Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 71 - Chương 59

/92


Cố Gia Thụy, em thích anh.

Nhan Nghệ không nghĩ tới lúc sinh thời, cô còn có thể nói những lời này với Cố Gia Thụy; như là trò đùa dai của ông trời, người đàn ông hoa tâm từng dụ dỗ cô thuê phòng lại biến thành hòa thượng hiền lành nhìn chúng sinh trước mắt.

Cũng thật sự là không đếm xỉa tới tất cả, cô mới có thể thổ lộ với một hòa thượng.

Thiện tai thiện tai. Cố Gia Thụy đáp lại cô, một tiếng lạnh lùng tĩnh lặng.

Em nghiêm túc. Nhan Nghệ quay đầu, nhìn về phía Cố Gia Thụy đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí phó lái.

Thiện tai thiện tai. Cố Gia Thụy vẫn là những lời này.

Cố Gia Thụy, anh đang nói đùa em sao? Nhan Nghệ không nhịn được cất tiếng hỏi, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Cố Gia Thụy chỉ nghiêng đầu, qua một lúc, nói cho cô một chuyện thật, có ý tương đồng với hai câu trên: Nhan Nghệ, tôi đã xuất gia.

Nhan Nghệ hơi cúi đầu, đột nhiên rất biết ơn, vừa rồi những lời này Cố Gia Thụy không dùng cách xưng hô Trịnh thí chủ với cô, mà là kêu tên cô. Không tiếp tục dùng bộ dáng của hòa thượng.

. . . Anh không có suy nghĩ hoàn tục sao? Nhan Nghệ mở miệng hỏi, không đợi Cố Gia Thụy đáp lời, đã hỏi rõ vấn đề: Về sau cũng không suy nghĩ sao?

Về sau, đã lâu rồi anh không nghĩ tới về sau. Cố Gia Thụy nhất thời không đáp lại. Không phải có câu, làm hòa thượng một ngày rung chuông một ngày; được chăng hay chớ, mới là bản tính của hòa thượng.

Nhan Nghệ hít một hơi thật sâu, đáy mắt hơi xuất hiện màu hồng. Cố Gia Thụy trầm mặc là không đành lòng trả lời cô? Hay là suy nghĩ biện pháp cự tuyệt cô như thế nào?

Nhan Nghệ chưa bao giờ là loại con gái huệ chất lan tâm, sau đấy cô phải tìm cho mình bậc thang đi xuống, có lẽ cô còn có thể lấy lùi để tiến. Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều bức người đến cuối đường, lúc ly hôn như thế này, hiện tại cũng thế.

Trò chơi nam nữ chơi vui lắm, chơi không tốt thì kết quả sẽ là công dã tràng. Cô là một người phàm, mọi sự đều cầu kết quả.

Mẹ em nói hoàn tục rồi cũng có thể kết hôn. . . Lúc Nhan Nghệ nói ra những lời này, cảm thấy ngực mình hơi nhói đau một chút, sau đó cô lấy dũng khí đối diện với đôi mắt từ bi sâu thẳm của Cố Gia Thụy.

Nếu có thể, cô cảm thấy sau này người bầu bạn với mình là một hòa thượng. . . Cũng không sao cả. Anh gõ mõ niệm Phật, tay áo đỏ của cô có mùi thơm, lúc đó chẳng phải là một đôi rất đẹp hay sao?

. . .

Người chủ động dời ánh mắt đi là Cố Gia Thụy, nhìn về phía trước nói: Nhan Nghệ, cô cần gì ôm chấp niệm như vậy.

Bởi vì em không có xuất gia! Bỗng nhiên Nhan Nghệ trả lời Cố Gia Thụy với giọng nói to hơn, sau đó hỏi lại: Không phải người thường cũng có chấp niệm sao? Theo đuổi tiền, nhà, xe, người trong lòng. . .

Đúng. Cố Gia Thụy đồng ý với cô, giọng điệu trở nên càng thêm xác định, âm thanh trút xuống nặng trĩu giống như nước lạnh: Nhưng tôi không ở cùng một chỗ với cô, không chỉ là vì thân phận hiện tại của tôi.

Chúng ta không thích hợp. Cố Gia Thụy tiếp tục mở miệng, nói rõ ý tứ: Dù tôi không phải hòa thượng, chúng ta cũng không thích hợp.

Bắt đầu từ khi nếm thử □□, Cố Gia Thụy không ngừng cự tuyệt cũng như dụ dỗ con gái, mãi đến khi xuất gia. Cho dù làm hòa thượng, phụ nữ hi vọng anh hoàn tục để thông đồng cũng không ít, Trịnh thí chủ không phải người thứ nhất, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Vừa rồi một câu thích của Trịnh thí chủ làm anh cảm nhận được sức nặng của hai phần tình cảm, nhưng mà không hơn.

. . .

Ngày hôm sau, Đa Ninh đang trong phòng làm việc thấy được Nhan Nghệ, đôi mắt sưng đỏ ngồi trước máy tính, gõ gõ đánh đánh. diên$5dafn^l3quy&đôn<Đa Ninh một mình đến chỗ làm, trận bóng ngày hôm qua giành được thành tích tốt Chu Diệu cho nhân viên tham gia thi đấu nghỉ nửa ngày, bao gồm cả anh.

Sáng nay Chu Diệu không phải làm việc, ở trên giường cuốn chặt lấy cô, cũng không để cô rời giường.

Đa Ninh mất cả buổi mới rời khỏi giường, dùng phòng bếp của Chu Diệu làm ba phần bữa sáng; chính mình ăn một phần, để cho anh một phần, còn lại một phần mang đi cho Nhan Nghệ.

Cô lái xe ô tô chung đến khu phòng làm việc, thời gian không đến chín giờ.

Nhưng mà, Nhan Nghệ còn sớm hơn cả cô.

Đa Ninh. . . Lại đây để mình ôm một cái. Nhan Nghệ ngẩng đầu khỏi máy tính, nói với cô đang đứng trước cửa thủy tinh.

Đa Ninh tiến lên, Nhan Nghệ lập tức ôm lấy thắt lưng của cô.

Làm sao vậy? Đa Ninh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.

Không có gì. Nhan Nghệ lắc đầu, trả lời cô nói: Chỉ là một đêm không thấy cậu, nhớ cậu.

Đa Ninh không quá tin tưởng, sờ sờ tóc Nhan Nghệ có phần xúc động, mở miệng nói: Có chuyện gì không vui, hãy nói ra.

Nhan Nghệ gật đầu, cúi đầu nói: . . . Mình chỉ đột nhiên nghĩ, về sau mình sẽ sẽ tìm một người đàn ông như nào sống cùng với mình nửa đời còn lại.

Đa Ninh cười trả lời Nhan Nghệ: Nhất định sẽ là một người tốt.

Thật sự?

Thật sự!

Còn tốt hơn Chu Diệu của cậu? Nhan Nghệ vui đùa hỏi.

Đa Ninh gật đầu, càng thêm xác định: Đương nhiên, nhất định là tốt hơn Chu Diệu.

Sự thật Chu Diệu có cái gì tốt, chủ nghĩa đàn ông lớn nhất vũ trụ, khuyết điểm một đống lớn. Nếu không phải cô và Chu Diệu cùng lớn lên, bên người lại không có đối tượng để lựa chọn, cô có thể thích anh sao?

Tối hôm qua cô cùng Chu Diệu thiếu chút nữa lại cãi nhau, chuyện xin lỗi Dương tiểu thư Chu Diệu mắng cô một trận kinh hãi, cô bảo Chu Diệu anh thì không đáng sợ à, một con gấu chó lớn. Chuyện của cô và Dương tiểu thư, chỉ như cô không cẩn thận giẫm phải một con chó kiêu ngạo của khách quý, chó của khách quý đến nhà sủa, cô còn phải sủa lại sao?

Chu Diệu còn nói: Vậy em cũng không nên xin lỗi con chó của khách quý.

Không ăn năn thì nó vẫn sủa làm sao bây giờ?

Mắt em mù sao, không nhìn ra anh ở ngay cạnh em à?

Cô chính là nhìn thấy anh ở bên cạnh, xung quanh lại là phóng viên truyền thông mới nhanh chóng xin lỗi nhân nhượng cho đỡ phiền, không muốn lý luận đúng sai với Dương tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy. Hai lần vô tình tiếp xúc, cô rất rõ ràng vị Dương tiểu thư kia chính là một người phụ nữ không coi ai ra gì lại cuồng vọng tự đại.

Cũng biết đối phó với cái loại người phụ nữ này, phương thức tốt nhất chính là thỏa hiệp cùng thoái nhượng.

Chẳng lẽ em muốn anh giúp em sủa lại? Giận quá, cô phản bác Chu Diệu như vậy.

Chu Diệu nghiến răng muốn cắn cô, thở hồng hộc nói: . . . Hứa Đa Dương, ở chỗ của anh em to lắm nhỉ!

Đúng vậy, sao thế? Em thấy thật ra anh với vị Dương tiểu thư kia rất xứng, cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì giống nhau.

Hứa Đa Dương, em có thể mắng anh, nhưng em không thể vũ nhục anh như vậy!

. . .

Sự thật cô là có chút kinh hãi, nhưng có người trách móc xong lại không biết xấu hổ, sau khi ầm ỹ xong còn bắt cô bổ sung nụ hôn còn chưa hoàn thành —— Đa Ninh ngồi bên bàn làm việc vỗ trán, khóe miệng lơ đãng mím lại. Tối hôm qua cô cùng Chu Diệu khắc khẩu, hình như là cô thắng?

Trong khoảng thời gian này, Đa Ninh may thủ công rất nhiều thú bông, cô đặt chúng chỉnh tề lên cái giá trong góc phòng làm việc. Cô còn muốn làm rất nhiều thú bông hình động vật ở xung quanh, biến thành một phòng triển lãm càng thêm đáng yêu.

Lúc Đa Ninh thương lượng với Nhan Nghệ, Nhan Nghệ nâng cằm ngáp một cái.

Tối hôm qua không ngủ ngon sao? Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ, trong mắt viết quan tâm.

Không phải


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status