Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 63 - Chương 52

/92




Nhan Nghệ đưa Cố Gia Thụy về chùa, không đi đường cao tốc mà chen lách trong thành phố, chạy hướng về Thành Tây, một chân ga một chân phanh y như làm xiếc, khác hẳn phong cách Chu Diệu.

Sau khi vượt qua hơn hai mươi đèn đỏ, cuối cùng cũng đi đến đường lớn ngoại ô. Nhan Nghệ liếc sang ghế phụ bên cạnh, Cố Gia Thụy hơi buông mắt, vẻ mặt thản nhiên, không biết đang tĩnh tâm niệm kinh hay đang chợp mắt. Lúc lên xe ở Hoa viên Lam Thiên, vốn là Cố Gia Thụy đã mở cửa sau nhưng bị Nhan Nghệ ngăn lại. Sao vậy chứ, lại coi cô như lái xe thật à!

“Hay là, Nhất Thành đại sư, anh vẫn nên ngồi phía trước đi.” Nhan Nghệ chủ động mở cửa xe trên, miệng cười: “Chỉ đường giúp em.”

Sau đó Cố Gia Thụy cũng ngồi vào ghế trước, nhưng từ lúc lên xe đến giờ, gần như đều giữ trạng thái nhắm mắt yên lặng.

Nhan Nghệ chưa từng thấy người như vậy bao giờ, một người đàn ông mét tám nói mình trói gà không không chặt, nhờ anh ta nhìn đường hộ, lại nhắm mắt lại. Thật sự nghĩ mình là cao tăng đắc đạo sao!

Nhưng mà, cô lại động lòng với anh, giống như trở về thời đại học cô cũng có cảm giác với anh như thế. Có khác ở chỗ trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, trái tim cô đã thô thiển hơn, da mặt cũng dày hơn, dối với chuyện tình cảm nam nữ đã không còn ngây thơ thuần túy như trước.

Cho nên có đôi khi, Nhan Nghệ thật sự rất hâm mộ Đa Ninh, mặc kệ trải qua bao nhiêu biến cố vẫn giữ được một trái tim tốt đẹp giàu tình cảm, sành đời mà không lụy đời. Khó trách Cố Gia Thụy thấy được Đa Ninh có tuệ căn hơn cô. Nhưng mà Nhan Nghệ cảm thấy chẳng sao cả, trên đời này người như Đa Ninh chỉ là số nhỏ, cô mới theo số đông, mới là bình thường!

“Cố Gia Thụy… Vì sao anh lại xuất gia làm hòa thượng thế?” Nhan Nghệ hỏi Cố Gia Thụy. Trên đường ngoại ô, đèn đường mờ nhạt, mặt đường có chỗ gồ ghề, tay cô nắm vô lăng thi thoảng lại run lên.

Run vì cố nén giận, cũng vì có chút xấu hổ.

Không biết là do ngồi xe quá lâu, hay do câu hỏi của cô, Cố Gia Thụy khẽ thở dài một hơi, trả lời: “Một nửa là hứng thú, một nửa là nguyên nhân khác.”

Nguyên nhân khác? Là gì vậy?

Lần đầu tiên, Nhan Nghệ khống chế được tính tò mò của mình, không hỏi han nhiều. Nhưng đối với vế giải thích trước, Nhan Nghệ nở nụ cười bình luận: “Lúc học đại học không nhìn ra, hứng thú của anh lại là… Làm hòa thượng.” Một học kì đổi hai bạn gái, lại có hứng thú làm hòa thượng? Coi cô như trẻ con ba tuổi mà lừa chắc?

Đương nhiên Cô Gia Thụy có thể nghe ra sự lí luận và nói móc của Nhan Nghệ, mở miệng: “Hứng thú này là về sau mới có.”

“À, à.” Nhan Nghệ gật đầu hai cái. Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên Cố Gia Thụy mới đi xuất gia? Chẳng lẽ là không tìm được công việc tốt mới đi làm hòa thượng?

Cố Gia Thụy không nhiều lời nữa.

Sau đó, Nhan Nghệ bình tâm lại nói một lời khách quan: “Thực ra, anh làm hòa thượng cũng rất tốt, chí ít sẽ không gây họa cho con gái nhà lành.

Vừa dứt lời, không khí lại có chút xấu hổ khó hiểu. Bởi vì cô suýt chút nữa cũng được coi như là con gái nhà lành bị Cố Gia Thụy gậy họa.

“Thiện tai thiện tai.” Giọng điệu Cố Gia Thụy mang theo ý cười, cũng không ngần ngại đồng ý: “Bản thân tôi cũng cho là như vậy.”

Khụ, câu nói này, coi như đang nhìn nhận lại bản thân, hay là đang tự giễu? Không ngờ tới, Cố Gia Thụy lại khách quan với bản thân như vậy. Nhan Nghệ đưa Cố Gia Thụy đến cổng sau chùa theo yêu cầu của anh, cách cửa chính một vòng lớn.

Bởi vì Cố Gia Thụy không muốn dừng xe trước cửa chính.

Đối với việc này, Nhan Nghệ lại không kìm được chế nhạo một câu: “Xem ra Nhất Thành đại sư vẫn thật cẩn thận.” Hẳn là sợ người ta nhìn thấy cô gái đưa anh về, nên mới sợ hãi đi cửa sau đi.

Hai chữ cẩn thận, Cố Gia Thụy nhận, cầm dây an toàn nói: “Chủ yếu là do cửa sau tương đối gần với thiền phòng của bần tăng.”

Nhan Nghệ: “…” Không biết nói gì luôn, đi nhiều hơn hai bước thì chết à.

Một lát sau, Nhan Nghệ nhìn Cố Gia Thụy vẫn đang ngồi: “Anh… Sao chưa xuống xe?”

Cố Gia Thụy nhìn cô, nói ra điều khó xử: “Dây an toàn của cô, tôi không tháo được.”

Gần đây dây an toàn bên ghế phụ đúng là có trục trặc, Đa Ninh cùng nhiều lần không mở được, phải mạnh tay mới có thể lôi ra. Nhan Nghệ tình nguyện ra sức vì Đa Ninh, nhưng Cố Gia Thụy đường đường là đàn ông, sao cô phải giúp anh chứ.

“Anh dùng lực một chút.” Nhan Nghệ ra vẻ không kiên nhẫn.

Anh dùng lực một chút…

Năm năm niệm kinh, vẫn không thể rửa sạch được đầu óc đen tối. Cố Gia Thụy tiếp tục đè dây an toàn, vẫn không rút ra được, đành tìm một cách nói thuần khiết hơn: “Tôi dùng lực, nhưng vẫn không rút ra được.”

Ha ha! Đen tối thì không đến nỗi, nhưng sao có cảm giác hơi ghê tởm nhỉ.

Nhan Nghệ ngẩng phắt lên, thâm sâu thở ra một hơi. Quả nhiên là tay hòa thượng trói gà không chặt, đến cả dây an toàn cũng không rút ra được. Cô xoay người, hai tay đặt ở hai đầu dây an toàn, xuất ra sức mạnh của nữ sinh cử tạ thời đại học, kéo.

Xấu hổ, chắc là do hơi căng thẳng, cô cũng không


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status