Nhân Gian Băng Khí

Chương 96: Hầu Tử gia nhập

/967


“Hầu Tử, sao ngươi lại ở đây?”

Hầu Tử không trả lời mà hỏi lại: “Lão đại, rút cục anh đã làm chuyện gì thế? Tất cả mọi lực lượng của tổ chức tại Anh quốc đều đã xuất ra, các bộ phận cũng đều đi khắp nơi tìm anh.”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Ừm, nhiệm vụ của ta thất bại, cấp trên muốn xử quyết ta, nhưng ta đã chạy thoát.”

Hầu Tử giơ ngón tay cái lên nói: “Lão đại, anh giỏi thật đó, trước nay chưa từng nghe nói có người nào có thể sống mà thoát ra. Có lẽ anh chính là người đầu tiên đó.”

Mười Một mỉm cười hỏi: “Ngươi thì sao?”

“Tôi? Tôi đương nhiên là cũng được tổ chức phái đi tìm anh rồi. Hoàng Phong Cửu Tổ chúng tôi thất bại trong nhiệm vụ lần trường, chỉ còn lại mấy người sống sót và bị hợp vào Hoàng Phong Thất Tổ, hai ngày nay chúng tôi liên hợp với tất cả các cánh lính đánh thuê, triênt khai tìm anh theo phương thức dải thảm.”

“Vừa rồi bên ngoài có phải là Hoàng Phong Thất Tổ không?”

“Đúng vậy a, chúng ta vốn định lục soát ở khu phụ cận, tiếp đó nhận được tin tức anh ở đây, tổ chúng ta bèn vội vàng chạy tới đây. Ai, lão đại, anh thật đáng giá a. Trên tổ chức còn truyền lệnh xuống, ai có thể giết được anh thì sẽ trở thành trọng điểm bồi dưỡng. Bây giờ tất cả mọi người đều giống như điên cuồng mà tìm anh khắp nơi đó.”

“Các ngươi tìm ta bằng cách nào vậy?”

Hầu Tử nhún vai nói: “Mấy thành phố phụ cận đều bị ‘Ma Quỷ’ phái người đi bao vây cả rồi, bây giờ trong phạm vi mấy thành phố đó đều có người của ‘Ma Quỷ’, có thể tìm được anh cũng chẳng có gì là kì lạ. Chúng ta cũng nhận được tin tức, nói rằng có người phát hiện anh đang ở đây, do đó cả mấy tổ mau chóng đi tới, sau đó thì phân khai ra tìm kiếm. Vận khí của anh cũng tốt thật đó, tổ chúng tôi vừa khéo lại được phân tới chỗ này.”

Mười Một gật đầu, với thế lực của “Ma Quỷ” tại Anh quốc thì chuyện tìm một người là rất dễ dàng, chỉ riêng cái đội lính đánh thuê gần vạn người ở đó, thêm vào còn có những đặc công với những chức nghiệm khác nhau ẩn tàng ở các thành phố nữa. Thật quá khủng khiếp.

Hầu Tử đi đến bên cạnh Mười Một, cũng chẳng quan tâm đến chuyện trên mặt đất đang đầy bụi, hắn ngồi thẳng xuống nói: “Lão đại, vậy bây giờ anh tính làm gì đây?”

“Chạy.”

“Chạy thế nào? Lần này tổ chức đã quyết giết cho được anh, gần như tất cả các lực lượng tại Anh quốc đều đã sử dụng đến rồi. Bọn họ cũng chẳng sợ phải bộc lộ ra…ai, lão đại, có phải anh đã biết bí mật gì của tổ chức không? Nếu không họ không thể làm như vậy được?”

Mười Một vẫn luôn chú ý đến những động tĩnh bên ngoài, khóe miệng hắn hơi nhếch lên nói: “Những chuyện này ngươi đừng quan tâm đến.” Dứt lời liền lao ra ngoài cửa sổ, lục lấy vũ khí trên mấy thi thể bên ngoài. Bây giờ, đối với Mười Một mà nói, cái quan trọng nhất chính là thức ăn và vũ khí.

Hầu Tử phủi phủi đít đứng dậy, tiếp đó nhảy theo Mười Một ra ngoài và hỏi: “Lão đại, không bằng anh hãy tìm nơi nào đó mà ẩn nấp đi.”

Mười Một lấy được hai quả lựu đạn từ một thi thể, giắt vào hông, sau đó tiếp tục tìm kiếm ở những thi thể khác, miệng nói: “Nếu có thể chạy đi, ta sẽ đến Trung Quốc.”

“Trung Quốc…ân, cũng phải, đó là địa phương duy nhất mà trước nay ‘Ma Quỷ’ vẫn không dám động vào. Nghe nói từ rất lâu trước đây bọn họ đã từng muốn chiếm lĩnh một địa bàn ở Trung Quốc, kết quả là bị đánh cho rất thảm, những người được phái đi gần như chết hết. ‘Ma Quỷ’ mới từ bỏ ý định, chỉ dám cùng các băng đảng xã hội đen ở Trung Quốc hợp tác chứ không dám đưa quân vào. Hắc hắc, nghe nói lần đó là lần phát triển thất bại duy nhất của ‘Ma Quỷ’ đó.”

Mười Một nạp đạn xong liền đi đến một thi thể khác, hắn tìm được một bình nước nhưng chẳng thấy chút thức ăn nào. Cậy nắp bình nước ra, tu vài ngụm xong hắn hỏi: “Có gì ăn không?”

Hầu Tử sờ khắp mình rồi lắc lắc đầu.

Mười Một tiếp tục tu vài ngụm nước, giắt bình nước vào hông rồi nói: “Ta đi đây.”

Hầu Tử sửng sốt nói: “Đi đâu?”

“Đi Trung Quốc.”

Hầu Tử khẽ “ừm” một tiếng rồi đi theo sau Mười Một.

Mười Một dừng chân rồi quay đầu lại nhìn hắn.

Hầu Tử bị hắn nhìn như vậy thì cảm thấy kì quái mà sờ mặt hỏi: “Trên mặt ta có gì sao?”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Ta trở về.”

Trên mặt Hầu Tử thoáng lóe qua một chút phẫn nộ, hắn nghiêm mặt nói: “Lão đại, Hầu Tử ta tuy chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng ta đã nói gì thì nhất định sẽ tuân thủ. Anh tha cho ta một mạng, ta trả anh một mang, đây vốn là chuyện rất công bằng. Ta đã từng nói cho dù anh làm chuyện gì tôi cũng sẽ đều giúp đỡ anh.”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Lần này khác, có thể sẽ chết đó.”

Hầu Tử kéo khẩu tiểu liên lên vai và nói: “Ta không sợ chết, chỉ là không muốn chết một cách không đáng giá mà thôi. Ha, lần này có thể trả lại anh một mạng cũng là một cái chết đáng giá rồi.”

Mười Một lạnh lùng nhìn hắn rồi khẽ nói: “Hầu Tử, lần này địch nhân của ta là ‘Ma Quỷ’, bọn chúng vấn luôn phái người truy sát ta, phải đến khi ta chết mới thôi.”

Hầu Tử vẫn chẳng để tâm nói: “Không có gì, càng đông người càng kích thích a.”

Mười Một lặng lẽ nhìn hắn trong chốc lát, không nói gì nữa mà chuyển thân rời đi.

Hầu Tử cho khẩu tiểu liên lên lưng rồi lần mò trên mặt đất một hồi, tiếp đó chạy theo Mười Một, hai ngươi mau chóng mất hút trong màn đêm đen kịt.

Khu rừng đêm nay chẳng hề yên tĩnh nữa, cả buổi đêm không ngừng vang lên tiếng súng, xen lẫn những tiếng súng nổ còn có nhứng tiếng rống hưng phấn.

Khi trời sáng, hai người cuối cùng đã mở được một con đường máu mà đi, nhưng tiếp theo phải đi thế nào đây? ‘Ma Quỷ’ đã bao vây trùng trùng các thành phố phụ cận, trừ xông thẳng vào ra chẳng có biện pháp nào khác.

“Lão đại, có xe.”

Mười Một và Hầu Tử ra khỏi khu rừng xong thì vẫn luôn ẩn tránh ở cạnh đường quốc lộ, bởi vì Mười Một quyết định phải cướp lấy một chiếc xe rồi xông ra ngoài. Cách nghĩ này tuy có chút điên cuồng nhưng cũng là biện pháp duy nhất có thể làm lúc này, nếu chỉ dựa vào đôi chân mà đi thì bọn họ sẽ chết chắc. Hai người đều biết tính cơ động của bộ đội trong “Ma Quỷ” rất cao, thậm chí còn có cả trực thăng chiến đấu chuyên dụng nữa.

Một chiếc xe tải từ phía xa đi tới, Mười Một quan sát một hồi rồi hướng về phía Hầu Tử điểm điểm đầu. Hầu Tử lập tức lao lên, ngăn cản ngay trước chiếc xe đó, hắn giơ khẩu tiểu liên lên, hướng về phía tài xế. Còn Mười Một đứng nấp một bên, cận thận giới bị bốn phía xung quanh, đề phòng có tình huống bất ngờ xảy ra.

Chiếc se vội vã dừng lại, Hầu Tử lao lên phía trường cầm súng lao đến kéo gã tài xế khuôn mặt đã trắng bệch ra sang một bên rồi hướng về phía Mười Một vẫy tay nói: “Lão đại, mau đến đây!”

Mười Một thu súng lại, chạy về phía chiếc xe. Ngồi lên ghế lái, còn Hầu Tử ngồi bên ghế phụ, hai người chẳng để ý đến gã lái xe đã bị dọa cho run cầm cập lên kia mà mau chóng lao đi.

Chiếc xe chẳng đi được bao lâu thì phía trước đã xuất hiện một trạm kiểm soát, Hầu Tử chẳng thèm suy nghĩ mà đưa luôn khẩu tiểu liên lên xả ra một tràng. Người canh giữ trạm kiểm sát vội lập tức lùi lại, Mười Một tăng tốc lên, chiếc xe lao đi như một con ngựa hoang thoát cương, phá tan luôn cả hàng rào của trạm kiểm soát.

Quả nhiên khồn bao lâu sau, truy binh của “Ma Quỷ” đã đuổi đến nơi, bất quá dưới hỏa lực điên cuồng của Hầu Tử, bọn chúng tạm thời vô pháp tiếp cận. Nhưng cứ thế này cũng chẳng phải là cách lâu dài.

Liên tục lao qua ba trạm kiểm soát, những chiếc xe phía sau càng ngày càng nhiều, những chiếc xe dẫn đầu đều kèm theo hỏa lực mà không ngừng bắn tới. May mà phía sau chiếc xe tải là rương hòm dày đặc, đạn từ phía sau bắn tới chẳng thể uy hiếp bọn họ.

Đột nhiên, Mười Một quẹo mạnh cái vô lăng trong tay, Hầu Tử cũng nhanh chóng phản ứng, nắm chặt lấy cánh cửa.

Mười Một lạnh nhạt nói: “Bánh sau bị bắn thủng rồi.”

Hầu Tử “ừm” một tiếng rồi móc ra ba quả lựu đạn cuối cùng, lần lượt ném luôn cả ba về phía sau.

Quả lựu đạn nổ tung, mấy chiếc xe phía sau đã chẳng còn cách nào mà tiếp tục truy đuổi nữa.

Hầu Tử thay băng đạn khác rồi chửi: “Cái đám điên này, chẳng khác gì xú trùng, xua cũng không đi.” Dứt lời bèn thò khẩu súng qua cửa sổ và sả đạn về phía sau.

Mười Một lạnh nhạt nói: “Đây còn chỉ là xe thôi đó, nếu chúng dụng đến trực thăng thì chúng ta chẳng còn nơi nào để chạy rồi.”

Lời còn chưa dứt thì phía sau đã truyền đến một loạt những tiếng ầm ầm.

Sắc mặt Hầu Tử hơi biến, hắn cười khổ nói: “Lão đại, huynh thật là mồm quạ a.”

Mười Một thản nhiên cười nói: “Hãy kiên trì thêm một chút, phía trước là một eo biển, chúng ta sẽ xuống biển.”

Hầu Tử nhổ một bãi nước bọt ra bên ngoài rồi nói: “Liều thôi.”

Trên đường cao tốc đã xuất hiện một phang cảnh rất đẹp mắt, một chiếc xe tải cỡ lớn đang chạy đi với tốc độ một trăm bốn mươi km/h, bất thứ cái gì ngăn cản chiếc xe đều bị nó đẩy văng sang một bên. Phía sau chiếc xe tải là một đội xe dài ngoẵng với đủ các loại màu sắc, đội xe này có số lượng phải lên tới bốn năm chục chiếc. Giữa đội xe và chiếc xe tải không ngừng tóe lửa, những loạt đạn không ngừng bay qua bay lại, những tia lửa bắn ra ầm ầm.

Phía không xa, hai chiếc trực thăng màu đen đang đến gần, đã ẩn ước có thể nhìn thấy, một trong hai chiếc trực thăng đã có người vác theo tên lửa vác vai rồi.

Mười Một cắn chặt răng, lúc này hắn đã đi đến cạnh bờ biển rồi, chỉ cần thêm mấy chục giây nữa thôi…

Đột nhiên, “xoẹt!” một tiếng vang lên, một chiếc trực thăng bắn tên lửa xuống, phía sau còn kéo theo cả một dải khói dài.

“Oa…” Hầu Tử mắt thấy quả tên nữa từ bên đó bắn ra thì không khỏi kêu lớn một tiếng.

Mười Một xoay mạnh vô lăng, quả tên nữa cuối cùng vẫn bắn trúng thùng xe, sau một tiếng nổ vang lên, cả thùng xe đều đã nổ tung. Chiếc xe lao chếch sang bên cạnh đường, theo quán tính, cả đoàn xe phía sau đã có quá nửa va vào nhau.

“Oành!” Theo quán tính, đầu chiếc xe cuối cùng đã va phải hàng rào chắn bờ biển, kéo theo cả thùng xe rơi xuống.

Khi cả đám xe phía sau đi đến, từ bên bờ biền nhìn xuống, trên biển đã bập bềnh xác chiếc xe tải kia rồi.


/967

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status