Hiệu quả của thuốc tê đã bắt đầu từ từ chậm lại, trong khi đầu chưa choáng váng, Vạn Uyển đã cảm giác đau nhói không dứt ở trên cổ mình sắp bị hành hạ đến chết.
So với khó chịu lúc này chính là, một câu nói mới vừa rồi Đồng Niệm. Diệp Dực đã trở về đội, anh lựa chọn đi đến chỗ của Dịch Thiển Mặc. Không biết làm sao, cảm giác nặng nề trong lòng Vạn Uyển so với bình thường nghiêm trọng hơn, trong đầu thỉnh thoảng sẽ hiện ra cảnh tượng ngày đó Dịch Thiển Mặc đứng ở trong phòng bếp, bóng lưng nhỏ nhắn động lòng người, buộc tạp dề màu tím nhạt ở trong phòng bếp không nhanh không chậm nấu cháo.
Không khí trong chăn càng ngày càng ít, hô hấp của Vạn Uyển càng ngày càng nặng nề, ngửi thấy toàn là mùi vị thuốc mỡ cùng nước sát trùng, hít hít lỗ mũi, rất không có tiền đồ mà nhớ đến mùi thuốc lá nhàn nhạt kia.
Từ từ buông lỏng góc chăn ra, đột nhiên chăn được vén lên, ánh sáng mãnh liệt bên ngoài khiến cho Vạn Uyển cực kỳ khó chịu, cô nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Cảm xúc lạnh như băng ở trên cằm khiến cả người Vạn Uyển hơi run rẩy, chống tia sáng mạnh mẽ mà khó chịu mở mắt ra.
Diệp Dực mặc quân trang đứng ở trước giường, một tay đụng vào cằm của mình. Hơn 2 tuần không có gặp anh, sắc mặt thật không tốt, người cũng gầy đi một chút. Trong nháy mắt một bụng bất mãn của Vạn Uyển tan rã, thử mở miệng nói chuyện, nhưng đau đớn lại làm cho cô không thể nói ra tiếng được.
Diệp Dực đứng ở đầu giường vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói không thân thiện "Ai muốn em trổ tài! ?"
Vạn Uyển sững sờ nhìn Diệp Dực, muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lúc này của anh, trong nháy mắt lại nghĩ tới tuyết lở làm cho mình không thể chạy trốn và bầy sói từng bước từng bước mà ép sát.
Tại sao khi đó anh không có ở đây? Vạn Uyển nhắm mắt lại, muốn tìm ra đáp án của vấn đề này.
Diệp Dực không đợi được đáp án của Vạn Uyển, chỉ thấy bộ dạng cô nhắm mắt lại né tránh, "Biết đau sao? Ban đầu sao lại không tự lượng sức mà chạy tới đó?"
Vạn Uyển chống thân thể ngồi dậy, đồ bảo vệ trên cổ làm cho cô nhúc nhích không thoải mái, làm cho giường dao động, Diệp Dực cũng đã ngồi xuống nhìn thẳng.
Vẻ mặt của Diệp Dực vẫn rất âm trầm, thời điểm y tá đi vào đổi thuốc cuộn ống quần của Vạn Uyển lên, nứt da đã bắt đầu có chuyển biến tốt, nhưng vẫn rất kinh người. Diệp Dực ngăn y tá lại, từ trong tay cô ấy nhận lấy thuốc mỡ, nhìn cửa một chút.
Y tá rất biết điều mà đi ra ngoài.
Vạn Uyển rất không tình nguyện để cho Diệp Dực thay thế, cho dù bị đau cũng muốn dịch chuyển chân đi, có thể làm thế nào không khó chịu thì làm.
Diệp Dực nhẫn nại bôi thuốc mỡ lên băng gạc, vụng về vẽ loạn lên trên đùi Vạn Uyển một chút xíu. Vạn Uyển một chút cũng không phối hợp, thỉnh thoảng cố ý di chuyển sang bên cạnh, Diệp Dực vốn là người có tính tình nóng nảy, hít sâu một hơi, một tay giữ mắt cá chân của Vạn Uyển. Trầm giọng ra lệnh, "Không được cử động."
Mắt cá chân của Vạn Uyển bị ép tới mức không thể nhúc nhích, cúi đầu nhìn động tác vụng về của Diệp Dực, trong đầu hiện lên câu mập mờ kia của Đồng Niệm, tức giận trong lòng khiến cho cô ra sức đá một cước về phía trước, đúng lúc đá đến Diệp Dực.
Diệp Dực không ngờ tới Vạn Uyển lại có thể như vậy, không cầm chắc thuốc mỡ trong tay, nên phanh - toàn bộ rơi xuống mặt đất.
Trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Dực tối sầm, con ngươi u ám mà thâm trầm nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, dừng lại hai giây, sau đó ở vẻ mặt kinh sợ của Vạn Uyển khom lưng xuống nhặt thuốc mỡ lên rồi ngồi xuống lần nữa.
Vạn Uyển không thể nói chuyện, nhưng mà ngôn ngữ tay chân tuyệt đối đủ rồi.
Khom người lại làm rớt chén, cũng không để ý kim còn ghim trên tay, trực tiếp đẩy tay Diệp Dực ra.
Diệp Dực sớm đã có chuẩn bị, hơi nâng cao tay đã tránh được cô, vẫn như cũ chịu đựng cơn cố tình gây sự của cô.
Vạn Uyển nghĩ đến Diệp Dực long đong vất vả mệt mỏi chạy về, chính là cùng với Dịch Thiển Mặc hai người ở một chỗ sau đó lại đến đây giả vờ quan tâm, mình ở trước mặt anh, mặt mũi sưng vù, ở trên cổ có vết sẹo, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là có thể vừa mắt .
Diệp Dực vẫn như cũ chịu đựng tính khí của Vạn Uyển, thử bôi thuốc cho cô. Vạn Uyển cuộn lại làm cho anh cực kỳ giận, vung rơi tất cả vật ở trên bàn đầu giường, nhất thời tiếng vang leng keng hù dọa hai người ở một gian phòng khác.
Lộ Ninh và Vương Nghĩa Dương vội vã chạy tới, thấy chính là sắc mặt bầm đen của Diệp Dực và đôi tay nắm quyền đứng ở đầu giường Vạn Uyển, Vạn Uyển đỏ bừng cả khuôn mặt hô hấp dồn dập mà ngẩng nhìn Diệp Dực.
"Này. . . . . . Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?" Lộ Ninh muốn chạy tới để hỏi đến cùng, vừa muốn đẩy Diệp Dực ra thì, Diệp Dực cũng cực kỳ không nhịn được mà đẩy cô ấy ra, Vương Nghĩa Dương cau mày đỡ Lộ Ninh thiếu chút nữa ngã đứng vững vàng.
"Em khó chịu ở chỗ nào?" Diệp Dực nhìn Vạn Uyển không chớp mắt.
Vạn Uyển lần đầu tiên cảm thấy không thể nói chuyện là một chuyện bi ai cỡ nào, rút kim tiêm trong tay, từ trong ngăn kéo lấy giấy bút ra.
Anh dựa vào cái gì quản chuyện của tôi?
Em coi tôi là ai?
Cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, Diệp đoàn trưởng tôi không với nổi.
Ánh mắt của Diệp Dực càng ngày càng lạnh, khi Vạn Uyển viết xong câu nói sau cùng, thì cười lạnh một tiếng, ngay cả áo khoác cũng không cầm mà bước thẳng ra khỏi gian phòng .
Vương Nghĩa Dương vòng quanh Lộ Ninh, mặt không đổi sắc mà nháy mắt một cái, nhìn về phía Diệp Dực đi xa. Cúi đầu nhỏ giọng nói một câu với Lộ Ninh ở trong ngực, "Để cho bọn họ tự mình xử lý đi, chúng ta càng giúp càng rối."
Câu nói đầu tiên đem ý tưởng Lộ Ninh muốn xông lên cản Diệp Dực tưới tắt, lo lắng liếc mắt nhìn lại Vạn Uyển đem mình vùi vào trong chăn, thở dài, "Tùy bọn họ đi! Tự tôi cũng lo không xong."
"Tiểu Đồng, đưa cái văn kiện này cho Diệp đoàn." Đồng chí bộ chính trị tha lên hai tầng lầu đơn giản chỉ muốn tìm được Đồng Niệm.
Đồng Niệm với vẻ mặt đau khổ, lắc lư một đống văn kiện trong tay, "Chính ủy, anh nhìn đồ trong tay tôi, thì không thể phiền toái chính anh chạy một bước sao?"
Đồng chí chính ủy xoa ngực, "Cả tuần này cậu còn chưa có gặp qua Diệp đoàn sao? Đợi đến lúc nhìn thấy sẽ biết." Nói xong cũng đem văn kiện nhét vào trong ngực Đồng Niệm, lấy tốc độ hành quân gấp rời đi.
Đồng Niệm ôm một đống đồ bước chân trống rỗng đi tới phòng làm việc của Diệp Dực, suy nghĩ làm thế nào nói với anh chuyện đi thủ đô tiến hành huấn luyện.
"Báo cáo!" Đồng Niệm theo Diệp Dực thời gian rất lâu rồi, từ trước đến giờ Diệp Dực không chú trọng những thứ quy định ngoan cố kia, cho nên đồng chí nhỏ Đồng giống như thường ngày chỉ gõ một cái báo cáo rồi tiến vào.
Diệp Dực ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Đồng Niệm, "Ai cho phép cậu tiến vào?"
Đồng Niệm sợ hết hồn, trong một giây lui ra ngoài cửa. "Báo cáo!"
Diệp Dực tiếp tục cúi đầu xem báo cáo, hoàn toàn bỏ rơi Đồng Niệm đáng thương, qua không biết bao lâu mới lạnh lùng nói một câu, "Đi vào"
Đồng Niệm treo tim tiến vào, "Đoàn. . . . . . Đoàn trưởng, những văn kiện này người xem. . . . . . chứ?"
Diệp Dực vẫn không nhúc nhích, dùng nắp bút gõ gõ bàn, "Để ở đây."
Đồng Niệm thận trọng thả đồ xuống, tiếp tục chần chừ mà đứng ở bên cạnh.
"Còn có việc?" Khí thế mạnh mẽ.
"Đoàn trưởng! Ngày mai lên đường đến thủ đô tiến hành huấn luyện, nội dung huấn luyện lần này chủ yếu là cấp bậc của ngài. . . . . ." Đồng Niệm hít một hơi suy nghĩ một chút rồi nói một mạch.
"Biết, chuẩn bị xong thì tối nay xuất phát."
Đồng Niệm chơi vơi mà lảo đảo đi ra ngoài, trực tiếp đụng phải Trương phó đoàn mới nhậm chức đang chuẩn bị vào phòng làm việc.
"A! Tiểu Đồng! Lão đại cậu lại dạy người?"
Đồng Niệm lấy đôi mắt nhỏ thuần khiết bốn năm độ nhìn lên bầu trời, "Phó đoàn, mới vừa rồi đoàn trưởng không có làm bất kỳ công tác tư tưởng nào với tôi, đáp ứng đi huấn luyện rồi."
Trương phó đoàn vỗ trán, "Tin đồn quả nhiên không sai."
"A Bạch ~" Vạn Uyển giắt cả người ở trên ghế sa lon, gọi Tiếu Tồn Chi trong phòng bếp .
Tiếu Tồn Chi đeo tạp dề, cầm cái xẻng lộ nửa người, "Muốn ăn trái cây rồi hả ?"
Vạn Uyển tiếp tục loay hoay điều khiển ti vi, liếc mắt, "A Bạch, cậu thật sự chuẩn bị chăm sóc ngừơi tàn tật như mình đây à?"
Tiếu Tồn Chi tiếp tục trở lại phòng bếp, châm nước vào trong nồi, "Vậy nếu không thì ai tới?"
Vạn Uyển đổi tư thế, nghĩ đến cảnh tượng lúc Lộ Ninh xuất viện được Vương Nghĩa Dương gần như là nửa ôm nửa nâng đi ra ngoài, cũng biết dựa vào cô ấy là không thể nào. Ngày hôm sau, không nghĩ tới liền gặp được Tiếu Tồn Chi biến mất đã lâu.
Vì vậy, sau đó Tiếu Tồn Chi và bác sĩ tiến hành nói chuyện dài đến hơn một giờ, vênh váo tự đắc đón Vạn Uyển ra khỏi bệnh viện. Vì vậy, toàn bộ một tuần lễ, Vạn Uyển vượt qua cuộc sống sâu gạo, cơm tới há mồm, quần áo đến vươn tay, hễ kêu là tới.
"A Bạch ~"
Tiếu Tồn Chi thở dài, chỉnh lửa nhỏ, tháo tạp dề lau khô tay ra ngoài, chen vào ghế sa lon bên Vạn Uyển, "Mỗi ngày cậu không gọi hồn trong lòng khó chịu vậy sao?"
Vạn Uyển nhìn chằm chằm trên ti vi cười đến độ không có tim không có phổi như đứa trẻ, "Mình trống rỗng."
Tiếu Tồn Chi đang bóc quả cam, nghe cô nói như thế, mím môi cười, lúm đồng tiền ở hai má hiện ra, làm cho anh ở dưới ánh đèn vàng chanh có vẻ dịu dàng nhu hòa.
"Chúng ta đi mua khăn quàng cổ xinh đẹp, dẫn cậu đi thủ đô một chuyến được không?"
"Nơi đó chơi không vui" Vạn Uyển không cảm thấy hứng thú, nghĩ đến thủ đô cát bụi cùng kẹt xe không chừng mực thì càng choáng váng đầu.
"Anh họ kết hôn, mình chính là thiếu một ngừơi bạn đó?"
Vạn Uyển rướn cổ lên, "Loại bạn này không đủ dọa người à? Người ta là ai chứ? Một thiếu gia thủ đô!"
Tiếu Tồn Chi xoa xoa đầu Vạn Uyển, lại bị Vạn Uyển né tránh không để lại dấu vết, "Cùng đi coi như giải sầu!"
Vạn Uyển chống đầu, vết thương trên cổ đã bắt đầu kết vảy nhỏ, ngứa một chút đã muốn gảy ra, "Ừ, luôn tốt hơn thành phố S."
Tiếu Tồn Chi chờ chính là những lời này của cô, hào hứng từ trong phòng Vạn Uyển lấy y phục ra cửa, "Chúng ta đi mua đồ nha?"
Vạn Uyển không để ý đến anh ta, bò lên ghế chuồn vào thư phòng, thuần thục mà mở máy vi tính ra, thuần thục mà mở ra trang web X, "Bây giờ mình không muốn đi ra ngoài nhiều."
"Trong nhà không có trứng gà! Ngừơi chồng khéo cũng không thể thổi cơm khi không có gạo" Tiếu Tồn Chi nhún vai.
Vạn Uyển đứng dậy đi tới tủ giày, chọn đôi giày bình thường chưa từng đi, theo thói quen mà cài mũi chân, "Đi thôi."
Hai người một trước một sau đi ra bên ngoài viện bộ đội, Vạn Uyển một câu cũng không nói, mải miết đi bộ.
Tiếu Tồn Chi liếc nhìn xuống Vạn Uyển, váy ở nhà màu hồng nhạt cùng giày đáy bằng mềm màu trắng, tóc dài đến eo mềm mại mà bóng loáng, da trắng nõn còn bởi vì nứt da mà để lại vết màu trắng nhạt cùng vết sẹo xấu xí trên cổ làm người khác phải kinh hãi.
Yên lặng từ trong túi lấy ra một cái hộp tinh xảo, khăn quàng cổ tơ lụa vàng nhạt, đáng yêu lại không mất tao nhã, Tiếu Tồn Chi chuyển Vạn Uyển đến bên cạnh mình, đến gần buộc lại khăn quàng cổ giúp cô.
"Đi soi gương đi, hoàn toàn không nhìn thấy rồi."
Vạn Uyển bị Tiếu Tồn Chi đẩy tới trước gương bên ngoài một cửa tiệm, đầu tóc rối bời, mắt quầng thâm, vẻ mặt không còn sức sống, chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể thấy vết sẹo.
"Quá xấu!"
Tiếu Tồn Chi đem khăn quàng cổ rủ xuống ở dưới đó vòng một nơ ở trên cổ của Vạn Uyển, trong lúc vô tình đụng phải gương mặt lạnh như băng của cô, "Uyển Uyển" xúc cảm lạnh như băng khiến trái tim của Tiếu Tồn Chi run lên, hai người dựa vào rất gần, có thể nhìn thấy được ẩm ứơt nơi đáy mắt Vạn Uyển và vẻ mặt tái nhợt bị ốm đau hành hạ.
"Uyển Uyển"
Tiếu Tồn Chi cảm giác mình sắp bị ma nhập rồi, thanh âm mang theo run rẩy không cách nào khắc chế, xoa bả vai Vạn Uyển, cúi đầu muốn hôn.
Trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mặt chợt đau xót, Vạn Uyển mở miệng cắn mặt mình.
Tiếu Tồn Chi dừng động tác lại, chỉ có thể cảm thấy đau đớn ở trên mặt cùng hô hấp ươn ướt của Vạn Uyển.
"A Bạch. Mình không muốn ngay cả ngừơi bạn cũng mất đi."
Một câu nói đơn giản, liền đẩy Tiếu Tồn Chi đi xa, nhắm mắt ngừng thở, nhẹ giọng hỏi đến, "Trước đó cậu mất đi cái gì?"
Vạn Uyển không lên tiếng, giữa hô hấp thật thấp chỉ có thể nghe được cô nhẹ giọng khóc sụt sùi.
Tiếu Tồn Chi cũng nhịn không được nữa mà ôm lấy cô, tình cờ ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu ra Diệp Dực đang đứng ở đối diện nhìn về bên này.Ngoại truyện 2: Lễ độc thân
Ngoại truyện về Diệp gia có con sắp trưởng thành
Diệp Dực vừa mở cửa nhà ra liền thấy vợ ngồi khoanh tròn trên ghế sa lon, vẻ mặt khổ sở vì bị ép, nhìn người bạn nhỏ Diệp Nhuận đang ôm quả cầu nhỏ ở bên cạnh lăn lộn chơi đùa.
"Sao thế?" Diệp Dực cởi áo khoác quân trang xuống, đổi dép, vòng tay qua nách Vạn Uyển ôm cô lên.
Vạn Uyển nhìn về phía cửa chính, vẻ mặt nghiêm túc, "Em cảm thấy gả cho anh chính là sai lầm!"
Diệp Dực nhíu mày, mặc dù đã sớm quen với suy nghĩ đầy lộn xộn luôn xuất hiện bất ngờ của Vạn Uyển, nhưng lời như vậy vẫn là lần đầu tiên được nghe, "Nguyên nhân."
Vạn Uyển từ trong ngực anh nhảy dựng lên, chỉ vào người bạn nhỏ Diệp Nhuận, từ lúc ba vào cửa thì hai mắt tỏa ánh sáng mãnh liệt bò về phía bên này, "Nó! Hôm nay phản bội em, tìm anh nương tựa!"
Diệp Dực suy nghĩ một chút, khom lưng ôm Diệp Nhuận lên, mặc dù động tác không quá là thuần thục, nhưng cũng có chút dịu dàng.
"Em bỏ ra một tiếng để dạy nó gọi mẹ, phát âm rất chính xác, hoàn mỹ không tỳ vết." Vạn Uyển vô cùng đau đớn ngã trên salon, nhìn bản chính và bản sao một lớn một nhỏ của Diệp gia.
Diệp Dực nhíu mày, "Sau đó?"
Vạn Uyển đưa tay ném một miếng đồ chơi bằng xốp qua, hoàn toàn không chú ý trong ngực Diệp Dực còn có người bạn nhỏ. "Một cuộc điện thoại của anh đã phá tan nỗ lực của em một cách dễ dàng."
Diệp Dực nhìn sang bên cạnh khẽ cười, người bạn nhỏ Diệp Nhuận cũng vô cùng phối hợp, hai tay ôm chặt cổ của ba, bình tĩnh nhìn mẹ đang phát điên, phun nước bọt, lớn tiếng mà rõ ràng kêu một tiếng, "Ba Ba! Ôm!"
Vạn Uyển phát điên lao về phía họ.
Diệp Dực một tay nâng Diệp Nhuận lên, một tay khác mở rộng, khiến Vạn Uyển đúng lúc có thể nhào vào lồng ngực mình. Vạn Uyển nằm ở trong ngực anh hung dữ mà nhìn Diệp Nhuận vẫn dõng dạc nói, "Ba, ôm ~"
Diệp Dực cảm giác huyệt thái dương mình đang đập thình thịch, xem ra đã tìm được mấu chốt.
"Vạn Uyển, con sẽ gọi em là mẹ ."
"Vậy cũng không còn kịp rồi! Con của người ta lần đầu nói sẽ gọi ba hoặc mẹ, tên nhóc này thì giỏi rồi! Nói với em chính là ba và ôm!" Vạn Uyển vẫn giữ ý đồ muốn tóm lấy Diệp Nhuận lơ lửng trên không trung, tiếc rằng Diệp Dực vẫn không buông tay.
Diệp Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Vạn Uyển bởi vì kích động mà đỏ ửng, ánh mắt trong suốt lúc này càng thêm ẩm ướt nhộn nhạo, nhất thời không có kiên nhẫn, quay đầu về phía con trai trong tay ra lệnh, "Gọi mẹ."
Diệp Nhuận sợ run cả người, bọt nước miếng cũng không phun, ngoan ngoãn mở miệng, "Mẹ. . . . . . Mẹ!"
Vạn Uyển kích động lệ nóng viền mi, quả nhiên là mình sinh!
Diệp Dực nhức đầu đứng dậy thả Diệp Nhuận vào nệm trẻ em, xoay người lại ôm Vạn Uyển lên đùi mình, "Vạn Uyển, tới đây." Vừa nói vừa chỉ chỉ mặt của mình.
Vạn Uyển đã sớm cảm thấy chồng mình oai phong rồi, hôm nay như vậy, càng cảm thấy ngưỡng mộ, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh một cái, "Ông xã, anh thật đẹp trai!"
Diệp Dực chính là muốn kết quả này, bế ngang Vạn Uyển chuẩn bị vào phòng ngủ.
Người bạn nhỏ Diệp Nhuận nhìn ba mẹ càng lúc càng cách xa mình thì nổi giận, "Ba, mẹ! Con!"
"Ai nha! Diệp Nhuận lại biết nói một chữ rồi !" Vạn Uyển vốn đang bị Diệp Dực hôn đến choáng váng, một tiếng như vậy làm cho cô cực kỳ vui mừng, hai tay đẩy anh ra, trực tiếp nhảy xuống.
Diệp Dực nhìn cô đầy sức sống mà chạy đi về hướng con trai, đột nhiên cảm thấy quyết định mới vừa rồi chính là sai lầm!
"Có vào phòng ngủ hay không!"
"Không vào!" Vạn Uyển ôm con trai cười a a, "Quên nói cho anh biết, hôm nay lễ độc thân! Em không muốn con chúng ta vừa sinh ra đã trải qua ngày lễ này!"
So với khó chịu lúc này chính là, một câu nói mới vừa rồi Đồng Niệm. Diệp Dực đã trở về đội, anh lựa chọn đi đến chỗ của Dịch Thiển Mặc. Không biết làm sao, cảm giác nặng nề trong lòng Vạn Uyển so với bình thường nghiêm trọng hơn, trong đầu thỉnh thoảng sẽ hiện ra cảnh tượng ngày đó Dịch Thiển Mặc đứng ở trong phòng bếp, bóng lưng nhỏ nhắn động lòng người, buộc tạp dề màu tím nhạt ở trong phòng bếp không nhanh không chậm nấu cháo.
Không khí trong chăn càng ngày càng ít, hô hấp của Vạn Uyển càng ngày càng nặng nề, ngửi thấy toàn là mùi vị thuốc mỡ cùng nước sát trùng, hít hít lỗ mũi, rất không có tiền đồ mà nhớ đến mùi thuốc lá nhàn nhạt kia.
Từ từ buông lỏng góc chăn ra, đột nhiên chăn được vén lên, ánh sáng mãnh liệt bên ngoài khiến cho Vạn Uyển cực kỳ khó chịu, cô nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Cảm xúc lạnh như băng ở trên cằm khiến cả người Vạn Uyển hơi run rẩy, chống tia sáng mạnh mẽ mà khó chịu mở mắt ra.
Diệp Dực mặc quân trang đứng ở trước giường, một tay đụng vào cằm của mình. Hơn 2 tuần không có gặp anh, sắc mặt thật không tốt, người cũng gầy đi một chút. Trong nháy mắt một bụng bất mãn của Vạn Uyển tan rã, thử mở miệng nói chuyện, nhưng đau đớn lại làm cho cô không thể nói ra tiếng được.
Diệp Dực đứng ở đầu giường vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói không thân thiện "Ai muốn em trổ tài! ?"
Vạn Uyển sững sờ nhìn Diệp Dực, muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lúc này của anh, trong nháy mắt lại nghĩ tới tuyết lở làm cho mình không thể chạy trốn và bầy sói từng bước từng bước mà ép sát.
Tại sao khi đó anh không có ở đây? Vạn Uyển nhắm mắt lại, muốn tìm ra đáp án của vấn đề này.
Diệp Dực không đợi được đáp án của Vạn Uyển, chỉ thấy bộ dạng cô nhắm mắt lại né tránh, "Biết đau sao? Ban đầu sao lại không tự lượng sức mà chạy tới đó?"
Vạn Uyển chống thân thể ngồi dậy, đồ bảo vệ trên cổ làm cho cô nhúc nhích không thoải mái, làm cho giường dao động, Diệp Dực cũng đã ngồi xuống nhìn thẳng.
Vẻ mặt của Diệp Dực vẫn rất âm trầm, thời điểm y tá đi vào đổi thuốc cuộn ống quần của Vạn Uyển lên, nứt da đã bắt đầu có chuyển biến tốt, nhưng vẫn rất kinh người. Diệp Dực ngăn y tá lại, từ trong tay cô ấy nhận lấy thuốc mỡ, nhìn cửa một chút.
Y tá rất biết điều mà đi ra ngoài.
Vạn Uyển rất không tình nguyện để cho Diệp Dực thay thế, cho dù bị đau cũng muốn dịch chuyển chân đi, có thể làm thế nào không khó chịu thì làm.
Diệp Dực nhẫn nại bôi thuốc mỡ lên băng gạc, vụng về vẽ loạn lên trên đùi Vạn Uyển một chút xíu. Vạn Uyển một chút cũng không phối hợp, thỉnh thoảng cố ý di chuyển sang bên cạnh, Diệp Dực vốn là người có tính tình nóng nảy, hít sâu một hơi, một tay giữ mắt cá chân của Vạn Uyển. Trầm giọng ra lệnh, "Không được cử động."
Mắt cá chân của Vạn Uyển bị ép tới mức không thể nhúc nhích, cúi đầu nhìn động tác vụng về của Diệp Dực, trong đầu hiện lên câu mập mờ kia của Đồng Niệm, tức giận trong lòng khiến cho cô ra sức đá một cước về phía trước, đúng lúc đá đến Diệp Dực.
Diệp Dực không ngờ tới Vạn Uyển lại có thể như vậy, không cầm chắc thuốc mỡ trong tay, nên phanh - toàn bộ rơi xuống mặt đất.
Trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Dực tối sầm, con ngươi u ám mà thâm trầm nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, dừng lại hai giây, sau đó ở vẻ mặt kinh sợ của Vạn Uyển khom lưng xuống nhặt thuốc mỡ lên rồi ngồi xuống lần nữa.
Vạn Uyển không thể nói chuyện, nhưng mà ngôn ngữ tay chân tuyệt đối đủ rồi.
Khom người lại làm rớt chén, cũng không để ý kim còn ghim trên tay, trực tiếp đẩy tay Diệp Dực ra.
Diệp Dực sớm đã có chuẩn bị, hơi nâng cao tay đã tránh được cô, vẫn như cũ chịu đựng cơn cố tình gây sự của cô.
Vạn Uyển nghĩ đến Diệp Dực long đong vất vả mệt mỏi chạy về, chính là cùng với Dịch Thiển Mặc hai người ở một chỗ sau đó lại đến đây giả vờ quan tâm, mình ở trước mặt anh, mặt mũi sưng vù, ở trên cổ có vết sẹo, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là có thể vừa mắt .
Diệp Dực vẫn như cũ chịu đựng tính khí của Vạn Uyển, thử bôi thuốc cho cô. Vạn Uyển cuộn lại làm cho anh cực kỳ giận, vung rơi tất cả vật ở trên bàn đầu giường, nhất thời tiếng vang leng keng hù dọa hai người ở một gian phòng khác.
Lộ Ninh và Vương Nghĩa Dương vội vã chạy tới, thấy chính là sắc mặt bầm đen của Diệp Dực và đôi tay nắm quyền đứng ở đầu giường Vạn Uyển, Vạn Uyển đỏ bừng cả khuôn mặt hô hấp dồn dập mà ngẩng nhìn Diệp Dực.
"Này. . . . . . Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?" Lộ Ninh muốn chạy tới để hỏi đến cùng, vừa muốn đẩy Diệp Dực ra thì, Diệp Dực cũng cực kỳ không nhịn được mà đẩy cô ấy ra, Vương Nghĩa Dương cau mày đỡ Lộ Ninh thiếu chút nữa ngã đứng vững vàng.
"Em khó chịu ở chỗ nào?" Diệp Dực nhìn Vạn Uyển không chớp mắt.
Vạn Uyển lần đầu tiên cảm thấy không thể nói chuyện là một chuyện bi ai cỡ nào, rút kim tiêm trong tay, từ trong ngăn kéo lấy giấy bút ra.
Anh dựa vào cái gì quản chuyện của tôi?
Em coi tôi là ai?
Cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, Diệp đoàn trưởng tôi không với nổi.
Ánh mắt của Diệp Dực càng ngày càng lạnh, khi Vạn Uyển viết xong câu nói sau cùng, thì cười lạnh một tiếng, ngay cả áo khoác cũng không cầm mà bước thẳng ra khỏi gian phòng .
Vương Nghĩa Dương vòng quanh Lộ Ninh, mặt không đổi sắc mà nháy mắt một cái, nhìn về phía Diệp Dực đi xa. Cúi đầu nhỏ giọng nói một câu với Lộ Ninh ở trong ngực, "Để cho bọn họ tự mình xử lý đi, chúng ta càng giúp càng rối."
Câu nói đầu tiên đem ý tưởng Lộ Ninh muốn xông lên cản Diệp Dực tưới tắt, lo lắng liếc mắt nhìn lại Vạn Uyển đem mình vùi vào trong chăn, thở dài, "Tùy bọn họ đi! Tự tôi cũng lo không xong."
"Tiểu Đồng, đưa cái văn kiện này cho Diệp đoàn." Đồng chí bộ chính trị tha lên hai tầng lầu đơn giản chỉ muốn tìm được Đồng Niệm.
Đồng Niệm với vẻ mặt đau khổ, lắc lư một đống văn kiện trong tay, "Chính ủy, anh nhìn đồ trong tay tôi, thì không thể phiền toái chính anh chạy một bước sao?"
Đồng chí chính ủy xoa ngực, "Cả tuần này cậu còn chưa có gặp qua Diệp đoàn sao? Đợi đến lúc nhìn thấy sẽ biết." Nói xong cũng đem văn kiện nhét vào trong ngực Đồng Niệm, lấy tốc độ hành quân gấp rời đi.
Đồng Niệm ôm một đống đồ bước chân trống rỗng đi tới phòng làm việc của Diệp Dực, suy nghĩ làm thế nào nói với anh chuyện đi thủ đô tiến hành huấn luyện.
"Báo cáo!" Đồng Niệm theo Diệp Dực thời gian rất lâu rồi, từ trước đến giờ Diệp Dực không chú trọng những thứ quy định ngoan cố kia, cho nên đồng chí nhỏ Đồng giống như thường ngày chỉ gõ một cái báo cáo rồi tiến vào.
Diệp Dực ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Đồng Niệm, "Ai cho phép cậu tiến vào?"
Đồng Niệm sợ hết hồn, trong một giây lui ra ngoài cửa. "Báo cáo!"
Diệp Dực tiếp tục cúi đầu xem báo cáo, hoàn toàn bỏ rơi Đồng Niệm đáng thương, qua không biết bao lâu mới lạnh lùng nói một câu, "Đi vào"
Đồng Niệm treo tim tiến vào, "Đoàn. . . . . . Đoàn trưởng, những văn kiện này người xem. . . . . . chứ?"
Diệp Dực vẫn không nhúc nhích, dùng nắp bút gõ gõ bàn, "Để ở đây."
Đồng Niệm thận trọng thả đồ xuống, tiếp tục chần chừ mà đứng ở bên cạnh.
"Còn có việc?" Khí thế mạnh mẽ.
"Đoàn trưởng! Ngày mai lên đường đến thủ đô tiến hành huấn luyện, nội dung huấn luyện lần này chủ yếu là cấp bậc của ngài. . . . . ." Đồng Niệm hít một hơi suy nghĩ một chút rồi nói một mạch.
"Biết, chuẩn bị xong thì tối nay xuất phát."
Đồng Niệm chơi vơi mà lảo đảo đi ra ngoài, trực tiếp đụng phải Trương phó đoàn mới nhậm chức đang chuẩn bị vào phòng làm việc.
"A! Tiểu Đồng! Lão đại cậu lại dạy người?"
Đồng Niệm lấy đôi mắt nhỏ thuần khiết bốn năm độ nhìn lên bầu trời, "Phó đoàn, mới vừa rồi đoàn trưởng không có làm bất kỳ công tác tư tưởng nào với tôi, đáp ứng đi huấn luyện rồi."
Trương phó đoàn vỗ trán, "Tin đồn quả nhiên không sai."
"A Bạch ~" Vạn Uyển giắt cả người ở trên ghế sa lon, gọi Tiếu Tồn Chi trong phòng bếp .
Tiếu Tồn Chi đeo tạp dề, cầm cái xẻng lộ nửa người, "Muốn ăn trái cây rồi hả ?"
Vạn Uyển tiếp tục loay hoay điều khiển ti vi, liếc mắt, "A Bạch, cậu thật sự chuẩn bị chăm sóc ngừơi tàn tật như mình đây à?"
Tiếu Tồn Chi tiếp tục trở lại phòng bếp, châm nước vào trong nồi, "Vậy nếu không thì ai tới?"
Vạn Uyển đổi tư thế, nghĩ đến cảnh tượng lúc Lộ Ninh xuất viện được Vương Nghĩa Dương gần như là nửa ôm nửa nâng đi ra ngoài, cũng biết dựa vào cô ấy là không thể nào. Ngày hôm sau, không nghĩ tới liền gặp được Tiếu Tồn Chi biến mất đã lâu.
Vì vậy, sau đó Tiếu Tồn Chi và bác sĩ tiến hành nói chuyện dài đến hơn một giờ, vênh váo tự đắc đón Vạn Uyển ra khỏi bệnh viện. Vì vậy, toàn bộ một tuần lễ, Vạn Uyển vượt qua cuộc sống sâu gạo, cơm tới há mồm, quần áo đến vươn tay, hễ kêu là tới.
"A Bạch ~"
Tiếu Tồn Chi thở dài, chỉnh lửa nhỏ, tháo tạp dề lau khô tay ra ngoài, chen vào ghế sa lon bên Vạn Uyển, "Mỗi ngày cậu không gọi hồn trong lòng khó chịu vậy sao?"
Vạn Uyển nhìn chằm chằm trên ti vi cười đến độ không có tim không có phổi như đứa trẻ, "Mình trống rỗng."
Tiếu Tồn Chi đang bóc quả cam, nghe cô nói như thế, mím môi cười, lúm đồng tiền ở hai má hiện ra, làm cho anh ở dưới ánh đèn vàng chanh có vẻ dịu dàng nhu hòa.
"Chúng ta đi mua khăn quàng cổ xinh đẹp, dẫn cậu đi thủ đô một chuyến được không?"
"Nơi đó chơi không vui" Vạn Uyển không cảm thấy hứng thú, nghĩ đến thủ đô cát bụi cùng kẹt xe không chừng mực thì càng choáng váng đầu.
"Anh họ kết hôn, mình chính là thiếu một ngừơi bạn đó?"
Vạn Uyển rướn cổ lên, "Loại bạn này không đủ dọa người à? Người ta là ai chứ? Một thiếu gia thủ đô!"
Tiếu Tồn Chi xoa xoa đầu Vạn Uyển, lại bị Vạn Uyển né tránh không để lại dấu vết, "Cùng đi coi như giải sầu!"
Vạn Uyển chống đầu, vết thương trên cổ đã bắt đầu kết vảy nhỏ, ngứa một chút đã muốn gảy ra, "Ừ, luôn tốt hơn thành phố S."
Tiếu Tồn Chi chờ chính là những lời này của cô, hào hứng từ trong phòng Vạn Uyển lấy y phục ra cửa, "Chúng ta đi mua đồ nha?"
Vạn Uyển không để ý đến anh ta, bò lên ghế chuồn vào thư phòng, thuần thục mà mở máy vi tính ra, thuần thục mà mở ra trang web X, "Bây giờ mình không muốn đi ra ngoài nhiều."
"Trong nhà không có trứng gà! Ngừơi chồng khéo cũng không thể thổi cơm khi không có gạo" Tiếu Tồn Chi nhún vai.
Vạn Uyển đứng dậy đi tới tủ giày, chọn đôi giày bình thường chưa từng đi, theo thói quen mà cài mũi chân, "Đi thôi."
Hai người một trước một sau đi ra bên ngoài viện bộ đội, Vạn Uyển một câu cũng không nói, mải miết đi bộ.
Tiếu Tồn Chi liếc nhìn xuống Vạn Uyển, váy ở nhà màu hồng nhạt cùng giày đáy bằng mềm màu trắng, tóc dài đến eo mềm mại mà bóng loáng, da trắng nõn còn bởi vì nứt da mà để lại vết màu trắng nhạt cùng vết sẹo xấu xí trên cổ làm người khác phải kinh hãi.
Yên lặng từ trong túi lấy ra một cái hộp tinh xảo, khăn quàng cổ tơ lụa vàng nhạt, đáng yêu lại không mất tao nhã, Tiếu Tồn Chi chuyển Vạn Uyển đến bên cạnh mình, đến gần buộc lại khăn quàng cổ giúp cô.
"Đi soi gương đi, hoàn toàn không nhìn thấy rồi."
Vạn Uyển bị Tiếu Tồn Chi đẩy tới trước gương bên ngoài một cửa tiệm, đầu tóc rối bời, mắt quầng thâm, vẻ mặt không còn sức sống, chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể thấy vết sẹo.
"Quá xấu!"
Tiếu Tồn Chi đem khăn quàng cổ rủ xuống ở dưới đó vòng một nơ ở trên cổ của Vạn Uyển, trong lúc vô tình đụng phải gương mặt lạnh như băng của cô, "Uyển Uyển" xúc cảm lạnh như băng khiến trái tim của Tiếu Tồn Chi run lên, hai người dựa vào rất gần, có thể nhìn thấy được ẩm ứơt nơi đáy mắt Vạn Uyển và vẻ mặt tái nhợt bị ốm đau hành hạ.
"Uyển Uyển"
Tiếu Tồn Chi cảm giác mình sắp bị ma nhập rồi, thanh âm mang theo run rẩy không cách nào khắc chế, xoa bả vai Vạn Uyển, cúi đầu muốn hôn.
Trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mặt chợt đau xót, Vạn Uyển mở miệng cắn mặt mình.
Tiếu Tồn Chi dừng động tác lại, chỉ có thể cảm thấy đau đớn ở trên mặt cùng hô hấp ươn ướt của Vạn Uyển.
"A Bạch. Mình không muốn ngay cả ngừơi bạn cũng mất đi."
Một câu nói đơn giản, liền đẩy Tiếu Tồn Chi đi xa, nhắm mắt ngừng thở, nhẹ giọng hỏi đến, "Trước đó cậu mất đi cái gì?"
Vạn Uyển không lên tiếng, giữa hô hấp thật thấp chỉ có thể nghe được cô nhẹ giọng khóc sụt sùi.
Tiếu Tồn Chi cũng nhịn không được nữa mà ôm lấy cô, tình cờ ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu ra Diệp Dực đang đứng ở đối diện nhìn về bên này.Ngoại truyện 2: Lễ độc thân
Ngoại truyện về Diệp gia có con sắp trưởng thành
Diệp Dực vừa mở cửa nhà ra liền thấy vợ ngồi khoanh tròn trên ghế sa lon, vẻ mặt khổ sở vì bị ép, nhìn người bạn nhỏ Diệp Nhuận đang ôm quả cầu nhỏ ở bên cạnh lăn lộn chơi đùa.
"Sao thế?" Diệp Dực cởi áo khoác quân trang xuống, đổi dép, vòng tay qua nách Vạn Uyển ôm cô lên.
Vạn Uyển nhìn về phía cửa chính, vẻ mặt nghiêm túc, "Em cảm thấy gả cho anh chính là sai lầm!"
Diệp Dực nhíu mày, mặc dù đã sớm quen với suy nghĩ đầy lộn xộn luôn xuất hiện bất ngờ của Vạn Uyển, nhưng lời như vậy vẫn là lần đầu tiên được nghe, "Nguyên nhân."
Vạn Uyển từ trong ngực anh nhảy dựng lên, chỉ vào người bạn nhỏ Diệp Nhuận, từ lúc ba vào cửa thì hai mắt tỏa ánh sáng mãnh liệt bò về phía bên này, "Nó! Hôm nay phản bội em, tìm anh nương tựa!"
Diệp Dực suy nghĩ một chút, khom lưng ôm Diệp Nhuận lên, mặc dù động tác không quá là thuần thục, nhưng cũng có chút dịu dàng.
"Em bỏ ra một tiếng để dạy nó gọi mẹ, phát âm rất chính xác, hoàn mỹ không tỳ vết." Vạn Uyển vô cùng đau đớn ngã trên salon, nhìn bản chính và bản sao một lớn một nhỏ của Diệp gia.
Diệp Dực nhíu mày, "Sau đó?"
Vạn Uyển đưa tay ném một miếng đồ chơi bằng xốp qua, hoàn toàn không chú ý trong ngực Diệp Dực còn có người bạn nhỏ. "Một cuộc điện thoại của anh đã phá tan nỗ lực của em một cách dễ dàng."
Diệp Dực nhìn sang bên cạnh khẽ cười, người bạn nhỏ Diệp Nhuận cũng vô cùng phối hợp, hai tay ôm chặt cổ của ba, bình tĩnh nhìn mẹ đang phát điên, phun nước bọt, lớn tiếng mà rõ ràng kêu một tiếng, "Ba Ba! Ôm!"
Vạn Uyển phát điên lao về phía họ.
Diệp Dực một tay nâng Diệp Nhuận lên, một tay khác mở rộng, khiến Vạn Uyển đúng lúc có thể nhào vào lồng ngực mình. Vạn Uyển nằm ở trong ngực anh hung dữ mà nhìn Diệp Nhuận vẫn dõng dạc nói, "Ba, ôm ~"
Diệp Dực cảm giác huyệt thái dương mình đang đập thình thịch, xem ra đã tìm được mấu chốt.
"Vạn Uyển, con sẽ gọi em là mẹ ."
"Vậy cũng không còn kịp rồi! Con của người ta lần đầu nói sẽ gọi ba hoặc mẹ, tên nhóc này thì giỏi rồi! Nói với em chính là ba và ôm!" Vạn Uyển vẫn giữ ý đồ muốn tóm lấy Diệp Nhuận lơ lửng trên không trung, tiếc rằng Diệp Dực vẫn không buông tay.
Diệp Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Vạn Uyển bởi vì kích động mà đỏ ửng, ánh mắt trong suốt lúc này càng thêm ẩm ướt nhộn nhạo, nhất thời không có kiên nhẫn, quay đầu về phía con trai trong tay ra lệnh, "Gọi mẹ."
Diệp Nhuận sợ run cả người, bọt nước miếng cũng không phun, ngoan ngoãn mở miệng, "Mẹ. . . . . . Mẹ!"
Vạn Uyển kích động lệ nóng viền mi, quả nhiên là mình sinh!
Diệp Dực nhức đầu đứng dậy thả Diệp Nhuận vào nệm trẻ em, xoay người lại ôm Vạn Uyển lên đùi mình, "Vạn Uyển, tới đây." Vừa nói vừa chỉ chỉ mặt của mình.
Vạn Uyển đã sớm cảm thấy chồng mình oai phong rồi, hôm nay như vậy, càng cảm thấy ngưỡng mộ, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh một cái, "Ông xã, anh thật đẹp trai!"
Diệp Dực chính là muốn kết quả này, bế ngang Vạn Uyển chuẩn bị vào phòng ngủ.
Người bạn nhỏ Diệp Nhuận nhìn ba mẹ càng lúc càng cách xa mình thì nổi giận, "Ba, mẹ! Con!"
"Ai nha! Diệp Nhuận lại biết nói một chữ rồi !" Vạn Uyển vốn đang bị Diệp Dực hôn đến choáng váng, một tiếng như vậy làm cho cô cực kỳ vui mừng, hai tay đẩy anh ra, trực tiếp nhảy xuống.
Diệp Dực nhìn cô đầy sức sống mà chạy đi về hướng con trai, đột nhiên cảm thấy quyết định mới vừa rồi chính là sai lầm!
"Có vào phòng ngủ hay không!"
"Không vào!" Vạn Uyển ôm con trai cười a a, "Quên nói cho anh biết, hôm nay lễ độc thân! Em không muốn con chúng ta vừa sinh ra đã trải qua ngày lễ này!"
/57
|