Chương 42
Ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ xuyên qua lá trúc rơi vào trong phòng, một đám vết lốm đốm nho nhỏ hình tròn xoay xoay bên trong, hơi hoa mắt.
Tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi một chút lúc giờ ngọ, Nam Cung Nhược Hư chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, khó khăn cử động cơ thể, bỗng có một đôi tay mềm mại đưa qua nâng hắn dậy…
Giờ ngọ: từ 11 đến 13 giờ
“Nàng đã đến rồi!” Hắn quay đầu, không giấu được ý cười ấm áp đáy mắt.
Ninh Vọng Thư cười nhìn hắn, giúp hắn mặc thêm một cái áo khoác, mới nói: “Khát không?”
Hắn gật gật đầu.
Nàng chạy ra gian ngoài, nhanh bưng chén trà tiến vào, đưa cho hắn.
Trà vẫn ấm.
“Đến đây lâu chưa? Sao không gọi ta tỉnh lại?”
Nàng không đáp, tay nhẹ nhàng xoa mắt hắn: “Khi ngủ chàng cũng cau mày, không thoải mái sao?”
“Không.” Nam Cung Nhược Hư mỉm cười, kéo tay nàng bọc trong lòng bàn tay, “Trước nay ta ngủ ban ngày đều không ổn định, không có chuyện gì đâu. Đúng rồi… Vương giáo đầu thế nào rồi?”
“Nhìn qua thì tốt hơn nhiều rồi.”
Sau đó, nàng kề sát vào tai hắn, nói nhỏ vài câu. Nam Cung Nhược Hư hơi sợ hãi, vội vàng nhìn kỹ nàng từ đầu đến chân, nói: “Nàng vào mộ sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ta vẫn tốt mà.” Nàng cười nói.
Thấy nàng vẫn bình yên, hắn mới yên tâm.
“Chàng tuyệt đối không thể tưởng được đâu, lăng mộ kia ở dưới Thái Hồ đấy, trong mộ còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.” Nàng cười hì hì kể cho hắn nghe, “Hàn nhị gia nói, trước kia chỗ đó chắc là nơi bế quan tu luyện, trên đỉnh còn có thể nhìn thấy dấu vết luyện đao trước kia… Đáng tiếc lại thành lăng mộ.”
Nghe nàng nói nhiều chuyện lạ, hắn cười nói: “Bên trong có gì vui không?”
Nhớ đến bộ xươn cốt đen thùi lùi, trên nắp quan tài có lớp màu xanh nhàn nhạt, nàng thở dài: “Không có gì hay cả, vẫn là nơi này tốt.” Sau đó, nàng chui vào lòng hắn, bất động.
Nam Cung Nhược Hư thấy nàng như vậy, dường như đã mệt, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, dịu dàng nói: “Có phải có cái gì không thuận lợi?”
Nàng lắc đầu, nghĩ nghĩ, vẫn lắc lắc đầu.
Hắn không khỏi bật cười, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng không còn sức lực của nàng, chắc là chuyện không thuận lợi.
“Ta chỉ lo cho nàng, nàng không nói cũng không sao.” Hắn nói nhỏ, “Chuyện trên giang hồ ta cũng không hiểu, cũng không biết võ công, muốn giúp nàng cũng không giúp được.”
Nghe thấy trong lời hắn có ý tự coi nhẹ bản thân, nàng liền ngẩng đầu, vội la lên: “Ta chỉ không muốn chàng lo lắng… Chẳng lẽ chàng không hiểu sao?” Nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, mới hiểu ra, “Chàng cố ý!”
“Nàng không nói cho ta biết, ta càng lo lắng.” Hắn nhìn nàng, khẽ cười nói.
Nàng đành phải kể hết cho hắn, cuối cùng nói: “Sáng sớm ta đã đến của hàng tơ lụa của Vương Thụy xem thử, nghe nói đã đóng cửa nhiều ngày, không tìm ra gì cả…. Việc này phức tạp hơn ta nghĩ rất nhiều.”
“Vương Thụy…” Nam Cung Nhược Hư nghe tên này, hơi trầm ngâm, nói, “Người này hơn nửa tháng trước, từng muốn gán khối đất ngoài rừng phía tây cho ngân hàng tư nhân nhà ta để vay tiền, chắc thiếu tiền lắm.”
“Gán đất vay tiền? Chàng cho hắn vay?”
“Không, tuy ta cũng muốn khối đất kia, nhưng khối đất kia cũng không đến mức ba vạn lượng.” Hắn thản nhiên nói, “Ta vốn nghĩ hắn thiếu tiền, nói hắn thêm cửa hàng tơ lụa để cầm, nhưng không nghĩ đột nhiên hắn chết.”
Nàng nghe vậy, phì cười, nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Trước kia còn không biết, hôm nay nghe chàng nói vậy, mới cảm thấy chàng đúng là thương nhân, lỗ vốn một chút cũng không làm. Sao khi đó ta cầm bạc của chàng, sao chàng không vội chứ?”
Hắn chậm rãi nói: “Ta không lỗ vốn mà.”
Nàng sửng sốt một lát, mới hiểu được ý của hắn, thản nhiên cười, nói: “Vậy theo chàng thì khi nào chúng ta nên thành thân?”
“Nàng nói khi nào thì khi đó.”
“Vậy… Theo chàng, chúng ta có báo cho sư phụ trước không? Hay là thành thân trước rồi về báo cho lão nhân gia?”
Hắn ôn nhu nói: “Ta nghe lời nàng, nàng nói thế nào thì như thế.”
Ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ xuyên qua lá trúc rơi vào trong phòng, một đám vết lốm đốm nho nhỏ hình tròn xoay xoay bên trong, hơi hoa mắt.
Tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi một chút lúc giờ ngọ, Nam Cung Nhược Hư chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, khó khăn cử động cơ thể, bỗng có một đôi tay mềm mại đưa qua nâng hắn dậy…
Giờ ngọ: từ 11 đến 13 giờ
“Nàng đã đến rồi!” Hắn quay đầu, không giấu được ý cười ấm áp đáy mắt.
Ninh Vọng Thư cười nhìn hắn, giúp hắn mặc thêm một cái áo khoác, mới nói: “Khát không?”
Hắn gật gật đầu.
Nàng chạy ra gian ngoài, nhanh bưng chén trà tiến vào, đưa cho hắn.
Trà vẫn ấm.
“Đến đây lâu chưa? Sao không gọi ta tỉnh lại?”
Nàng không đáp, tay nhẹ nhàng xoa mắt hắn: “Khi ngủ chàng cũng cau mày, không thoải mái sao?”
“Không.” Nam Cung Nhược Hư mỉm cười, kéo tay nàng bọc trong lòng bàn tay, “Trước nay ta ngủ ban ngày đều không ổn định, không có chuyện gì đâu. Đúng rồi… Vương giáo đầu thế nào rồi?”
“Nhìn qua thì tốt hơn nhiều rồi.”
Sau đó, nàng kề sát vào tai hắn, nói nhỏ vài câu. Nam Cung Nhược Hư hơi sợ hãi, vội vàng nhìn kỹ nàng từ đầu đến chân, nói: “Nàng vào mộ sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ta vẫn tốt mà.” Nàng cười nói.
Thấy nàng vẫn bình yên, hắn mới yên tâm.
“Chàng tuyệt đối không thể tưởng được đâu, lăng mộ kia ở dưới Thái Hồ đấy, trong mộ còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.” Nàng cười hì hì kể cho hắn nghe, “Hàn nhị gia nói, trước kia chỗ đó chắc là nơi bế quan tu luyện, trên đỉnh còn có thể nhìn thấy dấu vết luyện đao trước kia… Đáng tiếc lại thành lăng mộ.”
Nghe nàng nói nhiều chuyện lạ, hắn cười nói: “Bên trong có gì vui không?”
Nhớ đến bộ xươn cốt đen thùi lùi, trên nắp quan tài có lớp màu xanh nhàn nhạt, nàng thở dài: “Không có gì hay cả, vẫn là nơi này tốt.” Sau đó, nàng chui vào lòng hắn, bất động.
Nam Cung Nhược Hư thấy nàng như vậy, dường như đã mệt, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, dịu dàng nói: “Có phải có cái gì không thuận lợi?”
Nàng lắc đầu, nghĩ nghĩ, vẫn lắc lắc đầu.
Hắn không khỏi bật cười, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng không còn sức lực của nàng, chắc là chuyện không thuận lợi.
“Ta chỉ lo cho nàng, nàng không nói cũng không sao.” Hắn nói nhỏ, “Chuyện trên giang hồ ta cũng không hiểu, cũng không biết võ công, muốn giúp nàng cũng không giúp được.”
Nghe thấy trong lời hắn có ý tự coi nhẹ bản thân, nàng liền ngẩng đầu, vội la lên: “Ta chỉ không muốn chàng lo lắng… Chẳng lẽ chàng không hiểu sao?” Nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, mới hiểu ra, “Chàng cố ý!”
“Nàng không nói cho ta biết, ta càng lo lắng.” Hắn nhìn nàng, khẽ cười nói.
Nàng đành phải kể hết cho hắn, cuối cùng nói: “Sáng sớm ta đã đến của hàng tơ lụa của Vương Thụy xem thử, nghe nói đã đóng cửa nhiều ngày, không tìm ra gì cả…. Việc này phức tạp hơn ta nghĩ rất nhiều.”
“Vương Thụy…” Nam Cung Nhược Hư nghe tên này, hơi trầm ngâm, nói, “Người này hơn nửa tháng trước, từng muốn gán khối đất ngoài rừng phía tây cho ngân hàng tư nhân nhà ta để vay tiền, chắc thiếu tiền lắm.”
“Gán đất vay tiền? Chàng cho hắn vay?”
“Không, tuy ta cũng muốn khối đất kia, nhưng khối đất kia cũng không đến mức ba vạn lượng.” Hắn thản nhiên nói, “Ta vốn nghĩ hắn thiếu tiền, nói hắn thêm cửa hàng tơ lụa để cầm, nhưng không nghĩ đột nhiên hắn chết.”
Nàng nghe vậy, phì cười, nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Trước kia còn không biết, hôm nay nghe chàng nói vậy, mới cảm thấy chàng đúng là thương nhân, lỗ vốn một chút cũng không làm. Sao khi đó ta cầm bạc của chàng, sao chàng không vội chứ?”
Hắn chậm rãi nói: “Ta không lỗ vốn mà.”
Nàng sửng sốt một lát, mới hiểu được ý của hắn, thản nhiên cười, nói: “Vậy theo chàng thì khi nào chúng ta nên thành thân?”
“Nàng nói khi nào thì khi đó.”
“Vậy… Theo chàng, chúng ta có báo cho sư phụ trước không? Hay là thành thân trước rồi về báo cho lão nhân gia?”
Hắn ôn nhu nói: “Ta nghe lời nàng, nàng nói thế nào thì như thế.”
/57
|