Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 84 - Có đi không?

/96


Bởi vì Diệp Huệ Nhi bàn xong mối hôn sự tốt, cho nên năm nay vào lễ mừng năm mới, bên chỗ thượng phòng không làm ra trò yêu thiêu thân gì, nhưng hiện giờ Diệp Huệ Nhi giống như phượng hoàng, được thượng phòng che chở, Diệp Tiểu Kiều rõ ràng cảm thấy quần áo và trang sức trên người tiểu cô Diệp Huệ Nhi càng ngày càng tốt, bây giờ Từ thị cũng không nói mát Diệp Huệ Nhi nữa.

Lúc giao thừa còn không hạ tuyết, nhưng qua một đêm, bão tuyết như lông ngỗng nhẹ bay đã rơi xuống, oa tử nông thôn rất thích tuyết, khi đi chúc Tết, đã nhặt tuyết chơi khắp nơi, bị người lớn quát mấy câu, đều hi hi ha ha chạy ra.

Nhưng người lớn cũng rất thích tuyết, có câu nói tuyết lành báo trước năm được mùa, có một tầng tuyết thật dày này, trong ruộng lúa mạch có thể đông chết rất nhiều sâu bọ có hại, năm sau thu hoạch càng tốt.

Mà tới mùng hai, cả nhà Diệp Tiểu Kiều đã vội vã đánh xe trâu đi chỗ ông ngoại Trương gia loan, Ngô Sơn cũng đã trở lại từ trong trường huyện vào tháng chạp, hàng năm câu đối trong thôn đều do hắn làm, hai cậu thấy cả nhà tiểu cô đều đến, tất cả đều đón vào, còn hai mợ đều trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Ông ngoại tiểu Kiều quan sát đầu trâu này, gật đầu, nói: “Răng lợi gia súc này tốt, được việc!” Gia đình nông dân đều có yêu thích tự nhiên đối với gia súc, ông ngoại tiểu Kiều không hề ngoại lệ, nhà bọn họ vốn có một con la và một con lừa, chủ yếu để cho Ngô đại cữu dùng buôn bán sản vật núi rừng, bình thường đều hầu hạ cỏ khô tốt.

Tiểu Kiều và tiểu Phượng lại đi theo Ngô thị vào trong phòng bà ngoại, “Nhanh lên giường, ấm áp tay.” Trong nhà bà ngoại tiểu Kiều có giường đất, ấm áp, trong nhà tiểu Kiều cũng chuẩn bị làm một cái, đến lúc đó tối mùa đông ngủ sẽ không lạnh nữa, bây giờ còn đang đốt than, mặc dù ấm áp, nhưng dù sao không thể thoải mái bằng giường đất.

Ngô thị nói: “Năm nay sao nhị đệ không về nhà nhạc phụ hắn vậy?”

Bà ngoại tiểu Kiều nói: “Haizzz, năm hết Tết đến rồi, nói chuyện này cũng không thoải mái, năm trước tẩu tử em dâu con đến đây, nói muốn vay tiền cưới nàng dâu, em dâu con không cao hứng, chính là không cho mượn, nên đắc tội người ta rồi, hôm nay không tiện đi về.”

Nhà mẹ đẻ tiểu cữu mẫu tiểu Kiều Vũ thị cha nương không còn, chỉ có một ca ca tẩu tử, quan hệ không được tốt, bây giờ thành như vậy, đúng là khó nói.

Bà ngoại tiểu Kiều nói: “Lát nữa thấy em dâu con đừng nhắc tới chuyện này.”

“Nương, con biết rồi, may nhờ nương nhắc nhở con, nếu không con sẽ hỏi sai rồi.”

“Mỗi nhà đều có quyển kinh khó niệm, hiện giờ huynh đệ và em dâu con cũng muốn góp tiền xây nhà riêng, ngày ngày làm, tiền kiếm được cũng ít, giờ vay tiền ập xuống, không nói gì khác, đều không vui mừng, vay tiền này ngược lại thành đại gia rồi, không phải ta thiên vị con dâu mình, tẩu tử nàng cũng quá kỳ cục, bình thường không có chuyện gì không tới cửa, có chuyện lại chính là vay tiền mượn đồ, ta đã nói rồi, nhà chúng ta còn chưa phân đâu, muốn mượn cũng phải ta buông lời mới được, ta tuổi lớn, không sợ người khác nói ta lão bất tử.”

“Nương, nương nói gì kìa, em dâu biết nương đối xử tốt với nàng.” Ngô thị cười nói.



“Đừng nói chuyện này, nói phiền lòng, hiện giờ con sống thoải mái, ta vui mừng trong lòng, khoai tây con đưa tới cho chúng ta, ta ăn cảm thấy được, đặc biệt mềm, mịn, nhai không tốn sức, con rể có tiền đồ, không hổ từng ra cửa, trách không được đại tỷ phu hắn còn khen hắn đấy?”

Ngô thị nói: “Đó là đại tỷ phu coi trọng hắn, nương, giờ ngài và chỗ đại tỷ có qua lại chưa?” Ngô thị hỏi.

Bà ngoại tiểu Kiều thở dài nói: “Ca con đi qua một lần, cũng may, mang theo chút đồ cho tôn tử của đại tỷ con, nàng ngược lại cũng để ca con mang về chút đồ, nhưng đều cho một lứa tuổi nhỏ, ta thấy trong lòng còn chưa tha thứ cho ta và cha con đâu.”

“Nương, đừng nói vậy, nếu đại tỷ có thể tặng đồ cho mấy đứa đại Sơn, vậy sau này khẳng định sẽ tốt, cần phải từ từ, vừa nghĩ, không phải đã tốt hơn trước nhiều rồi sao?” Ngô thị khuyên nói.

Tiểu Kiều và tiểu Phượng ấm áp cả người, đi ra ngoài tìm Hà Hoa chơi, mà đại biểu tỷ Mai Hoa không lâu lắm đã về, trong nhà náo nhiệt hơn, không biết tiểu Phong và tiểu Kim tìm được pháo ở đâu, cầm nén nhang châm, vô cùng nghịch ngợm, cuối cùng bị tiểu cữu mẫu Vũ thị chửi mắng một trận mới xem như khá hơn chút.

Lập Thu đã sớm tìm Ngô Sơn, hình như thỉnh giáo chuyện học vấn rồi. Tiểu Kiều và tiểu Phượng vui chơi thỏa thích trong chốc lát, cảm thấy không có ý nghĩa, định đi phòng bếp xem có giúp được việc gì không, nhưng đại cữu mẫu và tiểu cữu mẫu đều đuổi hai người ra ngoài, nói trong phòng bếp nhiều bồ hóng, đừng hun bẩn quần áo.

Buổi trưa mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, năm nay Ngô Sơn muốn tham gia thi Cử nhân, hắn ngây người trong huyện học đã hơn một năm, năm thứ nhất, giáo dụ huyện học cảm thấy hắn còn chưa đủ hỏa hầu, nên chưa để cho hắn đi thi, năm nay ngược lại cảm thấy không sai biệt lắm, báo danh cho hắn. Cơm nước xong, mọi người đều nói về đề tài này, nếu Ngô Sơn thật sự có thể trúng cứ, đây chính là đại hỷ sự của Ngô gia, mặc dù tú tài tốt, nhưng chỉ có thể miễn thuế má cho một người, nếu trúng cử, đó chính là có thể được miễn rất nhiều thuế má, thêm nữa thành Cử nhân, cũng có thể làm quan rồi, trở thành nông thôn không có chút vấn đề gì.

Địa vị xã hội cũng sẽ tăng mạnh, nhưng người cả nhà đều không hy vọng cho Ngô Sơn quá nhiều áp lực, phải biết, có thể thi đậu tú tài, đã là rất tốt với Ngô gia rồi.

“Dượng hai, cháu thấy Lập Thu học tập không tệ, nếu có thể học trong huyện học thì tốt hơn.” Ngô Sơn nói với Diệp Trụ.

Diệp Trụ nghe Ngô Sơn khen nhi tử của mình đương nhiên vui mừng từ đáy lòng, hắn tự nhiên cũng hy vọng nhi tử có thể được giáo dục tốt hơn, nhưng đi huyện học, có thể không? “Tiểu Sơn, không phải chỉ có tú tài mới có thể đến huyện học sao?” Diệp Trụ hỏi.

Ngô Sơn cười nói: “Cũng không phải, trong thành cũng có người đọc sách trong huyện học chỉ cần đóng khoản phí dụng nhất định, đúng hạn thông qua cuộc thi, thì có thể nhập học.”

Lập Thu nghe được lời này, vội vàng nói: “Cha, biểu ca, hiện giờ con không muốn đi, vẫn học thêm mấy năm ở học đường bên chỗ chúng ta rồi nói, tiểu Sơn ca không phải đi học ở huyện học, chẳng phải vẫn có thể thi đậu sao? Tự mình nỗ lực, ai cũng không nguyện.” Vừa nghe đến huyện học phải đóng tiền, Lập Thu đã đau lòng, trong nhà khó khăn lắm mới có khởi sắc, tuyệt đối không thể bởi vì mình đi học mà thành không tốt.

Ngô đại cữu nghe lời Lập Thu nói, rất vui mừng, nói: “Lập Thu hài tử này hiểu chuyện, tiểu Sơn, nếu Lập Thu không thích, vậy thì thôi. Chờ sau này có điều kiện, chúng ta lại đi huyện học đi.” Ngô đại cữu nói có điều kiện, là chờ Ngô Sơn thi đậu Cử nhân, khi đó nói mấy lời hữu ích với huyện học người ta, tự nhiên có người nể mặt hắn, hiện giờ Ngô Sơn chỉ là một tú tài ở huyện học, lời nói còn chưa có phân lượng lớn như vậy.

Ngô Sơn tự nhiên nghe ra được ý tứ của cha mình, nghĩ tới mình còn chưa suy nghĩ kỹ càng, vì vậy nói: “Vậy được rồi, chờ thêm chút, con xem có thể nói qua với giáo dụ không.” Hắn có thể giúp đỡ Lập Thu, nhưng như vậy là đả kích đến lòng tự ái của Lập Thu, kể cả dượng cũng sẽ không đồng ý.



Mà Diệp Trụ nghe được bọn họ nói, trong lòng lại nghĩ, chờ từ nhà nhạc phụ về, Diệp Trụ sẽ kêu mọi người lại, nội dung thương lượng chính là việc Lập Thu có đi huyện học không, lẽ ra Lập Thu đến huyện học đọc sách, vậy khẳng định có rất nhiều trợ giúp cho học vấn của hắn, Lập Hạ cũng đồng ý, hắn làm ao cá này, còn làm việc khác, cũng biết một đạo lý, trong nhà có một người đọc sách chính là dễ dàng rất nhiều, chỉ cần Lập Thu có tiền đồ, như vậy người lén lút muốn đánh chủ ý lên nhà mình sẽ ít đi rất nhiều.

Nhưng có đôi lời nói như thế nào? Dục tốc bất đạt, Lập Thu mới đi học hơn một năm, không thể nhanh chóng ra thành tích được, bọn họ không thể ép Lập Thu quá mức, tất cả phải thuận theo tự nhiên.

Ngô thị và tiểu Phượng tiểu Kiều đều đồng ý tiêu tiền cho Lập Thu, nhưng quan trọng nhất vẫn cần nghe ý kiến của Lập Thu, Lập Thu nói: “Con mới đi học một năm, cho dù đến huyện học cũng vẫn bắt đầu từ cơ bản nhất, con nghĩ học ở bên học đường chỗ chúng ta cũng có thể rồi, tiểu Sơn biểu ca có ý tốt, nhưng con không muốn vậy, học đường bên này gần nhà, mỗi ngày con còn có thể ăn đồ ăn trong nhà, nếu đến huyện học, vậy con không dễ dàng về nhà, cha nương, con không muốn như vậy, hơn nữa con muốn dựa vào bản lĩnh của mình đến huyện học, mọi người tin tưởng con có được không?”

Dựa vào bản lĩnh bản thân, đó chính là muốn thi đậu tú tài, Lập Thu ngược lại có chí khí lớn, Ngô thị nghe xong nói: “Lập Thu nói cũng có đạo lý, vậy vẫn học chỗ học đường chúng ta đi, chúng ta không thể luôn phiền toái tiểu Sơn, ta biết rõ các con vẫn thường tìm tiểu Sơn mượn sách đọc, ta đây không phản đối, nhưng không thể làm trễ nải chính sự của hắn, cậu và mợ con đã nhiều năm tạo điều kiện cho hắn đi học không dễ dàng gì, Lập Thu, chính con cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta là thế nào thì là thế đó, chỉ cần mở mang hiểu biết học vấn là được, cha nương chỉ hy vọng con có thể thật tốt, chuyện khác tùy ý.” Diệp Trụ cũng nghĩ đến, nếu quả thật phải rời đi đến huyện học, đó chính là tạo áp lực cho Lập Thu, vậy không được, vì vậy bỏ qua suy nghĩ này, Ngô Sơn không biết một câu tốt bụng của mình, còn khiến cả nhà tiểu Kiều mở hội nghị gia đình, nhưng thông qua hội nghị gia đình lần này, cả nhà càng thêm bện thành một sợi dây thừng rồi.

Chờ chúc Tết tới chúc Tết lui qua, con vị nhà tiểu Kiều đã vui vẻ chơi đùa bên bờ sông rồi, lần trước khi ấp gà con, tiểu Kiều nhờ Ngô thị tìm trứng vịt, cũng ấp được mười con vịt, bây giờ đã lớn lên, bắt đầu đẻ trứng, trước Tết, Ngô thị đã muối một ít trứng vịt muối, Tết lấy ra, được mọi người hoan nghênh, có thể nói, trứng vịt lúc này hoàn toàn thiên nhiên không ô nhiễm, lòng đỏ trứng bên trong cũng chảy ra một tầng dầu.

Ngô thị muối trứng vịt không đặc biệt mặn, mặn đến không thể ăn nổi như người khác, mà khẩu vị vừ vặn, Diệp gia thôn cũng có người muối trứng vịt, nhưng giống như đánh chết bán muối, làm đặc biệt mặn, có phần ăn không trôi.

(*) Đánh chết bán muối: câu đùa vui chỉ làm đồ ăn quá mặn, có xuất xứ từ Dự Châu thời cổ, thuộc Hà Nam ngày nay.

Lưu thị khai xuân, cũng hơi bối rối, vì xuân năm nay Lập Xuân đã mười sáu tuổi rồi, tiểu tử tuổi này đã có thể bắt đầu làm mai rồi, nhìn Diệp Căn chẳng phải đã cưới nàng dâu vào mười sáu năm ngoái sao? Kể cả Diệp Huệ Nhi, cùng năm với Lập Xuân, người ta đã định thân rồi, nhi tử của mình thế nào cũng phải định ra hôn sự trước đi, không thành thân ngay lúc này, cũng phải tìm người tốt, cô nương tốt đều phải định ra trước, nếu không sẽ bị người đoạt đi.

Lưu thị nhờ Ngô thị và Hách thị chú ý nhìn, xem có cô nương thích hợp không, không cần nhà có bao nhiêu đồ cưới, cô nương nông thôn, không có bao nhiêu, chỉ cần người thiết thực chịu khó, là người biết sống là được.

Diệp gia thôn này còn có mấy thôn gần đó, đều có bà mai, Lưu thị chờ qua năm, cũng dặn dò bà mai, may mà hiện giờ đã phân gia, bọn họ sống còn tốt, bằng không giống như trước đây cả nhà ở chung hỗn loạn, khẳng định không có ai vui lòng.

Mà Diệp Trụ đã nhân dịp trời ấm lên, bắt đầu trồng khoai tây rồi, bởi vì Diệp Huệ Nhi tìm một người trong sạch, cho đồ cũng nhiều, cho nên người ta không thèm khát khoai tây này của Diệp Trụ, dù sao, ngươi kiếm tiền như thế nào, cũng chỉ nhiều chừng đó, nào bằng một đầu ngón tay của Chương gia?

Ngô thị nói những người đó đều định không làm mà hưởng, chỉ trông cậy vào người khác, không có tiền đồ gì, chúng ta vẫn con đường thực tế, kiếm tiền sống tốt qua ngày, Diệp Tiểu Kiều chấp nhận sâu sắc.

Chính là cuộc sống hiện giờ của bọn họ tạm hơn quá khứ rồi, đầu xuân Diệp Tiểu Kiều vẫn đi đào rau dại, làm việc nuôi gà, kể cả tiểu Phượng cũng bắt đầu thêu thùa may vá, chuẩn bị đưa đi tiệm thêu bán đấy. Không hề đỏ mắt gì với thượng phòng.

/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status