Edit: KateChou
“Cố tiểu thư, xin chào, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Mã, bên tôi đang có một căn nhà gần biển rất được, ngắm phong cảnh đặc biệt đẹp, hơn tám mươi mét vuông, giá cả hoàn toàn ưu đãi, ở Nhuyễn Kiện Viên gần vịnh cá heo, thứ sáu cô có thời gian không? Chúng ta hẹn đi xem nhà thì thế nào?” Mã Liệt nói một mạch, nhớ lại ngữ điệu của cô môi giới gặp trước đây lúc mua nhà.
Mà Cố Xán Xán nhận được điện thoại lại sửng sốt, ai là Tiểu Mã? Bất quá rất nhanh đã nhớ ra, là người môi giới thứ sáu trước dẫn cô đi xem nhà, bây giờ mới một tuần, sự tiến bộ của Tiểu Mã làm người ta giận sôi a, căn cứ vào kinh nghiệm xem nhà của Cố Xán Xán, cái gì gọi là nhà gần biển tuyệt hảo, bình thường đều cách biển vài con phố, đi rất lâu có thể nhìn đến biển đã muốn không dễ dàng, còn nhà ở vịnh cá heo, ở địa phương khác bán một vạn, ở vịnh cá heo liền bán ba vạn, nhà ở như vậy mà lại có giá hoàn toàn ưu đãi, đây quả thực là nói dối trắng trợn, không chừng là làng chài nào đó phụ cận vịnh cá heo, Tiểu Mã này học việc cũng nhanh quá mà.
Nếu bình thường Cố Xán Xán bảo đảm đã từ chối, bởi vì đây căn bản là lời nói nhảm, cho dù là thật, cô cũng không mua nổi, nhưng hôm nay, cuộc điện thoại này cứu cô, khiến cô không đến mức phải tiếp tục ở lại chịu tội với tra nam tiện nữ (nam cặn bã, nữ đê tiện) trước mặt, Cố Xán Xán quyết định đồng ý, xem như cảm tạ.
“Đi a, nhưng ngày mai tôi có việc, hẹn lúc bốn giờ chiều có được không?” Cố Xán Xán vừa nói vừa lật quyển sổ tay, ngày mai đã hẹn xem rất nhiều nhà, khi đến giờ đó mới có thời gian.
Mã Liệt rất cao hứng, hẹn thành công, đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn một cô gái, không khỏi có chút hưng phấn, ngắt điện thoại còn đi qua đi lại trong phòng.
Anh là một người bình thường không có sở thích bất lương nào, càng không có bệnh không tiện nói ra, khuyết điểm duy nhất chính là bây giờ trong việc tìm đối tượng, anh là một người đàn ông đã qua ly hôn.
Cha mẹ Mã Liệt trước đây cũng là công nhân bình thường, đi làm tại nhà máy gỗ ở khu Uyển Bình thành phố Hạ Châu, sau nhà máy doanh thu thua lỗ, cha của Mã Liệt, Mã Văn Hùng và mẹ anh Ngô Ngọc Mai hai người đều bị mất việc, thuê một chiếc xe taxi, hai vợ chồng thay phiên nhau ngày đêm lái, khi đó một công nhân viên chức một tháng thu nhập đều không quá ba trăm, họ lái taxi một ngày đã kiếm được ba trăm. Nhưng cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, làm việc cả ngày lẫn đêm, thân thể Mã Văn Hùng chịu đựng không nổi, tích lũy được một số tiền, làm hai chuyến buôn lậu mua bán vật liệu sắt thép, hai vợ chồng, dựa vào chữ tín của chồng, dũng cảm của vợ, việc buôn bán càng lớn, sau hai người dứt khoát mua lại nhà máy gỗ khi xưa, không chỉ làm vật liệu thép, còn kinh doanh gỗ, kim khí… giao tiếp với ngành công nghiệp xây dựng, sau nữa là ngành công nghiệp địa ốc, một đường huy hoàng.
Không nói đến lúc thăng giáng thịnh suy này, vất vả trả giá so với người thường gấp nhiều lần, sau Mã Liệt tốt nghiệp đại học liền giúp việc kinh doanh trong nhà, từ một công ty trong một căn phòng 30 mét vuông đến một tòa nhà tập đoàn Thịnh Nguyên cao 30 tầng to như vậy, để có được bây giờ, hoàn toàn không dễ dàng, đến nỗi không có thời gian quen bạn gái.
Bản thân Mã Liệt cũng không có tính giác ngộ của phú nhị đại (nhà giàu mới nổi), sẽ không dựa vào tài sản, bằng không với thân thế anh, ngoắc ngoắc một ngón tay thôi thì phụ nữ muốn anh xếp hàng dài.
Kết quả nháy mắt đã gần ba mươi, bạn của ba anh giới thiệu cho Vệ Minh Châu, mang danh tốt nghiệp đại học, làm biên tập tòa soạn báo chiều Hạ Châu, có biên chế chính thức, người cũng không tồi.
Mã Liệt mỗi ngày công tác đều rất bận, cũng có ấn tượng với Vệ Minh Châu, hai người ở chung nửa năm, kết hôn là lẽ đương nhiên, kết quả sau hôn nhân mới phát hiện không thích hợp.
Trước kết hôn Vệ Minh Châu là một nữ công chức xinh đẹp, bộ dáng nữ tính độc lập, nhưng cô lập gia đình xong lại không muốn đi làm, nghỉ công tác.
Tiếp sau đó, Vệ Minh Châu cũng không muốn đến làm ở tập đoàn Thịnh Nguyên, chỉ muốn làm bà chủ nhà giàu có. Cả ngày tiếp xúc với một đám bạn bè không tốt, đi dạo phố, du lịch, đến quán bar đêm, rất nhanh liền quen biết mấy người đàn ông không đàng hoàng, vốn Vệ Minh Châu chính là khách quen ở quán bar, nhưng thời điểm kết giao với Mã Liệt bớt phóng túng một chút.
Mãi đến khi Vệ Minh Châu bị mẹ của Mã Liệt, Ngô Ngọc Mai đánh, ngày đó anh nhìn người vợ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vẻ mặt giận dữ của mẹ, còn một người đàn ông không quen biết, quả thực là rất kinh ngạc.
Chuyện cũ không nhắc nữa, mọi nhà đều có khó khăn riêng.
Bên này Cố Xán Xán ngắt điện thoại, Hoàng Tiểu Phỉ liền âm dương quái khí nói, “Lại hẹn xem nhà ở a, Xán Xán, con gái phải đối xử với chính mình tốt một chút, không cần thiết phải vất vả, quá mệt mỏi, cô mua nhà làm gì a, cuối cùng cũng gả cho một người đàn ông, vậy tìm một người nuôi mình là được.”
Hoàng Tiểu Phỉ đây là được tiện nghi còn khoe mã, đoạt bạn trai người ta, cư nhiên còn ở đây nói bóng nói gió.
Cố Xán Xán thật muốn bổ nhào qua vả vào cái mặt đang đắc ý dạt dào kia, nhìn thấy trước mặt mình còn hơn phân nửa cặp lồng cơm còn chưa ăn xong, Cố Xán Xán đứng lên, cầm cà mèn, đi tới trước Triệu Hoa, mở miệng nói, “Quên, đây là cà mèn anh mua cho tôi, bây giờ trả lại cho anh, lát nữa đem cá tôi mua cho anh trả lại tôi!”
Triệu Hoa không ngờ Cố Xán Xán thật muốn mua nhà, càng không ngờ cô lại có hơn mười vạn gửi ngân hàng, nghĩ đến số tiền đó vốn dành cho mình, không khỏi tâm can đều đau lên, Hoàng Tiểu Phỉ tuy xinh đẹp khả ái, nhưng tiêu dùng rất nhiều, bây giờ mới chính thức quen nhau một tuần, anh đã giúp cô mua trang sức hai lần, quần áo một lần.
Tưởng tượng như vậy liền cảm thấy được tình yêu đã nguội lạnh cơ bản bây giờ cũng chưa biến mất, ánh mắt nhìn thấy Cố Xán Xán còn có một tia không bỏ được.
Triệu Hoa lớn lên rất tuấn tú, ngoại trừ cái mũi tẹt, khuôn mặt lẫn dáng người đều cân đối, bộ dáng thâm tình này đối với trong mắt một tiểu cô nương chưa có mối tình đầu nào thật anh tuấn đẹp trai không thể đỡ.
Lúc trước Cố Xán Xán không nhận ra, nhưng bây giờ, cô đã hối hận muốn đem móc mắt mình ra, nhìn diện mạo này của Triệu Hoa, không khỏi ghê tởm vô cùng, đem cà mèn ném cho Triệu Hoa, lại dùng nhiều sức.
Triệu Hoa tay không cầm chắc, trong cà mèn còn hơn phân nửa phần cơm thừa liền đổ ra, cũng đủ rơi vãi trên người Hoàng Tiểu Phỉ anh đang ôm trước mặt.
Hoàng Tiểu Phỉ ngày thường yêu nhất là cái đẹp, nhìn thấy trên váy mình mới mua rơi đầy đồ ăn, không khỏi hét ầm lên, “A!”
Triệu Hoa vội vàng an ủi, luống cuống tay chân giúp Hoàng Tiểu Phỉ lau chùi, kết quả càng lau càng bẩn, nước đồ ăn dính đầy mỡ đủ thấm ướt trên váy chỗ giữa hai chân cô, vẽ ra một mảng màu vàng lớn, cũng nhân tiện đem quần nhỏ chữ “T” gợi cảm màu đen Hoàng Tiểu Phỉ mặc bên trong lộ ra, tấm tắc…
Nếu Triệu Hoa vắng mặt, bây giờ Hoàng Tiểu Phỉ thế nào cũng xắn tay áo cùng Cố Xán Xán ầm ĩ một trận, nhưng ở trước mặt Triệu Hoa, Hoàng Tiểu Phỉ vẫn là thục nữ nũng nịu, ngụy trang cực kỳ tốt, giờ phút này Triệu Hoa ở đây, cô chỉ có thể tỏ ra ủy khuất, khóe miệng mím mỏng, “Xán Xán, cô sao có thể làm như vậy?”
Chính là một câu này, khiến tâm tư Triệu Hoa trở lại, chỉ cảm thấy Cố Xán Xán và một đám cực phẩm người nhà ở nông thôn kia giống nhau, động tác thô lỗ, thái độ làm người dã man, mình lúc trước sao có thể xem trọng cô, may mắn trước khi cưới, quyết định chia tay, mẹ anh đã nói, “Cô gái ở nông thôn chính là một cô gái ở nông thôn, ở trong thành phố lâu, trên người vẫn không mất đi vị bùn.”
“Cố Xán Xán, cô lập tức cho Tiểu Phỉ lời giải thích! Đây là công ty, không phải nhà ở nông thôn của cô.” Triệu Hoa lớn tiếng quát.
Bị Triệu Hoa gào lên như vậy, Cố Xán Xán tức giận cả người phát run, xúc phạm người nhà cô, người nhà cô tự mình lao động kiếm tiền sinh sống, không ăn trộm ăn cướp, có cái gì không đúng, Triệu Hoa này đến nhà cô một chuyến, trở về liền khủng hoảng đủ thứ, cô còn không muốn con mẹ nó nói bậy đâu, chỉ là công nhân đi làm ở công ty bình thường trong thành phố, muốn xem mình như một người chủ giàu có, xoi mói đủ thứ, ở nhà ăn bittết, còn muốn mặc lễ phục.
Hoàng Tiểu Phỉ vừa nghe, càng nũng nịu hơn, thêm mắm dặm muối nói, “Anh Hoa, quên đi, Xán Xán cô ấy trong lòng không thoải mái em có thể thông cảm, ai bảo anh ưu tú như vậy.”
“Do anh không tốt thôi, yếu như con gà mái cầm một cái cà mèn cũng không xong, còn đổ thừa người khác. Còn cô, Hoàng Tiểu Phỉ, cũng là một món hàng rác rưởi qua tay nhiều người còn thừa lại, hai người hiếm lạ quen nhau, một đôi tra nam tiện nữ, không cần lại tới đây gây chuyện với tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Cố Xán Xán không nhịn được nữa, vừa nói vừa cầm trong tay một đôi đũa sắt, bẻ cong a!
Trong nháy mắt, phòng nghỉ to như vậy một chút âm thanh cũng không có, ai nấy đều không nghĩ đến Cố Xán Xán vóc người nhỏ xinh lại mạnh mẽ như vậy, mấy đồng nghiệp lúc nãy còn cười nhạo cô bị bạn trai bỏ rơi, vui sướng khi người gặp họa, bây giờ không khỏi cảm thấy da đầu một trận run lên.
Cố Xán Xán mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, lập tức rời khỏi phòng nghỉ, vừa đi vừa bẻ thẳng lại đôi đũa cầm trong tay, không thể lãng phí, cà mèn kia là Triệu Hoa tặng, nhưng đôi đũa này là tự cô mua nha.
“Cố tiểu thư, xin chào, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Mã, bên tôi đang có một căn nhà gần biển rất được, ngắm phong cảnh đặc biệt đẹp, hơn tám mươi mét vuông, giá cả hoàn toàn ưu đãi, ở Nhuyễn Kiện Viên gần vịnh cá heo, thứ sáu cô có thời gian không? Chúng ta hẹn đi xem nhà thì thế nào?” Mã Liệt nói một mạch, nhớ lại ngữ điệu của cô môi giới gặp trước đây lúc mua nhà.
Mà Cố Xán Xán nhận được điện thoại lại sửng sốt, ai là Tiểu Mã? Bất quá rất nhanh đã nhớ ra, là người môi giới thứ sáu trước dẫn cô đi xem nhà, bây giờ mới một tuần, sự tiến bộ của Tiểu Mã làm người ta giận sôi a, căn cứ vào kinh nghiệm xem nhà của Cố Xán Xán, cái gì gọi là nhà gần biển tuyệt hảo, bình thường đều cách biển vài con phố, đi rất lâu có thể nhìn đến biển đã muốn không dễ dàng, còn nhà ở vịnh cá heo, ở địa phương khác bán một vạn, ở vịnh cá heo liền bán ba vạn, nhà ở như vậy mà lại có giá hoàn toàn ưu đãi, đây quả thực là nói dối trắng trợn, không chừng là làng chài nào đó phụ cận vịnh cá heo, Tiểu Mã này học việc cũng nhanh quá mà.
Nếu bình thường Cố Xán Xán bảo đảm đã từ chối, bởi vì đây căn bản là lời nói nhảm, cho dù là thật, cô cũng không mua nổi, nhưng hôm nay, cuộc điện thoại này cứu cô, khiến cô không đến mức phải tiếp tục ở lại chịu tội với tra nam tiện nữ (nam cặn bã, nữ đê tiện) trước mặt, Cố Xán Xán quyết định đồng ý, xem như cảm tạ.
“Đi a, nhưng ngày mai tôi có việc, hẹn lúc bốn giờ chiều có được không?” Cố Xán Xán vừa nói vừa lật quyển sổ tay, ngày mai đã hẹn xem rất nhiều nhà, khi đến giờ đó mới có thời gian.
Mã Liệt rất cao hứng, hẹn thành công, đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn một cô gái, không khỏi có chút hưng phấn, ngắt điện thoại còn đi qua đi lại trong phòng.
Anh là một người bình thường không có sở thích bất lương nào, càng không có bệnh không tiện nói ra, khuyết điểm duy nhất chính là bây giờ trong việc tìm đối tượng, anh là một người đàn ông đã qua ly hôn.
Cha mẹ Mã Liệt trước đây cũng là công nhân bình thường, đi làm tại nhà máy gỗ ở khu Uyển Bình thành phố Hạ Châu, sau nhà máy doanh thu thua lỗ, cha của Mã Liệt, Mã Văn Hùng và mẹ anh Ngô Ngọc Mai hai người đều bị mất việc, thuê một chiếc xe taxi, hai vợ chồng thay phiên nhau ngày đêm lái, khi đó một công nhân viên chức một tháng thu nhập đều không quá ba trăm, họ lái taxi một ngày đã kiếm được ba trăm. Nhưng cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, làm việc cả ngày lẫn đêm, thân thể Mã Văn Hùng chịu đựng không nổi, tích lũy được một số tiền, làm hai chuyến buôn lậu mua bán vật liệu sắt thép, hai vợ chồng, dựa vào chữ tín của chồng, dũng cảm của vợ, việc buôn bán càng lớn, sau hai người dứt khoát mua lại nhà máy gỗ khi xưa, không chỉ làm vật liệu thép, còn kinh doanh gỗ, kim khí… giao tiếp với ngành công nghiệp xây dựng, sau nữa là ngành công nghiệp địa ốc, một đường huy hoàng.
Không nói đến lúc thăng giáng thịnh suy này, vất vả trả giá so với người thường gấp nhiều lần, sau Mã Liệt tốt nghiệp đại học liền giúp việc kinh doanh trong nhà, từ một công ty trong một căn phòng 30 mét vuông đến một tòa nhà tập đoàn Thịnh Nguyên cao 30 tầng to như vậy, để có được bây giờ, hoàn toàn không dễ dàng, đến nỗi không có thời gian quen bạn gái.
Bản thân Mã Liệt cũng không có tính giác ngộ của phú nhị đại (nhà giàu mới nổi), sẽ không dựa vào tài sản, bằng không với thân thế anh, ngoắc ngoắc một ngón tay thôi thì phụ nữ muốn anh xếp hàng dài.
Kết quả nháy mắt đã gần ba mươi, bạn của ba anh giới thiệu cho Vệ Minh Châu, mang danh tốt nghiệp đại học, làm biên tập tòa soạn báo chiều Hạ Châu, có biên chế chính thức, người cũng không tồi.
Mã Liệt mỗi ngày công tác đều rất bận, cũng có ấn tượng với Vệ Minh Châu, hai người ở chung nửa năm, kết hôn là lẽ đương nhiên, kết quả sau hôn nhân mới phát hiện không thích hợp.
Trước kết hôn Vệ Minh Châu là một nữ công chức xinh đẹp, bộ dáng nữ tính độc lập, nhưng cô lập gia đình xong lại không muốn đi làm, nghỉ công tác.
Tiếp sau đó, Vệ Minh Châu cũng không muốn đến làm ở tập đoàn Thịnh Nguyên, chỉ muốn làm bà chủ nhà giàu có. Cả ngày tiếp xúc với một đám bạn bè không tốt, đi dạo phố, du lịch, đến quán bar đêm, rất nhanh liền quen biết mấy người đàn ông không đàng hoàng, vốn Vệ Minh Châu chính là khách quen ở quán bar, nhưng thời điểm kết giao với Mã Liệt bớt phóng túng một chút.
Mãi đến khi Vệ Minh Châu bị mẹ của Mã Liệt, Ngô Ngọc Mai đánh, ngày đó anh nhìn người vợ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vẻ mặt giận dữ của mẹ, còn một người đàn ông không quen biết, quả thực là rất kinh ngạc.
Chuyện cũ không nhắc nữa, mọi nhà đều có khó khăn riêng.
Bên này Cố Xán Xán ngắt điện thoại, Hoàng Tiểu Phỉ liền âm dương quái khí nói, “Lại hẹn xem nhà ở a, Xán Xán, con gái phải đối xử với chính mình tốt một chút, không cần thiết phải vất vả, quá mệt mỏi, cô mua nhà làm gì a, cuối cùng cũng gả cho một người đàn ông, vậy tìm một người nuôi mình là được.”
Hoàng Tiểu Phỉ đây là được tiện nghi còn khoe mã, đoạt bạn trai người ta, cư nhiên còn ở đây nói bóng nói gió.
Cố Xán Xán thật muốn bổ nhào qua vả vào cái mặt đang đắc ý dạt dào kia, nhìn thấy trước mặt mình còn hơn phân nửa cặp lồng cơm còn chưa ăn xong, Cố Xán Xán đứng lên, cầm cà mèn, đi tới trước Triệu Hoa, mở miệng nói, “Quên, đây là cà mèn anh mua cho tôi, bây giờ trả lại cho anh, lát nữa đem cá tôi mua cho anh trả lại tôi!”
Triệu Hoa không ngờ Cố Xán Xán thật muốn mua nhà, càng không ngờ cô lại có hơn mười vạn gửi ngân hàng, nghĩ đến số tiền đó vốn dành cho mình, không khỏi tâm can đều đau lên, Hoàng Tiểu Phỉ tuy xinh đẹp khả ái, nhưng tiêu dùng rất nhiều, bây giờ mới chính thức quen nhau một tuần, anh đã giúp cô mua trang sức hai lần, quần áo một lần.
Tưởng tượng như vậy liền cảm thấy được tình yêu đã nguội lạnh cơ bản bây giờ cũng chưa biến mất, ánh mắt nhìn thấy Cố Xán Xán còn có một tia không bỏ được.
Triệu Hoa lớn lên rất tuấn tú, ngoại trừ cái mũi tẹt, khuôn mặt lẫn dáng người đều cân đối, bộ dáng thâm tình này đối với trong mắt một tiểu cô nương chưa có mối tình đầu nào thật anh tuấn đẹp trai không thể đỡ.
Lúc trước Cố Xán Xán không nhận ra, nhưng bây giờ, cô đã hối hận muốn đem móc mắt mình ra, nhìn diện mạo này của Triệu Hoa, không khỏi ghê tởm vô cùng, đem cà mèn ném cho Triệu Hoa, lại dùng nhiều sức.
Triệu Hoa tay không cầm chắc, trong cà mèn còn hơn phân nửa phần cơm thừa liền đổ ra, cũng đủ rơi vãi trên người Hoàng Tiểu Phỉ anh đang ôm trước mặt.
Hoàng Tiểu Phỉ ngày thường yêu nhất là cái đẹp, nhìn thấy trên váy mình mới mua rơi đầy đồ ăn, không khỏi hét ầm lên, “A!”
Triệu Hoa vội vàng an ủi, luống cuống tay chân giúp Hoàng Tiểu Phỉ lau chùi, kết quả càng lau càng bẩn, nước đồ ăn dính đầy mỡ đủ thấm ướt trên váy chỗ giữa hai chân cô, vẽ ra một mảng màu vàng lớn, cũng nhân tiện đem quần nhỏ chữ “T” gợi cảm màu đen Hoàng Tiểu Phỉ mặc bên trong lộ ra, tấm tắc…
Nếu Triệu Hoa vắng mặt, bây giờ Hoàng Tiểu Phỉ thế nào cũng xắn tay áo cùng Cố Xán Xán ầm ĩ một trận, nhưng ở trước mặt Triệu Hoa, Hoàng Tiểu Phỉ vẫn là thục nữ nũng nịu, ngụy trang cực kỳ tốt, giờ phút này Triệu Hoa ở đây, cô chỉ có thể tỏ ra ủy khuất, khóe miệng mím mỏng, “Xán Xán, cô sao có thể làm như vậy?”
Chính là một câu này, khiến tâm tư Triệu Hoa trở lại, chỉ cảm thấy Cố Xán Xán và một đám cực phẩm người nhà ở nông thôn kia giống nhau, động tác thô lỗ, thái độ làm người dã man, mình lúc trước sao có thể xem trọng cô, may mắn trước khi cưới, quyết định chia tay, mẹ anh đã nói, “Cô gái ở nông thôn chính là một cô gái ở nông thôn, ở trong thành phố lâu, trên người vẫn không mất đi vị bùn.”
“Cố Xán Xán, cô lập tức cho Tiểu Phỉ lời giải thích! Đây là công ty, không phải nhà ở nông thôn của cô.” Triệu Hoa lớn tiếng quát.
Bị Triệu Hoa gào lên như vậy, Cố Xán Xán tức giận cả người phát run, xúc phạm người nhà cô, người nhà cô tự mình lao động kiếm tiền sinh sống, không ăn trộm ăn cướp, có cái gì không đúng, Triệu Hoa này đến nhà cô một chuyến, trở về liền khủng hoảng đủ thứ, cô còn không muốn con mẹ nó nói bậy đâu, chỉ là công nhân đi làm ở công ty bình thường trong thành phố, muốn xem mình như một người chủ giàu có, xoi mói đủ thứ, ở nhà ăn bittết, còn muốn mặc lễ phục.
Hoàng Tiểu Phỉ vừa nghe, càng nũng nịu hơn, thêm mắm dặm muối nói, “Anh Hoa, quên đi, Xán Xán cô ấy trong lòng không thoải mái em có thể thông cảm, ai bảo anh ưu tú như vậy.”
“Do anh không tốt thôi, yếu như con gà mái cầm một cái cà mèn cũng không xong, còn đổ thừa người khác. Còn cô, Hoàng Tiểu Phỉ, cũng là một món hàng rác rưởi qua tay nhiều người còn thừa lại, hai người hiếm lạ quen nhau, một đôi tra nam tiện nữ, không cần lại tới đây gây chuyện với tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Cố Xán Xán không nhịn được nữa, vừa nói vừa cầm trong tay một đôi đũa sắt, bẻ cong a!
Trong nháy mắt, phòng nghỉ to như vậy một chút âm thanh cũng không có, ai nấy đều không nghĩ đến Cố Xán Xán vóc người nhỏ xinh lại mạnh mẽ như vậy, mấy đồng nghiệp lúc nãy còn cười nhạo cô bị bạn trai bỏ rơi, vui sướng khi người gặp họa, bây giờ không khỏi cảm thấy da đầu một trận run lên.
Cố Xán Xán mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, lập tức rời khỏi phòng nghỉ, vừa đi vừa bẻ thẳng lại đôi đũa cầm trong tay, không thể lãng phí, cà mèn kia là Triệu Hoa tặng, nhưng đôi đũa này là tự cô mua nha.
/64
|