Hôm sau, Mộ Dung Vân Thư vừa mới xuống lầu đã cảm giác được không khí trong hành lang cực kỳ quỷ dị, mỗi bước đi, lại cảm thấy sát khí trong nhà nặng thêm một phần, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị tấn công nàng. Quỷ dị hơn là, hôm nay thậm chí không thấy bóng dáng đám anh em sinh tư vẫn luôn bám riết, chứ không nói chi đến Sở Trường Ca luôn một bộ dáng Lãnh Chúa kia.
"Tiểu thư, sao lại không có thấy Cô gia?" Lục Nhi kỳ quái hỏi.
"Em tìm hắn có chuyện gì sao?"
"Ách. . . . . . Không có." Lục Nhi vội im bặt.
Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt quét nhìn đại sảnh đường, phát hiện chỉ còn dư cái bàn ngay chính giữa là chưa có người ngồi, nàng thong thả, chậm rãi bước đi qua đó ngồi xuống.
"Cần gì?" Nói chuyện là thiếu niên mặt lạnh hôm qua, khác với những người khác trong đại sảnh, hắn mặc dù vẻ mặt lạnh như băng, nhưng không có ác ý. Dĩ nhiên, cũng không có gì thiện ý.
"Một dĩa bánh bao, một bình trà."
"Chờ." Thiếu niên mặt lạnh xoay người đi về phía phòng bếp.
Mộ Dung Vân Thư cảm giác được, khi thiếu niên mặt lạnh xoay người một nháy mắt, bên trong nhà sát khí nhất thời vọt lên cao, mà khi thiếu niên kia bưng dĩa bánh bao và trà xuất hiện lần nữa, sát khí lại đột nhiên biến mất. Những người này, rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Tiểu thư, uống trà." Lục Nhi ân cần châm trà.
Mộ Dung Vân Thư nhận lấy trà, động tác vừa nhàn nhã thưởng thức trà, vừa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chú ý động tĩnh chung quanh. Địch không động, ta không động.
Hồi lâu, có người không nhẫn nại được. "Mộ Dung Vân Thư, bí mật thông báo sơn tặc, cướp tiêu xa(*) của Trấn Viễn tiêu cục, chuyện này ngươi có thừa nhận?"
(*) Xe áp tải
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, nói: "Thừa nhận thì sao, không thừa nhận thì như thế nào?"
"Hừ! Bất kể ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, Côn Luân Lý Đao ta hôm nay cũng phải thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nữ như ngươi!"
Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ không có vẻ sợ hãi chút nào, khóe miệng thậm chí còn lộ ra nụ cười giễu cợt, nàng chậm rãi nâng chung trà nhấp nhẹ một ngụm, nhàn nhạt nói: "Xem ra Sở giáo chủ không về ngay được."
Lời vừa nói ra, đám người đều kinh hãi!
"Làm sao ngươi biết? !" Lý Đao hỏi.
Mộ Dung Vân Thư cười khinh miệt một tiếng, giọng nói bình thản như nước: "Hắn nếu có khả năng xuất hiện ngay lập tức, các hạ sao lại dám càn rỡ như thế?" "Ngươi. . . . . ." Lý Đao lộ khí xung thiên, giận dữ rút đao ra, chỉa về phía nàng nói: "Cho dù Sở Trường Ca ở chỗ này, ta cũng sẽ quyết giết không tha!"
"Ngươi dám! Ngươi dám đụng đến một sợi lông của tiểu thư nhà ta, Cô gia nhà ta nhất định không tha cho ngươi!" Lục Nhi hùng hổ nói.
Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khóe miệng, nha đầu này cũng có thời điểm trung thành bảo vệ chủ, thật hiếm có.
"Ngươi còn trông cậy vào Sở Trường Ca thay nàng ta báo thù? Ha, ha ha, ha ha ha ha. . . . . ." Lý Đao ngửa đầu cười thật to một trận, sau đó nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Hắn có thể sống đi ra khỏi Thiếu Lâm tự hay không, còn là một vấn đề!"
Mộ Dung Vân Thư run lên, trà trong chén tràn ra ngoài, vài giọt vẩy lên bàn tay.
"Tiểu thư!" Lục Nhi vội vàng móc khăn tay ra lau cho nàng, sau đó dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Cô gia có thể hay không thật. . . . . ."
"Nếu hắn dễ dàng chết như vậy, há có thể sống đến hôm nay." Thanh âm nhẹ nhàng trước sau như một .
Cái gọi là người nói vô tâm người nghe hữu ý. Một câu nói của Mộ Dung Vân Thư làm cho mọi người nhất thời thất sắc, mặt lộ vẻ bất an, bắt đầu thấp giọng nghị luận.
“Đừng để yêu nữ này dùng tà ngôn mê hoặc!" Trên đời này không người nào có thể phá vỡ Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm tự, Sở Trường Ca cũng không ngoại lệ! Các vị, chúng ta trước hết giết yêu nữ này, dùng máu của ả ta bái tế cho vô số anh hùng hảo hán chết trong tay ma giáo, đợi đến đại hội võ lâm tụ họp quần hùng, cùng giết đến tận Hắc Phong Sơn, diệt trừ ma giáo!" Lý Đao vừa nói vừa giơ tay lên, lời lẽ diễn giảng vô cùng khích lệ lòng người.
"Đúng! Giết yêu nữ, trừ ma giáo!" Không ít người rút kiếm phụ họa.
Mộ Dung Vân Thư như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, khẽ cười ra tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói một lời.
"Ngươi cười cái gì?!" Lý Đao hung tợn hỏi.
Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ không nói một lời, ăn bánh bao uống nước trà, thong thả ung dung, khí định thần nhàn, hoàn toàn không đem lời đe dọa của mọi người để ở trong mắt.
"Tiểu thư, bọn họ muốn giết tiểu thư." Lục Nhi rụt cổ, run rẩy miệng nói.
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục nên làm gì thì làm nấy. Ăn uống no đủ, xong đứng dậy rời đi.
Lý Đao vung đao ngăn nàng, "Có ta Lý Đao ở đây, ngươi đừng mong chạy trốn!"
Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt trấn định, "Các hạ muốn giết thì mời được tay, không giết thì nhường đường cho."
Lý Đao kinh hãi, không dám tin hỏi: "Ngươi thật không sợ chết?"
"Những lời này nên ta hỏi ngươi, ngươi thật không sợ chết?"
Lý Đao sợ hãi, "Ngươi hỏi thế là có ý gì?"
"Ý ngay tại chữ." Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói.
Lý Đao không hiểu, cầm đao cùng nàng giằng co một hồi lâu, chợt hiểu ra, cả kinh kêu lên: "Sở Trường Ca có phải có phương pháp phá giải Thập Bát La Hán trận hay không?"
Mộ Dung Vân Thư không lên tiếng, đưa ra một đầu ngón tay chậm rãi đẩy đao trước mặt ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi khách điếm, lên đường tới Thiếu Lâm tự.
"Lý đại hiệp, làm sao ngươi để ả đi?" Một nam nhân mặt đầy râu hỏi.
"Chờ xác nhận Sở Trường Ca chết hay sống giết nàng ta cũng không muộn." Lý Đao nói xong cũng đi về hướng Thiếu Lâm tự.
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đi theo sau đó.
Lên Thiếu Lâm tự chỉ có một con đường, đường núi hẹp hòi, quanh co không chịu nổi, nhưng chủ tớ Mộ Dung Vân Thư bước lại dị thường nhẹ nhàng.
"Tiểu thư, người giỏi thật nha. Vài ba lời liền đem đám ngụy quân tử kia hù dọa!" Thành công thoát đi ma chưởng, Lục Nhi hoan hô kích động.
"Còn chưa đủ, không thể hù dọa được em."
". . . . . ." Lục Nhi than thở. Một lát sau, chợt nhớ tới việc chính, liền vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người một người một ngựa lên Thiếu Lâm tự, làm sao cứu Cô gia?"
"Không phải còn em nữa sao?" Mộ Dung Vân Thư nói.
". . . . . . Em cũng được tính?" Gặp chuyện như vậy, nàng không phải luôn luôn bị tính là không đáng kể sao?
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Thật giả lẫn lộn luôn là có thể."
"Tiểu thư, sao lại không có thấy Cô gia?" Lục Nhi kỳ quái hỏi.
"Em tìm hắn có chuyện gì sao?"
"Ách. . . . . . Không có." Lục Nhi vội im bặt.
Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt quét nhìn đại sảnh đường, phát hiện chỉ còn dư cái bàn ngay chính giữa là chưa có người ngồi, nàng thong thả, chậm rãi bước đi qua đó ngồi xuống.
"Cần gì?" Nói chuyện là thiếu niên mặt lạnh hôm qua, khác với những người khác trong đại sảnh, hắn mặc dù vẻ mặt lạnh như băng, nhưng không có ác ý. Dĩ nhiên, cũng không có gì thiện ý.
"Một dĩa bánh bao, một bình trà."
"Chờ." Thiếu niên mặt lạnh xoay người đi về phía phòng bếp.
Mộ Dung Vân Thư cảm giác được, khi thiếu niên mặt lạnh xoay người một nháy mắt, bên trong nhà sát khí nhất thời vọt lên cao, mà khi thiếu niên kia bưng dĩa bánh bao và trà xuất hiện lần nữa, sát khí lại đột nhiên biến mất. Những người này, rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Tiểu thư, uống trà." Lục Nhi ân cần châm trà.
Mộ Dung Vân Thư nhận lấy trà, động tác vừa nhàn nhã thưởng thức trà, vừa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chú ý động tĩnh chung quanh. Địch không động, ta không động.
Hồi lâu, có người không nhẫn nại được. "Mộ Dung Vân Thư, bí mật thông báo sơn tặc, cướp tiêu xa(*) của Trấn Viễn tiêu cục, chuyện này ngươi có thừa nhận?"
(*) Xe áp tải
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, nói: "Thừa nhận thì sao, không thừa nhận thì như thế nào?"
"Hừ! Bất kể ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, Côn Luân Lý Đao ta hôm nay cũng phải thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nữ như ngươi!"
Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ không có vẻ sợ hãi chút nào, khóe miệng thậm chí còn lộ ra nụ cười giễu cợt, nàng chậm rãi nâng chung trà nhấp nhẹ một ngụm, nhàn nhạt nói: "Xem ra Sở giáo chủ không về ngay được."
Lời vừa nói ra, đám người đều kinh hãi!
"Làm sao ngươi biết? !" Lý Đao hỏi.
Mộ Dung Vân Thư cười khinh miệt một tiếng, giọng nói bình thản như nước: "Hắn nếu có khả năng xuất hiện ngay lập tức, các hạ sao lại dám càn rỡ như thế?" "Ngươi. . . . . ." Lý Đao lộ khí xung thiên, giận dữ rút đao ra, chỉa về phía nàng nói: "Cho dù Sở Trường Ca ở chỗ này, ta cũng sẽ quyết giết không tha!"
"Ngươi dám! Ngươi dám đụng đến một sợi lông của tiểu thư nhà ta, Cô gia nhà ta nhất định không tha cho ngươi!" Lục Nhi hùng hổ nói.
Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khóe miệng, nha đầu này cũng có thời điểm trung thành bảo vệ chủ, thật hiếm có.
"Ngươi còn trông cậy vào Sở Trường Ca thay nàng ta báo thù? Ha, ha ha, ha ha ha ha. . . . . ." Lý Đao ngửa đầu cười thật to một trận, sau đó nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Hắn có thể sống đi ra khỏi Thiếu Lâm tự hay không, còn là một vấn đề!"
Mộ Dung Vân Thư run lên, trà trong chén tràn ra ngoài, vài giọt vẩy lên bàn tay.
"Tiểu thư!" Lục Nhi vội vàng móc khăn tay ra lau cho nàng, sau đó dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Cô gia có thể hay không thật. . . . . ."
"Nếu hắn dễ dàng chết như vậy, há có thể sống đến hôm nay." Thanh âm nhẹ nhàng trước sau như một .
Cái gọi là người nói vô tâm người nghe hữu ý. Một câu nói của Mộ Dung Vân Thư làm cho mọi người nhất thời thất sắc, mặt lộ vẻ bất an, bắt đầu thấp giọng nghị luận.
“Đừng để yêu nữ này dùng tà ngôn mê hoặc!" Trên đời này không người nào có thể phá vỡ Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm tự, Sở Trường Ca cũng không ngoại lệ! Các vị, chúng ta trước hết giết yêu nữ này, dùng máu của ả ta bái tế cho vô số anh hùng hảo hán chết trong tay ma giáo, đợi đến đại hội võ lâm tụ họp quần hùng, cùng giết đến tận Hắc Phong Sơn, diệt trừ ma giáo!" Lý Đao vừa nói vừa giơ tay lên, lời lẽ diễn giảng vô cùng khích lệ lòng người.
"Đúng! Giết yêu nữ, trừ ma giáo!" Không ít người rút kiếm phụ họa.
Mộ Dung Vân Thư như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, khẽ cười ra tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói một lời.
"Ngươi cười cái gì?!" Lý Đao hung tợn hỏi.
Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ không nói một lời, ăn bánh bao uống nước trà, thong thả ung dung, khí định thần nhàn, hoàn toàn không đem lời đe dọa của mọi người để ở trong mắt.
"Tiểu thư, bọn họ muốn giết tiểu thư." Lục Nhi rụt cổ, run rẩy miệng nói.
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục nên làm gì thì làm nấy. Ăn uống no đủ, xong đứng dậy rời đi.
Lý Đao vung đao ngăn nàng, "Có ta Lý Đao ở đây, ngươi đừng mong chạy trốn!"
Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt trấn định, "Các hạ muốn giết thì mời được tay, không giết thì nhường đường cho."
Lý Đao kinh hãi, không dám tin hỏi: "Ngươi thật không sợ chết?"
"Những lời này nên ta hỏi ngươi, ngươi thật không sợ chết?"
Lý Đao sợ hãi, "Ngươi hỏi thế là có ý gì?"
"Ý ngay tại chữ." Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói.
Lý Đao không hiểu, cầm đao cùng nàng giằng co một hồi lâu, chợt hiểu ra, cả kinh kêu lên: "Sở Trường Ca có phải có phương pháp phá giải Thập Bát La Hán trận hay không?"
Mộ Dung Vân Thư không lên tiếng, đưa ra một đầu ngón tay chậm rãi đẩy đao trước mặt ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi khách điếm, lên đường tới Thiếu Lâm tự.
"Lý đại hiệp, làm sao ngươi để ả đi?" Một nam nhân mặt đầy râu hỏi.
"Chờ xác nhận Sở Trường Ca chết hay sống giết nàng ta cũng không muộn." Lý Đao nói xong cũng đi về hướng Thiếu Lâm tự.
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đi theo sau đó.
Lên Thiếu Lâm tự chỉ có một con đường, đường núi hẹp hòi, quanh co không chịu nổi, nhưng chủ tớ Mộ Dung Vân Thư bước lại dị thường nhẹ nhàng.
"Tiểu thư, người giỏi thật nha. Vài ba lời liền đem đám ngụy quân tử kia hù dọa!" Thành công thoát đi ma chưởng, Lục Nhi hoan hô kích động.
"Còn chưa đủ, không thể hù dọa được em."
". . . . . ." Lục Nhi than thở. Một lát sau, chợt nhớ tới việc chính, liền vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người một người một ngựa lên Thiếu Lâm tự, làm sao cứu Cô gia?"
"Không phải còn em nữa sao?" Mộ Dung Vân Thư nói.
". . . . . . Em cũng được tính?" Gặp chuyện như vậy, nàng không phải luôn luôn bị tính là không đáng kể sao?
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Thật giả lẫn lộn luôn là có thể."
/205
|