng ngữ khí của Hoắc Thành vừa mệt mỏi vừa rã rời, nghe đến đoạn tình huống gay go, cô mới đáp ứng.
“Chúng ta đi bệnh viện rồi xem thế nào,” Nguyễn Thần thở dài, chính cô là phụ nữ có thai, còn phải lo lắng về người phụ nữ có thai khác, quá quan tâm rồi.
Triệu Thiên Cảnh không nói gì, gật đầu liền lái xe đến thẳng bệnh viện.
Nguyễn Thần nhìn len lén qua cửa phòng bệnh, sắc mặt của Lý Tịch tái nhợt, gầy hơn trước rất nhiều, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, biểu tình
đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn bộ dạng lạ lùng của bà, Nguyễn Thần không đi vào, xoay người tìm y tá hỏi về tình huống Lý Tịch.
Không nghĩ tới Lý Tịch chuyển viện hai lần, lần này vừa lúc ở bệnh viện của Ngô Vận, bác sĩ phụ trách lại là bác sĩ Lý.Người quen liền dễ nói, bác sĩ Lý cũng không
hề giấu diếm, đều nói rõ một năm một mười cho Nguyễn Thần.
“Tâm tình của bà ấy không tốt, bình thường hay phát giận, tuổi lại không nhỏ, thân thể không khỏe, có dấu hiệu sinh non.” Bác sĩ Lý cũng không phải lần đầu tiên
thấy sản phụ lớn tuổi, thế nhưng Lý Tịch không phối hợp, tình huống lần này gay go, cũng không biết bà có giữ được đứa trẻ trong bụng không.
Nguyễn Thần không nghĩ tình huống lại gay go như thế, cũng đúng, người bốc đồng như Lý Tịch, lúc tâm tình không tốt làm sao lo cho đứa trẻ trong bụng?
Thấy Nguyễn Thần phụng phịu không lên tiếng, Triệu Thiên Cảnh lo lắng mà vỗ vỗ vai của cô.
“Từ lúc nào thì như vậy ạ?” Mấy tháng trước Lý Tịch còn vui vẻ, đối địch với hai người già của nhà họ Hoắc, long tinh hổ mãnh, thế nào đột nhiên lại trở nên mệt
mỏi?
Bác sĩ Lý suy nghĩ một chút: “Tháng trước lần đầu tiên đưa vào viện vẫn còn rất tốt, lần này rõ ràng tâm trạng còn tệ hơn lần trước.”
Nguyễn Thần cũng buồn bực, nhìn bộ dạng Hoắc Thành làm sao dám dọa Lý Tịch mất hứng, còn hận không thể phục tùng bà. Hai người già của nhà họ Hoắc
cũng nén giận, chỉ sợ không được ôm cháu nội, cũng sẽ không để cho Lý Tịch không thoải mái.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Thần không nghĩ ra việc gì lại khiến Lý Tịch khác thường như thế…
Chẳng qua nếu có khúc mắc, cho dù là cô cũng không có biện pháp.
Nguyễn Thần đã đáp ứng Hoắc Thành đến đây một chuyến, coi như là cho anh ta mặt mũi rồi.
Nguyễn Thần với bác sĩ Lý nói chuyện phiếm vài câu, nói qua về tình trạng thân thể hiện giờ rồi lôi kéo Triệu Thiên Cảnh rời khỏi bệnh viện.
Vừa mới tới cửa, Nguyễn Thần bỗng nhiên dừng lại, nhanh chóng xoay người túm lấy Triệu Thiên Cảnh trốn vào trong chỗ quẹo ở góc phòng, Triệu Thiên Cảnh
chẳng hiểu gì.
“Làm sao vậy?”
“Xuỵt ——” Nguyễn Thần cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm phía trước chậm rãi nhíu mày.
Triệu Thiên Cảnh nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đỡ một thiếu phụ còn trẻ hơn ông ta rất nhiều, họ bước chậm đi vào cửa
bệnh viện, khuôn mặt người đàn ông vui vẻ, bộ dáng cẩn thận từng ly từng tý khiến cho người phụ nữ đỏ mặt.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là người Triệu Thiên Cảnh từng gặp mặt một lần là cha của Nguyễn Thần.
Anh sửng sốt một chút, bàn tay đặt lên vai Nguyễn Thần.
Nhìn hai người quen thuộc đi vào phòng làm việc của bác sĩ, xem ra cha của Nguyễn Thần muốn sinh con trai.
Người đàn ông này thờ ơ với Nguyễn Thần, nhưng lại đối với người vợ mới tái hôn như thế kia, không biết Nguyễn Thần nhìn thấy một màn như vậy có bao nhiêu
khổ sở…
Nguyễn Thần lôi kéo tay anh, hồi lâu mới mở miệng.
“Em đã rõ một điều, vì sao bà ấy lại trở nên khác thường như thế.” Ánh mắt của cô dần dần sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào hai người vừa vào cửa, trên mặt
không hề có biểu tình. Không có phẫn nộ, không có khổ sở, chỉ có lạnh nhạt.
Người đàn ông này tuy rằng là cha của cô, trước đây cũng rất ít ở nhà, dù ở nhà cũng chỉ cùng Lý Tịch liên tục tranh cãi ầm ĩ, bình thường trở về ngay cả cô cũng
không thèm liếc mắt.
Chỉ là một người xa lạ cung cấp huyết thống và tế bào mà thôi, trong lòng Nguyễn Thần đã không còn để ý như hồi còn bé.
Cô vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Thiên Cảnh, ý bảo anh đừng lo lắng.
“Em không sao, “ Nguyễn Thần lắc đầu, lại thở dài: “Em cho rằng bà ấy đã sớm không để ý, xem ra nghe nói là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một
chuyện khác.”
“Bà ấy” là ai, Triệu Thiên Cảnh ngẫm lại rồi tự mình hiểu rõ.
Lý Tịch bỗng nhiên trở nên khác thường, xem ra có quan hệ rất lớn với người chồng trước.
“Không nghĩ rằng chị Tịch lại kiên cường như vậy, chỉ là càng ngày càng che dấu.” Triệu Thiên Cảnh nghĩ đến biểu tình đờ đẫn của Lý Tịch ở phòng bệnh lý, đột
nhiên có điểm đồng tình với bà.
Nếu như không yêu thì làm sao có thể bị tổn thương, làm sao có thể khổ sở?
Nguyễn Thần nắm tay Triệu Thiên Cảnh chậm rãi ra khỏi bệnh viện, không liếc mắt đến đôi vợ chồng ân ái ở xa xa.
Quá khứ đã trôi qua, nắm lấy hạnh phúc trước mắt mới là quan trọng nhất, sao đến bây giờ Lý Tịch còn chưa hiểu rõ?
Khi Hoắc Thành gọi điện đến lần nữa, Nguyễn Thần chỉ nói cho anh ta biết không nên quá chiều chuộng Lý Tịch, đừng làm hư bà.
Nghe ra được ý tứ của Nguyễn Thần là đã đến thăm Lý Tịch, Hoắc Thành không nói cái gì nữa, chỉ nói phụ nữ có thai tâm tình bất thường, anh ta nên ở bên cạnh
lo lắng chăm sóc.
Buông điện thoại, Nguyễn Thần tiếc hận mà lắc đầu.
Hạnh phúc ở ngay bên cạnh, chạm tay là có thể có được, nhưng Lý Tịch còn hoài niệm về ngày xưa, còn ghen ghét chồng trước và người vợ hiện tại, cần gì phải
như vậy chứ?
Nếu như Lý Tịch không nắm lấy, điều ấy đúng là hạnh phúc đến tay rồi còn theo khe hở mà chạy trốn, nói không chừng sau này còn có thể hối hận…
Cho nên Nguyễn Thần không hề dao động, cô hết sức cố gắng nắm giữ hạnh phúc trong tay mình, cẩn thận giữ gìn cuộc hôn nhân của cô và Triệu Thiên Cảnh,
gia đình của bọn họ.
Không có hai người đồng tâm hiệp lực, đơn phương duy trì sẽ chỉ làm đôi bên đi ngược lại, càng chạy càng xa...
Bản nhạc đệm là Lý Tịch nhanh chóng bị Nguyễn Thần quên đi, Lý Tịch là phụ nữ có thai, cô cũng vậy, cô cần quan tâm cục cưng trong bụng.
Cục cưng chậm rãi lớn lên, bác sĩ Lý nói đứa bé phát triển bình thường, vô cùng khỏe mạnh.
Nguyễn Thần chú ý ăn uống, cũng không giống như trước đây muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Thắt lưng của cô so với những phụ nữ có thai khác tròn hơn rất nhiêu,
cân nặng cũng thế, điểm này khiến Ngô Vận có phần lo lắng.
Nếu như quá béo, đối với đứa trẻ cũng là có hại, Nguyễn Thần đã qua thời kỳ thai nghén, mà bắt đầu chậm rãi thay đổi thực đơn, dinh dưỡng cần cân đối, không
nên ăn uống quá độ.
Gần đây Triệu Thiên Cảnh lại thích mua mấy thứ đồ chơi mang về, là một chú thỏ bông màu phấn hồng, chiếc trống bỏi nho nhỏ, một cái chuông đeo tay, còn có
lực sĩ biến hình, xe lửa và các loại mô hình…
Phòng nhỏ đã không còn chỗ để, anh không còn cách nào khác hơn là phải mang vào phòng ngủ, Nguyễn Thần cảm thấy đau đầu.
Triệu Thiên Cảnh suy nghĩ chu đáo, đồ chơi của bé gái và bé trai đều mua cả, thế nhưng cô chỉ sinh một đứa, làm sao có thể chơi được nhiều như vậy?
Hơn nữa thỏ bông với trống bỏi thì còn được, lực sĩ biến hình và các loại mô hình, cục cưng vừa sinh ra làm sao mà biết chơi ?
Nguyễn Thần xem ra, người cha chuẩn mực Triệu Thiên Cảnh đã đạt tới đỉnh cao, khiến cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Ngày hôm nay tan tầm, Nguyễn Thần thấy trên xe có hai chiếc túi, không có bất cứ biểu hiện vui vẻ gì cả.
“Anh lại mua cái gì thế?”
“Bít tất của cục cưng!” Triệu Thiên Cảnh lái xe ở bên cạnh hưng phấn trả lời, “Ngày hôm nay buổi trưa khi đi trên đường dành cho người đi bộ, thấy rất nhiều bít
tất nhiều màu sắc, có cả thủ công lẫn nguyên chất, anh mua vài đôi.”
Nguyễn Thần liếc mắt, một chiếc túi như vậy đâu chỉ có vài đôi ...
Thế nhưng khi trở về cô mở túi ra nhìn, rất đáng yêu.
Chiếc bít tất nho nhỏ còn bé hơn bàn tay, đặt ở trong lòng bàn tay trông cực kỳ dễ thương khả ái —— được rồi, người cha chuẩn mực đã lây lan triệu chứng cho
cả người mẹ rồi.
“Nhìn đẹp, đúng không?” Triệu Thiên Cảnh sau khi lấy ra bít tất, lại lấy ra một đôi giày nhỏ. “Ông chủ thấy anh mua rất nhiều, nên tặng một đôi giày cho cục
cưng nhà mình.”
Hai vợ chồng cầm bít tất và đôi giày nhỏ thích đến mức không muốn buông tay, nghĩ đến sau này khi cục cưng sinh ra, đôi chân cũng nhỏ như thế, trong lòng họ
ấm áp vô cùng, hận không thể để đứa bé lớn thật nhanh rồi ra ngoài.
Nguyễn Thần thật vất vả để phục hồi tinh thần , lại lưu luyến không muốn buông đôi giày, cô không khỏi nghiêm mặt.
“Nói đi, rốt cuộc anh còn muốn mua bao nhiêu thứ nữa?”
Triệu Thiên Cảnh nở nụ cười, lại vung tay mà sổ ra một tràng dài: “Anh còn muốn làm một chiếc vòng vàng cho cục cưng đeo, cùng với trang sức bạc, tay chân
một đôi, ngụ ý bình an. Mua bồn tắm cho cục cưng, bồn tắm lớn quá, không an toàn, đồ dùng rửa mặt cần mua riêng một bộ, dầu gội đầu và sữa tắm chuyên
dùng cho cục cưng nữa...”
Nguyễn Thần nghe được dở khóc dở cười, nghĩ đến việc anh cứ mua như thế, mua bao nhiêu cũng không đủ!
Hơn nữa cục cưng mới sinh nhỏ như vậy, không thể ngẩng đầu lên, chiếc vòng nặng như vậy đè cục cưng mất!
“Được rồi, cục cưng còn chưa ra đời đâu, xem anh khẩn trương kìa.”
Cô sờ bụng mình, trong đầu thầm mong cục cưng phát triển bình thường, bình an mà ra đời, xem cha của bé chờ mong bé ra đời như thế nào a!
***
Thấy cô giáo Trương lén lút nghe điện thoại ở phòng làm việc nhưng lại lộ ra nét cười, Tiểu Quế bĩu môi trưng ra khuôn mặt hờn giận quay đầu sang đây.
“Chị Nguyễn thật bất công, sao trước đây chị không giới thiệu người nào cho em?”
Nguyễn Thần tức giận mà liếc mắt nhìn cô: “Không phải em đã có rồi sao? Đừng ăn trong bát, còn thương nhớ trong nồi.”
Tiểu Quế cau mày không hé răng, không lâu sau liền nhếch mép nở nụ cưởi.
Kỳ thực cô nhìn cô giáo Trương còn hạnh phúc hơn mình nên cảm thấy có phần khó chịu, người nọ trước kia không dễ gần hòa nhã đối với Nguyễn Thần bao
nhiêu, không biết lại ngầm gây cho Nguyễn Thần bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ còn không biết xấu hổ tìm Nguyễn Thần làm bà mai.
Nếu như Tiểu Quế là Nguyễn Thần, đã sớm không làm gì cho cô giáo Trương, còn phải ở trước mặt người khác lặng lẽ ám chỉ vài câu.
May mà chị Nguyễn lòng dạ lương thiện, mới không tính toán với cô giáo Trương.
Thế nhưng cô giáo Trương da mặt cũng quá dầy, lại bắt đầu dính lấy, cũng không lo lắng một chút đến tâm tình của Nguyễn Thần …
Tiểu Quế cau mày nghiêm mặt, toàn bộ ý nghĩ trong lòng đều trưng ra trên mặt, Nguyễn Thần cười khổ lắc đầu.
Cô cũng biết trước đây cô giáo Trương dưới danh nghĩa cá nhân đã làm nhiều việc mờ ám, thế nhưng cùng làm việc trong một đơn vị, cô cũng không muốn tính
toán quá nhiều.
Nhất là hiện tại cô giáo Trương đang yêu đương, quan hệ của hai người có khá nhiều bất đồng —— hơn nữa, chuyện hủy đi nhân duyên của người khác, Nguyễn
Thần không làm được.
Người có tình cuối cùng cũng thành đôi, Nguyễn Thần coi như tích việc thiện cho cục cưng còn chưa chào đời ở trong bụng là được rồi.
Nguyễn Thần nghĩ chính mình càng ngày càng càng có tinh thần AQ, hết cách rồi, hiện tại ngoại trừ cục cưng trong bụng, còn có chuyện gì cần phải phiền não?
Ai ngờ bệnh viện lại gọi điện tới, thật đúng là khiến cô đau đầu.
Buổi chiều khi Triệu Thiên Cảnh tới đón Nguyễn Thần, chỉ thấy cô cau mày vẻ mặt khổ não, anh không khỏi kỳ quái: “Nhà trẻ xảy ra chuyện gì à?”
Nguyễn Thần lắc đầu: “Mẹ em đến bệnh viện rồi, Hoắc Thành tìm em để nghĩ biện pháp.”
“Còn nữa?” Triệu Thiên Cảnh nắm trọng điểm, có chút không nghĩ ra: “Chị Tịch gần đây thường đến bệnh viện?”
“Vâng, bà ấy lớn tuổi, thực tế đứa trẻ trong bụng có phần không yên tâm, đã có mấy lần có dấu hiệu sinh non rồi.” Nguyễn Thần với Lý Tịch cảm tình không sâu,
căn bản không muốn nhúng tay chuyện này, thế nhưng ngữ khí của Hoắc Thành vừa mệt mỏi vừa rã rời, nghe đến đoạn tình huống gay go, cô mới đáp ứng.
“Chúng ta đi bệnh viện rồi xem thế nào,” Nguyễn Thần thở dài, chính cô là phụ nữ có thai, còn phải lo lắng về người phụ nữ có thai khác, quá quan tâm rồi.
Triệu Thiên Cảnh không nói gì, gật đầu liền lái xe đến thẳng bệnh viện.
Nguyễn Thần nhìn len lén qua cửa phòng bệnh, sắc mặt của Lý Tịch tái nhợt, gầy hơn trước rất nhiều, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, biểu tình
đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn bộ dạng lạ lùng của bà, Nguyễn Thần không đi vào, xoay người tìm y tá hỏi về tình huống Lý Tịch.
Không nghĩ tới Lý Tịch chuyển viện hai lần, lần này vừa lúc ở bệnh viện của Ngô Vận, bác sĩ phụ trách lại là bác sĩ Lý.Người quen liền dễ nói, bác sĩ Lý cũng không
hề giấu diếm, đều nói rõ một năm một mười cho Nguyễn Thần.
“Tâm tình của bà ấy không tốt, bình thường hay phát giận, tuổi lại không nhỏ, thân thể không khỏe, có dấu hiệu sinh non.” Bác sĩ Lý cũng không phải lần đầu tiên
thấy sản phụ lớn tuổi, thế nhưng Lý Tịch không phối hợp, tình huống lần này gay go, cũng không biết bà có giữ được đứa trẻ trong bụng không.
Nguyễn Thần không nghĩ tình huống lại gay go như thế, cũng đúng, người bốc đồng như Lý Tịch, lúc tâm tình không tốt làm sao lo cho đứa trẻ trong bụng?
Thấy Nguyễn Thần phụng phịu không lên tiếng, Triệu Thiên Cảnh lo lắng mà vỗ vỗ vai của cô.
“Từ lúc nào thì như vậy ạ?” Mấy tháng trước Lý Tịch còn vui vẻ, đối địch với hai người già của nhà họ Hoắc, long tinh hổ mãnh, thế nào đột nhiên lại trở nên mệt
mỏi?
Bác sĩ Lý suy nghĩ một chút: “Tháng trước lần đầu tiên đưa vào viện vẫn còn rất tốt, lần này rõ ràng tâm trạng còn tệ hơn lần trước.”
Nguyễn Thần cũng buồn bực, nhìn bộ dạng Hoắc Thành làm sao dám dọa Lý Tịch mất hứng, còn hận không thể phục tùng bà. Hai người già của nhà họ Hoắc
cũng nén giận, chỉ sợ không được ôm cháu nội, cũng sẽ không để cho Lý Tịch không thoải mái.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Thần không nghĩ ra việc gì lại khiến Lý Tịch khác thường như thế…
Chẳng qua nếu có khúc mắc, cho dù là cô cũng không có biện pháp.
Nguyễn Thần đã đáp ứng Hoắc Thành đến đây một chuyến, coi như là cho anh ta mặt mũi rồi.
Nguyễn Thần với bác sĩ Lý nói chuyện phiếm vài câu, nói qua về tình trạng thân thể hiện giờ rồi lôi kéo Triệu Thiên Cảnh rời khỏi bệnh viện.
Vừa mới tới cửa, Nguyễn Thần bỗng nhiên dừng lại, nhanh chóng xoay người túm lấy Triệu Thiên Cảnh trốn vào trong chỗ quẹo ở góc phòng, Triệu Thiên Cảnh
chẳng hiểu gì.
“Làm sao vậy?”
“Xuỵt ——” Nguyễn Thần cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm phía trước chậm rãi nhíu mày.
Triệu Thiên Cảnh nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đỡ một thiếu phụ còn trẻ hơn ông ta rất nhiều, họ bước chậm đi vào cửa
bệnh viện, khuôn mặt người đàn ông vui vẻ, bộ dáng cẩn thận từng ly từng tý khiến cho người phụ nữ đỏ mặt.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là người Triệu Thiên Cảnh từng gặp mặt một lần là cha của Nguyễn Thần.
Anh sửng sốt một chút, bàn tay đặt lên vai Nguyễn Thần.
Nhìn hai người quen thuộc đi vào phòng làm việc của bác sĩ, xem ra cha của Nguyễn Thần muốn sinh con trai.
Người đàn ông này thờ ơ với Nguyễn Thần, nhưng lại đối với người vợ mới tái hôn như thế kia, không biết Nguyễn Thần nhìn thấy một màn như vậy có bao nhiêu
khổ sở…
Nguyễn Thần lôi kéo tay anh, hồi lâu mới mở miệng.
“Em đã rõ một điều, vì sao bà ấy lại trở nên khác thường như thế.” Ánh mắt của cô dần dần sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào hai người vừa vào cửa, trên mặt
không hề có biểu tình. Không có phẫn nộ, không có khổ sở, chỉ có lạnh nhạt.
Người đàn ông này tuy rằng là cha của cô, trước đây cũng rất ít ở nhà, dù ở nhà cũng chỉ cùng Lý Tịch liên tục tranh cãi ầm ĩ, bình thường trở về ngay cả cô cũng
không thèm liếc mắt.
Chỉ là một người xa lạ cung cấp huyết thống và tế bào mà thôi, trong lòng Nguyễn Thần đã không còn để ý như hồi còn bé.
Cô vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Thiên Cảnh, ý bảo anh đừng lo lắng.
“Em không sao, “ Nguyễn Thần lắc đầu, lại thở dài: “Em cho rằng bà ấy đã sớm không để ý, xem ra nghe nói là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một
chuyện khác.”
“Bà ấy” là ai, Triệu Thiên Cảnh ngẫm lại rồi tự mình hiểu rõ.
Lý Tịch bỗng nhiên trở nên khác thường, xem ra có quan hệ rất lớn với người chồng trước.
“Không nghĩ rằng chị Tịch lại kiên cường như vậy, chỉ là càng ngày càng che dấu.” Triệu Thiên Cảnh nghĩ đến biểu tình đờ đẫn của Lý Tịch ở phòng bệnh lý, đột
nhiên có điểm đồng tình với bà.
Nếu như không yêu thì làm sao có thể bị tổn thương, làm sao có thể khổ sở?
Nguyễn Thần nắm tay Triệu Thiên Cảnh chậm rãi ra khỏi bệnh viện, không liếc mắt đến đôi vợ chồng ân ái ở xa xa.
Quá khứ đã trôi qua, nắm lấy hạnh phúc trước mắt mới là quan trọng nhất, sao đến bây giờ Lý Tịch còn chưa hiểu rõ?
Khi Hoắc Thành gọi điện đến lần nữa, Nguyễn Thần chỉ nói cho anh ta biết không nên quá chiều chuộng Lý Tịch, đừng làm hư bà.
Nghe ra được ý tứ của Nguyễn Thần là đã đến thăm Lý Tịch, Hoắc Thành không nói cái gì nữa, chỉ nói phụ nữ có thai tâm tình bất thường, anh ta nên ở bên cạnh
lo lắng chăm sóc.
Buông điện thoại, Nguyễn Thần tiếc hận mà lắc đầu.
Hạnh phúc ở ngay bên cạnh, chạm tay là có thể có được, nhưng Lý Tịch còn hoài niệm về ngày xưa, còn ghen ghét chồng trước và người vợ hiện tại, cần gì phải
như vậy chứ?
Nếu như Lý Tịch không nắm lấy, điều ấy đúng là hạnh phúc đến tay rồi còn theo khe hở mà chạy trốn, nói không chừng sau này còn có thể hối hận…
Cho nên Nguyễn Thần không hề dao động, cô hết sức cố gắng nắm giữ hạnh phúc trong tay mình, cẩn thận giữ gìn cuộc hôn nhân của cô và Triệu Thiên Cảnh,
gia đình của bọn họ.
Không có hai người đồng tâm hiệp lực, đơn phương duy trì sẽ chỉ làm đôi bên đi ngược lại, càng chạy càng xa...
Bản nhạc đệm là Lý Tịch nhanh chóng bị Nguyễn Thần quên đi, Lý Tịch là phụ nữ có thai, cô cũng vậy, cô cần quan tâm cục cưng trong bụng.
Cục cưng chậm rãi lớn lên, bác sĩ Lý nói đứa bé phát triển bình thường, vô cùng khỏe mạnh.
Nguyễn Thần chú ý ăn uống, cũng không giống như trước đây muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Thắt lưng của cô so với những phụ nữ có thai khác tròn hơn rất nhiêu,
cân nặng cũng thế, điểm này khiến Ngô Vận có phần lo lắng.
Nếu như quá béo, đối với đứa trẻ cũng là có hại, Nguyễn Thần đã qua thời kỳ thai nghén, mà bắt đầu chậm rãi thay đổi thực đơn, dinh dưỡng cần cân đối, không
nên ăn uống quá độ.
Gần đây Triệu Thiên Cảnh lại thích mua mấy thứ đồ chơi mang về, là một chú thỏ bông màu phấn hồng, chiếc trống bỏi nho nhỏ, một cái chuông đeo tay, còn có
lực sĩ biến hình, xe lửa và các loại mô hình…
Phòng nhỏ đã không còn chỗ để, anh không còn cách nào khác hơn là phải mang vào phòng ngủ, Nguyễn Thần cảm thấy đau đầu.
Triệu Thiên Cảnh suy nghĩ chu đáo, đồ chơi của bé gái và bé trai đều mua cả, thế nhưng cô chỉ sinh một đứa, làm sao có thể chơi được nhiều như vậy?
Hơn nữa thỏ bông với trống bỏi thì còn được, lực sĩ biến hình và các loại mô hình, cục cưng vừa sinh ra làm sao mà biết chơi ?
Nguyễn Thần xem ra, người cha chuẩn mực Triệu Thiên Cảnh đã đạt tới đỉnh cao, khiến cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Ngày hôm nay tan tầm, Nguyễn Thần thấy trên xe có hai chiếc túi, không có bất cứ biểu hiện vui vẻ gì cả.
“Anh lại mua cái gì thế?”
“Bít tất của cục cưng!” Triệu Thiên Cảnh lái xe ở bên cạnh hưng phấn trả lời, “Ngày hôm nay buổi trưa khi đi trên đường dành cho người đi bộ, thấy rất nhiều bít
tất nhiều màu sắc, có cả thủ công lẫn nguyên chất, anh mua vài đôi.”
Nguyễn Thần liếc mắt, một chiếc túi như vậy đâu chỉ có vài đôi ...
Thế nhưng khi trở về cô mở túi ra nhìn, rất đáng yêu.
Chiếc bít tất nho nhỏ còn bé hơn bàn tay, đặt ở trong lòng bàn tay trông cực kỳ dễ thương khả ái —— được rồi, người cha chuẩn mực đã lây lan triệu chứng cho
cả người mẹ rồi.
“Nhìn đẹp, đúng không?” Triệu Thiên Cảnh sau khi lấy ra bít tất, lại lấy ra một đôi giày nhỏ. “Ông chủ thấy anh mua rất nhiều, nên tặng một đôi giày cho cục
cưng nhà mình.”
Hai vợ chồng cầm bít tất và đôi giày nhỏ thích đến mức không muốn buông tay, nghĩ đến sau này khi cục cưng sinh ra, đôi chân cũng nhỏ như thế, trong lòng họ
ấm áp vô cùng, hận không thể để đứa bé lớn thật nhanh rồi ra ngoài.
Nguyễn Thần thật vất vả để phục hồi tinh thần , lại lưu luyến không muốn buông đôi giày, cô không khỏi nghiêm mặt.
“Nói đi, rốt cuộc anh còn muốn mua bao nhiêu thứ nữa?”
Triệu Thiên Cảnh nở nụ cười, lại vung tay mà sổ ra một tràng dài: “Anh còn muốn làm một chiếc vòng vàng cho cục cưng đeo, cùng với trang sức bạc, tay chân
một đôi, ngụ ý bình an. Mua bồn tắm cho cục cưng, bồn tắm lớn quá, không an toàn, đồ dùng rửa mặt cần mua riêng một bộ, dầu gội đầu và sữa tắm chuyên
dùng cho cục cưng nữa...”
Nguyễn Thần nghe được dở khóc dở cười, nghĩ đến việc anh cứ mua như thế, mua bao nhiêu cũng không đủ!
Hơn nữa cục cưng mới sinh nhỏ như vậy, không thể ngẩng đầu lên, chiếc vòng nặng như vậy đè cục cưng mất!
“Được rồi, cục cưng còn chưa ra đời đâu, xem anh khẩn trương kìa.”
Cô sờ bụng mình, trong đầu thầm mong cục cưng phát triển bình thường, bình an mà ra đời, xem cha của bé chờ mong bé ra đời như thế nào a!
/60
|