Trẹo chân rồi. Nhưng là loại tổn thương đến gân cốt.
Tính tình quật cường thì ai cũng có, quan trọng là thời điểm phát tác thôi. Từ khi Vạn Uyển được chuyển từ thao trường trở về đến bây giờ, ngoại trừ bôi thuốc bó thạch cao và nghỉ ngơi thì không hề nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của các đồng nghiệp.
Cho dù như vậy, thì quân y thực tập cũng rất nhàn hạ, Vạn Uyển ngồi ở trên giường bệnh, Tiếu Tồn Chi đổi thuốc cho cô.
"Để tự mình làm đi" Vạn Uyển muốn cướp vải thuốc, nhưng đã bị Tiếu Tồn Chi cản lại.
"Cậu là học sinh khoa chỉnh hình à?" Tiếu Tồn Chi cắt ngang cô, "Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu sức lực, bình thường mình kéo cậu cũng không động đậy, không hiểu sao hôm nay lại ra thao trường?"
Vạn Uyển sửng sốt một chút, quay đầu, rồi buồn buồn trả lời, "Không có gì"
"Quân diễn đã đánh cho đầu óc của cậu tàn phế rồi à?" Tiếu Tồn Chi thấy cô quay đầu đi, cho rằng mình nặng tay làm cô đau, vội vàng buông lỏng băng gạc ra.
"Đúng là thiếu não rồi, nhưng sai lầm không phải ở quân diễn."
Tiếu Tồn Chi cười ha hả, cúi đầu che khuất tầm mắt, Vạn Uyển chỉ có thể nhìn được má lúm đồng tiền của anh ta.
"A Bạch, cậu từng có người trong lòng không?"
Động tác cuả Tiếu Tồn Chi cứng đờ một chút, sau đó miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Vạn Uyển, "Sao lại hỏi như thế?"
"Thích một người thì sẽ như thế nào?" Vạn Uyển cảm thấy mũi cay cay, mắt chát chát, làm thế nào cũng không quên bộ dạng lúc Diệp Dực chạy qua mình buổi sáng, lạnh nhạt mà xa lánh, lạnh nhạt mà nghiêm túc.
Tiếu Tồn Chi cười cười, "Thích một người thì sẽ thường nghĩ đến người ấy."
"Luôn luôn sao?"
"Ừ"
Vạn Uyển cúi đầu không lên tiếng.
"Bữa trưa cũng chưa ăn, bữa tối muốn ăn không?" Tiếu Tồn Chi lấy điện thoại di động ra, phóng to một hình ảnh lên "Nghe nói cái này có thể làm cho thèm ăn."
"Thật sao?" Vạn Uyển ỉu xìu mà trả lời, "Nhưng mà mình không đói bụng."
"Mình làm thử một chút, cậu không muốn ăn thì mình ăn chứ sao."
Vạn Uyển vừa định gật đầu, thì điện thoại của Tiếu Tồn Chi vang lên. Anh ra dấu tay xin lỗi, rồi đứng dậy nghe điện thoại.
"Nhất định phải tối nay sao?" Tiếu Tồn Chi cau mày, xoay người nhìn Vạn Uyển.
Vạn Uyển lắc đầu, dùng khẩu hình nói cho anh ta biết tự mình có thể đến phòng ăn ăn cơm. Tiếu Tồn Chi dùng ngón tay chỉ chỉ Vạn Uyển, vẻ mặt nghiêm túc.
Vạn Uyển bật cười hì hì, rồi dùng sức gật đầu, "Nhất định mà, yên tâm đi."
Tiếu Tồn Chi vừa gọi điện thoại vừa thu dọn đồ đạc, cuối cùng vẫn còn dừng lại ở cửa một chút, rồi quay đầu nói với Vạn Uyển. Vạn Uyển gật gù bày tỏ tuân lệnh.
Một lát sau bác sĩ Vương tới, giọng lúng túng hỏi Vạn Uyển có thể thay ca với mình hay không, vì trong nhà có chút việc gấp. Vạn Uyển dĩ nhiên gật đầu, dù sao mình cũng đang là người nhàn nhã thoải mái nhất.
Trực ban mãi cho đến mười một giờ rưỡi, trong đó chỉ có một chiến sĩ đau bụng, một chiến sĩ phát sốt, Vạn Uyển một mình nhảy chân đi kê đơn thuốc treo truyền dịch cho bọn họ. Bận đến gần mười hai giờ mới xem như giải quyết toàn bộ, Vạn Uyển tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, mới vừa loay hoay nên quên đổi thuốc, buồn bực đến khó chịu, nhảy lên nhảy xuống cũng càng ngày càng đau. Tiện tay cầm nhiệt kế, có hơi sốt nhẹ, Vạn Uyển suy nghĩ có nên tiêm thuốc giảm đau cho mình hay không.
Mới đẩy ống tiêm xuống, Vạn Uyển thiếu chút nữa đã bị tiếng chuông tin nhắn của mình làm cho sợ tới mức trực tiếp làm gãy kim tiêm.
Lộ Lộ: ngày mai mình đi mộ, cậu tới không? Mang chút đồ anh ấy thích ăn thôi.
Vạn Uyển buông địên thoại di động, sao lại quên ngày mai là ngày giỗ của anh ấy chứ? Vạn Uyển ngay cả đồ cũng không dọn dẹp, điện thoại di động bị ném rớt pin ra, Vạn Uyển không ngồi xổm được, hấp tấp đến mức cứ thế xoay vòng vòng. Đã sớm qua thời gian tắt đèn, muốn tìm người phải đến phòng trực, bên ngoài lại mưa xuống, từ phòng y tế tới đó rồi đến cửa chính thật sự là quá lãng phí thời gian.
Vạn Uyển cầm một cái dù, mang theo rất nhiều đồ, cũng không kịp kiểm tra trực tiếp nhảy ra ngoài, chạy tới sớm một chút có lẽ còn có rất nhiều cửa hàng mở cửa.
Đồng Niệm vẫn đứng ở bên cạnh, Diệp phó đoàn trưởng còn chưa có ngủ mình sao có thể trở về phòng ngủ. Đồng chí nhỏ Đồng thở dài, thấy từ buổi sáng luyện tập sau khi trở về thì vẫn vùi đầu xem báo cáo, bận đến mức ngay cả mở cuộc họp thảo luận cuối tháng thăng lên đoàn phó đoàn nhà mình cũng lạnh nhạt tham gia, vô cùng nhức đầu.
Buổi sáng à. . . . . . Đồng Niệm bưng cái ly hồi tưởng lại, hình như bác sĩ Tiếu cũng không vui, nguyên nhân chủ yếu là em gái Vạn vấp ngã. Ai. . . . . . Chính là cái nguyên nhân chủ yếu này đưa đến bi kịch của cả ngày hôm nay, thật đáng sợ. Phàm là có người vọng tưởng nói chuyện với Diệp phó đoàn đều sẽ bị anh ấy lộ ra hơi thở chớ quấy rầy rất mạnh làm người ta sợ tới mức bỏ trốn mất dạng, văn thư trẻ cũng tự mình biết rất khổ, tôi cũng không phải là bộ ngoại giao, Đồng Niệm treo xong thường phục của Diệp Dực.
Diệp Dực xoa xoa cổ, quả thật so với lúc huấn luyện ở Đại Đội Đặc Chủng còn mệt hơn gấp trăm lần. Quay mặt nhìn Đồng Niệm một chút, cậu ấy cũng sắp nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi rồi, Diệp Dực đứng dậy rót nước, đi tới bên giường thì mới biết ở bên ngoài trời mưa vẫn còn lớn, căn cứ vào khí trời thì ngày mai thao trường sẽ đóng băng, đội ngũ chỉnh tề thể dục buổi sáng tất sẽ có sai lầm. Diệp Dực cau mày, trong nháy mắt liền nghĩ đến một loạt chuyện không vui của sáng sớm hôm nay. Cầm điện thoại di động lên, xoa xoa hai cái, Diệp Dực suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho cô ấy hay không, cô ngốc ấy tuy là hơi vụng về ngốc ngếch một chút, không có nghĩa là không hiểu tình cảnh của mình. Sẽ không có chuyện gì đâu, bác sĩ Vương cũng báo cáo qua thương thế của cô ấy rồi, Diệp Dực cân nhắc một chút, vẫn là để điện thoại di dộng xuống, đứng ở phía trước cửa sổ.
Đột nhiên, bóng dáng màu trắng đang ở trên đường nhỏ hấp dẫn anh. Từng huấn luyện qua ở bộ đội đặc chủng, trong nháy mắt Diệp Dực liền phán định tình huống toàn thân bóng dáng kia, là phái nữ đi đứng không tiện,.
"Chỉ tìm chuyện cho mình thôi!" Diệp Dực nặng nề để ly xuống, cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên rồi chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đồng chí nhỏ Đồng Niệm mới vừa bị giật mình tỉnh giấc chạy theo ở phía sau.
Làm cái gì vậy nhỉ! ! May mắn là buổi tối, nếu như là ban ngày bị người thấy bộ dáng này của phó đoàn, chắc là phải phái một pháo binh đến mới có thể đuổi đi hết người chứng kiến.
Diệp Dực khởi động xe, trong nháy mắt đèn xe mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Uyển đều là giọt nước, tóc dài ướt đến mức có thể chảy nhỏ giọt rồi, trong mắt lại lộ ra một loại kiên nghị cùng nóng nảy, hoàn toàn không để ý bên cạnh xảy ra chuyện gì. Diệp Dực mặt lạnh lái xe đến bên cạnh cô, quay cửa kính xe xuống, "Đi lên."
Vạn Uyển hiển nhiên bị xe đột nhiên xuất hiện mà sợ hết hồn, híp mắt nhìn người tới một chút, quả quyết lắc đầu, giọng nói xa lánh, "Phó Đoàn Trưởng trễ như thế còn không nghỉ ngơi à, tôi không vội, tự mình đi cũng được."
Buổi tối khí trời quá rét lạnh, ngay cả xe taxi cũng đã giảm bớt, Vạn Uyển mặc áo lông, cố gắng rụt sâu cổ vào áo.
Diệp Dực nhìn thấy mặt cô rõ ràng là tái nhợt, kỳ lạ là khi nghĩ tới buổi sáng giống như đến gần thấy mặt cô lúc ấm áp lúc đỏ rừng rực, có chút không vui.
"Đứng lại."
Vạn Uyển tiếp tục đi về phía trước. Nghe được sau lưng có tiếng đóng cửa xe thật mạnh, còn có ủng quân nhân ở trong nước giẫm ra tiếng bành bạch, lần đầu Vạn Uyển cảm thấy mình bị thương là một chuyện rất tức giận, muốn đi nhanh cũng không được. Ngoài dự đoán, một đôi tay bắt lấy mình, trong mạnh mẽ còn mang theo lửa giận. Vạn Uyển đối với hơi thở sau lưng không xa lạ gì, dựa vào thuật phòng sói lúc ở trường cấp 3 Lộ Ninh dạy lập tức đánh qua, chút chiêu thuật nhỏ này đối với Diệp Dực mà nói chỉ có thể coi là gãi ngứa, thoáng dùng lực đã chống được Vạn Uyển.
"Ra tay đánh người?" Diệp Dực nhíu mày.
Mưa càng xuống càng lớn, mưa xuôi theo tóc mái chảy xuống, Vạn Uyển hất trán thấy biểu tình không thể làm gì lại buồn cười của Diệp Dực, tức giận lại tăng lên, "Đúng là đánh anh! Chưa từng gặp qua người ngu như anh sao X!"
Diệp Dực nhíu mày, "Mắng người?"
"Buổi sáng tôi ngã rồi ! !"
Diệp Dực gật đầu, bắt lấy tay Vạn Uyển không có ý buông ra, nhìn cô một lúc thấy dáng vẻ vẫn còn tức giận mới thở dài, "Anh là đàn ông, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh cũng là quân nhân!"
Cách màn mưa, mặc dù Vạn Uyển không thể thấy rõ biểu tình của Diệp dực, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối thoại từng chữ từng câu với mình như vậy, Vạn Uyển cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ, nếu như mình đứng ở một vị trí cần phải gánh vác chiến sĩ, vinh dự, quốc gia, thì áp lực to lớn cỡ nào, làm sao có thể sẽ phó thác cho người khác.
Diệp Dực thấy Vạn Uyển nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn rồi cúi đầu, cũng biết là cô đã hiểu hơn phân nửa, tay cũng nới lỏng không ít, vừa định tiếp tục yêu cầu cô lên xe, thì Vạn Uyển đẩy anh ra, nhảy lên mà chạy trốn.
Diệp Dực đối với hành động chạy trốn của Vạn Uyển không kịp đề phòng, nhìn cô nhảy chân đi về phía trước, thì sửng sốt một giây, rồi tựa vào bên cạnh xe đốt điếu thuốc, khóe miệng nâng lên cười. Cô bé này, thật là phục.
Vạn Uyển im lặng đi ở bên đường, phía sau có xe việt dã đi theo, một người một xe giằng co nhau.
Vạn Uyển nhớ gần đây có một cửa hàng bán bánh, không biết đã đóng cửa từ lúc nào? Vạn Uyển sững sờ đứng ở cửa tiệm, trong đầu đột nhiên liền lộ ra ra bộ dạng lúc anh ăn bánh ngọt, một lần cuối lúc anh cầm lấy tay của mình, ánh mắt kiên định.
"Làm thế nào bây giờ, Lập Nam ăn không được rồi." Vạn Uyển trên đầu được đội áo khoác ngoài, Diệp Dực đứng ở bên người cô, một tay cầm đôi tay lạnh như băng của Vạn Uyển, ngẩng đầu nhìn quán bánh hấp đã đóng cửa.
" Bánh gì?"
Vạn Uyển bị Diệp Dực ôm vào trong ngực, ngăn cách với nước mưa bên ngoài, Vạn Uyển nhắm mắt lại, nhớ lại Lập Nam luôn cầm ở trên tay một túi bánh ngọt, mỗi đêm hai người ở phòng thí nghiệm bụng đói kêu vang không có tiền ăn cơm thì lúc ăn cơm anh sẽ làm bánh ngọt.
"Trong suốt mềm nhũn, cho thêm hoa quế, cẩu kỷ (thuốc đông y), ăn ngọt ngọt đắng đắng."
Diệp Dực cau mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, "Làm trao đổi, em phải nói cho anh biết anh ta xảy ra chuyện gì."
"Qua một thời gian được không?" Vạn Uyển thoát khỏi cái ôm của Diệp Dực, "Anh phải đáp ứng. . . . . ."
"Không ép em" Diệp Dực cắt lời của cô, nhìn thẳng vào mắt Vạn Uyển, khiến cho tâm tình nôn nóng của Vạn Uyển trở nên an tĩnh rất nhiều.
"Làm cái bánh đó bình thường phải mấy bao nhiêu thời gian?"
"Không biết" Vạn Uyển nói thật.
Diệp Dực do dự một chút, lấy điện thoại di động ra thuần thục ấn một dãy số, qua một thời gian rất lâu bên kia mới nhận.
Giọng nữ mơ mơ màng màng, rạng sáng bị đánh thức nên khó chịu phát huy đến mức tận cùng, "Nói! ! Anh có chuyện gì đặc biệt sao? ! ! Có biết bổn cô nương cần đủ giấc ngủ hay không! Có biết em làm nhiệm vụ vừa mới trở về hay không, đàn ông các anh đều không phải là đồ tốt! Chết tiệt!"
Diệp Dực vẫn là dáng vẻ ung dung, hoàn toàn không vì lửa giận trong điện thoại mà có chút biểu tình, rất có kinh nghiệm mà để điện thoại cách lỗ tai xa một mét.
Mà vẻ mặt lúc này của bạn học Vạn Uyển không thể dùng ngôn ngữ bình thường để hình dung, quá kinh hãi.
Cô gái bên kia điện thoại vẫn còn đang rống giận, Vạn Uyển có chút sợ chọt Diệp Dực một cái, "Trễ như thế. . . . . . không được tốt lắm?"
Diệp Dực lắc đầu, trong mắt thoáng qua một tia hài hước, "Diệp Ngôn từ nhỏ đã như vậy."
Diệp Ngôn. Vạn Uyển run rẩy chỉ chỉ điện thoại di động, "Một họ với anh à"
Không đợi Diệp Dực trả lời, cô gái bên kia điện thoại liền trả lời, "Anh hai à! Dầu gì em cũng là em gái ruột của anh, hành hạ em rất vui sao?"
Vạn Uyển hóa đá. Hai anh em nhà này thật sự tính tình khác biệt quá lớn.
"Em gái ruột" Diệp Dực nhàn nhạt giải thích,
"Em đã nói với anh! Nói theo y học, anh chính là em trai của em đúng không! Ít phách lối với lão nương đây đi!"
"Em gái của anh thật thẳng thắn" Vạn Uyển nhìn điện thoại di động bị đột nhiên chấn động mà nâng cao giọng.
"Diệp Ngôn, làm một cái bánh ngọt, hai giờ làm xong." Diệp Dực cũng không nói nhảm, giọng nói sử dụng mệnh lệnh.
"Hiện tại? ? ? Còn không bằng giết em!"
Vạn Uyển nhìn cửa hàng đóng cửa, đã tuyệt vọng, bánh ngọt thật sự là không thể nào. Len lén bấm điện thoại của Lộ Ninh, ai ngờ điện thoại bị cướp đi. Diệp Dực từ trên cao nhìn xuống cô, "Diệp Ngôn làm bánh ngọt hạng nhất, nói cho con bé ấy biết là dạng gì."
Vạn Uyển nhận lấy điện thoại, nói đơn giản về bánh ngọt trong trí nhớ, điện thoại di động vẫn luôn cách lỗ tai rất xa.
"Chị là bạn gái của anh trai em?"
"Không phải" Vạn Uyển lúng túng trả lời, "Anh ấy là lãnh đạo của tôi."
"Stop! Cái tên Diệp Dực kia chưa bao giờ giúp người đến mức độ này." Diệp Ngôn chẳng thèm quan tâm, "Được, chị dâu nhỏ, coi như em đưa trước quà kết hôn."
Vạn Uyển cảm giác mặt của mình lúc này chắc chắn đã rất hồng rồi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "Cô. . . . . . Cô thật sự. . . . . . lầm rồi!"
Diệp Ngôn cười ha ha , "Kêu anh của em dẫn chị đến đây đi, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành ~ chị dâu nhỏ ~" cúp điện thoại
Vạn Uyển nhìn Diệp Dực vẫn đứng ở bên cạnh, 囧 được một lúc cũng không biết mở miệng thế nào.
Diệp Dực mở cửa xe, "Đi lên, dẫn em đi đến chỗ Diệp Ngôn."
Vạn Uyển lần này ngoan ngoãn lên xe.
Xe vào một khu nhỏ, mặc dù là buổi tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra cấp bậc khu này rất cao, Diệp Dực dừng xe ở nhà để xe, rồi ấn thang máy.
"Có sợ chó hay không?"
Vạn Uyển tưởng tượng thấy con chó trắng nhỏ sang trọng mà mẹ nuôi, "Không sợ."
Diệp Dực nhìn ánh mắt của Vạn Uyển tràn đầy hướng về cùng yêu thương, thở dài một chút.
Thang máy dừng ở lầu mười một, Diệp Dực mới vừa mở cửa, thân thủ có khá hơn nữa cũng không thể ngăn cản một con chó nặng đến 130 cân lao về phía Vạn Uyển. Cô Vạn còn chưa kịp phản ứng, đã bị một con vật khổng lồ ép đến trên mặt đất, sau đó chính là nước miếng dinh dính cùng với mùi sữa tắm dâu tây xông vào mũi. Tiếp theo, chính là một tiếng bạo rống, "Tiểu Mễ, trở lại!"
Vạn Uyển bò dậy, nhìn lông vàng bên cạnh hưng phấn dị thường, nắm lấy ống quần của Diệp Dực, "Đây là. . . . . . Tiểu Mễ?"
Diệp Ngôn mặc tạp dề cầm cái xẻng chạy ra, "Ai nha ai nha, mau vào, Tiểu Mễ chính là thấy người tới thì điên khùng, em không cho nó cắn người thì tuyệt đối sẽ không hạ miệng."
Đây cũng không quan trọng! Diệp Ngôn mới là quan trọng, Vạn Uyển nhìn lên mỹ nữ
có vóc người cao gầy, cân xứng ở trước mặt, giống y như Diệp đại nhân, có sóng mũi cao, đôi môi mỏng, cùng dáng thảnh thơi hoàn mỹ khi giơ tay nhấc chân. Vạn Uyển nhìn lại Diệp Dực một chút. Hai anh em, một trai đẹp một mỹ nữ! Có muốn như vậy hay không a a a a!
Diệp Ngôn giống như phát hiện Vạn Uyển đang suy nghĩ gì, ngồi chồm hổm chế nhạo cô, "Như thế nào? Cảm thấy anh em đẹp trai hay là em xinh đẹp?"
"Đều xinh đẹp" Vạn Uyển cảm thấy tự ti. Tâm tình của Diệp Ngôn rất tốt nên cười ha ha, "Mau vào đi, loại bánh ngọt kia của chị làm xong rồi, lập tức có thể ra lò."
Diệp Dực trực tiếp vào phòng bếp, thuận tay cầm một túi chocolate cùng nước trái cây đưa cho Vạn Uyển ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
"Diệp đại nhân ~ Diệp đại nhân ~"
"Ừ" Diệp Dực mở mắt, liếc Vạn Uyển.
"Em gái anh kết hôn rồi sao?" Vạn Uyển chú ý tới một bộ trang phục nam trên giá áo.
"Ừ, thuộc hạ của Tả Diệc, bộ đội đặc chủng." Diệp Dực chỉ chỉ một bộ quân trang treo bên cạnh.
"Sao nhà của anh nghề nghiệp khô khan, ngay cả hôn nhân cũng khô khan?"
Diệp Dực nhìn Vạn Uyển, nhíu mày, "Em đầu quân?"
"Không cần!" Vạn Uyển lắc đầu
"Hôn nhân của em cũng không khô khan."
Tính tình quật cường thì ai cũng có, quan trọng là thời điểm phát tác thôi. Từ khi Vạn Uyển được chuyển từ thao trường trở về đến bây giờ, ngoại trừ bôi thuốc bó thạch cao và nghỉ ngơi thì không hề nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của các đồng nghiệp.
Cho dù như vậy, thì quân y thực tập cũng rất nhàn hạ, Vạn Uyển ngồi ở trên giường bệnh, Tiếu Tồn Chi đổi thuốc cho cô.
"Để tự mình làm đi" Vạn Uyển muốn cướp vải thuốc, nhưng đã bị Tiếu Tồn Chi cản lại.
"Cậu là học sinh khoa chỉnh hình à?" Tiếu Tồn Chi cắt ngang cô, "Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu sức lực, bình thường mình kéo cậu cũng không động đậy, không hiểu sao hôm nay lại ra thao trường?"
Vạn Uyển sửng sốt một chút, quay đầu, rồi buồn buồn trả lời, "Không có gì"
"Quân diễn đã đánh cho đầu óc của cậu tàn phế rồi à?" Tiếu Tồn Chi thấy cô quay đầu đi, cho rằng mình nặng tay làm cô đau, vội vàng buông lỏng băng gạc ra.
"Đúng là thiếu não rồi, nhưng sai lầm không phải ở quân diễn."
Tiếu Tồn Chi cười ha hả, cúi đầu che khuất tầm mắt, Vạn Uyển chỉ có thể nhìn được má lúm đồng tiền của anh ta.
"A Bạch, cậu từng có người trong lòng không?"
Động tác cuả Tiếu Tồn Chi cứng đờ một chút, sau đó miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Vạn Uyển, "Sao lại hỏi như thế?"
"Thích một người thì sẽ như thế nào?" Vạn Uyển cảm thấy mũi cay cay, mắt chát chát, làm thế nào cũng không quên bộ dạng lúc Diệp Dực chạy qua mình buổi sáng, lạnh nhạt mà xa lánh, lạnh nhạt mà nghiêm túc.
Tiếu Tồn Chi cười cười, "Thích một người thì sẽ thường nghĩ đến người ấy."
"Luôn luôn sao?"
"Ừ"
Vạn Uyển cúi đầu không lên tiếng.
"Bữa trưa cũng chưa ăn, bữa tối muốn ăn không?" Tiếu Tồn Chi lấy điện thoại di động ra, phóng to một hình ảnh lên "Nghe nói cái này có thể làm cho thèm ăn."
"Thật sao?" Vạn Uyển ỉu xìu mà trả lời, "Nhưng mà mình không đói bụng."
"Mình làm thử một chút, cậu không muốn ăn thì mình ăn chứ sao."
Vạn Uyển vừa định gật đầu, thì điện thoại của Tiếu Tồn Chi vang lên. Anh ra dấu tay xin lỗi, rồi đứng dậy nghe điện thoại.
"Nhất định phải tối nay sao?" Tiếu Tồn Chi cau mày, xoay người nhìn Vạn Uyển.
Vạn Uyển lắc đầu, dùng khẩu hình nói cho anh ta biết tự mình có thể đến phòng ăn ăn cơm. Tiếu Tồn Chi dùng ngón tay chỉ chỉ Vạn Uyển, vẻ mặt nghiêm túc.
Vạn Uyển bật cười hì hì, rồi dùng sức gật đầu, "Nhất định mà, yên tâm đi."
Tiếu Tồn Chi vừa gọi điện thoại vừa thu dọn đồ đạc, cuối cùng vẫn còn dừng lại ở cửa một chút, rồi quay đầu nói với Vạn Uyển. Vạn Uyển gật gù bày tỏ tuân lệnh.
Một lát sau bác sĩ Vương tới, giọng lúng túng hỏi Vạn Uyển có thể thay ca với mình hay không, vì trong nhà có chút việc gấp. Vạn Uyển dĩ nhiên gật đầu, dù sao mình cũng đang là người nhàn nhã thoải mái nhất.
Trực ban mãi cho đến mười một giờ rưỡi, trong đó chỉ có một chiến sĩ đau bụng, một chiến sĩ phát sốt, Vạn Uyển một mình nhảy chân đi kê đơn thuốc treo truyền dịch cho bọn họ. Bận đến gần mười hai giờ mới xem như giải quyết toàn bộ, Vạn Uyển tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, mới vừa loay hoay nên quên đổi thuốc, buồn bực đến khó chịu, nhảy lên nhảy xuống cũng càng ngày càng đau. Tiện tay cầm nhiệt kế, có hơi sốt nhẹ, Vạn Uyển suy nghĩ có nên tiêm thuốc giảm đau cho mình hay không.
Mới đẩy ống tiêm xuống, Vạn Uyển thiếu chút nữa đã bị tiếng chuông tin nhắn của mình làm cho sợ tới mức trực tiếp làm gãy kim tiêm.
Lộ Lộ: ngày mai mình đi mộ, cậu tới không? Mang chút đồ anh ấy thích ăn thôi.
Vạn Uyển buông địên thoại di động, sao lại quên ngày mai là ngày giỗ của anh ấy chứ? Vạn Uyển ngay cả đồ cũng không dọn dẹp, điện thoại di động bị ném rớt pin ra, Vạn Uyển không ngồi xổm được, hấp tấp đến mức cứ thế xoay vòng vòng. Đã sớm qua thời gian tắt đèn, muốn tìm người phải đến phòng trực, bên ngoài lại mưa xuống, từ phòng y tế tới đó rồi đến cửa chính thật sự là quá lãng phí thời gian.
Vạn Uyển cầm một cái dù, mang theo rất nhiều đồ, cũng không kịp kiểm tra trực tiếp nhảy ra ngoài, chạy tới sớm một chút có lẽ còn có rất nhiều cửa hàng mở cửa.
Đồng Niệm vẫn đứng ở bên cạnh, Diệp phó đoàn trưởng còn chưa có ngủ mình sao có thể trở về phòng ngủ. Đồng chí nhỏ Đồng thở dài, thấy từ buổi sáng luyện tập sau khi trở về thì vẫn vùi đầu xem báo cáo, bận đến mức ngay cả mở cuộc họp thảo luận cuối tháng thăng lên đoàn phó đoàn nhà mình cũng lạnh nhạt tham gia, vô cùng nhức đầu.
Buổi sáng à. . . . . . Đồng Niệm bưng cái ly hồi tưởng lại, hình như bác sĩ Tiếu cũng không vui, nguyên nhân chủ yếu là em gái Vạn vấp ngã. Ai. . . . . . Chính là cái nguyên nhân chủ yếu này đưa đến bi kịch của cả ngày hôm nay, thật đáng sợ. Phàm là có người vọng tưởng nói chuyện với Diệp phó đoàn đều sẽ bị anh ấy lộ ra hơi thở chớ quấy rầy rất mạnh làm người ta sợ tới mức bỏ trốn mất dạng, văn thư trẻ cũng tự mình biết rất khổ, tôi cũng không phải là bộ ngoại giao, Đồng Niệm treo xong thường phục của Diệp Dực.
Diệp Dực xoa xoa cổ, quả thật so với lúc huấn luyện ở Đại Đội Đặc Chủng còn mệt hơn gấp trăm lần. Quay mặt nhìn Đồng Niệm một chút, cậu ấy cũng sắp nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi rồi, Diệp Dực đứng dậy rót nước, đi tới bên giường thì mới biết ở bên ngoài trời mưa vẫn còn lớn, căn cứ vào khí trời thì ngày mai thao trường sẽ đóng băng, đội ngũ chỉnh tề thể dục buổi sáng tất sẽ có sai lầm. Diệp Dực cau mày, trong nháy mắt liền nghĩ đến một loạt chuyện không vui của sáng sớm hôm nay. Cầm điện thoại di động lên, xoa xoa hai cái, Diệp Dực suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho cô ấy hay không, cô ngốc ấy tuy là hơi vụng về ngốc ngếch một chút, không có nghĩa là không hiểu tình cảnh của mình. Sẽ không có chuyện gì đâu, bác sĩ Vương cũng báo cáo qua thương thế của cô ấy rồi, Diệp Dực cân nhắc một chút, vẫn là để điện thoại di dộng xuống, đứng ở phía trước cửa sổ.
Đột nhiên, bóng dáng màu trắng đang ở trên đường nhỏ hấp dẫn anh. Từng huấn luyện qua ở bộ đội đặc chủng, trong nháy mắt Diệp Dực liền phán định tình huống toàn thân bóng dáng kia, là phái nữ đi đứng không tiện,.
"Chỉ tìm chuyện cho mình thôi!" Diệp Dực nặng nề để ly xuống, cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên rồi chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đồng chí nhỏ Đồng Niệm mới vừa bị giật mình tỉnh giấc chạy theo ở phía sau.
Làm cái gì vậy nhỉ! ! May mắn là buổi tối, nếu như là ban ngày bị người thấy bộ dáng này của phó đoàn, chắc là phải phái một pháo binh đến mới có thể đuổi đi hết người chứng kiến.
Diệp Dực khởi động xe, trong nháy mắt đèn xe mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Uyển đều là giọt nước, tóc dài ướt đến mức có thể chảy nhỏ giọt rồi, trong mắt lại lộ ra một loại kiên nghị cùng nóng nảy, hoàn toàn không để ý bên cạnh xảy ra chuyện gì. Diệp Dực mặt lạnh lái xe đến bên cạnh cô, quay cửa kính xe xuống, "Đi lên."
Vạn Uyển hiển nhiên bị xe đột nhiên xuất hiện mà sợ hết hồn, híp mắt nhìn người tới một chút, quả quyết lắc đầu, giọng nói xa lánh, "Phó Đoàn Trưởng trễ như thế còn không nghỉ ngơi à, tôi không vội, tự mình đi cũng được."
Buổi tối khí trời quá rét lạnh, ngay cả xe taxi cũng đã giảm bớt, Vạn Uyển mặc áo lông, cố gắng rụt sâu cổ vào áo.
Diệp Dực nhìn thấy mặt cô rõ ràng là tái nhợt, kỳ lạ là khi nghĩ tới buổi sáng giống như đến gần thấy mặt cô lúc ấm áp lúc đỏ rừng rực, có chút không vui.
"Đứng lại."
Vạn Uyển tiếp tục đi về phía trước. Nghe được sau lưng có tiếng đóng cửa xe thật mạnh, còn có ủng quân nhân ở trong nước giẫm ra tiếng bành bạch, lần đầu Vạn Uyển cảm thấy mình bị thương là một chuyện rất tức giận, muốn đi nhanh cũng không được. Ngoài dự đoán, một đôi tay bắt lấy mình, trong mạnh mẽ còn mang theo lửa giận. Vạn Uyển đối với hơi thở sau lưng không xa lạ gì, dựa vào thuật phòng sói lúc ở trường cấp 3 Lộ Ninh dạy lập tức đánh qua, chút chiêu thuật nhỏ này đối với Diệp Dực mà nói chỉ có thể coi là gãi ngứa, thoáng dùng lực đã chống được Vạn Uyển.
"Ra tay đánh người?" Diệp Dực nhíu mày.
Mưa càng xuống càng lớn, mưa xuôi theo tóc mái chảy xuống, Vạn Uyển hất trán thấy biểu tình không thể làm gì lại buồn cười của Diệp Dực, tức giận lại tăng lên, "Đúng là đánh anh! Chưa từng gặp qua người ngu như anh sao X!"
Diệp Dực nhíu mày, "Mắng người?"
"Buổi sáng tôi ngã rồi ! !"
Diệp Dực gật đầu, bắt lấy tay Vạn Uyển không có ý buông ra, nhìn cô một lúc thấy dáng vẻ vẫn còn tức giận mới thở dài, "Anh là đàn ông, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh cũng là quân nhân!"
Cách màn mưa, mặc dù Vạn Uyển không thể thấy rõ biểu tình của Diệp dực, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối thoại từng chữ từng câu với mình như vậy, Vạn Uyển cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ, nếu như mình đứng ở một vị trí cần phải gánh vác chiến sĩ, vinh dự, quốc gia, thì áp lực to lớn cỡ nào, làm sao có thể sẽ phó thác cho người khác.
Diệp Dực thấy Vạn Uyển nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn rồi cúi đầu, cũng biết là cô đã hiểu hơn phân nửa, tay cũng nới lỏng không ít, vừa định tiếp tục yêu cầu cô lên xe, thì Vạn Uyển đẩy anh ra, nhảy lên mà chạy trốn.
Diệp Dực đối với hành động chạy trốn của Vạn Uyển không kịp đề phòng, nhìn cô nhảy chân đi về phía trước, thì sửng sốt một giây, rồi tựa vào bên cạnh xe đốt điếu thuốc, khóe miệng nâng lên cười. Cô bé này, thật là phục.
Vạn Uyển im lặng đi ở bên đường, phía sau có xe việt dã đi theo, một người một xe giằng co nhau.
Vạn Uyển nhớ gần đây có một cửa hàng bán bánh, không biết đã đóng cửa từ lúc nào? Vạn Uyển sững sờ đứng ở cửa tiệm, trong đầu đột nhiên liền lộ ra ra bộ dạng lúc anh ăn bánh ngọt, một lần cuối lúc anh cầm lấy tay của mình, ánh mắt kiên định.
"Làm thế nào bây giờ, Lập Nam ăn không được rồi." Vạn Uyển trên đầu được đội áo khoác ngoài, Diệp Dực đứng ở bên người cô, một tay cầm đôi tay lạnh như băng của Vạn Uyển, ngẩng đầu nhìn quán bánh hấp đã đóng cửa.
" Bánh gì?"
Vạn Uyển bị Diệp Dực ôm vào trong ngực, ngăn cách với nước mưa bên ngoài, Vạn Uyển nhắm mắt lại, nhớ lại Lập Nam luôn cầm ở trên tay một túi bánh ngọt, mỗi đêm hai người ở phòng thí nghiệm bụng đói kêu vang không có tiền ăn cơm thì lúc ăn cơm anh sẽ làm bánh ngọt.
"Trong suốt mềm nhũn, cho thêm hoa quế, cẩu kỷ (thuốc đông y), ăn ngọt ngọt đắng đắng."
Diệp Dực cau mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, "Làm trao đổi, em phải nói cho anh biết anh ta xảy ra chuyện gì."
"Qua một thời gian được không?" Vạn Uyển thoát khỏi cái ôm của Diệp Dực, "Anh phải đáp ứng. . . . . ."
"Không ép em" Diệp Dực cắt lời của cô, nhìn thẳng vào mắt Vạn Uyển, khiến cho tâm tình nôn nóng của Vạn Uyển trở nên an tĩnh rất nhiều.
"Làm cái bánh đó bình thường phải mấy bao nhiêu thời gian?"
"Không biết" Vạn Uyển nói thật.
Diệp Dực do dự một chút, lấy điện thoại di động ra thuần thục ấn một dãy số, qua một thời gian rất lâu bên kia mới nhận.
Giọng nữ mơ mơ màng màng, rạng sáng bị đánh thức nên khó chịu phát huy đến mức tận cùng, "Nói! ! Anh có chuyện gì đặc biệt sao? ! ! Có biết bổn cô nương cần đủ giấc ngủ hay không! Có biết em làm nhiệm vụ vừa mới trở về hay không, đàn ông các anh đều không phải là đồ tốt! Chết tiệt!"
Diệp Dực vẫn là dáng vẻ ung dung, hoàn toàn không vì lửa giận trong điện thoại mà có chút biểu tình, rất có kinh nghiệm mà để điện thoại cách lỗ tai xa một mét.
Mà vẻ mặt lúc này của bạn học Vạn Uyển không thể dùng ngôn ngữ bình thường để hình dung, quá kinh hãi.
Cô gái bên kia điện thoại vẫn còn đang rống giận, Vạn Uyển có chút sợ chọt Diệp Dực một cái, "Trễ như thế. . . . . . không được tốt lắm?"
Diệp Dực lắc đầu, trong mắt thoáng qua một tia hài hước, "Diệp Ngôn từ nhỏ đã như vậy."
Diệp Ngôn. Vạn Uyển run rẩy chỉ chỉ điện thoại di động, "Một họ với anh à"
Không đợi Diệp Dực trả lời, cô gái bên kia điện thoại liền trả lời, "Anh hai à! Dầu gì em cũng là em gái ruột của anh, hành hạ em rất vui sao?"
Vạn Uyển hóa đá. Hai anh em nhà này thật sự tính tình khác biệt quá lớn.
"Em gái ruột" Diệp Dực nhàn nhạt giải thích,
"Em đã nói với anh! Nói theo y học, anh chính là em trai của em đúng không! Ít phách lối với lão nương đây đi!"
"Em gái của anh thật thẳng thắn" Vạn Uyển nhìn điện thoại di động bị đột nhiên chấn động mà nâng cao giọng.
"Diệp Ngôn, làm một cái bánh ngọt, hai giờ làm xong." Diệp Dực cũng không nói nhảm, giọng nói sử dụng mệnh lệnh.
"Hiện tại? ? ? Còn không bằng giết em!"
Vạn Uyển nhìn cửa hàng đóng cửa, đã tuyệt vọng, bánh ngọt thật sự là không thể nào. Len lén bấm điện thoại của Lộ Ninh, ai ngờ điện thoại bị cướp đi. Diệp Dực từ trên cao nhìn xuống cô, "Diệp Ngôn làm bánh ngọt hạng nhất, nói cho con bé ấy biết là dạng gì."
Vạn Uyển nhận lấy điện thoại, nói đơn giản về bánh ngọt trong trí nhớ, điện thoại di động vẫn luôn cách lỗ tai rất xa.
"Chị là bạn gái của anh trai em?"
"Không phải" Vạn Uyển lúng túng trả lời, "Anh ấy là lãnh đạo của tôi."
"Stop! Cái tên Diệp Dực kia chưa bao giờ giúp người đến mức độ này." Diệp Ngôn chẳng thèm quan tâm, "Được, chị dâu nhỏ, coi như em đưa trước quà kết hôn."
Vạn Uyển cảm giác mặt của mình lúc này chắc chắn đã rất hồng rồi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "Cô. . . . . . Cô thật sự. . . . . . lầm rồi!"
Diệp Ngôn cười ha ha , "Kêu anh của em dẫn chị đến đây đi, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành ~ chị dâu nhỏ ~" cúp điện thoại
Vạn Uyển nhìn Diệp Dực vẫn đứng ở bên cạnh, 囧 được một lúc cũng không biết mở miệng thế nào.
Diệp Dực mở cửa xe, "Đi lên, dẫn em đi đến chỗ Diệp Ngôn."
Vạn Uyển lần này ngoan ngoãn lên xe.
Xe vào một khu nhỏ, mặc dù là buổi tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra cấp bậc khu này rất cao, Diệp Dực dừng xe ở nhà để xe, rồi ấn thang máy.
"Có sợ chó hay không?"
Vạn Uyển tưởng tượng thấy con chó trắng nhỏ sang trọng mà mẹ nuôi, "Không sợ."
Diệp Dực nhìn ánh mắt của Vạn Uyển tràn đầy hướng về cùng yêu thương, thở dài một chút.
Thang máy dừng ở lầu mười một, Diệp Dực mới vừa mở cửa, thân thủ có khá hơn nữa cũng không thể ngăn cản một con chó nặng đến 130 cân lao về phía Vạn Uyển. Cô Vạn còn chưa kịp phản ứng, đã bị một con vật khổng lồ ép đến trên mặt đất, sau đó chính là nước miếng dinh dính cùng với mùi sữa tắm dâu tây xông vào mũi. Tiếp theo, chính là một tiếng bạo rống, "Tiểu Mễ, trở lại!"
Vạn Uyển bò dậy, nhìn lông vàng bên cạnh hưng phấn dị thường, nắm lấy ống quần của Diệp Dực, "Đây là. . . . . . Tiểu Mễ?"
Diệp Ngôn mặc tạp dề cầm cái xẻng chạy ra, "Ai nha ai nha, mau vào, Tiểu Mễ chính là thấy người tới thì điên khùng, em không cho nó cắn người thì tuyệt đối sẽ không hạ miệng."
Đây cũng không quan trọng! Diệp Ngôn mới là quan trọng, Vạn Uyển nhìn lên mỹ nữ
có vóc người cao gầy, cân xứng ở trước mặt, giống y như Diệp đại nhân, có sóng mũi cao, đôi môi mỏng, cùng dáng thảnh thơi hoàn mỹ khi giơ tay nhấc chân. Vạn Uyển nhìn lại Diệp Dực một chút. Hai anh em, một trai đẹp một mỹ nữ! Có muốn như vậy hay không a a a a!
Diệp Ngôn giống như phát hiện Vạn Uyển đang suy nghĩ gì, ngồi chồm hổm chế nhạo cô, "Như thế nào? Cảm thấy anh em đẹp trai hay là em xinh đẹp?"
"Đều xinh đẹp" Vạn Uyển cảm thấy tự ti. Tâm tình của Diệp Ngôn rất tốt nên cười ha ha, "Mau vào đi, loại bánh ngọt kia của chị làm xong rồi, lập tức có thể ra lò."
Diệp Dực trực tiếp vào phòng bếp, thuận tay cầm một túi chocolate cùng nước trái cây đưa cho Vạn Uyển ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
"Diệp đại nhân ~ Diệp đại nhân ~"
"Ừ" Diệp Dực mở mắt, liếc Vạn Uyển.
"Em gái anh kết hôn rồi sao?" Vạn Uyển chú ý tới một bộ trang phục nam trên giá áo.
"Ừ, thuộc hạ của Tả Diệc, bộ đội đặc chủng." Diệp Dực chỉ chỉ một bộ quân trang treo bên cạnh.
"Sao nhà của anh nghề nghiệp khô khan, ngay cả hôn nhân cũng khô khan?"
Diệp Dực nhìn Vạn Uyển, nhíu mày, "Em đầu quân?"
"Không cần!" Vạn Uyển lắc đầu
"Hôn nhân của em cũng không khô khan."
/57
|