Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 39 - Đánh Nhau

/96


Tiểu Kiều hẹn tiểu Điệp cùng đi hái hoa hòe, thôn Diệp gia này, không riêng gì ven đường mọc rất nhiều cây hoa hòe gai, chính là trên núi, cũng lớn rất nhiều, bây giờ đúng lúc hoa hòe nở ra, hoa trắng, nhìn thật đẹp mắt, ngửi cũng có mùi thơm.

Lũ trẻ con hái hoa hòe, về đến nhà, rửa sạch, hấp cùng cơm ăn cũng có mùi vị.

Dĩ nhiên nếu ngươi trộn với chút thịt, cùng hoa hòe biến thành nhân bánh, bao thành bánh bao, ăn cũng ngon lắm.

Đi hái hoa hòe, phải mang theo lưỡi hái, đến lúc đó dùng gậy dài cột lại, cắt hoa hòe cùng với lá cây, nếu không gai trên cây sẽ đâm người, đó cũng không phải trò đùa.

Tiểu Kiều đang cắt hoa hòe, tiểu Kiều ở phía dưới nhặt, bẻ chút lá cây trước, chẳng được bao lâu, một rổ liền đầy, tiểu Kiều vội lớn tiếng nói với tiểu Điệp: “Tiểu Điệp tỷ, đừng cắt nữa, đã đầy.”

Một rổ hoa hòe trắng bóng, nhìn thật vui người.

“Tiểu Điệp tỷ, buổi trưa tới nhà muội ăn cơm đi, muội làm cơm hấp hoa hòe, chúng ta ăn chung!”

Nước miếng trong miệng tiểu Điệp chảy thẳng rồi, nhưng vẫn nói: “Tỷ vẫn về nhà đi, nhà còn phải nấu cơm, đúng rồi, tiểu Kiều, lần trước Hà Hoa tỷ muội nói tằm, muội có thể hỏi giúp tỷ một chút không?”

“Tiểu Điệp tỷ định nuôi tằm à.” Tiểu Kiều hỏi.

Tiểu Điệp gật đầu một cái, tiểu Kiều nói: “Lúc này còn có thể nuôi tằm sao?” Tiểu Kiều chưa quen thuộc với nuôi tằm.

Tiểu Điệp nói: “Có thể nuôi, tỷ đã hỏi bà ngoại tỷ rồi, bà nói có thể.”

Tiểu Kiều nói: “Vậy được, đến lúc đó muội hỏi một chút.”

Vừa đúng lúc tiểu Sơn ca muốn từ học đường trên huyện về, Ngô thị cũng đã lâu không gặp cháu rồi, liền chuẩn bị đi thăm một chút.

Tiểu Kiều đi nhà bà ngoại, vụng trộm nói với Lập Hạ, kêu hắn hỏi tiểu Sơn ca có sách nuôi cá không, đến lúc đó xem một chút. Lập Hạ nói: “Muội thật sự định nuôi cá à?”

“Cái gì? Không phải muội nuôi, là đại ca đi nuôi, dù sao đào đầm nước kia cũng không thể để không đúng không? Chúng ta không hiểu, không phải còn có thể đọc sách sao? Nếu có người biết thì tốt, nhưng chúng ta lại không thể mời được người, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi mò mẫm. Dù sao chỗ này để không vẫn là để không, còn không bằng nuôi chút tôm cá gì đó, sen chúng ta không mua nổi, nhưng cá bột này chúng ta có thể bắt được từ trong sông, không tốn tiền vốn, ca, không phải ca nói muốn nuôi gia đình sao? Đây không phải là cơ hội tốt? Lần trước muội đi họp chợ với nương, người ta bán cá một cân cũng bán tám chín văn, nếu nuôi cá lớn, một con cá cũng có vài cân, ca tính toán, nếu cá nhiều hơn, chúng ta có thể bán bao nhiêu tiền?” Tiểu Kiều lắp bắp nói.

Lập Hạ nhéo mũi tiểu Kiều, nói: “Muội càng nói càng có lý rồi? Ca nói không lại muội, chỉ có điều ca cảm thấy muội nói có lý. Ca đi học cũng không coi như phí phạm tiền.” Ít nhất có thể biết chữ, nhìn hiểu sách.

“Vậy ca, chúng ta đã quyết định rồi.” Đổi lại là tiểu Kiều đi hỏi tiểu Sơn ca muốn sách về phương diện này, nhất định sẽ khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, nàng ngẫm nghĩ, vẫn thôi đi. Điệu thấp mới là vương đạo, nàng trước cứ nuôi gà cho tốt mới đúng.

Nếu như đại ca có thể có một phen thành tựu trên phương diện nuôi cá, vậy cả nhà bọn họ có tiền đồ rất tốt.

Hôm nay tiểu Sơn ca mặc trang phục tú tài, thoạt nhìn rất nho nhã. Trong lòng tiểu Kiều nghĩ.

Chỉ có điều theo chân Ngô thị đi vào trong, mợ cả và bà ngoại có vẻ buồn buồn không vui. Ngô thị vội hỏi là vì sao, mợ cả nói: “Tiểu Sơn đứa nhỏ này, bướng bỉnh! Nói chuyện làm mai cho nó, nó nói còn phải đọc sách cho tốt, chờ thi Hương lại nói. Tẩu đây còn mong đợi bồng cháu đấy.”

Ngô thị vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Sơn của chúng ta là bé trai, không nóng nảy, bên này rất nhiều đứa đều hai mươi tuổi mới thành gia, cũng không hiếm thấy, muội thấy tiểu Sơn như vậy cũng tốt, đến lúc đó trúng cử, làm mai chẳng phải tốt hơn?”

Mợ cả Trương thị nói: “Vẫn là trong nhà tốt, đến lúc đó nói không chừng nhìn không vừa mắt chúng ta ở nông thôn, tẩu nghĩ, tìm người hiền lành là được, nhưng tiểu Sơn còn không đồng ý.”

“Sao có thể chứ, tiểu Sơn của chúng ta là một đứa bé hiếu thuận, tìm con dâu có thể không hiếu thuận? Chính là Công chúa trong Hoàng cung, cũng phải tôn kính mẹ chồng có đúng không? Đại tẩu, người ấy, cũng đừng lo lắng, đến lúc đó một cách tự nhiên có con dâu, tiểu Sơn của chúng ta nhân tài như vậy, còn buồn lo không lấy được con dâu?”

Ngô thị khuyên can một phen, khiến trong lòng Trương thị dễ chịu hơn. Cũng được, sang năm chính là năm thi Hương, đến lúc đó mặc kệ tiểu Sơn trúng hay không trúng, đều phải cười vợ cho hắn rồi.

Lập Hạ tìm được Ngô Sơn, hỏi hắn có sách về nuôi cá không, Ngô Sơn cười nói:


/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status