Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 38

/57


Hai người đứng cạnh nhau, một anh tuấn khôi ngô, một nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, phối hợp như thế rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người bên cạnh. Diệp Dực cau mày, không thích cảm giác bị người nhìn chăm chú, cũng lười tiếp tục múa mép khua môi cùng với Vạn Uyển.

Diệp Dực áng chừng túi xách trong tay, không yên lòng mà hỏi Vạn Uyển “Em mang đủ đồ rồi hả?”

Vạn Uyển chạy lại kéo dây kéo kiểm tra lần nữa, Vạn Uyển gật đầu cực kỳ khẳng định, “Đúng vậy!”

Diệp Dực gật đầu một cái, dẫn Vạn Uyển đi đến chỗ dừng xe, bên cạnh một hàng xe, Vạn Uyển nhìn một cái cũng biết Jeep màu đen đó là của ai, vì vậy sớm một chút chạy tới bên cạnh chờ.

Diệp Dực mở cửa, ném một cái túi nhỏ cho cô.

Mũi Vạn Uyển quá thính, lập tức biết là mì sợi đặc sản thành phố S, “Cám ơn thủ trưởng ~”

Diệp Dực hừ một tiếng, “Đồng Niệm mua.”

Anh cho rằng em là kẻ ngốc à, Vạn Uyển cũng hừ một tiếng ở trong lòng, chưa từng thấy tên Đồng Niệm kia chăm sóc người ta như trẻ con, mua bữa sáng lại còn không quên đưa cả khăn tay.

Lên xe, Vạn Uyển nâng mì lên nhai say sưa ngon lành, dùng chiếc đũa cuốn mấy vòng, trượt một cái, nước liền bắn vào trên người Diệp Dực bên cạnh.

Vạn Uyển nhìn vết nước tương rõ ràng trước ngực anh, vô cùng áy này, “Thủ trưởng, sau đó ngài không có làm chuyện gì khác chứ?”

Diệp Dực đang nịt dây nịt an toàn, vốn là không để ý , bị Vạn Uyển nói như thế, thì dừng động tác lại, “Nếu như mà sau đó anh có chuyện thì sao?”

“Vậy. . . . . . sau đó ở vòi nước cạnh nhà ăn em giúp ngài giặt áo?”

Vẻ mặt Diệp Dực trong nháy mắt đã tối sầm lại, “Nịt chặt dây an toàn.”

Trên đường bị kẹt xe, người chận người. Vạn Uyển cũng ngại nói muốn xuống xe đi thẳng tới, nhìn Diệp Dực bên cạnh một chút, bộ dạng cũng rất không bình tĩnh, kéo hốc tối trong xe ra lấy ra một gói thuốc lá, Vạn Uyển rất phối hợp mà mở cửa sổ ra.

Diệp Dực nhìn cô một cái, lại nhấn cửa sổ lên, thuốc cũng bỏ vào trong hốc tối.

“Ơ? Chịu đựng không khó chịu sao?” Vạn Uyển hỏi.

Diệp Dực xoa mặt một cái, “Thì có chút” ngón tay dừng ở trên tay lái gõ, nửa người tựa vào phía trên nhìn đại quân kẹt xe trùng điệp ở phía trước mặt.

“Vậy lấy ra đi, em mở cửa sổ ra!” Vạn Uyển tiến tới ấn cái nút, bị Diệp Dực đè tay xuống nửa chừng, “Không cần, bên ngoài lạnh lắm.”

Vạn Uyển bị bàn tay nóng bỏng của anh nắm lấy, lại nghe anh nói như thế, trong lòng liền ngứa một chút, “Thủ trưởng. . . . . .”

Trước mặt đèn đỏ đổi thành màu xanh, Diệp Dực lái xe từ từ trượt về phía trước, không chút để ý mà đáp “Hử?”

Mặt Vạn Uyển nóng lên đỏ bừng, lời đến khóe miệng thật sự còn chưa biết phải mở miệng thế nào, vén tóc mái, “Thư viện không có chỗ đỗ xe, nếu không đến gần đó chúng ta dừng lại đi?”

Diệp Dực ngồi thẳng lên nhìn Vạn Uyển một cái, nhíu mày, “Mới vừa rồi em không phải muốn nói cái này.”

Lúc này dĩ nhiên chỉ có thể chết không thừa nhận, ánh mắt Vạn Uyển kiên định nhìn anh, nói khẳng định “Mới vừa rồi em muốn hỏi anh cái này!”

Diệp Dực lườm cô, không lên tiếng, mở định vị GPS ra, tìm con đường mòn chuyển động tay lái lái xe, “Gạt anh em vẫn còn non lắm.”

Vạn Uyển đỏ mặt, có chút ý thẹn quá thành giận, “Anh có phiền hay không! Lái xe thì lái cho tốt đi, em hỏi cái gì thì là cái đó.”

Diệp Dực nắm tay lái, cong môi khẽ cười.

“Nói đi, xe này xử trí như thế nào?” Vạn Uyển cau mày nhớ lại bộ dạng bên cạnh thư viện không có một ngọn cỏ, thật tìm không ra chỗ nào để dừng xe.

Trong mắt Diệp Dực phát sáng rạng rỡ, đắc ý nho nhỏ liếc Vạn Uyển một cái, “Có một chỗ có thể dừng xe.”

Xe cong cong quẹo quẹo đi một cái liền đến một đường nhỏ mà Vạn Uyển không biết, cuối cùng dừng ở một chỗ trong góc. Phía sau cửa có ba chỗ đậu xe, nhìn dáng dấp hình như không ai đến nơi này dừng xe, Vạn Uyển xuống xe, cố gắng phân biệt đây là phương hướng nào của trường học. Diệp Dực xách theo túi sách của cô, chỉ vào trong bụi cây lộ ra một mép nhỏ của cái nhà và nói: “Cửa sau căn tin số 3, công chức thường đi làm từ nơi này.”

“Vậy cách thư viện rất gần à! Anh tìm ra chỗ thật tốt.”

Diệp Dực gật đầu một cái, trực tiếp bỏ chìa khóa xe vào trong túi xách Vạn Uyển.

“Anh học đại học ở chỗ này sao?” Vạn Uyển tò mò nhìn anh quen thuộc mà đẩy cửa sắt ra.

Vốn trước đó tâm trạng Diệp Dực khá vui vẻ giờ sắc mặt có hơi trầm xuống, hé miệng nhìn một đường mòn trải đá ở phía trước mặt, thanh âm có chút khàn khàn, “Không phải.”

Vạn Uyển đi ở phía sau, đối với vẻ mặt biến hóa của Diệp Dực hòan tòan không hiểu gì, rất ít tới trường học cô cũng đối với phong cảnh ở cửa này cảm thấy rất hứng thú, ầm ầm ĩ ĩ mà tiếp tục hỏi: “Vậy làm sao anh biết đường nơi này?”

Diệp Dực đưa tay kéo tóc cô một cái, không nhẹ không nặng lại gõ gõ đầu của cô, “Em là tới chơi hay là đến thư viện hả?”

Vạn Uyển có hơi ngẩn người vì sự tập kích bất ngờ của anh, “Em cho rằng anh không đến cho nên ngồi xe buýt rồi định đi ra cửa chính mua mấy thứ văn phòng phẩm.”

Diệp Dực tối mặt, cửa chính cách nơi này tối thiểu đi phải hơn nửa giờ, lúc này trời đang rất lạnh, vô luận như thế nào thì không thể đến.

“Đến thư viện mà ngay cả văn phòng phẩm cũng không mang?”

Vạn Uyển gật đầu, “Đây không phải là em định đến mua sao! Nếu không ra cửa sớm như vậy làm gì!”

Diệp Dực không lên tiếng, xoay người vừa nhìn về phía đường mòn đá, một hồi lâu mới ra tiếng, “Cần công cụ chuyên ngành sao?”

“Không cần, chỉ cần một ít giấy bút”

“Anh dẫn em đến một cửa hàng nhỏ, đồ không nhiều lắm, nhưng chắc là đủ.” Diệp Dực ném túi sách cho Vạn Uyển, một mình đi đến phía trước.

Vạn Uyển theo ở phía sau, đạp từng đá cục nhỏ, đường mòn rải lên đá cục nên cũng không bằng phẳng, có hơi ghồ ghề chắn, có hơi nghiêng uốn éo, không cẩn thận thì sẽ đá vài cục ra ngoài, Vạn Uyển ngồi chồm hổm xuống rất im lặng nhặt tảng đá lên, thấy Diệp Dực vẫn sải bước ở trước mặt, hoàn toàn không có bị đá dưới đất ngăn trở, mang theo trêu chọc mà nói: “Đường đá này đi quá khó khăn! Thủ trưởng ngài tốt nhất vẫn là đợi em đã, nếu không đợi được thì hãy lấy danh nghĩa thi hành công vụ giúp đỡ em đi!”

Lưng của Diệp Dực trong nháy mắt cứng ngắc, tay cầm thành quyền đặt ở hai bên quần, Vạn Uyển kêu vài tiếng cũng không để ý, Vạn Uyển chỉ cho rằng thói quen khó chịu của anh lại tái phát, dứt khoát cũng không để ý đến anh, một người đứng ở bên cạnh đem những tảng đá mới vừa nhặt được ấn xuống lại chỗ cũ.

Một mảng ánh mặt trời lớn trên đỉnh đầu đột nhiên bị che kín, Diệp Dực đứng ở bên cạnh Vạn Uyển, nhìn tảng đá cô nắm trong tay, “Cái này đặt sai chỗ.”

Vạn Uyển vừa nghe, vội vàng lấy tảng đá ra, lại so vị trí từng cái một, cũng tìm nửa ngày không có nhìn thấy thích hợp, vô cùng khó chịu nhìn người đang đứng, “Làm sao anh biết đặt sai, gần giống nhau cũng không được sao!”

Diệp Dực nhìn khuôn mặt Vạn Uyển tức giận và trên mặt không biết từ lúc nào dính dấu bùn đất, chỉ chỉ một miếng đá hoa văn màu nâu sẫm trong tay cô, “Thử cái này xem.”

Vạn Uyển có chút không tin ánh mắt của anh, một miếng đá hoa văn tốt như vậy làm sao lại có người lấy ra lót đường, “Cái này khả năng không cao!”

Diệp Dực ngồi chồm hổm xuống cầm lấy đá hoa văn trong tay cô, từ màu sắc một đỏ một trắng, điền cục đá vào cái hố trống trên đường mòn, cũng không sai lệch nhiều lắm. Anh không có thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vạn Uyển ở bên cạnh, đứng lên lần nữa thì trong mắt thêm một phần am hiểu sâu cùng nhớ lại.

“Anh đối với trường học này rất quen thuộc à.” Vạn Uyển hỏi rất trực tiếp, đi tới chỗ khuất bóng nhìn thẳng Diệp Dực.

Diệp Dực gật đầu một cái, bị ánh mặt trời bắn thẳng đến ánh mắt nên có chút không chịu nổi, từ từ nhắm hai mắt lại, “Đường mòn này là do 1280 miếng đá hoa văn trắng hồng xen lẫn trải thành, dọc theo con đường mòn này đi thẳng có thể tới hồ nhân tạo phía sau trường học, rất nhỏ, nhưng mà rất ít người, đi vòng quanh hồ nửa vòng có một sân, nơi đó có một cánh cửa gỗ, đẩy ra chính là mặt sau con phố, trên đường có một tiệm văn phòng phẩm và một tiệm trà sữa.” Anh từ từ nói xong, tốc độ lời nói rất chậm, ngữ điệu rất nhẹ nhàng, chỉ có đối với trí nhớ thoáng hiện trong đầu thì mới có giọng nói vô cùng vui vẻ cùng quý trọng.

Vạn Uyển đứng ở bên cạnh, đột nhiên có chút hâm mộ anh lại có hồi ức như vậy, chân thành tha thiết, không bị người khám phá, nên cũng không dám cắt đứt anh.

Chờ Diệp Dực mở mắt ra lần nữa, thì nhìn thấy ánh mắt của Vạn Uyển có một loại thương tiếc cùng thương tâm đang ngưng mắt nhìn mình, bừng tỉnh hiểu ra mà yên lặng mắng mình mấy tiếng ở trong lòng, đứng gần Vạn Uyển mấy bước, nhưng không biết nói gì, Diệp Dực thở dài, đột nhiên nhớ tới Đồng Niệm luôn nói mình sống hai mặt hóa ra là thế này, cảm thấy cũng rất phù hợp.

“Anh nói đủ rõ ràng chưa?” Diệp Dực hỏi

“Đúng vậy nha” Vạn Uyển lấy lại tinh thần, cười cười, “Không nghĩ tới trường học lớn như vậy lại bị anh tìm được chỗ bảo bối thế này.”

Diệp Dực có chút tức giận mình không thể biểu đạt rõ ý của mình với Vạn Uyển, dứt khoát ngậm miệng lại, chờ cô nói chuyện.

Vạn Uyển nhìn vẻ mặt bất lực của anh có vẻ gấp gáp, xì bật cười, “Anh đang chờ em nói chuyện?”

Diệp Dực gật đầu, “Anh muốn biết em nghĩ như thế nào, sau đó sẽ sửa sai” cuối cùng, Diệp Dực cũng cảm thấy cách nói này của mình miêu tả không thỏa đáng, lại bổ sung, “Nhưng anh không xem tư tưởng của em như xe tăng để điều chỉnh.”

Vạn Uyển đưa tay ra phía sau, bước lên đường đá cẩn thận, trước mắt hiện lên lúc Diệp Dực trẻ tuổi trẻ trung, đứng bên cạnh một cô gái, hai người làm những việc không ngại phiền tóai thoạt nhìn ngây thơ lại cố chấp, cho dù không có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nhưng mà có thể cảm thấy phần hạnh phúc cùng ấm áp kia.

Vạn Uyển hít sâu một hơi, đứng ở cuối đường đá, nhìn Diệp Dực vẫn chọc ở trên đường đá, “Em cảm thấy rất tốt”

Diệp Dực nghe thấy lời nói của cô, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt giật mình bị đen như mực trong mắt thay thế, nhảy mấy bước, nắm lấy cổ tay Vạn Uyển, “Đi mua đồ, sau đó đi đến thư viện.”

Cổ tay Vạn Uyển bị nắm lấy hơi đau, nhưng lại thần kỳ không có cái loại uất ức cùng ý nghĩ không vui trước đó, thông qua bàn tay của anh, có thể cảm nhận được chút gì đó khác biệt.

Chủ nhân tiệm nhỏ lúc nhìn thấy Diệp Dực thì giật mình không thôi, lắp bắp thật lâu muốn cùng anh nói chuyện, nhưng lúc nhìn thấy Vạn Uyển sau lưng anh thì ngừng miệng, ngay cả nụ cười cũng trở nên lúng túng, “Đã lâu không tới.”

Diệp Dực kéo Vạn Uyển từ phía sau đi ra ngoài rồi mới đáp lời, “Quá bận.”

Vạn Uyển đeo túi xách đứng ở giữa hai người cũng thật khó chịu, người sáng suốt cũng nhìn ra được chủ tiệm có lời nói bí mật muốn nói với Diệp Dực, nhưng vì ngại mình ở đây nên mới không nói ra miệng, vì vậy xoay người đưa túi xách cho Diệp Dực, “Em đi chọn đồ trước, thủ trưởng cầm giúp em một chút đi!”

Diệp Dực cúi đầu nhìn Vạn Uyển, cũng không nhận lấy túi sách, ra vẻ không đi đâu cả, Vạn Uyển bất đắc dĩ nhéo anh một cái, mới có thể chạy đi.

Chủ tiệm thấy Vạn Uyển đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, từ bên trong quầy lấy ra một cái hộp nhỏ, màu trắng tơ lụa thêu hoa bách hợp, tinh xảo khéo léo, “Diệp tiên sinh, thứ này là cô ấy để lại cho anh.”

Diệp Dực vẫn không có động tới, mắt nhìn cái hộp đó tâm tình không có một tia dao động, quay đầu liếc mắt nhìn Vạn Uyển đang khom người chọn cuốn vở, mới nói ra “Thiển Mặc đưa cho bà lúc nào?”

Chủ tiệm thở dài, lại lấy ra một phong thơ, “Hai năm trước, cô ấy cũng có dặn dò, nếu như anh hỏi thời gian, thì đưa phong thư này cho anh.”

Diệp Dực gật đầu, nhận lấy thư cùng cái hộp, chỉ có chính anh mới biết, bên ngoài bình thường vẻ mặt không sao cả nhưng rung động trong lòng thì không có ngôn ngữ nào có thể tả được, tay đặt ở trong túi run rẩy siết chặt phong thư.

Chủ tiệm dù sao cũng từng thấy anh và Dịch Thiển Mặc gắn bó kề cận bên nhau một thời gian, dĩ nhiên cũng biết hôm nay giao đồ ra là có ý như thế nào, ánh mắt nhìn về phía Vạn Uyển mang theo bất an, “Diệp Dực, ai cũng không thể ngăn cản quyền hạnh phúc của ai, nhưng mà cô gái Thiển Mặc kia, có quá nhiều lời khó nói cần anh hiểu.”

Diệp Dực vừa định nói chuyện, thì cảm thấy tiếng bước chân của Vạn Uyển ở sau lưng, nhẹ nhàng, sung sướng.

“Thủ trưởng, nơi này đồ thật tốt! Em còn tìm được sổ lưu niệm thèm thuồng đã lâu.” Vạn Uyển vui vẻ ra mặt ôm một chồng đồ lớn nói với Diệp Dực.

Diệp Dực cúi đầu nhìn cô, giơ tay lên xoa đỉnh đầu cô, thanh âm nhu hòa trước nay chưa có, “Em thích là được rồi.”

Cảm giác giờ khắc này rất khó miêu tả, tay trái nắm chặt hồi ức mang cho mình gian nan cùng không chịu nổi, lạnh như băng không muốn đụng vào nhưng rồi lại không thể không vén lên một ít trang phủ bụi đã lâu, tay phải vuốt ve chính là mang cho mình ấm áp cùng hạnh phúc hôm nay, giống như rìa cánh chim mang theo lông tơ, nhẹ nhàng xôn xao một chút, nhộn nhạo không thôi.


/57

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status